Chương 1


Khải năm nay chớm sáu tuổi, chuẩn bị lên lớp một. Bố mẹ li dị từ khi cậu mới lọt lòng, một thân bố gà trống nuôi con mấy năm nhưng vì không muốn con bị thiệt thòi hay bạn bè chê cười khi đi học nên bố đã quyết định tiến thêm bước nữa với cô đồng nghiệp cùng công ty.
Khải còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện nên nghĩ tới việc tái hôn của bố, cậu chỉ lo sợ cuộc sống yên bình, vui vẻ của hai bố con sẽ không được như bây giờ nữa. Nếu người phụ nữ đó giống mẹ, lại bỏ hai bố con mà đi thì chẳng phải bố sẽ buồn lắm hay sao?

Cũng vì nói ra chuyện trọng đại đột ngột như vậy mà hai bố con hờn dỗi nhau suốt một tuần, Khải lầm lì không chịu hoà giải nhưng thấy bố thành khẩn như vậy, cậu tạm gác suy nghĩ của mình qua một bên mà thuận theo ý bố, chấp nhận có thêm một gia đình mới, hên gặp người tốt thì bố cũng đỡ vất vả.

Chuyện gì đến cũng phải đến, vào một ngày đẹp trời có nắng và có gió nhẹ, hai bố con đang dọn dẹp nấu nướng thì nghe có tiếng chuông cửa. Khải biết nay là ngày gì, thêm việc trong lòng vẫn còn chút bất mãn nên vờ như không nghe thấy. Phải mãi tới khi bố gọi đến câu thứ ba cậu mới đứng dậy, vác theo bộ mặt không chút vui vẻ đi ra.

Cạch!

Khải kéo cánh cửa nhìn ra ngoài, đối diện với cậu là một cô bé nhỏ xíu có đôi mắt to tròn, trong veo như mặt hồ đang đứng núp phía sau lưng mẹ mà nhìn cậu. Khải quên cả nhiệm vụ của mình mà đứng ngơ ra như người mất hồn, bố đang dọn cơm bên trong, chờ không thấy động tĩnh gì liền ngó ra hỏi lớn:" có phải dì tới không con?"

Người phụ nữ ăn mặc giản dị, nét mặt dịu hiền nhìn Khải,  bấy giờ mới mở lời:" dì chào con nhé! Khải đúng không? Bố con đưa dì xem ảnh rồi nhưng ngoài đời con đẹp trai hơn nhiều đó"

Khải nuốt khan một cái,vội tời tầm mắt mà nhìn lên, cậu gật đầu chẳng nói chẳng rằng rồi quay thẳng vào trong nhà. Bố cũng vừa rửa tay sạch sẽ để ra đón, trông thấy hai mẹ con tới thì mặt rạng rỡ hẳn:" anh chuẩn bị xong hết rồi! Hai mẹ con đi đường có mệt lắm không?"

Khải đứng bên này khẽ nhăn mặt, người phụ nữ kia lắc đầu đáp lại bố rồi nhìn xuống con gái bé bỏng cười nói:" Thiên Như? Chào chú đi con! Chào cả anh Khải nữa nhé!"

Bé con nhỏ xíu như cục kẹo nhưng vô cùng lanh lợi, nghe mẹ nói xong liền bước lên phía trước cúi gập người lễ phép nói:" con chào chú! Em chào anh ạ!"

Khải ngoài mặt thì ghét nhưng lại nhìn không chớp mắt. Bố trông thấy thì bật cười vỗ vỗ lưng cậu nhắc nhở:" con cũng chào lại dì với em đi!"

''...''

"..."

" chào dì! Chào em ạ!"

" hai mẹ con thông cảm nhé!"

" không sao đâu anh! Con nó chưa quen mà! Một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi ạ!"

Bố mỉm cười nhìn tới:'' cảm ơn em đã nghĩ cho thằng bé!''

Khải cũng muốn biết những lời vừa rồi là thật lòng hay giả dối nhưng bản thân có chút mất tập trung. Suốt cả bữa ăn, người lớn thì nói chuyện vui vẻ, chỉ có cậu ngồi yên lặng một chỗ nhìn cục kẹo phía trước ngoan ngoãn xúc cơm.

Chuyện cưới xin cũng đã tính xong, cả hai đều có con riêng nên không tổ chức lùm xùm như những cặp vợ chồng mới cưới khác, chỉ làm bữa cơm ra mắt như hôm nay thôi. Còn chỗ ở thì một phần do căn nhà hiện tại của hai bố con không đủ tiện nghi cộng với thiếu phòng, nên số tiền gom góp của bố với dì đều đập để sửa nhà. 

Nhà mới khang trang đẹp đẽ mà vừa khéo hoàn thiện trước thềm năm học, Khải cũng dần chấp nhận cuộc sống hiện tại, một gia đình có bốn người và cậu... có thêm một cái đuôi.

_________

Như kém Khải một tuổi nên năm sau mới phải đến trường, cuối năm mẫu giáo lớn Như đã tập tành viết chữ cùng với người kèm cặp là anh trai từ trên trời rớt xuống.

Khải không khắt khe hay dị nghị khó tính, nhưng bé con này lại có chút không biết điều, ngồi học cùng nhau cứ năm phút lại hở miệng hỏi một câu vô nghĩa, ví như:'' anh ơi! em viết chữ này được chưa ạ?''

"..."

" anh ơi? Em viết chữ kia có đúng không?"

Bảo câu hỏi vô nghĩa là bởi vì chữ bé con này đẹp điên, đấy là còn chưa nói tới việc Như nhỏ tuổi hơn, thậm chí còn chưa cả đi học.

Nghĩ tới đây cậu thấy có hơi ganh tị liền kích hoạt chế độ ma vương huỷ diệt giống trong một bộ phim hoạt hình dài tập thường chiếu sau năm giờ chiều trên tivi mà quay sang lườm người bên cạnh.

Như vừa tính quay sang hỏi lại, trông thấy anh như vậy nên vội vàng quay đi, ngồi ngoan một chỗ.

" hỏi nữa là cắt lưỡi đấy nhé?"

Như nghe tới đây liền mím chặt môi gật đầu cái rụp, Khải bấy giờ mới yên tâm làm nốt chỗ bài tập của mình.

Tính ra cũng còn mấy tháng nữa là tròn một năm ngày dì tới nhà sống cùng với hai bố con rồi. Mặc dù mang tiếng con riêng nhưng hai anh em đều được san sẻ yêu thương đều như nhau, dì cũng hay dậy từ sớm để chuẩn bị cơm hộp cho Khải mang đi học. Chiều cả hai người cùng nhau tan làm, cùng đón hai anh em về nên thời gian qua Khải cũng có chút vui vẻ, không còn bài xích về dì như hồi đầu nữa. Chỉ có điều... cô em gái bất đắc dĩ và có chút rắc rối này, cậu còn phải xem xét thêm một thời gian nữa.
_____________

Năm Thiên Như bắt đầu vào lớp một, có hơi vất vả một chút vì hai anh em phải tự đi học bằng xe buýt do công việc của bố với dì thay đổi, không còn đưa đón được như năm ngoái. Khải vì là anh nên phải đảm đương mọi trọng trách, từ việc hướng dẫn Như đăng kí vé xe buýt theo tháng cho đến việc đưa đón tận lớp, sắp xếp đồ đạc, cơm trưa.

Bạn nhỏ cùng lớp Như thấy thì ganh tị tới mười phần, vừa trông thấy bóng dáng hai anh em từ ngoài cổng đã bĩu môi nói với nhau:" tớ mà có anh trai như vậy thì thích phải biết!"

" cậu cũng có mà?"

" nhưng mà anh tớ lớn rồi! Đã vậy còn xấu quắc! Có đẹp trai với thông minh như anh Khải đâu?"

" anh em ruột thì giống nhau là đúng rồi! Bố mẹ tớ nói vậy mà! Với lại mấy lần gặp anh cậu, không phải lúc nào anh ấy cũng chiều chuộng cậu đó hả? Thích gì anh đều mua cho luôn! Chị tớ mới là yêu quái nè!"

" chả hiểu sao lại chơi được với cậu nữa!"

"..."

Như cũng thấy anh có sức hút diệu kì, cứ đi tới đâu là mấy bạn mấy chị theo tới đó, nhưng mà anh có vẻ không để ý lắm, đưa Như về lớp xong cũng quay về lớp anh luôn.

Mặc dù ở nhà hay bị anh cho ăn bơ, thậm chí cả hai còn chẳng mấy khi chơi cùng nhau hay nói chuyện cùng nhưng Như quý anh lắm. Anh trông vậy mà chưa từng mắng mỏ hay quát tháo gì đâu. Ngồi lì bên cạnh anh còn vui hơn nhiều so với nói chuyện với mấy bạn cùng lớp.

" uầy!!! Nay Như có mang cơm hộp đi không?"

" có!"

" lát cho tớ xin miếng với nha! Mẹ cậu nấu ngon lắm luôn ý!"

" nếu cho cậu thì tớ nhịn đói mất!"

" cậu mang ít thì thôi vậy! Nói thế mấy bạn khác lại nghĩ tớ ăn hết phần cậu ấy!"

" ừm! Nhưng mà lần nào cậu ăn, chưa tới giờ về tớ đã đói rồi!"

" vậy khỏi đi! Ăn có tí mà cũng ra vẻ vậy đó!"

" ừm!"

Như vừa nói vừa nhìn hai hộp cơm trong cặp mình, bé con ngơ ra một lúc mới hiểu vấn đề, anh vậy mà cho nhầm cả phần của mình vào trong cặp sách Như rồi, lát phải lên lớp đưa lại cho anh thôi.

Reng...

Rất nhanh giờ nghỉ trưa đã tới, Khải mệt mỏi mở cặp sách tính lấy cơm ăn nhưng lại thấy bên trong ngoài sách vở ra thì cái gì cũng không có. Cậu khó hiểu nhớ lại, sáng rõ ràng có bỏ hộp cơm vào rồi, lí nào lại nhầm lẫn được?

" sao thế? Cậu quên mang cơm theo à?"

Khải gật đầu nhìn Đào đang ngồi cách đó một bàn, Lan ở phía trên dỏng tai nghe thấy cũng vội vàng cầm hộp cơm quay xuống:" cơm tớ mang theo cũng nhiều lắm! Khải ăn cùng luôn nha!"

Trong lúc Khải được mọi người rôm rả mời cơm thì Như đang lon ton chạy lên lớp của anh, bé con vui vẻ đứng trước cửa, tròn xoe mắt ngó vào bên trong kiếm người, đang nhìn đám đông các chị xúm lại ở một góc thì đột nhiên có một anh lạ hoắc đi tới hỏi:" em tìm ai à?"

Như ngoan ngoãn gật đầu nhìn lên:" em tìm anh trai ạ! Anh tên Khải!"

" Khải ấy hả? Đang giờ nghỉ trưa, em không ở lớp ăn cơm mà sao lại lên đây?"

" dạ hồi sáng hình như anh đặt nhầm hộp cơm vào cặp sách của em nên em mới lên đưa lại cho anh ấy ạ!"

Khải trong đám đông náo nhiệt vẫn nghe ra được giọng nói quen tai, cậu đứng dậy nhanh chóng đi tới, vừa vặn trông thấy lớp trưởng cùng với bé con đang đứng ngay cửa liền có chút không vui hỏi:

" gì thế?"

Như vừa nghe tiếng đã giật mình nhìn sang, nhanh nhẹn đưa hộp cơm bằng hai tay tới trước mặt anh nói:" cơm trưa ạ!"

Khải gật đầu nhận lấy, không quên nhìn người bên cạnh nhắc nhở:" cậu thấy có người lên tìm thế thì cứ gọi là được rồi? Giờ nghỉ trưa có một tiếng mà làm mất thời gian vậy?"

" em gái cậu à?"

"..."

Như đang đứng hóng, thấy anh liếc một cái thì hiểu ý vội cúi đầu chào cả hai anh xong chạy mất dạng. Lớp trưởng bên này cười toe cười toét nhìn theo:" đáng yêu quá nhỉ? Như cục bông ý! Có em gái như vậy thì sướng nhất cậu rồi!"

" ừ! Cảm ơn vì đã khen nhé!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip