CHAP 7
#Quá Khứ
* 13 NĂM TRƯỚC *
Ngày x tháng x năm xxxx
Xoảng... Rầm, tiếng đổ vỡ phát ra từ căn biệt thự Tiêu gia và kèm theo đó là tiếng của nói của người phụ nữ
" Anh giải thích cho tôi biết những tấm hình này là sao " bà tức giận ném sắp hình vào người đàn ông đang đứng đối diện
" Nếu cô đã biết thì tôi chẳng có gì để giải thích cho cô cả " người đàn ông thản nhiên nói
" Anh, đồ khốn kiếp nhà anh, uổng công gia đình tôi đối xử tốt với anh như vậy đúng là khốn nạn mà " bà dơ tay định đánh ông ta nhưng bị ông ta bắt được và hất bà ngã xuống đất
Tay bà đập trúng những mảng thủy tinh dưới sàn nhà, máu cũng từ đó chảy ra rất nhiều
Cậu và anh đúng lúc vừa đi học về, đang tung ta tung tăng vào nhà thì nhìn thấy mẹ mình ngồi dưới đất máu thì ở xung quanh người bà
" MẸ " hai người hốt hoảng chạy vào
" Cha, người làm gì mẹ vậy... hức hức" cậu với anh đỡ bà đứng dậy
" Hắn ta không xứng để con gọi bằng cha đâu " bà đứng dậy kéo hai đứa con mình ra sau lưng
" Cô " ông ta định dơ tay tát bà nhưng bị anh chặn lại
" Cha có chuyện gì thì nói được không, người không thấy tay mẹ bị chảy máu nhiều lắm sau " anh cố kiềm nén không cho nước mắt chảy xuống
" Hừ...ta chả có gì để nói " ông ta quay đi, đi lại cái tủ gần đó lấy ra tờ giấy rồi quay lại chỗ ba người đang đứng đặt tờ giấy xuống bàn
" Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký rồi Chiến nhi tôi sẽ nuôi còn Quốc nhi cô nuôi, về tài sản thì chia đôi "
" Được tôi sẽ ký, để cho anh và cô ta dễ dàng qua lại và tại sản tôi không cần " bà nói xong lấy cây viết ký vào không một chút hối tiếc
" Vậy...vậy là sao " anh đứng đấy thất thần hỏi
" Ly...ly hôn rồi cô ta..cô ta là ai " cậu cũng như anh hỏi
" Đây hai đứa xem " Ông ta đưa tờ đơn ly hôn và sắp hình đó cho hai người
" Không...không thể...không thể nào như vậy được...hức....ly hôn gì chứ...cha mẹ....chỉ...chỉ là đang đùa thôi đúng không. Anh hai, cha mẹ...cha mẹ chỉ đùa chúng ta thôi phải không anh...hức hức " cậu nắm lấy tay anh mình lây lây nức nở nói
" Chúng ta phải chấp nhận sự thật với nó thôi em à " anh kếu cậu ôm vào lòng nói
" Không đúng...hức hức...không phải sự thật hức...oa..oa anh lừa em....hức hức...anh lừa emmmm " cậu càng ngày khóc càng dữ dội hơn
" Nên chấp nhận sự thật thôi con " bà đưa tay vuốt tóc cậu dịu dàng nói
" Không hức...con không muốn aaaaaaaa " cậu hét lớn rồi ngất đi
" Chiến nhi, tỉnh lại đi em đừng làm anh sợ mà, nè em mau tỉnh dậy đi, em nói gì anh cũng nghe theo hết " anh cũng chẳng kiềm được nước mắt nữa rồi, anh lây lây gọi cậu
" Chiến nhi đừng làm mẹ sợ mà con, quản gia mau chuẩn bị xe cho tôi nhanh lên " bà vừa nói vừa khóc
" Chiến Chiến, cha xin lỗi tất cả đều tại cha " Ông ta nói trong hối hận vì đã làm tổn thương đứa con bảo bối của ông ta
" Ông im đi, cũng tại ông mà con tôi mới ra nông nỗi này, thằng bé mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho anh đâu " bà đẩy ông ta ra không cho ông ta lại rằng cậu
" Hai người thôi đi, còn không nhanh đưa em ấy vào bệnh viện mà còn ở đó cải nhau nữa " anh nói xong bế cậu ra ngoài xe đang đậu sẵn, hai người nghe anh nói thì cũng nhanh chóng ra xe rồi chạy đến bệnh viện
{ vì cậu 10 tuổi khá nhẹ nên anh 13 tuổi có thể bế cậu dễ dàng }
* Bệnh viện D thành phố *
Xe chạy đến bệnh viện anh nhanh chóng bế cậu vào bên trong, các bác sĩ y tá nhìn thấy anh đang bế cậu thì nhanh chóng đưa cậu vào phòng cấp cứu
1 tiếng sau
Bác sĩ bước ra nói " Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia đã không sau rồi ạ, chỉ vì cậu ấy bị kiệt sức và bị sốc nặng nên dẫn đến ngất và có thể sau khi tỉnh dậy cậu ấy sẽ có thể bị trầm cảm hoặc có thể bị mất chứng sợ ở một mình nên mọi người hãy chú ý "
" Vậy những triệu chứng đó có hết hay không " bà khẩn trương hỏi
" Nếu được chăm sóc tốt và ăn uống đủ chất thì sẽ hết ạ " ông bác sĩ cung kính nói
" Chúng tôi có thể vào thăm em ấy được chưa " anh hỏi
" Vâng được rồi thưa cậu, chúng tôi sẽ chuyển tiểu thiếu gia lên phòng hồi sức ạ, tôi xin phép lui " ông bác sĩ nói rồi xin phép quay đi
Sau khi vị bác sĩ đó đi thì ba người đi lại phòng hồi sức cậu đang nằm, đến trước cửa bà quay qua ông ta nói
" Tôi và Quốc nhi sẽ ở đây chăm sóc cho con, còn anh thì quay về với cô ta đi nếu anh còn ở đây thằng bé tĩnh lại thấy anh rồi lại kích động, còn đồ tôi và Quốc nhi tôi sẽ cho người đến dọn đi " nói rồi bà mở cửa đi vào trong để lại ông ta bên ngoài
Bên trong, anh kéo cái ghế lại gần chiếc giường cậu đang nằm, anh đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cậu
" Thằng bé sẽ không sao đâu con, mẹ tin thằng bé rất dũng cảm sẽ đối mặt được với việc này thôi, nên con đừng lo " bà đưa tay vỗ vai anh ân cần nói
" Vâng, mà tay mẹ " anh nhìn cậu rồi quay tầm mắt nhìn tay bà
" À, tay mẹ băng lại rồi không có gì nghiêm trọng đâu, cũng trễ rồi con ăn gì không mẹ đi mua cho "
" Con không muốn ăn, vậy mẹ về nghỉ đi con ở đây trông em cho " anh nói
" Sau để con ở đây một mình được chứ, lỡ có chuyện gì gấp thì sau "
" không sau đâu mẹ, nếu có chuyện gấp con sẽ điện cho mẹ mà, mẹ đừng lo " anh cười nhẹ với mẹ mình nói
" Ừm, vậy mẹ về, có việc gì gấp thì điện cho mẹ " bà nói rồi quay đi ra về
Anh mệt mỏi nhìn đứa em trai yêu quý của mình tay đang chuyền nước biển, đang yên giấc ngủ trên chiếc giường lớn kia.
Anh leo lên giường đắp chăn cho cả hai, anh ôm cậu vào lòng rồi ngủ đến sáng
____________________
Mỏi tay quá trời quá đất luôn các tình yêu ạ, chúc mọi người buổi tối vui vẻ a~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip