Chương 2
Đấu La đại lục, Sử Lai Khắc học viện.
Sử Lai Khắc học viện, nói là học viện nhưng lại giống một cái thôn gồm khoảng trăm hộ gia đình.
Bao xung quanh là hàng rào gỗ. Ngay tại cổng thì có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu.
Khác với mọi ngày vắng vẻ, hôm nay ngay cổng lại xếp một hàng người cũng bởi vì bây giờ là thời điểm chiêu sinh.
Trấn cửa là một vị lão sư cấp bậc hồn đế với Đới Mộc Bạch.
Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: " Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được. "
Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.
" Đưa tay ra. "
Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: " Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi. "
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình.
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: " Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không? "
Lão giả có chút không nhịn được nói: " Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi. "
Phụ thân của thiếu niên nói: " Vậy phí báo danh của chúng ta … "
Lão giả không chút khách khí nói: " Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn. "
Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: " Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến. "
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: " Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút. "
Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: " Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền. "
Đới Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.
Mà bên trong thôn, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên cây khẽ đung đưa chân, hướng mắt ra ngoài cổng khẽ lẩm bẩm: " Thật vui đâu. "
Thoáng một cái thiếu nữ đã biến mất.
Mà tại ngoài cổng, sau màn thị uy của Đới Mộc Bạch, số người báo danh đã giảm một nửa.
Lại là một thiếu niên đến trước mặt lão giả báo danh, cha mẹ hắn cũng cùng đi tới. Người mẹ tin tưởng tràn đầy bỏ mười kim tệ vào hộp gỗ, người thiếu niên nhu thuận đưa tay ra.
Lão giả nhéo nhéo tay hắn, ánh mắt mờ mờ nhìn thiếu niên một cái, nói: " Vừa mới mười hai tuổi. Đem vũ hồn của người phóng thích ra, cấp cho ta xem. "
Thiếu niên gật gật đầu, một đạo hồn lực màu xanh biếc từ trong cơ thể phóng thích ra, một cái bách niên hồn hoàn vòng quanh cơ thể chuyển động lên xuống.
Khí tức của bách niên hồn hoàn rõ ràng không kém, vũ hồn xuất hiện, một cây đằng mạn to và dài xoay quanh thân thể hắn.
Lão giả lắc đầu nói: " Không hợp cách, ngươi có thể đi. "
Cha mẹ thiếu niên với vẻ mặt rất tin tưởng vào bản sự của con mình, nghe lão giả nói con họ không hợp cách, thần sắc nhất thời cứng lại, người mẹ không nhịn được hỏi: " Tại sao? Con ta tại sơ cấp học viện chính là người ưu tú, ngài không thấy là hắn có bách niên hồn hoàn sao? Hồn sư có được bách niên hồn hoàn cũng không có nhiều lắm đâu. "
Lão giả nhàn nhạt nói: " Hồn hoàn thứ nhất là bách niên quả thực rất tốt, bất quá hắn chỉ là một người thường. "
Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: " Ta không rõ ý tứ của ngài. "
Lão giả có chút không nhịn được từ sau bàn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: " Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không? "
Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều mờ mờ mịt mịt.
Lão giả lãnh đạm nói: " Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa. "
Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một hồn đế ngoài sáu mươi cấp.
Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đục hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút.
Hướng về phía trước một nhà ba khẩu đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: " Kế tiếp. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip