chương 11

Chương 11: Ký Ức Chưa Kịp Phôi Phai

Cơn đau đầu đã giảm bớt, nhưng những mảnh ký ức vụn vỡ trong tâm trí Quỳnh không dễ dàng được gạt bỏ. Cô ngồi đó, dựa vào vai nàng, đôi tay vẫn còn hơi run rẩy. Những cảm xúc lạ lùng cứ cuộn trào trong lòng cô, không thể lý giải được. Quỳnh nhắm mắt lại, cảm nhận những cơn sóng nội tâm đẩy đưa mình, như thể vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, một giấc mơ khắc khoải.

"Chị..." Quỳnh khẽ thì thầm, giọng cô có chút lạ lẫm. Nàng vẫn nắm lấy tay cô, dịu dàng và kiên nhẫn, như thể sợ làm cô đau thêm. Quỳnh ngẩng đầu lên, đôi mắt cô long lanh như muốn tìm kiếm một sự thật nào đó từ trong đôi mắt nàng. "Chị có... nhớ những gì em vừa nhớ lại không?"

Nàng khẽ lắc đầu, mắt vẫn đầy sự quan tâm, nhưng có chút ngập ngừng. "Chị không biết nữa. Chị chỉ biết là... chị có cảm giác rất đặc biệt khi bên cạnh em. Em luôn mang lại cho chị một sự bình yên mà không ai khác có thể làm được."

Câu trả lời của nàng khiến Quỳnh như tìm được một phần trong mảnh ghép ký ức bị mất. Cảm giác ấy, thật ấm áp, thật gần gũi. Quỳnh khẽ mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn cảm giác mơ hồ. Cô muốn nhớ lại nhiều hơn, nhưng lại sợ rằng sự thật sẽ làm mọi thứ thay đổi.

"Chị có bao giờ nghĩ rằng... em và chị đã từng có một quá khứ với nhau không?" Quỳnh cẩn thận hỏi, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên mơ màng, như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc. Cô nhận ra, dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, những dấu vết của quá khứ ấy cũng chưa từng phai mờ trong lòng nàng. "Chị đã từng nhớ... nhưng bây giờ thì... có lẽ chị vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ ấy."

Quỳnh cảm nhận được sự đắn đo trong giọng nói của nàng. Cô không ép buộc, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, để nàng có không gian riêng để suy nghĩ. Nhưng trong lòng cô, sự bối rối vẫn không nguôi. Quá khứ ấy vẫn như bóng ma theo đuổi hai người, và dường như, mọi thứ chưa sẵn sàng để quay lại như trước.

Chỉ khi cô và nàng ở gần nhau như thế này, Quỳnh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không còn những câu hỏi mãi không có lời giải đáp, không còn những cảm giác lạ lẫm, mà chỉ còn lại một sự bình yên lạ thường khi có nàng bên cạnh.

Cả hai ngồi im lặng một lúc, rồi Quỳnh đưa tay lên vuốt nhẹ những sợi tóc của nàng. Lần này, không phải vì sự bối rối hay những cảm xúc lẫn lộn, mà vì một sự quan tâm chân thành mà cô chưa từng cảm nhận trước đây.

Nàng khẽ nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt nàng sáng lên như thể vừa tìm được một lời giải cho câu hỏi chưa nói ra. "Em có nhớ gì nữa không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu ân cần.

Quỳnh lắc đầu, cảm giác như những mảnh ghép ký ức vẫn đang chờ đợi để được lắp đầy. Nhưng dẫu sao, cô biết rằng mình đã có nàng bên cạnh, và đó là điều quan trọng nhất. Những câu hỏi về quá khứ, về tình yêu cũ có thể để lại một bên. Quan trọng là hiện tại, là sự gắn kết mà cả hai đều tìm thấy.

"Chị à..." Quỳnh khẽ lên tiếng, đôi mắt sáng ngời nhìn vào nàng. "Chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

Nàng hơi bất ngờ, nhưng rồi lại nhìn cô một cách trìu mến. Cảm giác như cả hai đang đứng trước một ngã rẽ lớn trong cuộc đời, nơi mà mọi thứ có thể thay đổi, nhưng lại có thể tìm thấy những điều mới mẻ và tươi sáng.

"Chúng ta sẽ bắt đầu lại... nhưng lần này, chị sẽ chờ đợi em." Nàng mỉm cười dịu dàng, không vội vàng, nhưng lại đầy kiên nhẫn. Câu nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sự kiên định mà Quỳnh có thể cảm nhận được.

Quỳnh không đáp, chỉ lặng lẽ nắm tay nàng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay ấy. Ký ức vẫn chưa hoàn toàn quay về, nhưng dẫu sao, những cảm xúc trong lòng cô đã bắt đầu trở lại, như một con suối chảy nhẹ nhàng, cuốn trôi đi tất cả những nghi ngờ và sợ hãi.

Trong khoảnh khắc ấy, Quỳnh chỉ biết rằng mình muốn sống trọn vẹn với cảm giác này. Và dù có những ký ức chưa thể hồi sinh, cô cũng biết, khi có nàng bên cạnh, tất cả sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: