Chương 018: Sữa nóng

Editor: Lily

Tư Ngộ Lan chủ động ra sân, Kiều Cẩm Đình thật sự là ngoài ý muốn, trên cổ tay gã vòng tay màu đỏ nhấp nháy ánh đỏ mờ nhạt, nhưng không ai chú ý, "Sao tôi lại không biết nhà họ Tư lại có thêm một Omega?"

Tư Ngộ Lan đội mũ bảo hiểm lên, ngón tay luồn qua dây đai mũ bảo hiểm cài chặt, mới ngẩng mắt nhìn Kiều Cẩm Đình, "Nhà tôi có thêm ai, cần phải báo cáo với cậu sao?"

Kiều Cẩm Đình tuy rằng hơi men bốc lên, nhưng vẫn chưa quên quan hệ giữa nhà mình và nhà họ Tư, hắn là đứa con út không có chút thực quyền nào của nhà họ Kiều, đương nhiên không dám đối đầu với Tư Ngộ Lan, "Lời mời thi đấu của tổng giám đốc Tư đây, tôi không có hứng thú, chỉ muốn chơi đùa với Omega nhà anh thôi."

Lời nói nhẹ nhàng, tầm mắt nhìn thấy rõ sự tức giận trong mắt Omega sau lưng Tư Ngộ Lan, cố ý nói, "Hay là, Omega này không dám chơi?"

Giang Mộc Tông cắn răng, cậu từ trước đến nay chưa từng nhẫn nhịn để cho một người khiêu khích mình như vậy, nghe vậy liền muốn đứng ra, lại bị người đàn ông trước mặt giữ chặt cổ tay.

"Ý của cậu là, tôi cũng có thể mời Omega của cậu làm một trận thi đấu công bằng." Tư Ngộ Lan từ trong túi lấy ra thẻ của mình, là một tấm thẻ nhỏ cỡ lòng bàn tay, Tư Ngộ Lan khẽ ném, tấm thẻ rơi xuống dưới chân Omega trong lòng Kiều Cẩm Đình.

Phát ra âm thanh lanh lảnh.

Omega kia theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Sắc mặt Kiều Cẩm Đình trong nháy mắt liền khó coi, đối với Omega mềm mại đáng yêu trong lòng mình lúc này vô cùng ghét bỏ, chỉ một bước này, đã làm mất sạch mặt mũi của hắn.

Chủ yếu là hắn cũng không ngờ, Omega này là người nhà họ Tư.

Vốn dĩ cho rằng chỉ muốn vì người tình mới của mình hả giận, bây giờ ngược lại khiến hắn khó xử, "Ngài Tư đây hà tất phải bắt nạt một Omega?"

"Chỉ là thi đấu mà thôi, không tính là bắt nạt." Tư Ngộ Lan nhẹ nhàng đem lời nói trả lại.

Kiều Cẩm Đình có chút tức giận đến phát điên, nhưng lại không dám chọc giận người này, tạm thời không nói về gia tộc, chỉ riêng đua xe, hắn ta đúng là không bằng Tư Ngộ Lan, trận đấu chắc chắn thua, hắn đương nhiên không muốn đấu.

Nghe vậy dứt khoát đem Omega trong lòng đẩy về phía trước, "Ngài Tư muốn cưng so tài, cưng liền so tài đi."

Omega kia sớm đã bị dọa cho ngây người.

Tư Ngộ Lan là nhân vật nổi tiếng của câu lạc bộ đua xe, cậu ta đương nhiên nhận ra, cùng người này thi đấu, bản thân nghĩ thôi chân đã mềm nhũn, bị chỗ dựa duy nhất đẩy ra, trước bao nhiêu ánh mắt, giọng nói của Omega run rẩy, "Em......em không muốn đua."

"Nếu không dám ứng chiến," Tư Ngộ Lan trầm giọng nói, "Vậy làm phiền nhặt thẻ của tôi lên, trả lại cho tôi."

Trước mắt bao người, Omega cúi người xuống, nhặt tấm thẻ nhỏ kia lên, xám xịt đưa cho Tư Ngộ Lan.

Tư Ngộ Lan nhận lấy tấm thẻ, nhìn Omega định xoay người rời đi, trầm giọng nói, "Đợi đã."

"Còn......còn có chuyện gì?" Omega cũng không dám nhìn sắc mặt của Kiều Cẩm Đình.

"Nếu không chấp nhận được thất bại, thì đừng bắt đầu," Tư Ngộ Lan hất cằm ý bảo, "Cậu có thể học hỏi cậu Kiều, về việc này cậu ta khá giỏi đấy."

Omega đương nhiên không dám đi học hỏi, lí nhí nói xin lỗi, liền trực tiếp chạy mất.

Kiều Cẩm Đình nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Tư Ngộ Lan, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, mùi rượu trên người đều càng thêm nồng đậm.

An Vũ vỗ vai Tư Ngộ Lan, lực cũng không nhỏ, Tư Ngộ Lan đang định né tránh, liền chú ý thấy An Vũ lắc đầu, phản xạ có điều kiện đưa tay sờ lên miếng dán ức chế sau gáy, bàn tay còn dán lên ấn chặt mấy phần.

Tư Ngộ Lan chú ý đến động tác này, còn chưa hỏi gì, sau lưng liền truyền đến một tiếng đổ ầm.

Kiều Cẩm Đình vậy mà ngất xỉu rồi.

Tranh chấp kết thúc, trong không khí cuối cùng cũng có người phát giác sự bất thường, mùi rượu trên người Kiều Cẩm Đình không phải là do uống rượu.

Đám đông bắt đầu tản ra từng tốp ba tốp năm, Alpha bảo vệ Omega của mình rời đi, Beta thì tiến lên, đỡ Kiều Cẩm Đình đang được vòng tay tự động tiêm thuốc an thần, có nhân viên công tác tiến lên, tiêm cho Kiều Cẩm Đình một mũi thuốc ức chế.

Giang Mộc Tông vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, muốn tháo mũ bảo hiểm xuống, lại bị Tư Ngộ Lan ngăn lại, gập ngón tay gõ gõ lên mũ bảo hiểm, rồi đỡ lấy một cánh tay của An Vũ, ý bảo Giang Mộc Tông đi sát theo sau, "An Vũ, kỳ mẫn cảm của cậu là hai ngày này à?"

Alpha ở nơi công cộng tiến vào kỳ mẫn cảm, vòng tay sẽ tự động tiêm thuốc an thần khiến cho hôn mê, sau đó tự động gọi 120, cho nên thông thường sẽ không gây ra rối loạn gì liên quan đến pheromone, nhưng nếu A hoặc O sắp bước vào kỳ mẫn cảm hoặc kỳ phát tình, sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

"Không thể về nhà," An Vũ đã có thể ngửi thấy mùi hương cam nhàn nhạt trên người mình, ý thức vẫn còn tỉnh táo, "Ba tôi sẽ nhân cơ hội này sắp xếp Omega cho tôi, tôi muốn Tiểu Yến, tôi không muốn về nhà......"

Mối tình giữa An Vũ và An Yến vẫn không được cha An chấp nhận, cha An một lòng muốn tách hai người họ ra, An Vũ kể cha già nhét Omega vào trong phòng cậu ta nhân lúc cậu ta trong kỳ mẫn cảm, chuyện này cha An đã làm không chỉ một lần.

Sau đó An Vũ suýt chút nữa không kháng cự lại được bản năng, cuối cùng từ cửa sổ phòng mình nhảy ra ngoài, gãy xương chân trái, nằm viện ba tháng.

Lúc đó An Vũ sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm, chính là đặt Tư Ngộ Lan làm người liên lạc khẩn cấp của mình, hơn nữa trước sau kỳ mẫn cảm tuyệt đối không ở nhà, phần lớn đều là do Tư Ngộ Lan trông chừng.

Tên cao một mét chín đột nhiên giãy giụa, vừa rên rỉ vừa có sức lực vô cùng, khiến cho Tư Ngộ Lan cau mày, giật lấy cánh tay của An Vũ vốn dĩ còn đang khoác trên vai mình, thành thạo nắm chặt, Tư Ngộ Lan vốn dĩ không thể quản được Alpha trong kỳ mẫn cảm, may mà An Vũ còn có chút ý thức, cũng không phản kháng, "Yên phận một chút."

"Đau--" An Vũ kêu ra tiếng, ý thức dần dần mờ mịt, cổ tay vòng đỏ bắt đầu nhấp nháy, nơi này là nơi công cộng, An Vũ mơ mơ màng màng, "Tiểu Yến--"

Tư Ngộ Lan làm như không nghe thấy, tìm thấy nút bấm trên vòng tay, trên bảng điều khiển ảo "có cần gọi 120 không, mười giây sau không có trả lời thì mặc định chọn có", anh ấn vào "không", không thể đến bệnh viện, nếu đi, ông cụ An nhất định sẽ biết.

Sau đó lại bật ra một thông báo nhận diện khuôn mặt người chịu trách nhiệm, xác nhận Tư Ngộ Lan là người liên lạc khẩn cấp của chủ nhân, chủ nhân sắp bước vào kỳ mẫn cảm sẽ nhận được sự chăm sóc chu đáo, ánh sáng của vòng tay mới mờ đi.

"Mộc Tông, em đi thu dọn đồ đạc trong phòng nghỉ, không được tháo mũ bảo hiểm xuống, sau đó đến bãi đỗ xe tìm tôi, em làm được không?" Omega chưa thành niên đối với độ nhạy cảm của pheromone còn chưa cao như vậy, cộng thêm đội mũ bảo hiểm, thì càng không có ảnh hưởng gì.

Giang Mộc Tông siết chặt dây đai mũ bảo hiểm, gật đầu, "Dạ được ạ."

Lần theo ký ức tìm thấy phòng nghỉ của Tư Ngộ Lan, cẩn thận kiểm tra đồ đạc mấy lần, xác nhận không bỏ sót thứ gì, mới cầm đồ rời đi, cả câu lạc bộ bởi vì xảy ra chuyện Alpha ngoài ý muốn tiến vào kỳ mẫn cảm nên trên hành lang đều là những người vội vã qua lại, Giang Mộc Tông cũng không chú ý đến ánh đèn flash ẩn trong góc tối.

Ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, giọng nói của Giang Mộc Tông cách mũ bảo hiểm, nghe có chút rầu rĩ, "Anh ơi, phải chở anh An Vũ đi đâu ạ?"

"Về nhà chúng ta trước," Tư Ngộ Lan ngẩng mắt nhìn gương chiếu hậu, anh tuy rằng là Beta, nhưng để tránh tình huống đột ngột, trên xe có thường xuyên để sẵn thuốc ức chế tác dụng ngắn, vừa mới tiêm cho An Vũ một liều, bây giờ cậu ta đã bình tĩnh lại, "Ngày mai đợi An Yến qua, đưa cậu ta đến quán bar."

Mỗi hộ gia đình đều có ít nhất một phòng cách ly, Tư Ngộ Lan quyết định đem An Vũ ném vào trong đó trước.

Giang Mộc Tông hỏi, "An Yến chính là Omega mà anh An Vũ thích ạ?"

"Ừm, vốn dĩ đã tính trước kỳ mẫn cảm của An Vũ, cũng mua vé máy bay rồi, bây giờ đổi vé, trưa mai sẽ đến," Tư Ngộ Lan vừa lái xe, vừa dặn dò Giang Mộc Tông, "Trước khi An Vũ rời đi, em phải tránh tiếp xúc với cậu ta."

Thật ra Tư Ngộ Lan cũng không biết có ảnh hưởng hay không, nhưng tránh đi vẫn an toàn hơn.

"Dạ anh." Giang Mộc Tông đáp.

Trong xe rơi vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của An Vũ, Omega không hài lòng với bầu không khí như vậy, muốn tìm chút chủ đề, "Anh ơi, hôm nay Alpha kia, sẽ ghim thù anh sao?"

"Cậu ta không uy hiếp được tôi," Tư Ngộ Lan nhàn nhạt nói, hỏi một đằng trả lời một nẻo, lời nói của Giang Mộc Tông ngược lại khiến anh phát hiện ra, mình quên hỏi một số chuyện, liền hỏi, "Hôm nay chơi có vui không?"

"Vui ạ!" Giang Mộc Tông trong mắt đều lấp lánh ánh sáng, "Hơn nữa hôm nay em thi đấu thắng á."

"Tôi biết," Tư Ngộ Lan cong khóe môi, giọng nói của thiếu niên tràn đầy sức sống nghe qua luôn lây nhiễm người khác, "Rất lợi hại."

Giang Mộc Tông vẫn luôn biết, giọng nói của Tư Ngộ Lan rất dễ nghe,.

Giống như tuyết trên đỉnh núi, bị ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh, phô bày thời tiết đẹp, ánh nắng tốt, cho người khác ảo giác ấm áp, nếu ai bị sự lấp lánh đó mê hoặc, đưa tay ra sờ, sẽ phát hiện ra vẫn rất lạnh lẽo.

Tim Giang Mộc Tông đập thình thịch, cảm thấy ba chữ đơn giản của người đàn ông, nghe còn êm tai hơn những lời hoa mỹ dài dòng của người khác.

"Có một chút không tốt," Omega vui vẻ, cười tủm tỉm tiến lại gần, "Em tưởng rằng có thể nhìn thấy anh lái xe đua, anh An Vũ nói anh rất lợi hại."

Tư Ngộ Lan tùy ý nói, "Đều có ghi hình, em có thể bảo An Vũ tìm cho em xem."

Giang Mộc Tông không hài lòng với câu trả lời như vậy, mím môi, mượn sự che chắn của mũ bảo hiểm, thản nhiên nói, "Hôm nay em nhìn thấy rất nhiều trên xe đều có hai người, lần sau em có thể ngồi ở ghế phụ của anh không?"

"Không thể," Tư Ngộ Lan mở miệng nói, "Xe của tôi không có vị trí ghế phụ."

Anh biết Giang Mộc Tông đang nói gì.

Phần lớn đều là các công tử nhà giàu dẫn bạn của mình đến, đua xe khoe khoang, kỹ thuật không quan trọng, chủ yếu là hưởng thụ sự sùng bái và ngưỡng mộ từ ghế phụ.

Nhưng Tư Ngộ Lan không nghĩ nhiều, trong mắt anh, Omega là trẻ con ngoan ngoãn học giỏi, ngay cả ra khỏi nhà đều là đi thư viện, bây giờ Omega nói những lời này, Tư Ngộ Lan chỉ cảm thấy đúng là trẻ con, nhìn thấy cái gì liền nói cái đó.

Giang Mộc Tông hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời như vậy, "Hả?"

Tư Ngộ Lan không thích có người ngồi bên ghế phụ, cho nên xe đua của anh chỉ có ghế lái, không có vị trí ghế phụ.

Anh coi đua xe là sự phóng túng và hưởng thụ trong tính cách của mình, anh đối với sự sùng bái và ngưỡng mộ từ ghế phụ không có chút hứng thú nào, cũng đối với những người đứng ở ven đường hoặc ở vạch đích vẫy cờ hò reo, cổ vũ không có bất kỳ cảm xúc gì.

"Đến rồi," Tư Ngộ Lan không giải thích thêm gì nữa, chủ đề này cũng dừng lại ngay khi xe dừng, "Em lên trước đi, vào phòng rồi đóng cửa lại, tôi đưa cậu ta lên sau."

Âm thanh Giang Mộc Tông buồn buồn đáp một tiếng, có lẽ là do đội mũ bảo hiểm, "Dạ."

Đợi thiếu niên vào cửa, đợi năm phút, Tư Ngộ Lan mới xuống xe.

Mở cửa sau xe ra, đem Alpha đang hôn mê vác lên lưng mình, tay vòng qua đầu gối, dựa vào tư thế ngồi xổm nhấc bổng một cái, chuẩn bị tâm lý xong, thuận lợi đưa người vào phòng cách ly.

Phòng cách ly cũng ở tầng hai, phòng của Giang Mộc Tông là cửa đối diện chéo, đi vào liền có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trong hơi thấp, Tư Ngộ Lan đặt người lên giường, ga giường lạnh lẽo kích thích làm An Vũ tỉnh lại, theo bản năng túm lấy ống tay áo của Tư Ngộ Lan.

Bị anh vô tình hất ra.

An Vũ không ngửi thấy pheromone của bạn đời, miệng mím lại, sắp khóc.

Còn chưa kịp khóc ra tiếng, sau gáy liền bị chém một cái.

Cậu ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của Tư Ngộ Lan, "Thuốc ức chế ở trong tủ đầu giường, cậu cảm thấy không thoải mái thì tiêm một mũi, ngày mai An Yến sẽ về."

Thuốc ức chế có tác dụng rất tốt, một mũi tiêm xuống, An Vũ liền tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy suy yếu, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt, "Lão Sư, cậu ra tay ác vãi."

"Phòng của Mộc Tông ở ngay đối diện cậu," Tư Ngộ Lan đem ống tiêm đã dùng xong ném vào thùng rác, "Có việc thì gọi tôi, đừng tự mình ra ngoài."

An Vũ tặc lưỡi một tiếng, khóe mắt đều đỏ lên, tủi thân, "Tôi có thể kiện cậu tội giam cầm trái phép không?"

"Không thể," Tư Ngộ Lan vừa từ trong tủ lấy chăn cho An Vũ, vừa nói, "Hay là cậu rút tôi ra khỏi danh sách người liên lạc khẩn cấp."

"Vậy không được đâu," An Vũ ôm chăn hừ hừ, người cao một mét chín co rúc thành một cục, quái gở nói, "Không có cậu tôi biết phải làm sao--"

Tư Ngộ Lan bị ồn ào đến đau đầu, "Câm miệng."

Đợi sắp xếp ổn thỏa cho bạn xong, Tư Ngộ Lan đi ra ngoài, đóng cửa phòng cách ly lại, giữa hai hàng lông mày hiện vẻ mệt mỏi.

Vừa định lên lầu, anh lại lùi về, gõ cửa phòng Giang Mộc Tông, khoảng một phút, cửa mở ra, tóc của Omega còn hơi ướt, mặc một chiếc áo ngủ dài bằng vải lông san hô, nhưng không mặc quần, giống như vội vàng khoác lên, hai cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài.

Omega trong mắt đều mang theo hơi nước, "Có chuyện gì vậy anh?"

Cậu tắm rửa được một nửa, nghe thấy tiếng gõ cửa biết là Tư Ngộ Lan, liền vội vàng khoác quần áo ra ngoài, đột nhiên bị bao phủ trong không khí lạnh, hơi chút rùng mình.

Lúc vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng cậu sốt ruột, không cảm thấy gì khác, bây giờ đứng ở đây, bị Tư Ngộ Lan đánh giá, Omega mới cảm thấy mình có chút làm quá lên.

Tai bị hơi nước nóng hun đỏ lại đỏ thêm mấy phần, Giang Mộc Tông không tự chủ được ho hai tiếng.

Tư Ngộ Lan dừng một chút, chú ý thấy Omega hình như đang run rẩy, chấm dứt ý định nói xong ở cửa, "Tôi có thể vào trong không?"

"Dạ." Giang Mộc Tông vội vàng tránh người, nhìn Tư Ngộ Lan đi vào, lại đóng cửa lại.

"Cạch" một tiếng.

Lưỡi khóa tự động khớp chặt.

Giang Mộc Tông đột nhiên hồi hộp hơn, nhất là khi Tư Ngộ Lan nắm lấy cổ tay cậu, nhịp tim của Giang Mộc Tông trong cơ thể cậu đột nhiên có cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Đầu óc đã chết máy của Omega bị người đàn ông dắt vào phòng tắm.

Bên trong vẫn còn giữ nhiệt độ lúc tắm, trở lại phòng tắm ấm áp, cơ thể của Giang Mộc Tông không tự chủ được thả lỏng.

Sau đó Tư Ngộ Lan liền đứng ở cửa phòng tắm, "Ngốc sao?"

Tim Giang Mộc Tông còn chưa kịp bình tĩnh lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tư Ngộ Lan, "Hả?"

Tư Ngộ Lan chú ý thấy bọt nước trên tóc Omega phồng một đóa, "Bây giờ vẫn là đầu xuân, ngày kia em phải về trường, tôi hy vọng em sẽ chăm sóc tốt cơ thể của mình."

"Lúc tắm đụng phải có người gõ cửa, có thể trực tiếp lên tiếng đang tắm, chứ không phải dáng vẻ này ra mở cửa, sẽ bị cảm lạnh." Người đàn ông cau mày, hiển nhiên rất không hiểu hành vi của Omega.

"Dạ," Omega ngoan ngoãn cúi đầu, không chút do dự nói, "Em tưởng anh An Vũ bên kia có việc, cần em giúp đỡ."

Tư Ngộ Lan tiếp nhận lời giải thích này, "Omega thể chất bẩm sinh tương đối yếu, em chăm sóc tốt bản thân mình, chính là đã giúp tôi rồi."

Giang Mộc Tông ngẩn ra một chút, chỉ một chút, liền nhanh chóng tiếp lời, "Vậy anh tìm em có chuyện gì ạ?"

"Sáng mai em có làm gì không?" Tư Ngộ Lan hỏi.

"Tạm thời không có," Giang Mộc Tông ngoan ngoãn trả lời, "Sao vậy ạ?"

Tư Ngộ Lan ánh mắt lướt qua giọt nước trên tóc mai Omega, "Sáng mai tôi phải đến công ty ký một hợp đồng, khoảng mười giờ kết thúc, em đi với tôi."

Giọt nước kia rơi xuống mặt Giang Mộc Tông, tiện tay bị lau đi, "Vậy anh An Vũ--"

"Cậu ta thời kỳ mẫn cảm, không tỉnh dậy trước mười một giờ đâu," Tư Ngộ Lan nói, "Cũng chính vì có cậu ta ở đó, tôi mới phải mang em theo bên người."

"Có thắc mắc gì nữa không?"

Giang Mộc Tông lắc đầu.

Tư Ngộ Lan nói xong kế hoạch, chuẩn bị rời đi, "Tắm xong uống một ly sữa nóng, chú ý đừng để bị cảm lạnh."

Người ta đã đi ra ngoài, Giang Mộc Tông vẫn đứng ở đó ngây người.

Chậm rãi quay người lại, nhìn mình trong gương, trên tóc vẫn còn bọt nước, đang từng đóa từng đóa phồng lên.

Giang Mộc Tông đóng cửa phòng tắm lại, cuối cùng che đi khuôn mặt ửng đỏ, ngón tay có chút lạnh, càng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên mặt, thầm hồi tưởng hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, cậu Omega nhỏ giọng mắng mình không ra hồn gì hết.

Năm phút sau, Giang Mộc Tông lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng, cửa bị đóng chặt, "cạch" một tiếng.

Omega tò mò mở cửa phòng tắm ra, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng phát hiện trên tủ đầu giường, có một ly sữa.

Còn bốc hơi nóng hổi.

Tư Ngộ Lan vừa mới vào, là muốn đưa cái này cho cậu sao?

Giang Mộc Tông rụt đầu về, ôm ngực, thử để nhịp tim của mình bình tĩnh lại một chút.

Đừng kích động!

Tiếp tục tắm rửa, chỉ là một ly sữa nóng mà thôi, đừng không có tiền đồ như thế, vừa rồi nếu bị người ta biết, chắc chắn sẽ bị cười chết.

Bình tĩnh.

Một ly sữa nóng.

Tư Ngộ Lan nói đó là trước khi ngủ uống.

Trước khi ngủ nếu không còn nóng thì làm sao?

Động tác vò tóc của Omega khựng lại.

Lặng lẽ tăng nhanh tốc độ.

Sau khi sấy khô tóc, Omega mặc quần áo chỉnh tề, từ trong phòng tắm đi ra.

Tuy rằng trong lòng vẫn đang tẩy não bản thân, bảo bước chân của mình nhất định phải bình thường, tuyệt đối không được đi nhanh.

Đừng có hành xử không có tiền đồ như vậy!

Nhưng lúc chạm vào ly sữa nóng kia, trong lòng xuất hiện một tiếng nói.

Vẫn còn nóng!

Omega hai tay nâng ly sữa, uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận sữa nóng trôi qua cổ họng, thực quản, rơi vào trong dạ dày, một giây sau truyền đến cảm giác ấm nóng, trong dạ dày toàn là hơi ấm.

-

Lily: Anh công cỡ đó hỏi sao trai trẻ 17 tuổi không luỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip