Chương 32: Yến ca ca!


Hình Chu lớn tiếng rống lên: "Đáng giận, ngươi rốt cuộc là ai?"

Điểm Thương Khung mặt không chút thay đổi: "Em chỉ cần nhớ, ta là tướng công của em là đủ rồi."

"Vô liêm sỉ."

Hình Chu tức giận tung nắm đấm về phía Điểm Thương Khung, thiếu niên không có ý định né tránh, mạnh mẽ tiếp nhận một quyền của hắn, sau đó đánh đáp trả lại thanh niên.

Y không hề sử dụng chiêu thức võ công gì, hai người giống như những tên côn đồ trên đường, họ đánh đấm nhau loạn xạ, chỉ nghe trong phòng đều là những tiếng 'bang bang', đồng thời trong lúc đó xen lẫn tiếng đồ dùng cùng đồ trang sức ở trong phòng bị đập thành những tiếng vang lớn.

Đám thị vệ của Thánh Thiềm Môn ở cách đó không xa, tất cả đều trở nên kinh hãi, nhưng vì biết tình cảm giữa hai người họ, dù cho trong phòng có đang kịch liệt như thiên kinh động địa, thì họ không dám có ý định đi quấy rầy.

Trong phòng hai người đánh nhau hơn nửa canh giờ, mới dần dần yên tĩnh lại, bọn họ cách nhau một cánh tay, ngã trái ngã phải tê liệt nằm trên đất, cả người đầy vết xanh tím, trên mặt đỏ bừng thật là đặc sắc.

"Thật sự... ha ha... khụ, ha." Trầm mặc một hồi, Điểm Thương Khung đột nhiên nở nụ cười.

Y với lông mày cong cong, cả người có vết xanh tím nhưng không đến nỗi xấu xí gì, thiếu niên vuốt vuốt mặt, cười chân thành nói: "Đây là lần đầu tiên ta đánh nhau với người khác như thế này, nương tử, em cũng thật ác..."

"Cút đi, ngươi còn nói từ đó ra nữa, ta liền đánh ngươi." Hình Chu không sợ hắn, nhỏ nước bọt nói. Mặt khác trong lòng lại thắc mắc, tên này thật đúng là không có tuổi thơ, nghĩ rằng khi hắn còn trẻ, cho dù là cùng tên lãnh đạm Đàm Tu Nguyệt có không ít lần đánh nhau, nó dường như là trải nhiệm trong quá trình sinh trưởng mà bất kể đứa bé trai nào cũng trải qua rồi.

"Từ nào cơ?" Điểm Thương Khung cười làm dáng vẻ muốn ăn đòn: " Nương tử, nương tử, nương tử..."

Hình Chu nghiêm khắc liếc thiếu niên một cái, thiếu niên vốn muốn đùa giỡn hắn, cho nên thực sự tức giận cũng không nói lời nào với y.

Điểm Thương Khung vỗ vỗ người, đứng nhìn Hình Chu một hồi, lát sau xoay người định đi ra ngoài.

Hình Chu không biết phải làm sao, liền hỏi: "Ngươi định đi đâu?"

Thiếu niên mở cửa, hướng hắn nháy mắt một cái, cười nói: "Còn có thể làm gì, tất nhiên là đi lấy thuốc giải cho nương tử rồi."

Hình Chu ngồi dưới đất, có chút không kịp phản ứng nhìn cánh cửa đang đóng lại trước mặt mình.

Người này, đang nói thật hay giả vậy?

Hình Chu có chút đau đầu liền xoa xoa đầu mình, hắn thật sự không rõ nổi thiếu niên có suy nghĩ như thế nào.

"Nếu muốn triệt để giết chết cổ trùng trong Phong Hồn Cốt, nhất định phải là sư phụ ta điều khiển cổ trùng mới được, nhưng mà ta có trộm lấy một ít thuốc giải thường hay được ban cho tế phẩm, còn công thức thì ở đây, em cứ cầm lấy đi. Chỉ cần dùng theo tháng, hẳn sẽ không chết được..." Điểm Thương Khung lải nhải nói.

"Dừng lại." Hình Chu vươn tay ngăn cản y tiếp tục lải nhải, không thể tin nổi nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Hả? Cho em thuốc giải đó nha." Thấy phản ứng của hắn, thiếu niên không hiểu nổi, nói.

Dứt khoát không để ý đến hắn, Hình Chu tự mình đổ ra mấy viên từ trong bình ra, nuốt xuống.

Điểm Thương Khung nhìn hắn một hồi, sau đó vẻ mặt có chút đau lòng nói: "Em cho rằng ta hạ đọc, sẽ lấy thuốc giả để lừa gạt em?"

Hình Chu không e dè mà gật đầu, nhưng vẫn đem bình thuốc và công thức bỏ vào trong ngữ, có lẽ không chừng là thật.

Hắn luôn luôn đoán không ra suy nghĩ của Điểm Thương Khung, ở trong mắt hắn, thiếu niên có tính cách vô cùng khó lường cùng biến thái đi kèm, không thể đánh giá y theo lẽ thường được.

Thiếu niên sắc mặt lập tức nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Không tin ta cũng là chuyện thường, nhưng lâu ngày thì lòng người..."

Vừa nói, y vừa kéo tay Hình Chu, lại nói: "Quên đi, chúng ta đi trước rồi nói sau."

Hình Chu hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ, bị dắt ra cửa, mới kịp phản ứng hỏi: "...Sao vậy?"

Điểm Thương Khung nhìn hắn, nói: "Em không phải muốn tham dự Đại hội võ lâm sao? Chậm trễ nữa sẽ không kịp mất."

"A...!" Hình Chu có chút không thoải mái nhìn y, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới chuyện này, lại nghĩ đến đúng là mình muốn rời khỏi nơi này, vì vậy hắn không lên tiếng nữa.

"Hơn nữa, nếu sư phụ ta phát hiện rằng ta đã ăn trộm đồ của hắn, có lẽ ta sẽ chết chắc." Điểm Thương Khung nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không để Hình Chu nghe thấy.

Đánh gục tên thị vệ, thiếu niên mang theo Hình Chu đi đường vòng từ phía sau núi rời đi.

Thành thật mà nói, ngoài việc hơi chuyên quyền và ngông cuồng trong vấn đề tình dục, Điểm Thương Khung vào những lúc bình thường lại thật sự rất tốt với Hình Chu, hầu như đáp ứng hắn với mọi yêu cầu, cùng hiếm khi nổi giận khi thanh niên phản kháng lại, người lại thì tính tình hiếm khi có được.

Nhưng những điều này đối với Hình Chu mà nói không có gì khác nhau, kẻ bắt cóc chính là kẻ bắt cóc, không thể chỉ vì đối xử tốt với nạn nhân mà động lòng với kẻ bắt cóc, hắn – Hình Chu không phải động vật nhỏ dễ thuần hóa.

Tuy nói thế, còn trong Hình Chu nghĩ, nếu thuốc giải là thật, hắn vẫn nợ người người này một ân tình, cùng lắm thì... sau này gặp lại, bản thân hắn sẽ nhịn xuống không có đánh y nữa là được.

Lúc này, Hình Chu không cho rằng thiếu niên sẽ không có ý định thả hắn đi như vậy.

===

"Chết tiệc, Hình Chu, chớ có lộn xộn, bằng không ta không ngại lập tữ xử ngươi tại đây đâu!"

"Vậy thì ngươi trước tiên cởi bỏ dây thừng đi! Lão tử không phải là chó!"

"Em cho rằng ta ngốc sao? Giải quyết xong liền chạy trón, đừng mơ tưởng!"

"Tên khốn, chúng ta sắp tới Tần Cư Cảng rồi, đi tiếp về phía trước chính là Võ Lâm Minh, ngươi cái tên này đến lúc nào mới có ý định thả ta ra!"

"Đừng ảo tưởng! Lúc trước ta nói phải đụ em đủ mới thả em đi, hiện tại ta chính thức thông báo cho em biết, cái mông của em quá dâm đãng, nó thấy còn chưa đủ kìa!"

"Ngươi... Vương bát đản!"

Cũng may con đường này ít có người lui tới, sẽ không ai nghe được lời hai người này nói, nếu không nhất định sẽ phải bị dọa cho xem.

Gân xanh trên trán Hình Chu nổi lên, dứt khoát hai tay bị trói liều mạng đập vào ngực thiếu niên từ phía sau, nhưng Điểm Thương Khung bảy ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, khá giống phong cách 'Mặc cho em gió thổi sóng đánh, còn ta vẫn lù lù đứng yên'.

Thiếu niên dùng nội công bảo hộ cơ thể, và nắm đấm nện trên người y giống như đang đánh tới một tấm sắt, khiến Hình Chu thở hổn hển, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc.

"Yên tâm nha, ta là người được mời đến Đại hội đó, ta sẽ cho thanh mai trúc mã gì đó của em thuốc giải, cho nên giờ em cứ nên ngoan ngoãn phòng trọ chờ ta trở về."

Hình Chu đảo mắt, không có tâm trạng để ý hắn ta.

"Đừng như vậy nha..." Thiếu niên còn muốn nói thêm, đột nhiên ngừng lại, đem ánh mắt chuyển hứng đến phía trước cách chỗ bọn họ không xa.

Hình Chu nhìn thiếu niên, chắc rằng nam nhân này phát hiện ra điều gì đó.

"Có người đang đánh nhau nha..." Thiếu niên cười rộ lên, nói: "Suỵt, chút ta đi xem náo nhiệt đi."

Hình Chu một chút cũng không muốn đi xem cái gọi là náo nhiệt, hắn chỉ nhanh chóng tới Tần Cư Cảng. Trong lòng hắn còn có chút hy vọng, hy vọng có thể gặp được người quen, cứu hắn ra, cho nên mới không có hứng thú ở đây lãng phí thời gian như vậy.

Bởi nghe ra được đó là một đám cao thủ, sợ Hình Chu làm ầm ĩ sẽ bị phát hiện, cho nên y vòng hai tay ôm lấy em Hình Chu, ôm hắn đứng lên.

Tức muốn sùi bọt mép, Hình Chu rất muốn hả giận nhưng dưới biển hiện của Điểm Thương Khung liền biết thực lực đối phương không có tầm thường, đành chỉ có thể nhịn xuống.

Cao thủ tỷ thí, lại không biết ai với ai, nếu như chọc tới vị sát thân nào đó, chính là quá xui xẻo rồi.

Chờ cho hai người lề mề tới nơi, đối phương đang chiến đấu càng rõ ràng, mười mấy đôi mươi đệ tử Thanh Thành ăn mặc đều không có ngoại lệ, tất cả đều đang nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, thậm chí ngay cả đến việc rên rĩ cũng có đứt quảng, hiển nhiên là bị thương khá nặng.

Ngạc nhiên nhìn về phía trước, trong đám người này, Hình Chu nhìn ra có một đối thủ, y mặc trang phục đen, áo cà sa màu vàng sáng, đầu đội mũ trúc. Giờ đay, tay trái y năm ngón chụm lại, còn tay phải chống trên mặt đất, hơi khom người làm kiểu hành lễ.

Không ngờ tới lại gặp được người này ở đây, Hình Chu vui mừng khôn xiết, mặc kệ lúc đó có thiếu niên đang ôm mình, còn dùng sức nắm chắt lấy eo hắn, vô cùng kinh nạc mà thốt lên:

"Yến ca ca!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip