Chap 37
=======
=============
===================
Sau nửa tiếng đi xe hai người cũng đến được địa điểm. Nơi này là một vườn quốc gia, họ có cho cắm trại cả ngày hoặc qua đêm tại đây tuỳ sở thích người chơi. Mọi vật dụng lều dựng trại, dụng cụ nấu ăn đều được cho thuê trọn gói với giá rẻ. Bạn có thể đem theo ở nhà đi hoặc tới đây thuê đều được.
"Ù ôi mát mẻ ghê" cậu nhảy xuống xe vươn vai sau nửa tiếng đi đường
"Tới đây tôi gỡ mũ bảo hiểm, chưa gỡ mà biết được ở đây mát mẻ" Văn Anh kéo cậu lại gần
"Á dễ thương quá" một cô gái nào đó đi ngang qua
"Nhìn bé kia cưng thế" cô gái khác đi chung kế bên cô gái nào đó
Khi nghe được vậy Văn Anh chỉ biết cười. Còn cậu ngại đỏ cả mặt mặc dù hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi.
"Cười gì mà cười, tôi đập ông bây giờ" cậu giơ nắm đấm lên hù doạ
"Đập đi nè, liu liu lùn hơn tôi mà cứ đòi" Văn Anh châm chọc cậu rồi bỏ chạy đi
"Nè đứng lại, đứng lại mau" cậu rượt theo
Một màn rượt đuổi vào sâu tận trong rừng.
"Ơ đâu rồi?" Cậu dừng lại khi không thấy được bóng dáng Văn Anh
"Không chơi trốn chui kiểu vậy nha, ra đây i" cậu từ từ đi nhìn ngó xung quanh
Đi được một đoạn cậu ngồi bên góc đá nghỉ chân
"Nè cậu em sao lại ngồi đây một mình" giọng khàn khàn của một thanh niên
Cậu ngước nhìn thì thấy hắn đi chung với ba người nữa. Nhìn cũng cỡ 24 25 tuổi rồi. Thấy hơi sợ sợ.
"Mệt nên ngồi nghỉ chân" cậu trả lời một cách lạnh lùng rồi đứng dậy bỏ đi
"Ê nè đi đây đấy, trại tụi anh ở bên kia hay em có muốn qua không ?" Một tên chạy lên trước chặn lại không cho cậu đi, vừa nói hắn vừa đưa tay lên vuốt ve má cậu
"Bỏ ra" cậu xô mạnh khiến hắn ngã xuống đất rồi bỏ chạy
"Má thằng chó" giọng nói cộc cằn phát ra từ phía sau
"Liu liu" cậu quay lại lè lưỡi trêu chọc bọn chúng
"Đứng lại đó thằng nhóc" thằng cầm đầu hô to rồi cả bốn cùng đuổi theo cậu
Đang khí thế chạy, cậu vấp cục đá té lăn ra đất. Ngước dậy nghe tiếng bọn chúng đến gần. Cậu tức tốc bò dậy
"Đi mau" Văn Anh từ đâu xuất hiện kéo cậu chạy vào một cái hang khuất tầm nhìn
"Thôi đi về"
"Mẹ nó, tao gặp được chết với tao"
"Về thôi"
Bọn chúng oán trách, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng cậu nhưng không thấy đâu. Tiếng nói dần dần không còn nữa. Cậu ló đầu ra nhìn xung quanh trên dưới trái phải thăm dò tình hình.
"Làm gì đụng tới bọn đầu gấu đấy vậy ?" Văn Anh kéo phủi phủi cát dính trên quần áo
"Tại ông hết í, đang rượt vui vẻ cái trốn chui, mệt quá nên tôi ngồi nghỉ" cậu quay qua trách móc Văn Anh "biết khúc sau rồi chứ"
"Rồi ok tôi sai lỗi tôi, xin lỗi" giọng điệu trêu chọc của Văn Anh càng khiến cậu tức điên hơn
"Hờn" nói rồi cậu quay bước đi trước
Văn Anh chạy theo khoác vai cậu, cả quảng đường từ đây đến nới thuê đồ chỉ toàn nghe tiếng cười đùa của đôi bạn trẻ.
Hai người tìm một vị trí cách xa đám đông. Cắm trại ngay dưới gốc cây táo là hợp lí nhất (Newton nhập)
Dựng trại xong cũng đến trưa, Văn Anh gọi đặt đồ ăn. Lúc vào cổng có nhận được những tờ rơi quảng cáo về các menu món ăn. Được giao hàng tận nơi. Đúng ra cắm trại phải tự tung tự túc hết mọi thứ kể cả việc nấu ăn. Như thế mới gọi là cắm trại. Đằng này do cậu lên lịch rồi đi liền thế nên hai người chẳng chuẩn bị gì cả. Thôi đành ăn tạm đồ ăn nhanh vậy.
"Uầy thơm quá nè" cậu mở hết tất cả đồ ăn ra rồi bày chúng dưới thảm cỏ, mùi thơm tiến thẳng vào mũi
"Thơm như Anh" Văn Anh đang lấy muỗng đũa cũng trêu chọc cậu
"No no no" rồi hai người cười phá lên
Ăn no nê cậu nằm lên đùi Văn Anh chợp mắt buổi trưa. Gió mang theo hương rừng mát mẻ. Tiếng lá cây xì xào xì xào bên tai nghe như một thứ nhạc cụ kết hợp với tiếng suối chảy cách đó không xa. Như thể tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên đầy sống động.
Văn Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt ấy. Bất giác lại di chuyển tay xuống chạm vào môi cậu, rồi tự cho tay đặt lên môi mình. Một nụ hôn gián tiếp qua chính đôi bàn tay đã giúp cậu giữ tính mạng khỏi chiếc vòng bùa chúa kia.
Văn Anh dựa lưng vào gốc cây. Tuy đang đọc sách, nhưng ánh mắt cứ hướng về phía nơi cậu đang ngủ. Mọi thứ cứ bình yên như một bức tranh.
Ở một nơi xa
Cậu đang làm gì ?
Sao không trả lời tin nhắn ?
Cậu đang bận ư ?
Bận tới mức không trả lời được ?
....
...
"Haizzz" anh cầm chiếc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, anh ngồi vừa làm sổ sách mà vẫn cứ trông chờ tin nhắn từ cậu.
Về quê vào dịp cuối tuần. Những lúc rãnh rỗi anh vẫn thường giúp ba má xử lí sổ sách công việc của trang trại.
Chính mắt anh thấy sáng hôm nay cậu đi cùng Văn Anh. Hai người nhìn rất thân thiết, nhìn vào không ai nghĩ là bạn bè bình thường. Vĩ đã ghen thật rồi. Tuy chưa là gì của nhau cả nhưng trong anh vẫn mang tính muốn chiếm cậu làm của riêng. Bởi trong lòng anh biết rõ mình đang nghĩ gì, muốn gì và đang làm những gì.
*ting...ting*
Anh lật đật với lấy chiếc điện thoại.
(TB) VinaPhone kết nối muôn nơi
NGÀY VÀNG đừng lỡ ai ơi!
Quý khách nhận ngay ưu đãi 20% giá trị thẻ nạp vào NGÀY MAI - ......
Mặt anh hiện lên nỗi thất vọng tràn trề. Không còn tâm trạng làm việc, anh đi ra vườn hóng gió để phần nào đó vơi đi cái hình ảnh thấy được lúc sáng của cậu với Văn Anh.
"Lâu quá rồi không gặp" một người đàn ông trung niên tiến tới vỗ vai ba anh
"Hahaha lâu quá không thấy ông tới tôi tưởng ông có trục trặc gì chứ" ba anh hiền từ tiếp chuyện với người bạn lâu năm
"Tôi bận quá xin thất lễ" nói rồi ông ta cười lớn "chào bác đi con" ông ta vỗ nhẹ vai đứa con gái đứng bên cạnh mình
"Con chào bác" giọng nói nhỏ nhẹ, cử chỉ lễ phép của đứa con gái
"Ừ mà càng lớn càng đẹp gái quá trời" ba anh khen không hết lời rồi cười lớn
"Kia là thằng con trai thứ của anh à ?" nói rồi ông ta chỉ tay về hướng anh đang đứng
"Vĩ lại đây con" ba anh gọi to
"Dạ chào ạ" anh lễ phép chào hỏi người bạn thân thiết của ba
Con bé Viên vừa thấy anh là mắt nó sáng rực lên như gặp vàng. Cũng phải thôi, với vóc dáng cao ráo khuôn mặt điển trai làm biết bao cô nàng mê mệt.
"Chúng nó lớn nhanh quá làm tôi với ông nhìn lại nhau thấy sắp về vườn hết rồi í chứ" ông bạn ấy cười đùa
Hai người đàn ông thoải mái nói chuyện cười đùa. Mặc cho sự ngại ngùng của hai đứa con bên cạnh
"À quên con dẫn em đi tham quan đi ba dẫn bác vào trong" ba anh quay sang vỗ vai
"Vậy con xin phép"
"Con cũng xin phép"
Hai người dạo quanh trang trại bằng chiếc xe đưa đón khách du lịch. Nếu đi bộ thì vẫn có những chổ nghỉ chân dọc đường. Nhưng hơn hết vẫn là dùng xe để tránh say nắng giữa đường.
"Em nên xưng hô như thế nào ạ ?" bé Viên ngại ngùng quay sang nhìn anh
Bởi suốt cả quá trình đi hai người không nói với nhau câu nào. Kể cả chào hỏi cũng chưa. Con bé cứ trầm trồ với cảnh vật ở trang trại.
"Tôi 2003 còn...?" anh đang ngập ngừng không biết xưng hô như nào thì con bé nói vào
"Vậy thì em phải gọi bằng anh, em 2004" con bé cười tươi như để lắp đầy cái không khí thật là ba chấm này
Xung quanh trang trại thì chỉ có cây với cây thôi. Mọi thứ nhìn rất rừng rú. Lâu lâu lại có mấy chú ngựa, đàn dê, đàn cừu. Động vật là do anh đề xuất thêm với ba để tạo điều kiện cho du khách tham quan chụp ảnh. Cứ một khoảng cách nhất định sẽ có cái gọi là chòi để du khách dừng chân. Trong đấy có điện thoại để du khách có thể gọi phục vụ đồ ăn, nước uống, hay thậm chí có thể đổi ý gọi cả xe thay vì đi bộ mệt mỏi. Một trang trại đầy đủ tiện nghi nhưng không kém phần thiên nhiên như thế này ai lại không thích. Tuy ở làng này chưa phát triển về du lịch nhưng trang trại của anh là nơi hút khách du lịch nhất của ngôi làng. Người dân trong làng cũng rất nể phục cách kinh doanh của nhà anh.
"Đã trở về" tiếng nói trong xe được cài đặt tự động
Hai người bước xuống thì cũng là lúc ba và ông bạn lâu năm kia chào tạm biệt nhau.
"Tôi thấy hai đứa nó đẹp đôi thật đấy" ông bạn ngước nhìn thấy chiếc xe chở hai đứa con đã sắp tới nơi
"Chúng nó còn nhỏ từ từ đã ông cứ hấp tấp" ba anh cười cười
"Về thôi con" ông ta ngoắc tay khi thấy con mình vừa xuống xe
"Thưa bác con về" con bé tên Viên ấy cúi đầu chào ba mẹ anh một cách lễ phép
"Dạ bác đi cẩn thận" anh cũng chào rồi nhanh chóng đi vào nhà
"Rãnh anh tới chơi" mẹ anh cũng cười tươi chào tạm biệt
"Vâng vâng tôi đi đây" ông ta dắt đứa con gái mình ra xe đã được chờ sẵn trước cổng
——————
"Về thôi Bình" Văn Anh vỗ vỗ mặt cậu
"Ừ về thôi, ngủ đã thật" mặt cậu thể hiện rõ như vừa đánh một giấc rất ngon lành cành đào
"Tê hết chân tôi rồi này" Văn Anh làm ra bộ mặt đau thương vừa nói vừa xoa xoa đùi
"Vậy hả để tôi chặt bỏ luôn" cậu vừa xếp đồ vừa trêu chọc
"Ác quá rồi đấy" Văn Anh tiến tới chọt vào những chổ nhạt cảm, cậu cười như được mùa
Hai người đùa giỡn mất một lúc mới dọn dẹp xong. Một ngày cuối tuần vui vẻ cũng nhanh chóng qua đi. Cuộc vui nào cũng tàn, đôi khi ta lại cảm thấy tiếc nuối. Nhưng hãy biến những giây phút phía trước thành những cuộc vui luôn đầy ắp tiếng cười trong cuộc sống của chính bản thân.
______________
______________
——————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip