Chương 35
Tác giả: Vân Gian | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 35: Nghĩ về bạn thân để thẩm du làm sao kiềm chế được đây
Thực ra có đáp án hợp lý hơn để giải thích, nhưng mà không hiểu sao trông biểu cảm của mẹ Lê Lý cứ bị chột dạ, thế là cậu bèn ụp hết tiếng oan lên đầu bạn thân, "Cậu ấy thích khoe dáng ấy mà ạ, ảnh vừa nãy là đợt trước nghỉ 1/5 cậu ấy đi du lịch nước ngoài, chụp xong gửi cho cả nhóm luôn cơ. Cái cậu này nó thế, không phải mỗi ảnh ọt thôi đâu, lần nào chơi bóng rổ cậu ấy cũng cố tình cởi áo ra để mấy bạn con gái hú hét khen mình đấy ạ, vì thế nên là nổi tiếng lắm luôn."
Giờ Triệu Thu mới nở nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng hỏi rất êm ái: "Vậy chắc cậu ấy nhiều bạn gái lắm nhỉ?"
"Đúng ạ, danh sách người yêu chưa bao giờ đứt đoạn hết."
Triệu Thu quan sát tỉ mỉ gương mặt con trai, không nhìn ra gì bất thường, mới xem như thở phào nhẹ nhõm được triệt để nơi đáy lòng.
Cô thường xuyên lo âu, nếu chỉ là bạn bè thì sao lại hào phóng chịu cho vay tận 30 vạn tệ, dẫu sao đây thực sự không phải một khoản tiền nhỏ. Mà cũng do đặc thù cơ thể con trai nên xưa nay cô vẫn cực kì nhạy cảm về mặt này, rất sợ xảy ra việc gì vượt tầm kiểm soát.
Cô không mong Lê Lý lỡ bước vào bất kì con đường lệch lạc nào.
Đưa mẹ về nhà xong Lê Lý cũng phải quay lại trường. Phía bệnh viện thì cậu không bận tâm mấy, phòng bệnh của Lê Hòa Bình có camera giám sát, cậu liên kết với điện thoại, hàng ngày chỉ cần mở camera lên là có thể theo dõi trạng thái sinh hoạt của bố, ngoài lúc điều trị hồi phục và đẩy xe ra ngoài tắm nắng không xem được thì thời gian còn lại vẫn nhìn thấy bố bất cứ khi nào.
"Áp lực" giảm nhẹ, Triệu Thu nhiều thời gian rảnh rỗi hơn rõ rệt, tần suất liên lạc với con trai cũng tăng hẳn. Một buổi tối nọ biết cậu đang ở kí túc, cô còn hỏi: "Cho mẹ gặp cậu bạn thân nhất của con đó được không? Dẫu sao người ta giúp mình một việc lớn như thế, nếu ở gần thì mẹ phải mời cậu ấy ăn một bữa, tuy hiện giờ không chiêu đãi được thì cũng nên cảm ơn cậu ấy một câu mới đúng."
Nhớ đến lời mình nói dối mẹ, dĩ nhiên Lê Lý không chịu cho hai người "chạm mặt", cậu vội bảo: "A Tễ ra ngoài hẹn hò với bạn gái rồi ạ, giờ cũng đã về đâu."
"Ồ, thế hả."
"Vầng, đợt này cậu ấy còn đang nhiệt liệt lắm cơ, thường xuyên không về kí túc." Vế này thì Lê Lý không bịa, thực sự dạo này Yến Tễ rất ít về kí túc, 1 tuần chỉ ngủ ở phòng có 2 đêm, những hôm khác toàn ở ngoài cả.
Triệu Thu nở nụ cười, "Vậy con cũng phải cố gắng lên đấy nhé."
Mặt mũi Lê Lý ngơ ngác, "Con cố gắng cái gì cơ ạ?"
Triệu Thu dịu dàng nói: "Đang tuổi 20, không yêu đương một bận há chẳng đáng tiếc quá à? Thực ra mẹ cũng rất mong con hãy thử xem sao."
"Mẹ, bây giờ con làm gì có lòng dạ với thời gian mà lo tình yêu tình báo ạ." Lê Lý buột miệng thốt lên, nói xong mới nhận ra là mình không nên nói thế.
Quả nhiên, nụ cười của Triệu Thu trong màn hình đông cứng bên khóe môi, tâm trạng cô nhanh chóng ủ ê, mất một lúc cô mới thở dài nói tiếp: "Xin lỗi con, tại bố mẹ liên lụy đến con mất rồi."
Lê Lý hơi ân hận, cậu vội đáp ngay: "Mẹ đừng nói thế, con chưa bao giờ nghĩ vậy cả." Cậu cắn răng, cố bảo: "Con chưa quen ai cũng không phải vì không có thời gian thôi đâu, mà cũng tại chưa gặp được ai phù hợp ấy. Có đơn giản như ra chợ mua rau đâu ạ, còn phải xem duyên số nữa chứ đúng không?"
Giọng điệu con trai chất chứa an ủi êm ái, người bình thường chẳng mấy khi cười mà trước mặt cô lại luôn luôn cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, thoáng đa cảm của Triệu Thu cũng được xua tan đi nhiều, cô chấm khóe mắt cười bảo: "Cũng phải, tại mẹ nôn nóng quá. Nhưng mẹ ở xa con thế, mẹ chỉ mong lúc buồn bã mệt mỏi con có người đồng hành bên cạnh, không cần phải gồng gánh chịu đựng một mình thôi."
"Con sẽ để ý mà ạ."
"Với cả tìm cũng phải tìm hẳn hoi nhé, nếu gặp phải người mình thích thật, đối xử với con gái là nhất định phải nghiêm túc phải chân thành, phải kiên nhẫn vào, đừng làm tổn thương người ta, nhớ chưa?"
Lê Lý không dám phản bác thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi ạ."
Thời gian cuộc gọi kéo dài, không như hồi trước, mới trò chuyện được vài phút Triệu Thu đã phải bận bịu đủ thứ việc, Lê Lý rất hài lòng với việc này, trái lại Triệu Thu thì bảo: "Về nhà xong không có việc gì làm nữa mẹ cứ thấy là lạ ấy, bố con không ở cạnh, mẹ cũng không quen."
Lê Lý nói: "Mẹ cứ xem như đang nghỉ ngơi một thời gian đi ạ, tương lai còn dài, trách nhiệm của mình vẫn còn nặng nề lắm." Cậu đề xuất thêm: "Mẹ, hay là mẹ tranh thủ đợt này ra ngoài chơi một chuyến, hoặc đi xem phim dạo phố gì đó, con chuyển một ít vào tài khoản của mẹ rồi đó, mẹ cứ yên tâm mà tiêu."
Triệu Thu hớt hải lắc đầu, "Không được đâu, sao mẹ lại đi lãng phí thế được. Làm sao biết chắc liệu có đồng nào sẽ là đồng góp phần chữa khỏi cho bố con, mẹ không thể tiêu linh tinh được." Tuy nói vậy nhưng cô vẫn thấp thoáng mong mỏi, "Mẹ chẳng muốn đi đâu cả, cũng không muốn xem phim mua váy áo gì, chỉ muốn đến trường con thăm thú thôi."
Đôi mắt cô sáng ngời, "Con thi đỗ trường tốt như thế mà mẹ lại chưa đến lần nào, ngay năm đầu tiên cũng chẳng đưa con đi nhập học được, còn để con phải một mình xách hành lí đến nơi vừa xa vừa lạ, thực sự hồi ấy mẹ buồn bã lắm."
Lê Lý cười an ủi: "Thế mẹ cứ đến thôi ạ, dù sao cũng gần mà."
"Nhưng ghé đường đột quá thì lại làm phiền con, để mẹ nghĩ thêm xem thế nào, mà mẹ cũng phải đi làm nữa..."
Thời gian dần dà trôi đi theo cuộc trò chuyện tủn mủn, hai mẹ con tỉ tê gần 1 tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc cuộc gọi. Lê Lý ngồi xổm ngoài ban công thủ thỉ gọi video, lúc đi vào mới phát hiện hóa ra Yến Tễ đã quay về. Lê Lý bước lại chỗ cậu ta, cố tình trêu chọc: "Thiếu gia sát gái, sao hôm nay không qua đêm ở ngoài nữa?" Cậu chớp mắt, "Đêm xuân triền miên ngày tháng, cuối cùng phải gục rồi đấy hả?"
Yến Tễ giơ cốc trà sữa ra cho cậu, "Chặn được cái miệng mày lại chưa?"
"Đương nhiên đương nhiên là được, cảm ơn đại thiếu gia nhé!" Trời đang nóng nực, trà sữa Yến Tễ mang về thì mát lạnh, lại còn đúng vị Lê Lý thích nhất, Lê Lý vội cắm ống hút làm một ngụm to tướng xong trưng ra biểu cảm "phê ngất ngây", thoải mái đến nỗi thè cả một đoạn đầu lưỡi ra, "Đang nhàu nhĩ mà cũng tỉnh hết cả người ạ."
Nhiệt độ tháng 6 đã lên đến hơn 30oC, trong phòng ngủ có điều hòa chứ ngoài ban công thì không, Lê Lý ngồi ngoài đó cả tiếng đồng hồ, đã nóng tới mức mồ hôi đẫm lưng áo.
Yến Tễ chế giễu: "Ai bảo mày trốn ra đấy gọi video cơ? Rốt cuộc là ai mà phải giấu như mèo giấu cứt, nhất quyết trốn ra ngoài kia để liên lạc hả?"
Giọng điệu cậu ta có phần chua cay rất vô thức, song chua chát chủ yếu luẩn quẩn trong bụng, mọi người khác nghe thì thấy giống cười đùa là chính.
Tí thì Lê Lý đạp cậu ta, "Giấu như mèo giấu cứt là thế nào? Tao gọi video với mẹ tao được chưa!"
Yến Tễ ngớ người, mặt mũi nhoáng cái thả lỏng, nụ cười cũng chân thật hơn nhiều, "Cho tao xin lỗi, tại tao dùng từ lăng nhăng, tao còn tưởng..."
Cậu ta còn tưởng là Lê Lý đang nói chuyện với cô gái "kia".
Không rõ đối phương là ai, chỉ biết đối phương từng có tình một đêm với Lê Lý, song vậy mà đã khiến Yến Tễ băn khoăn không chịu nổi, thậm chí lờ mờ có dấu hiệu mất kiểm soát.
Sự việc tự dưng thình lình xuất hiện phản ứng trước bạn thân hôm ấy làm Yến Tễ sợ hết cả hồn, cậu ta ngờ vực không biết liệu có phải mình mắc bệnh gì không, vậy nên giai đoạn này cậu ta giảm thiểu thời gian trở về kí túc, thậm chí còn bịa ra cái cớ là "vừa có tình mới nên đi thuê khách sạn", thực tế chỉ toàn ở yên trong nhà mình suy tư trăn trở chuyện này mãi đến mất cả ngủ.
Lục Khả Hiên xáp lại gần góp lời: "Thực ra không trách A Tễ hiểu nhầm được, ban đầu tao cũng hiểu nhầm này, tưởng là Tiểu Thảo có bạn gái thật chứ, dẫu sao hiếm thấy ai gọi cho mẹ mà còn cười nói ngọt ngào dịu dàng được thế luôn."
Một bạn khác cũng đang tu trà sữa thò đầu ra khỏi rèm giơ tay lên, "Chính tao chính tao đây, từ xưa đến nay tao với mẹ tao nói chuyện chưa bao giờ vượt quá 10 câu, lý do tao gọi mẹ hàng tháng đều là tại hết sạch tiền sinh hoạt thôi."
Lê Lý liếc cậu này, "Hóa ra mày còn thấy tự hào với cái thái độ này lắm hả? Sao mẹ mày chưa quật cho thằng con trời đánh này nhừ đòn đi nhỉ."
Lúc liếc xéo người ta cả biểu cảm thái độ của cậu đều trở nên cực kì sinh động, môi ánh nước đỏ hồng vì uống dở trà sữa, còn có chấm nước trắng sữa vương ở khóe môi cậu, Yến Tễ mới nhìn qua một cái mà trái tim đã bị đánh động theo, thoáng đập dồn dập ngoài tầm khống chế, bụng dưới lại râm ran nóng lên.
Bạn cùng phòng cười hì hì đáp: "Cũng không thể như mày được nhớ, sau này bạn gái lại bảo là mama boy cho xem."
Lê Lý phản kích: "Mày cứ tìm được bạn gái đi đã rồi tính tiếp."
Cãi cọ ì xèo thế này là chuyện rất bình thường trong kí túc, mọi người đều tương đối cởi mở, ngoài Lý Chí Bân hồi trước ra thì chẳng ai lại đi để bụng, chỉ lát sau thôi đã lại rộn rã í ới cùng bật máy chơi game.
Trước nay riêng vụ game gủng thì không thể vắng mặt Lê Lý, xét ra kĩ năng của cậu rất tốt, có mặt cậu thì tỉ lệ thắng khá cao. Hồi xưa tuy phần lớn thời gian Lê Lý tập trung kiếm tiền nhưng cậu cũng không từ chối các hoạt động tăng cường tình hữu nghị phòng kí túc kiểu vậy, song lần này cậu lại thôi, "Không được, người tao cứ dinh dính, tao phải đi tắm qua cái đã, bọn mày cứ chơi trước đi."
Cậu còn kéo cổ áo một cái, cậu đang mặc áo phông dáng đơn giản nhất, cổ áo giãn ra là trông thấy xương quai xanh, trên ấy lấp ló mồ hôi trong suốt lóng lánh.
Yến Tễ trông lướt qua, cảm giác tê dại bỗng vọt từ lưng lên tận đỉnh đầu, phần bụng nãy đang âm ỉ tăng nhiệt thậm chí đã chuyển sang trạng thái căng chặt.
Đúng lúc đến thế là cùng, sao lại như này cơ chứ?
Nhưng cậu ta không tìm ra đáp án, lòng dạ rối tung rối mù, đùn đẩy cả lời mời chơi game của các bạn cùng phòng, chỉ ngồi vào ghế mình, bảo: "Tao phải nói chuyện một lúc đã." Nhưng đầu óc cậu hoàn toàn không để vào màn hình điện thoại gì hết, khóe mắt cứ len lén liếc sang dõi theo các động tác của Lê Lý, thấy cậu dọn quần áo, thấy cậu đi vào nhà vệ sinh, thậm chí cửa đã đóng kín rồi mà cậu ta vẫn tiếp tục chú ý tới tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Kinh nghiệm giường chiếu lão luyện quá cũng là chuyện vô cùng phiền toái.
Lắng nghe tiếng nước chảy mà trong đầu đã hình dung ra được tất thảy mọi thứ không nên hình dung, vậy rồi ham muốn của cơ thể cũng biến thành đàn ngựa lao vút theo những tưởng tượng ấy, vượt khỏi tầm kiểm soát, dù có thầm cảnh cáo bản thân cả trăm cả ngàn lần thì cậu ta vẫn vọt ngay vào nhà vệ sinh chỉ nửa phút sau khi Lê Lý bước ra.
Mùa hè mọi người đều tắm nước lạnh, tuy là trong kí túc nam nhưng nhờ có Lê Lý ưa sạch sẽ thường xuyên thu dọn và nhắc nhở nên nhà tắm của phòng họ ở gọn gàng bất ngờ, cái lững lờ trong không khí không phải mùi nước tiểu mà là hương xịt thơm phòng.
Yến Tễ nhạy bén ngửi thấy cả mùi sữa tắm quanh người Lê Lý ở trong số ấy.
Thực ra là nhãn hiệu rất bình dân, mùi thơm còn xa mới sánh được với những loại nước hoa Yến Tễ từng xịt, nhưng không hiểu sao Lê Lý dùng thì nó lại thơm đến thế. Thường ngày Yến Tễ đã thích xáp lại gần chỗ cổ cậu ngửi mùi của cậu, lúc này mùi thơm ấy hóa thành thuốc kích tình, thúc đẩy ham muốn vốn nín nhịn của cậu ta bộc lộ ra triệt để, khiến cậu ta không tài nào kìm nén thêm nữa.
Không có gì cả, chỉ thẩm du trong nhà tắm kí túc thôi mà, những đứa khác đều làm hết rồi, thậm chí còn bị mọi người phát hiện "chứng cứ phạm tội" vì xong xuôi thu dọn chưa hết, bị lôi ra cười cợt.
Nhưng Yến Tễ chưa bao giờ nên là đối tượng cho hành động ấy.
Cậu ta được yêu mến khủng khiếp, bạn gái đông đảo, hết cô này sang cô khác, gần như không có quãng nghỉ nào quá lâu, vậy nên cậu ta chưa từng phải thủ dâm.
Song giờ đây cậu ta lại chỉ biết tự an ủi thôi.
Lý trí trong đầu bạt mạng ghìm cương mình lại, Yến Tễ ra sức kiềm chế động tác khao khát kéo khóa quần, bởi cậu ta biết việc cửng lên với bạn thân và việc nghĩ về bạn thân để tuốt súng sẽ khác biệt hoàn toàn về bản chất. Xét cho cùng phái nam rất dễ bị kích thích tạo thành phản ứng, đây là vấn đề về mặt sinh lý, chưa chắc đã là vì nảy sinh tình cảm sai lệch.
Nhưng vừa xóc lọ vừa nghĩ về đối phương thì không chỉ thế đâu.
Không thế như này được, đấy là bạn thân mình, hơn nữa Lê Lý không phải con gái!
Đại khái chắc cuộc đời Yến Tễ chưa bao giờ xoắn xuýt vật vã đến mức này, đang đấu tranh tâm lý dở thì đột nhiên cậu ta bắt gặp chậu quần áo bẩn của Lê Lý đặt bên cạnh, mà thứ đang nằm trên cùng của chồng quần áo ấy lại là một chiếc quần lót tam giác màu đen.
Vậy là tất thảy kìm nén ầm ầm sụp đổ, Yến Tễ chỉ cảm giác được máu nóng toàn thân đều đang đổ dồn về đỉnh đầu cùng bụng dưới, cuối cùng chúng khiến cậu ta đánh mất lý trí triệt để.
Cậu ta nhặt chiếc quần lót ấy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip