Chương 60

Đã hai năm trôi qua, mọi người đều đang theo đuổi giấc mơ của mình, Như cũng đã làm việc rất chăm chỉ. Từ ngày cô chính thức quay lại điều hành, TN ngày càng phát triển mạnh mẽ, vị trí cũ của K&N bây giờ cũng đang được tu sửa chuẩn bị cho điều gì đó. Vấn đề này không thấy Khánh đả đụng tới.

Như nhìn tấm ảnh của anh, tay mân mê một lúc lâu thật lâu liền thoáng buồn, từ khi đó anh thực sự đã biến mất, ngoài lời nhắn anh gửi trên món quà năm xưa thì một cuộc gọi, một tin nhắn, hay chỉ tin tức nhỏ thôi cũng không hề có. Như nhớ anh lắm... lại có chút hờn dỗi vì anh đi mà không nói một lời.

Kiki thấy " mẹ" có vẻ buồn liền dụi dụi vào người, Như mỉm cười leo lên lưng cáo lang thang xuống chỗ lúc trước, mọi thứ vẫn y nguyên như vậy.

'' Đại Tiểu Thư! sắp tới giờ rồi!''

'' Ta tới ngay!''

Như vui vẻ lên xe gấp rút tới bệnh viện, Khánh bên ngoài cũng sốt ruột đi đi lại lại, tâm trạng bồn chồn hiện rõ trên mặt. Như vội chạy tới:'' Chị sao rồi ạ?''

'' Không biết nữa!''

Bấy giờ bên trong vọng ra tiếng một sinh mệnh bé nhỏ, Khánh sững người bật khóc, ngay sau đó bác sĩ cười tươi đi ra:'' xin chúc mừng! Thiếu gia vô cùng khỏe mạnh thưa Tổng giám đốc!''

Như cúi đầu nói: '' cảm ơn bác sĩ!''

'' ha ha! chủ tịch không cần hành lễ với ta đâu! mọi người mau vào trong đi!''

Như mừng rỡ theo chân Khánh chạy vào bên trong, Ái Hồng cùng Cảnh Minh cũng sớm đã tới, bà vội vàng chạy vào theo sau thăm con dâu, Mộc Nhiên thì cẩn thận pha sữa cho con gái uống. An Nhi mồ hôi đầm đìa nhìn con áp lên ngực mình ngủ ngon lành liền mãn nguyện.

Ái Hồng bên này cũng cẩn thận bế cháu lên đem tới trước mặt Cảnh Minh khen nức nở:'' chu choa! xem thằng bé kháu khỉnh chưa này!''

'' ha ha! thực giống bố nó đấy! như này sau các cô lại xếp hàng dài thôi!''

Mộc Nhiên lo lắng nhìn con gái: '' con đau lắm không?''

'' Tại mẹ với anh đấy!''

An Nhi mếu máo, Khánh cuống quýt chạy lại hôn vợ tới tấp:'' Anh xin lỗi mà! vợ đừng giận anh! anh biết lỗi rồi!''

An Nhi làm nũng quay mặt đi:'' toàn mồ hôi! bẩn! hôn gì! mọi người còn ở đây đó!''

Khánh cũng mè nheo không kém cứ nằng nặng hôn lấy hôn để. Ái Hồng nhìn sang Như đang mỉm cười nhìn hai người kia liền ho nhẹ một tiếng.

'' Khánh ra bế con đi này!''

'' Dạ thôi!''

'' hả?''

Khánh cau có:'' Thằng bé hành vợ con 9 tháng ăn ngủ nghỉ không yên! giờ ra lại chuẩn bị cướp cả vợ con luôn đấy!''

''...''

''Thế hai đứa chọn được tên cho thằng bé chưa?''

'' dạ rồi ạ! tên này là Như chọn cho thằng bé! nên tụi con sẽ lấy tên đó!''

Ái Hồng nhìn sang người kia lại thở dài, không biết thằng bé kia giờ còn làm gì mà lại để con bé lẻ loi một mình thế này.

____________

Như buồn bã lang thang cũng chẳng biết phải đi đâu, nhìn mọi người như vậy đáng nhẽ cô cũng phải vui nhưng không hiểu vì sao bản thân lại vô cùng tủi thân. Cũng chính vì lí do này mà nãy giờ đoạn đường đi qua đều là những nơi ngày xưa anh hay đưa đón cô đi, Như đứng khựng lại không kìm nén được nữa liền bật khóc.

'' mẹ ơi! Chị kia lớn rồi còn khóc nhè kìa!''

''...''

'' ây! chắc chị có chuyện không vui đó!''

Như đang tủi thân, lại nghe nhóc con kia nói, lại càng khóc lớn hơn, chán chê mê mệt lại lang thang đi về chẳng khác nào một đứa có đầu óc không bình thường cả. Cô quyết định phải mạnh mẽ hơn, ném mọi buồn phiền đi, ít ra sẽ nuôi một chút hi vọng tới ngày nào đó anh sẽ quay về. Cô hít một hơi chạy ù tới khu vui chơi giải trí ngày xưa quyết tâm cày hết một lượt, cuối cùng thì phần thưởng nhiều quá cũng ôm không nổi, xa xa thấy bóng dáng bé nhỏ kì lạ kia, trên tay ôm một đóa hồng xanh rực rỡ, cô sững người khựng lại, đống quà trong tay đồng loạt rơi xuống đất.

Bé gái cười tươi dúi vào tay Như, cô run rẩy nhìn ngắm loài hoa tuyệt đẹp này, từng cánh từng cánh lại vô cùng chân thật. Bé gái nhìn lên nói:'' Xưa mẹ em có hay nói, nếu cầm kỉ vật của người quan trọng rồi nhắm mắt ước! nếu trong lúc đó nghe thấy giọng nói của người kia! nhất định điều ước sẽ thành hiện thực đó ạ! chị thử xem!''

Như lưỡng lự một lúc cũng làm theo, gió lung lay vờn mạnh qua mái tóc đen láy.

'' em.... thực sự muốn gặp anh ngay bây giờ! em nhớ anh lắm!''

Như đợi một lúc, vẫn là chưa nghe thấy bất kì một âm thanh quen thuộc nào, chỉ biết vừa siết chặt bó hoa trong tay, vừa khóc, trong đầu liên tục lặp lại câu nói đó. Làm ơn... chỉ một lát thôi cũng quá đủ rồi!

'' Anh nhớ em!''

Như giật mình mở mắt, trong giây lát đã trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, ngay lập tức bật khóc chạy ào tới. Khải cười rạng rỡ dang tay ôm trọn thế giới nhỏ vào trong lòng liên tục hôn lên mái tóc kia, gấp gáp nói:'' anh nhớ em! rất nhớ em!''

'' hức... anh bỏ em một mình rồi đi như vậy sao?''

'' anh xin lỗi đã để em phải chờ đợi anh lâu như vậy!''

'' anh xấu xa!!''

Khải nâng cằm cô lên, trân trọng từng chút hôn lên đuôi mắt vẫn còn đang ướt nhèm, hôn lên chiếc mũi, hôn lên trán lại hôn tới má, cuối cùng liền hướng tới môi cô mà áp xuống.

Như không có cơ hội trách móc anh, chỉ biết mãi cho tới khi lên xe rồi anh vẫn liên tục hôn cô tới tấp. Nhớ bao nhiêu hôn bấy nhiêu.

Một lúc lâu thật lâu mới chịu buông cô ra, Như đỏ mặt cúi gằm xuống:'' Chị An Nhi sinh thành công rồi!''

'' Anh biết!''

'' vậy là mọi người ai cũng biết có mỗi em không biết!''

Khải phì cười búng nhẹ lên trán con bé kia một cái. Như theo thói quen liền nói:'' Anh ơi!''

Khải trong giây lát liền hạnh phúc không gì sánh bằng, đã lâu lắm rồi mới được nghe câu nói quen thuộc này, Như ngạc nhiên nhìn anh gục vào vai mình, bản thân có thể cảm nhận được rất rõ bờ vai anh đang run lên, mới gọi một chút... vậy mà anh đã khóc rồi sao? Có lẽ suốt khoảng thời gian xa nhau, anh cũng phải một mình đối mặt với nhiều khó khăn lắm.

Vừa về tới nơi, Khải đã kéo Như vào khu rừng lần trước hai người tới, Như ngạc nhiên, thực ra bản thân cô cũng đã lâu quá rồi không quay lại đây, lí do cũng chỉ vì sợ vào rồi lại nhớ anh lại trưng ra bộ dạng không đáng để mọi người lo lắng cho mình đấy. Tới nơi rồi, Như liền chôn chân một chỗ nhìn khung cảnh trước mặt, cô run rẩy, không tin vào mắt mình. Bấy giờ anh liền tới tới quỳ xuống, cẩn thận lấy trong túi ra một vật mà bản thân đã sớm chuẩn bị từ lâu.

'' em...sẽ đồng ý ở bên anh từ bây giờ cho tới khi hai đứa cùng rời khỏi thế giới này không?''

'' vậy là chỉ ở kiếp này thôi sao?''

Khải nhíu mày nhìn lên:'' sao có thể tha cho em dễ dàng thế được?''

Như cười tươi gật đầu, anh cũng áp lực tới mức loay hoay mãi mới đeo nhẫn vào tay được, cả hai cứ vậy ôm nhau lâu thật lâu, phải rồi.... không thể chỉ riêng kiếp này được! kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn phải kéo cô theo cùng..

'' Đẹp quá.. anh từ khi nào lại...''

'' hả? em không phát hiện ra quyển nhật kí của em đã không cánh mà bay sao?''

Như xấu hổ quay sang:'' vậy là anh đã đọc nó rồi sao? em tưởng em làm mất rồi!''

'' không giận vì anh tùy tiện chứ?''

'' k.. không có ạ!''

Khải hờn dỗi quay sang:'' hả? Anh đã thức suốt cả đêm qua để đợi bông hoa thứ 1001 nở đấy! em không cảm ơn hay bù cho anh chút gì sao?''

Như nhìn rừng hoa hồng xanh rực rỡ trước mặt liền nhảy lên ôm chầm lấy anh, nhất định sẽ không xa anh nữa đâu!

'' Em yêu Anh! Món quà anh tặng năm xưa cũng đã sớm nở rồi!

" Thực hiện điều ước thứ 10- anh đã dành 2 năm để học cách lấy giống cũng như chăm sóc cho chúng,  Cô gái của anh đã làm được 9 điều rồi,  điều thứ 10 anh sẽ thay em thực hiện, dù kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi người anh yêu chỉ có một! Là cái đứa suốt ngày bám lấy anh, luôn miệng gọi anh ơi! Là đứa mà anh đi đâu cô cũng bám theo đến đấy và là người duy nhất anh cảm thấy bình yên khi ở bên cạnh...."

'' Anh yêu Em!''

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip