Chương 1
Cô- Phạm Trần Ngọc Mai năm nay 24 tuổi, người Việt Nam 100%, đang ngồi trên máy bay sang xứ sở mặt trời mọc và hoa anh đào kia. Sao lại sang đấy hả? Chả có gì quan trọng đâu, chỉ là đang tự thưởng cho bản thân khi nhận được giải nhất Taekwondo cấp tỉnh ấy mà. Đang ngồi nghĩ vu vơ thì đột nhiên........BÙM!!!! Chiếc máy bay đột nhiên nổ lớn khiến cô giật mình hoảng sợ.
"Cái quái gì đang xảy ra thế? Nổ máy bay à? Shit! Sao xui thế không biết! Toi mạng rồi! Chưa được đặt đít lên Nhật lại phải làm mồi cho cá mập ư? Tui del cam lòng a!!! Ba mẹ ơi, con vĩnh biệt 2 người kể từ đây, cứ coi như đứa con này bất hiếu, phải bắt 2 người "kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh", chữ hiếu con xin thề kiếp sau sẽ báo!!!"
Cô cuốn quít vừa nói vừa đứng lên lấy cái backpack chứa laptop, ipad, iphone gì gì đấy của cô rồi ngồi xuống nhắm mắt chờ đợi cái máy bay khốn khiếp này "đáp" xuống biển. Khoảng 5 phút sau cô cảm thấy cơ thể mình như đang bay và cuối cùng thì đi vào hôn mê sâu.
"Ai da, ta đang ở đâu nha? Sao toàn là màu trắng thế này?"
Cô chợt bừng tỉnh dậy sau khi rơi vào cơn hôn mê và chợt nhận bản thân mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Mặc dù chẳng biết cái nơi toàn là màu trắng này là nơi quỷ quái nào nhưng bản thân cũng là một người lịch sự nên cô cũng "lịch sự" cất tiếng chào.
"Hello? Anybody here? Xin chào? Có ai ở đây không? Ni hao? Ciao? Bonjoure? Hola? Konnichiwa?"
Cô xả ra một hơi "xin chào" bằng đủ thứ tiếng nhưng chẳng ai đáp lời. Chuẩn bị mở miệng ra để lặp lại tiếng chào thì nghe một tiếng nói ngọt ngào lạ lẫm vang lên ngay sau lưng cô.
"Chào Mai tiểu thư, tôi mời cô đến đây để giúp tôi một chuyện!"
Cô liền xoay lưng lại thì bắt gặp một dáng người, "OH MY FREAKING GOD," cô nghĩ thầm, "loli ở đâu chui ra mà cưng thế không biết, nếu là búp bê thật thì chắc chắn cô sẽ mua". Cô chẳng biết cái suy nghĩ vừa rồi của cô không chỉ là nằm ở trong đầu không mà ra luôn ngoài miệng khiến cô bé loli nào đó đỏ mặt cả lên. Không biết là do thẹn hay do giận nữa.
"Tuổi của tôi lớn hơn cô gấp 2x lần đấy Mai tiểu thư à, xin cô tôn trọng tiền bối một chút nhá!"
"Xin lỗi!"
Cô không ngờ cô lại nói luôn cái câu đó ra ngoài, thiệt là, xấu hổ chết được! Nhưng mà bé loli này mới hỏi cô cái gì nhỉ?
"À mà bé loli ơi, em hỏi chị giúp chuyện gì thế?"
"Tôi cần Mai tiểu thư xuyên vào quyển sách Vampire Knight, thu thập tất cả mỹ nam, đạp đổ nữ chính!"
"Mắc gì tui phải đi chứ?," cô khó hiểu hỏi lại.
"Sao phải xuyên không chứ? Xuyên không theo kiểu mô típ điển hình của mấy bộ đồng nhân ấy hả? Nhưng tại sao lại là Vampire Knight? Mà mắc gì phải thu thập mỹ nam? Ngắm thôi không đủ à?," cô hỏi một hơi ngang ơ.
"Ủa chứ cô không nghĩ đạp đổ nữ chính rồi mlem mỹ nam à?," tiểu Loli hỏi một cách khó hiểu. Không phải ai cũng muốn vậy sao?
"Ai rảnh?," cô đảo mắt một vòng muốn thấy hết địa cầu rồi nhìn tiểu loli kia.
"Thế cô không ghét cô nữ chính kia à?," tiểu loli hỏi.
"Nói ghét thì không phải ghét, chỉ là không thích sự thiếu quyết đoán của bạn nữ chính đó thôi. Chỉ là cảm thấy sự thiếu quyết đoán đó của nữ chính chính là một phần nào đó thúc đẩy vòng quay vận mệnh cho câu chuyện Vampire Knight thôi," cô ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời.
Câu trả lời ngoài dự đoán của cô khiến cho tiểu loli bất ngờ. Không ngờ cô lại có cái nhìn khác biệt đến thế.
"Hầu như bất kỳ ai đến thế giới đấy đều có một sự chán ghét riêng đối với nữ chính, còn cô thì lại không, khá thú vị đấy Mai tiểu thư!"
"Thế là cũng có cả tấn người xuyên rồi ấy à? Thế thêm tui nữa thì làm được gì?," cô liếc mắt. Mẹ nó, cái truyện bị xuyên thành cái sàn showbiz luôn rồi còn gì nữa.
"Thế rốt cục cô có muốn đi hay không? Đây là cơ hội mà cô có thể được sống lại!," tiểu loli bực mình thét lên. Không phải những kẻ trước đều dễ dàng đồng ý sao? Sao người này lại khó đến vậy chứ?
"Để tôi suy nghĩ một lát đã."Cô hất đầu sang một bên. Gì chứ? Kêu cô xuyên vào một quyển sách, mà còn là sách ma cà rồng nữa chứ, còn bảo phải đạp đổ nữ chính, thu thập mỹ nam vào hậu cung. Thôi cho cô xin đi, xuyên vào đâu thì xuyên chứ xuyên vào cái quyển sách này là miễn bàn. Nghĩ làm sao mà kêu cô đi thu phục cái tên Kaname đen tối đó chứ, hắn là boss ngầm của cái thế giới đó nha. Cô không dám đụng vào đâu, lỡ như hắn "trượt tay" diệt cô luôn thì không phải là đi ăn tỏi sao? Cô á hả, đi chơi tâm kế với Kaname Kuran? Chơi bằng niềm tin à?
"Tôi biết cô đang lo chuyện phải đối mặt với tên Kaname nhưng đừng lo tôi sẽ cho cô một thân phận đặc thù có liên quan với hắn khiến hắn không thể nghi ngờ cô," tiểu loli trấn an cô.
"Thế thì vào trọng điểm luôn, đối với thân phận thì nên gần gũi một chút. Thân mật luôn thì càng tốt để dễ đối phó," cô bình luận.
"Đừng lo, tôi đã có sự sắp xếp riêng của bản thân. Cô không phải lo chuyện tôi sẽ chơi cô," tiểu loli thở ừ dài, một lần nữa phải trấn an cô.
"Nhưng mà đi thì tôi có được lợi ích gì sao?," cô thắc mắc.
-Ừm.....thì.....
Cô nheo mắt nhìn cái tiểu loli kia đang cố gắng nghĩ ra kế để lừa cô vào nhưng muốn lừa cô thì không phải dễ đâu bấy bề à. Trừ phi....
-Đi mà giúp ta đi mà!!!
Mỗ loli nào đó dùng cái chiêu "mỹ nhân kế" lâu nhưng không cũ ra để hối lộ nhưng có điều là tui đã.......thật sự nhận hối lộ a~~~~ Sao mình lại để sắc thắng lí trí được cơ chứ? Không có tiền đồ rồi, không có tiền đồ rồi!!! Cô thét gào trong đầu nhưng.....hắc hắc, cô có thể gỡ được chút vốn nào khi dùng chiêu này không ta? Hí Hí Hí *Hồ ly mode*
"Thôi được! Nhưng với một điều kiện!," cô thẳng thắn đáp.
"Được!", mỗ loli nào đó đã cắn câu :))
"Cho tôi có căn cơ tu luyện thành tiên," cô phúc hắc cười thầm.
"...", tiểu loli cứng người.
"Sao? Được không?", cô hỏi lại.
"Mai tiểu thư, cô có thể hạ giá thấp một chút hay không? Giá này hơi cao quá," tiểu loli lấy lòng cười đáp.
"Giờ có cho hay không?," cô cứng rắn trả lời.
"Cho thì đi còn không thì thôi!"
"Ừ thì.....cho!", tiểu loli rối rắm đáp.
"Tốt, hợp tác vui vẻ!," cô nói.
"Hợp tác vui vẻ," tiểu loli ỉu xìu đáp lại.
"Vui vẻ lên, không phải tôi đáp ứng rồi sao? Vì chuyện gì ỉu xìu vậy chứ?", cô buồn cười hỏi.
"Với nhưng với cái giá nào chứ!", tiểu loli hét.
"Haizzzz, vì sự thay đổi to lớn trong tương lai thì phải hy sinh một chút, cho nên tiểu loli dù không muốn cũng phải cho thôi!", cô đáp với dáng vẻ dĩ nhiên.
Tiểu loli chỉ biết ủ rũ gật đầu trong im lặng.
"Mission success" cô nhếch miệng nghĩ thầm.
"Bây giờ cô đi được chưa?", tiểu loli chán nản hỏi.
"Khoan! Ta xuyên vào ai, người đó có đẹp không, bao nhiêu tuổi, IQ bao nhiêu....", cô chưa hỏi hết nữa đã bị cắt lời.
"Xuyên qua đi rồi biết nhé!!!! Bye!!! Đi vui vẻ!!!"
Cô chưa kịp hỏi xong là cảm thấy mình nhẹ đến hững hờ, chỉ cảm thấy bản thân đang trôi dạt nhè nhẹ rồi rơi vào một vòng xoáy thì phải rồi nhắm nghiền đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip