"trang, dạo này em bị làm sao vậy? cột hơi của em rất yếu, hát hò cũng không xong. nếu đã không có khả năng thì anh khuyên em nên bán bài hát cho người khác, em không thể cứ giữ lấy khư khư để rồi phí hoài một sáng tác hay như thế này được."
những lời ấy giống như vừa đấm vừa xoa, thi thoảng cọ nhẹ vào trái tim của em bằng một lưỡi dao sắc bén. có lẽ là vì đã cảm thấy quá đau, thời điểm những lời khó nghe ấy lọt vào trong kẽ tai, trang chỉ biết cuộn tròn trong thế giới của mình, ưỡn ờ mệt mỏi mà cúi đầu xin lỗi.
tính cách của em từ trước đến nay vẫn vậy. cho dù là trong bất kỳ tình huống nào cũng đều đối đãi một cách dịu dàng như thế, ngay cả khi những lời khó nghe ấy cứ lặp đi lặp lại bên tai, vang vọng giống như âm thanh mắc kẹt giữa những khe núi.
đối phương luyên thuyên thêm vài câu, cũng dặn dò một số chuyện quan trọng về sáng tác mới của em, cuối cùng buổi thu âm bài hát mới cũng kết thúc tại đó, không có bất kỳ một tiến triển nào thêm, mọi chuyện vẫn tiếp tục dang dở.
cũng không thể trách móc người khác ăn nói khó nghe được, trang hiểu rõ tất cả đều là lỗi của mình. từ trước đến nay bản thân luôn là người lý trí, chỉ cần nhận thấy cảm xúc cá nhân đang làm ảnh hưởng đến công việc của mình thì sẽ điều chỉnh ngay tức khắc, bây giờ lại không thể giống như lúc trước, cảm thấy đau rồi thì cũng chẳng còn chút sức lực nào cả. rõ ràng đã làm không biết bao nhiêu lần, thậm chí là còn làm rất tốt, ấy thế mà giờ đây ngay cả một nốt nhạc đơn giản thôi em cũng chẳng thể cất giọng hát hò được nữa.
thế là chỉ biết kết thúc ở đó, mang theo một vẻ mặt tuyệt vọng bắt xe về nhà.
thời điểm ngồi lên xe, trong vô thức lại nói ra địa chỉ của căn hộ cũ. dứt câu rồi mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời. căn hộ ấy đã được bán đi rồi, nơi đầy ắp kỉ niệm đó giờ đây đã thuộc về một người khác.
hóa ra diệp lâm anh lại có thể dứt khoát như thế.
chỉ mới một ngày sau khi em rời đi mà cô đã nhanh chóng bán đi căn hộ này, ngay cả một món đồ cũng không thèm giữ lại. trang tựa đầu vào cửa kính của xe ô tô, im lặng chăm chú quan sát xe cộ vun vút chạy ngược về phía tận cùng.
thật không thể quên nổi cảm giác khi ấy.
cái cảm giác nhìn thấy rất nhiều món đồ từng nằm vỏn vẹn trong lòng bàn tay của mình, giờ đây lại gọn ghẽ yên vị ở chỗ thùng rác.
lồng ngực lại âm ỉ đau nhói. giai điệu của một bài hát nào đó được bật ngẫu nhiên trên taxi khiến trang bật khóc. những tàn tích của tình yêu cứ thế rơi xuống, liên tục bủa vây trái tim của em.
phải làm sao đây?
rốt cuộc em phải làm sao thì diệp anh mới quay về bên em?
"trang, bà gầy đi."
em đã không gặp lại băng di một khoảng thời gian dài, hẳn là từ lúc cả hai cãi nhau một trận một to, khi ấy em lại hết sức cứng đầu, cho dù đối phương có nói thế nào cũng chẳng chịu lắng nghe dù chỉ một lời. để rồi kết quả của cuộc trò chuyện ấy là chấm dứt, cả hai hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
có lẽ phần lớn nguyên nhân của cuộc cãi vã đều xoay quanh diệp lâm anh, mà băng di vì một lý do nào đó, vốn đã luôn không coi trọng người ấy.
trang chẳng hiểu tại sao bạn thân của mình lại chán ghét cô nhiều đến vậy. thời điểm băng di phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ, người nọ luôn miệng bảo em ngốc nghếch, mắng em sao lại có thể làm ra chuyện điên rồ như thế được cơ chứ? nhưng rồi tất cả chỉ dừng lại ở đó. có lẽ khi ấy mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, diệp lâm anh vẫn chỉ đơn thuần là bạn tình của em, trong mắt em cũng không có quá nhiều tình yêu phản chiếu, thế nên băng di cảm thấy mọi chuyện có thể sẽ không đi đến bước đường này, vậy nên cuộc cãi vã ấy cũng chỉ đơn thuần trách móc như thế.
thế nhưng lần lớn tiếng cuối cùng đó, băng di đã thật sự đã nổi giận.
em thì vẫn cứ luôn như thế, lựa chọn đứng chắn trước những trách móc của đối phương, dùng toàn thân bảo vệ cho diệp lâm anh. để rồi mối quan hệ giữa em và người bạn thân nhất bị những xung đột bất đồng cắt đứt, tưởng chừng như cả đời này hai người bọn họ sẽ không bao giờ có thể đối mặt với nhau như thế này được nữa.
"dạo này bà ổn không?" băng di thấp giọng thì thầm, mà những lời này lọt vào tai của trang giống như hàm chứa ý tứ nào đó.
lại chợt nhớ đến một vài tin tức trôi nổi trên báo mấy ngày nay, trong lòng âm thầm "à" một tiếng. có lẽ không chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe của em, ngược lại ý tứ còn rất rõ ràng, có là kẻ ngốc cũng sẽ hiểu được đối phương muốn nhắc đến điều gì.
diệp lâm anh mang thai rồi.
trang hơi nghiêng đầu, giống như lục tìm trong trí óc những câu từ được viết trên trang báo ấy.
hình như là con gái, em cũng không nhớ nữa. trong ảnh diệp lâm anh cười rất tươi, người đàn ông kia quay đầu sang nhìn cô. ánh mắt của anh ta cháy bỏng, quá đỗi gần gũi và tha thiết. cái nhìn đó thiêu đốt trái tim của em cháy thành tro, khiến em bất chợt thoát ra khỏi mộng mị ảo ảnh của mình.
người ở bên cạnh diệp lâm anh vốn dĩ không phải là em nữa.
cô đã có gia đình rồi.
cô đã trở thành vợ của người khác, đã trở thành mẹ. giữa cô và anh ta giờ đây đã là một mái ấm gia đình hạnh phúc mà em không có cách nào chen chân vào được, vậy thì em còn hi vọng cái gì nữa đây?
hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại, sau đó lựa chọn quay trở về bên em sao?
thật nực cười.
"vẫn khỏe đấy thôi, trông tôi có gì đó không ổn à?"
"bà sụt cân rõ thấy, trang."
"tôi giảm cân cho một vai diễn khách mời mà thôi..."
em nở một nụ cười buồn, vô thức quay đầu nhìn sang chiếc gương nằm ngay bên cạnh mình. dưới ánh đèn vàng mờ mịt của bữa tiệc, trang nhận ra khuôn mặt của mình đã trở nên hốc hác, hai bên gò má hóp chặt lại, biểu cảm âm u tăm tối, nhìn giống như chỉ còn da bộc xương. trong phút chốc lại không nhịn được, bất giác thẫn người.
xấu xí quá đi mất.
dù có trát lên mặt bao nhiêu lớp son phấn đi nữa cũng không thể giấu đi được sự hốc hác khó coi này.
kể từ khi diệp lâm anh rời đi, em đã biến thành bộ dạng gì đây?
nếu cô nhìn thấy em vào lúc này, cô có cảm thấy em trông thật buồn nôn hay không?
nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng tự giễu bản thân đúng là hoang đường. em cắn môi, móng tay ghim vào da thịt đến mức lòng bàn tay rỉ cả máu.
diệp lâm anh sẽ không bao giờ nhìn thấy. càng không bao giờ muốn nhìn thấy em xuất hiện trong cuộc đời của mình.
người ấy thật đáng ghét. đáng ghét đến chết đi được.
nghĩ rồi, lại ngẩng đầu nhìn đối phương. em mỉm cười, tia sáng đã từng tồn tại trong đôi mắt ấy giờ đây tắt ngúm, hệt như bị ai đó hái xuống, đem giấu ở một nơi rất xa mà mãi mãi sẽ không có một ai biết được.
giống như đã nghĩ thông suốt ra được điều gì đó, em ôm chầm lấy băng di, bàn tay run rẩy áp vào tấm lưng nhỏ bé của người nọ.
"xin lỗi và cảm ơn bà rất nhiều. lần tới nếu có thể, chúng ta gặp nhau nhé."
băng di không bao giờ nghĩ rằng lần tới mà trang nói lại nằm ngay trong buổi tối ngày hôm đó.
đêm ấy, em tự sát.
một mình em nằm trong bồn tắm, cắt bảy nhát vào chỗ cổ tay non nớt của mình.
đây sẽ là điều mà diệp lâm anh không bao giờ biết được.
vĩnh viễn không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip