CHƯƠNG 41 - 45
CHƯƠNG 41 : KING SIZE
Vài ngày gần đây, cha con nhà họ Nguyên rất bận rộn, mặt ngoài liên tục đi xã giao, trên thực tế là ngấm ngầm điều động nhân lực bắt Lôi Tử Trường.
Phương Nho ở lại biệt thự nhà họ, ban ngày gần như không nhìn thấy một ai, căn biệt thự to như vậy nhưng thực thanh lãnh, nào giống một mái ấm? Không cần trang hoàng xa xỉ, cũng không cần mất vài tiếng chạy xe leo lên núi, cậu chỉ cần một nơi ấm áp có tình người.
Phương Nho ở đây, trừ bỏ mỗi ngày đi tặng quà chúc tết cho bạn bè thì chẳng có việc gì để làm. Cậu rất nhớ mấy đứa nhỏ, nhân dịp rỗi rãi muốn đến tới viện phúc lợi thăm chúng. Kết quả Nguyên Triệt kiên quyết phản đối, lo rằng Lôi Tử Trường sẽ xuống tay với cậu.
Phương Nho không có lời gì để nói, Lôi Tử Trường chỗ nào để ý cậu? Một tên phụ trách sinh hoạt hằng ngày? Tuy quan hệ giữa cậu và hắn rất mặn nồng nhưng chưa công khai, đến ông Nguyên còn chưa biết thì người ngoài làm sao phát giác?
Nhưng không nên gây thêm một phiền toái cho hắn, cậu vẫn là lựa chọn tạm thời ngụ tại nhà họ Nguyên.
Nhàn đến cực chán, cậu liền lấy giấy bút bắt đầu phân tích tâm lý của Lôi Tử Trường. Người đàn ông này chém giết nửa đời, chứng tỏ có được sự can đảm hơn người thường, lại quyết đoán cùng sở hữu cái đầu đầy thủ đoạn làm ra không ít chuyện phi pháp.
Cuối cùng bởi vì bị phản bội mà vào tù đếm lịch. Nhưng hắn đủ lợi hại, làm lão đại của hắc bang, chỉ bị xử phạt mười năm tù giam, có thể thấy được phong cách làm việc lớn mật cùng tâm tư rất ổn định, không để cảnh sát tóm được nhược điểm.
Thời điểm này ra tù, hắn ta xác định mục đích chính là trả thù Nguyên gia. Nhưng kỳ quái hắn không trực tiếp giết chết Nguyên Tĩnh và Nguyên Khê, ngược lại không ngại phiền toái bày mưu tính kế.
Đáng tiếc lần nào lần nấy đều bị Nguyên Triệt phá hư, cũng vì thế mà bại lộ tung tích của mình, nếu không mọi thành viên trong nhà đều dính chưởng hết.
Nguyên Tĩnh thân bại danh liệt, Nguyên Khê nghiện thuốc phiện, gia đình Nguyên Trạch tan vỡ. Về phần Nguyên Triệt, hắn ta hiển nhiên tương đối cố kỵ, thủ đoạn áp dụng hoàn toàn bất đồng, ý đồ đưa người vào chỗ chết.
Xem ra ân oán của hắn ta với họ Nguyên vô cùng thâm hậu, muốn đi từng bước hủy diệt họ. Nhưng tiền hắn ta lấy từ đâu?
Ai sẽ bất chấp hậu quả mà giúp đỡ chứ? Mục đích là gì? Chỉ vì cái nghĩa khí bang phái thôi sao? Đây quả thực không thực tế, Lôi Tử Tường ngồi lao mười năm, mười năm đủ để toàn bộ thực lực của hắn sụp xuống.
Kể cả hắn có lợi hại tới đâu thì không thể Đông Sơn tái khởi trong thời gian ngắn như vậy. Huống hồ nếu có lỡ chân mà vạ lây thì làm gì có ai nguyện ý liều đến thế?
Vậy, cái “lợi” là gì?
Phương Nho viết bốn chữ lên giấy: Tập đoàn Nguyên thị. Thứ khiến người ta thèm thuồng của nhà họ Nguyên chỉ có thứ này mà thôi.
“Là nó ư?”
Cậu thì thào tự hỏi. Phương Nho không biết cổ đông lớn nhất giữ bao nhiêu phần trăm cổ phần, nhưng chắc sẽ không ít hơn 50%. Nguyên Trạch là cổ đông lớn nhất, cùng với cha mình nắm giữ nhiều nhất nên rất có tiếng nói. Nguyên Triệt hiện nay không nắm nhiều nên ông Nguyên muốn hắn nhanh ngồi lên một ghế cao trong tổng công ty cũng do lý do này.
Một khi ba người này gặp chuyện không may, toàn bộ tài sản sẽ về tay Ninh San và hai đứa con còn lại.
Nhưng Ninh San hẳn là không dây tới chuyện này, nếu không Nguyên Khê và Nguyên Tĩnh sẽ không lần lượt xảy ra chuyện. Như vậy, chỉ còn dư lại… những cổ đông.
Phương Nho lại tiếp tục viết xuống hai từ:
“Cổ đông”.
Nếu ông Nguyên không còn, chắc chắn còn rất nhiều người muốn thu mua cổ phần trên tay Ninh San bằng giá thấp. Về phần hai đứa út, phỏng chừng chẳng có suy tính gì sâu xa.
“Chẳng lẽ kẻ cấu kết với Lôi Tử Trường là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần thứ hai?”
Cậu cảm thấy suy đoán của mình không phải không có khả năng, dù sao Nguyên thị cũng là mảnh đất màu mỡ, béo bở, đủ để khiến rất nhiều kẻ nảy sinh lòng tham không đáy.
Đang suy tư thì Nguyên Triệt tới bên cạnh.
Phương Nho đứng dậy nghênh đón.
“Mọi chuyện có tốt không?” Cậu hỏi.
“Cũng tạm.” Nguyên Triệt gật đầu, cởi tây trang ngồi trên ghế salon.
Phương Nho ra cửa, phân phó người giúp việc mang ít trà bánh tới. Vừa xoay người lại thì thấy hắn cầm lấy tập giấy để trên bàn trà. Chỉ có vài từ mấu chốt nhưng cậu biết hắn thừa sức hiểu được.
“Em không có việc gì liền nghĩ mấy cái này?” Hắn nhìn cậu.
Cậu nhún nhún vai:
“Em chịu thôi, ở đây không phải lo ăn uống, không có việc gì làm nên chỉ có thể để não vận động!”
“Chỉ dựa vào vài câu nói mà em có thể phân tích ra được chừng này?”
“Nhưng chỉ là phỏng đoán thôi, không chắc có thể xảy ra.” Cậu không để ý, cười cười.
Cậu so với suy nghĩ của hắn còn thông minh hơn gấp bội. Nguyên Triệt trầm mặc một khắc, buông tờ giấy trên tay xuống, bảo với Phương Nho:
“Ngày mai chúng ta về nhà đi!”
“Không sợ nguy hiểm sao?” Cậu có chút kinh ngạc.
“Căn bản mọi thứ đều bị khống chế rồi, người nọ sẽ không thể gây thêm sóng gió gì đâu.”
Phương Nho hân hoan thu thập hành lý, được Nguyên Triệt đưa về nhà.
Trở lại căn nhà ấm áp, cả người Phương Nho trở nên thư sướng, bộ dáng như tù nhân vừa được thả tự do.
Trong mắt hắn loan loan ý cười, nhìn cậu nhanh chân bước tới phòng ngủ.
Phương Nho đẩy cửa phòng, ngẩn người.
Chỉ thấy cái giường nguyên lai là giường đôi đổi thành KING SIZE!! Đủ cho bốn người nằm, to đến đau cả mắt.
“Thích không?” Nguyên Triệt tới bên tay cậu, nhẹ giọng hỏi.
“…” Phương Nho không lời gì để nói.
“Tặng em quà tân niên!” Thanh âm hắn trầm thấp, lộ ra vài phần tha thiết tranh công.
Quà tân niên? Người nào đó đang có ý đồ không rõ ràng nha!! Trăm mối lo còn có tâm tư đùa cợt? Đầu óc hắn thế nào vậy?
Nguyên Triệt lôi Phương Nho đến bên giường, trịnh trọng tuyên bố:
“Cái giường cũ quá nhỏ! Hoạt động không thoải mái. Còn cái giường này thì vô luận là phòng anh hay phòng em đều có thể ngủ thật tốt đẹp!”
Anh mua cái giường này chỉ với mục đích đơn thuần là ngủ thôi sao? Là tiện cho anh “ngủ” tôi di! Đáy lòng Phương Nho thầm phun tào.
“Đêm nay chúng ta thử xem!”
Hắn ôm lấy cậu, biểu tình nghiêm chỉnh, ánh mắt nóng rực.
Phương Nho lườm hắn:
“Mấy ngày nay không ở nhà, nguyên liệu thiếu thốn. Yêu cầu ra ngoài mua sắm lần nữa!”.
“Ừ!” Hắn đi theo cậu, ra đến cả cửa, đổi xong giầy.
Phương Nho kỳ quái nói: “Anh ở nhà nghỉ ngơi đi! Em về sớm thôi!”
“Cùng đi!”
“Hả?! Anh muốn cùng em đi mua thực phẩm?!”
Nguyên Triệt khẳng định mà gật đầu.
“Được… đi thôi…”
Phương Nho chần chờ đáp ứng, dẫn theo con sư tử hay gây họa ra khỏi cửa.
Khoảng cách tới siêu thị chỉ mất mười mấy phút đi bộ. Nếu là bình thường thì cậu sẽ tận hưởng, nhưng có thêm Nguyên Triệt thì nhanh chóng quyết định nhờ lái xe đưa cả hai đi.
Hai người đến siêu thị liền hấp dẫn vô số ánh mắt. Phương Nho tuấn tú, Nguyên Triệt lãnh khốc, bá đạo, hai loại khí bất bất đồng nhưng đứng cạnh nhau lại tương hợp đến lạ kỳ.
Phương Nho chọn rất nhiều rau chủ xanh ngắt. Nguyên Triệt không vui một chút nào, yên lặng đem toàn bộ những thứ cậu lấy bỏ ra ngoài.
“Anh làm gì thế?” Cậu nghiêm mặt nhìn hắn.
“Rau mua nhiều làm gì? Ai ăn?”
Thế mà anh lúc nào cũng nói yêu tôi đấy hả?
Phương Nho cười dến thực tinh mị, một bên đem rau quả nhặt về xe, một bên ôn hòa nói:
“Nếu không ăn thì em có thể lấy để cắt tỉa rau củ.”
Nguyên Triệt nhếch miệng không nói gì, nhìn Phương Nho hăm hở cướp đoạt lại rau, cảm giác dạ dày có chút đau. Rau củ quả linh tinh còn chưa tính, lại còn đậu phộng, đậu cove, rau chân vịt là cái gì? Có thể tỉa hoa được sao?
Nguyên Triệt nặng nề đi theo cậu tới khu bán thịt, mắt lập tức sáng ngời, lướt qua Phương Nho. Bàn tay thoăn thoắt thả vào giỏ xe thật nhiều thịt, rất có tâm lấy mỗi loại một thứ trong tủ đông ném vào giỏ xe.
“Đợi đã!!” Phương Nho chặn hắn lại:
“Đủ rồi! Ăn không hết bị hỏng mất!”
Nguyên Triệt nhìn nhìn xe hàng, so với cái đống rau nhiều hơn sao?
“Cái này anh cũng thích ăn sao?”
Phương Nho từ trong xe lấy ra một quả tim heo. Người nào đó mặc dù theo chủ nghĩa ăn thịt, nhưng không thích ăn nội tạng heo.
Nguyên Triệt yên lặng mang khay tim heo đặt lại chỗ cũ…
“Còn có mấy thứ này…”
Thịt mỡ, lưỡi bò, dạ dày heo… Cẩn thận tính ra, Nguyên Triệt đúng là kẻ kén ăn!
Hai người mỗi người một hướng không ngừng gây sức ép lẫn nhau, cuối cùng lần là mãi mới có thể thống nhất.
Xách theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi siêu thị, cả hai được vệ sĩ chào đón, nhận lấy các loại túi.
Chuẩn bị lên xe, Phương Nho mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình. Quay đầu nhìn, cách đó không xa là một thân ảnh quen thuộc chạy tới. Dĩ nhiên không ai khác chính là Tề Hiểu từng là hàng xóm của cậu.
“Phương Nho! Thật là anh sao?”
Trong mắt cậu ta hiện lên tia kinh hỉ, khi ánh mắt chuyển qua người Nguyên Triệt thì dừng lại.
“Tề Hiểu! Cậu tới thành phố A làm gì?” Cậu mỉm cười hỏi.
“Em tới từ nửa tháng trước!”
Biểu tình Tề Hiểu âm chầm, liếc mắt nhìn Nguyên Triệt, nói với Phương Nho:
“Em có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Nguyên Triệt lạnh lùng dõi theo cậu ta, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Nguyên Triệt, đây là bạn em! Em tâm sự với cậu ấy một chút. Anh về trước đi!”
“Anh ở đây chờ em!” Hắn trầm giọng:
“Mười phút!”
“Được, em biết rồi!”
Phương Nho cùng Tề hiểu chậm rãi đi trên phố.
Cậu ta quay đầu nhìn Nguyên Triệt đang dựa vào xe, nhìn Phương Nho, muốn nói nhưng lại thôi.
“Cậu đến thành phố A làm gì? Thăm người thân sao?” Phương Nho mở miệng hỏi.
“Coi như là thế đi!” Tề Hiểu cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới nói:
“Anh cùng với người kia quan hệ như thế nào?”
“Ai? Nguyên Triệt?” Cậu mỉm cười:
“Tôi là trợ lý sinh hoạt của anh ấy. Phụ trách chăm sóc hàng ngày.”
“Vì sao lại là hắn?” Tề Hiểu mạc danh kỳ diệu gào lên, ngữ khí phẫn hận.
“Sao thế?” Cậu không hiểu.
“Anh có biết hắn là ai không? Hắn không phải người tốt!”
Hai mắt cậu ta đỏ bừng, quát lên: “Tôi là anh trai kẻ bị hại chết!”
Phương Nho sửng sốt, một suy nghĩ chợt lóe lên, hỏi:
“Cậu biết Tề Phi?”
“Không sai! Người bị Nguyên Khê sát hại chính là em trai tôi!” Tề Hiểu nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Án kiện con đang điều tra, hung thủ chưa chắc là Nguyên Khê!” Cậu trấn an.
“Không phải hắn còn là ai?”
Tề ihểu cả giận:
“Hiện trường rõ ràng, án tử này cứ vậy chậm chạp chưa định luận còn không phải do Nguyên gia phía sau nhúng tay vào? Chúng tôi chỉ là loại dân mọn, lấy cái gì cùng bọn họ đấu? Cuối cùng chỉ sợ sẽ là phán vô tội rồi phóng thích, không thì kiếm người gánh tội là xong việc!”
“Cậu tỉnh táo lại đi! Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết!”
Tề Hiểu khoát tay lên vai Phương Nho, nghiêm túc nói:
“Phương Nho! Đừng làm việc cho người đàn ông kia nữa! Tôi không muốn mất đi một người bạn như anh!”
“Cậu…” Phương Nho chần chờ đánh giá biểu tình có chút quái dị của cậu ta.
“Nếu pháp luật vô pháp chế tài hung phạm! Chính tôi sẽ là người thay!”
Trong mắt Tề Hiểu lộ ra tuyệt quyết.
Phương Nho nắm chặt tay cậu ta, lẳng lặng nhìn, hỏi:
“Tề Hiểu… cậu thực sự muốn vì em trai mình mà lấy lại công đạo sao?”
“Đương nhiên!”
“Như vậy không bằng cùng Nguyên Triệt tham gia điều tra, thu thập chứng cớ rồi tự mình tìm ra chân tướng.”
Đây là một thanh niên sắp xảy chân! Cậu cần phải kéo lên!
CHƯƠNG 42 :THÔI MIÊN ( NGUYÊN TRIỆT ! ĐỪNG SỢ ! )
“Vì cái gì muốn cho tiểu tử kia tham dự điều tra?”
Nguyên Triệt tắm xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên ghế salon, nhìn Phương Nho đang tất bật trải giường chiếu, hỏi.
“Cậu ấy là anh trai của Tề Phi. Có cậu ấy tham gia có thể tránh người nhà bên kia gây trở ngại!”
Phương Nho trả lời:
“Em cảm giác tâm tình của cậu ta không được ổn định, chuyện gì xảy ra đều mơ hồ không rõ ràng, cậu ta sẽ lấy ý nghĩ của người ngoài cuộc để ghi hận với Nguyên Khê, thậm chí có thể gây ra một số hành vi kích động, sẽ không có lợi. Không bằng ngay từ đầu cho cậu ta cùng đi tìm đáp án.”
Nguyên Triệt chăm chú nhìn cậu thật lâu, người đàn ông này đôi khi sẽ biểu hiện ra suy nghĩ không phù hợp với độ tuổi, lại có thể nhanh nhạy nhìn thấu thâm tâm người khác.
Người nào quen biết cậu đều sẽ dễ yêu quý ngay từ lần đầu tiên. Phương Nho không phải loại đàn ông ẻo lả tham tiền, cậu có tư tưởng cùng cá tính độc lập, ôn nhu nhưng không yếu đuối, thiện lương mà không mù quáng, săn sóc nhưng không nuông chiều. Có cậu ở bên cạnh, quả thực đúng là điều đúng đắn nhất mà hắn nhận được!
“Có thể không tranh cãi mà giải quyết được mâu thuẫn. Anh thấy như vậy không tốt sao?”
Phương Nho xoay người, cười với hắn.
Nguyên Triệt giương môi: “Em thấy tốt liền tốt! Anh không ý kiến!”
Dù sao tiểu tử kia sẽ bị đuổi tới tổ điều tra, khẳng định không thể tái làm phiền hai người.
Phương Nho đến bên Nguyên Triệt, lấy khăn mặt đang vắt trên vai hắn xuống, giúp hắn lau khô tóc.
Nguyên Triệt thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ sự vụ tận tình.
“Tóc anh dài ra không ít!”
Phương Nho nhẹ kéo tóc mái, lại đưa tay sờ sờ cằm cậu:
“Râu cũng thế, sờ đau cả tay!”
“Vậy giúp anh sửa đi!”
Nguyên Triệt đem Phương Nho đặt lên người mình, cọ cọ cằm lên cổ cậu.
“Đau!” Cổ bị râu cọ đến phát đau, Phương Nho đẩy hắn ra, đứng dậy đến toilet lấy dụng cụ cạo râu.
“Em làm gì thế?”
Hiện tại hắn chỉ muốn đẩy người nào ngã xuống cái giường to đùng mới sắm mà ** một phen.
Cậu không chú ý ánh mắt thâm trầm của người nào đó, ôm lấy cằm hắn, giúp hắn cạo bớt râu.
Toàn thân Nguyên Triệt thả lòng, không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Phương Nho đang chuyên tâm giúp đỡ, ánh mắt ôn nhu không thể giấu được.
Dao cạo theo đường cằm chậm rãi di chuyển, ngón tay mềm mại, thon dài nhẹ đi qua hàm dưới, hầu kết, giống như đang gạ tình, lộ ra vài phần mị hoặc.
Hầu kếu Nguyên Triệt giật giật, bụng dưới bắt đầu phát khẩn.
Phương Nho hình như có sở giác, tầm mắt nhìn xuống, chỉ thấy giữa hai chân người nào đó nhô lên một cái lều.
Mặt cậu nóng lên, trừng mắt liếc con sói nọ.
Nguyên Triệt không hề che dấu dục vọng, ôm lấy Phương Nho.
Thân thể cậu hơi cương cứng, cảm giác được vật kia đang đỉnh tại chỗ tư mật.
“Đừng quấy! Nếu không em sẽ phá nát mặt của anh đấy!” Phương Nho thấp giọng mắng.
“Không sợ!” Thanh âm hắn khàn khàn, ánh mắt càng nóng hơn, một tay tiến vào trong áo tắm của cậu:
“Em cứ tiếp tục đi!”
Khí tức cậu trở nên vi loạn, ngón tay run rẩy không ngừng đình chỉ động tác cạo râu.
Ngón tay hắn khẽ lướt qua cánh mông, tiến vào huyện động mê hồn.
Phương Nho dừng động tác, thở dài:
“Cạo râu xong rồi làm được không?”
“Thế này rất tốt!” Ngón tay hắn chậm rãi đưa vào, trầm thấp nói:
“Em không cạo thì anh trực tiếp làm!”
Cậu cắn chặt răng, đẩy nhanh tốc độ.
“A!” Không biết ngón tay Nguyên Triệt ấn tới chỗ nào mà Phương Nho kêu lên một tiếng đau đớn, dao cạo để lại trên gương mặt hắn một vết máu.
“Thế này không được đâu!”
Cậu dùng khăn mặt giúp hắn lau đi vết máu, định bò từ trên đùi Nguyên Triệt xuống.
“Đừng dừng lại!” Nguyên Triệt rút ngón tay ra, hạ thân ma sát giữa hai chân cậu, nói:
“Em cứ tiếp tục, anh sẽ không động nữa!”
Phương Nho hoài nghi nhìn hắn, thấy người nọ bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, liền tiếp tục.
Đường cạo cuối cùng chấm dứt, còn chưa kịp đem dụng cụ cất đi, Phương Nho đã bị hắn áp đảo trên ghế salon, đỉnh mạnh vào, Nguyên Triệt cứ vậy thần tốc tiến công.
“A! Đau!” Cậu hô đau một tiếng.
Nguyên Triệt dừng một chút, chờ cậu thích ứng đã không đợi được tiếp tục tiến vào.
“A… Chậm một chút…”
Làm một lần xong, Phương Nho mơ mơ hồ hồ được hắn bế vào phòng tắm, dưới vòi sen ôm hôn, giữa tiếng nước chảy cùng hơi nước mờ ảo, truyền tới thanh âm ngân nga đứt quãng.
Tắm xong, chuyển lên giường, tiếp một lần kịch liệt.
Mấy ngày ở biệt thự nhà họ Nguyên, hai người không có cơ hội “yêu”. Nguyên Triệt hiện tại tựa như dã thú lâu ngày bị cấm dục, yêu cầu vô độ.
Gường King size quả nhiên rất hữu dụng, chăn ga gối đệm bị hai người gây sức ép đến biến thành một đám hỗn độn.
Không biết làm bao nhiêu lần, hắn mới thỏa mãn dừng lại, còn Phương Nho tinh bì lực lẫn, chỉ có thể tùy ý để Nguyên Triệt giúp mình tẩy rửa, sau đó ngủ một mạch tới giờ sáng.
Cậu ghé vào đầu giường, hai mắt còn hơi ngái ngủ nhìn người đàn ông bên người.
“Em đang suy nghĩ gì?” Nguyên Triệt hôn hôn mắt cậu, ôn nhu hỏi.
“Không có gì!”
Cậu chỉ cảm thấy tình cảm con người thật sự kỳ diệu, ban đầu rõ ràng bài xích, hiện tại hoàn toàn tiếp thu. Tâm lý một khi thừa nhận, sinh lý sẽ chủ động tiếp ứng. Nếu như là người đàn ông khác, cậu sẽ không chịu được loại xâm chiếm, khuất nhục hoàn toàn này, Nguyên Triệt là người duy nhất.
“Đúng rồi!” Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó:
“Em không phải nói tặng anh quà tân niên sao? Là cái gì? Quà của anh tặng rồi, của em đâu?”
Phương Nho lườm hắn, quà này là cái thé gì thế? Điển hình cho việc chiếm được tiệm nghi còn khoe mã!
“Phương Nho?” Nguyên Triệt thúc giục.
Cậu hít một hơi, gian nan ngồi thằng dậy, vỗ vỗ tủ đầu giường:
“Đã sớm để trong tủ quần áo!”
Hắn xoay người mở tủ, từ bên trong lấy ra hộp quà.
“Đây là… hộp nhạc?”
Nguyên Triệt rất tưởng thức cái đàn dương cầm nhỏ bằng cỡ bàn tay thực tinh xảo này.
“Ừ!” Cậu cầm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn, chậm rãi nói:
“Thứ này có một bản nhạc yên giấc em tự đánh. Về sau nếu yâm tinh buồn bực hay thiếu ngủ thì anh hãy mở ra nghe.”
“Ồ? Hiện tại có thể nghe được không?”
Nguyên Triệt tràn đầy hứng thú đánh giá mô hình đàn.
Cậu nhìn hắn, nói: “Nếu đã muốn nghe, không bằng em massage cho anh luôn?”
“Được!” Nguyên Triệt gối lên đùi Phương Nho, thân thể thả lỏng, chuẩn bị hưởng thụ.
Hộp nhạc của Phương Nho là hàng đặt làm riêng, có thể đặt giờ chạy, cậu liền để thời gian chạy là hơn hai giờ.
Theo tiếng đàn dương cầm chậm rãi, du dương, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngón tay cậu đặt lên các huyệt vị trên đầu hắn, một bên nhu động, một bên nhẹ giọng hỏi:
“Lực độ này đã đủ chưa?”
“Ừ…” Hắn phát ra giọng mũi.
Cảm giác hắn đã đạt đến độ thả lỏng nhất định, Phương Nho lại nói:
“Chúng ta nói chuyện vui đi!”
“Nói cái gì?”
“Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn…”
Phương Nho dùng giọng điệu ôn nhu mà chắc chắn nói một vài chuyện vui hồi nhỏ, cố ý dẫn hắn mở hồi ức của mình.
Nguyên Triệt nghe âm nhạc du dương cùng giọng nói mang tính ám thị của Phương Nho, bất tri bất giác rơi vào tiềm thức mông lung.
Thành công !
Trong lòng Phương Nho vui sướng, cái hộp nhạc kia nằm trong tính toán muốn thôi miên Nguyên Triệt. Đại não hắn có tính cảnh giác cao, lại liên tục hoạt động, không dễ dàng thả lỏng.
Nhưng Nguyên Triệt vừa cùng cậu làm nên năng lực tự hỏi sẽ chậm lại. Hơn nữa độ tín nhiệm của Nguyên Triệt đối với cậu rất cao, lần đầu tiên thôi miên cứ thế thuận lợi diễn ra.
“Nguyên Triệt à, mười mấy năm trước, anh vẫn là đứa nhỏ mười hai tuổi thì anh ở chỗ nào?”
“Biệt thự.”
“Trong biệt thự có những ai?”
“Cha, mẹ, anh trai, còn có…”
“Còn ai?”
“Còn một mụ đàn bà thật đáng ghét!”
“Vì sao anh ghét người đó?”
“Bà ta cướp cha, khiến mẹ đau lòng…”
“Cha mẹ anh vì người phụ nữ đó mà ly hôn sao?”
“Không phải!”
Đáp án này có chút ngoài ý muốn, cậu hỏi: “Vậy thì tại sao?”
“Bởi… bởi anh đẩy bà ta từ trên cầu thang xuống…”
“Cái gì?” Cậu hồi phục trái tim đang đập nhanh, tiếp tục:
“Đẩy xuống rồi sao?”
“Bà ta bị gãy chân…”
“Chắc chắn anh bị mắng, đúng không?”
“Không!” Hắn lại nói ra một đáp án ngoài dự liệu:
“Mẹ thay anh nhận tội, sau đó cùng cha cãi nhau.”
“Từ đó về sau liền ly thân?”
“Đúng thế, mẹ mang anh rời khỏi biệt thự, đến Anh.”
“Ở Anh sống vui chứ?”
“Rất vui!”
“Anh có nhớ cha và anh trai không?”
“Nhớ! Anh muốn mẹ cùng nhau về nhà. Nhưng mẹ không đồng ý…”
“Vì sao? Bởi sự tồn tại của người phụ nữ kia?”
Nguyên Triệt trầm mặc, một lúc lâu không nói gì.
Cậu cũng dừng một chút, thay đổi cách hỏi: “Mẹ anh có tâm sự?”
“Ừ.”
“Bà có nói gì với anh không?”
Nguyên Triệt không nói.
Phương Nho cắn chặt răng, quyết định chạm vào vết sẹo.
“Nguyên Triệt, còn nhớ một lần cha anh phải vào bệnh viện không? Anh cùng mẹ đã về nước phải không?”
Đôi lông mày của hắn nhăn lại, cơ bắp căng lên.
Cậu một bên dùng phương pháp massage giúp hắn thả lỏng, kiên trì hỏi:
“Vừa là anh khuyên bà về nước hay là quyết định của bà?”
“Mẹ quyết.”
Lời này không giống những lời ông Nguyên nói, cậu thắc mắc:
“Vì sao lại trở về? Để thăm bệnh?”
“Để… ly hôn…”
“… Ly hôn? Mẹ không yêu cha sao?”
“Yêu.”
“Vậy tại sao lại muốn ly hôn? Do người phụ nữ kia?”
“Vì muốn tự do… cùng chuộc tội…”
Trên mặt hắn lộ ra biểu tình đau thương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn. Như thế nào cũng khiến cậu đau lòng, không hỏi tiếp được. Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu không muốn bỏ nửa chừng.
“Đừng sợ Nguyên Triệt! Hãy nói cho em biết tâm nguyện của mẹ. Vô luận là vui vẻ hay đau thương, em nguyện ý cùng anh chia sẻ!”
CHƯƠNG 43 : THÔI MIÊN (2) (QUÊN ĐI CHUYỆN ĐAU KHỔ , CÙNG NHAU ĐÓN NGÀY MAI TƯƠI SÁNG !)
“Tiểu Triệt, mẹ biết trong lòng con còn rất nhiều câu hỏi, nhưng mẹ mong con không nên oán hận Ninh San.
Bởi vì bà ấy là chị của mẹ, là người chị cùng cha khác mẹ của mẹ. Không chỉ như thế, nhà chúng ta còn nợ nhà họ mấy mạng người.
Năm đó, để được gả cho ông ngoại con, bà ngoại đã tìm đủ mọi cách phá hoại hôn ước giữa mẹ của Ninh San và ông ngoại. Ông của chị bị lừa đến vỡ nợ phải nhảy lầu tự sát, người vợ bị bệnh không có tiền chữa trị dẫn đến chết tại nhà; còn lão gia tử cũng vì luân phiên bị đả kích mà lâm chung…”
“Mẹ Ninh San mang thai chị ấy, lẻ loi một mình tha hương tới thành phố khác sinh hạ, sau vì khó sinh mà chết. Ninh San vừa ra đời đã trở thành cô nhi, được một gia đình bình thường thu nuôi, cuộc sống của họ rất gian khổ vì sự giám sát của bà ngoại con.
Ông ngoại con không hề biết mình còn một đứa con gái họ Ninh, cũng giống mẹ, mãi cho tới lúc bà mất mới nói ra.”
“Tiểu Triệt, mẹ biết con không thích Ninh San, chị ấy sống không đứng đắn, lại không bằng cấp.
Nhưng hết thảy khởi xướng là bà của con, bà không cho Ninh San học bất kỳ trường lớp nào, bức bách chị ấy lựa chọn con đường khiến người khác khinh thường.
Khi mẹ phát hiện cha con bao dưỡng tình nhân là Ninh San, trong đầu chỉ có hai từ… ‘báo ứng’! Cha mẹ gây tội con hứng nghiệt, cuối cùng mọi thứ báo lại trên người mẹ!”
“Mỗi khi nhìn thấy Ninh San, mẹ sẽ có cảm giác không thở nổi. Cho dù cái gì chị ấy cũng không biết nhưng mẹ không thể sống mà không đối mặt với sự khiển trách của lương tâm được. Cho nên mẹ lựa chọn rời đi…”
“Vốn muốn trực tiếp ly hôn, nhưng mẹ quá yêu cha con, cũng không muốn để con và Tiểu Trạch chịu cảnh gia đình rạn nứt nên cứ dông dài.
Cha con luôn hoài nghi sự nhường nhịn của mẹ, thân là vợ trên danh nghĩa nhưng từ đầu đến cuối đều không cùng Ninh San tranh giành chồng mình. Ông ấy làm sao biết được mẹ cũng muốn tranh đoạt lắm, nhưng lại không có dũng khí cùng tư cách để làm việc đó…”
“Hiện tại mẹ nghĩ thông suốt, cùng cha con ly hôn là lựa chọn tốt nhất, để cho Ninh San một thân phận chính danh, cũng là cho chị ấy cơ hội bắt đầu lại. Tiểu Triệu à, con không cần đau khổ, cho dù mẹ không còn là vợ của cha con nữa, nhưng luôn là mẹ của con.
Mẹ hy vọng sau này con có thể tận lực chăm sóc cho con cái của Ninh San, mẹ không muốn con tính toán, giữ ân oán với thế hệ sau. Tiểu Triệt, con có thể đáp ứng mẹ được không?”
“Con đáp ứng…” Nguyên Triệt nhẹ giọng đáp lại.
Trong trí nhớ, mẹ hắn như trút được gánh nặng mà mỉm cười, xinh đẹp ôn nhu. Nhưng…
“… Vào ngày về Trung Quốc, mẹ gặp tai nạn, ông trời không cho mẹ cơ hội lần nữa để bắt đầu lại…”
Biểu tình hắn thống khổ, đè nén nói:
“Anh trơ mắt nhìn bà chết trước mặt mình, trên tay cầm đơn ly hôn đẫm máu…”
Phương Nho hít vào một hơi, ngón tay ôn nhu sờ lên tóc hắn.
Cậu có thể hiểu được Nguyên Triệt oán hận Ninh San đã cướp đi hạnh phúc của mẹ, lại vì lời hứa mà không thể không chăm lo cho con cái của bà ta. Cái chết của mẹ đã khiến hắn đau khổ, vô hình đặt gánh nặng lên lưng hắn khi ở cạnh người khác.
Bí mật vĩnh viễn chỉ có thể chôn dưới đáy lòng mà không có người để bộc bạch. Một khi công khai, tất nhiên là sẽ gây nên sóng thần. Hắn liền không như một dây cung lúc nào cũng kéo căng, chỉ buông một cái là đả thương người.
Toàn bộ Nguyên gia chỉ có hắn biết hết thảy, mang theo gánh nặng tâm lý trầm trọng mà cưỡng bách chính mình gồng gánh nghĩa vụ không thuộc về mình. Khó trách lúc nào hắn cũng đối với bác sĩ tâm lý có sự cảnh giác cao độ, bởi vì bí mật giấu nơi đáy lòng này vĩnh viễn không được phép nói ra.
“Nguyên Triệt à, anh không cần cưỡng bách chính mình nữa! Mẹ đã đạt được tự do cùng tĩnh tâm rồi. Anh cũng đã thực hiện được lời hứa, hết sức mình chăm lo cho con của Ninh San.
Bây giờ hãy để cho bi thương, thống khổ đi theo khúc nhạc này đi? Tựa như hy vọng của mẹ, buông ân oán xuống, một lần nữa bắt đầu lại, làm những việc mà anh thích, vui vẻ mà sống qua ngày…”
Hai giọt nước mắt lăn dài trên khóe má Nguyên Triệt, thấm vào da thịt Phương Nho.
Lau chúng đi, cậu khom lưng xuống, nhẹ đặt một nụ hôn xuống trán hắn.
“Khi khúc nhạc này hết, mở mắt ra, hãy quên đi hết những chuyện đau khổ đã qua và chào đón cuộc sống mới nhé…”
Cậu nằm cạnh Nguyên Triệt, nắm chặt tay hắn, lẳng lặng nhìn người đang ngủ say.
“Nguyên Triệt… em yêu anh!”
Đúng hai giờ sau, âm nhạc kết thúc. Nguyên Triệt mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Phương Nho đang an tường ngủ, hắn vươn tay nhẹ nhàng lướt dọc ngũ quan của cậu.
Hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác an lòng cùng thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, giống như gánh nặng nhiều năm nay tích lũy đã trút được xuống.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng, Nguyên Triệt hôn hôn Phương Nho, gọi một tiếng: “Sáng tốt lành!” sau đó rời giường mặt quần áo.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu liền mở mắt, dùng tay sờ nơi hắn vừa nằm, hơi ấm vẫn còn vấn vít.
Ánh sáng ngoài cửa dìu dịu, gió nhẹ nhàng thổi, một ngày mới đến rồi!
Nguyên Triệt tiếp tục nhanh chóng tra xét tung tích của Lôi Tử Trường cùng chân tướng vụ án của Nguyên Khê.
Nửa tháng sau, hắn đạt được năm phần trăm cổ phần của tập đoàn, chính thức tiến vào ban giám đốc. Vừa mới ra nhập đã khiến rất nhiều người nảy sinh cố kỵ.
Khác với phong cách làm việc nội liễm của anh trai, Nguyên Triệt rất quả quyết, sấm rền gió cuốn, khả năng thương nghiệp sắc bén cùng thái độ công tác nghiêm cẩn khiến không ít ma mới lẫn ma cũ cảm thấy áp bách.
Ông Nguyên rất tín nhiệm khả năng của hắn, càng vui sướng hơn khi thấy con trai mình thay đổi. Trước đây, mỗi lần điên lên hắn đều khiến người ta sợ hãi, nhưng hiện tại đã nhiều hơn vài phần lý trí, lộ ra vài phần ổn trọng cùng khí thế một tay che cả bầu trời.
Hệt như một con sư tử hay một tướng quân anh dũng, từ từ chuyển thành một vị quân vương nắm cả giang sơn.
Một tháng sau, vụ án của Nguyên Khê có đột phá. Tổ cảnh sát điều tra tìm ra kẻ khả nghi mới, từ trong miệng hắn lấy được manh mối.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh thì Nguyên Khê thực nhanh sẽ được thả.
Tề Hiểu tuy rằng đã rõ hung phạm là kẻ khác, nhưng chuyện này vẫn là dính dáng đến bọn họ, Nguyên gia không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Mọi thứ cho tới thời điểm hiện tại đều rất tốt, hắn không tha không nợ, lập tức sắp xếp một khoản bồi thường hợp lý, một phân không thiếu.
Ông Nguyên cùng Nguyên Trạch không cho là đúng, Nguyên Khê cũng là người bị hại, dựa vào cái gì bắt nhà này phải chịu tội chung?
Nhưng bọn họ không dám dị nghị, bởi đây là quyết định của Nguyên Triệt, bọn họ dù có là gì cũng không thay đổi được.
“Sự việc với Lôi Tử Tường tiến triển tới đâu rồi?” Phương Nho một bên đưa bát cơm cho hắn, một bên hỏi.
“Đã bắt được công ty cấu kết với hắn ta rồi. Nhưng để có nhiều chứng cứ hơn thì cần án binh bất động.” Nguyên Triệt trả lời.
“Vậy anh phải cẩn thận, quá nóng vội sẽ khiến mọi thứ hỏng bét! Lấy tính cách của Lôi Tử Tường, một khi đến đường cùng thì rất dễ làm ra những hành động thiếu suy nghĩ!” Cậu thận trọng dặn dò.
“Ừ, anh biết rồi!” Nguyên Triệt nhìn cậu, trầm giọng nói:
“Trong khoảng thời gian này em cố gắng đừng ra ngoài nhiều, kể cả viện phúc lợi cũng đừng đi!”
Phương Nho trầm tư một hồi, gật đầu đồng ý.
Buổi tối, hai người vận động trên giường một phen xong, Phương Nho lại nhân cơ hội thôi miên Nguyên Triệt.
Trị liệu bằng phương pháp thôi miên không phải chỉ một lần là xong, biểu hiện của lần đầu tiên tuy không tồi nhưng nếu muốn triệt để giải phóng cảm xúc thì vẫn cần vài lần nữa.
Nguyên Triệt thích ứng với âm nhạc thôi miên rất nhanh. Lần thứ hai, thứ ba đều nhanh chóng tiến nhập trạng thái du đãng. Cậu dùng ngôn từ dẫn đường, mỗi lần đều giải quyết áp lực của hắn một chút.
Mỗi lần trj liệu xong, trạng thái của hắn ngày càng tốt, cũng ngày càng khó chơi hơn.
Ban ngày hắn tương đối bận rộn, nên thời gian ở chung của hai người chủ yếu là buổi tối. Từ khi hắn không thức đêm làm việc nữa thì có vài sự việc thần kỳ xảy ra…
Lúc cậu thay quần áo, hắn thường xuyên chạy tới làm tư vấn viên, mà kết quả đều là đừng mặc quần áo. Phương Nho kháng nghị thì nhận được câu trả lời:
“Anh thích nhìn em mặc quần áo mới của hoàng đế! Sờ lên rất tốt, còn không bị nhăn nhúm, ôm lên đặc biệt tiện!”
Nguyên Triệt không sợ lạnh, ở nhà thường xuyên ở trần, lộ liễu đến độ không ai dám nhìn thẳng. Hắn còn hy vọng Phương Nho cũng bắt đầu tập thói quen bảo vệ môi trường này, kết quả bị một cái gối đầu đập trúng mặt.
Thời điểm không làm, Nguyên Triệt thích lôi kéo cậu chơi game, cái gì cá lớn nuốt cá bé, đào vàng, đánh cờ cá ngựa,… Trò gì cũng chơi, mà còn chơi đến nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Cậu là người mù game, đùa một tí thì còn được, chứ chơi chiến thuật nghiêm túc thì toàn bị ngược đến thê thảm.
Nguyên Triệt cả người khoác lên phong thái ngạo nghễ, trêu chọc cậu:
“Người thua phải đáp ứng mọi yêu cầu của người thắng!”
Phương Nho nếu không muốn chơi, hắn sẽ dùng ánh mắt đại biểu cho sự trừng phạt… mà mọi người biết rồi đấy, cả đêm đừng mong ngủ!
Nếu nhận thua, đáp ứng yêu cầu của hắn, cũng có kết quả như nhau, chẳng qua tư thế nhiều hay ít thôi!
Phương Nho đã nhiều hơn một lần hoài nghi đại não của Nguyên Triệt bị tinh trùng chiếm đóng…
Đương nhiên, cậu không phải nhân vật muốn bắt nạt là được. Mỗi lần Nguyên Triệt chiếm tiện nghi xong, cậu một lần cho ăn toàn rau, thêm cả trà thanh tâm dục quả.
Mặc khác gia cố cửa phòng, bày trí chướng ngại, làm đủ biện pháp để phòng bị Nuyên Triệt. Nhưng trừ bỏ thường xuyên phải đổi cửa ra thì không hề hiệu quả với người nào đó.
Tại phương diện tính dục, Phương Nho thực sự không có cách, hoàn toàn không thể khống chế người nào đó, đến khi lâm trận thì không phải người.
Phương Nho thường xuyên bị ép đến khô cả người, liều mạng rèn luyện thân thể, kỳ vọng một ngày nào đó mình có thể dùng vũ lực chiến thắng Nguyên Triệt.
Ban ngày nghiêm túc cẩn thận, buổi tối chơi đùa bữa bữa, hai người rất hài lòng với nếp sống hàng ngày hiện tại.
Nhưng, theo tiến độ truy tìm Lôi Tử Tường thì những ngày thoải mái tự tại rất nhanh không còn.
“Cậu nói cái gì? Anh cả bị thương phải nhập viện? Chỗ nào? Được! Tôi lập tức tới!”
Nguyên Triệt đứng lên, mặc áo khoác nhanh chóng ra ngoài.
Phương Nho lập tức theo sau: “Làm sao vậy?”
“Anh cả trúng đạn, hiện nay đang cấp cứu ở bệnh viện!”
Hắn một bên đổi giày, một bên đáp.
“Em cùng anh đi!”
“Không! Em phải ở nhà! Anh sẽ sai vệ sĩ canh giữ phụ cận. Em đừng đi ra ngoài, chờ anh về!”
Nguyên Triệt lưu lại những lời này liền vội vàng rời đi.
Phương Nho nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lộ ra tia lo lắng.
Lôi Tử Tường đây là tính toán lưới rách thì cá chết sao?
Nguyên Triệt! Anh nhất định phải cẩn thận!
CHƯƠNG 44: HAI CON ĐƯỜNG (1) (ANH NHẤT ĐỊNH SẼ ĐỂ EM BÌNH YÊN VÔ SỰ TRỞ VỀ !)
Chuyến đi này của Nguyên Triệt chính là ba ngày không được nhìn thấy người, Phương Nho mỗi ngày đều gọi cho hắn xác nhận.
Mở TV, vài ngày gần đây không đưa tin đại thiếu gia Nguyên Trạch của Nguyên gia bị trúng đạn phải nhập viện, hẳn là đã được họ Nguyên phong tỏa.
Việc này cũng liên quan đến Lôi Tử Tường, bắt chéo sang cả lịch sử đen của nhà họ nên hiển nhiên họ Nguyên không hy vọng cảnh sát tham gia.
Buổi chiều ngày thứ tư, di động Phương Nho đột nhiên vang lên, người gọi đến là Vân Đóa, đứa trẻ có chứng bệnh mất trí nhớ ngắn hạn.
Di động của bé là Phương Nho tặng, bởi bé thường xuyên mất trí nhớ, một khi trí nhớ mất đi liền rơi vào trạng thái mờ mịt ra khỏi viện phúc lợi, lạc đến khắp mọi ngõ ngách.
Cho nên cậu không chỉ lưu vào số của những người chăm sóc bé ở viện, mà còn đeo lên cổ bé một mặt bạc khắc tên bé, địa chỉ cùng phương thức liên lạc với người nhà.
Gần nửa tháng không gặp, Vân Đóa đột nhiên gọi cho cậu, khả năng lớn chính là bé lại mất trí nhớ.
“Vân Đóa à? Thầy Phương đây!”
Phương Nho vừa mở miệng đã cho biết thân phận.
“Thầy Phương? Con tên là ‘Vân Đóa’?” Đầu bên kia truyền tới thanh âm chần chờ.
“Đúng thế! Vân Đóa à, nói cho thầy biết con đang ở đâu?”
Trầm mặc mãi bé mới đáp:
“Con không biết nữa, là một quảng trường, có hoa, có cây, còn có cả tượng điêu khắc!”
“Là tượng gì?”
Phương Nho vừa hỏi vừa nhanh chóng thay quần áo và giầy:
“Được rồi, thầy đã rõ! Con đứng yên ở chỗ đấy đừng chạy linh tinh! Hai mươi phút sau thầy sẽ tới, nếu có người tới bắt chuyện mà không nói tên của thầy thì đừng đáp lại!”
Dặn dò xong, cậu gọi điện cho viện phúc lợi, thế mà ở đó còn không biết Vân Đóa đi lạc. Cậu liền nói sẽ đưa bé trở lại để họ an tâm đợi.
Phương Nho lên xe, phân phó vệ sĩ đưa cậu tới quảng trường XX.
Mười mấy phút sau, ô tô đỗ lại ven đường, Phương Nho vừa xuống xe đã thấy Vân Đóa đang đứng ở một góc. Cậu chạy nhanh tới, ôm lấy bé:
“Tốt quá! Tìm được con rồi!”
Bé giãy giãy khỏi lồng ngực của cậu, cảnh giác hỏi: “Chú là ai?”
Phương Nho mỉm cười:
“Thầy là Phương Nho, thầy Phương!”
Xác định đúng người xong, Vân Đóa mới thả lỏng một chút.
Cậu sờ sờ đầu bé, nhớ rõ lần trước bé chỉ là một quỷ nhỏ thích khóc, lần này mất trí nhớ lại thành một nhân cách khác rồi.
“Đi thôi! Hai chúng ta về nhà nào!” Phương Nho dắt tay bé.
“Nhà của con ở đâu ạ?”
“Viện phúc lợi…”
Vân Đóa im lặng, ánh mắt ảm đạm.
Phương Nho trong lòng thở dài, với chứng bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của Vân Đóa, tuy thân thể khỏe mạnh nhưng không thể sinh hoạt bình thường được.
Ai nguyện ý nuôi một đứa nhỏ có thể quên mất họ bất cứ lúc nào được chứ? Hơn nữa về sau trưởng thành không có khả năng tìm được công việc ổn định. Đứa bé này tựa như u hồn tự do ở nhân thế, chẳng biết đi đâu hết.
Hai người dứng ở thềm vỉa hè, chờ vệ sĩ lái xe tới.
Đột nhiên có một chiếc xe bánh mì cũ dừng trước mặt bọn họ. Cửa xe mở ra, ba người đeo khẩu trang đen xông ra, vây quanh hai người.
Trong lòng Phương Nho giật mình, trong đầu hiện lên hai từ “bắt cóc”, đồng thời nhanh chóng phản kích, đánh lui một tên.
Đang định tiếp tục tiến công thì bên tai truyền tới tiếng la hét của Vân Đóa. Động tác cậu dừng lại, đang phân thần thị bị một kẻ dùng giẻ che miệng lại, mùi thuốc mê xộc vào mùi, nháy mắt mất đi tri giác.
Bọn chúng vội vàng đem Phương Nho cùng Vân Đóa lên xe, lái xe rời đi. Toàn bộ quá trình không quá một phút, vệ sĩ ở bên kia đường còn chưa kịp qua. Nháy mắt nhìn thấy cái xe bánh mì rời khỏi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Qua bảy, tám ngã rẽ, vệ sĩ vẫn đi theo con đường mà chiếc xe kia đi. Nhưng đáng tiếc không còn thấy bóng dáng nữa, hiển nhiên bị người đặt bẫy.
Sắc mặt anh ta trắng bệnh, cầm lấy điện thoại gọi cho Nguyên Triệt.
Không biết qua bao lâu, Phương Nho từ trong cơn đau đầu tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm tại một kho hàng cũ nát, hai tay, hai chân đều bị trói chặt sau lưng.
“Thầy Phương!” Một giọng nói nhỏ từ phía sau truyền tới.
Phương Nho quay đầu nhìn, thấy Vân Đóa cũng đang cuộn mình trong góc, tay chân đều bị trói chặt.
Phương Nho khẽ nhích người đến gần bé, trấn an:
“Sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!”
Không cần đoán cũng biết chủ mưu là ai. Chỉ là không ngờ bọn chúng nắm bắt thời cơ tốt như vậy. Cậu chân trước ra khỏi cửa, bọn họ đã động ngay rồi.
Phương Nho nhìn Vân Đóa bên người, trong mắt lộ ra tia lo lắng, vô luận thế nào cậu cũng phải nghĩ biện pháp bảo vệ đứa bé này.
“Vân Đóa, con có biết đám người này có bao nhiêu người không?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Năm người!” Vân Đóa trả lời:
“Vốn là bốn, sau đó đổi xe lại nhiều hơn một người!”
“Đổi xe? Thành loại nào?”
“Một chiếc xe màu đen, nhìn rất mới!”
Phương Nho gật đầu, lẩm bẩm:
“Không biết biểu số xe là gì…”
“Biển số xe ạ? Con biết!” Bé tiếp lời: “Là H35XXX!”
Đôi mắt Phương Nho sáng lên, cậu làm sao có thể quên được Vân Đóa có trí nhớ siêu cường chứ?
Khác với Nguyên Khê, trí nhớ của nó là gắn liền với ký ức, cũng là sắp xếp mọi sự kiện phát triển trong quá khứ. Nhưng Vân Đóa chỉ cần liếc mắt một cái, kể cả có là những thứ không liên quan đến nhau bé cũng có thể nhớ rõ ràng.
Nhưng biết biển số cũng là thừa thãi. Cậu không có biện pháp hướng ra bên ngoài truyền tin. Suy tư một khắc, Phương Nho nhỏ giọng nói bên tai bé mấy câu.
Đúng lúc này, cửa kho hàng mở ra, ba người đàn ông che mặt đi tới. Bọn họ chính là những kẻ đã bắt cóc cả hai, ngồi xuống bàn, đồng loạt mở cặp lồng cơm.
Vân Đóa ngửi thấy mùi thơm, hơi hé miệng.
Cậu mở miệng nói:
“Thằng bé đói bụng rồi, có thể cho nó ăn được không?”
“Ha! Chết tới nơi rồi mà còn muốn ăn ngon?”
Một tên đem khẩu trang vạch ra một nửa, lộ ra cái miệng.
Hai người kia không nói gì, nhưng cậu chú ý thấy có một người đang chần chờ nhìn bên này.
Vân Đóa sợ hãi rụt người lại, trốn sau lưng Phương Nho, lộ ra đôi mắt sợ hãi.
Phương Nho không bị mấy từ:
“Chết đến nơi” dọa sợ, mấy kẻ kia ăn cơm cũng không đem khẩu trang bảo hộ bỏ ra, hiển nhiên lo lắng bại lộ tướng mạo. Nếu ngay từ đầu đã muốn giết con tin thì bọn họ hà tất phải băn khoăn?
Nghĩ tới đây, Phương Nho lại nói:
“Tội phạm tử hình trước khi chết còn được ăn một bữa no nê. Các vị đại ca không nhẫn tâm với một đứa nhỏ đến vậy đi?”
“Tiểu tử cũng có chút thông minh đấy!” Kẻ đầu tiên cười nói:
“Đi! Lão Tam! Cho thằng bé kia hai miếng!”
Người gọi là lão Tam cầm lấy một cái màn thầu cùng cốc nước tới chỗ Vân Đóa.
Vân Đóa nhìn cậu, Phương Nho gật đầu, ý bảo bé mau ăn.
Vân Đóa lúc này mới lã chã nước mắt dùng cái miệng nhỏ cắn từng miếng, vừa đáng thương lại vừa ngoan ngoãn.
Phương Nho không dấu vết quan sát ánh mắt của lão Tam kia, tang thương còn lộ ra quan ái. Người đàn ông này thương trẻ nhỏ, hẳn là có thể dùng gã để mở đường.
Ăn cơm xong, bọn chúng không liên lạc ra bên ngoài, cũng không tra tấn Phương Nho, chỉ ngồi một chỗ đánh bài.
Cậu cân nhắc một chút, hiện nay hẳn là Nguyên gia đã khống chế công ty đồng lõa với Lôi Tử Tường, nói cách khác, hắn ta không còn nơi cung cấp tài chính mới không mời nổi sát thủ chuyên nghiệp, cũng không có thời gian bày bố bẫy tốt. Việc duy nhất có thể làm chính là triệu tập những huynh đệ rơi rụng dùng bạo lực đối phó với họ Nguyên.
Bắt cóc người thân cận nhất của Nguyên Triệt có thể khiến hắn sợ bóng sợ gió, giúp cho chúng triển khai hành động tiếp theo.
Nhưng không phải còn ông Nguyên chủ trì đại cục cư? Mặc dù Nguyên Triệt bị cản lại, nhưng nếu đã là gia chủ thì ông sẽ là người đấu lại.
Trừ phi, ông Nguyên cũng xảy ra chuyện!
Phương Nho đoán không sai, ông Nguyên đúng thật đã xảy ra chuyện. Giống con trai cả bị tập kích tại bãi đỗ xe, nhưng vận khí của Lôi Tử Tường không được tốt lắm, hai lần xả súng đều không thể giết được người, hiện tại hai cha con đều nhập viện.
Nguyên Triệt phong tỏa tin tức, nhịn xuống tính tình nóng nảy, lấy danh phận mà ổn định cục diện của ông ti, đồng thời ngấm ngầm điều tra tung tích của Lôi Tử Tường.
Nhưng sau đó Phương Nho bị bắt cóc đã giáng mạnh cho hắn một đòn. Chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu bị thương, hắn liền nhịn không được mà muốn phát cuồng, mấy đêm không thể nào chợp mắt nổi.
“Chết tiệt! Không phải nói em ấy ở nhà sao? Vì sao còn chạy ra ngày? Vì một thằng nhỏ xa lạ sao?”
Hắn lấy mọi đồ vật trong nhà ném đi, thần sắc điên cuồng.
Phương Nho bị bắt cóc ba ngày, hắn vẫn không thu được tin tức, đối phương tựa hồ muốn tra tấn, tạo áp lực tâm lý lên hắn.
Cứ như vậy, Nguyên Triệt vô pháp tìm ra manh mối, việc tìm kiếm Phương Nho cũng không tiến triển. Theo dõi tình hình không dưới trăm lần, lục tung khoảng chừng bảy, tám mươi chiếc xe khả nghi cũng không thể tìm được mục tiêu.
Nguyên Triệt mạnh mẽ áp lại cảm xúc nóng xảy, lý trí chạy song song với điên cuồng. Nhờ được Phương thôi miên nên tình trạng bệnh của hắn đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất, chỉ cần uống thuốc nữa thôi là triệt để khỏi hắn.
Nhưng mọi thứ vượt ra ngoài ý muốn, những thứ hắn gặp phải lại tạo thành gánh nặng vây hãm hắn ở bên trong.
Lại với lấy một thứ, mạnh tay ném về phía trước… “Oa oa oa oa oa…!” Thứ bị ném xuống đất đột nhiên phát ra tiếng khóc trẻ con.
Nguyên Triệt sửng sốt, nhìn kỹ lại thì phát hiện thứ mình vừa ném là một con búp bê.
Hắn nhớ rõ hồi trước Phương Nho mua đôi búp bê này rồi đặt ở phòng khách, thi thoảng còn nhìn hắn lén lút cười.
“Đồ sư tử!! Anh lại ném đồ linh tinh! Tôi bị hỏng rồi oa oa oa oa…!” Búp bê tiếp tục khóc lên.
Đồ sư tử? Trong lòng cậu gọi hắn là như thế? Nguyên Triệt đem búp bê nhặt lên, vỗ vỗ mấy cái liền thả về chỗ cũ.
“Tốt lắm! Biết sai rồi thay đổi là bé ngoan! Lại đây! Thưởng cho anh nụ hôn! Hì hì hì!”
Búp bê được đặt xuống liền phát ra câu khóc.
Hắn không nhịn được mà cười ra tiếng, lau đi hàng nước mắt chua xót mấp mé nơi khóe mắt.
“Phương Nho…” Anh nhất định sẽ để em bình yên vô sự trở về!
Trong mắt hắn ngưng tụ một cơn lốc màu đen nguy hiểm và áp lực.
Vài ngày sau, Nguyên Triệt đi vào một căn phòn tối, lạnh lùng nhìn mấy người bị tra tấn thành người tàn tật.
“Hỏi ra gì chưa?”
“Có chút thu hoạch!”
Một người đàn ông mỉm cười:
“Lôi Tử Tường hẳn là chạy không kịp! Cậu nên sớm xuống tay thôi, đối phó với những hạng người này không thể nhân nhượng!”
Mặt hắn không đổi sắc, xoay người nói:
“Trác Ly! Đi theo tôi!”
Ông Nguyên thật không ngờ mình rửa tay gác kiếm mà con trai mình lại có liên hệ với xã hội đen.
Những người này đều là những người ngài Nguyên quá cố để lại Nguyên gia, hắn trước khi chết không giao lại cho con trai mình mà đưa cho Nguyên Triệt.
Nguyên Triệt vốn dĩ không muốn dùng đám người này, dù sao nhà họ Nguyên đã tẩy trắng, hắn có thể thay thế trưởng bối chiếu cố người nhà bọn họ nhưng không cần tham dự quá sâu.
Nhưng hiện giờ, hắn không cố kỵ nữa rồi…
CHƯƠNG 45: HAI CON ĐƯỜNG (2) (NHỮNG CỐ GẮNG TRƯỚC ĐÂY ĐỀU KHÔNG UỔNG PHÍ ! )
“Lôi Tử Tường chủ yếu hoạt động tại khu vực cách đây không xa, theo lần liên lạc cuối cùng, rất nhiều khả năng hắn đang ẩn thân tại khu vực này!” Trác Ly đặt bản đồ lên bàn.
Nguyên Triệt gật đầu, đang định bố trí nhân lực thì di động đột nhiên vang lên, màn hình hiện thị số lạ.
Hắn nhận điện, từ bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn:
“Chào cậu hai! Biết tao là ai không?”
“Không cần biết ông là kẻ nào! Nói đi! Muốn làm gì?”
Đối phương im lặng, hừ giọng:
“Được! Không nói những lời vô nghĩa nữa! Chín giờ tối ngày mai hãy mang 5000 vạn tới ngoại thành, chúng ta tiền trao cháo múc! Tốt nhất là mày phải tự mình đến! Không thì tao sẽ tặng cho mày đại lễ!”
Nói xong, đối phương liền tắt điện thoại.
Nguyên Triệt thừa biết 5000 vạn chỉ là cái cớ, mục đích chính của bọn chúng là muốn giải quyết hắn.
“Cậu định làm thế nào? Đúng hẹn đi gặp sao?” Trác Ly hỏi.
“Gặp thì gặp! Muốn ra sao thì ra!”
Trong mắt hắn giăng đầy dông tố, lạnh lùng nói:
“Từ giờ tới chín giờ đêm mai còn hai mươi chín tiếng. Chuẩn bị đi!”
Trác Ly cảm nhận được sát khí trên người hắn, vừa kinh hãi vừa vui mừng. Dòng máu của người đàn ông này luôn nhuốm mùi hắc đạo, hung ác mà phong duệ.
“Đinh… đinh… đinh…” Điện thoại lần thứ hai vang lên.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi
“Nguyên Tổng, có một cậu bé tên là Vân Đóa muốn tìm ngài…”
Vân Đóa? Biểu tình của hắn khẽ biến đổi, đây không phải là đứa nhỏ bị bắt cùng Phương Nho sao? Chẳng lẽ trốn ra được?
“Chăm sóc nó thật tốt! Tôi lập tức tới!”
Hắn nói với Trác Ly:
“Sự tình có vẻ đã biến chuyển, anh ở chỗ này chờ tin của tôi!”
Nói xong, hắn lo lắng xông ra ngoài.
Ô tô một đường chạy tới công ty, Nguyên Triệt lập tức đi lên tầng cao nhất, vào đến văn phòng liền thấy một bé ngồi trên ghế salon.
Vân Đóa ôm một ly cacao nóng trong lòng bàn tay, nhìn thấy hắn như hung thần ác sát xông tới, dọa bé nhảy dựng.
Nguyên Triệt thu liễm biểu tình, ngồi tại đối diện bàn trà, hai người mặt đối mặt.
“Chú… chú là Nguyên Triệt ạ?”
Hắn trước đây đã từng cùng Phương Nho đến thăm bé, nhưng hiện tại Vân Đóa không nhớ ra được.
Hắn gật đầu:
“Ừ, là chú! Vân Đóa! Mau nói cho chú biết chuyện gì xảy ra? Thầy Phương đâu rồi?”
Vân Đóa rụt cổ lại, thấp giọng nói:
“Thầy Phương bảo con nói cho chú dãy số, là H35XXX…”
Ngược thời gian trở lại ba ngày trước, cũng là một ngày sau khi hai người bi bắt, Phương Nho luôn để ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn cướp. Chúng bình thường rất ít nói chuyện, thay phiên trông coi, mỗi ngày cho cậu ăn hai cái bánh bao cùng uống chút nước.
Vân Đóa bởi vì là trẻ con nên được đãi ngộ tốt hơn một chút, không bị ngược đãi. Có thể thấy được mấy tên cướp này chưa mất hết tình người, đặc biệt là lão Tam, đối với trẻ con rất kiên nhẫn.
Từ góc độ tâm lý, gã là một kẻ yêu trẻ nhỏ, dễ mềm lòng, tâm hữu ái, có trách nhiệm, tâm địa thiện lương.
Một người có thể vì hoàn cảnh mà làm mấy việc không hợp pháp, nhưng bản chất sẽ không thay đổi.
Chờ đến phiên lão Tam trông giữ, Phương Nho mở miệng thỉnh cầu:
“Đại ca, mọi chuyện không quan hệ với đứa bé này, các anh có thể thả nó ra không?”
Lão Tam liếc Vân Đóa, không nói gì.
“Đứa bé này không chỉ là cô nhi, còn mắc chứng bệnh mất trí nhớ tạm thời. Các anh hoàn toàn không cần lo lắng nó sẽ tiết lộ hành tung!”
“Mất trí nhớ tạm thời là cái gì?” Gã hỏi.
Phương Nho vui mừng, nguyện ý nói chuyện là khởi đầu tốt.
Cậu trả lời:
“Đây là một loại mất trí nhớ. Người mắc loại bệnh này cách mỗi ngày sẽ mất đi ký ức một lần, hoàn toàn quên hết mọi thứ. Ba ngày trước bé đã mất trí nhớ, đứa bé này rất nhanh sẽ thay đổi giống hệ thống máy tính, căn bản không đáng để uy hiếp mấy người!”
“Trẻn đời có loại bệnh này?” Trong giọng nói của lão Tam lộ ngạc nhiên.
“Đúng thế!” Cậu thở dài:
“Cho nên thằng bé ở lại viện phúc lợi rất nhiều năm rồi, không có ai nguyện ý nuôi nó. Còn nhiều lần bị lạc đường, thậm chí có lần suýt chút nữa bị bọn buôn người lừa bán, tương lai cũng khó có thể tự mình sinh sống.”
Lão Tam trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Đóa.
Phương Nho tiếp tục thành khẩn:
“Đại ca! Tôi cầu xin anh thả nó ra! Chúng ta là người lớn, không nên để ân oán làm liên lụy tới một đứa trẻ!”
Lão Tam không tỏ vẻ gì, đứng lên ra khỏi kho hàng.
Mỗi ngày qua đi lại đổi một người trông, chờ đến lần thứ hai nhìn thấy gã, cậu lại bắt đầu giảng giải:
“Tôi nghe nói hắc đạo cũng rất chú ý nguyên tắc. Các anh có thể không nhìn pháp luật, mặc sức giải quyết ân oán. Nhưng xuống tay với một cậu bé, cho dù là người qua đường cũng sẽ nhạo báng, thóa mạ.
Thứ chân yếu nhất của các anh chỉ cần mình tôi là đủ! Tôi sẽ tận lực phối hợp với các anh, chỉ xin anh hãy buông tha thằng bé!”
“… Tôi không làm chủ được…” Lão Tam nghẹn nửa ngày mới phun ra được câu này.
“Vậy nói cho tôi biết, cuối cùng có giết con tin hay không?”
Lão Tam trầm mặc.
Phương Nho đã hiểu rõ, xem ra lần trước đoán lầm, bọn người này không định lưu người sống, sở dĩ không bỏ mặt nạ ra là để ngừa vạn nhất.
“Tôi chỉ hỏi một câu, nếu có cơ hội, anh có nguyện ý phóng thích cho đứa bé một con được sống không?”
Gã không nói gì.
Cậu thật ra cũng không chắc. Tuy rằng biết mình chỉ dựa vào mấy câu nói thật sự không thể nghịch chuyển cục diện, nhưng còn tốt hơn cái gì cũng không làm.
Cùng người khác đàm phán, chẳng những yêu cầu tố chất tâm lý cực cao, cũng phải có sự tin tưởng và kiên nhẫn nhất định. Nếu ngay cả mình cũng hoài nghi, thì làm sao có thể để người khác phục mình được.
Sau hai ngày, chỉ còn mình lão Tam ở lại, Phương Nho tiếp tục cùng nói chuyện với gã.
Cậu không xin gã thả người nhiều, mà thường đàm luận với hắn một ít đề tài, như là lúc còn trẻ thích đi chỗ nào, ăn cái gì, có bạn bè, anh em vào sinh ra tử hay không.
Từ ngoài nhìn vào thì như không liên quan, nhưng trên thực tế chính là lấy tin tức thân phận của đối phương.
Người này đại khái vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, Vân Đóa mặc dù chỉ là trẻ con, hơn nữa còn là đứa nhỏ mắc chứng mất trí nhớ, nhưng bé có trí nhớ siêu cường, mọi thứ có thể nhớ được trong nháy mắt.
Đáng tiếc ba ngày liên tục, Phương Nho hao tổn tâm cơ cũng không thuyết phục được gã.
Thể lực của hắn sắp đạt cực hạn, tình trạng của Vân Đóa cũng không ổn lắm, tinh thần sắp gục xuống không chịu được rồi.
Hôm nay, bọn cướp uống rượu, say nên mạnh bạo đá Phương Nho cùng bé. Cậu cố gắng bảo vệ Vân Đóa nhưng bé vẫn bị trúng vài cú đạp.
Vân Đóa đau đến khóc lớn, chưa từng thấy bé khóc to đến thế, như là xả hết toàn bộ kinh hách.
Ba thằng cướp nghe đến tâm phiền ý loạn, ánh mắt trở nên âm ngoan.
“Phiền chết! Để thằng oắt này lại cũng lãng phí lương thực, không bằng tiêu hủy một người đi?” Một gã đề nghị.
“Được! Dù sao ngày mai cũng giao dịch, mục tiêu chỉ là thằng đàn ông này, tiểu quỷ sống chết không ai quản!”
Một kẻ khác phụ họa.
Phương Nho biến sắc, vừa muốn mở miệng thì lão Tam lên tiếng:
“Đem tiểu tử này giao cho tao đi! Để tao xử lý!”
Đồng bọn của gã kỳ quái:
“Mày hồi trước không phải là thằng trông trẻ sao? Có thể hạ thủ được?”
“Dù sao cũng phải chết!” Thanh âm gã lạnh lùng:
“Tao thương cảm nó cũng vô dụng!”
“Ok! Vậy mày làm đi! Nhưng nhớ phải dứt điểm!” Đồng bọn ha hả cười vài tiếng liền đồng ý.
Lão Tam túm lấy Vân Đóa, bé sợ đến mức khóc lớn, túm chặt Phương Nho không chịu buông tay.
Dùng sức đem bé tách ra, gã thô lỗ ôm lấy bé đi ra khỏi kho hàng, trước khi biến mất còn nói thêm:
“Tao đem nó ra chỗ xa chôn, không cần chờ tao ăn cơm!”
Phương Nho nhìn bóng dáng hắn dần xa, quang mang trong mắt chớp động, cố gắng ức chế lại để không kích động. Lão Tam chủ động có nghĩa là có tâm cứu người! Cố gắng của cậu từ trước không uổng phí!
Vân Đóa bị ném lên xe, lão Tam chở bé ra khỏi ngoại thành, đi ngược lại thành phố A. Đi khoảng mấy chục dặm, gã thả bé xuống một đoạn đường thưa thớt bóng người. Có thể sống hay không, còn tùy vào ông trời quyết định…
Gã không phải thằng ngốc, mặc dù có tâm muốn thả bé nhưng có muốn thì cũng phải thả ở chỗ xa. Sau khi nghe bé có chứng mất trí nhớ tạm thời từ Phương Nho, liền lên mạng tra một chút.
Quả thực như lời cậu nói, đây là một chứng mất trí đặc biệt. Nói cách khác, cho dù đứa bé này có bị lạc thì cũng không thể cung cấp cho người khác thông tin của mình.
Hơn nữa khi bọn họ bắt cóc hai người, toàn xe đều màu đen, đứa bé này căn bản cái gì cũng không thể lấy làm dấu hiệu.
Huống chi, thời gian giao dịch là ngày mai, mục tiêu dùng đứa bé này để đoạt manh mối đã không kịp,
Trải qua một phen suy tính, gã quyết định thả đứa bé đi. Gã không đưa di động cùng tư liệu liên lạc của Vân Đóa trả lại, nếu bé đột nhiên mất trí nhớ thì rất có thể sẽ ném đi.
Kế sách của Phương Nho cuối cùng cũng thành công. Cậu chính là đánh cuộc, nếu cùng Vân Đóa nằm một chỗ chờ chết thì chẳng bằng nghĩ biện pháp chừa cho bé một con đường sống.
Cậu đoán chừng thời gian, lần mất ký ức gần đây nhất của bé là ba này. Nếu may mắn, bé có thể thuận lợi tìm đến Nguyên Triệt truyền tin; Còn không may thì ít nhất có thể giữ mạng.
Lão Tam rời đi, để lại Vân Đóa run rẩy đứng tại ve đường lớn.
“Vân Đóa, nghe thầy nói. Nếu có cơ hội ra ngoài, ngàn vạn lần đừng sợ hãi. Trước hết con phải nghĩ biện pháp tìm đường quốc lộ, sau đó chặn lại một cái xe đi ngang qua, thỉnh họ đưa con tới cao ốc thương mậu vòm trời ở thành phố A tìm một người tên là Nguyên Triệt!”
Những lời cậu nói đã được bé ghi tạc trong đầu. Bé suy nghĩ, đi bộ một đoạn trước. Vân Đóa thực thông minh, đi theo dấu xe của lão Tam, từng bước đi dọc đường.
Cao ốc vòm trời…
Nguyên Triệt nghiêm túc nghe Vân Đóa thuật lại mọi chuyện, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Phương Nho dưới loại tình huống khó khăn mà vẫn có thể lãnh tĩnh ứng phó, lợi dụng sơ hở của bọn họ, thành công mở đường cho bé, cũng cho hắn một đầu mối lợi hại. Và trí nhớ kinh người của Vân Đóa cũng làm hắn kinh ngạc một phen.
Sau một giờ, Nguyên Triệt xoa đầu Vân Đóa, bình tĩnh nói:
“Vân Đóa, mấy ngày này cháu đừng về viện phúc lợi, chú sẽ cho người chiếu cố!”
Vân Đóa nhu thuận gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, chú sẽ đi cứu thầy Phương sao?”
“Đương nhiên! Tối nay sẽ cho cháu gặp em ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip