Chương 37 - Nhìn lén chút thôi ớ + Chương 38 - Nói xong rồi thì lăn giường thô
Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Cuộc sống ở chung hạnh phúc cuối cùng cũng tới! Trì Phi Điềm vui vẻ hân hoan, không có chút tiết tháo nào mà bắt đầu dự tính cho tương lai. (づ′▽')づ
Anh vừa ngâm nga câu hát dân gian và thu dọn đồ đạc vừa bật máy tính lên ứng phó với hàng loạt tin nhắn thúc deadline của biên tập gửi tới – có liên quan đến việc ký bán hàng năm. Tuy chỉ là một tác giả hạng ba, nhưng Trì Phi Điềm cũng quen biết không ít bạn bè, bây giờ gặp mặt offline không phải là không được, hơn nữa dường như tất cả mọi người đều rất có hứng thú với vẻ ngoài của anh...
Nhưng mà...
Trì Phi Điềm: Tôi không có thời gian, cuối tuần này vợ tôi đẻ rồi!
Tuy rằng tính cách anh coi như hướng ngoại, nhưng mà bảo đi gặp đám bạn bè trên mạng cũng rất là hồi hộp đấy, lỡ như có ai thèm thuồng vẻ đẹp của anh thì Tống Quy Phàm sẽ bị đào góc tường rồi...
Trì Phi Điềm thề sống thề chết sẽ bảo vệ Tống Quy Phàm không bị NTR!
(1) NTR là viết tắt của từ "Netorare" (寝取られ) dịch sang Tiếng Việt có nghĩa là "Cắm sừng", đây là một thể loại trong manga/anime có tình tiết thường là nhân vật nữ chính hoặc người yêu của ai đó bị người khác chiếm đoạt.
Bởi vì Tống Quy Phàm đội nón xanh có vẻ không hợp lắm!
Gõ chữ tới mức tay bị chuột rút: Xạo chó! Mới đầu tuần cậu còn than mình là cún FA mà →→
Trì Phi Điềm: Ha ha, ha ha, ha ha, tôi vẫn chưa nói cho cậu biết sao, tôi đã tiến hóa thành con người rồi!
Bố tên mập phát tác bệnh tâm thần đứt quãng: Xéo đi!
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Phắc, hồi cậu mở nhà hàng tôi còn đặc biệt gửi tiền cho cậu vay, nói không trả là không trả sao?
Trì Phi Điềm: ... Một trăm tệ thôi mà, còn là chuyện hai năm trước, sao huynh đài có thể nhớ dai như thế? =|=
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Hừ, một trăm tệ cũng không trả cho tôi, cậu còn dám không biết xấu hổ trách trí nhớ tôi tốt sao?
Trì Phi Điềm: Thế tôi trả cho cậu bằng Alipay nhé?
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Hừ hừ hừ, tôi không có Alipay!
Trì Phi Điềm: Vậy tôi chuyển khoản cho cậu?
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Hưm hưm hưm, tôi không có thẻ ngân hàng cũng không có thẻ tín dụng luôn!
Trì Phi Điềm: ... ...
# không có thẻ ngân hàng mà cũng dám can đảm đi đòi nợ #
Cuối cùng vì một trăm tệ này mà Trì Phi Điềm cắn nhau với cả đám người trong nhóm. Trận chiến giằng co gần mười phút, toàn bộ quá trình cảnh báo năng lượng cao, lấy mười người chọi một mình anh.
Sau đó, để không bị buộc tội nợ tiền không trả mà đành phải khuất phục, nhận lời mời đi gặp mặt của mọi người...
Trì Phi Điềm quay người dọn đồ tiếp, trong nhóm lại tiếp tục gợi chủ đề.
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Tôi muốn mang máy ảnh DSLR ╭(╯^╰)╮
Bệnh tâm thần phát tác đứt quãng: Mang máy ảnh làm gì?
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Chụp ảnh Thủy Dã đó ~ lần nào ổng cũng bảo mình là thiên thần nhỏ tái thế anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong người gặp người yêu xe gặp xe dừng, tôi muốn chụp một tấm, về sau có trở thành CP chính thức trên weibo, show ân ái cũng sẽ lẽ thẳng khí hùng hơn o( ̄v ̄)o
Trì Phi Điềm: ...! Tôi thật sự có vợ rồi =ㅂ =
Nhưng mà tiếng vọng yếu ớt của anh đã biến mất giữa thanh cuộn trang sau năm giây... Đám đàn ông trong nhóm nhanh chóng chuyển chủ đề từ ký bán sang chuyện thầy Thương vừa ra album, sau đó lại bay sang tối nay uống bia hay uống rượu...
Đối với chuyện này, Trì Phi Điềm chỉ muốn nói, chụp ảnh tôi cũng được, nhưng nhớ sử dụng máy ảnh tự làm đẹp... [ngọn nến]
Trì Phi Điềm nhìn quanh phòng ngủ một vòng, đóng gói cũng là một việc rất tốn sức, anh bận cả nửa ngày rồi, lúc đầu anh nghĩ mình là đàn ông thì mang cái gì cũng được, nhưng đến khi làm lại phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
Ví như khăn tắm, anh dùng chung một cái với Tống Quy Phàm sao? Trì Phi Điềm lập tức não bổ ra rất nhiều cảnh ư ư a a.
Hay ví dụ quần đùi nữa, mang cái nào theo mới có thể ra vẻ mình vô cùng ngang ngược lại vừa tự trọng vừa không rụt rè đây...
Đau đầu quá đi!
Bởi do nhà anh khá lộn xộn nên tủ quần áo cũng hỗn loạn không kém, còn có rác vài ngày rồi chưa đổ nữa, Trì Phi Điềm đẩy Tống Quy Phàm vừa vào nhà đã tính dọn đồ cho anh ra chỗ khác, ngôn từ chính nghĩa bảo rằng mình hoàn toàn có thể gánh vác được việc dọn dẹp nhà cửa.
Tống Quy Phàm tức thì "ồ" một tiếng, bình tĩnh tỏ vẻ mình về nhà tắm rửa trước.
Tắm, tắm rửa sao? Σ(っ°Д°;)っ
Trì Phi Điềm lau máu mũi, đóng "phịch" cửa lại.
Lúc Trì Phi Điềm dọn đồ, phát hiện ra giá sách khá là bẩn, anh lôi vài tờ bài thi trong góc ra, chữ đen chữ đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy. Anh thả cây lau nhà xuống, cởi bao tay dọn dẹp, phủi phủi bụi bặm trên bài thi.
Bây giờ nhìn lại đúng là ký ức tràn về, mặc dù chẳng biết đây là bài thi năm nào cả, nhưng nó là một phiếu trả lời môn sinh học, thành tích không tốt lắm. Thời ấy toàn dựa vào điểm số để chia học sinh, Trì Phi Điềm có lẽ ở bét chót lớp.
Khi đó, những phiếu đáp án sẽ do đại diện lớp chấm, bài nào dưới tám mươi điểm, bị gạch đỏ quá nhiều sẽ được chuyển qua giáo viên.
Giáo viên môn sinh học là một mẫu dạ xoa, chân mày lá liễu đứng trên bục giảng, cứ phát ra bài nào điểm thấp là sẽ gọi học sinh kém đó lên, mắng to vài câu, rồi ném phiếu điểm vào mặt người nọ, mấy nữ sinh nhát gan thường xuyên bị mắng đến khóc.
... Nhưng mà ứ hiểu sao, Trì Phi Điềm chưa từng bị chửi Σ(っ°Д°;)っ.
Lần nào bài thi của anh cũng được đại diện lớp trả lại, chứ chưa từng tới tay giáo viên.
Đại diện lớp là Dương Hoa Lộ, Trì Phi Điềm cho rằng Dương Hoa Lộ luôn lặng sẽ giúp đỡ mình, vì vậy vô cùng cảm kích mời cô uống trà sữa suốt ngày...
Nhìn lại mấy tờ bài thi này, Trì Phi Điềm lại nghĩ lần tới gặp Dương Hoa Lộ nhất định phải đối xử tốt với cô, quyết tâm mời cô ăn một bữa thật ngon! À đúng, sẽ không bao giờ giễu cợt cô là ngực sân bay nữa!
Trì Phi Điềm dọn dẹp phòng xong, eo cũng không đứng nổi nữa, đúng là thể lực kém quá mà!
Anh kéo rèm lên, chuyển hai vali tới trước cửa, rồi nhảy qua chỗ máy tính, định tháo dây mạng ra để thu dọn, đúng lúc ấy, trong đầu anh đột nhiên lóe sáng, sờ lên túi, lần trước Dương Hoa Lộ có đưa cho anh một cái máy quay mini, dùng để tóm gọn bộ mặt thật của Tôn Ngộ Sắc, kết quả cũng chẳng dùng được, hình như anh vô tình bỏ quên ở nhà Tống Quy Phàm rồi.
—— "Vậy em dọn dẹp đồ đi nhé, chìa khóa anh để đây, lát nữa cứ trực tiếp vào nhà, anh đi tắm trước."
Trong đầu vang lên thanh âm của Tống Quy Phàm.
Tắm rửa gì gì đó...
A, thật ra anh không muốn xem đâu nha! (ˉ﹃ˉ)
Hơn nữa góc độ của máy quay là từ máy tính, không có đối diện với nhà tắm nên chắc nhìn không tới đâu.
Huống hồ chưa chắc Tống Quy Phàm đã tùy tùy tiện tiện cởi quần áo trong phòng, hắn nhất định không phải người tùy tiện như vậy.
Nhờ ai đó tới chặt đứt bàn tay tội ác của anh... Trì Phi Điềm vừa nghĩ như vậy, vừa nghiện mà còn ngại chảy nước miếng nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối kết nối mạng trong máy tính ra.
Trời, có hình ảnh luôn kìa! ∑( ̄д ̄;)
Tống Quy Phàm hình như tưởng máy quay anh để lại là thiết bị máy tính, trực tiếp gắn lên luôn rồi, hơn nữa hắn hình như còn đang mở máy, từ góc này nhìn sang có thể dễ dàng thấy giường và phòng tắm thủy tinh.
Nhưng chẳng có bóng ai orz.
Trì Phi Điềm thất vọng cực kỳ, đúng là lừa gạt tình cảm của bóe!
Đang lúc anh định tắt máy tính thì bên kia màn hình, cánh cửa phòng ngủ bật mở...
Tống Quy Phàm đi vào, đang định tới phòng tắm thì đột nhiên dừng chân lại, quay người đến gần máy tính.
Gương mặt tuấn tú phóng to trên màn hình, Trì Phi Điềm xấu hổ rút ra một cái khăn giấy, che lại lỗ mũi sắp chảy máu.
Tống Quy Phàm cúi người, ánh mắt như có như không tự liếc nhìn mình, Trì Phi Điềm lập tức ngừng thở, nhưng hình như Tống Quy Phàm không phát hiện, đang cúi người xuống kéo ngăn tủ ra.
Ánh mắt Trì Phi Điềm nhìn chằm chằm vào tận sâu trong cổ áo của người nọ, mơ hồ có thể trông thấy xương quai xanh trắng nõn và lớp cơ mỏng, thấy luôn...
Máu mũi lại sắp chảy xuống rồi... QAQ
Trì Phi Điềm thực sự bị hứng thú của mình làm cho sợ ngây người, muốn ngừng mà chẳng được luôn ớ!
Chỉ thấy Tống Quy Phàm cầm ra một chiếc hộp bẹp nhỏ từ dưới bàn máy tính, sau đó đặt lên đầu giường, vì khoảng cách xa quá, nhận thức cũng mơ hồ hơn nên Trì Phi Điềm không rõ đó là cái gì.
Không phải là ba con sâu chứ... Hoa khôi giảng đường thuần khiết như thế, chắc chắn không phải người tùy tiện mới ngày đầu đã chơi lớn một phen đâu...
Trì Phi Điềm lại bắt đầu suy nghĩ mơ mộng rồi.
Anh đang định tắt máy tính, thì lại bị cảnh tiếp theo dọa cho ngốc luôn.
Σ(っ°Д°;)っ
Tống Quy Phàm đứng ở đầu giường, ngón tay dặt trên thắt lưng màu đen, "ken két" một tiếng, Trì Phi Điềm cũng nín lặng, Tống Quy Phào cởi thắt lưng ra, quần không còn trói buộc nửa buông rơi bên hông, nửa vẫn còn bám lại, mơ hồ lộ ra quần lót trắng...
Dụ người quá trời ạ!
Hai mũi của Trì Phi Điềm cũng sắp phun máu đến nơi rồi!
Sau đó, hắn đưa tay kéo áo lên, lộ ra cơ bắp bên hông trắng bóc, từng tí lại từng tí, một tấc lại một tấc, hình dáng xương bả vai của hắn như được phác họa qua lớp áo mỏng...
Trì Phi Điềm nuốt nước miếng, độ mặt dày của anh nhận 10.000 điểm thiệt hại.
Tai Tống Quy Phàm bên kia màn hình hơi đỏ lên, áo vừa mới kéo lên tới xương sườn đã dừng lại...
Này! Muốn cởi thì cởi mau đi! Trì Phi Điềm nóng vội vô cùng, lau lau máu mũi, hận mình không thể qua cởi giúp hắn cho xong.
Cơ mà...
Tống Quy Phàm đột nhiên bước nhanh về buồng vệ sinh, sau đó bên trong vang lên tiếng nước chảy, sương khói mịt mù, phòng tắm thủy tinh thay đổi, chẳng nhìn rõ gì nữa.
Trì Phi Điềm: = 皿 =!
__
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 18 tháng 3 năm 2006
Chẳng qua là tiện tay mà thôi, tôi bỏ bài thi điểm thấp của Tiểu Trì lẫn với mấy bài điểm cao của người khác.
Bài thi đầu tiên, em ấy nhận được phiếu, mắt nhìn thấy điểm thì vô cùng chột dạ giấu đi.
Tôi không cẩn thận đi qua ngang chỗ em ấy.
Bài thi thứ hai, em ấy nhận được phiếu, mắt nhìn thấy điểm thì vô cùng chột dạ sửa lại điểm, còn giấu nó nữa chứ.
Tôi lại đi ngang qua chỗ em ấy một lần nữa, hoàn toàn là vô ý thôi nhé.
Bài thi thứ ba...
Bài thi thứ tư...
Đợi đã, sao em ấy cứ tặng quà cho Dương Hoa Lộ suốt vậy?
Phòng A1204, tầng mười hai của cư xá.
Trì Phi Điềm đóng sầm máy tính lại ngồi lau máu mũi.
Tuy đã thu dọn xong đồ đạc rồi, nhưng bây giờ anh lại phải vô cùng giày vò mở vali quần áo ra, cầm từng cái một lên cho Dương Hoa Lộ xem, không phải anh không có tự tin, mà là...
Đối với Trì Phi Điềm, tình yêu chỉ là lý luận suông, huống hồ còn cả Tống Quy Phàm ngốc nghếch cũng chả có kinh nghiệm gì sất.
Dương Hoa Lộ đã bắt đầu bày vẽ cho Trì Phi Điềm, ở bên kia video vừa đắp dưa leo lên mặt nói: "Đầu tiên, ông phải chọn đồ nào dễ cởi ấy, đàn ông kích tình cũng chỉ trong chớp nhoáng thôi, mất năm sáu phút cởi được cái quần thì cũng tắt nứng rồi..."
"Có đạo lý..." Trì Phi Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm, thật sự khó khăn quá đi, mặc áo sơ mi đẹp trai nhất thì khuy áo quá nhiều, cởi ra rất phiền toái, mặc áo phông thì đa số toàn là hình siêu nhân Ultraman, Litter Monster, cậu bé bút chì, có phải là quá tùy tiện ngây thơ không? Tắm rửa xong mặc đồ ngủ càng không ổn, Tống Quy Phàm liếc cái là thấy anh có ý đồ bất chính với hắn rồi.
Bỗng dưng tự mặc đồ ngủ đưa tới cửa...
...
Chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười, Tống Quy Phàm chắc chắn lặng lẽ cười đủ một năm đấy.
"Tiếp nữa ông phải nắm rõ khẩu vị của bạn học Tống, ổng thích thiếu nữ bách biến, còn thích cả giai đô con nữa, hình như còn thích..."
Trì Phi Điềm hí hí hí cười hạnh phúc: "... Hình như ổng còn thích tôi nè."
Dương Hoa Lộ phẫn nộ ném một miếng dưa leo vào máy tính, "Ít show ân ái trước mặt bà đây! Tưởng cún FA thì không có nhân quyền sao?"
Cả người Trì Phi Điềm chìm đắm trong bong bóng phấn hồng hạnh phúc ngọt ngào, không chú ý nên đá trúng vào chân giường cũng không thấy đau, đây là sức mạnh của ái tình, anh lớn tiếng hát lên: "Tui chính là tui, là pháo hoa mang màu sắc khác lạ ~."
Điểm nộ khí của Dương Hoa Lộ bên kia máy tính đã đạt max, "pạch" một cái, màn hình đột nhiên tối đen.
Vì vậy năm phút sau, Trì Phi Điềm cuối cùng cũng thay xong quần áo, hà hà hự hự khó khăn mà kéo hai cái vaili về phía cửa lớn.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, gõ ba cái thì dừng lại, vô cùng dịu dàng.
Tống Quy Phàm mới thế mà không đợi được để ngắm mình nữa sao?
Đầu lưỡi Trì Phi Điềm liếm tới khóe môi cũng ngọt ngào theo suy nghĩ ấy, anh cất kỹ chìa khóa, quay người soi gương trước huyền quan, vuốt vuốt trán xác nhận mình không có tí sai sót nào.
Đẹp trai lên, mạnh mẽ lên, phải áp đảo hoa khôi giảng đường!
Hãy cho tôi sức mạnh, tôi không muốn làm si hán ngàn năm đâu.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Vì vậy tình cảnh khó xử nhất đã xuất hiện.
Cửa A1204 đã mở, Trì Phi Điềm tắm rửa sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, cực kỳ phóng đãng mà mặc áo choàng tắm buộc hững hờ, vô liêm sỉ đứng tạo dáng trước cửa, hai ngón tay đưa lên, đẹp trai ném ra một nụ hôn gió: "Ha, bảo bối, tới đón em sao?"
Trước cửa A1205, Tống Quy Phàm đang mặc quần áo ngủ đứng ở trong nhà cùng một cô gái đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn anh.
Trong tay cô gái kia còn cầm một cái bánh ngọt lớn và một giỏ hoa quả, vẻ mặt đậu xanh ra máu quay sang, ánh mắt vẫn còn ngây ngốc nhìn mái tóc ướt nhẹp của anh.
"..."
"..."
"... Tiểu Trì, em..."
"Ầm!"
Nếu đây là manga bốn khung, thì chắc chắn nền xung quanh sẽ toàn là đường kẻ màu đen dày đặc...
Trì Phi Điềm lúng túng tới mức sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, nhanh chóng đóng cửa lại chạy về phòng, chôn đầu vào gối lệ rơi đầy mặt.
A a a a a! Giảm thọ rồi! Cái quỷ gì vậy má!
Da mặt anh thật ra không dày như vậy, ở trước mặt người ngoài làm ra hành động xấu hổ như thế vẫn biết mắc cỡ chứ, thẹn tới chết mất...
# bạn tốt của bạn 【Mặt nhỏ biến thành đít khỉ】 đã online #
Nhưng mà, chẳng lẽ vừa nãy không phải tiếng Tống Quy Phàm gõ cửa nhà anh, mà là cô gái kia gõ cửa nhà Tống Quy Phàm sao?
Anh mới không ở đó có mấy tiếng mà Tống Quy Phàm đã lập tức dụ dỗ em gái khác rồi, quả thực không thể không phòng mà, Trì Phi Điềm nháy mắt cảm thấy đầu mình có thêm một cái sừng... so với điều này thì xấu hổ không đáng là gì.
Qua một lát, cửa bị gõ, Tống Quy Phàm có chìa khóa nên đi thẳng vào luôn.
Ngay sau đó giường lún xuống vài vài mi-li-mét, Tống Quy Phàm ngồi ở đầu giường, đưa một tay tới, dịu dàng lôi Trì Phi Điềm đang chôn mình trong chăn ra.
Hắn như không có việc gì mà xoa xoa đầu Trì Phi Điềm, có thể nhìn ra được anh đã tỉ mỉ vuốt keo cố định, tóc vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán xinh đẹp, là một tạo hình cực kỳ mới mẻ.
Đáng tiếc đã bị chăn làm rối hết cả lên.
Ánh mắt Trì Phi Điềm nghiêng qua, bởi vì lúng túng nên rất chột dạ, mặt dày như tường thành cũng sụp đổ rồi.
Tống Quy Phàm muốn cười lắm, nhưng hắn vẫn nén lại được.
"Không phải bảo ở chung sao? Chưa dọn xong đồ à?" Tống Quy Phàm nhìn quanh bốn phía, phòng ngủ cũng không lộn xộn lắm, chỉ là trong máy hình như có đồ chưa giặt, trách không được Tiểu Trì không chịu cho hắn đến giúp...
"Ha ha ha ha ăn bánh ngọt ngon không?" Trì Phi Điềm hất tay hắn ra, không đáp mà hỏi.
"Ha ha ha ha, em muốn mặc áo tắm rồi mình cùng ăn chung không?" Tống Quy Phàm học theo giọng điệu của anh, khóe miệng cong cong đầy vui vẻ.
"..." Sự xấu hổ của Trì Phi Điềm lại đắp thêm một tầng, ủ rũ ngồi xuống, chỉ chỉ hai cái vali trong phòng khách, "Đằng kia kìa, giúp em khuân một cái đi."
Tống Quy Phàm xách vali lên, còn tiện tay dắt trộm dê hốt luôn đống quần áo bẩn trong máy giặt, hôm sau trên ban công đột nhiên xuất hiện vài bộ quần áo, nhưng mà cái tên hiền lành thần kinh thô như Trì Phi Điềm cũng không nhận ra là của mình, tạm thời chúng ta không đề cập tới...
__
Cuộc sống ở chung cứ như vậy mà mở ra.
Song khi Trì Phi Điềm đang nghĩ ra đủ trò play tình thú thì đột nhiên phát hiện, Tống Quy Phàm còn chuẩn bị thêm một căn phòng khác, ngay bên cạnh phòng ngủ chính thì tâm trạng không tốt nổi nữa. Tuy rằng từ đèn tới drap giường đều là đồ mới, còn là kiểu anh thích, nhưng mà!
Phòng ngủ chính cách phòng ngủ thứ hai tầm năm sáu mét, còn chẳng bằng anh qua ngủ ở phòng sách cho gần Tống Quy Phàm!
Trì Phi Điềm cũng không thể không biết xấu hổ mà chủ động nói ra yêu cầu ngủ chung chăn được, đành phải thầm xoa xoa nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Quy Phàm, xem chừng lúc nào bầu không khí mập mờ tí sẽ trực tiếp bổ nhào qua là được.
Nhưng mà thẳng tới tối tắt đèn đi ngủ, Tống Quy Phàm cũng không làm ra bất kì phản ứng nào... Tuy rằng hai người đã hôn chúc ngủ ngon, nhưng mà cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó...
Trì Phi Điềm uốn qua éo lại trên giường như cá ướp muối, cuối cùng lén lút đứng lên, không thèm đi dép lê, mở cửa ra, trông thấy phòng ngủ Tống Quy Phàm hãy còn sáng đèn, cửa không khóa, Tống Quy Phàm đi chân trần ngồi xếp bằng bên bàn trước cửa sổ, trên đùi để vài tờ giấy, có vẻ bộn bề nhiều việc lắm, bên cạnh còn rơi lả tả vài bản thảo tài liệu.
Trì Phi Điềm lặng lẽ ngắm hắn một lát, đối phương ngồi tư thế xếp bằng nên quần dài co lên đến mắt cá chân, trên người mặc áo lông màu cam, dưới ánh đèn thoạt trông rất ấm áp.
Tống Quy Phàm đúng là một người vô cùng cố gắng.
Hồi cấp ba thì không bàn tới, lên đại học đi theo thầy hướng dẫn xây dựng hạng mục, thức đêm tới rạng sáng, mỗi ngày chỉ ngủ có mấy tiếng là chuyện thường xảy ra, sau này đi làm rồi cũng rất chăm chỉ.
Trì Phi Điềm si hán một hồi, lại len lén bò về phòng ngủ của mình.
Anh lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tôn Ngộ Sắc, là một chuỗi mười trái tim đỏ thắm.
# tặng anh trái tim của em, xâu một chuỗi, xuyên thành malatang cay... #
(1) malatang còn có nghĩa là make love tonight
Qua lát nữa, Trì Phi Điềm vẫn không ngủ được, bèn nói chuyện phiếm ở trong nhóm, xem bọn Đại Ngư Đường tán gẫu nào là tai tiếng đồng tính luyến ái của lãnh đạo quốc gia, nào là trạm tàu điện ngầm lại xuất hiện thằng cha bỉ ổi...
Anh mở laptop ra, nhanh tay viết liền ba ngàn chữ trong một giờ, rồi đưa đi cập nhật, nhưng mà hầu hết đại thần giới Thất Điểm giờ đã thành mỗi ngày viết một vạn chữ, khổ nỗi tốc độ đánh máy và văn phong của anh đã định trước là có ợ ra rắm thì cũng chỉ viết được chừng ấy thôi. Hơn nữa dạo này anh càng lúc càng lười, biên tập cũng ứ thèm thúc deadline anh nữa luôn. _(:3″ ∠)_
Trì Phi Điềm mở khung chat biên tập ra.
Trì Phi Điềm: Hôm nay tôi cập nhật rồi! Nhiệt tình quỳ xuống thè lưỡi liếm đi!
Biên tập: Chó không có trứng dùng thì đừng có nói chuyện với tôi [tự động hồi âm]
Trì Phi Điềm: ... ...
Có lẽ là do đang yêu đương, nên phía dưới chương mới các độc giả cứ nhao nhao bình luận rằng dạo này văn phong như bị thần kinh của Thủy Dã đi đâu mất rồi ấy, hình như còn có chút tâm hồn thiếu nữ tràn ra từ câu chữ nữa... QAQ
Có cái mắm, nữ chính loli đáng yêu hay ngực lớn đều sẽ bị viết cho chết hết (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trì Phi Điềm kéo xuống bình luận, anh cập nhật lúc mười giờ tối, chỉ thấy...
Lầu 1, Lục Thần nhận xét "Đông du ký" lúc 22:07:03, chấm điểm 2, bình luận chương 250.
Đại đại, ghế sô pha, moa moa moa!
Lầu 2, Tôn Ngộ Sắc nhận xét "Đông du ký" lúc 22:07:03, chấm điểm 2, bình luận chương 250.
Tiếc là ghế sô pha chỉ có một. 【Người dùng đã tặng cho bạn một trăm hoàng kim.】
Lầu 3, Vợ của Đậu lớn nhận xét "Đông du ký" lúc 22:07:03, chấm điểm 2, bình luận chương 250.
Chưa ngủ sao? 【Người dùng đã tặng cho bạn một trăm hoàng kim.】
...
Lầu 45, Người qua đường A nhận xét "Đông du ký" lúc 22:07:03, chấm điểm 2, bình luận chương 250.
Chương này viết nhìn chung có trình độ, lần này không chửi tác giả nữa, nhưng mà ngắn quá đấy, mới mấy giây đã bắn sao?
(2) ý độc giả này bảo Trì yếu sinh lý
Trì Phi Điềm: "..."
Mắm gì đây, "Vợ của Đậu lớn" không phải ID anh tạo cho Tống Quy Phàm ư? Tống Quy Phàm không phải đang làm việc à? Sao rảnh đến mức dùng hai tài khoản đi cướp ghế sô pha chứ?
Trì Phi Điềm lặng lẽ tưởng tượng cảnh Tống Quy Phàm giật hai cái ghế sô pha còn tặng hoàng kim cho anh, mặt không cảm xúc đọc tới đoạn hai nhân vật chính sống chết không quên, quả thực muốn thẹn tới muốn nổ tung luôn ớ.
Nhưng mà ứ hiểu sao lại thấy hắn cư tê ∑( ̄д ̄;).
Không, Tống Quy Phàm làm cái gì cũng cư tê...
—— "Tiếc là ghế sô pha chỉ có một" sao?
Không sao, trẫm sẽ đồng ý cho khanh ngồi trên chiếc ghế sô pha độc nhất vô nhị ấy một hôm ~!
Trì Phi Điềm cưng chiều nhìn ID của Tôn Ngộ Sắc, suy nghĩ suốt 0 giờ lẻ một giây, bèn mở QQ Học sinh tiểu học ra, đắn đo gõ ra một dòng chữ.
Trì Phi Điềm: Moa moa moa.
Học sinh tiểu học: ...
Trì Phi Điềm: (づ ̄3 ̄)づ moa moa moa.
Hoc sinh tiểu học: ... ... Đại đại gió nhà anh thổi nhầm hướng à?
Trì Phi Điềm: Anh muốn nhờ nhóc một việc, nhóc có thể xóa bình luận đi, nhường ghế sô pha được không?
Học sinh tiểu học: ... ... ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip