throwback (2)
mẹ của trang đã đến tìm diệp lâm anh.
đó là vào một ngày mưa rất lớn, chuyến công tác sang nước ngoài để quay mv của trang gần như kéo dài suốt cả tháng trời. một mình diệp lâm anh ở nhà, tham gia đôi ba chương trình truyền hình với rating thấp chủn chẳng có mấy tiếng tăm, đi dự một vài sự kiện của các nhãn hàng mới toanh, tự mình nấu ăn rồi nằm ở đấy, nhớ nhung em đến mức ngủ không ngon, trong lòng khao khát được vùi đầu vào giữa những cánh tay của em, dịu dàng yên giấc.
bởi lẽ đó mà khi mẹ của trang xuất hiện, bà nhấn chuông cửa đến lần thứ ba thì diệp lâm anh mới có phản ứng.
người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, vẻ mặt hiền hậu lại có nét rất giống với trang. ngay chính khoảnh khắc con ngươi của cô giao nhau với đôi mắt nghiêm túc ấy, diệp lâm anh sững người trong chốc lát. đến tận nhiều năm về sau vẫn không thể thoát ra khỏi sự tuyệt vọng của buổi tối ngày hôm ấy, giống như cuộc sống của bạn quá đỗi hạnh phúc, đột nhiên có người xuất hiện rồi cướp mất tất cả mọi thứ, bạn lại không có quyền than vãn hay trách móc, cũng chẳng đủ sức để níu giữ lại.
đau đớn như thế đấy. tất cả, hết thảy, giống như một thước phim in sâu vào trong tâm trí của diệp lâm anh.
thật ra đối với mọi người, kể cả những ai chỉ từng gặp qua trang một lần duy nhất, bọn họ đều phải thừa nhận người nọ thật sự quá đỗi hoàn hảo. người con gái ấy có quá nhiều khía cạnh tốt đẹp khiến người ta đem lòng yêu thích, so sánh với một kẻ cứng đầu lại hay mơ mộng như cô, nhất quyết rời bỏ gia đình rồi cho rằng bản thân có thể chuyển dời được rất nhiều thứ, quả thực là khác nhau một trời một vực. cũng bởi vì trang quá ưu tú mà cảm thấy mình thật sự rất may mắn, hẳn là cô đã đánh đổi rất nhiều thứ có được từ kiếp trước, chỉ để trang chú ý đến và được phép ôm em vào lòng, đó dường như chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.
nhưng diệp lâm anh lại nghĩ, nếu cô là mẹ của em, cô thật sự cũng không muốn con gái liên quan đến một kẻ như thế này.
nóng nảy cứng đầu, lúc nào cũng cho rằng bản thân có thể làm thật tốt, thực chất ngay cả một chuyện nhỏ nhoi cũng chẳng thể làm xong. không có sự nghiệp, suốt ngày phải bám víu lấy bạn tình, nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân thật thấp kém.
thế nên khi ngồi đối diện với mẹ của trang, cô thật sự không dám ngẩng đầu.
diệp lâm anh siết chặt hai lòng bàn tay vào nhau, bên tai thoáng nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi ấy. đã từng nghĩ chính mình mạnh mẽ tràn đầy dũng khí, vậy mà khi trang không có ở đây, phút chốc lại cảm thấy bản thân quá đỗi nhỏ bé. trước ánh nhìn của mẹ em, trước cái thở dài mệt mỏi của bà, tất cả đều giống như những viên đạn bạc. chúng ghim sâu vào lồng ngực, rõ ràng truyền đến cảm giác đau đớn không thôi, vậy mà cũng chẳng thể nuốt mất hàng vạn bộn bề lo lắng đang ngập ngụa trong cổ họng khi ấy.
"có lẽ là rất đường đột, cô mong cháu thông cảm. vì công việc quá bận rộn nên cô không thể thông báo trước." giọng nói dịu dàng, giống hệt như cái cách mà trang vẫn thường hay nói chuyện. ấy thế mà áp lực giống như bị nhân đôi, đè nén diệp lâm anh đến mức không thở nổi.
cốc trà mà cô chuẩn bị vẫn nằm im lìm ở đó, không một ai động tay vào.
"về mối quan hệ giữa cháu và con bé trang, cô nghĩ là cô hiểu. nhưng chắc hẳn cháu cũng đoán được, thật khó để cô và gia đình có thể chấp nhận chuyện này." thanh âm của người phụ nữ trung niên tiếp tục vang lên, đều đặn đến nỗi diệp lâm anh có cảm giác như người nọ chậm rãi dùng một con dao sắc bén, dịu dàng cứa nát trái tim của mình.
căn hộ nằm ở tầng cao, hai người bọn họ lại ngồi ngay bên cạnh cửa kính, chỉ cần ngước mắt nhìn sang liền có thể trông thấy khung cảnh mưa rơi trắng xóa cả bầu trời. cũng chẳng hiểu sao âm thanh nơi này lại ầm ĩ đến thế, ốc tai bỗng dưng rất đau, hệt như rỉ máu.
diệp lâm anh cố gắng che giấu tia đau đớn trong đôi mắt của mình. cô ngẩng mặt, trong mơ hồ nhìn thấy lồng ngực của mình như bị ép nát ra, cả căn phòng ngập tràn màu máu.
"nhưng thưa cô, cháu nghĩ đây là cuộc đời của trang, trang có thể tự quyết định mọi thứ theo ý muốn của mình. từ việc làm nhạc, cho đến chuyện yêu một người con gái-"
"cháu biết đấy, cháu có thể làm một diệp lâm anh mà cháu muốn." mẹ em cắt ngang lời nói của diệp lâm anh. đôi mắt của bà quá đỗi kiên định, như thể cho dù bầu trời có sập xuống, thế giới này có bị chôn vùi trong lòng đại dương đảo ngược, đến cuối cùng cũng chẳng có điều gì thay đổi được suy nghĩ ấy: "tham gia showbiz, ca hát nhảy múa, trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, yêu đương với một cô gái. có thể là gia đình cháu sẽ không cấm cản điều đó, có thể mọi thứ đối với cháu quá đỗi giản đơn, đúng không? nhưng đó là cháu, không phải là trang, không phải là với con gái của cô."
diệp lâm anh nghe thấy tiếng có thứ gì đó vỡ ra.
cô thẫn thờ nhìn đầu ngón tay của người nọ đặt một chiếc thẻ trước mặt mình. có lẽ từ sớm đã hiểu rõ hoàn cảnh của diệp lâm anh, biết được cuộc sống của cô sau khi rời khỏi gia đình có bao nhiêu khổ sở, mẹ của em đã chuẩn bị rất cẩn thận những thứ này.
chiếc thẻ ấy nằm im lặng trên bàn, vỏn vẹn nhưng lại vô cùng chói mắt.
tình yêu của diệp lâm anh ấy thế mà lại có thể quy ra thành một con số. sau đó có người mang theo con số ấy, ngang nhiên dùng nó để trao đổi với cô.
đau quá.
trang ơi, mình thật sự rất đau.
"cô hiểu được sự vất vả của cháu, và cô mong cháu cũng có thể hiểu cho cô, được không? nếu cảm thấy không đủ thì có thể đến tìm cô, cô đợi cháu."
cuộc hội thoại dừng lại ở đó. diệp lâm anh không thể mở miệng nói thêm một lời nào nữa. cô cuộn tròn hai lòng bàn tay vào nhau, nghiến răng cắn chặt đến đổ máu, cổ họng cố gắng đè nén cơn nấc nghẹn dù khóe mi đã ướt đẫm nước mắt.
để em tiếp tục hoạt động nghệ thuật bằng việc lui về hậu trường sáng tác, đó vốn dĩ đã là sự nhượng bộ duy nhất mà gia đình em có thể làm rồi.
mặc dù biết rất rõ điều đó, trong lòng lại rất không cam tâm.
em không yêu cô cũng được, nhưng cô thật sự không thể rời xa em.
"mình nhớ em."
trang chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc bản thân phải mang theo bộ dạng hối hả như vậy mà trở về nhà.
ba chữ "mình nhớ em" chỉ vỏn vẹn như thế thôi, em biết đôi khi có thể là vì diệp lâm anh bộc phát muốn nhắn gửi như thế, hoặc có thể là vì người nọ rất muốn làm tình. mặc kệ lý do là gì, trang cảm thấy mình vẫn nên trở về sớm hơn một chút.
lúc mở cửa lại thấy diệp lâm anh ngồi một mình trên ghế sô pha, cả căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất một vệt sáng tỏa ra từ chỗ tivi, sắc độ ánh sáng liên tục thay đổi, khiến cho sườn mặt của người nọ giống như được ẩn giấu bên trong đêm tối tĩnh mịch.
người này hôm nay thật lạ, nhìn thấy em rồi cũng chẳng còn hào hứng chào đón như mọi khi nữa.
trang đặt vali ngay bên cạnh tủ giày, chân mày xinh đẹp khẽ cau lại, chậm rãi tiến về phía người nọ.
"làm sao đấy?"
diệp lâm anh ngay tức khắc ngẩng đầu. em cố gắng căng mắt nhìn, cuối cùng vẫn bị thua cuộc trước bóng tối, thật sự không có cách nào nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương. cũng không biết là cô đang vui hay buồn, trong lòng có cảm thấy hạnh phúc khi em quay trở về sớm hơn dự định hay không.
suy nghĩ đột nhiên bị cái ôm của diệp lâm anh cắt đứt.
trang lọt thỏm trong vòng tay của người nọ, mơ hồ cảm nhận được cái ôm ấy có biết bao nhiêu là ấm áp.
đúng là trẻ con quá đi mất.
nghĩ thế nhưng vẫn âm thầm mỉm cười, dịu dàng vòng tay ra sau cổ của diệp lâm anh. em tựa đầu vào hõm cổ của người nọ, nhỏ giọng thì thầm.
"em về rồi."
em về rồi, bạn có vui không?
diệp lâm anh yếu ớt mỉm cười, kiên trì chôn vùi đau đớn vào sâu bên dưới chín tầng đại dương sâu thẳm.
mặc kệ thế giới này có chống đối tình yêu của cô đến nhường nào, chỉ cần em vẫn luôn như thế, ở trong vòng tay của cô, ấm áp đến mức xương tủy cũng tan chảy.
chỉ cần như thế thôi, nhất định sẽ không rời xa em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip