Đồ chó
Sau khi tham quan xong bảo tàng văn hóa, xe buýt đưa tất cả thầy trò về trường học.
Chiều nay Mạc Lệnh Thu không có việc gì cần làm nên anh đã về nhà trước.
Sau khi Tưởng Thần Minh tập bóng xong, cậu vào siêu thị mua hai quả cà chua mang về nhà.
Mạc Lệnh Thu đang ở phòng đọc sách viết linh tinh, lúc Tưởng Thần Minh đi ngang qua cửa phòng, cậu trộm nhìn một cái nhưng không đi vào làm phiền anh mà đi tiếp vào bếp, ngâm cà chua vào trong nước.
Hơn năm giờ chiều, Tưởng Thần Minh vào lại bếp bắt đầu làm món trứng bác cà chua.
Mạc Lệnh Thu buồn bực sắp xếp lại tài liệu trong phòng sách, bỗng điện thoại đặt bên cạnh rung lên khiến anh giật mình, cầm điện thoại lên, là tin nhắn Phàn Niên gửi đến.
Mục tiêu ba trăm triệu: Cậu có nhà không?
Mục tiêu ba trăm triệu: Tớ bị người ta cho leo cây rồi, có thể đến nhà cậu ăn ké bữa cơm không?
Mạc Lệnh Thu hơi phân vân, nghĩ đến trong nhà vẫn còn Tưởng Thần Minh đang ở, không biết vì sao, anh không muốn để Phàn Niên biết chuyện này lắm, vừa định từ chối, đối phương đã gửi thêm một tin nhắn.
Mục tiêu ba trăm triệu: Tớ đã đến cửa nhà cậu rồi [Sticker con thỏ nhỏ gõ cửa].
Tiếng chuông cửa vang lên, truyền đến phòng đọc sách, Mạc Lệnh Thu bất đắc dĩ bỏ điện thoại di động xuống, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Phàn Niên còn mang cả quà đến, có dâu tây tươi mới và một thùng sữa bò: "Cậu xem tớ tốt với cậu chưa này, còn mua cả sữa bò cho cậu đấy nhá."
Mạc Lệnh Thu nói cảm ơn, sau khi nhận lấy đồ thì để Phàn Niên đi vào trong.
Phàn Niên vừa vào nhà đã thấy có gì đấy sai sai, trong nhà của Mạc Lênh Thu có mùi của alpha xa lạ: "Sao chỗ cậu lại có mùi của alpha? Cậu sẽ không đưa người về để làm chuyện đó chứ hả?"
Mạc Lệnh Thu quay qua nhìn cậu một cái, không thèm trả lời.
Tưởng Thần Minh ở trong bếp nghe thấy âm thanh bên ngoài, ló đầu ra nhìn thử rồi lập tức chào hỏi: "Xin chào, bác sĩ Phàn."
Phàn Niên kinh ngạc: "Tưởng Thần Minh? Sao em lại ở đây?"
"Em ở nhờ nhà thầy một khoảng thời gian." Tưởng Thần Minh nhìn thoáng qua Mạc Lệnh Thu im lặng không nói gì, nhanh chóng bịa ra một cái cớ: "Trong kí túc có hơi bất tiện ạ."
Phàn Niên không ngốc đến mức đi hỏi đến cùng rằng bất tiện ở chỗ nào, đối phương đã đưa ra lí do như vậy, cậu cũng không tiện truy vấn: "Ồ, thì ra là thế, làm tôi hết cả hồn."
"Bác sĩ Phàn đã ăn cơm chưa?" Tưởng Thần Minh tự nhiên tiếp lời.
Mạc Lệnh Thu bỏ thùng sữa vào trong tủ, lại cầm túi dâu tây đi về phía Tưởng Thần Minh: "Cậu ấy ở lại đây ăn cơm."
"Dạ." Tưởng Thần Minh trả lời xong, còn đặc biệt giải thích thêm với Phàn Niên: "Em muốn cảm ơn thầy Mạc đã giúp đỡ nên mới xuống bếp nấu cơm, bác sĩ Phàn ở lại ăn cùng luôn nhé."
"Máy tính không bật, nếu cậu muốn dùng thì tự bật đi, tớ đi rửa dâu tây." Mạc Lệnh Thu quá hiểu Phàn Niên, đối phương đến chỗ mình chắc chắn sẽ lấy máy tính chơi trò chơi.
Phàn Niên làm động tác "ok", ngựa quen đường cũ đi vào phòng Mạc Lệnh Thu.
Đến bên bồn rửa bát, Mạc Lệnh Thu đổ túi dâu tây ra, rắc muối lên rồi vặn nước đầy bồn.
Tưởng Thần Minh ngoáy nồi trứng bác cà chua, thuận miệng hỏi: "Thầy ơi, thầy quen bác sĩ Phàn rất lâu rồi ạ?"
"Cũng được sáu, bảy năm rồi đấy." Đã chơi với nhau từ lâu lắm rồi, Mạc Lệnh Thu cũng không nói được thời gian chính xác nữa.
"Vậy thì thực sự rất lâu rồi thầy nhỉ." Tưởng Thần Minh dường như hơi suy nghĩ mà gật gù, chẳng trách bác sĩ Phàn lại biết rõ mọi thứ trong nhà của thầy.
Mì vốn rất nhanh chín, vớt từ trong nước nóng ra là xong rồi. Tưởng Thần Minh chia làm ba bát to, bê từng bát lên bàn trên phòng khách.
Mạc Lệnh Thu đẩy cửa: "Phàn Niên, ra ăn cơm."
Phàn Niên đang lén la lén lút ở trong phòng bị dọa cho giật mình, cậu cười ngờ nghệch, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Lệnh Thu nhìn cậu với ánh mắt kì quái: "Cậu không chơi trò chơi à?"
"Còn chẳng phải chưa kịp bật máy sao? Các cậu làm nhanh quá mà."
Mạc Lệnh Thu còn lâu mới tin, nhìn bộ dạng lén lút của cậu khi nãy, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó: "Em ấy ở nhờ nhà cậu thật hả?"
Mạc Lệnh Thu cảm thấy lời giải thích này của bản thân không sai chút nào, ở nhờ một khoảng thời gian, không thì làm sao giúp mình ổn định kì động dục, làm sao chữa khỏi cảm giác bài xích chất dẫn dụ của người khác của cả hai?
Phàn Niên không nhìn ra điểm khác thường nào trên mặt Mạc Lệnh Thu, cậu có hơi ủ rũ. Ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy trứng bác cà chua, chiếc bụng rỗng của cậu liền phát ra tiếng ùng ục.
"Nhìn bên ngoài cũng thấy ngon đấy." Phàn Niên khen ngợi.
"Vậy nhờ bác sĩ Phàn nếm thử mùi vị nhé." Tưởng Thần Minh nói xong, đưa cho Mạc Lệnh Thu một đôi đũa rồi mới đưa tiếp cho Phàn Niên.
So với người nói nhiều như Phàn Niên, lúc ăn cơm Mạc Lệnh Thu rất im lặng, anh dùng đũa gạt mì trong bát sang một bên, rất nhiều trứng gà để bên dưới nổi lên trên. Anh gắp một miếng trứng cho vào miệng, có lẽ là cho thêm cà chua nên có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Phàn Niên xem thử bát của mình, bên trên nhìn có vẻ rất nhiều trứng gà, nhưng bên dưới lại toàn là mì.
Hầy, nơi trái tim thuộc về.*
"Cậu hẹn ăn cơm với ai thế?" Mạc Lệnh Thu vẫn nhớ Phàn Niên sang đây ăn ké là vì bị cho leo cây.
"Đối tượng xem mắt của tớ." Phàn Niên tỏ vẻ khinh bỉ, "Mẹ tớ thúc giục rất ghê, bảo tớ sắp ba mươi tuổi rồi, nếu còn không chịu yêu đương thì nhất định sẽ ế cả đời. Sau đó bà ấy nhờ chị em của mình tìm cho tớ một alpha, rồi để tớ đi xem mắt."
Mạc Lệnh Thu dừng đũa, có hơi không hiểu: "Đi xem mắt mà còn bị cho leo cây á?"
"Ờ, vốn dĩ tớ muốn nói gặp thì gặp, cùng lắm thì lúc về tớ bảo mẹ là tớ không thích, trực tiếp không đồng ý, kết quả là đối phương cho tớ leo cây luôn." Phàn Niên cạn lời, đây là lần đầu tiên cậu đi xem mắt, vốn là không tình nguyện bị thúc giục, lại còn bị người ta cho leo cây, nghĩ đến lại thấy tức.
"Vậy là không cần gặp rồi." Mạc Lệnh Thu gắp củ cải muối vào trong bát, vừa nhai vừa đưa ra ý kiến.
"Chắc chắn là không gặp rồi, tối nay về nhà tớ phải nói hết với mẹ tớ." Phàn Niên vô cùng xem trọng độ xứng đôi của chất dẫn dụ, cậu cảm thấy độ xứng đôi của chất dẫn dụ không cao thì chính là không có duyên phận.
Tưởng Thần Minh cũng không quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, ăn xong thì đi vào bếp rửa dâu tây.
Thừa dịp Tưởng Thần Minh không ở đây, Phàn Niên ngay lập tức nhích sang đẩy Mạc Lệnh Thu: "Lệnh Thu, rốt cuộc hai người có chuyện gì thế?"
"Ở nhờ." Mạc Lệnh Thu giấu diếm không để lộ ra tí sơ hở nào.
Phàn Niên thấy nhàm chán, chậc một cái, cảm thấy không thể moi thêm được tí thông tin nào nữa. Lúc chuẩn bị bỏ cuộc, cậu đã nhìn thấy phía trong cổ áo đang mở rộng của Mạc Lệnh Thu, phía sau cần cổ bên trái có một mảng màu đỏ đầy khả nghi.
Cần cổ bên trái đối với omega mà nói là nơi cực kì quen thuộc, đó là tuyến thể mà!
Phàn Niên đập tay lên bàn, nghiêng người kéo áo Mạc Lệnh Thu xuống thì nhìn thấy xung quanh tuyến thể của đối phương là một mảng đỏ rực, đó rõ ràng là dấu răng.
"Mạc Lệnh Thu! Thành thật khai báo!" Phàn Niên lập tức hoảng sợ, Mạc Lệnh Thu không thể tùy tiện để một alpha cắn vào tuyến thể được, nếu đây là vì bị alpha nào đó bắt nạt thì phải làm sao đây? Đã thế ở chỗ này còn có một alpha nữa!
Mạc Lệnh Thu kéo cổ áo lại, bắt đầu nói dối: "Hai người chúng tớ có dự định hết rồi, đang trong giai đoạn yêu đương."
Phàn Niên ngồi lại chỗ cũ: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng là đồ chó nào không muốn sống nữa chứ, nếu như là yêu đương thì được rồi. Từ từ đã! Lần trước tớ làm mối cho hai người, chẳng phải cậu bảo cậu không thích sao?"
"...Về sau tớ thấy cũng được." Mạc Lệnh Thu sắp không bịa nổi nữa rồi.
"Đồ chó" Tưởng Thần Minh bây giờ đang bưng dâu tây đứng ở cửa phòng bếp, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người.
-----
*Raw gốc: "鸡蛋心有所属". "鸡蛋心" dịch thô là trái tim trứng, là cái lòng đỏ trứng đó mấy ní, trái tim trứng còn được coi là biểu tượng của tình yêu. (Nguồn: baidu).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip