Chương 63:


Đối với chất vấn của Cố Bắc, Thẩm Nghị không thể trả lời được, vì vậy cậu ta chỉ có thể im lặng.

Cố Bắc không nghe thấy câu trả lời của cậu ta, tiếp tục nói, "Tôi nghe nói rằng Lưu lão tiên sinh không cho cảnh sát nhúng tay chuyện này?"

"Ừm, cảnh sát đã đến nhà họ Lưu, nhưng Lưu Tề Vân khẳng định vẫn cần điều tra băng ghi âm, nên không giao Lưu Diệc Thư ra, cảnh sát bị thế lực của nhà họ Lưu ép buộc, nên họ phải nhượng bộ." Đối với điểm này, Thẩm Nghị cũng thấy rất kỳ lạ, mặc dù Lưu Tề Vân đã rời khỏi đất nước từ rất lâu trước đó và ném gánh nặng của Lưu thị cho Diệc Dương mà không có tinh thần trách nhiệm, nhưng nói đúng ra, Diệc Dương vẫn luôn là con của ông ấy, không có lý do gì ông ấy lại dung túng cho một kẻ sát nhân con trai của mình, mặc dù sát nhân cũng chính là con trai riêng của ông ấy.

"Chuyện này không thể để yên, cho dù Lưu Tề Vân muốn bảo vệ Lưu Diệc Thư, chúng ta cũng phải báo thù cho Diệc Dương!" Cố Bắc vẫn luôn nhẹ nhàng, cho dù trước đây bị Tần Tỉ đối xử như vậy, anh vẫn là một bộ dạng người bình thường, nhưng bây giờ giọng điệu kích động này khiến Thẩm Nghị hơi kinh ngạc, "Cố Bắc, anh định làm gì? Anh trực tiếp đến Lưu gia gặp Lưu Tề Vân đòi người sao?"

"Cái gì mà không được?" Giọng của Cố Bắc cứng rắn có thể nghe được qua điện thoại "Nếu Lưu Tề Vân không muốn khó dễ Lưu Diệc Thư, nhưng chúng ta không thể bỏ qua, lẽ nào Diệc Dương nên chết vô ích sao?

"Cố Bắc, xin anh hãy bình tĩnh trước, dù sao thì Lưu Tề Vân cũng là cha của Diệc Dương và là chủ tịch của toàn bộ tập đoàn Lưu thị, chúng ta cũng không phải là cảnh sát, chúng ta không thể đột nhập vào nhà người khác nếu không có giấy tờ cho phép."

Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, ngay khi Thẩm Nghị nghĩ rằng Cố Bắc đã từ bỏ ý định này, giọng nói của Cố Bắc đột nhiên vang lên, "Ai nói chúng ta sẽ đột nhập? Ngày giỗ của Diệc Dương sắp tới rồi, tại sao chúng ta không đến Lưu gia với danh nghĩa tưởng niệm Diệc Dương? Lần này Lưu Diệc Thư gây náo loạn lớn như vậy, cho dù chỉ mang tội danh nghi phạm, Lưu Tề Vân cũng sẽ không thả hắn đi, miễn cho hắn gây thêm rắc rối. Chắc chắn bây giờ Lưu Diệc Thư vẫn đang ở trong Lưu gia, cho dù hiện tại không tìm được Lưu Diệc Thư, chúng ta vẫn có thể bóng gió từ miệng Lưu Tề Vân."

Thẩm Nghị cân nhắc một hồi, "Nếu là như vậy, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một người khác."

"Ai?"

"Dịch Dương."

Cố Bắc vốn không có hảo cảm với Dịch Dương, nhưng khi nghĩ đến việc người bên kia lấy một cái tên giống với Diệc Dương, trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ quái, một loại cảm giác rất quỷ dị, làm anh cho rằng từ lúc bắt đầu đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh và Thẩm Nghị, có thể nói, một sự lý giải ngoài sức tưởng tượng. Lần đầu gặp gỡ Dịch Dương đã gọi cho anh một món tráng miệng, chuyện anh thích ăn đồ ngọt là bí mật không có ai khác ngoài Thẩm Nghị và Lưu Diệc Dương biết, vậy làm sao người lần đầu gặp mặt này lại biết mình đặc biệt yêu thích món tiramisu?

"Chính xác thì cậu ta sẽ làm gì với tòa Khắc Hoa Lâu?" Cố Bắc lại nghĩ tới một chuyện khác.

Thẩm Nghị đứng dậy từ trên ghế chậm rãi đi tới bên cửa sổ, hiếm thấy hôm nay có ánh mặt trời, mặt trời mùa đông dịu dàng ngập ngừng mà phủ lên một tầng ôn nhu rực rỡ, ánh sáng từ phương trời xa bay lơ lửng, từ từ leo lên hàng lông mày đẹp trai của Thẩm Nghị, Thẩm Nghị hơi cong môi, nói vào điện thoại, "Cố Bắc, anh thực sự nên đến tòa Khắc Hoa Lâu một lần nữa, tôi thường cảm thấy rằng tôi đã quen biết Dịch Dương từ lâu, rất lâu rồi, vì nhiều thói quen của cậu ấy và thái độ, ngay cả biểu cảm khi nói chuyện cũng đã quá quen thuộc, không thể xa lạ được chút nào."

Cố Bắc im lặng, nắm chặt điện thoại, "Cậu ấy sẽ sẵn sàng đi cùng chúng ta chứ?"

"Tôi đã gặp cậu ấy tại đám tang của Diệc Dương, nếu chúng ta nói với cậu ấy sự thật, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ sẵn lòng."

"Được, vậy cậu cứ liên hệ với cậu ấy."

Trên thực tế, Lưu Diệc Dương khá sẵn lòng đi theo Thẩm Nghị và Cố Bắc đến Lưu gia.

Cậu nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Nghị vào một buổi chiều. Kể từ khi ký hợp đồng Khắc Hoa Lâu, cậu và Thẩm Nghị thường hẹn nhau đi uống trà và ăn tối, hai người như những lão bằng hữu vậy, mặc dù hai người họ đúng thật là bạn bè lâu năm. Thế nhưng Thẩm Nghị không biết điều đó, và Lưu Diệc Dương cũng không định nói với Thẩm Nghị, một là cậu chưa chuẩn bị tốt, hai là chưa nắm chắc Thẩm Nghị sẽ tin tưởng, bởi vì bọn họ từ nhỏ tiếp thu chủ nghĩa duy vật, trong tình huống quái đản như vậy, Thẩm Nghị không tin cũng là chuyện bình thường.

Cậu nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Nghị vào một buổi chiều. Kể từ khi ký hợp đồng Khắc Hoa Lâu, cậu và Thẩm Nghị thường hẹn nhau đi uống trà và ăn tối, hai người như những lão bằng hữu vậy, mặc dù hai người họ đúng thật là bạn bè lâu năm. Thế nhưng Thẩm Nghị không biết điều đó, và Lưu Diệc Dương cũng không định nói với Thẩm Nghị, một là cậu chưa chuẩn bị tốt, hai là chưa nắm chắc Thẩm Nghị sẽ tin tưởng, bởi vì bọn họ từ nhỏ tiếp thu chủ nghĩa duy vật, trong tình huống quái đản như vậy, Thẩm Nghị không tin cũng là chuyện bình thường. bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com

Nội dung cuộc gọi của Thẩm Nghị rất đơn giản và rõ ràng, một vài câu nói đã khiến Lưu Diệc Dương hiểu được ý của cậu ta, vì vậy Lưu Diệc Dương đồng ý chẳng hề do dự, có lẽ Thẩm Nghị cũng không ngờ cậu sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy mà cậu ta lại im lặng ở bên kia một lúc lâu, sau đó mới nói, "Dịch Dương, thật ra, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu không cần phải miễn cưỡng đồng ý vì muốn giúp chúng tôi."

"Gần đây, tin tức báo chí đang nói rằng cái chết của Lưu tiên sinh có liên quan đến Lưu Diệc Thư, tương tự, tôi rất muốn biết sự thật, cho nên cậu không cần nghĩ rằng chuyện này đang ép buộc tôi. Kỳ thực, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ." Lưu Diệc Dương mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia sáng chói mắt, cậu cũng muốn biết cha nghĩ như thế nào, tại sao không để cảnh sát can thiệp, có phải là muốn dung túng Lưu Diệc Thư hay là lên kế hoạch dùng gia pháp đối phó với Lưu Diệc Thư?

Nếu thật là dùng gia pháp, như vậy, Lưu Diệc Thư chắc chắn sẽ chọn ở đồn cảnh sát..

"Được, cứ quyết định như vậy, ngày mai là ngày mất của Diệc Dương, sáng mai chúng tôi sẽ đến đón cậu." Thẩm Nghị nói xong liền chuẩn bị cúp máy, nhưng Lưu Diệc Dương đột nhiên ngăn lại. Giọng nói của Lưu Diệc Dương nghe có vẻ tốt hơn trước một chút, những lời nói sâu sắc, ẩm ướt và dịu dàng vụt khỏi môi cậu, và một cảm xúc buồn bã dâng lên không rõ lý do, "Thẩm Nghị, vinh dự cả đời của Lưu Diệc Dương là có những người bạn như cậu và Cố Bắc, vì vậy không cần biết vấn đề này có kết quả thế nào, tôi hy vọng rằng cậu phải học cách tự bảo vệ mình trước khi cậu báo thù thay Lưu Diệc Dương."

Không khí lại chìm vào im lặng, thật lâu sau, lời nói nhẹ nhàng mềm mại của Thẩm Nghị mới vang lên.

Nói thêm vài câu, Lưu Diệc Dương mới cúp máy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tạ Hiểu Quân đứng ở phía sau chẳng biết từ bao giờ, hắn đang dùng một đôi mắt nhìn cậu, Lưu Diệc Dương nhướng mày, "Làm sao vậy? Có vấn đề gì cứ nói cho tôi biết?"

Tạ Hiểu Quân mím môi chỉa chỉa ngoài cửa, "Âu Dương tiên sinh đến rồi."

Lông mày Lưu Diệc Dương nhảy dựng, tại sao tên kia lại tới vào lúc này? Tuy rằng trong lòng khó hiểu nhưng cũng không có biểu hiện ra, chỉ hỏi, "Tại sao anh ta không vào?"

"Anh ấy không vào được."

"Vì sao?"

"Thiếu gia, cậu đi ra ngoài xem một chút sẽ rõ."

Lưu Diệc Dương bán tín bán nghi đi tới mở rộng cửa, sân trước sạch sẽ của biệt thự chất đầy có những hộp quà lớn màu đỏ, mỗi hộp quà đều dán một chữ hỷ trên đó, trông rất có không khí lễ hội, người tặng quà đang đứng giữa đống hộp quà bên cạnh, mặc một bộ đồ tây trang màu đen, trên ngực chỉ có một bông hoa hồng tinh xảo, khuôn mặt quen thuộc nở nụ cười hạnh phúc khác hẳn lúc trước đứng ở cửa nhà Lưu Diệc Dương, chẳng biết chuyện gì xảy ra, trái tim của cậu muốn nổ tung, trực giác cảm thấy Âu Dương Sâm ngày hôm nay quá bất thiện.

Một người đứng ngoài sân, một người đứng ở cửa, hai người giống như những người bạn đã nhiều năm không gặp, chờ nhau lên tiếng nhưng không ai chịu nói trước, coi như ai nói gì đầu tiên là một sự quấy rầy không khí im lặng vào lúc này.

Cuối cùng Âu Dương Sâm cũng không kiên trì nữa, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dần dần vang lên trong không khí hơi lạnh, "Dịch Dương, xin hãy nhận lấy những món quà này."

Lưu Diệc Dương cười cười, cất cao giọng nói, "Anh dán chữ hỷ lớn như vậy kêu tôi nhận lấy? Chẳng lẽ nếu tôi nhận tôi sẽ phải gả cho anh sao?"

"Dịch Dương, em vẫn luôn thông minh như vậy, đây là một phần nhỏ của hồi môn, phần còn lại sau này đưa qua tiếp, xin em nhất định phải nhận lấy." Âu Dương Sâm cũng cười, đáy mắt sinh ra toàn là yêu thương sâu sắc.

Lưu Diệc Dương cứng ngắc cười cười, sau đó nhìn lướt qua đống quà chiếm hơn nửa cái sân, "Âu Dương Sâm, trò đùa này thật không vui."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip