nguyễn diệp anh & nguyễn thùy trang (2)

thùy trang và mẹ ngồi đối diện nhau trong phòng vip của một nhà hàng, cả hai im lặng không nói với nhau một lời nào, chỉ có tiếng nĩa kêu lêu lộc cộc ở chỗ người phụ nữ đứng tuổi tóc đã qua vai.

ngày trước những lúc bà bay vào sài gòn, nếu không nấu ăn ở nhà thì cả gia đình sẽ đến đây dùng bữa. đủ loại món ăn quen thuộc, mùi vị vẫn giống hệt như xưa, từ đầu đến cuối đều không có gì thay đổi. người phụ nữ trung niên đặt nĩa ngay ngắn trên bàn, ánh mắt nhàn nhạt không chút tiêu cự nhìn vào phần ăn vẫn còn nguyên vẹn trong đĩa của thùy trang.

rõ ràng là món mà con bé thích, đến cuối cùng đứa trẻ mà mình yêu thương cũng chẳng còn bị nó hấp dẫn nữa.

một thoáng thất vọng lộ rõ trong đáy mắt của bà. trang im lặng quan sát, giống như một đứa con ngoan chờ đợi mẹ dùng bữa xong xuôi, con ngươi kiên định chưa từng một lần dời đi, biểu hiện rõ ràng cho chuyện em đang cố chấp đến nhường nào. vốn dĩ từ trước đến nay bà hiểu rõ con bé luôn là một người bướng bỉnh, bởi nếu không cứng đầu thì sẽ chẳng bao giờ nghệ danh trang pháp xuất hiện, cũng sẽ không có chuyện hai đứa trẻ kia gặp nhau rồi lại phải trải qua một vòng quay số phận khốn khổ như thế này.

trong phút chốc lại không dám thừa nhận một nửa khổ sở đó của tụi nhỏ là từ mình mà ra, mắt bà mở to hơn, đầu ngón tay tinh tế giữ lấy khăn lau miệng, dấu hiệu để nhắc nhở cho em biết bà đã dùng bữa xong xuôi. những lời mà trang muốn nói, tất cả những điều mà em muốn thú nhận sau khi bí mật suốt ngần ấy năm trời cuối cùng cũng bị bại lộ ra, đây là thời điểm thích hợp nhất để em bày tỏ lòng mình.

mất khoảng hơn một phút để người tóc hồng ổn định tâm lý.

em chưa từng nghĩ giữa hai người sẽ có một cuộc trò chuyện như thế này. kể từ thời điểm cắt cổ tay tự sát, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ cùng khuôn mặt tiều tụy của bố, từ lần đó về sau cũng chưa bao giờ biểu hiện sự yếu đuối ngay trước mặt họ. cảm thấy khổ sở vì không thể đứng trên sân khấu đến nhường nào, nhớ nhung diệp anh hay thậm chí là bất lực khi nhận ra cô đã thuộc về người khác ra sao, lúc nào trang cũng đều giấu kín những chuyện ấy, khảm sâu nó vào trong cõi lòng, nhất quyết không để cho bố mẹ biết.

nhưng rồi một ngày em nhận ra, một phần khổ đau ấy hóa ra lại bắt nguồn từ chính gia đình của mình.

tự nhẩm với bản thân, là con thì không được trách móc mẹ. tất cả những gì mà bà làm đều là vì muốn tốt cho em, muốn em hạnh phúc và lựa chọn những điều mà bà cho là đúng đắn nhất trên đời. nhưng trang không muốn như thế.

em mím môi hít thở sâu, tưởng như mạch máu có thể vỡ toang ra tại ngay thời điểm chất giọng quen thuộc của bà vang lên. trong phòng vip không hề có lấy một người nào, âm vang từ giọng nói của bà va đập khắp ơi, dội ngược vào chỗ bức tường trang trí sặc sỡ, liên tiếp đập ngược vào nơi ốc tai của thùy trang, khiến cho cả người của em đau nhức.

"thật ra là ngay từ đầu mẹ đã biết con sẽ không đồng ý rời xa cháu diệp." như thể một lời khẳng định, trang ngẩng đầu, tiếp tục im lặng lắng nghe những gì mà mẹ em nói: "khi con nhắc đến một người bạn với đôi mắt sáng rực và nụ cười rạng rỡ trên môi, trang là con của mẹ, hiển nhiên mẹ sẽ dễ dàng đoán ra được người bạn kia có vị trí quan trọng đến mức nào. nhưng ngay tại thời điểm đó, mẹ vẫn luôn tự trấn an bản thân, chắc chắn không phải như vậy."

trái ngược với suy nghĩ của trang về tất cả những gì mẹ đã nghĩ cho là sai trái trong tình yêu của em và diệp anh, người nọ thoạt nhìn trông vẫn rất bình thản. bà xếp tay đặt ngay ngắn trên bàn, ánh nhìn già nua như thể chọc thủng toàn bộ tuyến phòng vệ của em.

vì trang là con gái của bà, người đã ở bên cạnh bà suốt 9 tháng 10 ngày để rồi được đưa đến thế giới này, chỉ cần con bé nhíu mày thôi bà cũng có thể biết được nó đang cảm thấy khó chịu vì điều gì. một người như vậy đột nhiên xuất hiện bên cạnh con bé, khiến cho con bé mỉm cười và thích thú nhiều đến thế, bận tâm đến mức trong mắt chỉ còn duy nhất một người tồn tại, có là ai thì cũng có thể nhìn ra được ngay.

và bà không thể nào chấp nhận chuyện đó.

việc trang trở thành nghệ sĩ, việc em đứng trên sân khấu, việc em ca hát rồi lấn mình vào showbiz đã là chuyện vượt quá sức chịu đựng bà. nếu như đứa trẻ mà bà yêu thương đem lòng yêu một người con gái, bà sẽ cảm thấy phát điên mất.

bởi vì như thế cho nên mới nghĩ đến chuyện bắt ép diệp anh rời đi.

dù gì người kia cũng không có sự nghiệp, không có gia đình lẫn tiền bạc, trong lòng biết rất rõ làm như thế sẽ khiến trang cảm thấy rất đau, nhưng ngoài cách đó ra bà lại không thể nghĩ được điều gì khác. từ trước đến đây cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng tiền ép buộc bất cứ người nào làm theo ý mình, vậy nên thời điểm nhìn thẳng vào đôi mắt của diệp anh, trong lòng vẫn luôn tâm niệm tất cả là vì muốn tốt cho trang, muốn con bé nhận được những điều tốt nhất.

mặc kệ đứa trẻ mà con bé yêu thương có tốt đẹp đến cỡ nào, nếu đã là con gái, thật sự không có cách nào chấp nhận được.

và rồi sau những gì mà bà cố gắng, chẳng có bất kỳ thứ gì trót lọt cả.

người mà trang yêu thương từ chối số tiền to lớn mà bà đặt ra, với khuôn mặt non nớt thấm đẫm nước mưa, không ngừng thành khẩn cầu xin được ở bên cạnh con gái bà.

rồi tất cả ngưng đọng lại ngay tại khoảnh khắc ấy, khi diệp anh nằm lăn lóc trên đường, trước tầm mắt của bà. máu đỏ men theo đường nhựa chảy xuống, thấm ướt một phần mũi giày trắng xóa, cuối cùng lại bị nước mưa gột sạch đi mất.

mọi thứ đã đi đến bước đường này rồi, thật sự không thể quay đầu được nữa.

bà thở dài, ánh nhìn nhàn nhạt nhanh chóng thay thế bằng một cái nheo mắt đăm chiêu. mà người tóc hồng ngồi ở phía đối diện chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ của diệp anh ngày hôm ấy, trái tim lại đau thắt cả lên, biểu cảm nặng nề hệt như không thể thở nổi.

"khi đó mẹ nghĩ có lẽ là con còn nhỏ, chỉ cần lớn hơn một chút thì mọi chuyện sẽ quay trở lại quỹ đạo vốn có. nhưng rồi mẹ nhận ra có lẽ cả đời này trang cũng sẽ không thể buông bỏ được cháu diệp, thế nên mẹ mới muốn giúp con lựa chọn."

"vậy thì bây giờ mẹ nghĩ gì? mẹ có còn cho rằng lựa chọn của mẹ là điều đúng đắn không?" tone giọng thường ngày của thùy trang được thay bằng một chất giọng rất trầm. em ngồi yên vị tại chỗ, chân mày khẽ nhướn lên, như thể để nhớ nhung và suy tư tất cả những điều mà bản thân trải qua.

đã từng rất rối bời, đã từng rất mệt mỏi.

và rồi trang nhận ra để có thể chấm dứt tất cả mọi thứ, dù có là ai đi chăng nữa, bọn họ cũng đều buộc phải thành thật với nhau.

"thú thật thì mẹ vẫn sẽ không chấp nhận." từ gốc rễ suy nghĩ trong tâm tư của mình, bà chưa bao giờ hi vọng trang sẽ yêu đương và ở bên cạnh một một người con gái. nhưng ngặt nỗi bà lại bất lực trước điều ấy, không thể đối diện mà cũng chẳng đủ can đảm để cắt đứt, lúc nào cũng chỉ biết đinh ninh con gái sẽ thay đổi mà thôi, việc em giữ một người con gái ở bên cạnh mình chỉ là chuyện vui chơi nhất thời, rồi một mai em sẽ nhận ra sự tồn tại của người đàn ông trong gia đình quan trọng đến nhường nào.

nhịp âm thanh bị ngắt quãng sau câu nói ấy, bà nuốt một hơi thật sâu, như thể tự an ủi chính bản thân mình: "nhưng mẹ biết bản thân chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì được nữa."

đôi tay gầy gò không tránh khỏi run rẩy, người phụ nữ trung niên uống một ngụm nước, cả căn phòng chìm vào trong không gian tĩnh mịch cay đắng.

"từ trước đến nay mẹ chưa từng bắt con chọn, nhưng cái cách mẹ thể hiện trước mặt con, tất cả những gì mẹ làm đều buộc con phải bối rối lựa chọn giữa rất nhiều thứ. có lúc con cứng đầu, không nghe lời mẹ mà bay thẳng vào sài gòn, gọi là nam tiến hay theo đuổi ước mơ gì gì đó, cho dù mẹ có không thích đến nhường nào cũng chẳng thể ngăn cản được. con vẫn đi đấy thôi, con vẫn cứng đầu làm những điều mình muốn cơ mà?" bà tựa người ra sau ghế, mệt mỏi cảm thán về mối quan hệ đang dần trở nên xa cách giữa hai người: "giống như chuyện của ngày hôm nay, cho dù mẹ có bảo con kết hôn với một người đàn ông nào khác, chắc chắn là con sẽ không thể nào chịu được. cho nên mặc kệ có được sự ủng hộ của mẹ hay không, mẹ biết con vẫn sẽ lựa chọn ở bên cạnh con bé. mẹ xin lỗi vì đến cuối cùng, bản thân vẫn không có cách nào ủng hộ mối quan hệ này của con."

bà nín thở, ngưng vài giây rồi lại tiếp tục: "và cho dù không có sự ủng hộ của mẹ, mẹ mong là con vẫn sẽ hạnh phúc, cũng không hối tiếc với tất cả những gì mà mình đã lựa chọn."

một câu cuối xuất hiện lấp lửng giữa cuộc trò chuyện vỏn vẹn chỉ có bao nhiêu đó lời thú nhận của hai người, trong giây phút đó trang cúi đầu, đôi môi thấp thoáng độ cong rất nhỏ.

"và... nếu được thì nhớ về nhà thường xuyên nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip