Chap 23: Men tình
Chap này siêu dài nha nhưng do mạch truyện tôi không thể tách ra được mọi người cố gắng một tí.
Tình yêu của con người rất đổi nhiệm màu, nó có thể làm cho con người vui vẻ hạnh phúc nhưng đôi khi nó cũng làm những người đang yêu nhau phải đau khổ. Có thể tình yêu rất dễ hình thành khi con người có sự đồng cảm, rung động,…nhưng để giữ được tình yêu vững bền theo thời gian thì không dễ chút nào, nó phụ thuộc rất nhiều yếu tố của cả hai người. Một trong những yếu tố quan trọng đó chính là sự tin tưởng, nếu giữa hai người một khi đã đánh mất đi niềm tin của nhau thì tình cảm đó sẽ rất khó giữ, nó có thể đi đến bờ vực của sự đổ vỡ.
Ohm vừa nhận ra bản thân hắn vừa làm một việc vô cùng ngu ngốc, ngu xuẩn cũng bởi bản chất nóng nảy của hắn mà ra. Vốn dĩ niềm tin mà Nanon dành cho Ohm đã không còn từ 5 năm về trước. Thật khó biết mấy mới có thể làm cho Nanon mở lòng tạm thời tin tưởng hắn hoặc có chăng chỉ là đặt một ít hy vọng vào hắn thế mà lần này một lần nữa cậu nhận ra bản thân đã bị hắn xem như trò đùa mà lừa gạt suốt một khoảng thời gian, liệu rằng cậu còn có thể tin tưởng, hắn có thể cứu lấy tình yêu của họ hay không? Ohm đã không còn tự tin để có thể tự trả lời. Sự việc ngày hôm nay là do hắn không tin tưởng cậu, còn bây giờ thì chắc có lẽ cậu sẽ không còn niềm tin nơi hắn nữa.
Ngay sau khi cánh cửa nhà Nanon được khóa chặt, Ohm bị Dell kéo ra ngoài thì hắn cũng phát điên lên, nâng tay đấm thật mạnh vào vách tường, cứ liên tục như thế tay cũng bắt đầu chảy máu, nhưng dường như hắn không có ý định ngừng lại. Dell không thể trơ mắt đứng nhìn hắn như vậy, tiến đến ngăn cản hành động của hắn, thế nhưng lại bị Ohm xô ngã. Dell thật sự cũng sắp phát điên với tên này, bật đứng dậy tiến lại túm lấy áo của Ohm đấm cho Ohm một cú rất có lực, máu miệng Ohm cũng vì cú đấm đó mà chảy ra.
Dell: mày điên đủ chưa?
Ohm: Chưa đủ. Ohm cũng ngồi dậy đấm lại Dell cả hai cứ thế vật nhau xuống sàn đánh đấm qua lại.
Dell ngồi trên người Ohm nói: Con người của mày vẫn trước sau như một, nóng nảy, thiếu suy nghĩ, ngu xuẩn. Vội vội vàng vàng chạy đến đây làm loạn, không suy nghĩ thử mày à đang trong tình trạng gì? Muốn cản cũng chẳng cản được cơn điên của mày. Giờ mày lại còn trách tao phải không?
Ohm: Ngu xuẩn mày nói tao ngu xuẩn? Rõ ràng mày bảo em ấy đi với người đàn ông khác, vậy thằng đó đâu? Hả?
Trong khi cả hai còn đang vật nhau thì đối diện Jimmy đã đứng đó lưng thẳng dựa tường xem kịch hay.
Dell lật người kéo tay Ohm ra khỏi người mình thì gặp Jimmy, y nhận ra người đàn ông này lập tức đứng dậy, kéo Ohm đứng lên đưa ánh mắt nhìn người đối diện.
Jimmy: chào ngài, chủ tịch Pawat!
Dell: mày biết hắn ta?
Ohm: Jimmy.
Jimmy: là tôi, ngài Pawat tìm tôi sao?
Ohm: Dell mày nói hắn là người đã đi cùng Nanon phải không?
Chưa đợi Dell kịp trả lời Jimmy đã lên tiếng có đáp án.
Jimmy: nếu ý ngài Pawat muốn hỏi lúc chiều là ai cùng Nanon đến trường đón Nanl về thì đích thị là tôi. Nhưng tôi không hiểu việc tôi cùng Nanon đi đâu, làm gì, đón Nanl về thì có liên quan gì đến ngài?
Ohm: mày muốn biết có liên quan gì đúng không? (túm lấy cổ áo Jimmy mà đấm).
Tao nói cho mày biết Nanon là người của tao, Nanl cũng là con của tao tốt nhất mày tránh xa em ấy và Nanl ra, càng xa càng tốt.
Đứng trước lời đe dọa của Ohm, Jimmy không một chút rung sợ mà lại nhếch môi cười rồi đáp trả.
Jimmy: không ngờ chủ tịch Pawat của tập đoàn Chittsawangdee lại là người thích dùng bạo lực như vậy. Tôi không hiểu vì sao tôi phải tránh xa em ấy ra? Thứ nhất dù Nanon hiện tại có con thì đã sao? Theo tôi biết trên danh nghĩa em ấy hiện tại vẫn độc thân. Thứ hai xin hỏi ngài Pawat dùng thân phận gì để cấm đóan người khác? Tôi cũng không ngại nói với bất kì ai tôi thích em ấy, tôi cũng đang cố sức theo đuổi em ấy. Và tôi nghĩ chỉ có em ấy mới có tư cách bảo tôi phải làm như thế nào?
Ohm: mày dám,…
Trước hành động của Ohm thì lần này Jimmy không nhịn nữa. Jimmy dùng tay bắt lấy tay của Ohm đang định túm lấy cổ áo của mình.
Jimmy: Tôi thật sự lấy làm tiếc và không hy vọng Nanon yêu một người như anh.
Jimmy hất mạnh tay Ohm ra, rồi quay người tiến đến mở cửa căn hộ của mình trước sự ngỡ ngàng của Ohm và Dell. Còn Dell thì cũng đang cố sức kéo giữ Ohm lại.
Jimmy dừng lại ngay cửa rồi nói: xin lỗi vì lúc nãy cũng đã nghe được câu chuyện của anh và Nanon. Tôi thay mặt em ấy trả lời cho anh rõ vậy, thật ra chẳng có ai ở cùng em ấy cả, em ấy ở đây cùng Nanl. Còn tôi cũng mới thuê căn hộ này, ở đây. Việc tôi cho em ấy đi nhờ xe, , rước em ấy và Nanl là chuyện bình thường vì tôi và em ấy đang làm việc cùng nhau, rất tiện. Còn vì sao tôi lại thuê căn hộ gần em ấy chắc không cần tôi trả lời thì anh cũng đón được đúng không?
Jimmy không dừng lại mà tiếp tục nói thêm thay cho lời thách thức, chính thức tuyên chiến với Ohm: Trước đó với thái độ lạnh lùng, kiên quyết từ chối của Nanon tôi rất muốn tôn trọng cảm xúc và quyết định của em ấy. Nhưng giờ, sau sự việc hôm nay tôi quyết sẽ không bỏ cuộc. Tôi không muốn Nanon dính phải một kẻ như anh Ohm Pawat Chittsawangdee chúng ta chờ xem.
Ohm: thằng khốn mày đứng lại cho tao.
Dell: mày thôi đi, muốn ở đây làm loạn mãi hả, mày bây giờ là muốn Nanon nhìn thấy hình ảnh như thế này của mày, muốn tên đó đắt ý, muốn cả chung cư này và mọi người biết chủ tịch Pawat của tập đoàn Chittsawangdee là một tên điên phải không? Mày nhìn lại xem liệu Nanon có tha thứ, có chấp nhận mày với những việc mày đang làm không? Nếu là tao thì không.
Dell nói xong cũng mặc kệ hắn mà đi. Dell cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lúc thật sự không thể chịu được bản tính của Ohm. Dell đi xuống, lái xe đi thẳng đến chổ Chimon. Giờ này hắn thật sự muốn nạp năng lượng. Xe Dell phi thật nhanh trên đường và chẳng mấy chốc xe Dell đã đến trước quán của Chimon. Không cần suy nghĩ Dell nhanh chân bước vào trong. Lần này khác mọi khi Dell không ngồi bên ngoài nữa mà trực tiếp đi vào trong nơi Chimon đang bận rộn làm việc.
Chimon cầm mẫu bánh ngọt mình vừa làm xong định xoay người đặt bánh vào khay thì gặp Dell làm y có chút giật mình.
Chimon: anh làm gì ở đây? Vô đây từ lúc nào? Mà mặt anh, môi anh làm sao vậy?
Dell không trả lời mà trực tiếp đi lại kéo người ôm vào lòng, tựa đầu lên vai Chimon.
Hành động của Dell làm Chimon há hốc mồm không biết làm sao.
Dell: cho anh tựa một lát được không? Một chút thôi cũng được?
Chimon: nhưng, nhưng ở đây không tiện, anh ra bên ngoài ngồi trước được không?
Dell: một chút thôi không phiền em lâu đâu, rồi tôi sẽ đi.
Chimon nghe Dell nói thì cũng không đuổi nữa dùng tay đẩy Dell ra, nắm tay hắn kéo đi: đi theo tôi.
Chimon kéo Dell ra sân sau của quán, cả hai tiến đến ngồi lên xích đu trong sân.
Chimon: giờ thì có thể nói tôi biết có việc gì không? Sao mặt mũi lại ra thế kia? Đi đánh nhau với ai à?
Dell nhìn khung cảnh xung quanh cười rồi quay sang Chimon nói: không ngờ đến đây nhiều năm như thế lại không biết ở đây lại có một nơi đẹp, thoải mái như vậy. Cả một vườn hoa cẩm tú cầu rất đẹp. Nhưng tại sao lại trồng Cẩm tú cầu mà không phải là hoa hồng?
Chimon: nhiều lời, tôi trồng hoa gì là việc của tôi. Đây là không gian yêu thích của tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.
Dell: em thích hoa Cẩm tú cầu à, anh cứ nghĩ omega thường sẽ thích hoa hồng chứ, đúng là em không giống các Omega khác.
Chimon: anh là muốn gẹo gan tôi phải không?
Dell: không, em rất khác biệt, khác biệt với tất cả omega mà tôi từng tiếp xúc. Sự khác biệt đó của em làm tôi thích. Rất thích.
Chimon: nói tào lao gì vậy, nếu, nếu anh không có việc gì tôi đi làm việc trước. Anh thích ngồi thì ngồi không thì về đi.
Chimon đứng lên đi ra thì bị Dell kéo lại. Lực đạo của Dell cũng vừa đủ để kéo Chimon ngồi gọn lên đùi của mình. Như sợ Chimon sẽ lên tiếng nói hoặc mắng, Dell đưa nhanh ngón tay lên trước miệng Chimon chặn lại.
Dell: ngồi im nghe anh nói một chút được không? Anh không có uống rượu, không say. Nhưng thật sự lúc này có chút hơi kích động, nhưng anh vẫn biết rõ nhưng gì mình nên nói, cần nói và rất muốn nói. Không cần biết câu trả lời của em là gì, như thế nào cũng được, anh không muốn lãng phí thời gian nữa.
Dell nhìn sâu vào mắt Chimon mà nói: Chimon, anh yêu em! Nếu em hỏi anh yêu em từ khi nào anh sẽ không có câu trả lời cho em, vì anh cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào anh đã bắt đầu yêu em, chỉ biết rằng mỗi ngày đều muốn đến đây gặp em, nghe tiếng em, chọc em phồng má, trợn mắt, mắng anh. Em thường hỏi anh “Có phải bị mắng riết nghiện rồi không” thật anh nghiện thật rồi. Còn nếu em hỏi anh yêu em như thế nào, yêu em vì điều gì? Anh không biết dùng lời lẽ nào để mô tả tình yêu của anh giành cho em. Anh chỉ biết anh yêu em vì em là Chimon là một Omega rất đặc biệt, riêng biệt không lẫn bởi một omega nào khác. Em rất mạnh mẽ, độc lập, rất tự tin quyết đoán, nhìn vào thật không giống một omega yếu đuối nào khác. Yêu em, vì em là người xấu miệng luôn mắng chửi người khác nhưng bên trong lại là một người sống rất tình cảm, luôn chân thành với mọi người, biết quan tâm, chia sẽ yêu thương và còn có thể hy sinh vì những người em quan tâm. Yêu tất cả những gì thuộc về một người mang tên Chimon Wachirawit Ruangwiwat!!!!
Chimon: tôi, tôi, xin lỗi anh tôi,… thật sự quá bất ngờ tôi không biết phải như thế nào, nhưng trước tiên anh buông tôi ra trước và còn thu hồi mùi pheromone của anh lại được không, tôi sắp không thở được rồi.
Dell: được anh sẽ buông em ra, sau khi để em xác định rõ cảm giác trong lòng em.
Môi của Dell cũng theo sau câu nói đó mà trực tiếp chạm vào môi của Chimon, Dell đặt tay sau gáy giữ đầu của Chimon lại không để cho y có cơ hội chạy thoát. Nụ hôn này của Dell vừa ôn nhu nhưng cũng vừa mạnh mẽ mà xâm chiếm từng cánh môi non mềm của người ngồi phía trên. Không dừng lại ở đó Dell càng siết chặt vòng tay đang đặt ở eo của Chimon hơn nữa, làm y run lên một cách rõ rệt. Dell đẩy lưỡi vào sâu bên trong mút thật mạnh tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ bé của y mà mút. Tiếng môi lưỡi quấn quít, hòa vào nhau làm phát ra âm thanh mị hoặc. Dell thật không muốn kết thúc nụ hôn này chút nào nhưng vì sợ người phía trên không thể thở được nên Dell đành lưu luyến mà buông tha cho y.
Chimon cảm thấy tim đập rất nhanh, rất mạnh, hơi thở của y trở nên dồn dập, cảm giác rất khó thở. Chimon lập tức đứng dậy, xoay lưng lại trước mặt Dell tiến lên phía trước, đứng trước những khóm hoa cẩm tú cầu tâm trạng rất rối bời.
Dell tiến lên cùng choàng tay ôm lấy y từ phía sau thì thầm: có thể không, lấy sự mạnh mẽ trong em đối diện với cảm xúc thật của bản thân một lần, đừng trốn tránh anh cũng như tình cảm của em được không? Cho anh cơ hội yêu em cũng như cho chúng ta cơ hội ở bên nhau được không?
Ngừng lại một chút trước sự im lặng của Chimon Dell tiếp tục nói: lúc nãy em hỏi anh có phải đi đánh nhau với ai phải không? Thật ra lúc nãy anh đánh nhau với Ohm.
Chimon nghe Dell nói đánh nhau với Ohm thì xoay người lại nhìn Dell hỏi: Vì sao?
Dell: vì chuyện của Ohm và Nanon. Hai người họ mới làm lành chưa bao lâu thì giờ lại gây nhau cực kì nghiêm trọng.
Không để Chimon thắc mắc Dell nhanh chóng tiếp lời.
Dell: Ohm thật ra không bị mù, sau khi tỉnh lại di chứng do va đập mạnh làm thị lực của Ohm tạm thời bị giảm, nhìn mọi thứ không rõ nên phải ở lại bệnh viện theo dõi điều trị. Chỉ sau vài hôm thì Ohm đã hồi phục nhưng do Ohm phát hiện Nanon hay lén đến thăm và ở ngoài nhìn nó mà không vào nên nó mới nghĩ ra cách đó gạt mọi người rằng nó bị mù để Nanon thừa nhận vẫn còn yêu và quan tâm nó. Kế hoạch này chỉ có anh biết, ngay cả ngài chủ tịch, dì Jeem đều không biết. Rồi mọi thứ được phơi bày bởi chiều nay anh vô tình gặp Nanon đi cùng một người đàn ông từ trường Nanl về cùng một chung cư. Anh gọi cho Ohm biết và rồi nó đùng đùng nổi cơn ghen chạy đến chung cư làm loạn, cãi nhau với Nanon. Anh can ngăn kéo hắn đi thì bọn anh đánh nhau. Làm bạn với nó từ thời cấp 2 chưa một lần nào anh và nó đánh nhau, nhưng hôm nay lại khác. Anh biết có rất nhiều việc Ohm làm sai nhưng là bạn thân của nó anh vẫn luôn giúp nó, anh biết mình cũng sai nhưng không thể không giúp nó. Nhưng nhìn nó sai càng sai thì anh không thể tiếp tục.
Chimon lách người dùng hết sức lực và lửa giận trong lòng đẩy Dell ra, Dell vì cú đẩy của y mà ngã xuống nền đất.
Chimon: anh cũng biết mình sai sao? Anh cũng biết mình không nên làm sao? Anh có biết trong tình yêu không ai có thể chấp nhận mình bị lừa dối cả, tình yêu cần sự chân thành, cần sự tin tưởng lẫn nhau. Không phải sự dối trá nhưng anh hết lần này đến lần khác tiếp tay cho tên khốn đó lừa gạt tình cảm của Nanon. Các người có cảm thấy mình quá đáng không? Các người có biết vì tên khốn đó Nanon đã phải khổ sở như thế nào không?
Dell: anh biết , anh biết tất cả. Nhưng nếu không làm vậy Nanon có chịu mở lòng, thừa nhận tình cảm với Ohm không? Tại sao phải trốn tránh cảm xúc của bản thân để làm cho nhau đau khổ như vậy.
Chimon: đó là lí do của anh sao?
Dell: không phải là lí do, mà anh đang nói sự thật. Rõ ràng cậu ấy còn rất yêu Ohm và hiện tại Ohm cũng rất yêu cậu ấy vậy tại sao không mạnh mẽ bỏ qua mọi thứ để tìm lấy hạnh phúc thay vì phải chịu đựng đau khổ dằn vặt, sống không có niềm vui, không có nụ cười, không có hạnh phúc.
Chimon em biết không qua chuyện của Ohm và Nanon ngày hôm nay làm anh có đủ dũng khí, mạnh mẽ mà chạy đến đây tìm em nói ra tất cả nổi lòng của mình, dám mạnh mẽ nói anh yêu em, anh không muốn anh và em giống hai người họ lãng phí thời gian nữa, chúng ta đều không còn trẻ nữa. Cuộc đời mỗi người được bao nhiêu năm, tại sao chúng ta không sống thật, cho nhau từng ngày từng giờ hạnh phúc. Tình cảm anh đối với em cũng không phải một ngày một bữa mà đã rất lâu rồi, anh tin em hiểu được, em cảm nhận được, em biết được. Cũng đã nhiều lần anh nói với em nhưng em đều lẫn tránh. Anh không biết vì lí do gì em lại như vậy, nhưng anh cảm nhận được em có tình cảm với anh không phải sao? Còn nếu hôm nay, ngay lúc này em có thể ở trước mặt anh nói rõ rằng em không yêu anh, không có tình cảm gì đặc biệt với anh. Anh đảm bảo với em anh sẽ không bao giờ đến đây gặp em nữa.
Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau như tìm kiếm câu trả lời của đối phương. Qua một lúc lâu Chimon vẫn im lặng, không có một động thái nào. Dell cảm thấy tim mình nhói lên từng giây từng phút chờ đợi. Có lẽ đến lúc hắn nên kết thúc rồi. Dell nhìn thẳng vào mắt Chimon cất giọng nói một cách rõ ràng nhất.
Dell: xin lỗi, mấy năm qua đã làm phiền em, có lẽ em thấy anh rất phiền đúng không? Sự im lặng này của em có thể xem như lời từ chối của em cho anh đúng không? Anh sẽ không hối tiếc khoảng thời gian chúng ta biết nhau. Chimon! Tạm biệt em!
Nói xong Dell mạnh mẽ quay đầu, bước chân nặng nề rời bước, nâng tay vẫy chào tạm biệt người phía sau. Dell cảm thấy đoạn đường ra khỏi quán Chimon rất dài mỗi bước đi đều lộ nét đau thương.
Chimon đứng lặng người nhìn Dell cất bước rời đi, nước mắt từng giọt, từng giọt không tự chủ mà rơi trên những cánh hoa cẩm tú cầu. Tim quặn thắt từng cơn, chưa từng có một ai làm y có cảm giác đau thấu tận tâm can như vậy. Nhưng vì đâu mà y lại không giữ người lại. Vì y không yêu Dell hay vì lí do gì, thì có lẽ chỉ có bản thân y là hiểu rõ nhất.
Chúng ta không thể nhìn và đánh giá một người qua vẻ bề ngoài của họ. Có đôi khi bạn nhìn thấy họ là một người rất kiên cường, mạnh mẽ nhưng ẩn sâu bên trong đó là một tâm hồn rất yếu đuối, sợ bị tổn thương. Cũng có đôi khi bạn nhìn thấy và tưởng họ là một người rất yếu đuối nhưng cuối cùng khi nhìn lại họ lại là một người có nội tâm rất kiên cường và mạnh mẽ. Cũng giống như Nanon và Chimon vậy. Nhìn bề ngoài có thể thấy Chimon là người rất giỏi, rất mạnh mẽ nhưng chỉ có Chimon mới hiểu rõ chính mình, y sợ yêu, sợ bị tổn thương, sợ đau khổ trong tình yêu, sợ bản thân sẽ không thể vượt qua. Còn Nanon tuy bề ngoài cậu là một người dịu dàng, hay khóc nhưng ẩn sâu trong con người có vẻ ngoài yếu đuối đó lại mang bản chất quật cường, mạnh mẽ, cậu có thể từng chút, từng chút, cố gắng vượt qua những đau thương, hoàn thiện mình. Mạnh mẽ yêu, chấp nhận khổ vì yêu và vượt qua nó. Nhưng cả hai người họ lại có cùng một điểm chung đó là họ là những người sống rất tình cảm, quan tâm đến cảm nhận của người khác, vì những người mình yêu thương có thể hy sinh bản thân mình, chấp nhận để bản thân buồn cũng không hy vọng người khác phải khổ vì mình.
Thời gian vẫn cứ trôi, con người dù đau khổ vẫn phải tiếp tục sống vì những người xung quanh. Dẫu biết đoạn đường phía trước đầy chông gai nhưng vẫn phải bước tiếp, đó là quy luật của cuộc sống.
Nanon sau một đêm mất ngủ, cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành bức tranh “Wai Chirawat - bầu trời hy vọng” cậu thấy rất hài lòng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Cậu không thể phụ lòng những người vẫn luôn yêu thương cậu, những người đã luôn giúp cậu tốt hơn mỗi ngày.
Lấy lại tinh thần sáng cậu dậy sớm làm điểm tâm cho Nanl ăn, chuẩn bị đồ cho Nanl đến trường. Sắp xếp xong mọi thứ, cậu dự định sau khi đưa Nanl đến trường, cậu sẽ hẹn Wai và Pha ra ngoài nói chuyện và tham khảo ý kiến của họ về bảng thiết kế cho khu biệt thự cao cấp của ông Yukito. Thiếu chút nữa thôi là bảng thiết kế của cậu đã có thể hoàn thành, cậu sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu nữa. Sẽ tận dụng thời gian ngắn ở đây làm điều có ích. Nghĩ tới sẽ được gặp Wai và Pha hai người họ sẽ giúp cậu có một bảng thiết kế hoàn hảo nhất. Trong mấy năm nay họ luôn là bộ ba ăn ý nhất, đưa việc kinh doanh của họ nhanh chóng đi lên. Nghĩ vậy cậu mang theo tâm trạng cực thoải mái nắm tay Nanl ra ngoài hy vọng ngày hôm nay mọi thứ sẽ được thực hiện theo mong muốn của cậu. Nhưng khi vừa mở cửa xoay người định khóa cửa thì lại nghe Nanl lên tiếng gọi.
Nanl: chú đẹp trai, sao chú lại ngồi ở đây?
Nanon cũng đưa theo ánh mắt của Nanl mà nhìn thì thấy Ohm đang ngồi bệt dưới nền, dựa tường gần cửa ra vào nhà cậu.
Ohm thấy cậu và Nanl thì đứng dậy trả lời Nanl: hôm qua chú vẫn ở đây.
Thì ra sau khi làm loạn khi mọi người bỏ đi hắn vẫn ở đó.
Nanl: mặt chú bị sao vậy ạ?
Ohm: chú không sao?
Nanon không để ý đến hắn quay sang nắm lấy tay Nanl rời khỏi chổ đó.
Nanon: Nanl nhanh nào con, chúng ta phải nhanh đến trường kẻo muộn.
Ohm vẫn đi theo phía sau mà không hề nói gì, cho đến khi xuống dưới. Trong lúc cậu đợi bắt xe để đưa Nanl đi học thì Ohm ở phía sau lên tiếng.
Ohm: để anh đưa em và con đi có được không?
Nanon: cẩn trọng lời nói của anh? Ai là con anh? Tôi nghĩ ngay bây giờ anh nên sớm về nhà thì hơn, kẻo lát nữa có người nào đó hoặc bảo vệ chung cư gọi người đến đưa anh đi đó. Có thể là vào đồn cảnh sát hoặc vào viện tâm thần đó.
Nói rồi cậu dẫn Nanl bước lên xe đi, không để ý hay quay đầu nhìn hắn dù chỉ một lần.
Ohm vẫn đứng đó nhìn cậu cho đến khi xe cậu đi khuất, hắn nhìn lại bản thân rồi cũng tự cười với bộ dạng hiện giờ của mình. Quần áo trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân, lại dính dơ đủ chổ chắc có lẽ do hôm qua đánh nhau với Dell. Giờ hắn mới để ý lấy điện thoại ra bật camera lên xem nhìn thấy một gương mặt cực kì tàn tạ, vết bầm tím trên má trái hiện ra rất rõ, miệng lại vừa bị rách và xưng. Hắn không ngờ hắn có thể đánh nhau với Dell đến như vậy. Làm bạn với Dell bao nhiêu năm lần đầu tiên hắn và Dell đánh nhau đến vậy. Hôm qua hắn thật sự điên mất rồi, làm toàn những chuyện không hay, sao hắn có thể nghi ngờ cậu, không tin tưởng con người cậu chứ. Sao lại có thể đổ lỗi cho Dell còn đánh người nữa.
Thông thường nếu ở tình huống như vậy hắn sẽ gọi cho Dell đến đón, nhưng giờ thì không thể rồi, không biết tên bạn đó còn giận hắn đến thế nào đành phải gọi tài xế đến đón về. Sau đó mới nghĩ cách đi làm lành với Dell trước, còn cả cậu nữa, hắn còn chưa biết phải làm sao với cậu.
Sau khi đưa Nanl đến trường cậu tạm biệt con trai rồi đi thẳng đến nhà hàng gặp Wai và Pha như đã hẹn. Khi cậu đến nơi thì hai người kia đã có mặt sẵn ở đó, nhìn hai người họ thân mật bên nhau cậu thầm vui và thấy hạnh phúc thay cho Wai cuối cùng anh cũng có được hạnh phúc của riêng mình, cậu thật sự rất muốn nói lời cảm ơn với Pha. Cậu cũng biết hơn ai hết sẽ không có ai yêu Wai như Pha.
Wai: ô Nanon! Đến rồi sao lại không vào, đứng đó làm gì?
Nanon: vì em thấy khung cảnh ngọt ngào quá, không muốn làm bóng đèn mà. Anh phải cảm ơn em chứ! Đúng không Pha.
Pha: …………(đỏ mặt).
Wai: này đừng chọc em ấy, đỏ mặt hết rồi, lát nữa sẽ không giúp em.
Nanon: ô hồ, bây giờ đã biết bên vực vợ rồi nha!
Pha: ai là vợ anh ấy đâu.
Wai: vậy em tính làm vợ ai hả? Nói không đúng xem tối nay anh phạt em thế nào?
Pha vì ngại quá mà đánh Wai một cái.
Nanon: nè nè 2 người đó có định cho em ăn gì không, em còn chưa có gì bỏ vào bụng đây này, định cho em ăn cơm chó hay uống mật đến no luôn phải không?
Cứ như thế người hát người hò, lời qua tiếng lại, vừa ăn vừa nói chuyện rất thoải mái suốt cả bữa ăn. Buổi ăn kết thúc thì Nanon lấy bảng thiết kế cùng Wai và Pha thảo luận xây dựng những chi tiết về vị trí và một số mẫu trưng bày, chọn vật dụng trang trí phù hợp với mẫu mã phong cách thiết kế. Cả ba đang tập trung thảo luận thì Nanon nhận được cuộc gọi từ Chimon.
Nanon: alo, bạn nhỏ có việc gì à?
Chimon: không có gì quan trọng chỉ là hôm nay tao không mở quán, muốn tìm mày nói chuyện thôi, có rảnh không?
Nanon: sao vậy? Mày không khỏe sao? Tao lập tức đến ngay.
Wai hỏi nhỏ: là Chimon sao, em ấy sao vậy?
Nanon ra hiệu cho Wai im lặng.
Chimon: không, tao vẫn bình thường, không có gì là không khỏe hết. Tự dưng muốn tìm người nói chuyện cùng hoặc cùng tao say một bữa thôi. Nhưng nếu mày bận thì không sao hôm khác cũng được.
Nanon: không bận, tuyệt đối không bận, tao đến liền. Nhưng Chimon, Wai và Pha cũng đang ở Thái có tiện khi họ cùng đến không? Dù gì chúng ta cũng lâu không tụ tập rồi.
Chimon: có gì lại không tiện. Chỉ sợ tao không có diễm phúc mời những nhân vật lớn đại xá thôi.
Wai cầm lấy điện thoại của Nanon mà nói vào: là em không có diễm phúc, hay là anh không có phước phần thưởng thức các món ăn của em đây hả?
Chimon: hoan nghênh, rất hoan nghênh, vậy nhá hôm nay chúng ta không say không về có dám không??
Nanon và Wai nhìn nhau cười đồng thanh trả lời: ai sợ ai chứ.
Nanon: xin lỗi nha Pha cả 3 chúng tôi quen như thế rồi.
Pha: em không sao, chỉ cần chừa phần cho em tham gia là được mà.
Wai: sẽ có phần em mà.
Nhưng mà Nanon hình như Chimon có việc gì thì phải. Em ấy không phải là người thích bỏ bê công việc như vậy?
Nanon: em cũng nghĩ vậy, nhưng thằng nhóc này cứng miệng lắm. Lát nữa có cơ hội em sẽ hỏi. Vậy chúng ta đi thôi.
Cả 3 người thu dọn mọi thứ để di chuyển đến quán của Chimon, cũng đã lâu họ không có cơ hội được gặp nhau, trò chuyện cùng nhau.
Khi cả 3 đến nơi mùi thơm từ trong quán đã xông thẳng vào mũi của 3 người họ. Thật sự thì Chimon nấu ăn rất ngon. Chỉ có Pha là chưa có cơ hội thưởng thức tài nghệ của Chimon thôi, còn Nanon và Wai thì phải nói rất nghiện.
Nanon: còn cần giúp gì không ông chủ?
Chimon: cần, cần mau vào phụ bếp nào?
Wai: đã lâu không về em cũng không thay đổi, nơi này cũng không khác là mấy.
Chimon: Wai lâu quá không gặp, ôm một cái nào.
Anh nha, lâu thế cũng không về thăm em, có phải không phải vì Nanon sang đây công tác, anh không phải ông chủ nó, có phải sẽ không tìm em không?
Wai: thôi nào, thế khi nào có dịp về đây lại làm phiền em cơm ngày ba bữa được không? Nhưng anh nói trước giờ anh không phải ăn một phần mà là hai phần nha. Em có khao nổi không?
Chimon: nếu đại tổng tài không đòi hỏi sơn hào hải vị thì dân thường như em vẫn lo được. Nhưng mà hai phần là của, của,…
Wai: của Pha thư kí, trợ lí đặc biệt, kiêm vợ tương lai của anh.
Chimon: ồ hồ, chúc mừng, chúc mừng. Pha cô không ngại bọn tôi nói chuyện thế chứ.
Pha: không ạ, em biết 3 người thân nhau mà.
Chimon: sao Wai lại may mắn thế không biết, lại có thế trúng thưởng lớn đến vậy tìm được một omega vừa xinh đẹp, giỏi gian thế kia. Nè phải giữ cho kĩ vào nha.
Wai: của anh thì sẽ không để ai cướp được.
Cả 3 người đồng loạt cười lớn lên, chỉ tội cho Pha bị chọc mà mặt đỏ như quả cà chua chín vậy.
Qua một lúc dưới bàn tay điêu luyện của Chimon và 2 trợ thủ là Nanon và Pha thì đã hoàn thành rất nhiều món, nhìn rất bắt mắt.
Chimon: Wai, anh cùng em mang bàn ghế ra sân sau quán được không? Ngoài đấy thoáng mát hơn.
Wai: được thôi, cùng đi.
Khi Wai và Chimon đi thì Nanon cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng cùng Pha.
Nanon: Pha, cảm ơn đã bao dung và yêu Wai như vậy! Thật sự rất vui vì giờ hai người đã ở bên nhau.
Pha: Anh không giận em vì những lời khi đó. Anh qua đây không phải vì,..
Nanon: đừng nghĩ lung tung, tôi không giận gì hết, ngược lại còn thấy rất mừng vì có người lo cho Wai như vậy. Đây về sau Wai phải trông cậy vào Pha rồi.
Cả hai nhìn nhau cười. Wai bước vào nhìn hai người đang nói cười thì cất tiếng hỏi.
Wai: đang nói xấu gì về anh phải không?
Nanon: nếu muốn nói xấu anh thì bao nhiêu thời gian không đủ đâu.
Wai: anh có nhiều tính xấu vậy sao?
Nanon và Pha: nhiều lắm.
Chimon: thôi nào chúng ta ra thôi.
Cùng nhau ra sau vườn của Chimon cả nhóm vừa uống bia vừa ôn lại những chuyện cũ rất vui vẻ suốt mấy tiếng. Hôm nay Chimon uống rất nhiều, uống đến quên trời quên đất, Nanon cũng bị Chimon bắt uống theo nên cũng bắt đầu ngà ngà say.
Nanon: nè nhóc kia định chuốc cho tao say à, ai lo cho con trai mày đây?
Chimon: Nanl hả? Lát nữa tao sẽ đi. Con trai tao mà.
Wai: nè em định đi đón Nanl trong bộ dạng thế à. Có đi nổi không?
Chimon: anh đừng xem thường em, tửu lượng của em không phải dạng vừa đâu.
Nào uống nữa đi, đã nói không say không về mà.
Pha: Wai anh đừng uống nữa, dạ dày anh không tốt, sẽ đau lắm.
Chimon: nè, nè em là đang muốn uống bia không muốn uống nước mật hay nước đường đâu. Mà cũng phải nói, trong 3 người chúng ta phải nói đã cùng làm bạn khá lâu rồi nhỉ, cả 3 ai cũng đã từng khổ vì yêu không phải sao? Giờ nhìn anh được hạnh phúc em mừng, rất mừng cho anh đó Wai.
Wai: em đó không còn trẻ nữa, mau mau tìm một alpha nương tựa đi.
Chimon: tại sao phải tìm chứ, em sống mình ên rất tốt? Tự do tự tại không sợ đau không sợ khổ, tại sao lại phải yêu để đau như vậy? Nhìn Nanon xem?
Chimon vừa nói vừa uống vào Nanon nhìn thấy muốn ngăn cũng ngăn không được.
Nanon nhìn Pha và Wai ra hiệu cho họ và nói: Không còn sớm nữa Wai anh đưa Pha về khách sạn nghỉ đi, đến trường “MN” đón Nanl cho em nha, cho em gửi Nanl một đêm nha. Em say quá không tiện đón, với lại em ở đây với Chimon hôm nay vậy?
Wai: được rồi để anh và Pha đón Nanl cho, em ở đây nói chuyện với Chimon đi.
Nanon: cảm ơn hai người.
Sau khi Wai và Pha rời đi, Nanon quay qua nhìn thằng bạn ngốc nằm rụt trên bàn mà lắc đầu. Nanon đi vào trong quầy mang ra cho Chimon và cả cậu mỗi người 1 ly nước chanh tươi.
Nanon: nè Chimon đừng uống nữa, tao không uống nổi nữa, đến đây ngồi đi, nói chuyện cùng tao.
Cậu kéo Chimon ngồi bệt dưới cỏ trước những khóm hoa cẩm tú cầu. Chimon ngồi tựa đầu vào vai Nanon cả hai đều im lặng ngắm nhìn những đóa hoa đang nở rất rực rỡ. Nanon biết rõ Chimon có chuyện gì đó nên cuối cùng cậu cũng phải lên tiếng vì cậu càng biết rõ hơn là thằng bạn này của mình rất cứng miệng.
Nanon: Sao nào, giờ chỉ còn lại hai chúng ta, mày có gì muốn nói, cần nói, thì cứ nói ra, tao sẽ ngồi đây nghe mày nói.
Chimon: đẹp không Nanon? Hoa cẩm tú cầu vừa đẹp lại vừa thơm nữa phải không? Mày có hiểu ý nghĩa của nó không?
Nanon: nói xem nào?
Chimon: Cẩm tú cầu rất đẹp rất thơm nhưng người ta nói hoa cẩm tú cầu là hoa của sự vô cảm, lạnh lùng, nhưng rất mạnh mẽ. Tao thích nó, vì tao thấy mình cũng giống nó và tao muốn tao cũng giống như nó vậy. Mỗi ngày đều mạnh mẽ, kiên cường mà sống, vui vẻ mà sống, không quan tâm hay bận tâm vì bất cứ điều gì có như vậy tao sẽ không sợ bản thân phải buồn, không sợ bị tổn thương.
Từ rất lâu khi mà tao chỉ còn một mình tao đã quyết tâm tự tạo cho mình bức tường mạnh mẽ, vô cảm đó là cách tao tự bảo vệ bản thân. Tao nghĩ là tao đã làm đúng và làm được.
Nanon: mày biết không Chimon, mày sai rồi. Mày biết vì sao không? Vì trên đời này mày không chỉ có một mình, ít nhất mày vẫn có tao. Chúng ta là anh em tốt của nhau không phải sao? Bờ vai này dẫu không rộng nhưng vẫn có thể làm điểm tựa cho mày.
Cậu vừa nói vừa kéo Chimon ôm vào lòng.
Nanon: Lòng ngưc này dẫu không cứng, không đủ độ nóng nhưng vẫn luôn mở rộng và truyền hơi ấm mà tao có cho mày. Chưa bao giờ mày chỉ có một mình. Cũng giống như chưa bao giờ tao có một mình mà không có mày. Mày còn nhớ không? Mày từng bảo vệ tao khi tao bị người khác ức hiếp. Tao cũng vì mày từ một đứa nhút nhác cùng mày đánh nhau với kẻ xấu. Chúng ta đã ở bên nhau như thế lúc vui, lúc buồn, lúc hoạn nạn. Mãi mãi vẫn là thế không phải sao?
Chimon nghe những lời Nanon nói thì liền nhàu vô lòng Nanon mà khóc như một đứa trẻ. Nanon cũng ôm thật chặt người bạn này vào lòng, thật chặt.
Nanon: khóc đi Chimon, mày muốn khóc cứ khóc, khóc thật nhiều thật to vào. Đừng cố ép bản thân phải mạnh mẽ nữa. Thật mệt mỏi khi làm điều đó phải không. Tao sẽ ở đây vui cùng mày, cười cùng mày, khóc cùng mày. Khóc đi thằng ngốc, tao yêu mày. Nhưng phải hứa với tao không được cố ép bản thân làm điều mình không thích nữa có được không?
Chimon: Nanon, tao mệt lắm!!!Mày có mệt không?
Nanon: mệt.
Chimon: mày đã rất khổ sở vì tình yêu, Vì tình yêu trả một cái giá quá lớn. Vậy mày có từng hối hận vì đã yêu không?
Nanon: không, tao chưa từng hối hận vì đã yêu. Trước đây khi yêu Wai cũng vậy, với tao anh ấy vẫn luôn là người đàn ông tốt, đáng để yêu đúng không?
Chimon: còn Ohm thì sao?
Nanon: sợ tao quên sao? Người này thì không thể quên được. Nếu như 5 năm trước khi sự việc xảy ra mày hỏi tao có hối hận khi yêu Ohm không? Chắc có lẽ tao sẽ trả lời cũng có. Nhưng nếu là bây giờ thì tao sẽ trả lời không. Tao không hối hận.
Chimon: tại sao?
Nanon: Khi bị tổn thương hay đau khổ người ta sẽ có suy nghĩ tiêu cực. Nhưng khi đã bình tâm suy nghĩ lại thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Thứ nhất khi yêu Ohm anh ấy đem lại cho tao nhiều nổi đau là thật, nhưng khoảng thời gian yêu nhau anh ấy cũng mang đến cho tao cảm giác vui, hạnh phúc mà nếu không yêu sẽ không có được. Thứ 2 nếu không yêu Ohm tao sẽ không có Nanl, Nanl là món quà tuyệt vời nhất Ohm tặng tao, xóa hết nổi oán hận trong lòng tao, bên cạnh đó phải nói nếu không có những tổn thương trong cuộc tình này chắc có lẽ tao sẽ không thể mạnh mẽ được như bây giờ, sẽ không có Nanon của ngày hôm nay. Đôi khi những vấp ngã nó sẽ trở thành động lực để chúng ta tốt hơn.
Tương lai là thứ mà chúng ta không biết được, không thể đóan trước được, không thể làm gì được, chúng ta chỉ có thể bị động chờ nó tới. Nhưng hiện tại là những cái chúng ta có thể quyết định hoặc lựa chọn nó như thế nào. Vậy tại sao hiện tại chúng ta không lựa chọn niềm vui, hạnh phúc cho mình. Thay vì phải sợ tương lai phía trước là đau khổ mà lựa chọn tránh né làm cho mình đau buồn ở hiện tại. Chúng ta vẫn có thể nghĩ và hy vọng biết đâu lựa chọn hôm nay sẽ làm tương lai mình hạnh phúc.
Chimon: Vì vậy mày lựa chọn cho Ohm cơ hội phải không?
Nanon: có thể nói như vậy. Còn mày? Có phải đang yêu?
Chimon: ừ, nhưng lại sợ yêu. Nói thế nào đây. Quá khứ từng có tình cảm với Wai, tình cảm mới chớm nở đó làm cả 3 người chúng ta phải đau khổ, chia ly. Nên tao đã không hy vọng vào thứ gọi là tình yêu nữa. Rồi lại thấy mày và Wai cũng vì tình yêu mà đau khổ suốt thời gian dài, cả hai người đều trả giá quá đắt vì tình yêu, tao lại càng không muốn mở lòng để yêu ai, có như vậy tao mới không phải chịu đau. Nhưng rồi tao vẫn sa vào lưới tình, vẫn mãi trốn tránh đến khi người đó từ bỏ, tim tao cảm thấy đau lắm, rất đau đó Nanon.
Nanon: là Dell?
Chimon: ừ là Delll. Tao sợ Dell cũng giống Ohm không thật lòng, sợ nhiều thứ. Có phải tao hèn nhát lắm không?
Nanon: ừ, Dell là Dell không phải Ohm, mày nghĩ thế sẽ không công bằng với Dell. Còn nữa không thử yêu thì làm sao biết người ta có thật lòng hay không? Mày đó, ngốc chết được.
Chỉ có người thắt nút mới có thể mở nút thắt đó ra được. Thật ra Nanon cũng sớm đoán được Chimon buồn vì chuyện gì, tình cảm giữa hai người họ cậu đã nhận ra từ lâu có thể nói phát sinh từ mấy năm về trước. Nanon không do dự và đã nhắn tin cho Dell từ trước đó “Nếu anh muốn có đáp án Chimon đối với anh là như thế nào, nó đang nghĩ gì thì đến quán của nó, im lặng lắng nghe”.
Người đã đến từ rất lâu chắc cũng đã nghe rõ, Nanon quay sang nhìn thằng bạn mắt mũi tèm lem cười rồi bảo
Nanon: tao vào trong vệ sinh tí, mau lao mặt mũi lại xấu chết đi được, những đóa hoa Tú Cầu cũng vì mày mà héo hết rồi.
Nói xong cậu lập tức rời đi, ngang chổ Dell đang đứng mà nói “cần làm gì chắc anh cũng rõ mà đúng không? Chimon không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu. Nó đơn thuần, yếu đuối không như vẻ ngoài mọi người thường thấy. Hy vọng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho nó, có thể không?
Dell: anh có thể.
Nanon: được rồi em giao người bạn tốt này cho anh. Cậu mỉm cười với Dell rồi chậm rãi rời khỏi quán trả lại không gian cho hai người họ.
Chimon vẫn ngồi đấy thẩn thờ lấy tay sờ những đóa hoa mình yêu thích “mày đó, thật đẹp, nhưng cũng thật cô đơn”.
Dell: em có quyền lựa chọn mà.
Chimon nghe tiếng nói quen thuộc thì quay người lại. Cậu nhìn người trước mắt không biết phải làm gì, nước mặt bắt đầu rơi xuống. Dell không nói gì nữa đi nhanh đến chổ người nọ ôm chặt y vào lòng mạnh mẽ mà hôn xuống cánh môi của y. Chimon không phản kháng mắt từ từ nhấm lại tận hưởng nụ hôn mà Dell mang đến. Nụ hôn kéo dài thật dài nó thay cho tất cả mọi lời muốn nói, thay cho câu trả lời y dành cho Dell. Y sẽ can đảm một lần yêu người đàn ông này, mạnh mẽ tiếp nhận mọi thứ của hiện tại và tương lai. Bởi vì y biết hiện tại nếu y để mất người đàn ông này y sẽ rất đau.
Nanon so với Chimon cũng chẳng khá hơn là mấy, cũng đã say, ngoài trời cũng đã tối. Chẳng qua mấy năm nay theo Wai làm ăn nên ít nhiều tửu lượng cũng khá hơn một chút. Nhưng sau khi bước ra khỏi quán Chimon cậu đã nôn thóc nôn để, mệt, người cũng tựa vào vách tường. Lấy điện thoại gọi cho Wai.
Nanon: alo Wai! Nanl đâu rồi, thằng bé ngủ chưa anh?
Wai: Pha đang đọc truyện dỗ cho nhóc ngủ, em muốn nói chuyện với nhóc sao?
Nanon: không cần, cứ để nó ngủ đi em điện hỏi thăm sợ Nanl không ngoan phiền anh và Pha.
Wai: từ lúc nào đối với anh lại khách sáo như vậy?
Nanon: người ta nói anh trai còn có chị dâu không phải sao? Đây về sau phải thế mà.
Wai: anh trai, chị dâu sao?
Nanon: ừ, không phải sao? Wai, anh biết không hôm nay em vui lắm.
Wai: sao vậy?
Nanon: Nanon này ngoài mẹ ra chỉ có Chimon và anh là tốt với em nhất. Hôm nay được thấy anh và chimon đều tìm được hạnh phúc của riêng mình, em vui lắm, rất vui.
Wai: vậy còn em?
Nanon: em hả? Em hiện tại rất vui. Rất hạnh phúc. Thôi không phiền anh nữa, em về đây, anh ngủ sớm đi, đừng để vợ đợi.
Wai: có cần anh đến đón em không? Nhìn em say quá.
Nanon: không cần em đâu phải say đến không biết gì, cũng không cần lo, em giờ đã không phải là omega nữa mà. Bye bye!
Nanon tự nói: Con người nếu có thể dễ dàng sống và được như những gì mình nói thì tốt biết mấy.
Cậu bước từng bước loạng choạng ra đường bắt xe về nhà. Lên xe cậu báo địa chỉ cho tài xế rồi mơ mơ hồ hồ im lặng cứ mặc cho xe chạy. Cậu không hề hay biết lúc cậu nhắn tin bảo Dell đến Ohm cũng ở đó, đang làm hòa với Dell và từ lúc cậu ra khỏi quán Chimon thì Ohm đã đứng sẵn bên ngoài chờ cậu, những lời cậu nói với Wai hắn đều nghe, biểu cảm vui buồn lẫn lộn của cậu hắn điều thấy và cả bóng lưng đơn độc của cậu khi bước đi cũng làm hắn đau lòng. Xe hắn vẫn cứ bám theo phía sau cậu sợ cậu xảy ra chuyện, hắn thật muốn đến bế cậu lên đem về chăm sóc nhưng lại sợ cậu từ chối hắn. Sợ cậu lại bị kích động giống lần trước.
Xe ngừng dưới chung cư nơi cậu đang ở, Nanon bị tài xế đánh thức, lửng thửng mà xuống xe đi vào bên trong ấn thang máy đi lên. Tiếng thang máy đinh một tiếng cậu theo đó mà bước ra, nhưng đầu óc lúc này có chút đau nhức, thiếu tỉnh táo, đường đi trước mắt cậu đã không còn rõ ràng nữa, bước loạng choạng, bước ngắn bước dài vài bước, nhìn thấy cửa nhà mình ngay trước mắt nhưng cậu lại cảm giác sức lực của mình sắp cạn kiệt rồi, hoa cả mắt, chìa khóa cứ thế tra mãi cũng không vào. Không biết từ đâu có một lực tay cầm lấy tay cậu, lấy chia khóa trong tay cậu mở cửa nhà cậu.
Nanon: Jimmy là anh sao?
Jimmy: ừ là anh, em đi đâu sao lại say đến vậy? Bình thường không phải không thích uống rượu sao?
Nanon: hôm nay em có việc vui, có mấy người bạn tốt lâu ngày không gặp nên uống hơi nhiều, không sao, cảm ơn anh, em vào trước.
Vừa bước tới cậu đã vô lực mà vấp ngã, cả cơ thể cậu bị một người ôm vào lòng, cánh tay lại bị một người nắm rất chặt. Cố mở mắt nhìn xem là chuyện gì đang xảy ra.
Nanon: Jimmy, Ohm? Là Ohm hay Jimmy? Hai người sao? Là ai cũng được mau bỏ ra em phải vào nhà.
Thế nhưng mặc kệ lời nói của cậu hai người kia không ai chịu buông tay, ánh mắt nhìn nhau phát ra lửa. Ohm do không dám đi cùng thang máy với cậu mà phải đi sau, khi cửa thang máy vừa mở đã thấy Jimmy ôm cậu, máu nóng trong người lập tức sôi lên. Tiến lại gần bắt lấy cậu ôm vào, vậy mà Jimmy lại vẫn tiếp tục nắm giữ tay cậu. Ohm thật muốn đấm cho tên này một cái nhưng lại sợ cậu giận hắn làm loạn đang cố nhẫn nhịn giọng nặng nề ra lệnh.
Ohm: mau bỏ tay mày ra khỏi em ấy?
Jimmy: tại sao không phải là anh mà là tôi?
Ohm: bởi vì tao là chồng em ấy, là cha của Nanl, đừng để tao phải ra tay.
Jimmy: cái này phải để em ấy thừa nhận thì mới đúng chứ.
Với giọng điệu vừa nói vừa cười khẩy Jimmy đã nhanh nhận lấy một đấm của Ohm.
Nanon: anh làm gì vậy hả? Sao lại đánh người?
Ngay khi cậu muốn thoát ra khỏi người hắn, hắn đưa ánh mắt lườm Jimmy một cái, nâng tay đẩy cửa ôm cậu vào trong, không cho cậu có cơ hội phản kháng. Chốt cửa lại như sợ cậu ra ngoài gặp Jimmy vậy. Nanon bị Ohm kéo vào dù không được tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra Ohm, đẩy thật mạnh người ra, bản thân cũng loạng choạng ngã lên sô pha ở phòng khách.
Nanon: anh đến làm gì, mau ra khỏi nhà tôi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Ohm dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà đáp lại cậu: để anh dìu em vào trong, khi nào em ngủ anh sẽ về.
Nanon nhếch mép cười: anh là đang sợ tôi ngủ cùng Jimmy hay người nào khác hả?
Ohm nghe cậu nói như vậy thật muốn cắn cái miệng của cậu: em say rồi vào trong ngủ đi, anh hứa sẽ về ngay khi em ngủ.
Nanon: Ohm Pawat ơi là Ohm Pawat, anh thật có lòng. Tôi thật sự khâm phục anh. Anh không chỉ có đầu óc làm kinh doanh mà anh còn rất tài tình trong việc lên mọi kế hoạch lừa người khác, có thể không từ bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Dù là chuyện làm ăn hay tình cảm đều như thế. Nhưng có một đều Nanon này muốn nói cho anh biết sự giả dối của anh không phải ai cũng có, không phải ai cũng thiếu thành thật như anh. Anh là người dối trá nhưng luôn sợ người khác lừa mình, luôn nghi ngờ người khác, có nực cười không?
Ohm: em nói như thế nào cũng được, đánh anh hay xử lý anh như thế nào cũng được, chỉ cần em muốn anh đều đáp ứng, nhưng để anh dìu em vào ngủ, chăm sóc em trước đã. Đến mai khi em tỉnh lại muốn sao cũng được.
Nanon: anh đang lo lắng, muốn chăm sóc tôi hay là muốn canh chừng, không muốn người khác đụng vào đồ vật của mình, cho dù món đồ đó thật tâm anh cũng chẳng xem nó ra gì, cũng chẳng muốn giữ lấy.
Nanon say lại mạnh miệng mà chọc khoáy hắn: Ohm tôi nói anh biết tôi không phải là một món đồ mà anh có thể sở hữu, tôi là con người, có trái tim, có tình cảm. Tôi giờ đang độc thân, lại không còn là omega. Không có ràng buộc, không cần sợ bị đánh dấu, không lo bản thân sẽ mang thai. Cho nên mới nói là Nanon này không muốn, nếu tôi muốn tôi có thể ở cùng với Jimmy hay bất kì người nào, anh – Ohm Pawat Chittsawangdee không có quyền can thiệp vào, anh biết không?
Ohm: em có biết mình đang nói gì không? Tôi biết là hôm đó tôi sai, tôi nóng nảy không kiềm chế, nghi ngờ em là tôi không đúng. Tôi xin lỗi em, muốn làm gì tôi cũng được, nhưng đừng nói ra những lời như vậy.
Nanon: tại sao? Tai sao tôi lại không được nói? À, đụng đến lòng tự tôn của anh à? Người duy nhất không có tư cách nghi ngờ người khác là anh đó. Không phải ai cũng giả dối như anh, thích lợi dụng tình cảm người khác như anh.
Cậu cố đứng lên đối diện với Ohm và nói: tôi bây giờ không có bất kì quan hệ nào với anh? Càng không phải là một món đồ thuộc sở hữu của anh để anh có thể tự ý định đoạt. Vì vậy, Ohm Pawat tôi nói cho anh biết tôi “Nanon Korapat này thích ngủ với ai sẽ ngủ với người đó, không liên quan đến anh, đó là quyền tự do của tôi, anh không có tư cách để ghen càng không có tư cách để quản”.
Cậu nói xong quay người định đi thì bị Ohm bắt tay kéo lại.
Ohm: dù thế nào thì người đàn ông của em, có thể chạm vào người em chỉ có Ohm Pawat này mà thôi, em chỉ mãi mãi là của riêng anh, của riêng Ohm Pawat này.
Kéo Nanon siết chặt lại trực tiếp hôn cậu, đẩy cậu ngã lên sô pha nằm lên người cậu mặc cho cậu có đánh có đẩy hắn cũng tuyệt đối không buông.
Ohm: tôi muốn em nhớ mãi em là người của tôi, Nanon Korapat!
Nanon dừng động tác kháng cự nhìn Ohm: sau bao năm anh vẫn vậy, vẫn thích làm điều mình muốn, thích chiếm đoạt mặc kệ cảm giác của người khác. Chưa bao giờ anh cần đến sự tự nguyện của người khác. Đúng tôi đã từng thuộc về anh, nhưng Ohm anh nhớ cho tôi , dù trong quá khứ tôi yêu anh nhưng chưa từng một lần tôi nguyện ý. Trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy.
Ohm: điều này tôi cũng chỉ làm với mình em mà thôi. Tư trước đến nay chỉ có mình em không cần tôi, nhưng tôi muốn em, muốn em là của mình tôi, riêng tôi thôi. Cũng chỉ có riêng em cho tôi cảm giác muốn chiếm hữu như vậy. Tôi mặc kệ, tôi bất chấp mọi thứ, đúng tôi là vậy em nói không sai. Nhưng có một điều em đã quên, tôi sẽ nhắc cho em nhớ, cho dù là quá khứ của 5 năm về trước, hay giây phút hiện tại tôi biết rằng dù em không nguyện ý cho tôi là do một nguyên nhân nào đó nhưng tuyệt đối không phải vì em không yêu tôi. Tôi không hối hận gì mình đã giả bệnh lừa em, vì điều đó cho tôi biết em yêu tôi, còn rất yêu tôi. Và hơn ai hết, em sẽ không chấp nhận ai ngoài tôi.
Lời nói vừa dứt Ohm đã không đợi cậu đáp trả mà đặt môi mình chuẩn xác xuống môi của cậu. Bờ môi này giờ phút này rất mê người vừa mềm, vừa ngọt, có chút hơi men làm Ohm say mê không thể rời khỏi và kết thúc được.
Nanon mở to mắt nhìn người phía trên, nước mắt của cậu cũng bắt đầu chảy ra.
Ohm đưa mắt nhìn cậu, đặt môi hôn lên mí mắt, lên má, nơi những giọt nước mắt cậu chảy ra, hành động rất đổi ôn nhu, như an ủi, vồ về người trong lòng.
Ohm nhỏ giọng: Nanon đừng khóc được không? Anh yêu em! Rất yêu! Trong quá khứ những việc anh từng làm là anh ích kỉ, anh yêu em không phải không nhận ra mà thù hận che mờ tình yêu. Nhưng bây giờ tất cả những việc anh làm chỉ vì “anh yêu em, anh muốn có được em, muốn giữ em bên cạnh, muốn níu giữ tình yêu của em, muốn em là của anh”.
Ohm lại lần nữa hôn lên môi của Nanon, xâm chiếm toàn bộ đôi môi đó, từ từ mà hưởng thụ, từ từ cảm nhận vị ngọt mà cậu mang lại. Từng cánh môi bị Ohm mút đến tê dại.
Trong lòng Nanon hiểu rõ điều Ohm nói rất đúng, dù là trong tình huống nào, chiếm đoạt hay không nguyện ý thì cậu cũng biết rằng cậu yêu Ohm trước hay giờ đều thế, trong thâm tâm cậu cũng chỉ muốn trao cho một mình anh. Chỉ có điều cậu vẫn không thể tin tưởng, chưa thể quên hết quá khứ mà chấp nhận anh, càng không muốn chịu thua bản tính ngông cuồng, độc đoán của anh, không muốn thấy bộ dáng đắc ý khi biết cậu yêu anh nhiều như thế, không muốn anh biết với cậu banh sẽ luôn là lựa chọn duy nhất.
Không phải việc anh nói dối lừa gạt cậu lần này nghiêm trọng đến mức cậu không thể bỏ qua nhưng cậu sợ tất cả những điều đó sẽ khiến những chuyện trong quá khứ một lần nữa lập lại với cậu, Ohm sẽ một lần nữa xem nhẹ tình yêu của cậu.
Những điều Ohm nói và những việc Ohm đang làm dường như kéo cậu ra khỏi cơn say mộng mị, Nanon xoay mặt từ chối nụ hôn của Ohm, đẩy người ra dứt khoát nói: Nhưng anh quên một điều rằng Nanon của bây giờ không giống Nanon của 5 năm về trước. Tôi không còn là một thanh niên mới trưởng thành chưa niếm qua đắng cay của cuộc đời, ngây thơ trong sáng tin vào tình yêu chỉ có màu hồng, trong mắt chỉ có một người, nguyện sống chết vì người đó. Không còn là một omega sống tạm bợ, trông chờ, dựa dẫm phụ thuộc vào sự liên kết của ai đó, lo sợ được mất. Là người không có chỗ đứng trong xã hội. Nanon của bây giờ có thể so với Ohm Pawat anh tôi không là gì nhưng tôi bây giờ thấy mình có tất cả mọi thứ: có địa vị chỗ đứng vững chắc trong xã hội; là một người trưởng thành giàu kinh nghiệm niếm trãi nhiều dư vị của cuộc sống, không còn ngây thơ trong sáng, không còn tin vào cái gọi là tình yêu màu hồng; càng không cần phải lo sợ, phụ thuộc vào bất kì một alpha nào. Nanon của bây giờ rất tự do có thể lựa chọn con đường mình muốn đi, hoàn toàn có quyền tự do, thoải mái lựa chọn người mình muốn ở cùng. Bất cứ người nào mà tôi muốn. Tôi không còn là một Nanon trong mắt chỉ có một mình Ohm Pawat anh mà xung quanh tôi còn có rất, rất nhiều người sẵn sàng để tôi lựa chọn cho dù tôi không còn là một omega mang trong người mùi thơm mê hoặc lòng người. Hơn thế, tôi không cảm thấy việc mình không còn là omega là điều mất mát, với tôi mà nói nó giúp tôi thoải mái hơn trong các mối quan hệ.
Nanon: nếu không muốn tôi xem anh cũng giống như những người khác thì buông tôi ra và rời khỏi đây. Đừng tự đánh đồng mình cùng với những kẻ vô danh khác, hạ thấp vị trí của ngài Ohm Pawat.
Ohm đôi mắt trở nên đỏ ngầu, từng vân máu hiện lên rõ ràng nhìn người dưới thân thấp giọng nói: tôi sẽ không buông em ra một lần nào nữa, cũng không để em có thể lựa chọn bất kì một người nào mà sẽ nguyện ý chỉ nhớ và biết có tôi. Không cần đánh dấu hay hình thành liên kết, tôi sẽ để em mãi mãi chỉ có một mình tôi, sẽ nhớ mãi cảm giác mà tôi mang lại, sẽ làm cho em không bao giờ quên được thời khắc này của tôi và em.
Lời vừa dứt Ohm cũng mặc kệ mọi sự phản đối chóng cự của người phía dưới mạnh mẽ xâm chiếm cậu một lần nữa.
Nanon: Ohm không được, không được, bỏ ra, bỏ tôi ra, tôi không muốn. Anh mau dừng lại.
Ohm: xin lỗi em tôi không thể. Tôi sẽ cho em biết người được Ohm Pawat này thật lòng hầu hạ sẽ có cảm giác như thế nào. Sẽ mê luyến, không thể thoát khỏi đê mê tôi mang lại. Nanon tôi muốn em, tất cả mọi thứ của em tôi đều muốn.
Tay của Ohm nắm chặt lấy áo của cậu mạnh mẽ, dứt khoát một đường xé toạt ra. Đôi mắt nhìn cậu đầy dục vọng, khiến cậu mơ màng mà run lên. Từng nhịp run, co rút của cậu không làm Ohm dừng lại mà nó làm cho hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh kích thích hắn chiếm đoạt cậu. Ohm một tay nắm chặt hai tay cậu kéo lên đỉnh đầu, hai chân kẹp chặt thân dưới của cậu, hai nụ hồng trên phần da thịt trắng hồng lộ ra càng làm sự khao khát trong hắn nhiều hơn. Ohm cuối xuống ngậm lấy điểm hồng của cậu mà mút nó theo từng nhịp cảm giác rất tuyệt, tay còn lại bắt lấy nụ hồng còn lại mà kích thích xoa nắn không ngừng, đủ mọi hình dạng. Cậu bị kích thích đến tột độ nhưng vẫn cố nhịn không phát ra bất kì âm thanh nào, nhất định không để hắn đắt ý.
Ohm thì thầm bên tai cậu mặc cậu chóng cự: Đừng cố sức gồng mình được không, anh muốn nghe giọng của em. Em sẽ là người đầu tiên và duy nhất anh muốn được phục vụ, và sẽ tận tình phục vụ em, khiến em nhớ mãi không quên cảm giác này.
Ohm có chút luyến tiếc rời bỏ hai nụ hồng bị hắn kích thích mà đã ngẩng cao nhô lên mời gọi. Môi Ohm áp vào môi cậu say sưa hưởng thụ vị ngọt mềm trên đôi môi cậu. Đôi môi của cậu thật mềm mại, thật ngọt, lại còn có tư vị của men rượu làm hắn càng say mê mà thưởng thức, nụ hôn này vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ cạỵ mở tìm đến chiếc lưỡi nhỏ của cậu mà mút thật mạnh, cậu bị Ohm mút môi và lưỡi đến tê dại, lại còn phát ra âm thanh đáng xấu hổ, cậu không thở được nữa cố sức tránh sang một bên lại thuận đà cho Ohm chuyển nụ hôn sang vị trí nhạy cảm khác của cậu.
Ohm: anh có thể xem hành động này của em là đang quyến rũ anh không, là đang cầu khát anh?
Nanon cố lấy chút hơi thở xoay đầu nhấm chuẩn xác ngay môi hắn mà cắn mạnh, làm Ohm bật máu: tên khốn nhà anh mau dừng lại cho tôi, ai quyến rũ anh? Ai cầu khát anh? Trên đời này không phải chỉ còn có mình anh? Mau bỏ ra Ohm Pawat?
Ohm: em có biết đang trên giường mà nói những lời này, người chịu thiệt thòi sẽ là em không? Trên đời này không chỉ có mình anh nhưng chỉ có mình anh được ở trong em mà thôi. Sau ngày hôm nay em chỉ có thể khao khát một mình anh thôi.
Nanon: anh mau,….ự,….uwh,….ưh……
Ohm mút phần cổ và xương quai xanh của cậu thật mạnh cố ý để lại thật nhiều “dấu hôn yêu” rồi thầm nghĩ “thử xem còn ai dám lại gần em”. Và rồi từng mảng đỏ in ấn đầy trên cổ, xương quay xanh và ngực của Nanon. Ohm cong khóe môi cười đắt ý, còn Nanon giờ này không chỉ cơn say do uống bia khiến cậu dần dần mất đi sức lực phản kháng, mà Ohm đã làm cho cậu bị cuốn vào cơn say tình do hắn tạo ra.
Tay Ohm đã bắt đầu hành động, hắn buông tay đang cố định trên đỉnh đầu cậu ra bàn tay ranh ma sờ soạn từng tất da thịt của cậu. Từ từ cảm nhận từng cái run, từng cái lắc người của cậu mà hài lòng. Tiểu Non đã ngẩng cao đầu rất lâu nhưng còn chưa thoát được hắn không gấp giải thoát tiểu Non cho cậu mà di chuyển xuống phía dưới dùng miệng cắn mở khóa quần cho cậu, răn của hắn cạ cạ vào phần nhô ra của cậu khiến cậu như bị một luồng điện cao thế chạy dọc sống lưng tay không tự chủ mà ôm chặt lấy đầu hắn mà sờ soạn.
Cuối cùng Ohm cũng giải phóng toàn bộ mọi thứ trên người cậu, hắn đảo mắt nhìn cậu một cái “thật đẹp, cơ thể em vẫn mê người như vậy” không chút khó chịu mà há miệng ngậm lấy toàn bộ tiểu Non của cậu mà ra vào, dùng khoang miệng ấm nóng và chiếc lưỡi điêu luyện của hắn vừa mút vừa ấn vừa mạnh vừa nhẹ, vừa nhanh vừa chậm, làm cậu phải rên lên sung sướng, rồi lại thì thầm "Nanon em biết không tôi chưa từng làm đều này cho ai cả và em sẽ là người duy nhất", tay thì xoa nắn chơi đua 2 hòn ngọc của cậu, giống như đang mân mê cưng chiều hai viên ngọc quý. Nhịp điệu cứ thế lập đi lập lại, Nanon bị Ohm làm cho thần hồn điên đảo miệng không ngừng phát ra những tiếng dụ hoặc “Không, không, chậm, chậm lại, đừng ấn” nhưng mà Ohm đâu buông tha cho cậu, hắn lấy răn cà nhẹ vào đầu khất của cậu khiến cậu không chút lưu tình mà phun trào vào miệng hắn.
Ohm say sưa tận hưởng giống như đang thưởng thức vị sữa đặc thơm ngon. Rồi lại biến thái mà tiến lên liếm lộng vành tai của cậu thì thầm “có phải 5 năm rồi mới bắn không, sao của em lại ra nhiều thế, có hài lòng với anh không” không cần biết cậu có nghe được không nhưng hắn vẫn cứ nói, có cảm giác thành tựu rất lớn. Cơ thể này hắn dám khẳng định từ trước tới giờ cũng chỉ có hắn xâm phạm mà thôi.
Ohm há miệng ngậm lấy môi cậu đưa phần sữa non còn lưu lại trong miệng hắn vào miệng cậu, mùi vị tanh nồng làm cậu vô thức mà nhíu mài, có chút sặc . Ohm nhìn cậu rồi cười thành tiếng “sao thế sao em lại ghét bỏ của chính mình thế, anh thấy rất ngon mà, anh sẽ dùng cả đời”.
Do không có bôi trơn phụ giúp, Ohm cuối xuống nâng mông Nanon lên liếm lộng xoay vòng từng niếp gấp cho cậu, đẩy lưỡi vào trong kích thích cậu. Cảm giác nơi đó bị xâm nhập có cảm giác lành lạnh cậu khẻ kêu lên “Ohm, …Ohm….” Người nào đó nghe cậu đang trong trạng thái mê mang do say rượu và khoái cảm nhưng vẫn vô thức gọi tên hắn, làm hắn cương đến không chịu được nữa rồi.
Ohm ngồi dậy thoát y cho chính mình, cơ thế hắn vẫn thế từng múi cơ hiện rõ trên làn da vàng đồng khỏe khoắn của hắn làm hắn rất tự hào. Ohm lấy tay Nanon từ từ để cậu chạm vào cơ thể hắn rồi lại thì thầm “có thể mở mắt ra tận hưởng chút cũng được đó, thành tựu này dành cho riêng em, cơ thể này chỉ có em mới được quyền chạm và sử dụng nó một cách tùy ý và của em cũng là của anh”. Tay Ohm từ từ đi vào nơi tư mật đã lâu rồi không được động đến làm cậu nhăn mặt, kẹp thật chặt cố ngăn không cho hắn vào.
Ohm: em như vậy là hư lắm biết không, sẽ làm anh nghẹn chết đó.
Nanon mơ màng nói: đừng mà, đau lắm.
Ohm cười gian tà đáp lại: tin ở anh, kĩ thuật của anh rất tốt, sẽ dịu dàng làm em, sẽ không đau, ngoan mau thả lỏng.
Hắn vừa dụ dỗ vừa hôn cậu làm cậu phân tán và từ từ di chuyển ra vào trong cậu đến khi cả 3 ngón được cậu thích ứng và ra vào dễ dàng, Ohm dùng đầu ngón tay cạ, gãy từng vách tràng của cậu, làm cậu thở gấp. Phía dưới của Ohm đã không thể chịu nổi nữa.
Ohm nhìn Nanon, kéo mặt Nanon đối diện với hắn, hôn nhẹ lên môi, mắt, trán, và cọ mũi vào mũi cậu, Nanon như có như không hé mở đôi mắt nhìn hắn, cả hai ánh mắt giao nhau một lúc Ohm nói: Nanon anh yêu em! Em và anh là của nhau.
Rồi Ohm đan từng ngón tay vào tay cậu, phía dưới nhấm ngày cửa vào và thẳng tiến, Ohm không một chút do dự trực tiếp vừa mạnh vừa dứt khoát đi vào tận nơi sâu bên trong cậu, một cú đâm mạnh bạo của Ohm làm bàn tay cậu siết chặt lấy bàn tay của Ohm. Thấy cậu có vẻ đau Ohm từ từ nhẹ nhàn ra vào cho cậu bớt trướng đợi đến khi cậu quen rồi thì hắn bắt đầu trừu sáp nhanh hơn. Buông hai tay cậu ra hắn hơi bật dậy nâng hai chân cậu lên để lên vai hắn bắt đầu những vòng luật động mới, từng đợt từng đợt tấn công của Ohm như vũ bão làm Nanon cảm nhận được khoái cảm kéo đến như thủy triều, đôi tay cố tìm nơi bám víu, nắm chặt ga giường rồi lại cào lên phần lưng rộng của hắn, cứ thế đón nhận sự xâm nhập không ngừng của Ohm. Khoái cảm cực hạn làm cậu và hắn bắn ra đã mấy lần cũng không biết. Cậu mệt rã rời nhưng Ohm vẫn chưa có ý định dừng lại, cậu cũng không còn sức chóng đỡ nữa mặc cho hắn muốn làm gì làm. Không biết mất bao nhiêu thời gian thì cuộc hoan ái mới thật sự kết thúc.
Hôm sau khi điện thoại của cậu reo lên liên tục cậu theo bản năng nâng tay mò tìm lấy, cố gắng hé mở đôi mắt mệt mỏi nhìn xem cuộc gọi đến là ai. Nhưng khi cậu mở mắt ra nhìn được thì chuông điện thoại cũng tắt, cậu vô thức kêu lên.
Nanon: chết rồi!
Cậu định bật dậy nhưng cả thân người nặng nề, cơn đau khắp người làm cậu không sao ngồi dậy nổi, lại phát hiện một cánh tay to lớn rắn chắc vẫn đang ôm chặt eo cậu, kéo mạnh cậu vào lòng ngực to khỏe rồi khẽ nói.
Ohm: em sao vậy? Gặp ác mộng à.
Nanon nhìn điện thoại đã gần 9h, điện thoại của cậu reo tới 10 cuộc gọi nhỡ của Wai, cậu đón chắc là Nanl gọi đưa nhóc đi học, nhìn sang bên cạnh cậu thật sự bùng nổ. Đem tay nâng thật cao dán một đòn thật mạnh xuống người Ohm.
Nanon: tôi gặp quỷ đó, là quỷ biến thái.
Ohm bị đánh đau lập tức tỉnh ngủ ngồi dậy kéo cậu ôm vào mặc cậu đánh cứ đưa người ra chịu trận. Cái này người ta gọi chịu đấm ăn xôi mà. Rồi lại mặt dày mà trả lời cậu.
Ohm: phải anh là quỷ, quỷ khát tình của em. Anh biến thái những chỉ biến thái với em thôi.
Cậu vừa giận, vừa tức không biết làm sao nhưng khi hắn ngồi dậy nhìn lại hắn cậu lại thấy xấu hổ quay đi chổ khác.
Nanon: Ohm Pawat anh không biết xấu hổ hả, mới sáng sớm không mặc đồ nổi hứng cái gì.
Ohm nghe cậu nói liền nhìn lại thì ra là do hôm qua sau khi làm xong trời cũng gần sáng hắn tắm rửa vệ sinh cho cả hai xong chỉ mặc đại cho cậu cái quần rồi thôi kéo chăn lên đắp cho cả hai cũng chả thèm mặc gì cứ thế đi ngủ. Bây giờ sáng ra như được sự giải phóng cứ thế thằng đệ đệ của hắn lại ngẩng cao đầu làm hại hắn bị cậu mắng.
Ohm: đàn ông sáng có phản ứng là chuyện bình thường mà, với lại,…(áp sát người cậu) đâu phải em chưa từng thấy, cũng đâu phải chưa từng dùng qua. Đã dùng đến quen còn ngại à.
Nanon: tên khốn, tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ nhà anh ai cần nhìn của anh, ai cần dùng của anh hả?
Ohm cười gian tà: chẳng phải hôm qua em dùng nó đến nổi….. sáng nay giọng khàn hết cả rồi sao? Giờ lại hất hủi, ghét bỏ nó như vậy?
Nanon: Ohm Pawat anh câm miệng cho tôi.
End chap 23 nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip