Chương 59
Edit by meomeocute
Từ Tiểu Hi cũng không khách sáo với hắn, rút tay mình về, đứng yên lặng một bên.
Đợi Trương Dực cởi áo bào đỏ ra, y lấy áo bào đen ra, đưa cho hắn.
Trương Dực tùy tay nhận lấy, vừa chạm vào chất vải liền cau mày, liếc nhìn tiểu quỷ, hỏi: “Ngươi lại đang qua loa với ta?”
“Hả?” Từ Tiểu Hi có chút mơ hồ: “Không có mà.”
Trương Dực một tay cầm một chiếc áo, giơ hai chiếc áo bào ra trước mặt y. Từ Tiểu Hi đoán được ý hắn, liền đưa tay sờ thử, tuy y không rành về chất liệu vải, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa hai chiếc áo.
“Ờm…”
“So ra thì… đúng là cái áo này có hơi kém thật, nhưng ta không có nhiều tiền để đặt may riêng.”
Y vừa nói, vừa vươn tay định lấy lại áo bào đen: “Hay là lần này bỏ qua đi, đợi ta dành dụm thêm được chút tiền, rồi mua cái tốt hơn tặng ngươi.”
Quỷ áo đỏ khẽ nghiêng tay sang bên, tránh khỏi bàn tay của tiểu quỷ, bất mãn nói: “Sao lại bỏ qua?”
Hắn nhét áo bào đỏ vào lòng tiểu quỷ, mở áo bào đen ra, khoác lên người.
Tuy chất liệu bình thường, nhưng kích thước vừa vặn, đáy mắt Trương Dực hiện lên vài phần vui vẻ, nhướng mày nhẹ, thản nhiên buông một câu: “Miễn cưỡng chấp nhận được.”
Từ Tiểu Hi có chút thất vọng, dù sao đây cũng là món quà y dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua, vậy mà chỉ nhận được một câu “miễn cưỡng”.
Nhưng chút thất vọng này nhanh chóng biến mất, Từ Tiểu Hi mỉm cười với hắn, nói: “Vậy lần sau ta sẽ mua cái tốt hơn tặng ngươi.”
Trương Dực nghe vậy, động tác khựng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm y.
Từ Tiểu Hi bị nhìn đến phát lạnh: “Sao thế?”
Trương Dực: “Ngươi thật sự đang lấy lòng ta?”
Từ Tiểu Hi gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Dực: “Vì sao?”
Từ Tiểu Hi: “Vừa rồi ta đã nói rồi, hôm qua ngươi giúp ta một việc lớn, ta chỉ muốn mua gì đó tặng ngươi thôi.”
Trương Dực không cam lòng: “Không có ý gì khác?”
Từ Tiểu Hi lắc đầu.
Thật ra là có, nhưng không thể nói.
Quỷ áo đỏ dời ánh mắt đi, giọng nhàn nhạt: “Thật ra cũng chẳng cần cảm ơn gì, chuyện đó vốn dĩ ngươi không sai.”
Từ Tiểu Hi nghe vậy, vui vẻ nói: “Đúng không, ta cũng cảm thấy mình chẳng làm sai gì cả.”
Nói xong câu đó, y len lén quan sát sắc mặt Trương Dực, thử hỏi: “Trương Dực, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm vậy sao?”
Trương Dực hỏi: “Làm gì?”
Từ Tiểu Hi: “Giống như Lưu Thịnh Khải, sau khi ra tù thì báo thù vô tội vạ.”
Trương Dực cau mày, nhìn chằm chằm tiểu quỷ, không vui nói: “Ngươi lấy ta ra so với cái tên cặn bã đó?”
Từ Tiểu Hi thấy tình hình không ổn, vội vàng xua tay: “Không phải không phải, ta chỉ là lấy ví dụ thôi.”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay trắng bệch đã duỗi tới, bóp lấy má y, khẽ lắc lắc: “Chậc, tiểu quỷ ngươi sao mà chẳng chút dễ thương nào.”
Mua áo tặng hắn thì còn coi như có chút lương tâm.
Nhưng sao mở miệng ra nói cái gì cũng chọc người tức chết.
Trương Dực: “Đừng lôi ta và hắn vào cùng một câu, hắn không xứng.”
Nói xong, hắn không để lộ biểu cảm gì mà thu tay về, ngón cái và ngón trỏ khẽ xoa xoa, thầm nghĩ, cảm giác tay hình như còn tốt hơn trong tưởng tượng.
Hắn muốn véo má tiểu quỷ này cũng không phải ngày một ngày hai, mỗi lần nghe đối phương nói mấy câu khiến người khác phát cáu, hắn liền muốn đưa tay véo một cái, coi như trừng phạt.
Vừa rồi không nhịn được, tay cứ thế tự động đưa lên.
Từ Tiểu Hi ôm má bị véo đau, bĩu môi nói: “Ồ, ta biết rồi.”
Không hổ là một con quỷ kiêu ngạo, vừa tự luyến vừa tự đại, suốt ngày nói người khác không xứng, ra vẻ ai cũng không thể đặt ngang hàng với hắn.
Còn động tay véo má người ta nữa, hừ, rõ ràng hắn mới là cái người không dễ thương!
Ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị Từ Tiểu Hi mạnh mẽ đè xuống, Trương Dực lúc đó còn đang chú ý vào mấy ngón tay mình nên không phát hiện ra.
Tiểu quỷ liền đổi đề tài, khen: “Tuy chất liệu của áo bào đen này bình thường, nhưng ngươi mặc vào trông rất đẹp.”
Quả nhiên, Trương Dực được khen liền rất vui, giữa chân mày mang theo vài phần đắc ý, trông lại thấy có chút đáng yêu.
Chỉ có điều câu hắn nói ra… rất chướng tai.
“Đó là điều hiển nhiên, ta mặc gì mà chẳng đẹp?”
Từ Tiểu Hi: “...Phải phải phải, dáng vẻ xuất chúng, dáng người cao ráo, có khoác bao tải cũng đẹp.”
Y thật sự không nuốt nổi nữa rồi!
Từ Tiểu Hi muốn rút lui: “Quà cũng tặng rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây.”
“Đứng lại.” Trương Dực bất mãn nói: “Ngươi gấp cái gì?”
Từ Tiểu Hi chối ngay: “Ta không gấp.”
Trương Dực hừ nhẹ một tiếng, đưa tay chỉ về phía góc đông bắc, nói: “Chỗ vàng bạc kia cho ngươi đấy.”
Từ Tiểu Hi kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Tại sao lại cho ta?”
Trương Dực: “Bởi vì tâm tình ta tốt, không được à?”
“……”
Lũ quỷ có tiền đều tùy hứng như vậy sao?
Lần trước hắn thấy một con quỷ hào phóng đến thế, còn là ông lão bày sạp kia.
Từ Tiểu Hi: “Nhưng ngươi chẳng phải dạo trước còn nói thiếu tiền sao?”
Động tác chỉnh tay áo của Trương Dực khựng lại, dùng vẻ mất kiên nhẫn để che giấu sự chột dạ khi nói dối: “Chậc, ngươi sao lắm lời thế.”
“Ngươi chẳng phải cũng nói rồi sao, dạo trước thiếu tiền, đâu phải bây giờ vẫn thiếu.”
Từ Tiểu Hi vậy mà không tìm ra lý để phản bác.
Trương Dực: “Cho ngươi lấy thì cứ lấy, hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Từ Tiểu Hi: “Ta không lấy.”
Tuy hắn thiếu tiền, nhưng cũng không thể nhận bất cứ đồng tiền nào.
Trương Dực: “Tại sao không lấy?”
Từ Tiểu Hi: “Khi còn sống cha mẹ ta từng dạy, không thể vô duyên vô cớ nhận những đồng tiền không chính đáng.”
Trương Dực tức nghẹn: “Cái gì mà tiền không chính đáng, đống vàng bạc đó vốn là ngươi kiếm được, lai lịch rõ ràng, bây giờ tâm tình ta tốt, muốn tặng cho ngươi, có vấn đề gì à?”
Từ Tiểu Hi lắc đầu: “Hình như… cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng ta vẫn không thể nhận.”
“Chậc.”
Tính cách tiểu quỷ này sao mà cố chấp quá.
Từ Tiểu Hi giải thích: “Tuy ngươi là bạn tốt của ta, tặng ta vàng bạc không có gì sai, nhưng giờ Địa phủ đang nghiêm tra tham ô hối lộ, ngươi là hình phạm, ta là quỷ sai, nếu ta nhận, chẳng khác gì ngươi đang hối lộ ta, nếu bị phát hiện, ta sẽ gặp họa.”
Trương Dực: “……”
Từ Tiểu Hi thấy y không nói gì, liền chuẩn bị rời đi, vừa cử động, quỷ áo đỏ lại gọi hắn lại.
“Đống bạc đó vốn là của ngươi, lúc trước ngươi nói chia ba bảy, ta chưa từng đồng ý.”
Từ Tiểu Hi kinh ngạc kêu lên: “Sao lại như vậy được?”
Trương Dực hỏi ngược lại: “Sao lại không được?”
Tiểu quỷ hồi tưởng lại lúc đó, hình như quả thật là mình tự ý định đoạt, Trương Dực căn bản không để ý đến hắn.
Khi ấy y không nói gì, Từ Tiểu Hi cứ tưởng là y ngầm đồng ý.
Từ Tiểu Hi: “Nhưng cách kiếm tiền đó là do ngươi nói cho ta.”
Trương Dực: “Cách đó chẳng có gì là bí mật, chỉ là ngươi mới đến nên không biết mà thôi.”
“Tùy tiện nói vài câu mà lấy bảy phần, cũng hơi quá đáng rồi.”
Trước đó y vốn không có ý định nhận phần chia tiền của tiểu quỷ, chỉ là cảm thấy tiểu quỷ ở trước mặt y nghiêm túc đếm tiền, tính toán rất đáng yêu, muốn xem hắn có thể kiên trì được bao lâu, nên mới không ngăn cản.
Lần này tiểu quỷ bỗng dưng mất tích, y mới biết hóa ra hắn bị hai cấp trên chèn ép đến vậy.
Tuy bây giờ chuyện đã giải quyết xong, nhưng Trương Dực vẫn muốn bù đắp cho hắn một chút. Nghĩ đến việc hắn vừa nói chiếc áo đen này là dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm mua cho y, bèn quyết định đem hết số bạc chất trong góc tặng cho hắn.
Từ Tiểu Hi: “Thật ra ta không cảm thấy ngươi đang ức hiếp ta,
lúc đầu ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi.”
Trương Dực hài lòng hừ nhẹ một tiếng: “Coi như ngươi còn có chút lương tâm.”
Trương Dực đi tới, đem mấy túi tiền phồng căng kia cùng bó hương mới tháo bao nhét hết vào lòng hắn.
“Cầm lấy đi.”
Từ Tiểu Hi còn định từ chối, kết quả bị ánh mắt cảnh cáo của đối phương dọa cho nghẹn lại.
Được rồi, y đã nói cho thì cứ nhận đi.
Nếu mình cứ không chịu nhận, ngược lại lại có vẻ quá khách sáo.
Giờ hắn đang muốn lấy lòng Trương Dực, là để tăng cường quan hệ, không thể vì chuyện nhỏ này mà khiến hai bên xa cách.
Không ngờ chỉ tặng một bộ y phục, lại còn nhận thêm được một khoản bất ngờ, từng ấy vàng thỏi, vượt xa số tiền hắn bỏ ra mua áo.
Còn có cả bó hương kia, có thể chữa lành vết thương, mùi hương lại dễ chịu.
Chậc, Trương Dực thật đúng là quá hào phóng!
Từ Tiểu Hi ôm một đống đồ, vui vẻ bay ra khỏi nhà giam.
Chỗ vàng thỏi này nhiều quá, hắn không dám để trong ký túc xá, liền đi thẳng đến Cung Dưỡng Các để cất giữ.
Nữ quỷ phụ trách trong Cung Dưỡng Các tổng cộng đếm ba lần, có tất cả 569 thỏi vàng, 2603 thỏi bạc, với Từ Tiểu Hi mà nói, cũng xem như là một khoản tài sản không nhỏ.
Còn về bó hương kia, Từ Tiểu Hi cũng không có ý định giữ riêng cho mình, hắn định đem chia cho Minh Đào Đào cùng ăn.
Trước kia hắn luôn cảm thấy mùi vị bó hương này rất ngon, muốn để Minh Đào Đào nếm thử, nhưng Trương Dực không cho, lần nào cũng bắt hắn ăn hết trong nhà giam, căn bản không cho mang ra ngoài.
Giờ đối phương đã đưa hương cho hắn, vậy tức là hắn có quyền quyết định.
Từ Tiểu Hi nghĩ vậy, liền lấy điện thoại ra nhắn cho Minh Đào Đào, bảo cậu tan ca đến ký túc xá 179 tìm mình.
Còn bản thân thì nằm xuống, yên tâm ngủ một giấc ngon lành.
Đến khi tỉnh lại, đã là lúc Minh Đào Đào đến đánh thức hắn.
Giấc này Từ Tiểu Hi ngủ rất say, ngay cả tiếng chuông Cảnh Hồn cũng không nghe thấy.
Hắn lấy bó hương ra, cùng Minh Đào Đào chia nhau ăn, quả nhiên nhận lại vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.
“Bó hương này ngon quá!”
Từ Tiểu Hi: “Đúng vậy, mùi vị đặc biệt ngon, hơn nữa còn có hiệu quả chữa lành vết thương.”
Minh Đào Đào hỏi: “Bó hương này là con quỷ áo đỏ trong nhà giam tặng ngươi sao?”
Từ Tiểu Hi gật đầu: “Ừ.”
Minh Đào Đào: “Xem ra thân phận hắn quả thật không đơn giản, bó hương thế này không phải tiểu quỷ bình thường có thể lấy được đâu, hắn tùy tiện đã lấy ra được một bó to thế này, đúng là lợi hại.”
Động tác hút hương của Từ Tiểu Hi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc: “Chắc vậy… nhưng cũng không liên quan đến ta.”
Bóng ma tâm lý từ phía Lưu Thịnh Khải quá lớn, khiến Từ Tiểu Hi không còn thích tiếp xúc với những tiểu quỷ có địa vị cao quyền lớn nữa, không chọc nổi, cũng không dám đắc tội.
Minh Đào Đào nhìn ra suy nghĩ của hắn, liền đổi đề tài: “Đúng rồi, chuyện đổi công việc của ngươi thế nào rồi?”
Từ Tiểu Hi kể sơ tình hình, Minh Đào Đào tính toán thời gian, an ủi: “Còn khoảng bảy tháng nữa, cũng nhanh thôi.”
Từ Tiểu Hi gật đầu: “Ừ, bây giờ ta chỉ cần duy trì quan hệ tốt với Trương Dực, đảm bảo sau khi y ra tù sẽ không động vào ta, thì mấy tháng tiếp theo chắc là có thể sống yên ổn rồi.”
Minh Đào Đào chống cằm trái, tay phải cầm bó hương đang cháy, hỏi: “Trước đó ngươi xin nghỉ một tháng, giờ còn hơn mười ngày, ngươi tính nghỉ tiếp hay đi làm lại sớm?”
Từ Tiểu Hi: “Nghỉ tiếp.”
Công việc của hắn chưa được đổi, mỗi tháng vẫn chỉ có sáu mươi tiền lương cố định, Từ Tiểu Hi muốn tranh thủ hơn mười ngày còn lại đi kiếm thêm ít tiền, xem có thể trả lại khoản tiền mua điện thoại mà Minh Đào Đào đã ứng ra hay không.
Còn số tiền lớn vừa gửi vào Các Cúng Dường, hắn vẫn chưa định đụng tới.
Huống hồ, với tính cách kiêu ngạo khó chiều của Trương Dực, nếu y biết hắn đem số tiền y tặng đi trả cho Minh Đào Đào, chắc chắn sẽ tức chết mất.
Minh Đào Đào không biết trong lòng tiểu quỷ nghĩ gì, nghe Từ Tiểu Hi nói muốn nghỉ tiếp, chỉ tưởng hắn còn chưa hoàn hồn sau trận hoảng sợ vừa rồi.
“Vậy cũng tốt, lo lắng sợ hãi suốt nửa tháng, đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt một chút.”
Thế nhưng, sự việc lại chẳng bao giờ thuận theo ý hắn.
Ngày hôm sau sau khi Từ Tiểu Hi nói muốn nghỉ ngơi, đã bị một tiểu quỷ xa lạ tìm tới cửa, đối phương tự giới thiệu tên là Hàng Tử, là quỷ sai thay hắn trực ca lúc hắn xin nghỉ.
Hắn đến truyền lời, nói Trương Dực trong nhà giam hỏi Từ Tiểu Hi, định khi nào đi làm lại?
_____
Tác giả:
Những con quỷ khác: Nhớ ngươi, muốn gặp ngươi!
Trương Dực: Đừng lười nữa, mau đi làm.
Ps: Về tình tiết tiểu quỷ bỏ trốn, có thể sẽ phải đợi thêm một chút, sắp tới là giai đoạn phát triển tình cảm giữa họ (do công đơn phương), Tiểu Hi còn phải lén chạy lên Dương gian mua hương cho Trương Dực ăn nữa, đã có đại cương và chi tiết, không kéo dài, cũng không tăng tốc, chủ yếu lo sợ đẩy nhanh quá sẽ bị gượng ép, mọi người đừng sốt ruột nhé, moah moah.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip