Chương 93
Edit by meomeocute
Mắt đỏ hoe, Từ Tiểu Hi chỉ vào bóng lưng người đàn ông trung niên, nói với Trương Dực: “Ba ta, đó là ba ta! Trên người ông có oán khí rất nặng, có tiểu quỷ bám theo, Trương Dực, ngươi mau giúp ông ấy đi!”
Lúc này hắn hoảng loạn còn hơn cả ngày hôm đó ở bệnh viện, khi biết mẹ đang mang thai.
Hắn đã chết rồi, ba mẹ còn trẻ muốn sinh thêm đứa con, điều đó cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng bây giờ là ba hắn gặp chuyện, điều này hắn không thể chấp nhận nổi.
Trương Dực kéo hắn lại: “Ngươi đừng kích động.”
Từ Tiểu Hi mím môi, nước mắt trượt xuống khóe mắt, khẽ nói: “Ta sợ ông ấy xảy ra chuyện.”
Lỡ như ba cũng giống hắn, đột ngột qua đời mà không hề có dấu hiệu gì, thì nhà hắn thật sự tan vỡ rồi.
Sức khỏe của bà ngoại đã chẳng chịu nổi thêm một cú sốc nào nữa, mẹ thì đã có em bé, ông nội bà nội lại càng không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất con.
Từ Tiểu Hi hoàn toàn không dám nghĩ sâu thêm về hậu quả đó.
Thấy hắn hoang mang tột độ, vẻ mặt lạnh lẽo của Trương Dực cũng dịu đi vài phần: “Ngươi bây giờ có đuổi theo cũng chỉ là đi tìm chết, chẳng giúp được gì đâu. Dù sao đi nữa, đợi trời tối hẵng nói.”
Từ Tiểu Hi nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa điện, cũng biết mình không thể ra ngoài được, đành gật đầu.
Cả nửa ngày sau đó, hắn luôn trong trạng thái bồn chồn bất an.
Bình thường thời gian trôi qua như chớp mắt, nhưng hôm nay lại dài dằng dặc, khiến hắn sốt ruột đến mức lòng nóng như lửa đốt.
Năm giờ chiều, du khách đã rời hết, trong miếu Quỷ Thần chỉ còn lại người trông miếu và vài tín đồ đang quét dọn sân.
Mặt trời chưa lặn hẳn, nhưng Từ Tiểu Hi đã không chờ nổi, lập tức từ trong tượng đá bay ra ngoài.
“A—!”
Một tiếng kêu đau đớn vang lên đột ngột trong đại điện.
Trương Dực lập tức từ trong thần tượng xuất hiện, nhìn về phía tiểu quỷ vừa co rút người lại ở cửa điện, hỏi: “Sao thế?”
Từ Tiểu Hi ôm tay, rít một hơi lạnh, gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại: “Đau quá.”
Trương Dực bước nhanh tới, thấy tiểu quỷ đang siết chặt ngón trỏ tay phải, hắn kéo tay trái của đối phương ra, nhìn thấy một đốt ngón trỏ tay phải của Từ Tiểu Hi đã đen sạm và sưng phồng, rõ ràng là bị bỏng.
Trương Dực tức giận mắng: “Ngươi ngốc à? Nhất định phải để bị thương mới chịu dừng lại sao? Ta đã bảo đừng vội, ngươi đúng là không có tai nghe.”
“Ngươi đừng mắng nữa mà.” Từ Tiểu Hi mím môi, ấm ức nói: “Ta chỉ vừa mới thò một ngón tay ra thử thôi, đâu có lao hẳn ra ngoài đâu.”
Hắn vốn nghĩ rằng mùa đông, năm giờ chiều mặt trời cũng chẳng còn mạnh mấy, dù sao thì đến sáu bảy giờ trời cũng tối hẳn rồi, không ngờ vẫn bị ánh nắng thiêu đốt.
Trương Dực biết hắn lo cho người nhà, cũng không mắng nữa, kéo tiểu quỷ ngồi trở lại ghế.
“Chờ đi.”
Từ Tiểu Hi sau khi bị đau thì cũng ngoan ngoãn hơn, ngồi yên trên ghế, nhìn Trương Dực lấy mấy nén nhang từ trong hộp hương, châm lửa, cắm vào lư hương rồi đẩy tới trước mặt hắn.
Tiểu quỷ cũng không khách sáo, hít sâu mấy hơi lớn, tuy mấy nén nhang này không phải chuyên để giảm đau, nhưng cũng là hương khói do Đạo quán Đông Lê cung cấp, hít vào nhiều cũng có thể giúp xoa dịu và chữa trị.
Từ Tiểu Hi cảm thấy cơn đau ở ngón trỏ tay phải vơi đi phần nào, mới có tâm trí hỏi hắc bào quỷ: “Trương Dực, tại sao ban ngày ngươi vẫn chạm được vào đồ vật ở dương gian vậy?”
Như bọn hắn đây, chỉ sau mười một giờ đêm, khi âm khí nặng hơn thì mới có thể chạm vào được.
Có mấy lần Từ Tiểu Hi định tự châm hương, kết quả phát hiện hoàn toàn không chạm vào được, đành ngoan ngoãn ngồi yên, đợi Trương Dực châm xong, cắm vào lư hương rồi đưa đến trước mặt.
Trương Dực nói lạnh nhạt: “Đợi ngươi ở đây trăm năm, cũng có thể tự do chạm vào.”
“Một trăm năm à.” Từ Tiểu Hi cảm thán: “Lâu quá…”
Sau đó hắn lại nhận ra một vấn đề: “Trương Dực, sau này ngươi sẽ đi đầu thai sao?”
Trương Dực không hiểu: “Đầu thai để làm gì?”
Từ Tiểu Hi: “Để làm người chứ sao. Tuy làm người rất mệt, nhưng cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thú vị hơn làm tiểu quỷ nhiều.”
Vẻ mặt Trương Dực thoáng sững lại, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, giả vờ vô tình hỏi: “Sau này ngươi vẫn muốn đầu thai à?”
Từ Tiểu Hi nghiêng người, khuỷu tay chống lên mặt bàn, tay trái đỡ cằm, vừa hít hương khói vừa nói: “Chắc vậy. Ban đầu ta nghĩ kiếp sau vẫn muốn được làm người một nhà với cha mẹ, nhưng ngươi từng nói, sau khi chết chưa chắc có thể đoàn tụ với người thân, đầu thai rồi lại làm vợ chồng, thì càng khó hơn, cho nên duyên phận giữa ta với cha mẹ chắc cũng đã hết rồi.”
Nghĩ đến đây, hắn không kìm được mà thở dài một hơi thật dài.
“Tuy kiếp sau không thể làm người một nhà, nhưng ta vẫn mong người thân của mình bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Trương Dực khẽ nói: “Làm quỷ không tốt sao?”
Từ Tiểu Hi bĩu môi: “Không tốt.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Trương Dực siết chặt: “Nhất định phải đầu thai sao?”
Từ Tiểu Hi gật đầu: “Chắc vậy.”
Sắc mặt Trương Dực bỗng trầm xuống, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Từ Tiểu Hi nhận ra cảm xúc của y không tốt, đoán được nguyên nhân, liền cười nói tiếp: “Nhưng ta muốn mang ngươi đi đầu thai cùng, đến lúc đó ngươi có thể nói với Diêm Vương một tiếng, để ông ấy linh động một chút, ném chúng ta đến cùng một chỗ, như vậy ta dễ tìm ngươi hơn.”
Ánh mắt Trương Dực thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ, hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
Từ Tiểu Hi nở nụ cười rạng rỡ với y: “Ta nói, nếu ở gần nhau thì ta dễ tìm ngươi hơn.”
Nỗi bực dọc trong lòng Trương Dực lập tức tiêu tan: “Ngươi… kiếp sau còn muốn quen biết ta?”
Từ Tiểu Hi đương nhiên nói: “Tất nhiên rồi, hiện tại ngươi là bạn trai ta, ta đương nhiên muốn sau khi đầu thai, ngươi vẫn là bạn trai ta.”
“Chúng ta còn chưa thật sự yêu nhau mà.”
Từ Tiểu Hi giơ tay đếm ngón tay: “Tốt nhất là chúng ta quen nhau từ cấp hai, sau đó cùng nhau học hành, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, rồi vào cùng một trường đại học.”
“Ngươi yên tâm, ta học rất giỏi, chắc kiếp sau cũng không kém, đến lúc đó nếu ngươi học kém, ta có thể kèm ngươi học, ngày nào cũng giúp ngươi ôn bài.”
“Xì, ai kèm ai học còn chưa chắc đâu.”
Miệng Trương Dực thì không chịu thua, nhưng khóe môi lại cong lên cao, cho thấy tâm trạng y lúc này rất tốt.
Từ Tiểu Hi bị y xỉa xói cũng không giận, thỏa hiệp nói: “Vậy đến lúc đó ngươi kèm ta cũng được.”
Trương Dực không trả lời, nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Trong lúc trò chuyện, hương trong lư hương cũng sắp cháy hết, Từ Tiểu Hi thấy hương tắt, quay đầu nhìn ra cửa điện thấy trời vẫn còn sáng, liền hỏi: “Trương Dực, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?”
Trương Dực nói: “Đợi thêm một lát nữa.”
“Ồ.”
Từ Tiểu Hi hơi thất vọng, nhưng nhìn ngón trỏ sưng vù của mình, cũng không dám lao ra ngoài.
Hắn lắc lắc ngón tay đen sì, thử dùng tay trái nhẹ nhàng lau đi, phát hiện màu này hình như không thể lau sạch.
Từ Tiểu Hi lo lắng nói: “Trương Dực, ngón tay này của ta có phải bị phế rồi không?”
Trương Dực trấn an hắn: “Không đâu.”
Từ Tiểu Hi: “Nhưng nó đen sì sì, hình như lau không sạch.”
Trương Dực: “Sau này sẽ hồi phục.”
Từ Tiểu Hi: “Sẽ trắng lại chứ?”
Trương Dực: “Ừ.”
“Phù —— thế thì tốt, không thì xấu quá.”
Trương Dực khẽ cười khẩy: “Ngươi nên thấy may vì không lao thẳng ra ngoài, nếu không bây giờ đen sì sì sẽ là mặt ngươi đấy.”
Từ Tiểu Hi: “……”
Thấy hắn không dám cãi lại, Trương Dực đứng dậy đi lấy mấy nén hương nữa đốt lên cho hắn.
Hương tàn, năm giờ đã qua hơn nửa, trời dần tối, sắc trời nhuốm một tầng xám xịt u ám.
Trương Dực đứng dậy, nói với tiểu quỷ: “Đi thôi.”
Nghe vậy, Từ Tiểu Hi bật dậy khỏi ghế, hấp tấp lao ra ngoài.
Trương Dực lên tiếng hỏi: “Nhà ngươi, còn nhớ không?”
Từ Tiểu Hi gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ ừ.”
Trương Dực lại hỏi: “Trước đây vào giờ này ngày thứ ba, cha ngươi thường ở đâu?”
Từ Tiểu Hi: “Ở công ty, họ tan ca lúc sáu giờ, nhưng ba ta thường thích làm thêm một chút.”
Trương Dực: "Vậy thì đi thẳng đến công ty ông ấy."
Từ Tiểu Hi đáp một tiếng "được", dẫn Trương Dực vội vã chạy đến công ty của ba hắn.
Dưới lầu Tòa nhà Quốc tế Hằng Long.
Từ Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng cao mấy chục tầng, nói với Trương Dực: "Chính là chỗ này."
Trương Dực hờ hững ừ một tiếng, hỏi tiểu quỷ: "Biết cửa bên hoặc cửa sau không?"
Từ Tiểu Hi gật đầu: "Biết."
"Dẫn đường."
Thông thường trong sảnh chính của các tòa nhà văn phòng sẽ đặt một pho tượng thần trấn giữ, trừ tà, xua đuổi tiểu quỷ.
Lúc sinh thời, Từ Tiểu Hi thường đến công ty chơi, nên hắn khá quen đường đi trong tòa nhà này, rất nhanh đã dẫn Trương Dực đi vào từ cửa bên.
Giờ này tầm sáu bảy giờ tối, đúng vào cao điểm tan ca.
Từ Tiểu Hi không dám dẫn Trương Dực đi thang máy, mà men theo cầu thang bộ lượn lên.
Công ty của ba Từ ở tầng 26, khi đến nơi, Từ Tiểu Hi bắt đầu lo lắng: "Trương Dực, quầy lễ tân công ty ba ta có đặt tượng Quan Công, bọn mình làm sao vô được đây?"
Trương Dực nói: "Chờ ông ấy ra."
"Ờ."
Trong lòng Từ Tiểu Hi lo cho ba, không nhịn được mà ghé vào cửa kính nhìn vào trong, liếc qua phía quầy lễ tân, bất ngờ phát hiện chỗ đặt tượng Quan Công trước kia lại trống trơn.
"Ủa, tượng Quan Công mất rồi!"
Từ Tiểu Hi không tin nổi, ghé sát lại nhìn kỹ một lượt, xác nhận đúng là không có, quay đầu nói với hắc bào quỷ: "Trương Dực, thật sự không có nữa, vậy ta có thể vào thẳng rồi đúng không?"
"Ừ."
Trương Dực dặn thêm một câu: "Động tác nhỏ thôi, đừng dọa người ta."
Trong khu làm việc vẫn còn vài người đang tăng ca.
Từ Tiểu Hi đáp "được", khẽ đẩy cửa kính hé ra một khe, chui nhanh vào.
Động tác của hắn rất nhẹ, hơn nữa cửa kính lại không có tiếng động, nên không ai chú ý đến bên này.
Sau đó Từ Tiểu Hi không để ý đến Trương Dực phía sau, vội vàng băng qua khu làm việc, trực tiếp lướt đến phòng làm việc của ba mình.
Cửa văn phòng đóng kín, Từ Tiểu Hi không dám mở cửa, sợ dọa ba mình.
Hắn ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn vào trong qua khe rèm, thấy ba đang chăm chú nhìn màn hình máy tính làm việc.
Xác nhận ba không sao, Từ Tiểu Hi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng thấy quanh người ba mình có luồng âm khí, dường như còn nặng hơn lúc gặp ở quỷ thần miếu ban ngày.
Trương Dực lặng lẽ tiến lại gần, nói với tiểu quỷ: "Trong phòng làm việc của ba ngươi có tiểu quỷ."
Nghe vậy, Từ Tiểu Hi lập tức nhô đầu nhìn quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng tiểu quỷ nào.
Tuy nhiên khe rèm quá nhỏ, hắn không nhìn rõ toàn bộ khung cảnh trong phòng, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, đợi người trong công ty tan làm hết, đợi ba hắn đứng dậy bước ra ngoài.
So với sự sốt ruột bất an của Từ Tiểu Hi, Trương Dực biểu hiện rất bình tĩnh, kéo hắn qua ngồi bên một chỗ trống, trấn an: "Chúng ta đã ở đây rồi, ba ngươi sẽ không gặp nguy hiểm đâu, đừng lo."
Từ Tiểu Hi gật đầu, miệng thì "đúng đúng đúng", nhưng sắc mặt căng thẳng vẫn không giảm chút nào.
Không bao lâu sau, những người tăng ca trong khu làm việc lần lượt rời đi, trước khi đi còn tiện tay tắt luôn đèn.
Toàn bộ khu làm việc tối đen lại, chỉ còn ánh đèn ngoài hành lang hắt vào chút ánh sáng lờ mờ.
“Cạch”
Cửa phòng làm việc đột nhiên hé mở một khe, một tiểu quỷ đen sì sì bất ngờ lao vọt ra ngoài.
---
Tác giả:
Từ Tiểu Hi: Tới rồi tới rồi, nó chạy ra rồi kìa!
Tay đấm Trương Dực: Để ta lo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip