Chương 82
Edit by meomeocute
Trương Dực chuyển hướng câu chuyện: "Tất nhiên là thấy ngươi quá ngốc, ở dương gian dễ xảy ra chuyện."
Từ Tiểu Hi: "Ồ, vậy tại sao ngươi không nói thẳng, hại ta phải trốn chui trốn lủi, không dám ló mặt ra ngoài."
Trương Dực: "Mông Huy không phải đã bảo Minh Đào Đào gửi tin cho ngươi rồi sao? Ngươi mãi không trả lời."
Từ Tiểu Hi gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng nói: "Điện thoại của ta bị mất rồi."
Trương Dực ngạc nhiên: "Mất rồi?"
Từ Tiểu Hi kể lại chuyện sau khi đến dương gian, chưa đến hai ba ngày thì quan bào đã bị gương chiếu hậu của xe máy móc rách.
Trương Dực nghe xong không nói nên lời.
"Vậy suốt hơn hai tháng nay, ngươi không liên lạc với Minh Đào Đào nữa?"
Từ Tiểu Hi: "Ừ, ta không có điện thoại, mà cũng không nhớ cách liên lạc với Minh Đào Đào."
Lúc Minh Đào Đào đưa điện thoại cho hắn, đã nhập sẵn thông tin liên lạc, hắn không cố ý ghi nhớ.
Trương Dực nhất thời không biết nên nói gì.
Cũng phải, nếu Từ Tiểu Hi liên lạc với Minh Đào Đào, chắc đã biết hắn tìm mình không phải để báo thù, có lẽ cũng không cần cực khổ tìm như vậy.
Nhưng giờ đã tìm được rồi, công sức trước kia cũng không uổng phí.
Trương Dực thu hồi suy nghĩ, hỏi hắn: "Sau này ngươi định làm gì?"
Từ Tiểu Hi nghĩ một lúc, bĩu môi: "Không biết, chắc lại tiếp tục làm cô hồn dã quỷ thôi."
Trương Dực: "Không về nhà sao?"
Từ Tiểu Hi: "Không về, mẹ ta đang mang thai rồi, ta giờ là quỷ, tiếp xúc lâu sẽ không tốt cho bà, cũng không tốt cho đứa bé trong bụng."
Hắn kể lại chuyện trước đó lén đi thăm bà ngoại rồi khiến bà phát bệnh nặng cho Trương Dực nghe.
Trương Dực lại hỏi: "Còn địa phủ thì sao?"
Từ Tiểu Hi nói là cũng không dám quay về.
Trương Dực nghĩ một lúc rồi nói: "Đã không có chỗ đi, thì theo ta đi."
Từ Tiểu Hi hỏi: "Theo ngươi làm gì?"
Trương Dực: "Cứ theo là được, hỏi nhiều làm gì."
Từ Tiểu Hi: "Nhưng ngươi là kẻ trốn khỏi ngục mà."
Ban đầu hắn tự ý rời vị trí, lại còn lén lút hối lộ, vốn chỉ là lỗi nhỏ. Nhưng nếu theo một kẻ trốn tù như Trương Dực, thì tội lại càng nặng hơn.
Trương Dực: "… Lão già Diêm Vương đó không dám trị tội ta, cũng trị không được ngươi."
Từ Tiểu Hi cau mày, không vui nói: "Diêm Vương gia là phụ thân của ngươi, ngươi không thể nói ông ấy như thế."
Trương Dực: "… Chậc, ngươi sao mà phiền thế."
Từ Tiểu Hi bĩu môi, mắt mở to nhìn hắn, không dám cãi lại.
"Được rồi, ta biết rồi, gọi ông ấy là lão Diêm Vương được chưa?"
Từ Tiểu Hi: "Phải gọi cho kính trọng, là Diêm Vương gia, hoặc là phụ thân."
Trương Dực: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu."
Từ Tiểu Hi lại nhìn hắn, không nói gì.
"…"
Chậc, tên tiểu quỷ này đúng là được sinh ra để khắc ta.
Trương Dực không vui nói: "Rốt cuộc ngươi theo hay không theo?"
Từ Tiểu Hi: "Ừ."
Quỷ áo đen nhận được câu trả lời hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, vứt ra một câu với giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Thế thì còn tạm được."
Nếu tiểu quỷ dám nói một chữ "không", ta lập tức đánh cho hắn khóc.
Trương Dực nghĩ thế, rồi đứng dậy, bay ra ngoài đại điện, lạnh nhạt nói: "Theo ta."
Ở góc tây bắc sân viện chính điện, có một chậu rửa tay.
Lúc này Trương Dực đang đứng bên cạnh bồn, khoanh tay trước ngực, nhìn tiểu quỷ đang cúi người rửa mặt, thỉnh thoảng chỉ đạo một câu: "Trán, má, sau tai phải."
Từ Tiểu Hi nghe lời rửa lại bằng nước, hỏi: "Đã sạch chưa?"
Trương Dực: "Chưa."
Từ Tiểu Hi lại rửa thêm lần nữa: "Giờ thì sao?"
Trương Dực bước tới, vươn tay ra dưới vòi nước, để nước làm ướt đầu ngón tay trắng bệch, giúp tiểu quỷ lau đi chút bùn đất sau tai: "Rồi."
Hắn vừa nói, vừa rửa tay qua nước, tắt vòi nước lại. Tiểu quỷ nghe vậy thì đứng thẳng dậy, lộ ra gương mặt trắng trẻo, tinh xảo.
Trương Dực nhìn một cái, không nhịn được đưa tay ra véo một cái.
"Hử?"
Chưa để Từ Tiểu Hi kịp phản ứng, đối phương đã xoay người quay về đại điện, khiến hắn nghi ngờ động tác véo má lúc nãy chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
Từ Tiểu Hi nhìn bóng lưng của quỷ áo đen, hỏi: "Trương Dực, vừa rồi ngươi véo..."
Đối phương lên tiếng cắt ngang câu hỏi, chuyển chủ đề: "Ngươi có đói không?"
Từ Tiểu Hi cũng rất dễ bị dắt mũi: "Đói."
Hắn chính là vì quá đói nên mới lén chạy tới miếu Quỷ Thần ăn trộm hương.
Trương Dực khẽ ừ một tiếng, đi tới cạnh bàn thờ, lấy một nắm nhỏ hương đốt lên, cắm vào lư hương, rồi đẩy sang bên phải, sau đó chỉ vào chiếc ghế trống bên phải, ra hiệu cho tiểu quỷ ngồi đó ăn.
Từ Tiểu Hi đói đến cực điểm, chẳng khách sáo gì với hắn, sau khi ngồi xuống ghế bên phải thì liền ghé sát lư hương, hít sâu một hơi, mắt sáng rỡ: "Thơm quá!"
"Đây là hương của Đông Lê Quán!"
Loại hương này là thứ Trương Dực từng ăn lúc ban đầu, ngọt ngào đậm đà, chỉ cần ăn một lần là khiến tiểu quỷ nhớ mãi không quên.
Hương bên ngoài miếu lúc nãy cũng ngon, nhưng so với loại này thì kém xa.
Trương Dực không đáp, để mặc tiểu quỷ từ từ hít lấy.
Từ Tiểu Hi ăn được một lúc, mới đè xuống được cảm giác đói dữ dội, sự chú ý cũng dần rời khỏi lư hương, bắt đầu quan sát xung quanh.
Chính điện miếu Quỷ Thần hắn đã từng đến vài lần, cũng không quá xa lạ.
Từ Tiểu Hi nhìn tượng tướng quân đặt phía sau, cùng những âm binh cao mấy mét hai bên, có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi quỷ áo đen bên cạnh: "Trương Dực, chúng ta ngồi đây có phải chiếm chỗ của họ không?"
Trương Dực không hiểu: "Ai?"
Từ Tiểu Hi giơ ngón trỏ ra, cẩn thận chỉ vào bức tượng tướng quân cao lớn uy vũ phía sau.
Trương Dực nhướng mày, nhìn tiểu quỷ: "Ngươi không biết hắn là ai?"
Từ Tiểu Hi: "Biết chứ, Song Quân Tướng Quân, là danh hiệu do hoàng đế đích thân phong, nghe nói hắn và hoàng đế là anh em cùng cha khác mẹ, cùng làm quân vương."
Trương Dực bật cười khẩy: "Chỉ là thủ đoạn lôi kéo lòng người mà thôi, không đáng tin."
Từ Tiểu Hi: "Ta cũng thấy vậy, một người nắm triều đình, một người chém giết nơi chiến trường, sao có thể coi là cùng làm quân vương được."
Trương Dực cúi đầu im lặng, giải thích: "Chém giết nơi chiến trường không phải để bảo vệ hoàng đế, mà là vì dân chúng bên dưới."
Từ Tiểu Hi: "Ừ, nên dân gian truyền rằng, Song Quân Tướng Quân công cao lừng lẫy, sau khi mất thì trở thành âm soái của địa phủ."
"Đáng tiếc là ta ở địa phủ chỉ là một tiểu sai quỷ vô danh, không có tư cách gặp ngài ấy."
"Nói mới nhớ, Trương Dực, ngươi chắc đã từng gặp vị Song Quân Tướng Quân này rồi nhỉ?"
Trương Dực: "Ừ."
Từ Tiểu Hi: "Sao rồi, có phải đúng như lời đồn, ngài ấy cao lớn uy mãnh, anh tuấn tiêu sái không?"
Trương Dực nhướng mày: "Dương gian đồn như vậy à?"
Từ Tiểu Hi: "Phải."
Trương Dực khẽ cười, không trả lời.
Từ Tiểu Hi thấy hắn như vậy, sinh nghi, hỏi: "Sao thế?"
Trương Dực: "Không có gì."
Trong lòng Từ Tiểu Hi dâng lên một suy đoán: "Trương Dực, ngươi không phải là kẻ đối đầu với Song Quân Tướng Quân đấy chứ?"
Trương Dực: "Không phải."
Tiểu quỷ âm thầm thở phào: "Vậy thì tốt."
Hắn còn tưởng mình lại vô tình đạp phải điểm nhạy cảm của Trương Dực nữa rồi.
Trương Dực ngước mắt liếc nhìn vẻ dè dặt của tiểu quỷ, hơi nhíu mày, hỏi: "Ta rất khó chung sống sao?"
Từ Tiểu Hi lắc đầu phủ nhận: "Không phải."
Trương Dực: "Nói thật."
Từ Tiểu Hi: "... Có hơi."
Chỉ cần nói sai câu nào là Trương Dực nổi đóa, đúng là không dễ chung sống.
Trương Dực: "Ngươi chịu không nổi?"
Từ Tiểu Hi: "Cũng chịu được."
Trương Dực: "Chịu được?"
Từ Tiểu Hi: "... Chấp nhận được?"
Trương Dực hừ khẽ một tiếng, xem như hài lòng với câu trả lời này.
Từ Tiểu Hi không khỏi thở dài, tự nhủ coi như mình đang nuôi một con mèo lớn cần được vuốt ve đúng chiều, huống hồ con mèo lớn này còn thường xuyên cung cấp hương cho hắn ăn.
Tiểu quỷ nhìn nén hương trước mặt vẫn đang cháy, đột nhiên cảm thấy tính khí xấu của đối phương cũng không đến nỗi khó chịu đến vậy.
"Ợ—"
Từ Tiểu Hi no rồi, nhìn nén hương mới cháy được một nửa, tiếc rẻ hỏi: "Trương Dực, vẫn còn nhiều thế này ăn không hết, làm sao đây?"
Trương Dực: "Để đó."
Từ Tiểu Hi: "Nhưng lãng phí quá."
Trương Dực đứng dậy bước ra khỏi điện, thản nhiên nói: "Sẽ có tiểu quỷ khác đến giải quyết."
"Ồ, được."
Từ Tiểu Hi nghe vậy, lập tức đứng dậy chạy theo ra ngoài, nhường chỗ cho các tiểu quỷ khác.
Ra khỏi đại điện, Từ Tiểu Hi đuổi theo Trương Dực, hỏi hắn: "Giờ chúng ta đi làm gì?"
Trương Dực hỏi ngược lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Từ Tiểu Hi hỏi: "Làm gì cũng được sao?"
Trương Dực không mắc bẫy: "Chưa chắc."
Tiểu quỷ đảo mắt một vòng, hỏi: "Vậy ta có thể đi dạo quanh miếu không?"
Trương Dực: "Ừ."
Từ Tiểu Hi hỏi tiếp: "Thế lát nữa ta tìm ngươi ở đâu?"
Trương Dực: "Cùng nhau."
Từ Tiểu Hi ngạc nhiên: "Ngươi không có việc gì khác làm à?"
Trương Dực: "Không."
Hai tháng hơn nay, chuyện duy nhất hắn làm chính là tìm tiểu quỷ.
Giờ khó khăn lắm mới tìm được rồi, sao có thể dễ dàng để hắn rời khỏi tầm mắt mình được.
"Ồ, vậy cũng được."
Từ Tiểu Hi chỉ vào sân trước mặt, nói: "Ta muốn đến điện Ngũ Tiên xem thử."
Nói đến đây, miếu Quỷ Thần đã có hơn ba trăm năm lịch sử, là một tòa đại viện ba gian ba lối.
Trên cánh cổng đỏ tươi, trống trơn không có thần giữ cửa.
Ngoại tổ mẫu của Từ Tiểu Hi giải thích, nói đó là để không dọa tiểu quỷ chạy mất, như vậy khi vào trong điện mới có thể bị các quỷ tiên bên trong bắt được.
Đi qua cổng lớn, chính là sân thứ nhất, sân rộng chừng năm sáu trăm mét vuông, toàn bộ mặt sân được lát bằng đá phiến, đường đi thẳng tắp, hai bên trồng bảy cây hòe cổ, đều được rào tre vây quanh, bên cạnh có đặt bảng ghi rõ năm tuổi của từng cây.
Bảy cây hòe này cành lá đan xen rậm rạp, đến mùa xuân hè, tán lá um tùm có thể che phủ hơn nửa sân, không bị ánh nắng gay gắt chiếu vào.
Hòe, là loại cây được mệnh danh là “quỷ trong các loài gỗ”, chiêu dụ tiểu quỷ, tụ âm khí, đối với các quỷ tiên trong miếu Quỷ Thần mà nói, chính là loại cây che mát rất tốt.
Hai hàng cây này, ra ngoài thêm chục mét nữa về hai phía đông và tây là hai điện bên.
Điện bên lại được chia thành hai đại điện, mỗi điện thờ một vị quỷ tiên, trong đó hồ ly là đứng đầu Ngũ Tiên, chiếm giữ chủ điện.
Trong năm đại điện này, mỗi ngày đều có một vị “hoạt bán tiên” ngồi trực để xem sự việc cho người khác.
Bởi vì các nàng xem việc rất linh nghiệm, thu hút không ít người đến dâng hương, mong rằng hoạt bán tiên có thể xem giúp tiền đồ, tình cảm các thứ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể được như ý, phần lớn các hoạt bán tiên đều có quy củ riêng, ví dụ như mỗi ngày chỉ xem cho mười người có duyên, thu phí không đồng nhất, mùng một, mười lăm không xem, gặp ngày có số chín cũng không xem v.v...
Nhưng, cho dù không xem việc, nếu cảm thấy mình gặp phải chuyện kỳ quái, cũng có thể đến dâng hương cầu xin.
Khi còn sống Từ Tiểu Hi từng gặp chuyện tà môn, bà ngoại hắn đã dẫn hắn quỳ lạy hết tất cả mười mấy đại điện trong miếu Quỷ Thần, còn dâng thêm tiền hương.
Bà nói, những vị này đều là quỷ tiên, bất kể thứ tự thế nào, đã lạy rồi thì phải lạy hết, không thể thiên vị ai cả.
Trước kia Từ Tiểu Hi là người sống, không nhìn thấy trong điện rốt cuộc có quỷ tiên hay không, giờ hắn thành tiểu quỷ, lại bước vào miếu Quỷ Thần, trái lại có chút tò mò.
Nơi đầu tiên Từ Tiểu Hi đến là chủ điện, hắn rướn người, nhoài nửa cái đầu vào bên trong cửa điện, có chút không dám bước vào.
Giữa điện đặt một pho tượng hồ ly cao mấy mét.
Hồ tiên ngồi xếp bằng, trên người mặc một bộ trường bào màu lam hồ, trong ống tay áo lộ ra móng vuốt lông mềm, khuôn mặt cũng là dáng hồ ly, đôi mắt cười híp lại, trông có mấy phần từ ái.
Đúng lúc Từ Tiểu Hi đang ngẩn người nhìn, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười the thé.
“Khặc khặc khặc——”
Tiểu quỷ giật nảy mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy gì cả.
Từ Tiểu Hi nghi hoặc quay đầu lại, nhìn về phía quỷ áo đen đang đứng cách đó không xa, hỏi: “Trương Dực, ngươi có nghe thấy tiếng cười không?”
Chưa đợi Trương Dực trả lời, tiếng cười ấy lại vang lên lần nữa.
Điều này khiến Từ Tiểu Hi xác định, vừa rồi không phải hắn nghe lầm.
Hắn quay lại tiếp tục quan sát pho tượng trong điện, sau đó liếc thấy phía sau tượng hồ tiên ló ra một cái đầu hồ ly, sau khi nhìn hắn một cái, liền biến mất trong chớp mắt.
Từ Tiểu Hi kinh ngạc: “Oa, Trương Dực, bên trong thật sự có hồ ly kìa!”
Trương Dực im lặng.
Trong điện hồ tiên có hồ tiên, thì có gì đáng kinh ngạc.
Từ Tiểu Hi thì không được bình tĩnh như hắn, thậm chí quên mất mình là tiểu quỷ, lập tức cúi người chắp tay hướng về pho tượng hồ tiên, bái ba cái.
Hắn còn nhớ lời bà ngoại từng nói, không được thiên vị ai, vì thế lại chạy tới hai điện bên đông và tây, lần lượt bái thêm bốn vị tiên gia còn lại.
Lúc rời khỏi sân thứ nhất, Từ Tiểu Hi còn không nhịn được cảm thán với quỷ áo đen: “Thảo nào miếu Quỷ Thần linh nghiệm như vậy, thì ra bên trong thật sự có quỷ tiên tọa trấn.”
“Này, Trương Dực, ngươi nói xem, bình thường Song Quân Tướng Quân có đến đây không?”
_____
Tác giả:
Mông Huy: Tướng quân chẳng phải đang đứng ngay cạnh ngươi đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip