Chương 35 - Chinh phục cha Trì + Chương 36 - Tương lai
Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Mẹ Trì trái lại vô cùng bình tĩnh, không thèm đếm xỉa tới mà liếc mắt nhìn Trì Phi Điềm, sai anh đi cắt dưa hấu, sau đó tiếp tục chuyên chú học tập kỹ năng máy tính. Học sinh tiểu học ở đầu bên kia gửi một tệp tới, mẹ Trì đeo kính cận lên, lấy cuốn sổ ra ghi chú cẩn thận, sau đó kích chuột trái chấp nhận tệp tài liệu.
Trì Phi Điềm sụp đổ đứng hình tại chỗ nhìn bà sau khi mở tài liệu thì lại thuần thục mở baidu ra.
Bà đã từng là một người mù công nghệ đấy! Cái nút khởi động máy, tắt máy cũng tìm không ra ở đâu! Là ai dạy bà thành bộ dáng bây giờ chứ?
Lịch sử tìm kiếm baidu rõ ràng còn: "B trạm là gì?"
(1) B trạm – Bilibili là một trang web chia sẻ video có chủ đề xoay quanh hoạt hình, truyện tranh và trò chơi có trụ sở tại Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và thêm phụ đề bình luận trên video.
Tưởng tượng cảnh mẹ Trì vào B trạm xem mấy hình ảnh chửi đổng không có tiết tháo là đã vô cùng quỷ súc rồi được không hả?!
Rốt cuộc là ai mở cửa cho bà ra thế giới mới thế!
OS Học sinh tiểu học: Là em nè đại đại, moa moa.
(2) OS: Hệ điều hành
"..."
Trì Phi Điềm cảm thấy tam quan vỡ nát rồi, có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng khi bị mẹ cướp đi hậu cung của mình, bèn nhìn lướt qua tệp văn bản: "... Này, này là cái gì vậy?"
"Dạy dùng ppt (powerpoint), độc giả thiên sứ của con giúp mẹ đấy." Mẹ Trì mặt mày hớn hở mở văn bản ra, che ngực kiểu thiếu nữ, vui vẻ bừng bừng: "Lần này đánh giá danh hiệu giáo sư, mẹ chắc chắn có thể đè lên mấy cô hoa sen trắng hai mấy tuổi kia rồi..."
Hoa, hoa sen trắng...
(3) Hoa sen trắng (bạch liên hoa) nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Cái quỷ gì?
Trì Phi Điềm: "..." Hình như gió thổi sai hướng rồi, mẹ Trì cá tính cởi mở, biết được cách lên mạng lại càng cực kỳ khủng khiếp, học đâu ra mấy cái danh từ ấy chứ.
Nhưng mà ppt đúng là làm không tệ, phong cách bằng phẳng, thẩm mỹ phối màu cũng rất tốt, khiến cho bài giảng của mẹ Trì có trật tự, đơn giản cũng rõ ràng. Không ngờ nổi Học sinh tiểu học tuổi còn nhỏ, tuy rằng tam quan viết đồng nhân hết mực kỳ ba, nhưng bình thường vẫn là một học sinh tốt đa tài ngũ giảng tứ mỹ.
(4) ngũ giảng gồm văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh.
Nhưng mà fan não tàn làm được tới bước này chỉ sợ phải cực khổ suy nghĩ lắm, dường như đã hoàn toàn tiến vào nhà anh rồi được không hả! Nhìn mẹ mình bị Học sinh tiểu học tẩy não, chắc phải tìm thời gian nói chuyện thật tốt với Học sinh tiểu học. QAQ
"Độc giả này của con không hổ là một đứa nhóc tốt ngũ giảng tứ mỹ nhiệt tình yêu việc học ngày ngày đối xử với mọi người hiền hòa thành thục ổn trọng khéo hiểu lòng nhau thích giúp đỡ người khác, giúp mẹ nhiều lắm đấy, có thể làm cháu của mẹ thì tốt quá rồi!" Kỹ năng khoa trương và tán dương người ta của mẹ Trì đột nhiên được thắp sáng, không tiếc lời ca ngợi Học sinh tiểu học một phen.
Cháu trai?!
Ha ha ha ha, không lẽ bảo Tống Quy Phàm đẻ sao?
Trì Phi Điềm mặt không cảm xúc: "... Ha ha, ha ha, ha!"
Về nhà một chuyến chủ yếu là để tạm bợ mấy nghi vấn xem mắt của mẹ, nghe bảo nhà Đường Thấm tỏ vẻ hoàn toàn không muốn tiếp tục phát triển với Trì Phi Điềm.
Lý do là Trì Phi Điềm mọc ở đâu ra một người bạn, khiến cho cô mất hết cả ham muốn.
Trì Phi Điềm không ngờ cô gái này cởi mở như thế, mặt cũng đỏ lên: "... Cái lý do rách rưới gì vậy?" = 皿 =
Nhưng mà tốt xấu gì Đường Thấm cũng không kể chuyện giữa anh và Tống Quy Phàm ra, coi như là bạn chí cốt.
Mẹ Trì đang bận trình bày năng lực dạy học, trái lại không để chuyện ấy trong lòng, quay đầu ném cho anh một điệu cười ha ha: "Ai bảo con không chú tâm, bảo con thân sĩ một chút con không nghe, Đường Thấm còn nói con dám chuồn về trước giờ hẹn hả! Hay là con theo mẹ học hát đi, nói không chừng sẽ chinh phục được hai ba cô ấy chứ..."
Mẹ Trì túm được cơ hội lại bắt đầu nhắc tới cuộc thi hát bà giành giải nhất năm đó.
Trì Phi Điềm che lỗ tai lại không đành lòng nghe tiếp, kết quả mẹ Trì lại bắt đầu oán trách với Học sinh tiểu học bên kia máy tính.
Trăng sáng ao sen: Bé con à, không được lên mạng nhiều đâu, bây giờ vẫn đang nghỉ đông thì phải chăm chỉ học bài biết không? [dưa hấu]
Học sinh tiểu học: Biết ạ, bài tập nghỉ đông của cháu làm xong cả rồi ớ!
Trăng sáng ao sen: Có lấy được 100 điểm không? [dưa hấu]
Học sinh tiểu học lập tức chân chó hồi âm: Đương nhiên 100 rồi. Cháu lên mạng chủ yếu vì giúp bác thôi, thời gian khác cháu không hề lên.
Mẹ Trì ai thán vài tiếng trước máy tính, bà sống nhiều năm vậy rồi chưa từng gặp đứa nhóc nào ngoan như thế, Trì Phi Điềm thì đã học hành chẳng ra gì còn không biết cố gắng, lại nghịch ngợm gây sự, bà thực sự hận không thể bò qua dây điện nhận Học sinh tiểu học làm con mình. Ai cũng bảo con của người khác luôn tốt, lời này quả thực không sai...
Nghĩ tới đây, bà nhịn không được mà ném cho Trì Phi Điềm đang ngồi ở phòng khách gác chân xem ti vi một ánh nhìn lạnh nhạt.
Trì Phi Điềm: "..." Không hiểu nổi mẫu thân đại nhân đang bị cái gì QAQ?
Trì Phi Điềm ngồi ở nhà mãi chịu không nổi, bèn trốn đi đánh game cả một buổi trưa mới về nhà. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, nên vẫn túi to túi nhỏ thắng lợi trở về.
Bởi vì đưa xe đi rửa rồi nên Trì Phi Điềm vào trạm tàu điện ngầm, anh đón tàu đúng giờ cao điểm nên tàu lung la lung lay rất nhiều người. Còn nhớ thời vừa mới tốt nghiệp đại học, anh thường xuyên chen lấn trên tàu điện ngầm với Tống Quy Phàm, công việc đầu tiên hắn làm là bán hàng, mặc một thân tây trang màu đen chạy tới chạy lui, quả thực trong vòng một tháng đã huấn luyện xong kỹ năng miệng pháo.
Khi đó anh còn xốc nổi, bị cha mẹ đả kích, lập tức sinh ra tâm lý phản nghịch không ở bên Tống Quy Phàm là không được, vẫn chưa từng suy nghĩ cho tương lai.
Nói cho cùng, Tống Quy Phàm so với anh thì lý tính hơn nhiều, trước kia cho dù chia xa bởi lòng tự ái của hắn, hay bởi tính cách nhất thời anh thì cũng không phải sai lầm của cả hai.
Trì Phi Điềm ngoài thì cười toe toét chứ trong lòng lại sáng tựa như gương, chính vì không muốn mất đi người cực kỳ quan trọng, nên Tống Quy Phàm mới lựa chọn thỏa hiệp.
# bọn họ thế nhưng phải ở bên nhau trọn đời #
Trì Phi Điềm hiểu hắn, thương hắn, hơn nữa càng thêm yêu.
Ngao ngao mấu chốt là không hiểu thì không được đâu, Tống Quy Phàm đẹp như vậy, khiến cho anh từng giờ từng phút đều muốn ăn tươi nuốt sống, đã tới tay rồi thì sao có thể nhả ra! Lập tức muốn ở chung! Ở chung! Ở chung!!!
Mặc sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai, quả đúng là quá tuyệt vời!
Mỗi một khoảnh khắc đều có thể ăn đậu hũ rồi.
Sắc lang Trì Phi Điềm hít một hơi sâu, suýt nữa máu mũi chảy xuống.
Trì Phi Điềm nghĩ tới đó thì tựa như được tiêm máu gà (5), một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay lấy máy ra gửi tin nhắn cho Tống Quy Phàm.
(5) sục sôi nhiệt huyết
—— Tống Quy Phàm, Tống Quy Phàm, em rất nhớ anh luôn, em rất nhớ anh ớ, em rất nhớ anh nha! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Trì Phi Điềm gửi tin nhắn như hạ bút thành văn, mặt không đỏ tim không đập, cơ mà Tống Quy Phàm ở đầu bên kia thì mặt đỏ bừng, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Hồ nhân tạo lúc năm giờ chiều tờ mờ một tầng sương mù, cây sậy mùa đông đung đưa, dưới hồ nuôi rất nhiều cá chép bơi qua bơi lại, vui vẻ lượn ra vài vòng xoáy dưới chân Tống Quy Phàm.
Tay cầm cần câu của Tống Quy Phàm hơi run, không cẩn thận khiến cá xung quanh kinh sợ chạy mất, ông chú bên cạnh hắn tức giận hừ hừ một tiếng.
Cha Trì liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cậu trai trẻ kia khá là biết chịu đựng đấy, ngồi từ trưa giờ cũng không hề nhúc nhích, quả là một tài năng câu cá.
Song, đeo khẩu trang quàng khăn len đội mũ che kín mặt mũi thì đúng là kênh kiệu quá có được không hả? Tưởng mình là mấy ngôi sao nhảy múa trên ti vi sao! Người trẻ thời nay đúng là một chút gió lạnh cũng chịu không nổi, yếu ớt như vậy mà dám đi mua khu VIP, lại còn ngồi cạnh ông nữa chứ, kẻ ngốc lắm tiền à?
Tống Quy Phàm dường như hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người bên cạnh, rút điện thoại thoại ra hơi do dự.
—— Anh cũng nhớ em...
Không được, dấu chấm lửng đằng sau mặc dù sẽ có dư âm văng vẳng bên tai, nhưng có vẻ không đủ quyết đoán, không có khí khái đàn ông.
—— Anh cũng nhớ em!
Vẫn không được, dấu chấm than thì thể hiện hắn nhiệt tình quá, khéo lát nữa Tiểu Trì lại bảo hắn là quỷ háo sắc mất QAQ.
—— Anh cũng nhớ em.
Tống Quy Phàm do dự suốt năm phút, mãi mới nhấn gửi đi, hắn nắm chặt điện thoại di động trong tay, đôi tai nấp sau khăn quảng cổ đã đỏ bừng.
Cha Trì liếc thấy cảnh này lại khinh thường hừ một tiếng.
Nhóc con, thanh niên lúc nào mà chẳng trải qua mấy lần yêu đương? Lễ tình nhân hết rồi còn dám khoe khoang trước mặt ông sao? Bữa nào cũng phải đi du lịch mấy hôm với mẹ Trì mới được.
Trì Phi Điềm chờ tin nhắn của Tống Quy Phàm năm phút, hắn lại dám dùng bốn chữ để xua đuổi hai mươi chín chữ tràn ngập yêu thương mong chờ của anh, đúng là lãnh đạm quá trời!
Trì Phi Điềm tiếp tục hỏi dồn dập.
—— Anh đang ở đâu? Đang làm gì đấy? Tối nay anh ăn gì? Sáng sớm mai tính ăn gì? Tối nay em tới nhà anh ngủ chung một chăn với anh sao?
Chung một chăn...
Mặt Tống Quy Phàm lại đỏ hơn, tay run run, con cá mà cha Trì suýt nữa câu được cũng bị hắn dọa cho chạy mất.
Cha Trì tức tới râu ria cũng run run.
Gặp được vợ rồi thì chuyện gì cũng dẹp qua một bên, Tống Quy Phàm hồi âm: Đang câu cá, chờ anh về nhé :-d
Trì Phi Điềm đứng trên tàu dùng điện thoại che mặt, chờ anh về nhé gì gì đó, nghĩ thôi cũng khiến máu sói sôi trào rồi được không nào!
Ơ khoan...
Câu cá sao?
Mùa đông thì đi câu con mắm gì? Sao lại có ham mê kỳ quái giống cha mình vậy?
... Đợi đã nào, Trì Phi Điềm cứ có cảm giác mình đã hiểu ra gì đó...
Bây giờ vẫn là tháng hai, phân nửa Tân Thành còn chìm trong tuyết trắng, tuy rằng nước hồ nhân tạo không tới mức đóng băng, nhưng ngồi ở đó cả ngày cũng hơi quá sức.
Sở trường của cha Trì là chơi cờ vây và câu cá, thực tế ở phương diện câu cá vô cùng có tính nhẫn nại, thường xuyên ngồi tận ba bốn tiếng, nhưng hôm nay hơi lạnh làm ông thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, khiến cho mấy con cá sắp mắc câu bị dọa chạy mất.
Cậu trai trẻ đeo khẩu trang vải ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng buông cần câu xuống đi ra.
Cha Trì liếc qua, đúng là thanh niên, quả nhiên không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, vừa nãy thì lo nhắn tin, tới giờ cũng không tóm được con mồi nào, một con cá cũng không câu được, chậc chậc, như vậy thì có thể làm nên trò trống gì chứ, đúng là y chang thằng con mình!
Một lát sau, sau khi cậu trai trẻ kia ôm một tấm thảm mỏng tính tiền ở quầy lễ tân thì đứng phía sau ông khá lâu, tựa như hơi do dự.
Cha Trì thấy rất kỳ quái, ung dung bình tĩnh liếc mắt đánh giá hắn vài lần, dạo này trên thời sự toàn nói thường xuyên có bọn trộm ngụy trang thành người bình thường, hơn nữa hình như trẻ con và người già như ông đều là đối tượng để ra tay rất tốt. Cha Trì uốn éo mông, cầm túi tiền đằng sau chuyển tới phía trước.
Qua một lát, cậu trai ấy lại khoác tấm thảm mỏng ngồi xuống cầm lấy cần câu, bắt đầu câu cá. Kỹ thuật của cậu trai hình như không tốt lắm, ngồi im cả chiều rồi cũng chẳng câu được con nào, có điều cũng không hề giận dữ, cả quá trình vô cùng yên tĩnh, cha Trì thích nhất là những người bạn câu cá như thế, độ thiện cảm bị giảm thấp xuống bởi nãy hắn rời đi nay lại dần lặng lẽ tăng lên.
Chưa được vài phút, cậu trai lại lấy điện thoại ra nhìn, hình như đã đến giờ rồi, đúng lúc cha Trì lại câu được con cá lớn, kích động reo lên, chờ ông khôi phục tinh thần thì cậu trai ấy đã xách theo thùng và cần câu đi mất rồi.
Trên chiếc ghế còn để lại một tấm thảm mỏng và một tờ giấy trắng có bốn chữ: Kính già yêu trẻ.
Cha Trì: "..."
Ông tuyệt đối không già được không hả?!! Đúng là tức điên lên đi được!
__
Trì Phi Điềm bước xuống tàu điện ngầm, xung quanh rất đông người, bầu trời vẫn còn phơ phất bông tuyết. Vất vả lắm mới rời được cửa hầm tàu điện, Trì Phi Điềm bước trên vỉa hè, nhanh chóng gọi điện cho Tống Quy Phàm!
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng Trì Phi Điềm đã não bổ ra cảnh một mình Tống Quy Phàm đi tìm cha Trì chiến đấu, quá đẫm máu rồi, cha Trì thế nhưng từng khoe rằng mình là một người đàn ông cường tráng cứu vớt trái đất trong truyền thuyết, có thể một mình gánh hai gánh nước từ trên núi xuống dưới thôn mà không thở hổn hển, Tống Quy Phàm lại không thể đánh trả, chắc chắn đã bị đánh ngất rồi, sớm muộn gì cũng phải come out, nhưng bây giờ chưa phải lúc mà = 皿 =!
Thoát khỏi mấy tiệm ven đường cứ chào hàng mình, Trì Phi Điềm cuối cùng cũng bĩu môi bấm gọi cho hắn.
"Tiểu Trì?" Bên Tống Quy Phàm có hơi ồn ã.
∑( ̄д ̄) sao bên kia nhao nhao như vậy, chẳng giống ao cá yên tĩnh tí nào, Tống Quy Phàm không phải đi phong nguyệt nơi nào rồi lừa anh là đi câu cá chứ.
Trì Phi Điềm lại lập tức não bổ ra một câu chuyện đẫm máu khác, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không ra, bèn nhanh chóng lắc đầu và gạt suy nghĩ ngớ ngẩn ấy qua một bên.
Không nghe thấy tiếng Trì Phi Điềm trả lời, Tống Quy Phàm cũng không vội, kiên nhẫn nhắc nhở: "Gọi điện thoại nhớ đặt bên tai trái để giảm bớt phóng xạ, trước anh có nhắc rồi, em chắc lại quên mất, Tiểu Trì."
Trì Phi Điềm: "..."
Anh nhìn điện thoại của mình, lập tức đổi tay cầm điện thoại, chuyển nó từ tai phải qua tai trái.
"Sao anh tinh ý thế, em dùng tay nào cầm điện thoại anh cũng biết luôn?" Trì Phi Điềm xách túi lớn túi nhỏ lâu quá nên tay hơi mỏi, bèn tìm một chỗ sạch sẽ ở ven đường ngồi xổm xuống.
Tống Quy Phàm trầm mặc tiếp lời: "Còn nữa, không được tùy tiện ngồi xổm ở ven đường, sẽ có người nói em là..."
Hắn còn chưa dứt lời đã có một người ăn mặc thuộc kiểu thành phần tri thức tiện tay ném hai tờ tiền vào túi đồ của Trì phi Điềm.
Tiền giấy bay bay trên không trung, Trì Phi Điềm: "..."
Tống Quy Phàm ở bên kia điện thoại hình như đang nén cười, âm thanh lạnh nhạt tràn ra chút vui vẻ.
Trì Phi Điềm lập tức nổi cáu, đạp lên bồn hoa nhìn trái nhìn phải ngoài đường, mãi mà vẫn chẳng thấy xe của Tống Quy Phàm đâu: "Anh đâu rồi, Tống Quy Phàm, anh dám chọc em!"
"Bên này."
Không đợi Trì Phi Điềm quay đầu lại đã có một người lao tới từ phía sau cho anh một cái ôm, hơi thở ấm áp và mùi hương quen thuộc cuốn tới, người nọ vòng tay qua eo anh, nhẹ nhàng nâng lên, Trì Phi Điềm tự nhận là to con thoáng cái bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Trì Phi Điềm biết là ai, hai vòng ngược ra sau sờ lên cổ Tống Quy Phàm: "Thả em xuống... Ngao ngao ngao ngứa kìa, mẹ nó! Ha ha ha!"
Trì Phi Điềm bị Tống Quy Phàm chọt trúng huyệt ngứa, cười tới chảy nước mắt, tránh mãi không được, anh vừa đánh lại thì hai tay đã bị Tống Quy Phàm bắt lấy, nhẹ nhàng đặt lên hông đối phương, Tống Quy Phàm ôm chầm lấy anh.
"Anh đã đi gặp cha của em."
Cằm Trì Phi ĐIềm đặt trên áo khoác len mềm mại, mặt hơi lạnh, nhiệt độ cơ thể của Tống Quy Phàm tỏa ra dưới lớp quần áo, bởi vì sát nhau nên còn có thể nghe thấy tiếng tim đang đập của đối phương, rất ấm áp, đó là một loại ấm áp khác xa với hơi ấm từ lò sưởi.
Quả nhiên là đi gặp cha anh mà, anh gần như đang né không hỏi, ai ngờ Tống Quy Phàm lại chủ động nói ra...
Trì Phi Điềm thoáng an tĩnh.
"Anh bị đánh à?" Trì Phi Điềm kéo áo khoác ngoài của hắn ra, muốn nhìn kỹ bên trong của hắn có sao không, trong lòng cứ sợ đau đáu.
"Sao có thể chứ?" Tống Quy Phàm khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt lên đầu Trì Phi Điềm thân mật vỗ vỗ, "Nếu không phải ổng là ba em, người đánh nhất định là anh."
Trì Phi Điềm: "... Này!"
"Chuyện này cứ giao cho anh, em tin anh chứ?" Tống Quy Phàm nói xong, nghiêng đầu dùng tóc mình cọ cọ lên mặt Trì Phi Điềm.
"Tin thì tin..." Trì Phi Điềm nhận được lời hứa như thế, đáy lòng nóng hổi, như đang được sưởi ấm, nhưng vẫn hơi không yên tâm, hai người về lại bên nhau cũng không dễ dàng gì, lỡ như một trong cả hai lại xảy ra hiểu lầm gì đó mà anh không kịp phát hiện thì làm sao bây giờ, mẹ anh thì không sao, chứ cha anh tính tình sắt đá, muốn thuyết phục ông thì phải đi một quãng đường dài đấy...
Trì Phi Điềm một tay ôm Tống Quy Phàm thật chặt, một tay phủi đi hoa tuyết rơi trên vai hắn, suy nghĩ một lát bèn nói: "Em bình thường thần kinh thô lắm, sẽ không thể chăm sóc anh bằng phụ nữ được, anh sẽ chịu được chứ?"
"Em tùy tiện thế nào anh còn không biết sao? Để anh." Tống Quy Phàm đột nhiên nói.
Hô hấp của Trì Phi Điềm cứng lại.
"Anh sẽ chăm sóc em, cũng sẽ tự chăm sóc bản thân, anh nhất định phải ở cùng một chỗ với em."
Ánh mặt trời dần tắt, đèn đường bật sáng, túi lớn túi nhỏ của Trì Phi Điềm để ở một bên, bầu trời còn lãng đãng nhưng bông tuyết nhỏ, bay bổng rơi xuống đất, ở dưới ánh đèn trông như những con đom đóm trắng.
Người qua đường đều nhìn hai người thêm mấy lần, có điều Trì Phi Điềm không quan tâm, anh đưa tay vén tóc Tống Quy Phàm lên, nhặt bông tuyết nhỏ bên tai hắn xuống.
"Em không cần phải khó xử giữa anh và cha mẹ, bây giờ chưa phải lúc, chờ đến thời gian rồi anh sẽ tự mình tới cửa, được không?"
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Tống Quy Phàm, nhưng giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Trì Phi Điềm, khiến cho đáy lòng anh chảy một dòng suối nóng.
Tống Quy Phàm thật sự là người tốt nhất anh từng gặp.
Trì Phi Điềm nghĩ thầm, nhất định phải giữ hắn thật chặt, ai dám cướp hắn anh sẽ đánh người đó!
Anh đúng là một người hạnh phúc.
"Anh nói rồi nhé." Trì Phi Điềm lấy lại được tinh thần rồi thì vui vẻ ra mặt, hôn một cái lên tai Tống Quy Phàm: "Nói được thì làm được."
Chờ anh buông tay ra, Tống Quy Phàm đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, xách túi nhỏ túi lớn dưới đất lên, nhếch môi nói: "Đi thôi, xe ở bên kia."
"Này." Trì Phi Điềm khoác vai hắn, cố ý trêu đùa: "Hay là chúng ta tới bệnh viện đi, nói không chừng có thể chữa được tật hay xấu hổ cho anh đấy."
Tống Quy Phàm: "... Anh không như vậy trước mặt người khác đâu..."
Trì Phi Điềm: "Ha ha ha ha anh nói cái gì em nghe không rõ, gió lớn quá."
Tống Quy Phàm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip