PHIÊN NGOẠI 2: KÉN CHỌN NHƯ TAO CŨNG ĐÃ CHỌN ĐÚNG MÀY
Thời gian nghỉ trưa, vừa kết thúc một buổi sáng công việc bận rộn, cần phải tìm chút đồ ăn để lấp đầy cái bụng trống mới có thể tiếp tục chuyên tâm vất vả làm việc. Vì vậy, đối với người đi làm mà nói, thời gian nghỉ trưa cực kỳ quan trọng.
Còn Type cũng muốn cùng người bạn trai gọi điện không ngừng từ sáng đến giờ trải qua 2 tiếng quý giá này.
“Mày muốn ăn gì?”
“Không biết, mày xem đi.”
Người đàn ông này bởi vì có dòng máu phương Tây cho nên thân hình vô cùng cao lớn, còn có sống mũi cao thẳng, con ngươi nhạt màu, cơ bắp săn chắc, tuy rằng tóc tai gọn gàng nhưng bộ quần áo với hoa văn đan xen lại càng thể hiện thân hình cao lớn. Cơ thể cực phẩm thế này, mình có thể nhìn cả đời.
Type cũng muốn chửi cậu ta tự luyến quá đà, nhưng sự thật vẫn luôn chiến thắng sự hùng biện, chỉ cần Tharn đến đứng trước cửa công ty cậu ta đứng, đồng nghiệp nữ cả công ty đều sẽ không nhịn được quay đầu lại nhìn, đây còn không bao gồm con trai, và con trai mà thích con trai nữa.
Đây là...chồng của mình, Tharn.
Tharn hôm nay vừa hay ở gần đây, vì vậy liền gọi điện hẹn nhau cùng đi ăn cơm.
Hiện tại đã là rất nhiều năm về sau kể từ thời điểm mua nhà rồi, Tharn cũng đã tròn 30 rồi, người 30 tuổi không phải nên già sao? Tại sao nhìn Tharn lại càng có sức hút hơn, từ khi rời công ty tự mình mở cửa hàng nhạc cụ, xem như là một thương nhân, theo đà này suy nghĩ, cậu ta hẳn nên là một ông chú béo tròn mới đúng.
Mày còn cứ ghen tuông, đi nhìn lại gương xem sẽ biết là ai nên ghen.
Dòng suy nghĩ này một khi vào đầu, Type sẽ cảm giác nếu cứ tiếp tục nghĩ sâu thêm, bản thân sẽ sụp đổ.
“Tao môi ngày đều ăn ở quanh đây, mày muốn gọi cái gì khác không?”
Ba
“Tùy tiện đi.”
Type thở dài một hơi, bởi vì ánh mắt của cậu ta đã chuyển mục tiêu...lại là đồ ăn nhanh.
“Cái này mày ăn ở gần nhà cũng được, chả phải đều giống nhau sao.”
“Không giống.” Tharn nhẹ giọng phản đối, không cần nói Type cũng biết đối phương chắc chắn thường xuyên ăn đồ ăn nhanh lấp bụng. Type kéo bả vai của đối phương rồi đi ra ngoài.
Nếu đi với tao, vậy thì tao là lớn nhất.
“Không phải nói để tao chọn sao?” Cậu ta vậy mà còn dám hỏi, Type nheo mắt.
“Ngại quá, tao không có thời gian nghe mấy cái lựa chọn của mày, mày muốn có một người vợ bảo gì nghe nấy à? Mấy loại thực phẩm rác này sao mày có thể ăn được cơ chứ...nhà này đi.”
Type cứng rắn nói, sau khi đến tuổi 30, cơ thể vốn dĩ có thể tiêu hóa được mọi thứ bây giờ lại ăn cái gì đều sẽ có phản ứng ngay lập tức.
Nếu như vẫn tiếp tục ăn mấy thứ đó, lại mỗi ngày đều uống rượu, không quá 3 năm, mày sẽ mất tao đấy.
Type bất lực lắc lắc đầu, không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân sẽ lo lắng cho cơ thể, bởi vì sợ Tharn bị ghét bỏ. Thế nên, hôm nay cậu chọn một cửa hàng mì có tiếng ăn cơm bò, xoay đầu nhìn ánh mắt của Tharn...có chút buồn cười.
“Chị à, cho một mì kho, một bát nhỏ mì nước, đồ ăn kèm lấy hết.”
Vừa ngồi xuống cậu đã bắt đầu gọi đồ ăn.
“A, tao không ăn giá đỗ.”
“Mày im đi, có mấy cọng mà thôi...cứ theo như những gì em vừa gọi nha chị.”
Mà thanh niên Tharn vừa có biểu tình buồn cười không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ là lại động vào cái tật của cậu ta.
Tharn có thể là một người đàn ông đẹp trai.
Cũng là một người có sự nghiệp thăng tiến.
Là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái.
Nhưng cậu ta cũng là một kẻ ngốc đối với đồ ăn cực kỳ khó tính.
Lúc còn trẻ đã rất nghiêm trọng rồi, đến độ tuổi này lại càng nghiêm trọng hơn, không ăn cay thì không nói nữa, cậu có thể chủ động thích ứng thói quen này của Tharn nhưng thích gắp đồ ăn mình không thích ra khỏi bát thì...
“Mày là trẻ con à Tharn.”
Mì vừa lên, cậu ta đã gắp hết hai ba miếng lá dây bát ra đĩa, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cọng giá đỗ nào, sau khi nhặt hết ra, chỉ ăn sợi mì và nước dùng, Type thấy vậy chỉ có thể bất lực hỏi lại.
Cậu biết bạn trai mình thích gì, không thích gì, vì vậy cũng không cưỡng ép, nhưng nhìn tình hình bây giờ cũng không nhìn được phải mở miệng.
“Không thích mà.”
“Aiz.” Type chỉ có thể thở dài, lấy đĩa qua, gắp lên bỏ vào bát mình, động tác nước chảy mây trôi, bởi vì cũng đã làm 10 năm rồi. Tharn thấy vậy nở nụ cười thật lón, kiêu ngạo nói,
“Tao biết mày sẽ không miễn cưỡng tao.”
“Tao không thèm miễn cưỡng, chỉ là tiếc đồ ăn, bạn nhỏ Awa.”
Awa....là viên ngọc minh châu trên tay anh Thorn, vừa tròn 3 tuổi, có đôi mắt to xinh đẹp đến mức có thể chụp được họa báo, chinh phục được tất cả ông bà cô dì chú bác, nhưng có một điểm đó là, đứa bé vừa tròn 3 tuổi, vẫn chưa cầm chắc đũa, hơn nữa...kén ăn
Tharn bị cằn nhằn cảm thấy không phục liền phản bác:
“Tao mới không nhỏ như vậy.”
“Tao cảm thấy nhỏ như vậy, bỏ số đuôi của tuổi mày đi, mày cũng là 3 tuổi, giống như Awa.”
Tharn kiên định lắc đầu, tin tưởng thói quen kén ăn của bản thân còn lâu mới nghiêm trọng như đứa trẻ 3 tuổi.
“Không tin? Muốn chứng thực không?”
Type không để ý sự phản bác của đối phương, hơn nữa còn cười hết sức xấu xa.
Tharn hoàn toàn không đồng ý vợ mình nói mình kén ăn như cháu gái, bởi vì cậu là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bây giờ cũng đã dần quen với đồ ăn miền Nam rồi, đi nhà Type cũng có thể quen, làm sao có thể giống với Awa được, nhưng mà sao Type lại k tin chứ.
Cuối tuần này, bởi vì chứng minh chuyện này, bọn họ về nhà bố mẹ.
“Bữa trưa đến rồi đây...Awa cơm rang kiểu Mỹ.”
“Yeah, thích chú Type nhất.”
Bạn nhỏ dễ thương Awa đang ngồi một bên vừa nghe thấy tiếng liền chạy đến xông thẳng vào lòng chú Tharn, nhảy lên xem cơm của mình, dáng vẻ đáng yêu khiến chú Tharn thấy cũng vui lây.
“Đừng chạy, ngã thì làm sao.”
“Cháu đói mà.”
Vừa hạ quyết tâm phải dạy dỗ cháu gái mình, nhưng vừa thấy cháu vỗ vỗ quai hàm, mím môi nhìn mình, cậu đã lập tức đầu hàng, ôm cháu ngồi lên bàn ăn.
“Mẹ bao giờ mới về?”
“Buổi chiều mới về, anh Thorn và chị dâu cũng vậy.”
Đã sắp ăn cơm rồi thì anh Thorn lại đột nhiên nhờ trông hộ con gái, bởi vì anh ấy phải đưa vợ đi kiểm tra, bố mẹ cũng đi ra ngoài từ sáng sớm chưa trở về, em gái thì đi quay phim, một nhà người cuối cùng chỉ còn lại 3 người trong nhà. May mà Awa là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ ở nhà với hai chú cũng có thể tự mình chơi rất vui vẻ.
Nếu như mà nghịch ngợm...kiểu người ghét trẻ con như Type chắc sớm đã hận không thể tự sát cho rồi.
“Mẹ sắp sinh em trai em gái cho Awn đấy, vui không?”
“Vâng, vui ạ, nhưng mà mọi người không được quan tâm em gái nhiều hơn quan tâm cháu, nếu không cháu sẽ tức giận.”
Awa làm vẻ mặt tức giận, làm Tharn thiếu chút nữa là ôm đứa cháu này hôn lên mặt nó một phát.
“Chú trừ thương cháu ra thì còn có thể thương ai chứ.”
“Thật không ạ? Vui quá đi.”
“Hai chú cháu đủ chưa vậy, ăn cơm trước đi nếu không sẽ nguội mất, Awa tự mình ăn được không nào?”
“Được ạ! Awa là đứa trẻ lớn rồi, có thể tự mình ăn cơm.”
Awa nói xong liền tự mình cầm nĩa, xiên một miếng bạch tuộc và lạp xưởng đưa vào miệng, chép chép nhai ngon lành.
Ha
“Mày cũng ăn đi.” Sau khi xác định cháu gái mình có thể tự mình ăn, Tharn mới xoay lại phần cơm trưa không khác gì mấy của mình với cháu gái.
“Ăn hết đó, đây là đặc biệt chuẩn bị cho mày đấy.”
Nụ cười của Type làm Tharn bất giác cúi đầu nhìn cơm của mình
Có phải cậu ấy bỏ cái gì đặc biệt vào không nhỉ....không rõ nữa
Tharn cẩn thận xem lại cơm mình một lần nữa, liếc thấy Type đang ăn rất ngon lành, liền cũng chuẩn bị chọc vỡ quả trứng lòng đào, trộn lên ăn cùng.
“Type....”
“Đừng nói với tao là mày ăn không được nha.”
Khi thấy rau được xào chung với cơm, Tharn vừa mở miệng định nói đã bị cứng rắn nhét ngược trở lại một câu, Tharn chỉ có thể nuốt lại câu định nói xuống cổ họng, xúc một thìa cơm bao gồm cả đậu Hà Lan, cà rốt còn cả cà chua nữa cho vào miệng. Không thích chính là không thích, cậu không thích cà chua nửa sống nửa chín, cà rốt khi nhai lạo rạo, còn có có đậu Hà Lan khiến người ta nghẹt thở nữa, vì thế cậu lại quay lại tật cũ, gắp ra ngoài.
“Awa cũng phải ăn cà chua nha.”
“Chú Tharn cũng không ăn mà.”
Được rồi.
Tharn nghe vậy đột nhiên dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn vợ mình, phát hiện nụ cười không bình thường của Type.
“Chú Tharn vẫn là bạn nhỏ không nghe lời, Awa không được học theo, nếu muốn xinh đẹp như dì Thanya thì phải ăn hết đó.”
Ai nói cậu ấy không biết trông trẻ con, mỗi lần cười nhạo chồng mình mồm mép đều rất lợi hại.
Tharn nhìn về phía cháu gái mình, đôi mắt to to của Awa đang nhìn chằm chằm vào cái đĩa còn đầy rau bị chừa lại của cậu, cậu chỉ đành...vội vã trốn khỏi ánh mắt nóng rực của cô bé.
“Aiz, chú Tharn, phải làm tấm gương tốt cho Awa, nhanh chóng ăn đi, cà rốt cũng phải ăn hết đó, nhanh chút đi.”
Nếu như chỉ có Type ở đây, cậu có lẽ sẽ không ăn, nhưng bây giờ còn cháu gái đang nhìn nữa, cậu chỉ đành cắn răng ăn hết, mặt khó coi y như đang bị táo bón, nói thật, thật sự không thích ăn...
“Ây dô, thế này mới ngoan chứ.”
Khi mùi vị ngòn ngọt của rau củ tan ra trong miệng, Tharn thiếu chút nữa nôn ra hết.
Type cũng biết cậu ấy không thích ăn kiểu rau là các loại quả, càng ngọt càng không thích. Cậu vốn dĩ nên tránh dùng những loại rau này, nhưng nhìn bộ dạng còn có thể nhai mấy miếng, Type lại nghĩ đến chuẩn bị bước tiếp theo.
“Cơm rang kiểu Mỹ thì phải bỏ nho khô vào mới chuẩn, Awa nói xem đúng không.”
“Chú Tharn không ăn nho khô sao? Cháu đều ăn được hết đó, rất ngon.”
Xem ra bước thứ hai cũng thực hiện được rồi.
Awa cho nho khô vào miệng, cười ngọt ngào.
“Cháu giỏi không ạ?”
“Cực kỳ giỏi, Awa không được giống như chú Tharn trở thành người vô dụng đâu đấy, cháu xem chú ấy đến mấy quả nho khô cũng không ăn nổi.”
“Vâng ạ~~”
Tharn bây giờ có chút tức giận, không biết tại sao Type lại giày vò mình như vậy, còn để cho cháu gái nhìn nữa, lại bắt cậu phải ăn hết, Tharn nhìn ánh mắt của đối phương,
“Type!”
“Chú Tharn đừng như vậy, chỉ là thua đứa nhóc mà thôi, đừng tức giận, đừng tức giận.”
Type vỗ vỗ vai cậu rồi nói, giống như đang đồng tình với cậu, nhưng Type biết, bản thân mình sắp thua dưới tay cậu ấy rồi.
“Tao không ăn nữa.”
Tharn đẩy đĩa ra, đứng dậy đi vào nhà bếp tìm xem có đồ gì cậu có thể ăn được hay không. Chỉ nghe thấy sau lưng, tiếng Type vang lên nói,
“Chú Tharn thật là vô dụng, đúng không Awa.”
Đúng là tức chết mà.
Có điều đến chiều nghe thấy lời này, cậu lại không tức giận như vậy nữa.
“Nấu rau củ cho Tharn ăn sao?”
“Mẹ nghe Awa nói sao?”
“Đúng vậy, mẹ lúc chiều vừa về đã nghe Awa nói bản thân giỏi hơn chú Tharn, ăn được rất nhiều rau, mẹ tự mình đoán một chút...hồi nhỏ cũng ép nó ăn rồi nhưng vẫn cứ trốn.
Tharn đang ở ngoài ban công xử lí công việc trên máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện liền bỏ công việc xuống đi đến bên cạnh nhà bếp nhìn vào trong, chỉ thấy Type đang chăm chú làm gì đó, bên cạnh là mẹ cậu vừa mới về được hơn 1 tiếng.
“Tharn tuổi càng lớn càng giống trẻ con, khả năng qua 5 năm nữa là chỉ có thể ăn mấy thực phẩm rác mà thôi.”
Quá đáng nha quá đáng nha, mình mới không hề kén ăn như vậy.
Tharn tức giận nghĩ nghĩ, nếu không phải nghe câu tiếp theo của mẹ, cậu có lẽ đã đi chất vấn Type.
“Vậy sao bây giờ lại quay lại ép Tharn ăn rau.”
“Làm sao mới tốt được mẹ.” Type lại thở dài, cười cười, hoàn toàn khác với nụ cười xấu xa lúc trưa, lần này tràn ngập sự lo âu.
“Cũng không phải nói ép cậu ấy cái gì, chỉ là muốn cậu ấy ăn thêm chút đồ ăn tốt cho cơ thể mà thôi. Cậu ấy nếu cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu nữa là đã phải uống vitamin để bổ sung rồi. Công việc của cậu ấy phải gặp nhiều người, lúc đi ăn cơm với người khác, con cũng không muốn người ta bởi vì cậu ấy cái này không ăn cái kia không ăn mà xem thường cậu ấy, thấy cậu ấy đã lớn tuổi rồi mà vẫn lập dị, cậu ấy nếu như bây giờ chịu ăn mấy thứ này còn đỡ.”
Cậu trầm mặc.
“Tuy rằng cậu ấy rất giỏi, chuyện gì cũng không làm con phải lo lắng nhưng chỉ cần có, bất kể là chuyện nhỏ thế nào con cũng tình nguyện dốc hết sức giúp đỡ.”
Type trước giờ chưa từng nói với cậu những lời này, nếu như đặt vào mấy năm trước, cậu ấy sẽ không nói ra những điều trong lòng mình như thế này, bây giờ Tharn nghe thấy rồi, cũng biết cậu ấy lo lắng cho mình đến mức nào.
Tharn biết Type rất lo cho mình, cho dù là chuyện nhỏ cũng sẽ không bỏ qua.
“Tharn thật là may mắn.”
Đúng vậy mẹ, con thật sự rất may mắn, cực kỳ cực kỳ may mắn.
Tharn lặng lẽ trở lại làm tiếp công việc, cơn tức tích trữ từ lúc ăn cơm trưa đến bây giờ đã tiêu tan hết.
Type đau đầu ngồi nghĩ, buổi trưa vừa mới giày vò cậu ta, cơm tối nên làm như thế nào, xem ra cũng phải có chút thành ý. Nhưng cũng không được quên mục tiêu, phải thay đổi tật xấu của cậu ấy.
Bởi vậy bữa tối vừa phải có đồ ăn Tharn thích, lại trộn lẫn cả đồ ăn cậu ấy không thích...sẽ ra được sản phẩm cuối cùng.
Đến tối, cả nhà mới quây quần cùng nhau ngồi ăn bữa cơm, trên bàn có món mì nghìn tầng mà mẹ đã giúp đỡ cùng làm, salat rau, rau bên trong không có cái nào là Tharn thích ăn, còn có bánh mì mà Thanya tan làm mua về, và vịt chị dâu mua về nữa.
Nhân thịt trong mì nghìn tầng lần này là dùng rau đã được hầm rất lâu rồi trộn lẫn vào để làm, còn cho thêm cà chua lẫn vào bên trong nữa, đây đã là giới hận lớn nhất mà cậu có thể làm được rồi, dễ ăn giống như đồ ăn cho trẻ em ấy.
“Awa ăn một ít salat nào.”
Type nháy nháy mắt với cháu gái, bởi vì đã thương lượng với nhau rồi, nếu như trên bàn ăn chịu ăn salat vậy thì đồ ngọt tráng miệng sau bữa tối sẽ được ăn kem. Awa phối hợp gật đầu,
“Ngoan! Awa phải ăn thật nhiều thật nhiều rau đó.”
Khi Awa ăn từng miếng thật lớn Type quay đầu lại nhẹ nhàng cười với Tharn.
“Trẻ con còn có thể ăn, mày thì sao Tharn.”
“Lấy cho tao.”
Type tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái tại sao cậu ấy lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chỉ nghĩ đơn thuần có lẽ sợ mất mặt mũi trước mặt trẻ con, cũng giúp lấy cho một ít, nhưng không nhiều, nói thật nếu như lát nữa quả thực ăn không nổi, vậy thì lãng phí quá.
“Mỳ nghìn tầng này bỏ gì vào trong vậy mẹ?”
Type thấy vậy lại thở dài một hơi, bỏ tất cả những thứ mày không thích vào.
Mẹ cũng nói như vây, Tharn gật gật đầu, lấy một ít cho vào đĩa, Type dám nói đợi lát nữa sẽ lại nhặt ra cho xem.
“Tao là một đứa kén ăn.” Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn cậu.
“Ừ, chuyện này mọi người đều biết.” Type không thèm nghĩ nói. Có điều...
“Tao có lẽ là người hay bắt bẻ, nhưng tao chọn được người vợ tốt.”
Ặc
Tất cả mọi người lại một nữa nhìn Tharn, Type quả thực nghĩ không ra tại sao lại nói những lời này, bây giờ là giờ ăn tối, mọi người đều đang ngồi chỉnh tề xung quanh ăn cơm, nói lời này hợp lý sao?
“Tuy rằng tao không ăn cái này không ăn cái kia...nhưng nếu như mày muốn...”
Type đột nhiên cảm giác bản thân bị chơi xỏ rồi, bởi vì ánh mắt của Tharn sáng quá mức.
“Tao tình nguyện ăn bất cứ loại rau nào.”
“....”
Cả căn phòng im lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đã nhiều tuổi rồi mà còn không biết ngại, lại đổi thành Type có chút không biết nên làm thế nào, mắt nhìn chằm chằm Tharn xúc một thìa salat cho vào miệng, yên lặng nhai, cũng không nói ra được là chỗ nào không đúng.
“Khục khục, bố cảm thấy vẫn nên ăn cơm trước đi.”
Bố có lẽ muốn làm dịu bầu không khí một chút, muốn sự chú ý của cả nhà đặt trên đồ ăn, nhưng những lời Tharn vừa nói làm tất cả mọi người đều mỉm cười.
“Hem có muốn ăn một ít không, anh chị phải giỏi hơn em trai mới được.”
Anh Thorn!
“Đừng trêu em nó nữa anh Thorn.”
Tuy rằng sự chú ý của mọi người đã một lần nữa quay về đồ ăn, nhưng Type vừa rồi quả thật bị Tharn dọa một phen, nhiều năm như vậy rồi đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng với đối phương, cả bữa cơm về sau đều giống như người câm, một lời cũng không nói.
“Vẫn còn đang giận tao sao?”
“Tao không giận, có gì thì nói đi, tao bây giờ vẫn còn chưa hết ngại.”
“Tao chỉ là nói ra cảm xúc trong lòng mà thôi.”
Tharn đang lái xe trên đường về nhà, nhìn người yêu vẫn luôn không nhìn vào mắt mình,Type mới đầu có lẽ là vì ngượng ngùng, nhưng bây giờ xem chừng lại tức giận nhiều hơn, vì thế cậu nhẹ nhàng nói:
“Mày cảm thấy thế nào, đồng ý với cách làm của tao sao?”
“Làm gì có ai cứng miệng như mày, lo lắng cho tao lại không nói thẳng.”
“....”
Cậu im lặng, nhưng trong lòng chắc chắn là ngọt ngào, Tharn không nhịn được lặp lại lần nữa,
“Tao quả thực đã chọn được một người vợ tốt.”
“Mày còn muốn lặp lại mấy lần nữa, xì, miệng thì cứ vợ vợ, tao mới không giống mày cái gì cũng treo trên miệng như vậy.”
“Tao chỉ là muốn để mày biết mà thôi.”
Tharn dịu dàng nói, làm cho người đang tức giận bình tĩnh trở lại, sau đó mới nói tiếp:
“Tao không phải là con người hoàn hảo gì cả, mày cũng thấy rồi, khuyết điểm của tao không ít, nhưng có mày tiếp nhận toàn bộ khuyết điểm của tao, tao đã thấy mãn nguyện rồi.”
Type lại một lần nữa cạn lời, thật lâu sau mới mở miệng nói.
“Đừng ra vẻ nữa mày.”
Tharn không đáp trả lại nói bản thân không phải ra vẻ, bởi vì người thật sự làm bộ là Type.
Người nói năng như dao nhưng lòng lại như đậu phụ như cậu ấy, vẫn luôn lo lắng cho mình.
“Được rồ, sau này không nói cái này nữa là được.”
“Nhưng tao muốn nói mà.”
“Tharn.” Type trầm giọng cảnh cáo, Tharn hoàn toàn không để ý đến vẫn tiếp tục lại xe, xoay đầu lại liếc nhìn rồi mới nói tiếp,
“Tao muốn để mọi người biết vợ của tao là người vợ tốt nhất trên thế gian này.”
“....ặc.”
Type cứng nhắc xoay đi nhìn chỗ khác, nửa ngày sau mới hừ ra một âm tiết từ trong cổ họng, nhưng lại làm Tharn cực kỳ vui vẻ.
Cậu ấy xấu hổ rồi.
Cậu rất lâu rồi không thấy Type xấu hổ.
“Tao sẽ cố gắng ăn rau.”
“Ừm, tốt.”
“Không có khen thưởng gì sao?”
“Mày ăn sh*t không?”
“Hahaha”
Kết thúc có lẽ không vui vẻ như vậy, nhưng Tharn không quan tâm, trọng điểm không phải là đang làm gì mà là làm với ai. Tharn một lần nữa lại kiên định tin tưởng với suy nghĩ của mình, nếu như để cậu chọn lại một lần nữa, cậu cũng sẽ không do dự chọn Type làm vợ mình.
Đối với tương lai của hai người, Type có lẽ chỉ dám bảo đảm 5%, 10% nhưng đối với Tharn mà nói, chỉ cần tương lai có Type, cậu đều sẽ đảm bảo 100%.
Vĩnh viễn đều không nhận thua.
----------++++----------
Trans: Chỉ còn 1 chương cuối nữa là kết thúc truyện rồi, dịch đang bùng phát mạnh, mọi người hãy bảo vệ bản thân an toàn nha😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip