Ngoại truyện 1: 12 lá thư của Lương Dã.
【Lá thư thứ nhất】
Xem chương 68.
---
【Lá thư thứ hai】
Dương Kim.
Học sinh ngoan ơi, năm mới rồi. Năm nay ở Cáp Nhĩ Tân lại có trận tuyết rất lớn. May mà mẹ con anh đã kịp về làng trước khi đường bị phong tỏa.
Lá thư này được viết ở trong làng, ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa — trên mái nhà, ngoài ruộng đồng, ở khắp mọi nơi. Anh lại nhớ đến ngày ba anh qua đời.
Anh từng nghĩ vào một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ đưa em đến bàn thờ của ba anh, giới thiệu với ông đây là người mà ngoài ông và mẹ ra, anh yêu nhất trên đời. Người mà anh muốn sống cùng cả đời. Người mà anh đã hứa sẽ sống cùng đến trăm tuổi.
Ba anh là người như thế nào nhỉ? Thật ra anh không hiểu nhiều về ông. Có lẽ ông chỉ là một người nông dân rất đỗi bình thường, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, trên người luôn phảng phất mùi bùn đất. Anh luôn tin rằng cuối cùng ông sẽ hiểu, và ông cũng sẽ chúc phúc cho anh.
Nhưng học sinh ngoan của anh ơi, em đang ở đâu thế? Khi nào em mới về nhà cùng anh? Anh muốn đưa em đi thăm nơi anh sinh ra và lớn lên, muốn đưa em đến những cánh đồng và ngọn núi, kể cho em nghe chuyện anh đã từng rong ruổi ra sao giữa những luống cày, những bụi cây ấy. Đó chắc chắn là cuộc sống mà em chưa từng trải qua. Anh còn có thể tưởng tượng được gương mặt chăm chú của em khi nghe anh kể chuyện. Em nhất định sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi, bởi em luôn muốn biết mọi đáp án. Anh nhớ em lắm.
Ở Macao có núi không em? Có lẽ là có. Nhưng núi ở miền Nam chắc chắn không có tuyết phủ.
Vậy nên hãy trở về đi em.
Lương Dã.
Ngày 3 tháng 2 năm 1995.
---
【Lá thư thứ ba】
Dương Kim.
Tháng một và tháng hai chắc là kỳ nghỉ đông phải không em? Có lẽ vì thế mà em chưa nhận được thư của anh. Giờ đã là tháng ba rồi, trường học đã khai giảng, lá thư này chắc em sẽ nhận được.
Xin lỗi em, thư trước anh quên nói: dù đã chép đi chép lại hơn mười lần, chữ của anh vẫn xấu ơi là xấu. Nếu em đọc không hiểu thì đợi em về, anh sẽ đọc cho em nghe.
Hôm nay là sinh nhật em. Anh đã nấu một bát mì trường thọ nhưng không biết cho ai ăn. Cuối cùng để nguội rồi thiu mất.
Đợi em về, anh sẽ nấu lại cho em. Anh còn muốn cùng em làm nhiều chuyện nữa lắm.
Cái nhà hàng Douglas (xóa đi) — à không, là Tados ấy, anh lại đến ăn vài lần. Anh đã ăn hết thực đơn của bọn họ rồi — thực ra cũng chẳng có nhiều món. Đợi em về, anh sẽ dẫn em ăn những món anh thấy ngon nhất. Trừ những món đó ra, những món khác toàn là lừa tiền cả.
Thỏ con vẫn khỏe mạnh. Mấy ngày Tết, anh giao nó cho ông già xem bói trông giúp. Ông ấy bói không chính xác lắm (cứ bảo em sẽ không quay lại, bảo anh phải nhìn về phía trước, lại còn nói gì mà một khả năng khác là em sẽ về nhưng sẽ phải chịu đủ loại đau khổ về thể xác lẫn tinh thần, vượt qua những điều không ai tưởng tượng nổi. Đúng là thầy bói bịp). Nhưng mà ông ấy rất tốt và khá thú vị. Sau khi cửa hàng của anh đóng cửa, ông ấy đã giúp anh rất nhiều. Đợi em về, anh sẽ dẫn em gặp ông ấy. Quả thật là một ông già rất thú vị đấy.
Còn nữa, mẹ anh nói hôm trước khi em biến mất, em đã đến tiệm tạp hoá gặp bà. Em biết chuyện bà bị bệnh, đúng không? Bà không thích nghe anh nói, cứ khăng khăng làm theo ý mình. Nếu em về, em có thể giúp anh khuyên bà đến bệnh viện được không? Bà luôn nhắc đến em, hỏi em đi đâu, luôn nói rằng em ngoan, học giỏi, rất có tiền đồ. Anh đoán, những lời em nói bà chắc chắn sẽ nghe.
Nói đến đây, anh phải xin lỗi em. Anh cũng có chuyện giấu em. Càng nghĩ anh càng hối hận. Đêm hôm đó, khi thấy thư nhập học của em, anh không nên bỏ đi. Anh cũng giấu em chuyện của mẹ anh vậy mà còn bỏ đi. Anh có tư cách gì để giận em chứ? Nếu hôm đó anh không bỏ đi, có phải em sẽ không rời xa anh, và chúng ta vẫn còn ở bên nhau chăng?
Sinh nhật vui vẻ. Anh nhớ em.
Lương Dã.
Ngày 16 tháng 3 năm 1995.
---
【Lá thư thứ tư】
Dương Kim.
Tại sao vẫn không nhận được thế? Dịch vụ bưu chính thật chết tiệt. Thôi không gửi thư thường nữa, lần này anh gửi thư chuyển phát nhanh, chắc chắn sẽ đến tay em.
Học kỳ mới bắt đầu, việc kinh doanh ở cửa hàng cũng có chút khởi sắc. Dù đã đóng ba cửa hàng, nhưng cửa hàng ở Đại học Công Nghiệp vẫn còn. Thật may. Như vậy, khi em trở về, em sẽ tìm thấy anh ở đây.
Nhậm Thiếu Vĩ đã nghỉ việc ở Nhà máy Cơ khí số 2, đi về phương Nam rồi, là đến Thượng Hải. Hôm qua anh nhận được thư của cậu ấy, cậu ấy nói Thượng Hải thật tuyệt vời, một thành phố lớn toàn nhà cao tầng. Nhưng cậu ấy nghe không hiểu người Thượng Hải nói gì, mà người Thượng Hải cũng không hiểu cậu ấy nói gì.
Trong kỳ nghỉ đông, anh gặp Diêu Văn Tĩnh. À, vẫn chưa kể với em: cô ấy đã đỗ vào Đại học Tài chính Bắc Kinh. Rất nhiều bạn bè của anh đã đi về phương Nam, Cáp Nhĩ Tân dường như đang dần trở thành một thành phố trống rỗng, chỉ còn tuyết và anh ở lại đây.
Chết tiệt, sao viết cứ như nhà văn vậy nhỉ? Ở cạnh em lâu, nói năng cũng lịch sự hẳn lên.
Nếu em còn không về, anh lại sẽ trở nên thô lỗ mất thôi. Thật không hay chút nào. Mau trở về đi em, kể anh nghe xem ở đại học họ dạy gì. Anh nghe mấy sinh viên Đại học Công Nghiệp bảo học đại học chẳng hiểu gì, còn bị trượt môn, phải thi lại nữa đấy.
Anh lo cho em, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc không cần phải lo. Học sinh ngoan của anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không giống bọn họ.
Anh nhớ em.
Anh thật sự rất nhớ em.
Lương Dã.
Ngày 8 tháng 4 năm 1995.
---
【Lá thư thứ năm】
Dương Kim.
Chẳng lẽ thư chuyển phát nhanh quốc tế cũng không đến được à? Anh đã đến bưu điện hỏi, họ bảo cần thời gian để xác minh xem thư đã được gửi đến địa chỉ của em hay chưa. Anh sẽ chờ. Trong thời gian chờ đợi, anh cũng không muốn ngừng viết thư, lỡ như những lá trước em không nhận được, lá kia đã đến thì sao?
Anh không biết phải viết gì nữa. Cuộc sống của anh rất tẻ nhạt, từ sáng đến tối chỉ ở trong cửa hàng, bán hàng, chiếu phim, và tán dóc với mấy sinh viên Đại học Công Nghiệp.
Gặp sinh viên đến từ Quảng Đông, anh lúc nào cũng hào hứng hỏi họ có từng đến Macao chưa. Nhưng chẳng ai từng đến. Họ bảo, người thường bây giờ đâu có qua được, chờ đến khi Macao được trả về rồi mới đi.
1999, Macao sẽ trở về. Lâu lắm nhỉ? Nhưng chúng ta chắc không cần đợi đến lúc đó mới gặp lại nhau, phải không em?
Trả lời thư anh đi. Anh nhớ em.
Lương Dã.
Ngày 9 tháng 5 năm 1995.
---
【Lá thư thứ sáu】
Dương Kim.
Có phải em nhận được thư rồi nhưng cố ý không trả lời anh không?
Điện thoại ở Macao chắc chắn gọi được sang đây, đúng không? Trước đây em đã biết số điện thoại của cửa hàng Đại học Công Nghiệp rồi. Thật ra em hoàn toàn có thể gọi lại cho anh nếu em muốn.
Nếu em muốn. Vậy nên, em không muốn.
Tại sao? Em có thể nói cho anh biết anh đã làm gì sai không? Có phải là vì đêm hôm đó, khi thấy thư nhập học của em, anh đã bỏ đi? Hay là vì anh giấu em chuyện mẹ anh bị bệnh? Trong lá thư tháng ba, anh đã xin lỗi rồi. Lá đó là thư thường, có thể em không nhận được. Vậy anh xin lỗi em lần nữa: Anh xin lỗi. Nếu em giận anh vì chuyện đó, anh sai rồi. Em trở về đi mà, đánh anh mắng anh cũng được. Bắt anh nhịn đói nhịn khát ba ngày ba đêm cũng được. Nhưng đừng như thế này, đừng không trả lời anh mà em.
Hay là ba em ép em đi Macao? Em có gặp nguy hiểm không? Chẳng lẽ em đã bỏ học rồi? Anh lo cho em lắm. Việc anh gửi thư cho em có làm tình hình của em tệ hơn không?
Lương Dã.
Ngày 3 tháng 6 năm 1995.
---
【Lá thư thứ bảy】
Dương Kim.
Anh vốn không định viết thư nữa, sợ rằng thư của anh bị gia đình em nhìn thấy sẽ khiến em gặp rắc rối. Nhưng người ở bưu điện bảo rằng thư chuyển phát nhanh tháng 4 đã được xác nhận là đến tay phòng tiếp nhận thư của Đại học Macao. Vậy nên là em thật sự cố ý không trả lời thư anh phải không?
Anh không biết nên làm gì nữa.
Tại sao, Dương Kim ơi, tại sao thế em?
Nhưng anh vẫn nhớ em lắm.
Lương Dã.
Ngày 30 tháng 7 năm 1995.
---
【Lá thư thứ tám】
Dương Kim.
Anh không muốn viết thêm nữa.
Nhưng vẫn cảm thấy phải viết, và không nhịn được mà viết.
Viết gì đây nhỉ? Anh không biết. Em thấy không, chúng ta xa nhau quá lâu rồi, đến cả những điều anh muốn nói với em cũng ít đi. Anh chưa từng nghĩ giữa chúng ta sẽ trở nên như thế này.
Anh từng nghĩ, khi em lên đại học, em sẽ càng quấn quýt lấy anh. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để bên nhau, để hiểu nhau hơn, và anh sẽ càng yêu em hơn.
Hình như anh chưa từng nói rằng anh yêu em. Câu đó nghe thật sến súa, trước đây anh thấy mình là đàn ông con trai không thể nói được. Anh lại hối hận rồi.
Lẽ ra anh nên nói sớm hơn, như vậy có lẽ sẽ được nghe em nói câu tương tự.
Dương Kim, anh nhớ em. Anh yêu em.
Nhưng chắc em sẽ không trả lời anh nữa, đúng không?
Lương Dã.
Ngày 20 tháng 8 năm 1995.
---
【Lá thư thứ chín】
Dương Kim.
Tại sao em không thể trả lời anh một lần thôi?
Anh đã tìm mọi cách để liên lạc với em, nhưng em dường như chưa từng nỗ lực giống như anh.
Anh không biết em đang ở đâu, nhưng em biết mà. Em biết rõ rằng anh luôn ở hẻm Đại học Công Nghiệp.
Em biết rõ.
Anh thật sự không muốn viết thêm lá thư nào nữa. Anh thề đây là lá thư cuối cùng rồi.
Anh không nhớ em.
Lương Dã.
Ngày 18 tháng 9 năm 1995.
---
【Lá thư thứ mười】
Dương Kim.
Xin lỗi em. Thư trước anh đã nói năng không hay tẹo nào. Thật ra anh vẫn nhớ em, muốn gặp em, muốn nắm tay em, muốn ôm em, muốn hôn em lắm.
Đêm qua anh lại mơ thấy em. Trong mơ, em biến thành một chú thỏ biết bay. Một đêm nọ, em gõ cửa tiệm của anh, anh bế em vào, và em trở lại thành Dương Kim.
Anh hỏi em đã đi đâu. Em nói em về Vương quốc Thỏ để ăn cà rốt, giờ em đã ăn no rồi nên quay về.
Anh thật sự hy vọng có một Vương quốc Thỏ như thế. Ở đó toàn là đồng loại của em, em sẽ không phải chịu khổ nữa.
Nếu em không quay về nữa, anh hy vọng em sống tốt, khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Nếu được như thế, không có anh cũng không sao.
Nhớ em.
Lương Dã.
Ngày 8 tháng 10 năm 1995.
---
【Lá thư thứ mười một】
Dương Kim.
Anh không biết phải viết gì nữa.
Anh không biết liệu có nên tiếp tục viết nữa hay không.
Anh không biết liệu có nên tiếp tục nhớ em hay không.
Dịch vụ chuyển phát quốc tế quá đắt, mà em lại chẳng hồi âm.
Mùa đông năm nay lạnh quá. Thỏ con bị bệnh rồi. Mong nó đừng chết, dù sao em cũng sẽ không quay lại để ở bên anh.
Anh không biết có nên nhớ em nữa không.
Lương Dã.
Ngày 10 tháng 11 năm 1995.
---
【Lá thư thứ mười hai】
Dương Kim.
Năm 1995 sắp qua rồi. Lẽ ra chúng ta có thể cùng nhau trải qua năm 1995 này.
Anh sẽ không gửi thêm lá thư nào nữa. Việc kinh doanh ngày càng tệ, anh sắp hết tiền rồi. Chúc em mọi điều tốt đẹp.
Nhớ em. (xóa đi)
Nhớ em. (xóa đi)
Nhớ em. (xóa đi điên cuồng, gạch đen cả một dòng)
Nhớ em. (Cuối cùng vẫn viết lại)
Lương Dã.
Ngày 31 tháng 12 năm 1995.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip