Mời cơm

Chiếc xe màu xám bạc chạy thẳng đến gần trường đại học A, Tưởng Thần Minh nhìn thấy cổng trường ngày càng gần, cũng ngại để Mạc Lệnh Thu đưa mình vào trong.

"Thầy ơi, cho em xuống ở cổng là được rồi ạ."

"Em ở tòa kí túc xá nào?" Mạc Lệnh Thu chậm rãi hỏi.

"Tòa số 21 ạ." Tưởng Thần Minh sợ Mạc Lệnh Thu không biết, lại giải thích thêm: "Tầng trên của phòng y tế trường đấy ạ."

"Chuyển ra ngoài ở có tiện không? Nếu không tiện thì em..." Mạc Lệnh Thu nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy để sinh viên chuyển từ kí túc xá ra ngoài ở thì không ổn lắm, dù sao anh cũng là giảng viên, nguyên tắc làm gương cho người khác anh vẫn hiểu rõ.

Mặc dù chuyện kì động dục không ổn định khiến anh rất đau đầu, nhưng...Bao Văn cũng không nói không thể dùng thuốc ức chế thông thường, anh có thể xem thử biện pháp này trước.

"Thuận tiện ạ." Tưởng Thần Minh ngắt lời Mạc Lệnh Thu, "Lúc đầu em định hỏi thầy có muốn chuyển đến chỗ em ở không cơ, nhưng mà chỗ đó hơi xa, em thấy thầy đi làm hay tan làm cũng không thuận tiện lắm."

Mạc Lệnh Thu không lên tiếng, anh vẫn nhớ loáng thoáng chuyện buổi tối hôm đó lần đầu tiên mình động dục, Tưởng Thần Minh bảo tài xế lái xe đến "Thế Hào Hoa Uyển". Người giàu sang phú quý chưa chắc đã mua được nhà ở đó, còn phải có đủ các mối quan hệ và quyền lợi nhất định trong tay.

"Thầy ơi?" Tưởng Thần Minh thấy Mạc Lệnh Thu không nói chuyện, bạo dạn gọi anh lần nữa.

Mạc Lệnh Thu dừng xe ở gần cổng trường: "Sao thế?"

"Thầy ơi, tối nay thầy có bận gì không?"

"Thầy không." Bởi vì hôm nay anh đã bảo Bao Văn rằng sẽ đến lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe nên những việc cần làm anh đã làm xong trong ngày rồi.

"Hay là bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi? Em mời." Tưởng Thần Minh cảm thấy, nếu đã muốn ở cùng nhau thì đi ăn cơm trước không phải sẽ tốt hơn sao.

Mạc Lệnh Thu nhìn cổng trường gần ngay trước mắt mình, lại nhìn phố ăn vặt nhộn nhịp cách đó không xa, gật đầu nói: "Em muốn đi ăn ở đâu?"

Tưởng Thần Minh thấy có hi vọng, lập tức đề nghị: "Có một cửa hàng bán đồ xiên ngon lắm, thầy có muốn đi không ạ?"

"Lái xe đi hả?" Mạc Lệnh Thu lại hỏi.

"Ở ngay phố ăn vặt đằng trước thôi thầy, xe thì...có lẽ hơi cồng kềnh ạ."

Phố ăn vặt là nơi ăn uống nhộn nhịp duy nhất ở gần đại học A, sinh viên ăn chán đồ ăn ở nhà ăn của trường thì sẽ đến phố ăn vặt tìm những món mới lạ. Bởi vì đồ ăn nơi đây rẻ nên rất được sinh viên yêu thích, đến buổi tối thì việc buôn bán lại càng sôi động. Đường ở đây vốn không rộng lắm, tất cả mọi người đều đi bộ, chắc chắn không lái được xe vào đây.

Mạc lệnh Thu cũng đã đi đến phố ăn vặt vài lần, hiểu rất rõ tình trạng nơi đó: "Vậy thầy lái xe về bãi đỗ xe."

Tưởng Thần Minh chợt nhớ đến bộ đồ bóng rổ vẫn chưa thay trên người mình, vội vàng nói: "Thầy ơi, cho em xuống ở đây thôi, em về thay quần áo đã, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cổng nhé?"

Mạc Lệnh Thu nhìn trang phục của cậu, nghĩ đến việc đối phương tự dưng bị mình đưa đến phòng khám, gật đầu.

Tưởng Thần Minh được cho phép, lập tức mở cửa xuống xe, chạy như bay về kí túc xá.

Trong kí túc xá chỉ có một mình cậu bạn béo, nhìn thấy Tưởng Thần Minh hấp tấp trở về, cậu ta bèn hỏi: "Ơ? Không phải cậu đi hẹn hò rồi à?"

"Cậu nghe ai nói thế?" Tưởng Thần Minh nhanh nhẹn cởi quần áo cho vào sọt quần áo bẩn rồi cầm bộ đồ sạch sẽ đi vào nhà tắm.

"Mấy người chơi bóng với cậu ở phòng bên cạnh ấy." Lúc đầu cậu béo còn định mua cơm giúp Tưởng Thần Minh, nhưng nhắn tin thì đối phương không trả lời nên tự ra ngoài ăn một mình. Vốn cho là Tưởng Thần Minh hoàn toàn không có hứng thú gì với omega mềm mại cuối cùng cũng biết rung động rồi, nhưng không nghĩ rằng nhanh như thế cậu đã quay về rồi.

"Mấy người đó đùa thôi." Tưởng Thần Minh nói xong thì đi vào nhà tắm, không cho cậu bạn béo cơ hội trả lời.

Tưởng Thần Minh ở khoa thể dục đã lâu, rèn luyện được rất nhiều kỹ năng tốt, chẳng hạn như tắm rửa, động tác rất nhanh chóng, năm phút sau đã quần áo gọn gàng đứng ở bên ngoài, đầu tóc ướt sũng nước.

Tóc của cậu không dài, lấy khăn mặt lau qua hai lần rồi sấy máy sấy một lúc là xong.

"Tớ đi đây." Cầm lấy thẻ của trường và điện thoại, Tưởng Thần Minh đi thẳng ra khỏi kí túc xá.

Mạc Lệnh Thu làm việc luôn không nhanh không chậm, anh đỗ xe vào bãi xong, đoán rằng Tưởng Thần Minh quay về chắc chắn muốn sửa soạn qua một chút, nên anh đến văn phòng lấy sạc điện thoại rồi mới đi về phía cổng trường.

Sinh viên nhìn thấy Mạc Lệnh Thu thì chân như được tự động lên dây cót, không ngừng sáp lại chỗ anh.

Vì không thể dùng thuốc ức chế, cũng không biết thuốc ức chế dài hạn lần trước dùng ở chỗ Phàn Niên có thể duy trì đến lúc nào, Mạc Lệnh Thu luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khiến những người đến gần phải sợ hãi dừng lại.

Cũng may anh đã xịt thuốc ngăn mùi lên người, vậy nên bắt chước mùi chất dẫn dụ giả làm alpha cũng không có vấn đề gì.

Tưởng Thần Minh chạy đến cổng trường thì thấy Mạc Lệnh Thu đang đứng bên đường đối diện với cổng khu Nam, tay trái đút túi, tay phải nghịch điện thoại.

"Thầy ơi, ngại quá, để thầy phải đợi lâu rồi." Tưởng Thần Minh đợi đèn chuyển sang màu xanh, lập tức chạy đến trước mặt Mạc Lệnh Thu.

Một cơn gió thổi qua, pha lẫn vào đó là mùi hạnh nhân đắng nhàn nhạt trên người Tưởng Thần Minh, Mạc Lệnh Thu không biết vì sao lại cảm thấy thoải mái hơn so với khi nãy đứng một mình ở đây.

Anh ngẩng đầu, thấy một lọn tóc nhỏ của Tưởng Thần Minh đang vểnh lên, có lẽ là trong lúc chạy đến đây thì bị gió thổi. Đưa tay chỉ lên đỉnh đầu mình, Tưởng Thần Minh ngạc nhiên, sau khi hiểu được thì giơ tay vuốt tóc mình xuống.

"Đã được chưa ạ?"

"Ừ." Mạc Lệnh Thu gật nhẹ đầu.

"Mình đi thôi thầy." Tưởng Thần Minh mỉm cười, sánh vai cùng Mạc Lệnh Thu đi đến phố ăn vặt.

Tầm bảy, tám giờ là lúc đông sinh viên đi ra ngoài nhất, trên đường có rất nhiều người, vốn dĩ mọi người đang nói chuyện rất rôm rả, vừa thấy Tưởng Thần Minh và Mạc Lệnh Thu đi cùng nhau, bầu không khí không chỉ còn là rôm rả nữa.

"Mẹ ơi, thầy Mạc đi với Tưởng Thần Minh? Tao có nhìn nhầm không đấy?"

"Sao hai người họ lại đi cùng nhau thế?"

"Cho nên cái bài đăng nổi rần rần đợt trước không phải là giả hả?"

"Chẳng lẽ giữa bọn họ là tình yêu AA?"

"Sao mà thế được?!" Có người đập mạnh vào đứa bạn ở bên cạnh vừa nói câu lớn mật.

Người đi qua nói cái gì, Mạc Lệnh Thu và Tưởng Thần Minh gần như nghe thấy hết, nhưng chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm chứ chẳng phải làm chuyện gì mờ ám, cho nên nên làm gì thì cứ làm đấy thôi.

Tưởng Thần Minh đưa Mạc Lệnh Thu đến quán bán đồ xiên mình thường đến kia, trong quán rất đông khách, mùi cay trộn lẫn với mùi các loại xiên tỏa ra, nhưng tiếc là không còn chỗ trống.

Đợi được mấy phút, Tưởng Thần Minh có hơi sốt ruột, bữa cơm này là cậu mời khách, chỗ cũng là do cậu chọn, bây giờ mà đứng ở đây xếp hàng thì có hơi xấu hổ.

"Hay là...Chúng ta đến quán khác?" Tưởng Thần Minh đưa ra đề nghị.

Mạc Lệnh Thu không trả lời, ánh mắt dừng trên những xiên đồ ăn đang đun trong nồi.

Lúc đầu Tưởng Thần Minh không biết anh đang nhìn cái gì, cẩn thận quan sát hồi lâu mới phát hiện anh đang nhìn một xiên đậu hũ cá.

"Ây dô, hai cậu đẹp trai, có bàn trống rồi này." Bà chủ vừa thấy trong quán có bàn trống liền đi ra bảo Mạc Lệnh Thu và Tưởng Thần Minh vào ngồi.

Trên bàn vẫn còn một ít đồ ăn thừa của vị khách trước, bà chủ nhanh tay thu dọn sạch sẽ, để lại chỗ cho hai người họ.

Mạc Lệnh Thu nghiện sạch sẽ, anh không ngồi xuống ngay mà lấy khăn giấy lau lại mặt bàn hai lần.

Tưởng Thần Minh hiểu ý, sau khi rút đũa ra thì xin bà chủ một bình nước nóng to, nhúng đũa vào rồi mới đưa cho Mạc Lệnh Thu.

"Thầy ơi, để đũa ở đây là được, chúng ta phải tự đi lấy xiên." Chỉ vào chỗ xiên để trong tủ lạnh, Tưởng Thần Minh sợ Mạc Lệnh Thu chưa từng đến chỗ này, chu đáo giải thích.

Mạc Lệnh Thu gật đầu, đi cùng cậu đến trước tủ lạnh, anh chọn những thứ mình thích ăn cho vào một cái giỏ nhỏ.

Lúc đầu Tưởng Thần Minh không để ý đến, đến khi cậu lấy xong đồ rồi quay đầu lại nhìn, đã thấy đậu hũ cá chất đầy trong giỏ của Mạc Lệnh Thu: "Thầy ơi...Thầy thích đậu hũ cá lắm hay sao ạ?"

"Ừ."

"Nhưng mà có phải thầy lấy hơi nhiều rồi không?" Tưởng Thần Minh nói xong, lại đề cử cho anh mấy món: "Bánh gạo phô mai với tôm nõn cũng ngon lắm thầy."

Mạc Lệnh Thu nhìn qua rồi ôm cái giỏ đứng im.

Tưởng Thần Minh sờ gáy, chỉ có thể cầm cái giỏ đi xếp hàng. Đợi đến lượt cậu, Mạc Lệnh Thu mới ôm cái giỏ của mình đi đến, đậu hũ cá ở bên trong đã được bỏ bớt đi một nửa, thay vào đó là món bánh gạo phô mai và tôm nõn Tưởng Thần Minh đã nhắc đến.

Tưởng Thần Minh nhướn mi, tâm trạng ngay tức khắc trở nên vui vẻ: "Thầy đưa cho em đi."

Mạc Lệnh Thu đưa giỏ của mình cho cậu, Tưởng Thần Minh nói mời khách là mời khách, trả tiền ngay không lòng vòng.

Hai người ngồi vào chỗ chưa được bao lâu, xiên nấu chín đã bược bê lên. Bởi vì trong bánh gạo phô mai có nhân nên không được xiên vào que gỗ, sau khi nấu chín thì chìm hết xuống đáy bát.

Tưởng Thần Minh nhắc nhở Mạc Lệnh Thu gắp lên ăn trước đi, nếu không lát nữa nó dính xuống đáy bát sẽ không gắp lên được đâu.

Khi ăn cơm Mạc Lệnh Thu rất giống cậu, im lặng không nói gì, cúi đầu chăm chỉ gỡ xiên gỗ, sau đó cho vào trong miệng. Anh còn đổ một đĩa dầu mè, nếu thấy chưa đủ vị thì sẽ chấm thêm.

Để bầu không khí không quá mức im lặng, Tưởng Thần Minh cố tìm chủ đề nói chuyện.

"Thầy ơi, lát nữa ăn xong thì em về kí túc xá thu dọn đồ đạc nhé?" Nếu phải chuyển từ kí túc xá ra ngoài thì ít nhất cũng phải mang quần áo và mấy thứ linh tinh theo.

Mạc Lệnh Thu đang gắp bánh gạo thì ngừng lại, ngẩng đầu lên: "Được."

"Lát nữa ăn xong thì em sẽ về dọn đồ luôn, dọn cũng nhanh thôi vì em không có nhiều đồ lắm." Nhà Tưởng Thần Minh cũng ở thành phố A, cậu ở kí túc xá chỉ để tiện đến trường hơn mà thôi.

"Ừ." Mạc Lệnh Thu lại trả lời, cho miếng bánh gạo sắp rơi khỏi đũa vào trong miệng.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đến cổng trường, Tưởng Thần Minh chào anh rồi nhanh chóng chạy về kí túc xá dọn đồ.

Mạc Lệnh Thu nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi. Vì không để mất quá nhiều thời gian, anh đi về bãi đỗ xe, lái xe từ khu Nam sang khu Bắc, sau đó dừng xe ở dưới tòa kí túc xá số 21.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu bạn béo, Tưởng Thần Minh thu dọn đồ vật cần thiết xong thì kéo vali xuống dưới. Cậu vốn định mang vali sang khu Nam tìm Mạc Lệnh Thu, nhưng không ngờ vừa ra khỏi kí túc đã nghe thấy tiếng còi xe. Quay đầu nhìn lại, Mạc Lệnh Thu đang ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô lăng.

Cách một lớp kính cũng không ngăn được vẻ xinh đẹp đầy lạnh lùng của Mạc Lệnh Thu, thực sự rất xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip