Chương 37


Như thò đầu vào trong phòng, thấy anh đang nằm bẹp trên giường, một tay vắt trán liền lo lắng:'' Anh ơi? anh mệt ạ?''

'' ra ngoài đi!''

Như khựng lại khó hiểu nhìn anh, bản thân nghĩ lại hình như cũng không có làm gì sai vậy mà tự nhiên anh lại nặng lời như vậy.

'' anh giận em hay đang có chuyện gì sao?''

'' Em mau ra ngoài đi!''

Như lì ra, ngồi thụp xuống ngay cạnh giường anh luôn, nhưng cô chỉ im lặng thôi, chắc anh có chuyện gì khó nói lắm, hay là... Như giật mình nhìn giọt nước mắt kia đang rơi xuống liền nhanh chóng vươn tay tới lau đi:'' em sẽ lắng nghe anh mà!''

Khải buông tay nhìn lên trần nhà, lặng im một lúc lâu thật lâu mới nói:''  nếu một người bỏ đi mười mấy năm rồi đột nhiên quay lại chỉ với vài câu xin lỗi.. liệu em có tha thứ không?''

'' ai ạ?''

''...''

Như nghĩ ngợi một lúc lại nói:'' nếu có lí do chính đáng thì có thể xem xét ạ!''

Khải quay sang nhìn con bé kia, trong vô thức liền mỉm cười kéo cô lại, xoa đầu một chút nói:'' em thở dài gì chứ?''

'' anh buồn em cũng không vui! có việc gì anh có thể nói với em mà!''

'' xin lỗi! làm em lo lắng rồi! sau không buồn nữa nhé!''

Như cười tươi, tay anh ấm áp vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô, tự nhiên thấy nhẹ lòng ghê luôn.

'' Ten ~''

'' cái này...''

Khải tròn mắt nhìn lá bùa bé xíu trên tay Như, cô lại cười tươi nói:'' sắp thi rồi! mong nó sẽ lại tiếp tục đem lại may may mắn cho anh! mặc dù có hơi cũ một chút nhưng mọi thứ đều nguyên vẹn!''

Khải hôn nhẹ lên trán người kia, Như xấu hổ nhìn lên:'' anh còn đánh em là anh còn khỏe đó!''

'' ha ~ em thích dùng bạo lực hơn sao?''

Như lắc lắc đầu nói:'' không có! trước anh hay đánh em nên em nói vậy! đau lắm!''

Khải nhướn mày nhìn:'' đau thật?''

Như cười hì hì, thực ra cũng không có đau lắm:'' em rất vui khi được gặp anh đấy!''

'' nói liên thiên!''

'' vậy là anh không vui khi gặp em sao?''

''...''

''...''

'' con thiên nga xinh đẹp này mau biến thành vịt xấu xí đi!''

Như tròn mắt:'' dạ?''

'' nếu xấu xí rồi sẽ không bị ai cướp đi nữa!''

Khải thấy con bé kia ngây ra nhìn mình liền phì cười trêu trọc:'' sao hả? đẹp trai quá sao? nước miếng sắp rớt ra ngoài rồi đó!''

'' a~~ em về phòng ôn bài đây! không chơi với anh nữa!''

Như xấu hổ phi vèo về phòng, Khải nằm phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi này thật khó chịu..

" Think I know where you belong

Think I know it's with me"

Khải ngạc nhiên, trong giây lát liền mỉm cười nghe con bé kia hát hò bên cạnh phòng, mấy bài này vậy mà cũng học thuộc luôn sao?

" And you're got a smile

That could light up this whole town

Can't you see that...

I'm the one who understand you.."

__________________________

'' Bố xem bên đó chỉ sau một nước cờ đã bỏ xa chúng ta rồi kia kìa!''

Khánh nhăn nhó ném phịch tờ báo lên bàn, Người đàn ông kia cau mày nhìn lên:'' ý con là sao? là đang tự nói bản thân con kém cỏi à?''

'' sao cơ?''

'' ta cho con tiếp quản! trực tiếp hướng con lên điều hành toàn bộ, giờ con đổ lỗi cho ta? Nếu con nghe ta chịu đồng ý kết hôn thì bây giờ đã khác rồi không?''

Khánh bực mình bỏ ra ngoài, vừa kéo được một số nhà đầu tư mà giờ lại thành như thế này, thật đến nước chết mất.

Trong lúc đó...

'' ha ha! kì này phải ăn mừng lớn thôi! quả không hổ danh là Tiểu Thư xinh đẹp tài giỏi, chỉ cần ra mặt một chút cũng đã cháy hàng trong vòng 3 ngày, tuần đầu tiêu số lương xuất ra thậm chí còn không đáp ứng đủ nhu cầu! thực sự đáng khâm phục!''

Như cong môi cười đặt tờ báo xuống đứng dậy:'' dùng 1/3 quỹ đó hỗ trợ cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhé!''

'' dạ vâng thưa Chủ Tịch!''

_______________

" Đại Tiểu Thư"

'' có chuyện gì mà em gọi chị nhiều vậy?''

" bên K&N đang có cuộc họp cổ đông! Và nhân tiện xưởng sản xuất Hoàng Lân đột ngột không kí hợp đồng với chúng ta nữa cũng là do Đại Thiếu Gia K&N đã mua chuộc họ! "

'' ừm! cảm ơn em!''

" à... nhân tiện... Đại Tiểu Thư hãy cảnh giác nhé! Bà chủ...."

'' em yên tâm!''

Như mỉm cười tắt máy, nghĩ lại những gì Tiểu Đông vừa nói liền có phần nghĩ ngợi, sau khi lên xe ô tô liền nói:'' Bệnh Viện TW Tuyến 2''

" con gái ruột của một bà mẹ bị điên sao?"

'' dạ vâng thưa Đại Tiểu Thư!... à giờ phải gọi là Chủ Tịch mới đúng chứ nhỉ?''

Như thở dài chống cằm nhìn lên:'' Tiểu Đông sao rồi?''

'' em ấy vẫn đang hoàn thành tốt nhiệm vụ!''

'' ừm! để ý tới thằng bé một chút! ta cược toàn bộ tình mạng của thằng bé cho ngươi!''

'' vâng! đây là nhiệm vụ của tôi nên người không cần quá lo lắng!''

Như nhìn người kia qua gương liền thở dài:'' nhẹ tay chân với thằng bé một chút!''

''....''

'' Đại Tiểu Thư... người...''

'' Không cần giải thích! ta đều biết! ngươi nghĩ cái này giấu được sao? tính ra cũng từ lúc ta đem thằng bé về rồi còn gì?''

''...''

'' Dù sao thì có chuyện gì cần tới! ta đều sẽ giúp đỡ! Ngươi cũng là cánh tay trái đắc lực của ta! Bằng bất cứ giá nào ta sẽ bảo vệ cho hai người''

'' vâng!''

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng, chỗ này cũng rộng hơn trí tưởng tượng của Như một chút, vừa bước vào không quá xa đã thấy một bà lão lom khom.

''xinh đẹp! Hẳn là người tài giỏi!''

Như hơi cúi đầu chào lại rồi tiến thẳng vào trong.

'' Chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Hoàng Mộc Nhiên!''

'' dạ vâng! đây là số phòng! hai người có thể lên thăm bệnh nhân!''

Như cầm tờ giấy đưa cho người bên cạnh, cả hai nhanh chóng đi lên tầng hai, lượn một thôi một hồi mới tới, người kia cẩn thận mở cửa, Như tiến vào trong cũng bị khung cảnh kia làm cho ngơ ngác, cuối cùng hướng tầm mắt về phía người đang ngồi cạnh cửa sổ kia, mái tóc cuối cùng cũng bị tuổi tác biến chuyển, sợi đen sợi trắng phân biệt rõ ràng.

'' chào bác!''

Người kia nghe tiếng gọi ban đầu chưa có động tĩnh, một lúc sau mới quay lại, đôi mắt ngấn nước chạy ào tới ôm chầm lấy Như:'' con gái.. con về thăm mẹ sao?''

''...''

Như đỡ bác gái kia lên giường, đầu tóc rối bù, gương mặt hốc hác tới đáng sợ.

'' con ơi!''

Như thở dài thườn thượt vào thẳng vấn đề:'' bác thực sự không nói được sao?''

Người phụ nữ này nhìn lên sợ hãi, lại nhìn người đang mặc vest đen đứng sau, gương mặt hoang mang tột cùng giật lùi lại gào lên:'' cô... cô là ai? cô tại sao đem hắn ta tới? các người tới bắt con gái ta đi sao?''

Như còn chưa kịp làm gì, người phụ nữ kia đã nhào ra đằng sau. Như giật mình hét lên:'' Lãnh Thế Quân!!!''

Lãnh Thế Quân hơi nhướn mày nhìn người bên dưới đang túm chặt lấy chân mình, đoạn chỉnh lại cổ áo với găng tay:'' nếu chịu hợp tác thì chúng tôi còn có thể giúp! đừng làm loạn lên như vậy!''

Người phụ nữ kia run rẩy buông chân người đối diện ra nói trong sợ hãi: '' Bà ta... con mụ độc ác đó đã cướp đứa con gái bé bỏng của tôi đi!''

Như đăm chiêu hỏi lại:'' cướp đi?''

'' Cái này chẳng phải Đại Tiểu Thư cũng rõ một phần rồi sao?''

'' Hồ sơ bệnh án của Hoàng Mộc Nhiên... tôi nghĩ anh cũng đã sớm chuẩn bị từ lúc mới bước chân vào đây rồi!''

Lãnh Thế Quân mỉm cười chắp tay kính cẩn cúi đầu:'' Lời nói của người là mệnh lệnh đối với tôi! Hồ sơ đã sớm chuẩn bị xong! y tá có lẽ sẽ cầm lên bây giờ ạ!''

Như mỉm cười:'' tốt lắm!''

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip