Chương 010: Bữa Tối

Editor: Lily

Tư Ngộ Lan sắp xếp ổn thỏa mọi việc, liếc nhìn bầu trời ngày càng tối, "Cậu lái xe về đi, ngày mai đến đây đón tôi."

"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Tư." Triệu Xuyên nhìn cấp trên xuống xe, nhịn xuống sự tò mò trong lòng về chất dẫn dụ.

Hắn đương nhiên không ý định tố cáo, hơn nữa, tổng giám đốc Tư sử dụng chất dẫn dụ trước mặt hắn, chính là không sợ bị tố cáo, hắn cũng không ngốc như vậy.

Chỉ là đơn thuần cảm thấy tổng giám đốc Tư thật đỉnh của chóp, thuốc cấm mà cũng lấy được.

Triệu Xuyên học quyền anh mười năm nay, hắn cũng không phải là loại Beta cho rằng mình thua kém Alpha.

Tư Ngộ Lan không hề biết một lọ thuốc dẫn dụ đã thu hút được một fanboy.

Trong căn chung cư, chỉ có một mình Giang Mộc Tông đang ngồi trước bàn ăn ăn tối.

Tư Ngộ Lan treo áo khoác lên móc ở cửa, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện hôm nay, cùng với việc sau này tập đoàn Giang Nhất có ngoan ngoãn phối hợp hay không.

Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt từ phía nhà bếp phóng tới, anh chỉ nhìn thẳng phía trước rồi chuẩn bị đi ngang qua bếp, lên lầu.

Giang mộc Tông vẫn luôn lén lút liếc nhìn anh, trong lòng cậu tự nhủ, tuyệt đối không được dồn sự chú ý lên người anh nữa, nhưng mà sau khi bị người đàn ông làm ngơ thì cuối cùng Omega vẫn không nhịn được, "Anh ơi."

Suy nghĩ của Tư Ngộ Lan bị cắt đứt, "Hửm?"

"Không ăn với em ạ?" Giang Mộc Tông thầm mắng mình không có tiền đồ, lại nói thêm một câu, "Dì nấu hơi nhiều."

Tư Ngộ Lan đối diện với ánh mắt của Giang Mộc Tông, nhìn rõ sự mong đợi không giấu được bên trong.

Hôm nay giải quyết xong chuyện kỳ phát tình giả của cậu, lấy được thuốc ức chế A để có thể giải trừ triệt để sự ảnh hưởng của mình đối với cậu, bản thân anh đúng là đã vớt bớt sự quan tâm đối với đứa trẻ này.

Dù sao giữa hai người cũng đâu cần phải kè cạnh nhau mọi lúc mọi nơi.

Trong đầu Tư Ngộ Lan lại lướt qua vài suy nghĩ tự kiểm điểm bản thân.

Có lẽ là anh đã đánh giá quá cao tác dụng của thuốc ức chế A.

Cho dù có thể làm dịu đi kỳ phát tình giả một cách hiệu quả, nhưng sự ỷ lại của đứa trẻ đối với mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Omega được Beta an ủi, chỉ là sự việc ngẫu nhiên, không có nghĩa là Beta có tác dụng an ủi".

Lời nói của bác sĩ vang lên bên tai.

Tư Ngộ Lan suy tư về các công việc tối nay phải làm, quyết định dời lại nửa tiếng.

Nếu đã là sự việc ngẫu nhiên, lần sau chắc sẽ không còn như vậy nữa, cũng chỉ phiền phức lần này, vậy thì lần này mình hẳn là nên làm tròn nghĩa vụ bầu bạn.

"Được rồi," Tư Ngộ Lan xoay chân, "Hôm nay dì làm món gì vậy?"

Đôi mắt của Omega sáng lên thấy rõ.

Tư Ngộ Lan đã lâu không ăn những món ăn đậm chất gia đình như thế này, đối với anh mà nói, lãng phí nửa tiếng ngồi ăn ở đây, còn không bằng tốn một phút uống một liều dung dịch dinh dưỡng.

Bầu không khí trên bàn ăn dừng lại ở lúc Giang Mộc Tông giới thiệu xong món ăn.

"Anh ơi," chiếc thìa trong tay Giang Mộc Tông khuấy cháo, "Hôm nay Beta kia, là ai vậy ạ?"

Tư Ngộ Lan ý thức được đối phương nhắc đến là Triệu Xuyên, "Trợ lý mới của tôi."

Giang Mộc Tông nhớ lại những lời mà anh đã nói với mình về việc chỉ tuyển dụng Beta, dừng một chút hỏi, "Anh rất vừa lòng với anh ta sao?"

"Ừm, đúng là không tệ," Tư Ngộ Lan gật đầu, "Có năng lực có dũng khí, cũng không cứng nhắc làm theo khuôn phép."

Tuy rằng bản thân anh không thể hiểu được, sau khi biết mình sử dụng chất dẫn dụ, trợ lý tự nhiên trở nên có chút hưng phấn.

Giang Mộc Tông nghe Tư Ngộ Lan khen ngợi Beta kia, trong lòng có chút chua chát, "Anh thích người giống vậy ạ?"

"Với tư cách là trợ lý, cậu ta đúng là đạt tiêu chuẩn của tôi," Tư Ngộ Lan cắn một miếng bánh bao nhỏ, vỏ mỏng nhân nhiều, hương thơm trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, khiến cho Beta ngày đêm căng thẳng vì công việc cũng thả lỏng một chút, "Trưởng phòng nhân sự làm không tệ."

"Ngày mai anh có kế hoạch gì không ạ?" Giang Mộc Tông cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi dò.

Tư Ngộ Lan đặt đũa xuống, rút một tờ giấy ăn lau miệng, "Làm việc, tám giờ rưỡi, Triệu Xuyên sẽ đến đón tôi, nếu em cần ra ngoài, tôi có thể đưa em đi một đoạn đường."

"Dạ được ạ, cảm ơn anh," Giang Mộc Tông lập tức đồng ý, ngay lúc định nói chỗ mình muốn đi, đột nhiên cậu khựng lại, một giây sau mới tiếp tục nói, "Ngày mai em đến thư viện thành phố, tìm mấy tài liệu học tập."

Tư Ngộ Lan đối với việc ngập ngừng nói được nửa câu của Omega không để ý, anh chỉ nhắc đến việc học, "Tôi đã xem bảng điểm trước đây của em, ngữ văn rất tốt, nhưng toán hơi kém, nếu em muốn thì tôi có quen một gia sư dạy học rất ổn."

Giang Mộc Tông khựng lại, nhất thời không hiểu sao lại chuyển chủ đề theo hướng này, nhưng thói quen luôn tỏ ra ngoan ngoãn từ trước đến nay khiến cậu không nói ra được lời từ chối, theo bản năng nói, "Vậy thì tốt quá ạ, em lúc nào cũng thấy lo cho điểm toán của em."

"Được, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy." Tư Ngộ Lan mở điện thoại ra, thêm chuyện này vào ghi chú.

Anh đương nhiên không có yêu cầu gì đối với việc học của Giang Mộc Tông

Chỉ là tự nhiên cảm thấy, cậu là đứa trẻ ngoan hiền, thành tích không tốt hẳn là sẽ rất phiền lòng, anh chỉ là đưa ra phương án giải quyết, đối phương không cần thì anh cũng sẽ không ép buộc.

Bữa tối kết thúc, hai người cùng nhau đi lên lầu, đến chỗ rẽ giữa tầng hai và tầng ba, Giang Mộc Tông nhìn người đàn ông đi lên trên, lại không nhịn được, "Anh ơi."

Người đàn ông theo tiếng gọi quay người lại.

Giang Mộc Tông ngoan ngoãn nở nụ cười, "Có thể cho em một cái ôm được không ạ? Em vẫn hơi khó chịu."

"Có thể."

Omega chưa từng cảm thấy từ này là từ tốt đẹp nhất trên thế giới.

Ngoại trừ lúc này.

Giang Mộc Tông cố kiềm chế bản thân, chỉ cho phép tay mình nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo anh, cậu chỉ ôm một cái, liền tách ra rất nhanh.

Tư Ngộ Lan buông thiếu niên ra, hỏi, "Nếu em cần, hôm nay cũng có thể ngủ ở chỗ tôi."

"Dạ không cần đâu ạ, em cảm ơn anh."

Omega rất muốn đồng ý.

Nhưng lý trí đã khôi phục hoàn toàn của cậu không cho phép.

Cậu cảm thấy nếu đồng ý thì kỳ lắm.

Lúc này, Giang Mộc Tông có chút nhớ nhung bản thân mình ngày hôm qua, lúc mà cảm xúc và lý trí bị mất kiểm soát.

Có thể ngang nhiên, không chút do dự bám dính lấy anh.

Tư Ngộ Lan bị từ chối cũng không để ý nhiều, nói một tiếng chúc ngủ ngon, liền tiếp tục xoay người rời đi.

Trước khi chuẩn bị làm việc, anh nhận được điện thoại của bố mẹ, bên kia vẫn là ban ngày, có thể nghe thấy trong video tiếng ồn ào của đám đông, còn có tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.

"Hây! A Lan!" Lâu Dĩnh đeo kính râm to, hưng phấn chào hỏi con trai, "Dạo này con thế nào?"

"Rất tốt ạ," có lẽ là hôm nay giải quyết được một phiền phức, cũng có thể là do bữa tối, Tư Ngộ Lan hiếm khi cảm thấy có chút thư giãn, muốn chia sẻ với bố mẹ một chút hôm nay đã làm những gì, "Hôm nay con--"

Lại bị cắt ngang.

Tư Ngộ Lan mới phát hiện ánh mắt của người phụ nữ chưa từng hướng về phía ống kính.

Tư Ngộ Lan bình tĩnh lại.

Chỉ là hỏi thăm cho có lệ, đối phương căn bản không để ý mình có thật sự sống tốt hay không.

"Ồ! Chồng à anh giỏi quá đi!" Lâu Dĩnh reo hò một tiếng, sau đó mới nhớ ra con trai, lại nhìn lại, "Con trai con vừa nói gì?"

"Không có gì ạ," giọng điệu của Tư Ngộ Lan nghe không có gì thay đổi, chỉ là đặt điện thoại lên bàn, không để ý rằng trên màn hình chỉ nhìn thấy quần áo của anh, bên kia không còn nhìn thấy mặt anh nữa, tùy ý trả lời, "Ba đang làm gì vậy ạ?"

Anh biết chủ đề này càng dễ thu hút sự chú ý của mẹ hơn.

"Ông ấy đang lướt sóng đấy!" Không ngoài dự đoán của Tư Ngộ Lan, Lâu Dĩnh lập tức hưng phấn mở camera sau, "Con trai mau nhìn! Ba con thật đẹp trai!"

Tư Ngộ Lan mở máy tính chuẩn bị xử lý công việc, "Vâng, đúng là vậy, hai người chơi vui vẻ ạ."

Quen rồi.

Là bản thân mình quá thả lỏng, đều quên mất trong mắt ba mẹ từ trước đến nay chỉ có đối phương.

"Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, ba con bảo mẹ hỏi con, chuyện Omega nhà họ Giang kia á," Lâu Dĩnh như thường lệ không phát hiện ra sự bất thường của Tư Ngộ Lan, tiếp tục nói, "Hai đứa ở chung thế nào?"

"Rất tốt ạ, đứa nhỏ ngoan lắm," Tư Ngộ Lan đang xác minh bảng kế hoạch đã được Triệu Xuyên sửa đổi, tùy ý nói, "Không cần phải lo lắng nhiều."

"Sao lại không cần lo lắng nhiều, đó là Omega, con phải để tâm một chút nhé, Omega tâm tư nhạy cảm lắm, phải quan tâm nhiều hơn, lúc nào cũng phải chú ý đến cảm xúc và tình trạng cơ thể của bé nó, biết không?" Lâu Dĩnh cuối cùng cũng trách móc nhìn con trai trong ống kính một cái, cũng chẳng để ý trong ống kính đã không còn thấy mặt của con trai.

Động tác gõ bàn phím khựng lại.

Lâu Dĩnh vẫn đang nói: "Em nó không giống con, con là Beta, Omega lại rất dễ bị bệnh--"

Beta mà bà ấy nói đến lần đầu tiên ngắt lời bà ấy.

"Beta thì không cần phải lo lắng sao ạ? Không đáng được quan tâm chăm sóc nhiều hơn sao ạ?"

"Có phải nếu con là Omega hoặc là Alpha, thì con sẽ nhận được hai người để ý nhiều hơn không?"

"Nhưng giới tính của con là do hai người cho, đây không phải là lỗi của con."

Là của hai người.

Vì sao người chịu phạt lại là con?

-

Lily: Xót ảnh ghê. Xi nhan cho 10 chap trước. Mấy đợt update sau cứ 10-20 chap/1 lần nhé, không có lịch cố định.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip