diệp lâm anh (6)
chuyện về việc diệp lâm anh phải phẫu thuật đầu gối, di chứng của chấn thương đó nặng đến mức không thể thực hiện được những động tác hiphop mạnh, suy cho cùng trong giới cũng không có mấy người biết đến. trong số đó, chỉ có một vài bạn bè thân thiết ở bên cạnh chăm sóc, cũng chỉ có những người đó mới hiểu rõ tình trạng sức khỏe của diệp lâm anh đang ở mức báo động như thế nào.
nhưng cô vốn dĩ không hề quan tâm.
cái ngày được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, đầu gối gần như không còn cảm giác gì nữa. tâm trí của cô mờ mịt, vô số thước phim đã cũ chếnh choáng lướt qua đầu óc, mang theo một gam màu xám xịt tăm tối. đôi khi diệp lâm anh nghĩ, có lẽ thứ màu sắc này được lấy đi từ một phần màu trắng trong trang. cuối cùng vết mực đen duy nhất của cuộc đời em xuất hiện, vấy bẩn màu sắc ấy. để rồi khi em rời đi, trong cô chỉ còn lại sắc độ xám ngắt, cho dù có kiếm tìm ở bất kỳ nơi nào đi chăng nữa cũng không thể lần mò ra được một màu sắc nào khác.
diệp lâm anh không nói thêm gì nữa về tình trạng đôi chân của mình. các chị đẹp khác cũng thức thời, không có người nào nhắc đến vấn đề này nữa, tiếp tục kéo bầu không khí vui vẻ trở về bằng cách chuyển sang chủ đề khác.
chị giang hỏi thăm cô vài câu, bắt đầu chăm bẵm xoa bóp đầu gối cho người nọ, mặc kệ cái thở dài từ chối của diệp lâm anh.
cô quay về chỗ ngồi, mệt mỏi thả người lên ghế, lập tức cúi đầu nhìn chòng chọc vào đầu gối của mình. những động tác nhảy vừa rồi so với khả năng của cô thật sự quá đỗi tầm thường, nhưng cô còn có thể làm gì nữa đây? cô không thể cứ giống như trước kia, tự do bay nhảy, tự do ke đầu hay thực hiện những động tác vũ đạo mạnh bạo được. diệp lâm anh sợ chỉ cần bản thân cứng đầu không chịu nghe lời, cả đời này sẽ rơi vào vũng lầy tăm tối, ngay cả việc nhấc chân tiến về phía mặt trời dường như cũng sẽ trở thành một điều xa xôi vời vợi.
thế nhưng ngoại trừ nhảy ra, cô không tự tin vào bất kỳ điều gì cả.
thời điểm vẫn còn ở bên cạnh trang, thi thoảng vẫn hay nghiêng đầu nhìn em chăm chú đàn hát, thanh âm ngọt ngào ấy đôi lúc sẽ bay lên cao vút. mà diệp lâm anh khi đó vẫn luôn cảm thấy em là giọng ca tuyệt vời nhất trên đời, đợi đến khi người tóc hồng hoàn thành phần trình diễn độc quyền cho mình rồi thì liền bế ngược em lên, những câu từ khen ngợi đều được ném ra sau đầu, thay vào đó chỉ toàn là những nụ hôn cháy bỏng.
đối diện với một người tài giỏi như vậy, diệp lâm anh cảm thấy mình chẳng là gì cả. cô mất hết tất cả tự tin của mình, từ đầu đến cuối đều luôn cho rằng bản thân chỉ được mỗi cái nhảy là hay ho, còn lại đều chẳng ra thể thống gì. thế là từ đó về sau, mặc kệ trang có vòi vĩnh đòi nghe cô hát, em lúc nào cũng khen ngợi, bảo rằng rất thích giọng hát trầm ấm của cô, nhưng diệp lâm anh lại không thể làm được.
xuất phát từ việc muốn bản thân trở nên tốt hơn để ở bên cạnh em, cuối cùng lại tự ti nhận ra, từ đầu đến cuối trong lòng em ấy mình không có nổi một cân nặng nào.
"chân của bạn..." toàn bộ suy nghĩ của diệp lâm anh lập tức bị cắt đứt, cô giật mình, cả cơ thể căng cứng đứng im tại chỗ, không dám quay đầu.
nhà vệ sinh của trường quay vốn dĩ chỉ có một mình cô. vừa rồi cô xin phép đạo diễn đi rửa mặt một chút để tỉnh táo, ai ngờ vừa thẫn thờ suy nghĩ một lát lại có người cất giọng. thanh âm của đối phương quá đỗi quen thuộc, vừa thốt lên liền xỏ xuyên vào tai của cô, nghe qua chẳng khác gì một lời tuyên án tử hình.
phải đợi rất lâu, hoặc chí ít là cô nghĩ như thế. diệp lâm anh thu hết tất cả can đảm của mình, cô chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với người tóc hồng vẫn đang đứng im lặng nhìn mình.
kha vũ nói đúng. những lời hứa hẹn tỏ vẻ không quen biết em, để có thể thực hiện thật sự khó khăn đến nhường nào.
"lúc nãy bạn nói không thể nhảy được nữa..." giọng của trang đều đều, từ đầu đến cuối trong câu không hề có bất kỳ một cao độ nào: "... chân của bạn bị làm sao à?"
quay đi quay lại vẫn là câu chuyện về đầu gối yếu ớt của cô.
diệp lâm anh không biết giờ phút này trang đang nghĩ gì. một người chỉ có mỗi lĩnh vực nhảy là xuất sắc như cô, bây giờ ngay cả việc nhảy cũng trở nên khó khăn đến nhường, có phải em cảm thấy buồn cười lắm không? có phải sẽ cảm thấy vô cùng thương hại?
những cảm xúc xấu xí đồng loạt xâu xé trái tim của cô. diệp lâm anh cười trừ, ậm ừ trả lời đơn giản cho qua chuyện: "không sao đâu, cảm ơn em đã quan tâm."
"thái độ của bạn rốt cuộc là sao đây?" phản xạ của người tóc hồng giống như được rèn dũa sau nhiều năm không gặp mặt, diệp lâm anh vừa mới quay đầu, toan tính nhấc chân chuẩn bị rời đi thì cánh tay lại bị em bắt lấy.
biểu cảm của trang trở nên khó coi, tựa như nếu hiện tại người này không thể bóc tách được phần bí mật mà diệp lâm anh vẫn luôn giấu kín trong suốt nhiều năm qua, hẳn là đối phương sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
nhưng em muốn cô nói gì đây?
em muốn biết lý do tại sao đôi chân của cô trở nên như thế để làm gì? sỉ nhục cô sao?
"dù gì đây cũng là chuyện cá nhân của tôi." giọng nói lúc hạ giọng của diệp lâm anh nghe rất đáng sợ: "tôi đã nói rồi mà trang, tôi không muốn làm bạn với em. tôi không thể xem người mà mình đã từng rê lưỡi lên khắp cơ thể là bạn được, em có nghe hiểu tiếng người không?"
nhiều năm về trước, mỗi lần trang cứng đầu làm những chuyện tổn hại đến bản thân, lúc nào cô cũng trưng ra giọng điệu như thế này. mà có lẽ người tóc hồng hiểu rõ thái độ ấy của cô là vì quan tâm lo lắng cho em, lúc đó liền bĩu môi làm nũng, chỉ cần dỗ dành diệp lâm anh bằng những cái hôn là đối phương lại lập tức xiêu lòng.
thế nhưng tất cả đều đã là chuyện của quá khứ. cho dù có hạnh phúc đến cỡ nào, hai người bọn họ cũng không thể quay lại.
"em làm gì bạn? em khiến chân của bạn bị thương sao? không hề." giọng của trang trầm đi, đây là lần đầu tiên diệp lâm anh nghe ra được sự thay đổi trong tone giọng của em: "bạn chỉ đang hận đời đến mức từ chối sự giúp đỡ của người khác theo một cách tiêu cực mà thôi."
diệp lâm anh cảm giác như bản thân sắp phát điên.
"ý của em là em đang muốn giúp đỡ tôi, phải không?" cất giọng rồi, lại chẳng để cho người tóc hồng kịp trả lời. diệp lâm anh kéo em vào trong buồng vệ sinh, đầu ngón tay thoăn thoắt khóa cửa lại.
môi của cô ấn mạnh vào cánh môi căng mọng của em, cả hai tay của người tóc hồng đều bị giữ chặt lấy, cho dù có cố gắng giãy dụa đến cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
âm thanh môi lưỡi quấn quýt không ngừng vang lên bên trong buồng vệ sinh chật hẹp. diệp lâm anh đặt tay lên gáy của em, kéo sát người kia vào một nụ hôn thật sâu, chăm chú cắn nuốt hơi thở gấp gáp phát ra từ đôi môi xinh xắn của người nọ.
đã rất lâu rồi. thật sự nhớ nhung cảm giác hôn lên môi em đến phát điên đi được.
trang hơi há mồm, diệp lâm anh theo thói quen đưa tay vào trong vạt áo của em, đầu ngón tay tinh tế vừa mới chạm vào khoảng da thịt ấm nóng liền bị đối phương cắn một cái thật mạnh vào môi.
một chút chần chừ giữa lúc say đắm hôn nhau, một cái cắn thật mạnh, tất cả hội tụ lại, nhanh chóng phá tan cảm xúc tiêu cực bùng nổ trong cô. phát cắn của trang rất mạnh, dấu răng của em in hằn trên cánh môi của diệp lâm anh, thậm chí còn rỉ ra cả máu.
người tóc hồng đẩy cô ra, đôi mắt của em đỏ bừng, vẻ mặt tức giận đến nỗi cô nghĩ rằng, đây có thể là lần đầu tiên kể từ những năm quen nhau ấy cô mới được chứng kiến cảm xúc này của em.
"rốt cuộc mấy người đang phát điên cái gì đây?" trang hỏi, nhưng lần này diệp lâm anh lại không trả lời ngay. cô quay mặt đi, đưa tay lau vết máu đỏ ửng trên môi, hốc mắt trở nên chua xót, dường như cũng sắp không chịu được mà bật khóc nức nở đến nơi.
"tôi xin lỗi. về sau em đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi nữa." diệp lâm anh cúi đầu, hai mắt nhìn chòng chọc lên mũi giày, nhỏ giọng thì thầm một cách yếu ớt.
chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô ngỡ ngàng nhìn những hạt thủy tinh trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp của em rơi xuống. những hạt ấy lạnh buốt, rơi vỡ vào trong trái tim của cô, đau đớn kịch liệt.
chưa bao giờ nhìn thấy em khóc như thế này.
dù rất nhiều lần người nọ phải đối mặt với bất công, phải cắn răng ngậm ngùi nghe lời gia đình lùi về sau hậu trường, phải quyến luyến từ bỏ sân khấu mà bản thân yêu thích, diệp lâm anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy em khóc.
tại sao em lại khóc? em tàn nhẫn đến thế cơ mà, em làm gì biết đau đớn cơ chứ? sao em lại khóc chỉ vì một hành động bốc đồng của cô như thế này?
"trang..."
"kết hôn là mấy người. sinh con cũng là mấy người. lựa chọn rời bỏ tôi cũng là mấy người tự mình quyết định. mấy người phát điên cái gì cơ chứ?" thanh âm vụn vỡ của em vang lên, xé nát trái tim của cô ra thành từng mảnh: "người phát điên đáng lẽ ra phải là tôi mới đúng."
end diệp lâm anh's part.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip