Chương 53

Edit by meomeocute

Từ Tiểu Hi: “……”

Mấy tên quỷ sai kia nghiêng đầu thì thầm to nhỏ, hình như đang xác nhận hắn có phải là tiểu quỷ bọn họ đang tìm không.

Cuối cùng, một tên trông lớn tuổi hơn dường như đã chắc chắn, móc điện thoại ra khỏi túi, bấm số gọi.

Từ Tiểu Hi thấy hành động ấy, đoán hắn đang gọi thêm tiểu quỷ đến hỗ trợ, trong lòng hoảng loạn, đứng yên không dám nhúc nhích, sợ nếu rời xa âm binh canh cửa quá sẽ bị cưỡng ép mang đi.

Ngược lại, âm binh thấy hắn không di chuyển, lên tiếng quát: “Nếu muốn kêu oan thì mau đi xếp hàng, đừng chắn trước cửa lớn.”

Từ Tiểu Hi không chịu đi, hỏi bọn họ: “Vậy Diêm Vương gia khoảng bao giờ mới trở về?”

Âm binh giọng không vui, đáp: “Hành tung của Diêm Vương gia đâu phải chúng ta có thể biết được, ngươi rốt cuộc có đi không?”

Thấy bọn họ chuẩn bị dùng vũ lực đuổi người, Từ Tiểu Hi sợ hãi lùi liên tục về sau, đồng thời nói: “Vậy ta tìm Thất gia, Bát gia được không?”

Âm binh: “Chậc, tiểu quỷ nhà ngươi, thật là ngạo mạn, hết đòi gặp Diêm Vương lại đến Hắc Bạch Vô Thường, ngươi tưởng mình là món ngon chắc, Diêm Vương điện không phải nơi cho ngươi làm càn đâu, mau cút đi!”

Ngay khi hắn đang nói, khóe mắt Từ Tiểu Hi liếc thấy xung quanh lại xuất hiện thêm mấy tên quỷ sai mặc trường bào trắng đen, chắc là do tên quỷ sai vừa rồi gọi điện triệu tập từ quanh đây đến. 
Từ Tiểu Hi thấy vậy, càng không dám rời đi.

“Ta không làm càn đâu, quan gia, cầu xin ngài giúp đỡ.”

Âm binh phất tay từ chối, dạy dỗ: “Tiểu tử ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, việc gì cũng phải theo thứ tự trước sau, mấy tiểu quỷ kia đã xếp hàng rất lâu rồi, nếu ta thiên vị ngươi, chắc chắn bọn chúng sẽ không phục, đến lúc đó trật tự sẽ bị phá vỡ.”

“Diêm Vương gia ra ngoài làm việc, chắc cũng không mất bao lâu nữa sẽ quay về, ngươi cứ đi xếp hàng trước đi, đợi ngài ấy trở lại thì có thể giúp ngươi kêu oan.”

Từ Tiểu Hi bị dạy dỗ đến cứng họng không nói nổi lời nào.

Kỳ thực những đạo lý này hắn đều hiểu, nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ không làm vậy, chỉ là lần này liên quan đến mạng quỷ của hắn, Từ Tiểu Hi không thể không làm thế.

Nhưng hắn cũng thông cảm cho khó xử của hai âm binh canh cổng, Từ Tiểu Hi không dây dưa nữa, nhưng cũng không dám rời đi, mà tìm một góc bên cạnh bọn họ để ngồi chờ Diêm Vương gia trở lại.

Diêm Vương gia mà Từ Tiểu Hi đang tìm, lúc này đang ở trong phòng giam số 9008, cả thân thể quỷ đều rơi vào trạng thái chấn kinh.

Hắn nhìn về phía con quỷ áo đỏ bị trói tứ chi, vóc người cao lớn kia, giọng mang theo kích động nói: “Ngươi, lời vừa rồi ngươi nói là thật lòng sao?”

Trương Dực: “Là thật.”

Y đáp lại với gương mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng, nghe không ra chút thành ý nào.

Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến sự xúc động của Diêm Vương gia.

Con trai của mình, hắn hiểu rõ nhất, tính tình thối lại còn kiêu ngạo, muốn y cúi đầu nhận sai còn khó hơn lên trời, vậy mà vừa rồi Trương Dực lại bảo tiểu quỷ gọi hắn đến đây.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời xin lỗi.

“Lão đầu, ta sai rồi.”

Diêm Vương gia lập tức đờ người.

Thế nhưng sự xúc động này không kéo dài được bao lâu, bởi vì câu tiếp theo của con quỷ áo đỏ là: “Có thể thả ta ra ngoài không.”

Nụ cười của Diêm Vương gia cứng đờ trên mặt: “Thả ngươi ra ngoài?”

Trương Dực: “Ừ.”

Diêm Vương gia: “Vậy nên lời xin lỗi của ngươi không phải thật lòng.”

Vì muốn ra khỏi nhà lao mà nhất thời tỏ ra yếu thế trước hắn?

Trương Dực ngẩng mí mắt liếc hắn một cái, giọng lạnh nhạt: “Là thật lòng.”

Diêm Vương gia: “……”

Thật sự không nghe ra chút nào.

Nhưng Diêm Vương gia vẫn tranh thủ cơ hội giải thích: “Ta với Tiểu Dương… khụ khụ, thực ra chưa đến mức ấy.”

Chỉ là tình huống trớ trêu, vừa đúng lúc bị con trai bắt gặp mà thôi.

Trương Dực: “Tùy các ngươi.”

Giờ y chỉ quan tâm đến việc bản thân có thể được thả ra hay không.

Diêm Vương gia chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Ngươi và Tiểu Dương quan hệ không tốt, chuyện này ta biết, nhưng mà, oán thù nên cởi không nên kết, ta với hắn…”

Trương Dực nghe mà càng lúc càng bực bội, nhíu mày lại, giọng lạnh đến đóng băng: “Ta nói rồi, các ngươi tùy, khi nào thì có thể thả ta ra?”

Diêm Vương gia nghe xong câu này, sắc mặt cũng không khỏi lạnh xuống.

“Ngươi căn bản không hề nhận ra mình sai ở đâu, xin lỗi ta chẳng qua là để rời khỏi cái nhà giam này.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, giận dữ vung tay áo, xoay người toan rời đi.

Trương Dực lên tiếng gọi hắn lại: “Đứng lại.”

Diêm Vương gia chưa dừng bước, ngay khi tay hắn vừa đặt lên tay nắm cửa phòng giam, sau lưng liền vang lên giọng nói của Trương Dực.

“Ngươi không phải luôn muốn biết tại sao ta ngăn cản ngươi và Dương Thạc Lâm ở bên nhau sao?”

Thân thể Diêm Vương gia khựng lại, xoay người quay đầu nhìn con quỷ áo đỏ.

Trương Dực đối diện với ánh mắt hắn, trong mắt lạnh như băng, từng chữ từng câu nói: “Hắn ngay từ đầu đã nhắm vào ta.”

Quỷ giới chỉ biết y và Dương Thạc Lâm không hòa hợp, là oan gia không vừa mắt nhau, gặp mặt là đánh, nhưng lại không ai biết nguyên nhân phía sau.

Trương Dực thấy chuyện đó ghê tởm, nên vẫn luôn không nói ra.

“Cái đồ cẩu đó bị ta đánh cho một trận, là vì hắn đã nhiều lần dụ dỗ ta.”

"Nhưng ngươi yên tâm, ta thấy ghê tởm, chưa từng động đến hắn." 
Đừng nói là đụng, chỉ cần nhìn một cái cũng thấy chán ghét.

Trương Dực mặc kệ vẻ mặt chấn kinh của Diêm Vương gia, tiếp tục nói: "Ngươi đừng tưởng hắn thật lòng thích ngươi, thực ra hắn coi trọng chính là quyền lực trong tay ngươi."

"Một tiểu quỷ sai vô danh từng bước một bò lên được vị trí bên cạnh ngươi, trong đó không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, khách trên giường chắc chắn không chỉ có mình ngươi..."

"Câm miệng!"

Diêm Vương gia tức giận đến toàn thân run rẩy.

Trương Dực lại bật cười thành tiếng: "Ngươi không phải luôn muốn biết nguyên nhân sao?"

"Bây giờ nói cho ngươi biết, lại cảm thấy không thể chấp nhận?"

Hai tay Diêm Vương gia siết chặt thành quyền, râu cũng run lên vì giận.

"Ngươi..."

Trương Dực nhướng mày: "Ta làm sao?"

Diêm Vương gia nghẹn lời.

Đúng vậy, chuyện này Trương Dực không sai, sai chính là hắn, một người lớn tuổi như hắn mà lại không nhìn ra được trò vặt vãnh của một tên tiểu tử trẻ tuổi.

Diêm Vương gia càng nghĩ sắc mặt càng đen, cuối cùng không nói một câu, xoay người bước ra ngoài.

Trương Dực nhíu mày, lên tiếng gọi: "Lão già, thả ta ra khỏi ngục đi."

"......"

Đáp lại y là một trận im lặng.

Chậc, lão già chết tiệt.

Tâm lý yếu ớt như vậy mà còn cứ phải truy đến tận cùng, chỉ vì chút cảm tình vớ vẩn mà đem chính sự của y vứt sang một bên.

Trương Dực nghiêng đầu nhìn xích sắt đang trói tay mình, do dự không biết có nên giật phăng nó ra bằng bạo lực hay không.

Nhưng còn chưa nghĩ xong, bên ngoài truyền đến tiếng lão quỷ canh gác chào hỏi:

"Thất gia, Bát gia, hai ngài đến rồi."

"Yo, Tiểu Hi, lâu rồi không gặp ngươi."

"Xoảng xoảng ——"

Trong nhà lao, dây xích bất ngờ va chạm phát ra tiếng động lớn.

Trương Dực thậm chí nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.

Tiểu Hi, gọi là con tiểu quỷ đó chứ gì?

"Ừ, ta có việc xin nghỉ một thời gian."

Quỷ áo đỏ nghe được giọng nói quen thuộc ấy, nắm tay lập tức siết chặt, yết hầu khẽ động lên xuống.

Là tiểu quỷ, nó không sao cả.

Tin tức này khiến Trương Dực bất chợt thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa chạm nhau, rồi là tiếng mở khóa cửa phòng giam.

Đồng thời vang lên giọng nói nghi hoặc của Từ Tiểu Hi: "Không phải Trương Dực ở phòng giam số 9009 sao?"

Lão quỷ canh ngục cũng không dám nói thật trước mặt Thái tử gia rằng y từng muốn vượt ngục, đã mạnh tay giật đứt cả xích sắt, chỉ cười khan hai tiếng, mơ hồ nói: "Bây giờ đã chuyển sang phòng này rồi."

Cửa phòng giam mở ra, Bạch Vô Thường bước vào đầu tiên, chào hỏi: "Tiểu công tử."

Trương Dực không đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn về hướng cửa phòng giam.

Người tiếp theo bước vào là Hắc Vô Thường, sau đó mới là tiểu quỷ mặc thường phục đơn giản.

"Chào, Trương Dực."

Từ Tiểu Hi cười cười chào y.

Trương Dực lại không phản ứng gì, ánh mắt quét qua quét lại trên người tiểu quỷ, xác nhận nó thực sự không sao, lúc này mới yên tâm, đồng thời một cơn giận bốc lên từ đáy lòng, quát lớn với nó: "Ngươi là một tiểu quỷ, sao lại chạy lung tung như vậy!"

Nụ cười trên mặt Từ Tiểu Hi tan biến, lông mày lộ rõ vẻ không vui, nhưng vì lãnh đạo đang ở bên cạnh, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lùi ra sau, nép vào phía sau Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường cảm nhận được ánh mắt đầy giận dữ của đối phương, vội vã tránh ra, đem tiểu quỷ phía sau bán đứng một cách rành rành.

Từ Tiểu Hi: "......"

Bạch Vô Thường thì đứng ở một bên, nhìn thần sắc của Thái tử nhà mình, âm thầm kinh ngạc, không ngờ con tiểu quỷ này thật sự là Từ Tiểu Hi.

Vừa rồi, Hắc Bạch Vô Thường làm xong việc bên ngoài, vội vã quay về địa phủ, vừa mới đi đến cửa đại điện của điện Diêm Vương thì bên cạnh đột nhiên có một tiểu quỷ lao ra, chặn trước mặt họ, nói muốn nhờ họ minh oan.

Hắc Bạch Vô Thường bị giật mình một phen, nhưng dù sao cũng là âm soái từng trải, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Từ Tiểu Hi liền kể rõ một lượt việc cấp trên giao nhiệm vụ cho mình, bản thân phụng lệnh hành hình, kết quả lại bị đối phương trả thù, phải trốn chui trốn lủi khắp nơi.

Hắc Bạch Vô Thường nghe xong thì nhíu mày, hỏi hắn ai là cấp trên.

Từ Tiểu Hi thành thật trả lời.

Sau đó, thần sắc của Hắc Bạch Vô Thường hiện lên vài phần kinh ngạc, chủ động hỏi tên của hắn.

Biết được tiểu quỷ tên là Từ Tiểu Hi, Hắc Bạch Vô Thường càng thêm kinh ngạc, đánh giá hắn từ đầu đến chân mấy lượt, rồi nghiêng đầu nhìn đám quỷ sai đang giả vờ lướt ngang qua xung quanh, dứt khoát đưa hắn đến nhà lao.

Khoảng thời gian này, bọn họ đã nghe từ đám quỷ sai thay ca rằng tiểu quỷ mất tích, Thái tử gia tâm trạng bất ổn, thậm chí còn suýt vượt ngục.

Giờ tiểu quỷ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của họ đương nhiên là đưa hắn đi gặp người nọ, để xoa dịu tâm tình đối phương.

Có điều, nhìn tình hình bây giờ, e là hiệu quả không được như mong đợi.

Trương Dực dán mắt nhìn chằm chằm tiểu quỷ, giọng điệu khó chịu: "Nói đi."

Từ Tiểu Hi bĩu môi đầy bất mãn, cúi đầu xuống, bực bội đáp: "Ta chẳng có gì để nói."

Hắn cảm thấy Trương Dực thật chẳng ra sao, mình lo lắng cho y là thế, đúng là lòng tốt bị chó ăn mất rồi.

Trương Dực tức giận: "Cái gì mà không có gì để nói, tại sao không nói tiếng nào đã xin nghỉ, nửa tháng nay ngươi chạy đi đâu, gặp chuyện không tự mình giải quyết được thì sao không nói với ta?"

Từ Tiểu Hi suốt nửa tháng sống trong thấp thỏm lo sợ, giờ mới gặp mặt lại bị mắng té tát không phân rõ trắng đen, trong lòng cũng bùng cháy cơn giận.

"Chuyện của ta, vì sao phải nói với ngươi!"

Trương Dực bị câu nói đó chặn họng, ánh mắt chạm phải ánh mắt của tiểu quỷ, cơn giận trong phút chốc tiêu tan hơn phân nửa.

Tiểu quỷ đang giận dữ nhìn y, nhưng viền mắt lại đỏ hoe, nổi bật vô cùng trên gương mặt tái nhợt.

Dáng vẻ như thể bị uất ức đến mức không chịu nổi ấy khiến Trương Dực không thể thốt ra thêm lời trách móc nào nữa.

Trương Dực nhíu mày, giọng điệu bất giác lộ ra chút ngượng nghịu: "Đừng khóc."

Ban đầu Từ Tiểu Hi còn đang gắng gượng, bị câu đó vừa thốt ra, nước mắt liền không kìm được mà rơi xuống.

Lúc này, Bạch Vô Thường ở bên cạnh đang xem kịch liền vội vã lên tiếng hòa giải: "Tiểu công tử, ngài đừng trách Tiểu Hi, hắn cũng có nỗi khổ riêng, vừa rồi ta cố ý để ý một chút, chỉ quanh Tiểu Hi thôi đã có không dưới hai mươi tên quỷ sai vây quanh, nếu không nhờ chúng ta xuất hiện kịp thời, nói không chừng Tiểu Hi đã..."

Trương Dực sắc mặt lạnh như băng, nhìn sang tiểu quỷ, giọng điệu dịu đi đôi chút, hỏi: "Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?"

Trong lòng Từ Tiểu Hi vẫn còn bực, liền nghiêng đầu không thèm để ý đến y, khiến trong phòng giam rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.

Bạch Vô Thường sợ Thái tử gia mất mặt, vội vàng nhặt lấy câu chuyện, cẩn thận thuật lại đầu đuôi sự việc mà Từ Tiểu Hi vừa kể cho hắn nghe lúc nãy.

Trương Dực nghe Tạ Tất An thuật lại, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người tiểu quỷ, sợ chỉ sơ ý một chút, hắn lại đột nhiên biến mất lần nữa.

Bạch Vô Thường nói xong, dò hỏi: "Tiểu công tử, chuyện này dính líu hơi sâu, hay là ta đưa Lưu Thịnh Khải đến trước mặt Diêm Vương gia, để lão nhân gia ngài ấy định đoạt?"

Trương Dực: "Không cần, mấy hôm nay lão già đó đang bực bội, chuyện này không cần làm phiền ông ta, các ngươi đi điện thứ tư tìm Ngũ Quan Vương, để ông ấy xử lý."

Hắc Bạch Vô Thường thấy y đồng ý, liền nghiêng đầu nói với tiểu quỷ bên cạnh: "Từ Tiểu Hi, đi thôi, chúng ta dẫn ngươi đến gặp Diêm Vương gia để minh oan."

Từ Tiểu Hi gật đầu đồng ý, vừa định xoay người bước ra ngoài, sau lưng liền vang lên giọng của quỷ áo đỏ: "Đứng lại."

Ba con quỷ vừa chuẩn bị xoay người lập tức khựng lại, đồng loạt quay đầu.

Trương Dực: "Giữ Từ Tiểu Hi lại."

Bạch Vô Thường có phần khó xử: "Tiểu công tử, nạn nhân không có mặt, thế này khó mà phán án được."

Trương Dực: "Gấp trong chốc lát này sao?"

Bạch Vô Thường: "…Không, không gấp."

Hắn nhìn ra được Thái tử gia có lời muốn nói với tiểu quỷ, rất biết điều mà nói: "Ta với lão Phạm ra ngoài chờ trước, ngài xong thì gọi chúng ta là được."

Trương Dực không trả lời, chỉ nhướng cằm ra hiệu cho họ mau ra ngoài.

Nửa phút sau, cửa ngục đóng lại.

Trong phòng giam chỉ còn lại hai tiểu quỷ là hắn và Từ Tiểu Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip