Chương 81: Khắc Hoa Lâu khai trương (2)


Ngày hôm sau, Khắc Hoa Lâu giống như một cô gái mới biết yêu lần đầu chờ đợi tình nhân, đón đợt khách đầu tiên cũng thẹn thùng vừa muốn đón vừa xấu hổ, số lượng người đến đông đúc cũng khá là choáng váng. Dường như có không ít người bị vẻ đẹp trên tấm biển thu hút, trong phòng riêng trên lầu hai đứng đối diện với cửa sổ, Thẩm Nghị cầm một ly rượu đỏ nhìn xuống, thấy khách còn đến nhiều hơn nữa, hơn một chục chiếc xe dừng trên không gian mở ở tầng 1, người mẫu của trong quảng cáo đã hóa thân thành người quản lý của tòa Khắc Hoa Lâu, lịch sự chào hỏi khách.

"Diệc Dương, người phụ nữ này tên là Hoắc Liên Tây sao?" Thẩm Nghị thu hồi ánh mắt hỏi người duy nhất đang ngồi trong phòng.

Trong không gian cổ kỉnh, người thanh niên mặc một bộ âu phục màu đen cổ đứng, có chút thần bí, khóe môi hơi mỏng mím một nụ cười nhàn nhạt đang nhìn vào ly rượu trong tay một lúc lâu mới trả lời, "Đúng."

Khi cậu trả lời, người đàn ông bên cạnh rõ ràng cau mày, bởi vì anh ta hiển nhiên nhớ đến người phụ nữ ngồi trong xe với Diệc Dương trong đêm tiệc rượu cuối năm của tập đoàn Lưu thị, mặc dù lúc đó Âu Dương đại ca nhanh chóng đuổi người xuống xe đem cục cưng đi, nhưng đối với một người đặc biệt chiếm hữu mà nói, một ngày là tình địch cả đời là tình địch, cho nên một phút cũng không thể buông lỏng!

"Làm thế nào cậu đưa cô ấy đến đây? Người ta nói rằng khi cô ấy vẫn còn ở trong tập đoàn Lưu thị, các công ty khác cũng cố gắng đào về nhưng không thành công." Là một bác sĩ chuyên nghiệp, Cố Bắc cũng rất quan tâm đến tài chính kinh tế nên hay biết rõ về tin tức bát quái, "Nhưng mà người phụ nữ này có chút tài năng, khách khó tính bị cô ấy thuần cho dễ bảo."

Nghe thấy người yêu hết lời khen ngợi người khác, rõ ràng là ai đó không vui nheo mắt bước tới, nhẹ nhàng cắn vào tai Cố Bắc và nói với giọng mơ hồ, "Thân ái, tôi còn chưa hầu hạ anh tốt sao? Tôi rất buồn khi anh ăn trong bát mà nghĩ trong nồi."

Một người nào đó rất buồn,làm bộ cắn chiếc khăn tay nhỏ của mình, trông có vẻ đau khổ.

Thẩm Nghị một ngụm rượu chưa kịp nuốt vào, đều dâng hiến cho mặt đất.

Bị đùa giỡn ở trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt của Cố Bắc tự nhiên sẽ không tốt, một đám mây đỏ nhanh chóng bay qua khuôn mặt của anh, anh trừng mắt nhìn Tần Tỉ, ánh mắt này không phải là rất chết người nhưng ý nghĩa trong đó tương đối chết người hơn.

Nhìn thấy ngày khai trương tốt đẹp này sắp bị mấy bong bóng hồng rửa sạch, Lưu Diệc Dương gõ bàn nói với Tần Tỉ, "Tần Tỉ, tôi nghĩ anh có thể đưa Cố Bắc về ngay."

Hai mắt Tần Tỉ sáng lên sau khi nghe xong nhưng Cố Bắc lại khăng khăng rằng anh phải ăn trưa rồi mới rời đi. bản edit thuộc về nogochan88nugus.wordpress.com

"Diệc Dương, tòa Khắc Hoa Lâu khai trương, cậu thân là ông chủ không định lộ diện sao?" Cố Bắc bỏ qua ánh mắt tổn thương từ ai đó mà chủ động chuyển chủ đề.

Lưu Diệc Dương đặt cái ly xuống bàn, dùng ngón trỏ năng cái cằm nhẵn nhụi của mình, "Không cần, tôi thích thần bí."

Âu Dương Sâm nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu, nắm bàn tay Lưu Diệc Dương trên bàn, cười nhẹ nói, "Ừ, anh thích em thần bí."

Phụt...

Thẩm Nghị tội nghiệp không thể kìm chế một lần nữa, và lãng phí thêm một ngụm rượu ngon.

Từ thời cổ đại, Trung Quốc đã kết nhiều tinh hoa cho nền văn hóa dân tộc, chẳng hạn như múa rối bóng, trà, ẩm thực và phong cách cổ điển.

Mục đích chính của Khắc Hoa Lâu là kế thừa nền văn hóa này, kết hợp những thứ này lại với nhau, đương nhiên Lưu Diệc Dương không vĩ đại như vậy, chẳng qua là dùng cờ hiệu nền văn hóa để kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm tiền của người giàu, cậu không quan tâm đến tiền của người nghèo, ngược lại, người nghèo có lẽ không có thời gian và tiền bạc để lên đỉnh Quỳnh Nhai xem múa rối, uống trà , xem nghệ thuật thưởng trà và các món ngon, chỉ có những người giàu nhàn rỗi mới có nhiều thời gian và sức lực như vậy.

Thẩm Nghị và Cố Bắc ở lại đến tận buổi chiều mới rời đi, nếu không phải buổi chiều có việc, ước chừng những người này sẽ miễn cưỡng ở lại xem các màn múa rối bóng, mà màn trình diễn "Long thành mười tám thức" của các nghệ nhân pha trà, đầu bếp được tuyển đương nhiên biết nấu nhiều món ngon, bọn họ hoàn toàn không biết Diệc Dương đi đâu tìm được mấy người này thuê về, sự có mặt của những con người giỏi giang và tuyệt vời đã khiến Khắc Hoa Lâu chật kín người vào ngày đầu tiên mở cửa.

Đại sảnh lầu một, phòng riêng lầu hai, phòng ăn lầu ba đều đầy ắp người.

Lưu Diệc Dương cau mày nhìn cảnh này, tình huống toàn bộ tầng lầu bị chiếm có phần khác với ý tưởng ban đầu của cậu, giống như nồi chất đồ ăn lộn xộn khiến người ta không nói nên lời.

Vì vậy, khi Hoắc Liên Tây báo cáo số tiền thu nhập của ngày hôm nay sau khi đóng cửa vào buổi tối, cậu nói, "Từ bây giờ, tòa Khắc Hoa Lâu sẽ chỉ nhận ba bàn khách mỗi ngày, chia thành sáng trưa chiều mỗi buổi một bàn, không tiếp riêng, bắt đầu triển khai cho hội viên áp dụng trong tháng tiếp theo."

Hoắc Liên Tây ngạc nhiên rằng số lượng tiếp khách hạn chế như vậy mỗi ngày rõ ràng sẽ làm giảm doanh thu, hơn nữa cửa tiệm mới khai trương mà tháng thứ hai đã hạn chế như vậy không phải đẩy cửa tiệm đến giới hạn sao? Cô cảm thấy bộ não của ông chủ chắc đã bị cửa ép hư, cho nên vì nghĩa vụ của mình cô phải nhắc nhở một chúc, "Ông chủ à, hành động hạn chế như vậy không tốt lắm đâu, hôm nay chúng ta mới khai trương, ngày mai lượng khách hàng bắt đầu giảm mạnh nếu áp dụng tháng sau sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và doanh thu của chúng ta."

Lưu Diệc Dương nhướng mi, ánh mắt không có gì sắc bén, nhưng Hoắc Liên Tây lại hơi giật mình, bởi vì trong đôi mắt đó có một thứ cảm xúc gọi là không thể cưỡng lại được, cho nên cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi im lặng, một lúc sau Lưu Diệc Dương tiếp tục, "Cô có biết tại sao tôi muốn làm vậy không?"

Hoắc Liên Tây lắc đầu.

"Thứ gì quý mới hiếm." Lưu Diệc Dương chậm rãi phun ra năm chữ, "Đừng làm người thiển cận, bỏ và lấy là hai mặt đối lập, có khi từ bỏ để trở nên tốt hơn." Nói xong, cậu cũng không ở lại lâu hơn và rời đi ngay lập tức.

Hoắc Liên Tây nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu cho đến khi biến mất.

Quả thực ở Hoa Thành không có cửa tiệm nào có điều kiện như Khắc Hoa Lâu, nếu ngày nào cũng mở cửa đón khách như hôm nay thì khách sẽ chóng chán, cách kinh doanh mỗi ngày chỉ giới hạn trong ba bàn sẽ khiến những ai đã nếm trái ngọt đều muốn chen chân vào để đạt được trạng thái lý tưởng, mà đối thủ khác có thể sẽ thừa thắng xông lên, nhưng cô có thể đảm bảo rằng không có nơi nào ở Hoa Thành thích hợp cho tất cả những điều kiện này hơn là Khắc Hoa Lâu.

Bởi vì môi trường địa lý độc đáo cùng với sự yên tĩnh của các ngôi chùa xung quanh, làm nơi đây trở thành thánh địa tốt nhất để uống trà, nghe hí và ăn uống, thử hỏi ở nơi ngươi lừa ta gạt, nơi đô thị rầm rĩ bận rộn cả ngày sẽ có bao nhiêu người khát vọng thưởng thức một ngụm trà thơm và một bữa ăn ngon ở một nơi thanh bình và yên tĩnh?

Lưu Diệc Dương ra khỏi tòa nhà, xe của Âu Dương Sâm đã đợi sẵn bên ngoài, Quỳnh Nhai về đêm vẫn sáng, ánh đèn nhuộm cả bầu trời đen kịt trên đầu, Lưu Diệc Dương ngồi vào trong xe, vừa đóng cửa xe dựa vào lưng ghế, nụ hôn nóng bỏng lập tức áp tới.

Có một ngọn đèn vàng mờ trong xe, mùi clo ấm mơ hồ quấn lấy hai người, Lưu Diệc Dương hôn một cách thụ động một phút rồi đặt hai tay lên vai người kia, điều này càng làm cho sự hung hăng của người nào đó lộ rõ ​​ra. Trong nụ hôn nóng bỏng, Âu Dương Sâm ấn nút điều khiển, lưng ghế của Lưu Diệc Dương từ từ trượt xuống, mắt thấy người bên trên lại muốn chơi xe chấn, Lưu Diệc Dương liền thoái thác, một chân đạp lên đùi Âu Dương Sâm, không cho từ chối, "Đã muộn, trở về đi." Con chó lớn hình người ăn chưa no sốt ruột liếm khóe miệng, "Còn sớm mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip