Đóng vảy

Mạc Lệnh Thu mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, anh giống như một con cá bị ném vào trong nước nóng, điên cuồng giãy giụa. Lúc sắp mất ý thức, có người đã kéo anh một cái, làm cho nguồn nước anh dựa vào để sống hạ nhiệt độ.

Chậm chạp mở đôi mắt nặng trĩu ra, Mạc Lệnh Thu cảm thấy ánh nắng có hơi chói mắt, không nhịn được nâng tay che mắt lại.

Động tác nhỏ này bị Tưởng Thần Minh vừa mở cửa phòng ra nhìn thấy, đối phương nhanh chóng đi đến bên giường, quan tâm hỏi: "Thầy ơi, thầy tỉnh lại rồi?"

Mạc Lệnh Thu định lên tiếng trả lời nhưng lực bất tòng tâm, há miệng ra rồi lại khép lại.

Tưởng Thần Minh đỡ lấy thắt lưng rồi nâng anh dậy: "Thầy vừa trải qua kì động dục, có lẽ sẽ thấy hơi khó chịu, thầy uống nước đi."

Cốc nước ấm được đưa đến bên miệng, Mạc Lệnh Thu thều thào nói cảm ơn, mím môi uống từng ngụm nhỏ.

Uống được nửa cốc nước anh mới cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt của mình đỡ hơn một chút: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn ba giờ chiều ngày mùng 7 ạ." Tưởng Thần Minh nhận lấy chén nước đặt lên tủ đầu giường.

Mạc Lệnh Thu cắn môi không nói tiếp. Tối hôm qua anh tiến vào kì động dục, gần một ngày kì động dục của anh đã giảm xuống. Nếu như bình thường, không có sự trợ giúp của thuốc thì kì động dục sẽ kéo dài ít nhất bảy ngày, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải. Nghĩ đến đây, Mạc Lệnh Thu thử chuyển động chân nhưng cũng không thấy có gì bất thường.

Tưởng Thần Minh thấy Mạc Lệnh Thu ngồi trầm tư trên giường, muốn nói lại thôi.

Mạc Lệnh Thu không phát hiện sự khác thường của Tưởng Thần Minh, anh cố gắng nhớ lại chuyện động dục tối hôm qua, cuối cùng chỉ mơ hồ nhớ ra là Tưởng Thần Minh trở về bế anh lên giường. Nhưng về việc đối phương đã làm gì thì anh lại không có tí ấn tượng nào, chẳng lẽ tác dụng phụ của kì động dục lớn như vậy sao?

"Hôm qua em...có phải em giúp thầy không?" Mạc Lệnh Thu không nghĩ ra tại sao lại vậy, quyết định hỏi thẳng người có liên quan.

Tưởng Thần Minh vừa nghe thấy câu này, ho nhẹ một cái: "Em...em cũng không làm gì hết."

Thấy người bình thường ăn nói hoạt bát, dễ dàng ở chung với người khác như Tưởng Thần Minh lại nói chuyện ấp a ấp úng, Mạc Lệnh Thu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi: "Cho dù em đã làm gì thì thầy cũng cảm ơn em."

Tưởng Thần Minh vốn đã chuẩn bị xong việc phải đối mặt với sự truy hỏi lạnh lẽo của "giáo sư ma quỷ" Mạc Lệnh Thu, nào ngờ đối phương lại nói cảm ơn cậu, toàn bộ lời nói được chuẩn bị sẵn bị mắc kẹt lại. Cuối cùng, tất cả những gì cậu muốn nói biến thành một câu "Em đi nấu chút đồ ăn cho thầy."

Mạc Lệnh Thu trơ mắt nhìn cậu đi ra ngoài, ngồi ở trên giường cũng không biết nên làm cái gì, anh bèn cố gắng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Khi anh vô thức sắp chìm vào giấc ngủ, một số đoạn kí ức ngắn ngủi chợt xuất hiện trong đầu, khơi dậy kí ức của anh vào tối hôm trước, gương mặt bình thường không có biểu cảm gì bỗng đỏ lên.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Mạc Lệnh Thu do dự trong chốc lát, xuống giường xỏ dép vào, bước chân vô lực đi đến trước gương.

Áo ngủ của anh là kiểu có cúc cài, cổ áo có thể cài đến phần cao nhất. Nhìn bản thân trong gương, Mạc Lệnh Thu cởi từng chiếc cúc áo ra, hơi kéo cổ áo xuống, lưng hướng vào gương rồi xoay đầu nhìn, xung quanh tuyến thể là một mảng đỏ rực.

Đây là vết tích mà bản thân anh không tự tạo ra được, tận mắt nhìn thấy những vết tích này, kí ức tối qua của anh càng thêm rõ ràng.

"Thầy...Thầy ơi." Tưởng Thần Minh bưng bát cháo quay về phòng thì thấy Mạc Lệnh Thu mặt lạnh tanh đang đứng trước gương.

Mạc Lệnh Thu chẳng nói chẳng rằng, kéo cổ áo lên cài lại cúc rồi đi đến bên cạnh bàn.

Tưởng Thần Minh đặt bát cháo đến trước mặt anh: "Hơi nóng ạ."

"Cảm ơn em." Nhìn bát cháo nóng hầm hập, Mạc Lệnh Thu thấy rất đói, đã một ngày một đêm anh chưa ăn gì rồi.

"Không có gì ạ." Tưởng Thần Minh không dám thở mạnh, mặc dù cậu tự cho là hôm qua mình cũng không có làm chuyện sai trái gì.

Mạc Lệnh Thu dùng cái thìa chầm chậm khuấy bát cháo vẫn còn nóng, chậm rãi mở miệng: "Hôm qua em không đánh dấu thầy."

Tưởng Thần Minh xấu hổ cười: "Vâng, không có sự đồng ý của thầy cho nên..."

Hôm qua Tưởng Thần Minh chỉ dám cắn ở gần tuyến thể của đối phương, mục đích chính là dùng chất dẫn dụ của mình làm cho đối phương từ từ bình tĩnh lại, tuy rằng không hiệu quả bằng việc đánh dấu, nhưng hôm nay xem ra ít nhất thì nó cũng có tác dụng.

Mạc Lệnh Thu thân là một omega, tuy rằng anh luôn dùng thuốc ức chế dài hạn, đối với kì động dục có hơi bỡ ngỡ, nhưng cũng không phải là anh hoàn toàn không hiểu gì. Khi omega tiến vào kì động dục, alpha xung quang đều sẽ chịu ảnh hưởng của omega, đồng thời tiến vào kì động dục. Nếu như không muốn bị kì động dục chi phối thì alpha sẽ phải uống thuốc ức chế, còn không thì phải đánh dấu omega.

"Em uống thuốc ức chế rồi?" Mạc Lệnh Thu tạm thời chỉ nghĩ đến khả năng này.

"...Không ạ." Tối hôm qua sau khi Tưởng Thần Minh tiến vào kì động dục vì Mạc Lệnh Thu, cậu chưa kịp đi tìm thuốc ức chế đã bổ nhào về phía tuyến thể của đối phương.

Độ xứng đôi 100% thực sự không phải nói đùa, lúc ấy Tưởng Thần Minh chỉ cảm thấy mình điên mất rồi.

"Để lại vết cắn ở xung quanh tuyến thể cũng có tác dụng sao?" Mạc Lệnh Thu có hơi khó hiểu, nâng tay sờ vào vị trí tuyến thể sau gáy mình. Chỗ đó chỉ tê dại chứ không có cảm giác bất thường gì, nhưng sau khi biết chuyện xảy ra tối qua, anh lại thấy nó hơi nóng.

Tưởng Thần Minh gật đầu: "Có thể liên quan đến thuộc tính của em."

Tưởng Thần Minh là alpha cao cấp, chất dẫn dụ trời sinh đã vượt trội hơn hẳn những alpha bình thường, điều này cũng có nghĩa là chất dẫn dụ của cậu có tác dụng trấn an omega mạnh mẽ hơn.

Vùng da quanh tuyến thể mặc dù không nhạy cảm như tuyến thể có thể trực tiếp tiếp nhận chất dẫn dụ của alpha, cũng không thể bị cắn thì sẽ tạo ra đánh dấu tạm thời trong vòng ba tháng, nhưng khi alpha truyền chất dẫn dụ vào cũng có thể tạo ra tác dụng trấn an omega. Hiệu quả của phương pháp này sẽ phụ thuộc vào độ xứng đôi cao hay thấp của cặp AO mà thay đổi, cho nên đối với Tưởng Thần Minh và Mạc Lệnh Thu mà nói, phương pháp này vẫn rất hiệu quả.

"Ừ." Mạc Lệnh Thu đã hiểu, anh gật đầu rồi chậm rãi ăn cháo.

Tưởng Thần Minh thấy bát cháo đã gần hết, hỏi anh: "Thầy có muốn ăn thêm không ạ? Em nấu nhiều lắm."

"Có." Mạc Lệnh Thu thấy vừa đói vừa mệt, phản ứng dây chuyền của kì động dục rất rõ ràng.

Tưởng Thần Minh nhanh chóng ra ngoài múc một bát nữa cho anh, khi quay người lại, cậu đã thấy anh đi ra rồi. Mạc Lệnh Thu mở tủ lạnh, lấy hộp củ cải muối ra.

"Ngồi đi." Để củ cải muối lên bàn, Mạc Lệnh Thu chỉ vào chỗ trống phía đối diện.

Tưởng Thần Minh cũng lấy cho mình một bát cháo rồi ngồi xuống trước mặt anh.

"Hôm qua có hơi xấu hổ, hình như thầy cắn hơi mạnh." Mạc Lệnh Thu cúi đầu, vành tai hiếm khi trở nên ửng đỏ.

Tưởng Thần Minh còn chưa kịp đút thìa cháo vào trong miệng, tay cứ để giữa không trung không di chuyển. Một lúc sau, cậu cười nói: "Không sao đâu ạ, rất nhanh sẽ biến mất thôi."

Mạc Lệnh Thu đưa mắt trộm nhìn bả vai lộ ra ngoài chiếc áo ba lỗ của Tưởng Thần Minh rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Dấu răng kia là do anh cắn, đã đóng vảy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip