Chap 7

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm người đàn ông nọ, người này không ai khác chính là Kim Hi Minh, cũng chỉ có Kim Hi Minh mới gọi cậu là bảo bảo.

Chẳng qua là, tại sao mới qua có hai ngày mà Kim Hi Minh lại trở nên như vậy? Bộ dáng như một người mất hồn, hai mắt tràn đầy tơ máu, giọng nói thì khàn khàn không nghe rõ. Vốn dĩ là một công tử ca phong lưu tuấn tú bây giờ chẳng khác nào ông chú nghiện ngập cờ bạc thiếu nợ ( =>>> liên tưởng thú dị)

Kim Thái Hanh còn chưa kịp ngẩn ngơ được bao lâu thì bị giọng nói đầy kích động của Kim Hi Minh kéo trở về.

"Bảo bảo em thế nào rồi? Có bị thương hay không? Có đói không?........ Thật xin lỗi, là anh trai vô dụng không bảo vệ được em, em bị người ta hại anh cũng không biết.. Nhưng em yên tâm đi, anh trai sẽ giúp em báo thù, anh sẽ không để tên khốn kiếp đó chết yên ổn đâu..."

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nhìn anh, một hồi lâu mới nói.

"Không cần. Anh đã làm rất tốt rồi, là anh từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc em bảo vệ em, không để cho em bị người khác bắt nạt. Em gây chuyện dù lớn hay nhỏ anh đều đi sau thu dọn tàn cuộc. Anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới này. Nhưng chuyện trả thù thì để em tự tay làm, như thế mới có ý nghĩa. Anh hiểu chứ?"

Kim Thái Hanh nói, nói ra hết nỗi lòng của nguyên chủ cũng như trút hết nỗi lòng của cậu dành cho người anh ruột thịt thân thuộc của mình.

"Anh, anh hiểu rồi."

Kim Hi Minh có chút ủ rũ trả lời. Người đàn ông cao lớn thế mà ủ rũ cúi đầu lại có chút đáng thương.

Kim Thái Hanh chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó vươn một bàn tay ra ngoài song sắt vỗ vỗ lên đầu anh trai này như đang vỗ một con cún to bự, giọng dịu xuống nói.

"Được rồi. Anh trai ngoan a, mau trở về nhà nằm ngủ một giấc, thức dậy liền thấy em rồi. Nhìn xem đôi mắt anh kìa đỏ hết trơn luôn rồi."

Cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại của em trai vỗ nhẹ trên đầu tóc mình, đôi mắt Kim Hi Minh như phát ra ánh sao, sau đó liền ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đi vài bước ngoái đầu về sau một lần, một bộ dáng lưu luyến khó rời.

Kim Thái Hanh liếc nhìn bóng dáng ủ rũ cụp đuôi ra ngoài của anh lại đưa mắt nhìn về vị mỹ nữ nãy giờ vẫn đứng đó xem trò giữa anh em bọn cậu.

"Thật không ngờ nha, Kim đại thiếu gia luôn lạnh mặt không gần nam nữ thế mà lại là một đệ khống lại còn dính người đến như vậy. Nói ra chắc chả ai tin đâu."

Mỹ nữ che miệng cười cười nhìn về phía cửa ra vào lại quay về nhìn Kim Thái Hanh bên trong song sắt, giơ lên bàn tay thon dài xinh đẹp.

"Xin chào tiểu thiếu gia Kim gia, tôi gọi là Thẩm Nguyên Hân, chị gái của tên ngốc Thẩm Nguyên Đình. Rất hân hạnh được quen biết cậu!"

Kim Thái Hanh bấy giờ mới nhìn kỹ lại bộ dáng của mỹ nữ trước mặt, đúng là có vài nét trông giống Thẩm Nguyên Đình.

Cậu lại đưa tay nắm lấy bàn tay đang đưa ra kia của Thẩm Nguyên Hân, đầu nhỏ nhẹ gật tỏ vẻ xin chào.

"Vậy bạn nhỏ đáng yêu kiên nhẫn chờ hết thời hạn nha, chị phải đi rồi."

"Tạm biệt."

Thâm Nguyên Hân vẫy tay chào tạm biệt cậu, sau đó xoay người rời đi.

Kim Thái Hanh nhìn người rời đi, không gian thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Cậu trở về bên cái giường nhỏ ngồi xuống, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

[Triệu Thiên Bảo đúng không? Tao đã đến đây rồi, tốt nhất là mày đừng để thấy được mày. Nếu không........]

Thời gian nhanh chóng trôi đi, thời hạn 24 giờ cách ly đã hết, Kim Thái Hanh được tự do đi lại trong căn cứ T thị.

Cậu hỏi thăm một đường tìm đến được biệt thự nơi cả nhà họ Kim đang sống. Nhìn được người quản gia lớn tuổi quen thuộc trong ký ức của nguyên thân, người nọ cũng nhìn thấy được cậu.

Kim Thái Hanh ngay lập tức chứng kiến một màn "lão lệ tung hoành" trong truyền thuyết, lão quản gia đôi mắt rưng rưng ngập nước đi nhanh về phía cậu, xúc động xoay xung quanh người cậu quan sát trên dưới một lượt.

"Tiểu thiếu gia rốt cuộc cậu cũng trở về rồi. Mọi người đều rất lo lắng cho cậu, nhất là đại thiếu gia. Cậu chịu khổ nhiều rồi a tiểu thiếu gia, nhìn xem cả người gầy đến như vậy lại còn đen đi rồi này.....bla bla....."

Kim Thái Hanh bị lão quản gia vậy quanh lải nhải lài nhài mà chỉ có thể bất lực thở dài. Lúc này ông như nhớ ra gì đó lập tức chạy vọt vào bên trong.

"Chậm thôi chạy chậm thôi a Trần gia gia..."

Kim Thái Hanh nhìn mà hú cả hồn, chỉ sợ ông té ngã. Ông lão đã hơn 70 tuổi lúc nãy còn tay đấm lưng tay chống gậy ấy thế mà bây giờ chạy nhanh lướt như gió, cả người tràn trề sinh lực. Cậu đứng bên ngoài còn nghe loáng thoáng được giọng nói tràn đầy hưng phấn của ông.

"Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia mau đến đây! Tiểu thiếu gia trở về rồi!!"

Chỉ sau khoảng 5s vài bóng đen từ trên lầu phóng xuống đến trước mặt Kim Thái Hanh, mà nhanh nhất phải kể đến bóng đen Kim Hi Minh.

Kim Thái Hanh lặng lẽ thở dài một tiếng: aizz thương thay cho tấm lòng của người cuồng em trai này...

Phía sau lần lượt xuất hiện thêm những người khác, có người ông lớn tuổi một tay chống gậy batong tay còn lại thì cầm một cái khăn tay chấm chấm nước mắt, túm gọn bằng câu: Lão lệ tung hoành.

Bên cạnh ông là một đôi nam nữ trung niên chính là cha mẹ, cũng đang nước mắt lưng tròng nhìn cậu không chớp mắt.

Kim Thái Hanh bị bốn người vây xung quanh, vòng bên ngoài là lão quản gia cùng người làm trong nhà. Tiểu thiếu gia này cực kỳ được chào đón, cực kỳ được yêu thích!

Kim Thái Hanh được người hộ tống một đường vào phòng khách, trên đoạn đường nhỏ phải trả lời 7749 câu thăm hỏi. Dù có hơi phiền nhưng là loại phiền toái ngọt ngào, cậu tình nguyện "bị" phiền như thế này.

Sau đó các bác các cô chú Kim gia lần lượt trở về, Kim Thái Hanh lần nữa cảm khái nguyên chủ có được bao nhiêu là sủng ái.

Bọn họ cùng quay quần bên nhau ăn bữa cơm chiều. Ăn xong lại được anh chị em kéo đi tản bộ tham quan căn cứ này.

Mấy người đi đi một hồi đến được một khu biệt thự khác, cũng đồ sộ tương tự bên Kim gia. Đám người còn chưa kịp đến gần thì một giọng nói đối với bọn họ ai cũng quen thuộc đến chán ghét vang lên.

"Tuấn ca ca~~~"

Anh chị em Kim gia đồng loạt quay đầu nhìn Kim Hi Minh bên cạnh, sau đó không nói hai lời chia nhau hành động. Bốn người lớn giữ hai tay, hai đứa em nhỏ cũng chạy đến ôm chân dùng sức giữ hắn lại.

Kim Thái Hanh cái hiểu cái không nhìn bọn họ bày binh bố trận.

"Mọi người đang làm gì vậy?"

Mấy người trăm miệng một lời đáp lại

"Giữ anh trai của em lại nha!"

Kim Thái Hanh: ??? Làm gì đấy? Bộ ổng sắp hắc hóa à?

Lúc này đôi mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía trước, thân ảnh hai người trước sau lần lượt xuất hiện. Và không phải ai khác chính là Kim Nam Tuấn và Triệu Thiên Bảo.

Triệu Thiên Bảo!!!

Con ngươi Kim Thái Hanh căng tròn, hai bàn tay siết chặt ẩn hiện gân xanh, gương mặt vốn đẹp đến lóa mắt như ánh mặt trời rạng rỡ sau cơn mưa bây giờ lại âm u cùng cực. Một cảm giác nặng nề lạnh lẽo bỗng bao trùm không gian xung quanh.

Hai người kia như có cảm giác mà quay đầu lại nhìn. Chỉ một ánh nhìn khiến họ sửng sốt. Triệu Thiên Bảo theo bản năng rùng mình run rẩy, đôi mắt trợn to tràn đầy khó tin cùng hoảng sợ.

Kim Thái Hanh... Cậu ta...không phải cậu ta đã bị tang thi ăn rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Là gã hoa mắt hay cậu ta đã...

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu gã làm cho gã thập phần sợ hãi, sau đó như có ma đuổi phía sau mà hoảng loạn bỏ chạy.

Kim Thái Hanh nheo mắt nhìn theo hướng gã bỏ chạy, thu hồi ánh mắt tiếp tục vui vẻ cùng anh chị em Kim gia.

Vẫn còn quá sớm để bắt đầu săn mồi. Niềm vui của một kẻ đi săn chính là nhìn thấy con mồi sợ hãi giãy giụa trong vô lực, nhìn nó từ từ mất đi sự sống.

-----------------------end chap 7-------------------

Ban đầu viết phần này tự nhiên tui có cái suy nghĩ chơi "huynh đệ luyến" á, tính cho Kim Hi Minh nhảy vào làm na8 nhưng sau lại thôi 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip