Chương 39 Vơ vét tài sản thành công
Thông tin của Dịch Dương được gửi đến Âu Dương Sâm hai giờ sau khi Lưu Diệc Thư rời đi.
Thông tin trong túi da bò đối với Âu Dương Sâm mà nói chỉ là một vài thông tin anh ta đã biết mà thôi, thật ra anh ta có thể bỏ qua nhưng nghĩ đến mặt mày lạnh băng của Dịch Dương, anh ta cảm thấy mình phải nhìn một chút, muốn bắt được con mèo hoang cần phải phí chút công phu.
Anh ta rút tư liệu nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến.
Ngón tay thon dài nhàu nát mảnh giấy mỏng, rất lâu sau mới đặt nó trở lại như cũ, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp hiếm hoi, sau đó anh ta mới chậm rãi đứng dậy thu dọn, quăng những tư liệu kia cùng túi da vào đống giấy vụn rồi châm lửa, Từ Thành ở bên ngoài ngửi thấy khói, lập tức lao vào, hắn thấy lão đại đang đứng giữa nhà với một đống tro cháy trước mặt.
Từ Thành khéo léo không hỏi bất cứ câu hỏi nào, vẻ mặt Âu Dương Sâm xấu chưa từng thấy nhìn chằm chằm vào hắn, nói rõ, "Cử người theo dõi Lưu Diệc Thư, nếu hắn có bất cứ khác thường nào, lập tức diệt khẩu, Bạch Thanh không phải là người dễ đối phó, vì vậy cố gắng làm cho sạch sẽ."
"Vâng."
Lưu Diệc Thư trở về Hoa Thành vào chiều hôm đó, hắn nán lại để ký hợp đồng với Âu Dương Sâm nên giờ phải vội vã trở lại công ty để giải quyết những việc tồn đọng, trên đường đi hắn không nói lời nào, khóe miệng mím chặt, có loại dự cảm không tốt như là sắp chết đến nơi.
Bạch Thanh cầm vô lăng lo lắng nhìn hắn, "Nhị thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
Lưu Diệc Thư bị giật mình, không tự chủ được a một tiếng, sau đó mềm nhũn ngã vào ghế da phía sau, lẩm bẩm nói, "Bạch Thanh, anh nói Âu Dương Sâm sẽ giết tôi sao? Tôi biết được bí mật của Dịch Dương, mà Dịch Dương nhất định là một sự tồn tại có ý nghĩa nào đó với Âu Dương Sâm, mặc dù Dịch Dương đã chết mấy năm nhưng để bảo toàn thanh danh cho cậu ta, Âu Dương Sâm sẽ không giết người diệt khẩu chứ?"
Bạch Thanh không nói lời nào, mà là chăm chú nhìn tình hình giao thông.
Bọn họ bây giờ đang ở trên đường cao tốc, giọng nói Lưu Diệc Thư rất hoảng loạn, hắn sốt ruột, vậy bọn họ ngày hôm nay trên cơ bản là dữ nhiều lành ít.
"Bạch Thanh, anh sẽ bảo vệ tôi, đúng không?" Lưu Diệc Thư vươn tay nắm lấy ống tay áo của anh, bướng bỉnh như sợ anh buông ra hắn sẽ mất đi chỗ dựa.
Bạch Thanh không nhìn hắn, chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Lưu Diệc Thư không hiểu vì sao hắn lại sợ Âu Dương Sâm như vậy, lúc hắn đâm chết Lưu Diệc Dương, hắn cũng không có loại sợ hãi chết chóc này, bây giờ bị ánh mắt và cảnh cáo của Âu Dương Sâm làm cho hắn hoang mang lo sợ, là bởi vì hắn ngày thường an nhàn quá hay là do Âu Dương Sâm quá khủng khiếp?
Hắn không thể biết được khả năng nào lớn hơn, hắn chỉ muốn quay lại Lưu gia càng sớm càng tốt, nơi đó là pháo đài cuối cùng của hắn. bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com
Chỉ mất ba hoặc bốn giờ lái xe từ Phượng Thành đến Hoa Thành, khi Lưu Diệc Thư và Bạch Thanh về đến nhà thì đã 7 giờ tối, người quản gia nói rằng Lưu Tề Vân vẫn chưa về. Chân trước bước vào cửa, người hầu theo vào với một phong bì da bò trong tay, khi Lưu Diệc Thư nhìn thấy phong thư, ánh mắt bỗng sáng ngời, giật lấy phong thư từ tay người hầu.
Phong bì vẫn là chữ viết ở cấp tiểu học, một tờ giấy trắng dính trên đó, với một dãy số tài khoản ngân hàng và một dãy ghi chép từ người gửi.
"Lá thư này xuất hiện trong hộp thư khi nào vậy?" Lưu Diệc Thư hỏi.
Người hầu không hiểu sao sắc mặt của nhị thiếu gia đột nhiên trở nên xấu xa như vậy, cẩn thận hồi đáp, "Buổi sáng tôi chưa thấy, chắc là buổi chiều vừa gửi đến."
"Đi xem video giám sát, coi ai đã để nó vào?"
"Nhị thiếu gia, giám sát ở cổng đã hỏng rồi, ngày mai nhân viên bảo trì mới đến."
Vẻ mặt Lưu Diệc Thư cứng ngắc, giống như sắp nhe răng ra cắn một cái, cuối cùng chỉ bóp tờ giấy trắng như tuyết thành một quả bóng, nắm chặt trong lòng bàn tay, Bạch Thanh đi vào xách theo hành lý, chờ anh bước đến, hắn ngay lập tức ném quả bóng giấy cho anh, "Đi kiểm tra tài khoản này."
Bằng thế lực Lưu gia, để kiểm tra một tài khoản rất dễ dàng.
Vấn đề là, tài khoản này đến từ một ngân hàng Thụy Sĩ, và ngân hàng Thụy Sĩ thì quá nổi tiếng về giữ bí mật tuyệt đối đặc biệt là thông tin khách hàng, vì vậy Bạch Thanh ngoại trừ thông tin của tài khoản là do người họ Lưu mở, thì không thu hoạch được gì.
Lưu Diệc Thư tức giận đến mức đập vỡ tan tành chiếc bình pha lê trong phòng, sau đó loạng choạng nói, "Chuyển 10 triệu vào tài khoản này."
Lúc này, hắn không còn quan tâm đến việc bên kia có đe dọa lần nữa hay không. Chưa đầy một tháng nữa buổi tiệc chiêu đãi cuối năm của công ty sẽ diễn ra, hắn không thể để xuất hiện bất trắc gì vào lúc này, vì vậy cho dù sự uy hiếp của bên kia là một cái hố không đáy, trong thời gian này hắn vẫn phải thỏa mãn, nếu không, e là vì nhỏ mà mất lớn.
Cũng may, bên kia có vẻ là một kẻ tống tiền rất chuyên nghiệp, vào ngày thứ sáu sau khi chuyển 10 triệu nhân dân tệ, một gói hàng xuất hiện trong hộp thư của Lưu gia, trong đó có một máy ghi âm màu đen, điều quan trọng nhất là Lưu Diệc Thư rất chắc chắn, rằng chiếc máy ghi âm này là bằng chứng sơ khai nhất. Hắn ném chiếc máy ghi âm vào lò vi sóng trong nửa giờ, sau khi nghe thấy tiếng nổ mới hài lòng rút phích cắm ra, bây giờ không còn gì có thể đe dọa hắn ta nữa.
Cửa ải cuối năm đang đến gần, trong không khí tràn ngập mùi lễ hội, Tạ Hiểu Quân đã bắt đầu chuẩn bị đồ cho năm mới như mọi khi, Lưu Diệc Dương chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, không có thiếu gia lại thêm công việc, Tạ Hiểu Quân cũng rất bận rộn. Hai đứa nhỏ đội mũ giáng sinh màu đỏ tươi chạy quanh phòng, Lưu Diệc Dương đang ngồi trên sô pha xem TV, gần đây nhiệt độ bên ngoài dường như đã giảm đi không ít, cậu lười đi ra ngoài, cũng học theo phụ nữ theo dõi các series phim bộ nhàm chán.
Dù rất dở lại rất dài, thế nhưng Lưu Diệc Dương cho rằng cảm giác đó thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều so với việc đối mặt với tên Âu Dương Sâm kia nhiều lắm.
"Thiếu gia, lần trước cậu đã chọn được cửa hàng mà cậu nói chưa?" Tạ Hiểu Quân trang bị đầy đủ, trên tay cầm một cây chổi dài, quét dọn trần nhà của phòng bếp.
Lưu Diệc Dương chống cằm, nhìn chằm chằm TV, nhẹ giọng đáp, "Tôi đã chọn xong, còn đang chờ ông chủ hồi âm."
"Bên kia cũng quá khoe mẽ đi?" Tạ Hiểu Quân không ngờ thiếu gia của mình đứng ra mà bên kia còn không chịu cho thuê, cho nên hắn có chút oán giận.
Lưu Diệc Dương mỉm cười, "Cũng nhanh thôi."
Tiểu Hải mệt mỏi vì chạy đi tới ngã trên đùi của ba ba, hỏi, "Ba ba, cái người thúc thúc lần trước đâu rồi?"
Lưu Diệc Dương nhảy dựng lông mày, lần đầu tiên phát hiện trí nhớ của Tiểu Hải tốt như vậy, Âu Dương Sâm đi đã gần nửa tháng rồi, không ngờ tiểu tử này vẫn nhớ kỹ một người như vậy, "Thúc thúc kia đi chỗ rất xa rồi."
"Còn xa lắm không ba ba?" Tiểu Hải tiếp tục hỏi.
"... Rất xa, rất xa."
"Ba ba, gọi thúc ấy tới nhà nấu cơm nữa đi." Trơn Trơn bước tới ngồi bên cạnh cậu, ôn tồn nói.
Tạ Hiểu Quân cảm giác sắp mất bát cơm liền chạy tới, ôm đùi thiếu gia, "Thiếu gia, vì lòng trung thành tận tâm của tôi, đừng sa thải tôi a!" Việc sắp mất việc khiến hắn bỏ qua điểm quan trọng, đó là, người thúc thúc trong miệng của Tiểu Hải rốt cuộc là ai?
"Ai nói tôi muốn sa thải anh?" Lưu Diệc Dương liếc hắn một cái.
Trơn Trơn trừng mắt nhìn Tạ ca ca, "Ngốc quá, lần sau thúc ấy đến nấu ăn, anh ở bên cạnh học lén là được."
Tạ Hiểu Quân, "... ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip