GẶP LẠI


Năm năm sau…

Nó chống tay gối đầu nằm trên giường lơ đẹp những lời cô vừa nói:

“Được phục vụ tôi đêm nay. Cô thấy sao?”

“Sao cơ?”. Cô thất xá thần kinh. “Phục… phục vụ?”

“Ừ!”. Park jiyeon thò tay vào trong mép váy của cô vuốt ve da thịt mềm mại, ánh mắt đen lóe ra tia dục vọng. “Tôi muốn nói cho cô biết. min min. Có chống cự cũng vô ích”.

“Không!”. Cô phải xin nod tha cho cô, không thì cô sẽ mất đời con gái. Điều đó là không thể được.

“Không được!”. Hyomin bắt kịp bàn tay đang định cởi quần lót của mình, hét lên.

“Tôi đã nói rồi. Cô không được chống cự”. Park jiyeon ra lệnh.

Mặt hyomin lúc đỏ lúc trắng bệt. Cô quyết mở đường máu thoát thân.hyomin vò đầu.

“Vì… vì…”.

Cúi đầu nhìn xuống thấy park jiyeon đang cởi áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra, cười như không cười, nhìn chằm chằm bộ đồ lót màu hồng.

“Tôi-là-mẹ-cô-đấy!!!!!!”

Mặt park jiyeon hiện lên nhiều cảm xúc khó hiểu, nó đưa tay áp má cô.

Cô đưa mắt nhìn nó. Nod không còn là cô nhóc có gương mặt baby như hồi cách đây năm năm mà cao to đẹp gái với mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt đen lạnh băng, mũi cao nữ tính và đôi môi nhạt màu kiêu ngạo. Đẹp mạnh mẽ!

Cô nhìn park jiyeon vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngực phập phồng vì sợ, thở dốc.

“Cô cũng thích tôi ha?”. Park jiyeon cúi đầu, thì thầm. “Thái độ của cô lúc này… có nghĩa là… bé con, mấy năm nay, cô rất nhớ tôi phải không?”

“Cô nói gì vậy… nhớ…”. Cô xích qua một bên. “Dĩ nhiên là không hề… Tôi nhớ cậu làm gì?”

Nó nhướng mày, một tay giữ eo cô, một tay nâng cằm cô lên:

“Cô dám nói không có. Sau năm năm tôi thấy cô cũng to gan hơn đấy!”

Năm năm. Đúng là đã năm năm trôi qua rồi.

Cách nói năng của cô ta vẫn không thay đổi có khi còn kiêu ngạo và ngang tàng hơn trước, có khả năng khiến người khác phải khuất phục.

Ánh mắt nó sâu thẳm, cô không cách nào có thể biết được nó đang nghĩ gì. Năm năm trước cũng thế và năm năm sau vẫn vậy. Hoặc cũng có thể nói rằng cô không hiểu được con người của nó

Hyomin kinh ngạc:

“jiyeon… cô lại muốn nhảy vào cuộc sống tôi ư?”

Nod không tức giận cũng không hung dữ muốn bắt nạt cô như trước đây mà chỉ mỉm cười, dịu dàng trả lời với thái độ khá bình tĩnh:

“Không phải nhảy vào cuộc sống cô mà tôi muốn cả đời cô sau này phải có tôi”.

Phải có tôi…

Vừa như tuyên hứa vừa như một mệnh lệnh…

Bây giờ cô đã không còn là một con bé mười bảy tuổi ngây ngô và cho dù ký ức đổ xô tới như sóng biển cuồn cuộn khiến cô nhớ ra tất cả những chuyện trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả, vì cô thấy cậu ta thật xa lạ.

Nó muốn thân thiết với cô tới mức đó ư? Điều đó là không thể. Tuyệt đối không thể.

Cô chun mũi, gạt phắt tay nó đang đặt trên má cô xuống.

“Thưa cô park, tôi nói cho cô biết, cô không có sự đồng ý của tôi lại tự tiện bắt cóc tôi đưa tới New York. Hơn nữa cô còn sàm sỡ, quấy rối tình dục tôi, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cô!”

“Ồ! Thật không?”

Nó nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên mỉm cười. Sau đó nó đứng dậy, cầm tập hồ sơ thật dày đặt trên bàn quăng trước mặt cô.

“park tiểu thư, cô nhìn đi?”

Cô cầm lên, lại kinh ngạc:

“Đây là… Hồ sơ về tư cách giám hộ…”

“Toàn bộ các giấy tờ đều được ký vô thời hạn. Cô năm năm không thực hiện nghĩa vụ, nghiêm túc mà nói, tôi có thể kiện cô ra tòa”. Nó tao nhã ngồi xuống ghế nệm bằng da đối diện, mỉm cười tự tin:

“Bé con, cô thấy sao?”

Đầu cô như muốn nổ tung. Cô bắt đầu lật lật tập hồ sơ, không ngu ngốc xem lướt như trước đây mà cẩn thận đọc từng câu từng chữ, xem từ đầu đến cuối. Và rồi cô xụi lơ trên giường vì tất cả đều đúng như nó nói.

Cô trừng mắt nhìn nod:

“Cô muốn gì cô nói đi?”

“Cô vẫn vậy, ngốc nghếch”. Nod cau mày. “Không phải tôi đã nói với cô là tôi rất ghét phải nhắc lại lời tôi đã nói à? Cô hãy phục vụ tôi đêm nay, tôi sẽ tha cho cô”.

Không ngờ cô lại bị đánh ngược trở lại. Tình thế của cô đang vô cùng bất lợi.

Chưa kịp đề phòng, cô đã bị nó đẩy một cái nằm xuống giường, cả người nó đè lên trên.

“Á Á Á! Cô định làm gì?”

Cô hét lên, hai tay chắn trước ngực.

Trước đây nod có thể ví như đá, giờ nó như một quả núi vững chãi.

Đá thì còn có thể đẩy được, còn núi thì không cách nào có thể dịch chuyển được.

“Chờ chút… Khoan đã jiyeon, cô đừng đụng vào tôi… Tôi có lời muốn nói… Chúng ta có chuyện cần phải nói với nhau”.

“Thời gian của hai ta còn rất nhiều”. Đè lên cơ thể mềm mại của cô, tay cởi áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra, ánh mắt Nó càng sâu thẳm. “Cô không cần phải vội”.

Cô không còn là cô nàng ngây thơ cách đây năm năm mà đã trở thành một cô gái với những đường cong gợi cảm mê người. Cặp “núi đôi” trắng nõn mịn màng kích thích người khác nếm thử với hai đỉnh dựng lên khiêu khích, mái tóc dài đen dài mượt mà buông xõa, đôi chân dài quyến rũ lộ ra đẹp gợi cảm.

Hai má ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng hé mở để lộ hàm răng trắng đều đặn…

Người đẹp mê người ra sức vũng vẫy, giãy dụa, thẹn thùng dưới cơ thể nó…

Park jiyeon nhìn cô thấy khó thở, cả người dần nóng bừng lên tạo thành một luồng khát khao mãnh liệt.

Chết tiệt… nó muốn ngay lập tức được giày vò bé con.

“jiyeon, cô đứng dậy, đứng dậy ngay. Nặng quá… Cô sắp đè chết tôi…”

Hyomin cố hết sức để đẩy park jiyeon ra.

Nó cúi đầu, đặt môi mình lên đôi môi quyến rũ của cô, cắn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip