CHAP 15 : MUỐN CÓ CON VỚI CHỊ

Sáng thứ 2, vì câu nói " Em không thấy chị, em sẽ nổi nóng đấy " của đứa nhỏ kia nên Trang đến rất sớm, nhảu quét dọn nhà cửa, nhưng nhìn xung quanh nhà vẫn không thấy Diệp Anh đâu. Không lẽ cô bệnh ? Hay đi show ? Đang lưỡng lự không biết có nên hỏi bà Hoa không thì bà đã lên tiếng :
- Hôm nay chỉ nấu cơm cho bác và con ăn thôi. Diệp Anh đi diễn đột xuất rồi. Chắc hai ba hôm nữa mới về. Khánh Linh nó cũng đi theo luôn rồi.

                               
Trang bần thần rồi cũng gật đầu. Chị suy nghĩ một hồi rồi hỏi :
- Con thấy.....vợ chồng Linh với Diệp Anh.....?!
Bà Hoa ngồi trên sôfa thở dài :
- Con cũng thấy sao ? Đúng là không thể che mắt được ai cả. Đúng, hai đứa nó lấy nhau vì.......
Bà bắt đầu kể cho Trang nghe chuyện 2 năm trước. Kể cho chị nghe Diệp Anh đồng ý cưới Khánh Linh chỉ vì muốn nổi tiếng để chữa bệnh cho bà và mọi chuyện sau đó. Kể lại mọi thứ. Không hiểu sao bà cảm thấy rất tin tưởng Trang. Sau khi kể xong, bà lúi cúi đi vào phòng, miệng nở một nụ cười, giống như vừa trút một tảng đá ra khỏi người vậy. Tâm trạng con người là vậy, khi trút gánh nặng ra khỏi trái tim sẽ khiến người ta nhẹ nhàng hơn.
Thùy Trang đứng giữa nhà im lặng không nói câu nào. Chị không ngờ con người lạnh lùng đó lại đáng thương như thế. Chị lắc đầu. Như thế có lẽ cô không hẳn là một kẻ xấu mà ngược lại cô là một kẻ cô đơn. Thật tội nghiệp !!!!!! Nhưng nhớ lại tên đó hung hăng ở trên giường mà " ức hiếp " chị, lập tức lẩm bẩm :

                               

- Không tội nghiệp cái gì cả, không tội nghiệp, tuyệt đối không được tội nghiệp.....Hừ hừ.......

                               

Cùng lúc đó tại Green studio. Bên trong, Diệp Anh và Thanh Hoa ngồi ở một phòng trang điểm, cả hai đang chờ tới lượt mình chụp ảnh. Thanh Hoa nhìn Diệp Anh. Xem ra cuộc hôn nhân này không làm cho cậu ta "hạnh phúc", cũng không thể thỏa mãn cậu ta, chả trách lúc nào mặt mày cứ hầm hầm!! Thanh Hoa tự động chỉnh cái máy điều hòa, tự mình điều chỉnh lại không khí, nhe răng cười:
- Có người nào đó tâm tình hôm nay rất kém nha ! Thế nào rồi, tối hôm qua nhu cầu không được đáp ứng đầy đủ sao? Thật đáng tiếc cậu không phải là kẻ mê " trai đẹp " , nếu không người anh em này sẽ miễn cưỡng cố gắng, vì cậu mà hy sinh tấm thân ngọc ngà này....

                               

Câu nói đùa của Thanh Hoa làm sắc mặt Diệp Anh không thoải mái hơn, cô vuốt lọn tóc phía trước, vén qua bên tai và cười, nói một chuyện không đâu vào đâu :
- Cậu còn nhớ Nguyễn Diệp Hạ hay không ?
Thanh Hoa giật mình :
- Nguyễn....Nguyễn Diệp Hạ....Con bé.....Chuyện đã hơn một năm. Sao tự dưng hôm nay cậu lại nhắc đến ?
- Cậu còn nhớ vì sao Diệp Hạ mất hay không ?
                              
Thanh Hoa lập tức gật đầu. Cô còn nhớ, lần đó Diệp Anh đã khóc lóc như một đứa trẻ, đưa bức thư tuyệt mệnh của Nguyễn Diệp Hạ cho cô xem. Cô cũng đã không cầm được nước mắt. Đó là một con bé đáng yêu, con bé xứng đáng có một cuộc sống màu hồng. Nhưng....Lan Ngọc đã phá hoại mọi thứ của con bé.
Thanh Hoa lặng người. Diệp Anh hất hàm :
- Mình đã thề sẽ cho tên Lan Ngọc kia trả giá....
- Cậu....
- Một cô gái đến giúp việc tại nhà mình. Mình phát hiện chị ta là người yêu của Lan Ngọc lúc họ còn ở dưới quê và dường như bây giờ họ vẫn còn yêu nhau lắm. Họ đã gặp nhau ở bệnh viện. Chắc Lan Ngọc vẫn chưa biết hiện nay bạn gái hắn đang giúp việc tại nhà mình đâu.
              

Diệp Anh ngưng lại một hồi rồi cười sang sảng :
- Nhưng thật đáng tiếc. Chị ta vì tiền mà đã bò lên giừơng của mình.
Thanh Hoa nghi hoặc nhìn Diệp Anh :
- Cậu.....
- Phải. Mình phải khiến tên khốn đó hiểu cảm giác mất người mình yêu nó đau đến mức nào !

Thanh Hoa nhìn Diệp Anh rồi lại khẽ lắc đầu. Cả hai bỗng chốc đều im lặng.

Bỗng có tiếng cãi nhau mỗi lúc một to làm cả hai giật mình. Rồi có tiếng xô cửa. Cánh cửa phòng trang điểm bị bật tung. Bóng dáng cao lớn của Lan Ngọc làm Thanh Hoa và Diệp Anh thót tim. Cả hai chưa kịp định thần, Lan Ngọc đã lao vào Diệp Anh, bấu lấy cổ áo cô :
- Mày.....Thùy Trang đâu? Đưa chị ấy đây !
Diệp Anh cười nhạt :
- Ầy. Hiện giờ chắc chị ta đang nằm sẵn trên giừơng đợi tao về đấy.

Câu nói như búa tạ đập vào đầu Lan Ngọc. Gân xanh nổi trên tay cô mỗi lúc một rõ hơn. Bắt đầu quát tháo :
- Mày đừng quên mày đã có vợ. Chắc mày cũng không muốn chuyện này tới tai báo chí đâu nhỉ ?
- Vậy mày cũng đừng quên mày đã làm gì em gái tao....Báo chí chắc cũng muốn biết đấy !
Lan Ngọc hậm hực đấm vào mặt Diệp Anh một đấm đau điếng người. Diệp Anh xoa mặt mình, tiến lên thì Thanh Hoa ngăn cô lại :
- Diệp Anh. Thôi. Loại người này đánh chỉ dơ tay cậu. Còn mày, biến ra khỏi đây !

Lan Ngọc nắm chặt bàn tay lại đi ra khỏi phòng thì Khánh Linh từ đâu chạy đến. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Lan Ngọc và vết thương của Diệp Anh thì thất kinh :
- Chị, Diệp Anh....sao vậy ?
Diệp Anh gỡ tay chị ta ra :
- Không phải chuyện của cô. Tránh ra.
Cơn gió ngoài kia vẫn thổi. Bầu trời đục ngầu lại như tâm trạng của Diệp Anh vậy.

Khi bóng Khánh Linh vừa khuất sau cánh cửa, Diệp Anh nghiêm giọng nhìn Thanh Hoa :

- Mình muốn có con !!!

Li nước trên tay chưa kịp uống đã muốn phụt ra hết, Thanh Hoa ho khan rồi nhìn Diệp Anh :

- Cái gì vậy má ? Bị đánh khùng rồi hả ?

-Nghiêm túc đi bà nội.

- Rồi, nghiêm túc.

Diệp Anh tiếp :

-E hèm, mình muốn có con với chị ta.

- Chỉ vì muốn trả thù mà cậu muốn có con với chị ta, cậu muốn ràng buộc chị ta, để Lan Ngọc đau khổ sao ?

Diệp Anh lưỡng lự rồi khẽ gật đầu. Thôi thì liều mạng một phen.

Thanh Hoa đứng dậy, bước ra phía cửa :

- Hãy suy nghĩ cho kĩ.

Tại bệnh viện The King.

Phòng khám bệnh của Trương Mỹ Nhân.

- Bác sĩ Trương.....

Mỹ Nhân chẳng buồn nhìn đến Diệp Anh một cái, miệng phát ra mấy câu :

-Chuyện gì nữa ? Lần nào gặp cậu cũng có chuyện chẳng lành...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip