Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full27
Băng đã phải cố gắng tạm biệt cô bạn thân, cố gắng để cho mình cô ấy bay về nước tiếp tục công việc và dự án dang dở của mình, nhưng thật không ngờ hôm nay Băng đã phải đi cùng với Hoa.
Băng không còn dũng khí và niềm tin để sống bên cạnh ông ta nữa.
Nếu Băng không thích và không yêu ông ta, Băng sẽ tiếp tục trò chơi, tiếp tục sống mà như không biết gì.
Ngay từ khi nhìn thấy ông ta đau khổ, suy sụp vì cái chết của chị gái mình, Băng đã muốn bù đắp và an ủi ông ta.
Có lẽ chính vì ước nguyện này, nên Băng mới đồng ý lấy ông ta, mới chịu ở bên cạnh ông ta.
Nhưng vì yêu, vì thích ông ta, Băng đã phải ra đi sớm hơn dự định.
Thôi thì hãy coi tất cả chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mộng đẹp.
Mai sau có gặp lại nhau, cũng coi như hai người bạn, hai người tri ân, hai người có duyên nhưng không có phận.
Băng thật sự cầu chúc cho ông ta được hạnh phúc, và có thể tìm được một người con gái cho ông ta thực lòng yêu và thực lòng rung động.
Băng yêu ông ta, nhưng cũng có tôn nghiêm và tự trọng của riêng mình.
Băng không chấp nhận chỉ là một người thay thế, một cái bóng của một người con gái khác, dù người con gái đó có là chị gái của mình đi chăng nữa.
Chín giờ, loa phát thanh vang lên tiếng thông báo.
_Mời quý khách đi chuyến bay 007 hãng Việt nam Airlines đến Úc đến cửa chính. Chuyến bay sẽ cất cánh trong vòng mười phút nữa.
Từ xa, có một cô gái mặc quần Jean màu xanh bạc màu; rách gối, áo phông màu xanh dương, mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên, giày màu trắng hiệu thể thao, áo khoác buộc ngang eo, tay lôi một chiếc va ly nhỏ, tay bên kia cầm vé máy bay, visa, tiến đến cánh cửa kính màu xám.
Phía sau, một cô gái nước da màu xanh tái giống như màu lá non, mái tóc buông xõa, trên người mặc một chiếc váy hoa, chân đi giày mềm màu trắng, đang mỉm cười nói chuyện với một chàng trai có khuôn mặt baby, nước da trắng nõn như con gái, đôi môi hồng như tô son.
Họ là Băng, Hoa và Trọng Sinh.
Hôm nay cả ba sẽ bay về Úc.
Bố mẹ của Hoa là bố mẹ nuôi của Băng, đồng thời là bố mẹ ruột của Trọng Sinh và Hoa.
Họ là ba chị em trong một gia đình.
Khi nghe tin, chị gái mình lấy chồng, Băng đã bay về Việt nam cùng với Hoa và Trọng Sinh.
Băng có một ước muốn và nguyện vọng duy nhất là có thể trông thấy chị gái trong bộ váy cưới, trông thấy chị gái được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Nếu không vì vụ tai nạn kia, nếu không phải vì bố mẹ nuôi của chị ấy quá tham lam, nếu không có vụ cãi nhau đó thì có lẽ chị gái của Băng vẫn sống khỏe mạnh và hạnh phúc bên cạnh ông ta.
Chỉ vì lòng tham của con người đã đẩy người khác vào bể khổ, vào kiếp sống lầm than lạc lối.
Dù chị gái yêu ông ta là thật, nhưng ông ta vẫn không thể nào tha thứ cho mục đích tiếp cận ông ta vì tiền bạc và địa vị của chị ấy.
Giữa yêu và hận, giữa trả thù và không trả thù đã dày vò và hành hạ ông ta gần một năm nay.
Kể từ ngày chị ấy mất, Băng vẫn ở lại đây, vẫn âm thầm chăm lo cho phần mộ của chị ấy, vẫn cố gắng tìm cách hóa giải mối bất hòa giữa ông ta và gia đình bố mẹ nuôi của chị ấy.
Băng đã sai lầm khi cho rằng mình có thể thay thế được chị ấy trong lòng ông ta.
Người ta thường nói thứ gì không có được bao giờ cũng quý, cũng tốt đẹp.
Tuy rằng ông ta hận chị ấy, nhưng càng hận, ông ta lại càng yêu chị ấy nhiều hơn.
Băng là người đến sau, là người thế thân cho chị ấy, Băng không thể nào sánh bằng được chị ấy trong lòng ông ta.
Từng bước, từng bước Băng tiến đến gần cửa chính, lòng Băng nặng trĩu, nỗi đau đang dày vò thân thể, đang dày vò tinh thần và tình cảm của Băng.
Băng yêu ông ta, Băng sẽ không thể nào quên, cũng quên không được.
Cũng giống như chị gái mình, Băng đã yêu ông ta thật lòng, yêu ông ta sâu đậm.
Mắt Băng đỏ hoe, Băng ước giá mà mình có thể gặp được ông ta sớm hơn thì hay biết mấy.
Nếu có thể, Băng muốn được chiếm trọn vẹn trái tim của ông ta.
Nhưng trên đời này đâu phải chỉ cần có ước muốn là được.
Người ra, người đi vào.
Chỉ một khắc, chỉ vì một cú va chạm, Băng và ông ta đã vĩnh viễn rời xa nhau.
Từ xa ông ta thấy thấp thoáng bóng dáng một cô gái có vóc dáng, cách ăn mặc và cử chỉ giống hệt Băng.
Trái tim ông ta đập thật nhanh, mặt ông ta bừng sáng, ông ta bất chấp thân phận của mình, cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Ông ta chạy thật nhanh theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái kia.
Đáng tiếc, ông ta đã chậm mất một bước.
Lúc ông ta chạy lên đến nơi, cô gái ấy đã hoàn toàn biến mất.
Thật ra Băng không đi đâu cả, Băng chỉ cúi xuống buộc lại dây giày.
Vì ông ta chạy nhanh, lại chỉ nhìn về phía trước, nên không hay Băng đang bị bốn người nước ngoài cao to, cùng với hành lý của họ che khuất.
Đến khi Băng đứng lên, ông ta đã chạy tút ở phía đằng kia.
Xem ra ông ta và Băng đúng là không có duyên với nhau.
_Đi thôi ! Đến giờ rồi !
Trọng Sinh giục Băng và Hoa.
_Ừ.
Băng thẫn thờ trả lời.
_Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp. Hãy quay về đi !
Hoa chân thành khuyên cô bạn thân.
Quẹt nước mắt trên má, môi nở một nụ cười ảm đạm, Băng lắc đầu.
_Không đâu. Mình đã suy nghĩ kĩ rồi. Mình và anh ấy chỉ có thể làm bạn tốt, không thể làm vợ chồng. Anh ấy không yêu mình, người mà anh ấy yêu là chị gái của mình.
_Sao mình lại thấy, anh ấy có tình cảm với cậu.
Băng thở dài, mắt long lanh lệ.
_Đừng nói gì nữa cả. Mình không muốn nghe cậu nhắc đến tên của anh ấy nữa. Hãy để cho quá khứ ngủ yên. Ra đi lúc này là hay nhất, ít ra mình còn giữ lại được những kỉ niệm đẹp, mình không muốn mai sau mới ra đi, mình sợ lúc đó mình sẽ đau khổ và buồn rầu hơn, vì cho đến cuối cùng kết quả cũng chỉ có một mà thôi, anh ấy không yêu mình.
Lôi hành lý, Băng nhất quyết tiến đến cánh cửa dẫn ra sân bay, nộp hộ chiếu, vé máy bay, chờ nhân viên kiểm tra xong, Băng quay lại nhìn lại lần cuối nơi đã cho mình những cảm giác đắm say và hạnh phúc rồi chầm chậm, từ từ, Băng cất bước ra đi.
Khi hình bóng Băng khuất sau cánh cửa kính, ông ta đau khổ, thẫn thờ quay lại tìm nhưng Băng đã không còn thấy đâu nữa.Ông ta có muốn tìm Băng cũng không tìm được.
Băng không phải là tên thật của Băng, dù mọi người gọi là Băng nhưng trên giấy tờ, Băng mang một tên khác.
Bây giờ ông ta có lục tung hết cả cái sân bay này lên cũng không thể tìm được Băng, vì máy bay đến Úc đã cất cánh, tên đăng ký mua vé cũng không phải là Lâm Nhã Băng.
Ông ta đành phải tạm biệt Băng, vĩnh viễn mất Băng.
Có lẽ Băng nói đúng, ông ta và Băng chỉ có duyên không có phận.
Từ trong cánh cửa kính màu xám, một cặp vợ chồng già vui tính vừa đi vừa cười đùa bước ra ngoài.
Người đàn ông khoảng bảy mươi, bảy mươi mốt tuổi, da đồi mồi, cặp kính màu trắng trông trí thức và tươi trẻ như một cậu thanh niên mới lớn đang đeo trên mắt, ông ta mặc một chiếc quần short màu xám dài ngang gối, áo hoa như kiểu người dân ở đảo Hawaii, cao 1m72, dáng người thon gầy, nhưng lúc nào cũng tràn đầy sức sống và năng lượng.
Đi bên cạnh là một quý bà năm nươi sáu tuổi, mặc dù đã vượt qua lứa tuổi trung niên nhưng ngắm nhìn bà cho người ta cảm giác như đang nói chuyện với một quý cô hơn ba mươi tuổi, làn da bà rám nắng khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp như trăng rằm, sống mũi cao, mắt huyền long lanh, môi đỏ thắm.
Nhìn sơ qua cũng biết vẻ đẹp nam tính của ông ta được thừa hưởng từ mẹ.
Có lẽ trước kia bà cũng có nước da trắng bóc như trứng gà, chỉ vì bà phơi nắng nhiều, lại thích có một màu da khỏe mạnh nên không ngần ngại chịu tắm nắng để được như ý nguyện.
Không biết họ nói chuyện gì với nhau, mà trông họ vui vẻ và hạnh phúc như một cặp vợ chồng mới đi hưởng tuần trăng mật về.
Ông ta vì không tìm được Băng, nên đau khổ, thất vọng, buồn chán và cô đơn ngồi một chỗ trên hàng ghế chờ người thân.
Lúc này mọi người, mọi tiếng động, âm thanh không ảnh hưởng gì đến cảm giác và tâm tư của ông ta.
Thậm chí ngay cả mục đích đến đây để đón bố mẹ của mình, ông ta cũng quên mất.
Nếu như chị dâu và anh trai không đến đón bố mẹ, có lẽ họ phải tự đón tắc xi về nhà
Tìm không thấy Băng, cũng không thấy bóng dáng sếp, Phúc bắt đầu sốt ruột.
_Quái lạ ! Băng biến mất đi tìm không thấy đã mệt muốn chết, mà ngay cả sếp cũng biến mất theo là sao ?
Phúc vò đầu, chân cũng đã muốn rã cả ra vì mệt mỏi.
Đang đi, Phúc bất chợt thấy Hoàng Trọng Toàn đang ôm chầm lấy một cặp vợ chồng già, không cần đoán, Phúc cũng biết đó là bố mẹ của ông ta.
Đã thấy bố mẹ, anh trai và chị dâu của ông ta, sao đến giờ này ông ta cũng không thấy đâu ?
Chẳng lẽ không tìm thấy Băng, nên ông ta cũng biến mất luôn ?
Phúc nhanh chóng tiến lại gần.
Lý Mộ Hương thường xuyên gặp Phúc, nên mỉm cười chào.
_Chào cậu ! Sếp của cậu đâu ?
Phúc thở dài đáp.
_Em cũng không biết nữa. Lúc nãy em còn thấy sếp, còn bây giờ, em không biết sếp đang ở chỗ nào.
_Cô ấy có đi cùng với cậu và Quân không ?
Phúc lúng túng không biết nói thế nào ?
Biết rằng sớm muộn gì Lý Mộ Hương cũng biết, nhưng đây là chuyện cá nhân và riêng tư của sếp nên không dám xen vào.
_Chuyện này chị nên hỏi anh ấy. Em chỉ là Trợ lý của anh ấy nên không dám bình luận gì.
Thấy Phúc lảng tránh không nhắc đến chuyện này, lại hiểu tính cách của cậu em chồng nên cũng không ép.
Ông Hoàng vốn là người vui tính và hay đùa nên quay sang nói chuyện với Phúc.
_Cậu là gì của thằng con trai tôi ?
Cũng may Phúc là người không phải là mặt mỏng nếu không nghe câu hỏi này, Phúc phải đỏ bừng mặt.
Chúa ơi !
Phúc nhăn mặt.
Có ai hỏi người khác bằng câu hỏi kì cục như vậy không hả trời ?
Mặc dù hơi bất mãn và buồn cười, nhưng Phúc đã từng nghe qua về tính cách hay đùa và hay chọc người khác của ông bà Hoàng nên gượng cười đáp.
_Chào chú ! Cháu là Trợ lý của anh Quân.
Ông Hoàng vuốt cằm.
_Thằng con trai của tôi đâu rồi ? Sao tôi không thấy ?
_Dạ, anh ấy… !
Phúc chưa nói hết câu, bà Hoàng vui mừng kêu lên.
_Con trai !
Bà chạy lại ôm chầm lấy ông ta, thậm chí bà còn hôn nhẹ vào má ông ta.
Chứng kiến cảnh cưng con này của bà Hoàng, Phúc há hốc mồm, mắt mở to.
Cả đời Phúc cũng chưa từng thấy một gia đình nào lại kì lạ như gia đình nhà họ Hoàng.
Không chỉ mình ông ta có tính cách khác người, mà ngay cả bố mẹ ông ta cũng quái chiêu không kém.
Để cho đủ và cân bằng, bà Hoàng vừa mới tặng ông ta nụ hôn ở bên má phải, ông bố thân yêu cũng tặng cho ông ta một nụ hôn ở bên trái.
Họ vỗ vào má ông ta, thi nhau hỏi và nói chuyện với ông ta.
Mặc dù ông ta không nói không rằng, ánh mắt vẫn lạnh lùng và vô cảm nhưng sự nhiệt tình và vui vẻ của họ vẫn không giảm.
Hình như họ đã quen với tính cách lạnh lùng của ông ta nên họ không cảm thấy mất hứng, mà ngược lại họ còn hạnh phúc kề vai, bá vào cổ ông ta như hai tiểu hài nhi.
Bố mẹ ông ta đúng là còn trẻ con hơn cả Băng.
Đây là lý do vì sao ngay từ khi còn nhỏ, ông ta lại tưởng mình mới là bố mẹ, là người chăm sóc và bảo vệ họ, còn họ là con cháu của ông ta.
Anh trai Hoàng Trọng Tuấn tuy không có tính cách trẻ con, và hay đùa nghịch như bố mẹ mình, nhưng rất dễ chịu và vui vẻ.
Họ khác hẳn một người lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói như ông ta.
Mỗi lúc gia đình họp mặt, hay cùng ăn cơm, ông ta chỉ ngồi im ăn, thưởng thức cà phê, ông ta mặc kệ họ muốn nói, muốn cười đùa, hay muốn làm gì thì làm.
Có thể nói ngay cả một cụ già hơn bảy mươi tuổi như ông Hoàng cũng không khó tính và ít nói như ông ta.
Lý Mộ Hương, thấy ông ta chỉ đi cùng với Phúc ra sân bay mà không thấy Băng đâu nên hỏi nhỏ.
_Cô ấy đâu ?
Nghe nhắc đến Băng, mặt ông ta không còn một chút huyết sắc, ánh mắt vô cảm và lạnh lùng của ông ta càng ngày càng sâu.
Ông ta không trả lời, cũng không muốn nghe ai nhắc đến Băng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip