Đến nhà tôi

Từng cơn gió mùa hạ thổi qua cũng chẳng thể xua đi được cái nóng cuối tháng tám, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn.

Hôm nay là ngày cuối cùng đăng kí nhập học học kì mới của đại học A - một trường đại học nổi tiếng của thành phố cùng tên. Khuôn viên trường rộng lớn, rất đông sinh viên vừa đi vừa cười nói dọc theo con đường trong trường. Hầu hết mọi người đều kết bạn ra ngoài ăn cơm hoặc đi dạo phố, rất ít sinh viên có thẻ đến đăng kí nhập học vào buổi chiều của ngày cuối cùng này.

Lại một cơn gió nữa thổi qua, trong không khí thoảng qua mùi hương của chất dẫn dụ. Lúc này, một chiếc xe con màu xám bạc đi từ đường lớn tới, có sinh viên nhìn thấy biển số xe thì dừng lại.

"Có phải là thầy Mạc không?"

"Đúng rồi đó. Hay là chúng ta đi ăn cơm muộn chút?"

"Đi muộn chút cũng được, đi thôi, chúng ta đi xem thử."

Hai sinh viên đi theo hướng Mạc Lệnh Thu lái xe qua, những sinh viên khác cũng đi theo phía sau. Mạc Lệnh Thu xuống hầm đỗ xe xong, cầm sách ở trong xe đi ra ngoài. Anh nhìn thấy không ít sinh viên đứng ở bên ngoài, có mấy người còn đang thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Sinh viên vừa nhìn thấy Mạc Lệnh Thu đi ra thì lập tức kích động hẳn lên. Không giống bọn họ mặc quần cộc áo cộc, Mạc Lệnh Thu mặc áo sơ mi trắng dài tay, cúc áo được cài ngay ngắn, đeo cà vạt đen, đẹp trai vô cùng. Lại thêm gương mặt khôi ngô cùng với hương thơm như có như không trên cơ thể, anh đã khiến phần lớn sinh viên mặt đỏ chân run.

"Thầy, thầy Mạc, lát nữa bọn em muốn đi ăn cơm, thầy có muốn đi cùng bọn em không ạ?"

"Này, là tôi đến trước. Thầy ơi, đi ăn cơm với em đi!"

Một đám người ầm ĩ không thôi, trong không khí trộn lẫn đủ loại mùi của chất dẫn dụ. Sắc mặt Mạc Lệnh Thu lạnh lùng, liếc thấy mặt trời sắp lặn, anh lạnh nhạt nói: "Tôi ăn rồi, các em nhớ ăn xong sớm rồi lên giảng đường tự học nhé."

Nói xong, Mạc Lệnh Thu lách qua đoàn người, bước đi vô cùng dứt khoát. Anh biết, những sinh viên đến đây bắt chuyện với anh phần lớn là sinh viên năm nhất, năm hai.

Đám sinh viên ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc liền lộ ra vẻ mặt đau khổ thừa nhận thất bại.

Trong lòng sinh viên, Mạc Lệnh Thu luôn là một giảng viên hoàn hảo. Với thân phận là một alpha cao cấp, mùi hương của chất dẫn dụ nhàn nhạt, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, đã vậy lại còn rất trẻ, chỉ mới 29 tuổi đã là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ khoa Văn học Trung Quốc của đại học A. Điều kiện tốt và chỉ số thông minh cao của anh đã trở thành nguyên nhân lớn nhất thu hút sự theo đuổi của những người xung quanh.

Khó khăn ngày hôm nay đã khiến nhiều sinh viên ý thức được rằng, Mạc Lệnh Thu thực sự giống những lời các anh chị khóa trên kể, tồn tại giống như một bông hoa lạnh lùng, rất khó theo đuổi, đến giờ cũng chưa có người nào thành công.

Quay lại văn phòng, việc đầu tiên Mạc Lệnh Thu làm là mở cửa sổ thông khí. Vì đang trong kỳ nghỉ hè nên sẽ có một khoảng thời gian không ai sử dụng văn phòng, bên trong phòng có mùi không dễ ngửi lắm. Ngay sau đó, anh lấy một chai xịt khử mùi đang mang bên người xịt một lượt lên cơ thể, xác định không còn mùi chất dẫn dụ của những người khác mới thả lỏng hàng lông mày đang cau có.

Nới lỏng cà vạt, Mạc Lệnh Thu thở hắt một hơi, sau khi lau dọn văn phòng sạch sẽ mới ngồi xuống cạnh bàn lặng lẽ đọc bộ sách dày.

Đồng hồ treo tường chỉ đến tám giờ, Mạc Lệnh Thu khép sách, đi vào nhà vệ sinh phía sau văn phòng, thay âu phục và giày da thành quần áo và giày thể thao.

Do công việc hàng ngày, không vận động trong khoảng thời gian dài sẽ khiến cơ thể phát ra kháng nghị, cho nên hôm nào anh cũng có thói quen chạy bộ. Nhưng vì né tránh mọi người, bình thường anh sẽ không chạy bộ ở sân thể thao của trường, mà chạy ở một con đường nhỏ bên ngoài. Hai khuôn viên phía Nam và phía Bắc của đại học A vốn nằm ở vùng ngoại thành hẻo lánh của thành phố, trái ngược với khu chợ nhỏ mà sinh viên thường đến ăn cơm, con đường Mạc Lệnh Thu chạy bộ gần như không có người đi qua.

Từ kí túc xá của giáo viên đi ra, Mạc Lệnh Thu ngựa quen đường cũ đi bộ đến con đường mình thường chạy bộ, khởi động thân thể rồi chạy dọc theo con đường nhỏ.

Mạc Lệnh Thu chạy với tiến độ như ngày thường, sau một giờ chạy bộ, anh tắm rửa ở kí túc xá của giáo viên rồi về nhà nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, dù thế nào anh cũng không ngờ đến bản thân sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Chỗ ở của Mạc Lệnh Thu là khuôn viên phía Nam của đại học A. Khuôn viên phía Nam có khoa văn học, khoa pháp luật, khoa ngoại ngữ và bảy chuyên ngành khác. Mà ở phía đối diện là khuôn viên phía Bắc của đại học A. Khuôn viên phía Bắc có khoa thể dục, khoa toán học, khoa máy tính và sáu chuyên ngành khác. Bình thường, học sinh của hai khu sẽ thường xuyên qua lại, bởi vì có những tiết học bắt buộc phải chạy sang khu của đối phương, có hoạt động gì trong trường cũng thường chia thành hai bên Nam Bắc để tiến hành thi đấu. Vì vậy khu Nam và khu Bắc của đại học A là hàng xóm thân thiết nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh hiểu rõ nhau nhất.

Mặc dù sinh viên hai bên thường xuyên qua lại, nhưng về việc sử dụng sân thể thao thì luôn có một luật bất thành văn, đó là sân thể thao của hai khu sẽ không dùng chung. Bởi vì khoa thể dục chiếm phần lớn khuôn viên phía Bắc nên một phần sân thể thao sẽ thường xuyên được dùng để luyện tập.

Tưởng Thần Minh là nghiên cứu sinh năm hai khoa thể dục, cũng là một alpha cao cấp nổi tiếng ở đại học A. Cậu cao khoảng 1m8 đến 1m9, cùng với dáng người như người mẫu đã mê hoặc được một số lượng lớn beta và omega, lại thêm vẻ mặt nam tính đẹp trai, tính cách cởi mở, nhân duyên vô cùng tốt, lễ tình nhân còn nhận được rất nhiều quà.

Vì là khoa thể dục, mặc dù là nghiên cứu sinh năm hai nhưng việc rèn luyện hàng ngày chắc chắn không thể thiếu. Trước đây Tưởng Thần Minh luôn chạy bộ ở sân thể thao, nhưng không may, sân thể thao cậu thường dùng đang được sửa sang lại, bên ngoài để một tấm biển, phía trên viết "Đang sửa".

Tưởng Thần Minh cố chịu đựng đi xem thử mấy sân thể thao khác, cậu phát hiện ngoài mấy chiếc sân đang sửa thì vẫn còn một chiếc sân thể thao nữa, điều này khiến cho hai đường chạy của chiếc sân còn lại chật kín người.

Cậu không muốn chen chúc với người khác, suy nghĩ một lát rồi chạy ra phía ngoài trường. Dù sao thì chạy quanh sân thể thao cũng là chạy, chạy bên ngoài cũng là chạy, chẳng có ảnh hưởng gì cả.

Sau khi Mạc Lệnh Thu chạy được ba vòng quanh con đường thân thuộc, anh dừng lại làm vài động tác thả lỏng chân tay, thở hổn hển rồi chạy tiếp lần thứ hai.

Khi chạy qua chỗ ngoặt của con ngõ nhỏ, anh đã gặp Tưởng Thần Minh - người vừa mới phát hiện ra chỗ này và còn chưa chạy được một vòng.

Cả người Mạc Lệnh Thu cứng đờ, anh nhạy cảm ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi chất dẫn dụ đắng chát, tim anh đập nhanh hơn, theo đó là cả người trở nên khô nóng, đôi chân lảo đảo, trực tiếp ngồi sụp xuống đất.

Nhận thấy sự khác thường, Tưởng Thần Minh cũng dừng lại, vừa xoay người đã thấy Mạc Lệnh Thu ngồi dưới đất thở không ra hơi, gương mặt vốn trắng nõn giờ lại đỏ rực.

Tưởng Thần Minh nghĩ: Nếu không nhầm thì người ngồi dưới đất kia có lẽ là Mạc Lệnh Thu - cố vấn nổi tiếng của khoa Văn học, người mà khi còn trẻ đã được nhà trường để ý đến, alpha cao cấp vinh dự lấy được nhiều giải thưởng quốc gia.

Nhưng bây giờ, trong không khí dần tản ra mùi sữa ngọt thơm ngát, Tưởng Thần Minh nhìn người đang ngồi trên mặt đất, lại nhìn ngõ nhỏ chẳng có một bóng người, trong lòng nổi lên một suy đoán lớn mật.

"Thầy Mạc, thầy là omega sao?"

Mặc dù tất cả đều không thích hợp, nhưng khi bị đoán trúng giới tính đã được che giấu nhiều năm, Mạc Lệnh Thu vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt sau thấu kính ẩm ướt ửng đỏ.

Rõ ràng anh đã xịt thuốc ức chế, còn uống thuốc ức chế dài hạn, từ trước đến nay thuốc chưa từng mất hiệu lực, sao bây giờ lại chẳng có chút tác dụng nào?

Không nhận được câu trả lời như trong dự đoán, nhưng Tưởng Thần Minh có thể nhận thấy được tình hình hiện tại ngày càng nguy hiểm. Mùi sữa ngọt ngào trong không khí dần trở nên nồng hơn, nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù ở gần chỗ bọn họ không có người, alpha cách đây hơi xa mà ngửi thấy mùi cũng sẽ chạy đến đây.

"Chậc" một tiếng, Tưởng Thần Minh với ý chí hơn người đè xuống xao động trong lòng, ngồi xổm xuống hỏi anh: "Thầy mang thuốc ức chế không?"

Mạc Lệnh Thu thở hổn hển, yếu ớt lắc đầu.

Loại thuốc ức chế dài hạn mà anh dùng trước giờ không bán trên thị trường, bởi vì thuốc chưa từng mất đi hiệu lực, cho nên anh không hề chuẩn bị thuốc ức chế thông thường bên người.

Người tính tình tốt như Tưởng Thần Minh hiếm khi có chút gắt gỏng, nhưng ngại vì đối phương là giảng viên nên cũng không dám nổi cáu. Cậu luống cuống vò tóc, lấy điện thoại gọi cho tài xế taxi là beta - người không ngửi được mùi của chất dẫn dụ.

Cũng may chiếc taxi này không cách xa chỗ bọn họ lắm, Tưởng Thần Minh vì để cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đến Mạc Lệnh Thu nên đứng ở cuối ngõ, vừa trông coi anh, vừa cố gắng ép mình tỉnh táo lại.

Mạc Lệnh Thu cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi nhận thức được không biết tại sao bản thân bị ép động dục, dựa vào ý chí mạnh mẽ và phản kháng lại theo bản năng, anh cố gắng không để chất dẫn dụ của mình điên cuồng tỏa ra.

Sau khi taxi đến, Tưởng Thần Minh nhanh chóng chạy đến trước mặt Mạc Lệnh Thu, nhẹ nhàng bế người đàn ông trưởng thành cao một mét tám lên, chạy ra khỏi ngõ nhỏ rồi chui vào trong xe.

"Đi đâu đây?" Mặc dù tài xế là beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ, nhưng nhìn hai người họ chật vật như thế, có lẽ ông cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Vốn tưởng rằng bọn họ muốn đi khách sạn, không ngờ Tưởng Thần Minh lại nói ra một địa điểm khiến ông hơi ngạc nhiên.

"Thế Hào Hoa Uyển."

Thế Hào Hoa Uyển là khu dành cho người giàu có tiếng ở thành phố A, có tổng cộng mười khu biệt thự, mỗi một khu đều vô cùng sang trọng, không chỉ có sân ở ngoài mà mấy khu lớn nhất còn có cả bể bơi. Ánh mắt của tài xế nhìn Tưởng Thần Minh lập tức thay đổi, ông vừa lái xe vừa quan sát nhất cử nhất động của hai người ngồi sau thông qua kính chiếu hậu.

Bởi vì không gian trong xe khá nhỏ, Mạc Lệnh Thu gần như dán sát vào người Tưởng Thần Minh, triệu chứng của kì động dục ngày càng rõ ràng.

Ban đầu, Tưởng Thần Minh muốn ngồi cách xa Mạc Lệnh Thu, nhưng ý thức được mình đang ở trong xe, có ngồi xa đến mấy thì cũng không đáng kể, chỉ có thể mặc kệ Mạc Lệnh Thu ôm lấy cánh tay mình để giảm bớt sự khó chịu.

Mặc dù bị ép động dục, nhưng đầu óc của Mạc Lệnh Thu vẫn còn chút tỉnh táo, anh có thể biết chính xác đây là chỗ nào, người bên cạnh mình là ai, ngay cả lòng tự trọng cao cũng đang không ngừng nhắc nhở anh rằng, tuyệt đối không được khuất phục bản năng.

Tưởng Thần Minh nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm đèn đường không ngừng hiện lên bên ngoài, thầm mong tài xế có thể đi nhanh hơn chút.

Đột nhiên, Mạc Lệnh Thu kéo Tưởng Thần Minh, khàn giọng nói: "Chung cư Nguyên Kiều, nhà của tôi."

Tưởng Thần Minh hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, cậu vỗ phía sau ghế của tài xế, nói: "Chú ơi, phiền chú đi đến chung cư Nguyên Kiều."

Chung cư Nguyên Kiều nằm ở ngay giao lộ phía trước, với tình hình hiện tại, bất kể là cậu hay là Mạc Lệnh Thu cũng đều không thể chờ đợi thêm được nữa.

******

Lời của tác giả:

Thiết lập:

Học sinh ưu tú hở chút lại gãy chân công (alpha) x nghiêm túc thận trọng mỹ nhân lạnh lùng giáo sư thụ (omega)

Công thụ cách nhau 5 tuổi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip