Chương 1 - 5.
Chương 1 - Địch Vân
Địch Vân cảm thấy trong đầu ong ong có chút không rõ ràng lắm, còn có trướng đau, mà trên người có chút khó chịu nói không nên lời, tựa hồ không phối hợp bình thường, muốn nâng tay nhưng lại không thể động đậy.
"Dương tổng quản ! Dương tổng quản tỉnh ! Nhanh đi bẩm báo giáo chủ."
Bên tai thanh âm nữ tử bỗng nhiên hét lên, làm cho hắn nhíu nhíu mày, mí mắt có chút trầm trọng, miễn cưỡng mở ra, hoảng hốt một trận mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhuyễn tháp, áo ngủ bằng gấm, nơi này không phải Tuyết sơn. Địch Vân trong lòng nghi hoặc, tinh thần rồi loạn, khuỷu tay chống đỡ, mạnh mẽ ngồi dậy. Lần này lại kinh ngạc nói không ra lời, nhìn áo ngủ bằng gấm trên đôi tay, không khỏi nâng lên, mười ngón khẽ động, lập tức nắm tay......
"Ngươi cảm thấy thân thể thế nào?"
Địch Vân nghe tiếng ngẩng đầu, thế này mới phát hiện ở cửa đã có một nam tử tiến vào, một thân hồng y trường bào, thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp, lộ ra vài phần anh khí ngạo khí.
"Đông Phương...... Giáo chủ......" Địch Vân chậm rãi triển mi, trong đầu kêu loạn, một đám hình ảnh không ngừng lóe lên, theo bản năng kêu nam tử ở cửa một tiếng.
Hắn đối với việc trong đầu đột nhiên hiện ra nhiều kí ức có chút đau đầu, lại cúi đầu nhìn bản thân một đôi tay hoàn hảo mười ngón, không biết nên hỉ hay là nên bi. Trước kia thời điểm tại quê có nghe người khác nói về kẻ nhà giàu nhân gia công tử ỷ thế hiếp người, hành vi không hợp, lại cấp quỷ phụ thân. Nguyên lai, hắn cũng có phúc khi hồi "Quỷ" a. Hơn nửa chủ nhân nguyên bản của thân thể này, ỷ thế hiếp người, thành công vĩ đại, háo sắc tham quyền. xác thực không có gì làm cho hắn bội phục chỗ.
Miết mắt đánh giá hồng y nam tử một chút, người nọ là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ Đông Phương Bất Bại, trong đầu kí ức rất rõ ràng, người nọ là võ lâm đệ nhất cao thủ.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn lên tiếng, không biết vì sao vẻ mặt nhu hòa một ít, đi đến bên cạnh.
Địch Vân liễm ánh mắt, trong lòng mặc dù có chuẩn bị nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi, nhìn người nọ một đường bước đến, liền không khó nhìn ra đối phương võ công cao cường. Nói vậy nguyên lai bản thân cũng không phải đối thủ của y đi, càng đừng nói hiện tại với thân thể vô dụng này.
Từ trên giường xoay người xuống dưới, tất cung tất kính nói:"Giáo chủ, thuộc hạ thân thể không ngại ."
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, nói:"Ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng xuống dưới. Bình Nhất Chỉ mở phương tử, lập tức đem dược đưa tới ."
Địch Vân khi lên tiếng, không có từ chối, lại nằm trở về, thân thể còn có chút không khoẻ.
"Ngươi ngủ tiếp trong chốc lát đi." Đông Phương Bất Bại nói xong nâng vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình vừa phất, cửa phòng còn bán mở liền "Phanh" một tiếng đóng lại.
Địch Vân nhắm mắt lại, nhíu nhíu mày, hắn còn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại muốn đi rồi, ai ngờ người nọ cư nhiên đóng cửa phòng ngồi ở trên ghế của bàn tròn .
Thần kinh buộc chặt giằng co một đoạn thời gian thật dài, Địch Vân từ từ nhắm hai mắt, nhìn không thấy động tác của Đông Phương Bất Bại, ngưng thần nín thở, nhưng thân thể nội công trụ cột thật sự là không tốt, căn bản không thể cùng hắn ngày trước so sánh, muốn lấy tay lắng nghe là vạn vạn làm không được . Đến cuối cùng, hắn cũng buông tha .
Vừa thả lỏng cơn buồn ngủ liền đổ úp lại, vây ý không ngừng, không bao lâu lại nặng nề ngủ.
Trong mộng có chút không an ổn. Trước mắt đầu tiên là hình ảnh ấm áp ở nông thôn đơn sơ, hắn thấy được tiểu phòng trước kia sư phụ cùng sư muội cư ngụ, còn có một nam một nữ trong viện luyện kiếm, mặt sau sân là con trâu lớn đang cày ruộng. Đáng tiếc cho dù là mộng, Địch Vân lại cảm thấy mộng này rất chân thật, hắn cảm giác được rõ ràng cảnh trong mơ hư ảo. Trong phòng kia, người luyện kiếm kia, đại ngưu kia, đến sau này hắn mới biết, tất cả những thứ đó đều không phải là ấm áp đang tồn tại, mà là lừa gạt bắt đầu. Nhớ đến, những mãnh nhở ấm áp vụn vặt kia lại khiến cho hắn thương tích đầy mình. Thực buồn cười......
Sau lại mơ thấy Vạn Chấn sơn, mơ thấy bản thân bị bỏ tù oan, mơ thấy cổ tay phải bị chém đứt, mơ thấy sư muội Di Tình gả cho người khác, mơ thấy chính mình chạy ra lao tù, mơ thấy bị người thải chiết xương đùi, mơ thấy chính mình bị người chửi rủa oan uổng, mơ thấy sư phụ dưỡng hắn dạy hắn muốn giết hắn...... Ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, lại lần nữa tiến nhập bên trong ác mộng liên tiếp.
Địch Vân trong mộng nhìn lại chính mình khi còn sống, bao nhiêu người cười hắn ngốc, cười hắn si tình, cười hắn không biết. Vàng bạc tài bảo, tuyệt thế võ công, hắn cười chính mình là đang ở trong phúc mà không biết phúc. Mà thứ đó cũng không phải là thứ hắn muốn, hắn hai bàn tay trắng, không công bồi thượng một lòng......
Trong mộng có một hồng sam nam tử, mi mục như họa, võ công trác tuyệt, khí độ bất phàm. Địch Vân nhìn, người nọ hẳn chính là Đông Phương Bất Bại đi. Người kia đối với hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối coi trọng. Người khác đều nói Đông Phương giáo chủ thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính khôn lường, mà người kia còn chưa đối hắn sinh khí oan, hắn vì sao lại làm như không thấy, ngược lại đối xử cực kém?
Địch Vân mày mặt nhăn càng ngày càng gấp, trên trán ra một chút mồ hôi, thanh tỉnh mới biết hết thảy đều là mộng, lại sâu hãm trong đó như thế nào đều vẫn chưa tỉnh lại. Bỗng nhiên trên trán một mảnh ôn lạnh, thủ đoạn mệnh môn xuyên đến một cỗ nhiệt lưu, theo kỳ kinh bát mạch du tẩu toàn thân, cảm giác đau đớn trong ngực bị xóa sạch sẽ.
Địch Vân thở một hơi, cảm thấy trên người thư thái không ít, trợn mắt liền thấy bên người có một chút hồng ảnh. Đông Phương Bất Bại an vị ở đầu giường, một bàn tay khoát lên trán hắn, một bàn tay đè lại mệnh môn tai phải của hắn.
"Thuộc hạ không ngại ." Địch Vân cảm giác được hắn còn đang vận khí điều trị cho mình, nhanh chóng lên tiếng.
"Tĩnh khí ngưng thần." Đông Phương Bất Bại con ngươi chuyển động, nhìn hắn một cái, cũng không có dời tay, chỉ là chậm rãi nói.
Địch Vân thấy thần thái người nọ không cho người khác phản kháng, chỉ phải tĩnh hạ tâm, điều tức vận khí. Hắn đời trước bị bắt du tẩu giang hồ, nhấp nhô hơn nửa đời, không hể cầu mong, cuối cùng lại chiếm được tàng bảo đồ, võ công cũng đại thành. Tuy rằng hiện tại người kêu Dương Liên Đình trong thân thể không có nội công gì, nhưng cũng may hết thảy kí ức của hắn đều còn tại, chỉ cần vận khí điều trị không thành vấn đề.
Đông Phương Bất Bại đưa tay nâng lên, nói:"Ngươi vừa rồi khí huyết cuồn cuộn, chắc là đoạn thời gian trước đó tập võ quá mức cưỡng cầu ." Nói xong dừng một chút, lại nói:"Nhĩ hảo hảo tu dưỡng mấy ngày, chuyện luyện võ đừng nghĩ nhiều ."
Địch Vân nghe xong không dấu vết nhíu nhíu mày, đẳng võ công này còn không đến nhị lưu, nói:"Là thuộc hạ quá mức chỉ vì cái trước mắt, nghỉ ngơi chút thời gian sẽ tốt, ngày sau khi tiến hành sẽ theo quy củ."
Địch Vân cướp đoạt vẻ nho nhã mặc thủy trong bụng, nói có chút gập ghềnh . Hắn vốn là tiểu tử nông thôn, căn bản không đọc qua thư sách gì, sau lại bị người hãm hại trở thành giang hồ, mới có chút học vấn, nhưng cũng là một thô nhân. Tuy rằng kế thừa kí ức Dương Liên Đình, trong đầu có chút nịnh nọt diệu từ, khả làm cho hắn nói ra vẫn cảm thấy phi thường không được tự nhiên.
"Ân," Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn là có thể phát hiện tâm tình của y không sai biệt lắm. Ngưng một lúc lâu, có chút chần chờ, mới nói nói:"Tốt lắm, về sau ta dạy cho ngươi một ít...... được không?"
Địch Vân cười gật đầu, hắn không biết trước kia Dương Liên Đình vì sao không vui khi Đông Phương Bất Bại dạy hắn võ công, cự tuyệt mấy lần. Khả hắn cảm thấy chuyện này là một phen ý tốt của người khác, đối chính mình cũng có ưu việt, có lợi vô hại.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đáp ứng, con ngươi sáng một chút, bạc thần khẽ nhếch, một đôi phượng mâu cũng câu lên, tiếu ý lan tràn đến đuôi lông mày.
Địch Vân thấy y bỗng nhiên cười rộ lên, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng vừa động, hắn trước kia toàn tâm toàn ý đối với su muội của mình, đương nhiên cảm thấy người nọ tối xinh đẹp, không người có thể so cùng. Chỉ là sau đó sư muội gả lại cho người khác, sau đó sư muội lại chết, hắn vẫn cho là như vậy. Nhưng người trước mắt một thân hồng y, tuy là nam tử, cũng không có vẻ không hợp, ngược lại vừa đúng, lộ ra anh khí ngạo khí còn có vài phần xinh đẹp. Màu da thiên bạch, phượng mâu mũi ngọc bạc thần, làm sao không nhìn ra một chút tỳ vết nào, đúng là có chút xem đến ngây ngốc.
Đông Phương Bất Bại trong lòng âm thầm cao hứng, rồi sau đó không nghe Dương Liên Đình nói nữa, nghĩ đến hắn lại mỏi mệt đang ngủ. Vừa nhấc mắt lại thấy người nọ lại thẳng lăng lăng nhìn mặt y.
"Nhìn cái gì?" Đông Phương Bất Bại hỏi một câu, nghĩ đến chính mình có cái gì không ổn.
"Ngươi thật là đẹp mắt, rất đẹp." Địch Vân theo bản năng trả lời , dứt lời còn ngốc ngốc nở nụ cười hai tiếng. Lại bỗng nhiên thấy đối phương thân thể cứng đờ, hai má đỏ lên vài phần.
Lần này so với vừa rồi còn thêm vài phần nhan sắc, chỉ là Địch Vân lúc này mới nhớ đến thân phận đối phương, giật mình một cái, xoay người ngồi dậy, chạy nhanh biện giải nói:"A, thuộc hạ nói lỡ, giáo chủ, ta......"
Địch Vân trương miệng, nhất thời không thể nói rõ, hắn còn tưởng rằng đối phương là sinh khí đỏ mặt, theo lý thì không người nam nhân nào muốn người khác nói bộ dạng hắn đẹp.
"Vô phương." Đông Phương Bất Bại nghe được ngoài cửa có cung âm, áp chế cảm giác thiêu đốt trên mặt, thản nhiên nói một câu, liền đứng dậy đi mở cửa. Đứng ở cạnh cửa nói:"Đem dược giao cho bổn tọa."
Địch Vân thấy hắn xoay người trở về, trong tay có một bát thuốc lớn. Trong mũi dày đặc dược khí, gay mũi mà chua xót.
Địch Vân chạy nhanh tiến lên tiếp nhận chén thuốc, vừa muốn ngưỡng mặt một hơi uống xong, lại bị Đông Phương Bất Bại ngăn lại .
"Chờ một chút, ta cho người đổ nước đi. Không có nước ." Đông Phương Bất Bại trên tay nhắc tới lên ấm trà trên bàn.
"Không nhọc phiền giáo chủ ." Địch Vân thấy y muốn đi, thân thủ nhanh chóng kéo y lại, nói:"Dược mà thôi, khổ chút lập tức liền tốt thôi. Không có nước cũng giống nhau." Nói xong đã đem dược bưng lên uống.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn uống xong dược, phân phó để cho hắn nghỉ ngơi, liền đi ra ngoài.
Địch Vân nhìn mặt thân ảnh hồng sắc đi xa , mới đem cửa phòng đóng lại, thở hắt ra, ngồi ở trên giường. Nâng tay nhìn mười ngón tinh tế. Đời trước hắn còn chưa luyện tốt võ công đã bị người khác chặt đứt tay phải, lúc này nhìn hai tay hoàn hảo, nhưng thật ra cảm khái rất nhiều.
Lại nghĩ đến Đông Phương Bất Bại, có vài phần hoảng hốt, người nọ đối với hắn thật tốt. Đối với Địch Vân mà nói, cho tới bây giờ chưa có người nào vận khí điều trị cho hắn, cho tới bây giờ chưa có người nào cho hắn uống dược thêm nước. Hắn cảm kích nhưng cũng cảnh giác. Nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy tất cả đều là lòng người khó lường, biểu hiện giả dối làm cho hắn luôn tràn ngập ảo tưởng, ngay sau đó thương tốn đến tận cốt !
Hết chương 1
Chương 2 - Dùng Bữa
Địch Vân ngồi ở trên giường nhắm mắt vận khí, điều trị một chút nội tức trong cơ thể, mới phát hiện võ công của khối thân thể này cư nhiên so với hắn dự đoán còn kém cỏi hơn. Giống như bản thân ban đầu, chiêu thức tuy rằng rất hoa lệ, nhưng tính thực dụng không mạnh, chỉ là dễ nhìn thôi, chỉ có công phu mặt ngoài còn nội công trụ cột đều không có.
Hắn hoàn hảo tiếp nhận kí ức của Dương Liên Đình nhưng kí ức của chính mình trước kia cũng không có khuyết thiếu, liền tĩnh hạ tâm mặc niệm thần chiếu kinh tâm pháp.
Tuy rằng Địch Vân cuối cùng võ công đại thành, cũng là một thế hệ đại hiệp cao thủ. Nhưng hắn cốt cách tư chất thật sự bình phàm vô kì, so ra kém xa tư chất Dương Liên Đình. Lúc này thân thể thay đổi, vận công bất quá ngắn ngủi một lát, nhưng thấy trong thân thể kỳ kinh bát mạch chân khí vận chuyển đều thông, tứ chi bách hải đều ấm lên.
Bất giác nghĩ đến trước kia người khác luôn nói cái gì vấn đề tư chất, hắn cũng không hiểu, giờ này khắc này mới chính thức hiểu được. Không khỏi mỉm cười, quả nhiên, Địch Vân một tiểu tử ngốc đến không thể ngốc hơn. Như thế hắn vẫn có một chút điểm may mắn , có được một hảo thân thể, không chỉ có hai tay hoàn hảo, hơn nữa tư chất thậm giai, người bên ngoài đợi hắn cũng vô cùng tốt. Như vậy làm cho Địch Vân lại một trận hoảng hốt.
Vẫn vận khí luyện công, Địch Vân càng luyện cảm thấy thuận tay, tuy rằng bây giờ còn không đến một hai thành vỗ công nguyên bản của hắn, nhưng cứ tiếp tục kiên trì, chăm chỉ luyện tập thì không đến nửa năm có lẽ có thể khôi phục được năm thành công lực.
Địch Vân trong lòng âm thầm cao hứng, hắn mặc dù có kí ức của Dương Liên Đình, nhưng vẫn không quá hiểu biết hoàn cảnh nơi này. Tự thân hắn phải có một thân hảo võ công mới có lợi .
Hắn luyện công chuyên tâm, mặt trời đi về phía tây, lại không phát giác. Bỗng nhiên nghe được ngoài cửa cách đó không xa một trận cung âm, tựa hồ có người đi vào. Không khỏi nhíu nhíu mày, chợt nghe cửa phòng "chi nha" bị đẩy ra.
Địch Vân nhanh chóng thu thế, trợn mắt liền thấy một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, xuyên tuy rằng là nha hoàn hầu hạ bình thường, nhưng trên mặt phác son phấn, mạt cũng xinh đẹp, đi tới lập tức một cỗ phấn hương đánh úp lại.
Địch Vân nhíu nhíu mày, có chút không quen, đối phương tuy rằng cũng xem như dễ nhìn, nhưng hắn từ nhỏ từ nông thôn lớn lên, sư muội tự nhiên không có tiền mạt son phấn, sau lại gặp được Thủy Sanh, nàng kia vốn chính là một mỹ nhân, son phấn dùng cũng ít. Người cuối cùng nhìn thấy đó là Đông Phương Bất Bại, tuy rằng là nam tử, nhưng Địch Vân vẫn là cảm thấy người nọ là người xinh đẹp nhất hắn gặp qua, không mảnh mai, anh khí mà lại mang theo ôn nhu thản nhiên, võ công lại là đệ nhất hảo thủ, khó tránh khỏi làm cho người ta có loại cảm tình kính nể. Mà hắn đối với người dày đặc son phấn này có chút đau đầu.
"Dương tổng quản," Nữ tử từ cửa tiến vào, mang theo điểm đăng, thanh âm ôn nhu, giống như một bể nước lớn:"Dương tổng quản muốn hiện tại truyền bữa tối sao?"
Địch Vân nghe loại thanh âm nũng nịu này có chút không tiêu hóa nổi, ngồi ở trên giường liền gật gật đầu. Nói thật hắn xác thực có chút đói bụng.
Nữ tử đối hắn cười, đáp ứng rồi ra ngoài truyền lệnh, thời điểm xuất môn còn phao cái mặt lại đây. Đối với loại người đối với tình cảm như cây gỗ khô chỉ biết gật đầu như Địch Vân, thật đúng là uổng phí tâm tư, hắn còn đang buồn bực nhân gia kia đang êm đẹp sao phải trừng mình. Hắn nhớ rõ này người gọi Mộ Thủy này hình như là tỳ nữ Dương Liên Đình. Bất quá hắn tất nhiên là đã quên, người này xem như là một nửa thiếp thân thị thiếp của hắn.
Địch Vân đứng dậy đem áo khoác đầu giường mặc vào. Một thân trường bào thâm lam sắc được biên tơ lụa màu đen, trên thắt lưng vạt áo khảm một đản đại ngọc bích, xem ra đẹp đẽ quý giá phi thường. Mặc y phục, Địch Vân trong lòng một trận cảm khái. Hắn cho tới bây giờ không có mặc qua y phục tốt như vậy, cũng không phải hắn không có tiền, Liên Thành bảo tàng chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều là của hắn, chỉ là cảm thấy không tất yếu. Người như hắn đối với tiền tài cùng quyền lực căn bản không có tâm tư gì.
Mặc y phục xong, hắn mới nhớ tới muốn soi gương, nhìn xem bộ dáng của bản thân hiện tại. Đi đến bên cạnh gương, Địch Vân mới chính thức thấy bộ dáng Dương Liên Đình. Người trong gương mắt to mũi cao, có chút anh khí, thân hình khôi ngô vóc người cao ráo, có thể nói là tuấn lãng. Chỉ là so với nguyên lai tiểu tử Địch Vân ở nông thôn kia cao hơn một chút, cũng không tẫn nhiên nhiều tuấn lãng.
Nhưng Địch Vân đối với người này vẫn có chút vừa lòng, cùng chính mình trước kia không sai biệt lắm, nhìn cũng không mất tự nhiên.
Hắn đứng ở trước gương lại chợt nghe lại có người đi vào, cửa phòng mở ra, lại là nàng Mộ Thủy vừa rồi. Nàng vung tay lên, phía sau tiến vào bảy tám tỳ nữ, phân phân đưa tay đem chén đĩa bày ra một vòng tròn lớn trên bàn.
Sáu món ăn nóng, hai bình rượu còn bốc khói bốn đĩa rau trộn, còn có kỷ bàn sơ quả (giống như tráng miệng á). Địch Vân xoay người lại nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, đủ mọi màu sắc, hắn ngay cả một món cũng không biết tên.
"Các ngươi đi xuống." Mộ Thủy đem tỳ nữ vẫy lui, cười khanh khách tiếp đón Dương Liên Đình đến ăn cơm. Địch Vân có chút ngốc lăng, bị người lôi kéo mới ngồi xuống, trong tay cầm chiếc đũa không biết như thế nào cho phải.
Mộ Thủy đứng ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên xuy xuy cười, cầm lấy chiếc đũa trong tay hắn, gắp thịt bò trên bàn.
Địch Vân nghĩ nàng cũng muốn ăn cơm, không có đũa đành phải ở trên bàn lại tìm một đôi, vừa muốn cầm lấy, Mộ Thủy duỗi tay ra đè lại tay hắn.
"Ta đến uy Dương tổng quản là được rồi." Mộ Thủy nũng nịu cười, đem thịt bò uy đến miệng bên miệng.
Địch Vân sửng sốt một chút, thầm nghĩ cũng không phải bị thương cánh tay, sao còn cần người khác uy. Trước kia dù không có tay phải, hắn cũng tự mình ăn cơm không đem chính mình đói chết a.
"Không cần." Địch Vân nhanh chóng ngửa ra phía sau, né tránh nói.
"Không cần lo lắng." Mộ Thủy không biết tâm tư hắn, ngược lại lại đưa đến, tay kia thì câu trên cổ hắn, xoay người một cái bỗng dưng ngồi trên đùi đối phương:"Giáo chủ hiện tại đang ở thư phòng đọc sách."
Cái này khiến cho huyệt thái dương của Địch Vân đều đông cúng. Như dẫm trúng lửa, nhảy dựng lên, chân sau lùi ra mấy bước, bối rối lập tức đụng vào giường.
"Không cần, không cần," Địch Vân thế này mới cảm thấy hắn có chút thất thố, thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Thủy, nhanh chóng liễm thần thái, nói:"Ngươi đi xuống đi. Ta tự mình dùng là được rồi."
"Dương tổng quản......" Mộ Thủy mày liễu nhíu lại.
Không đợi nàng mở miệng, Địch Vân dĩ nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng người hít thở, nhíu mi một chút, lập tức thanh âm kia liền thu liễm, nghe không thấy nữa.
Địch Vân còn muốn hỏi ai, trong lòng vừa động, cũng đoán được vài phần, không để ý tới Mộ Thủy hai bước đi tới cửa, nâng tay "chi nha" một tiếng đem cửa phòng mở ra .
"Giáo chủ." Địch Vân mở cửa, quả nhiên ở nơi cách cửa không xa có một hồng sam nam tử đang đứng, không phải Đông Phương Bất Bại còn có thể là ai.
Đông Phương Bất Bại đứng đó nhưng không nói chuyện, cách trong chốc lát mới nâng cước bộ chậm rãi tiêu sái đi đến, nhiễu khai Địch Vân vào phòng, nói:"Xem ra Dương tổng quản tốt lắm? Thân thể không đáng ngại?"
Địch Vân lên tiếng, hắn cảm thấy thanh âm đối phương nghe có chút băng lãnh, không có nhu hòa, không hiểu được vì nguyên nhân gì, chỉ nói:"Thuộc hạ không có việc gì , vừa rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, đã hoàn toàn không ngại."
"Nga?" Đông Phương Bất Bại thanh âm thượng chọn, liếc mắt hắn một cái, cũng không nhìn thẳng vào,"Bổn tọa thấy như vậy. Kia Dương tổng quản ngày mai không cần tái tĩnh dưỡng , sáng sớm liền đến hầu hạ bổn tọa đi."
"Vâng." Địch Vân ngẫm lại hắn cũng không phải người yếu ớt, lập tức đáp ứng, rất sảng khoái.
Đông Phương Bất Bại nhíu mi một chút, vẻ mặt cũng không biết là dịu đi hay là càng thêm khó coi. Quét mắt Mộ Thủy,"Ngươi đi xuống."
Mộ Thủy không dám thở mạnh, nhận được mệnh lệnh nhanh chóng lui ra ngoài, đem cửa phòng đóng chặt.
"Giáo chủ chưa dùng cơm sao? Không bằng cùng nhau......" Địch Vân cảm thấy không khí có chút không tốt, nhìn nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, đối phương là giáo chủ, sao có thể cùng hắn ăn cơm, lời chưa nói xong liền biến mất.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ mời y cùng nhau dùng bữa, con ngươi chợt lóe, khóe miệng loan loan, không nói chuyện, chỉ là đi qua, liêu khởi vạt áo hồng sam, ngồi xuống.
Địch Vân thấy thế đem chén đũa chưa dùng đặt ở trước mặt Đông Phương Bất Bại, chính mình cũng ngồi xuống. Nhìn nhìn, chỉ có một bộ đũa đã dùng, bản thân liền lấy bộ hắn vừa dùng lúc nãy.
"Cho ngươi đổi một bộ đũa."
Địch Vân vừa cầm lấy đũa chợt nghe bên cạnh thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói, có chút khó hiểu nhìn nhìn bộ đũa trong tay, bất quá vẫn gật gật đầu, xuất môn phân phó, rất nhanh thay đổi hai chiếc đũa lại ngồi xuống.
Đông Phương Bất Bại quét mắt nhìn thức ăn trên bàn, thân thủ cầm lấy đôi đũa, kiểm nhẹ một chiếc đũa an. Địch Vân bên cạnh đối với một bàn thức ăn ngây người một chút, bất giác cười đến kì quái.
"Không hợp khẩu vị?" Đông Phương Bất Bại không nhìn hắn, chỉ nói.
"Không phải." Địch Vân phủ nhận, làm sao không hợp khẩu vị, chỉ là có chút cảm khái,"Ta nghĩ bàn thức ăn này quá nhiều, thực lãng phí."
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, cách trong chốc lát mới nói:"Một người dùng lãng phí, nếu vậy bổn tọa về sau cùng ngươi cùng nhau......" Nói xong liền cắt ngang, hàng mi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Như vậy cũng tốt." Địch Vân gật đầu, hắn không phát hiện biểu tình đối phương, chỉ cảm thấy một mình mình ăn nhiều lắm cũng chỉ hai đĩa thức ăn, lãng phí sẽ bị trời phạt, liền đáp ứng. Sau đó cầm đôi đũa gắp một món ăn không biết tên, cảm thấy bên trong nấm dã sơn rất không tệ. Trước kia hắn ở trong núi cũng hái qua một ít, khả phần lớn đều phải xuất ra đi bán đổi tiền, thời điểm lễ mừng năm mới cũng chưa từng hưởng qua.
"Hương vị này không tồi." Địch Vân lại đưa đũa gắp nấm, theo bản năng nâng tay gắp đến chiếc đĩa của Đông Phương Bất Bại,"Mới trước đây luôn hái bán cho người khác, nghĩ có phải hay không hương vị rất ngon, quả nhiên không sai."
Đông Phương Bất Bại nhìn chiếc nấm trong đĩa, chiếc đũa ngừng một lát, mang bỏ vào trong miệng, mới thản nhiên nói câu "Không tệ".
Địch Vân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thích, nở nụ cười một chút, lại đi thưởng món ăn khác. Hắn không phát hiện đối phương kinh ngạc, cũng không nghĩ tới trước kia Dương Liên Đình không thích Đông Phương Bất Bại sao có thể nguyện ý cho y đĩa rau.
Mà Địch Vân cũng chỉ là thói quen , thật lâu trước kia cũng là tình cảnh như vậy. Bọn họ ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ ăn cơm, ăn là cơm rau dưa, gắp một khối thịt nhỏ nhặt được lúc trước đặt vào trong bát sư muội. Đối phương thích, bản thân liền ngốc ngốc cười.
Địch Vân trong tay dừng một chút, nghĩ đến quá khứ, rất không chân thật. Nhìn thức ăn trên bàn, hiển nhiên không phải là cơm rau dưa. Người bên cạnh, một thân trường bảo đỏ thẫm, không phải là cố nhân......
Như thế.
Cũng không tệ......
Hết chương 2
Chương 3 – Bổ Toàn
Buổi tối Đông Phương Bất Bại sau khi dùng xong thức ăn rồi ngồi trong chốc lát mới đi. Địch Vân thấy sắc trời đã chuyển đen, cũng không đứng dậy xuất môn, xem ra vẫn đợi đến ngày mai ra ngoài dạo một chút cũng tốt. Hắn đối với hoàn cảnh mới này vẫn có vài phần tò mò .
Địch Vân đem cửa phòng cài chặt, cũng không thích bị nhiều người quấy rầy. Hắn không dám cùng người khác nói nhiều, vạn nhất lộ ra chân tướng làm người khác phát hiện hắn không phải Dương Liên Đình chân chính. Hắn khả sẽ tìm không ra một Dương Liên Đình chính quy mà đền cho người ta .
Ngồi xuống một nơi dưỡng thần, thân thể có chút ăn không tiêu, dù sao võ công trụ cột quá yếu. Địch Vân cho tới bây giờ cũng không là một người cưỡng cầu, hắn cảm thấy như vậy đã đủ. Liền đứng dậy thu thập một chút, rửa mặt xong lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Địch Vân rất nhanh loát thuận hô hấp, tiếng thở đều đặn. Luyện võ công một hồi lâu, tóm lại là mệt mỏi, ngủ thực trầm. Lúc nửa đêm, không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy chính mình trên mặt có gì đó chạm vào, muốn mở mắt nhìn một lát, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ từng chút từng chút bao vây, cuối cùng cũng không mở mắt, nhíu nhíu mày, lại ngủ say.
Trong phòng không đốt đèn, rất tối, cái gì cũng không thấy rõ. Tựa hồ chỉ thấy được một bóng đen tực bên đầu giường, một đôi con ngươi trong đêm tối phá lệ quang hoa.
Thời điểm Đông Phương Bất Bại đi vào tiểu viện đã qua giờ tý, bên ngoài có mấy vài đệ tử tuần tra, trong phòng đèn dĩ nhiên đã tắt. Y tới cửa mới phát hiện, hôm nay người nọ cư nhiên cài xuống then cửa. Phất tay nhẹ nhàng chụp ở trên cửa, then cửa kia lặng yên không một tiếng động bị đánh văng ra .
Y đi tới nghạch cửa, vừa nhìn đã thấy người kia cư nhiên đang ngủ mà liêm trướng cũng chưa buông xuống. Không khỏi bước đến, cúi đầu xem bộ dáng người nợ ngủ say.
Y tổng cảm thấy Dương Liên Đình hôm nay có chút bất đồng. Khi người nọ tỉnh lại y đã đứng ở cửa, nhìn hắn nhìn hai tay của mình, thần thái rất chuyên chú, trên mặt có chút ngốc lăng, có chút vui mừng cũng có chút buồn cười.
Rồi sau đó, người nọ thế nhưng cùng y dùng bữa, vì y gắp rau, đáp ứng cùng y tập võ. Đông Phương Bất Bại vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều, đôi mi nhăn lại thoáng chốc giãn ra. Giúp hắn chỉnh vạt áo một chút, liền ngồi ở đầu giường. Nhìn hắn mi gian chau lại, thân thủ nâng lên, đầu ngón tay điểm ở giữa nếp nhăn. Ai ngờ người nọ tựa hồ rất tỉnh táo, lại có xu thế thanh tỉnh, nhanh chóng điểm thụy huyệt đối phương rồi thở dài.
Không thể phủ nhận, hôm nay Đông Phương Bất Bại có chút cao hứng, bởi vì thái độ người nọ. Nghĩ đến hắn còn nói bản thân dễ nhìn, không khỏi nhíu nhíu khóe miệng. Lại nghĩ đến người nọ như hài tử mà cười với mình, nụ cười có chút chân chất. Nụ cười này hiện trên gương mặt kiên cường kia, quả nhiên có chút buồn cười, y lại ngoài ý muốn cảm thấy rất thích.
Đông Phương Bất Bại ngồi ở đầu giường, nhất thời không có động tác, con ngươi đen bóng xuất thần nhìn người đang ngủ, lại có chút mất tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong đêm tối, thanh âm gì cũng không có, khi y hồi phục lại tinh thần xem mạch Dương Liên Đình một chút rồi đi ra ngoài. Bước đi có chút lưu luyến, lưu luyến nhưng quyết tuyệt.
Buổi sáng khi Địch Vân tỉnh lại thì trời vẫn chưa sáng, bên ngoài vẫn như trước rất tối, thậm chí so với giờ tý đêm qua còn tối hơn. Hắn ngủ sớm, tự nhiên tỉnh cũng sớm. Nhưng thấy tinh thần so với ngày hôm qua tốt hơn không ít, không gọi hạ nhân, tự mặc y phục, đem giường sửa sang lại thật tốt, mới mở cửa ra khỏi phòng.
Đệ tử gác đem ngoài cửa thấy Dương Liên Đình sớm như thế đã tỉnh, hiển nhiên có chút giật mình, hiện tại trong viện tỳ nữ gã sai vặt hầu hạ đều chưa tỉnh, nhanh chóng chậm rãi chạy đến.
"Dương tổng quản, có gì phân phó sao?"
"Không," Địch Vân khoát tay áo, cười cười nói:"Không có việc gì, ngươi đi đi." Hắn cũng không muốn phiền toái người khác.
Đệ tử kia thấy Dương Liên Đình phản ứng kì quái, nhưng không dám nhiều lời. Ai chẳng biết hiện tại Giáo chủ rất tin tưởng Dương tổng quản, không ai không có mắt dám làm trái ý Dương tổng quản. Nhanh chóng tránh ra.
Địch Vân nhẹ nhàng thở ra, dựa theo kí ức trong đầu, tìm được khẩu tỉnh (giếng nước) trong viện, lấy nước sau đó mới trở lại trong phòng rửa mặt.
Môn đệ tử thấy đều kinh ngạc, nhưng không ai dám lắm miệng, chỉ khi không nhìn thấy nữa, mắt xem tâm nói.
Địch Vân sửa sang tốt mọi thứ sắc trời cũng đã hửng sáng, nhưng vẫn chưa sáng hẳn, lại ra khỏi phòng, tìm nơi thanh tịnh một mình luyện công. Luyện tập trong Thần Chiếu kinh trong chốc lát, lại luyện một bộ quyền pháp.
Hắn như thế lại cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra vẫn thân thể trụ cột không được, nội tức cảm nhận được có người đến, chỉ thấy một tỳ nữ vội vàng chạy đến, nói canh giờ đến, Giáo chủ sắp tỉnh, thỉnh hắn đi hầu hạ.
Muốn Địch Vân tự sửa sang y phục cho mình vẫn có thể, nhưng hắn làm sao từng hầu hạ người khác, trên mặt có chút khó xử. Mặc dù có k1i ức Dương Liên Đình, nhưng hắn bản thủ bản cước ......
Tỳ nữ kia thấy Dương tổng quản trên mặt biến sắc, cũng làm như không nhìn thấy, chỉ dẫn đường.
Địch Vân không có biện pháp đành phải cúi đầu đi theo, xuyên qua nơi hắn ở, bên cạnh sân đó là nơi của Đông Phương Bất Bại .
Đại môn hồng sắc còn đóng, bên trong cũng không đốt đèn, chắc là còn chưa tỉnh, ngoài cửa mặt là hai từ nữ cùng sai vặt được sắp xếp mà đúng.
Địch Vân vẫn bán cúi đầu, đi theo tỳ nữ dẫn đường phía trước, bỗng nhiên thấy bước chân của nàng đột nhiên ngừng lại, cũng nhanh chóng dừng lại, ai ngờ khi thu thế có chút nóng nảy, theo bản năng lui nửa bước, vừa vặn đụng vào một gã sai vặt mang theo nước ấm chạy tới. Gã sai vặt mang theo dũng nước ấm kia, thân hình bất ổn, cũng bị cái va chạm đó khiến cho lảo đảo vài bước.
"Loảng xoảng khi" một tiếng, Địch Vân lúc này mới hiểu được chính mình lại gây họa, nước nóng đổ xuống, có một bát nhỏ rơi trên vạt áo của hắn, thấm một góc.
"Dương...... Dương tổng quản ! tiểu......"
Người bên cạnh đều bị "Loảng xoảng khi" một tiếng làm cho có chút choáng váng, gã sai vặt kia lại sửng sốt một chút, nhanh chóng phác đảo quỳ xuống, mở miệng sợ tới mức nói không nên lời.
Địch Vân vốn thầm nghĩ, thế nào cũng không dự đoán được người nọ lập tức quỳ xuống dập đầu với mình, cũng không nghe hắn nói chuyện, xoay người liền đem hắn nâng dậy, nói:"Thật có lỗi thật có lỗi, là ta đụng vào ngươi, ngươi không sao chứ."
Gã sai vặt đang run rẩy bị Địch Vân nâng dậy, còn chưa kịp hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong phòng bỗng nhiên có động tĩnh.
Nhưng nghe một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra:"Vào đi."
Địch Vân nói Đông Phương Bất Bại tỉnh, tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng đẩy cửa đi vào, một đám sai vặt thu thập nước trên mặt đất.
Địch Vân cũng theo đi vào, trong phòng làm ra vẻ giật dây, bên ngoài dương quang vào không được, không nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy một thân ảnh bên trong ngồi trước bàn trang điểm. Đi vào thêm nữa mới có thể nhìn rõ, người nọ như trước trường bào đỏ sẫm, cổ tay áo rộng thùng thình, bên cạnh thêu văn sức màu trắng, không thấy vẻ xa hoa, lại cực vi tiêu sái. Địch Vân bỗng nhiên cảm thấy, gần đây, phục sức bản thân đã có một ít tục khí .
Đông Phương Bất Bại mặc một thân trường bào, ngồi xuống, một đầu tóc đen rối tung, mái tóc rất dài, vẫn tùy ý rơi xuống trên mặt ghế. Y cho tới bây giờ đều tự mình mặc y phục mới gọi người vào.
Địch Vân cúi đầu đứng ở bên cạnh, nhìn gã sai vặt đem tình trạng giật dây đánh vỡ, vài tỳ nữ thu thập giường, vài tỳ nữ đứng ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại vì y chải tóc. Không khỏi nghĩ đến, đãi ngộ Hoàng đế lão tử sợ là bất quá cũng chỉ như thế , khả bị một đống nhân hầu hạ , sẽ không cảm thấy không thoải mái sao? Nếu như vậy đối với mình, sợ là bị dọa đến mắc lỗi.
Ngoài ra Địch Vân còn có chút buồn bực, không hiểu được chính mình nên làm gì, bất quá trong trí nhớ Dương Liên Đình kia tựa hồ cái gì cũng không làm, hướng bên cạnh mà đứng, có điểm dư thừa.
Động tác tỳ nử rất nhanh, bất quá một lát liền đem tóc Đông Phương Bất Bại búi lên gọn gàng, tóc đen bị dây cột tóc màu đỏ buộc lên, người nọ càng có vẻ hơn vài phần anh khí.
Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua gương, liền đứng lên, cũng không có nói gì.
Địch Vân còn tại khó hiểu sao lại không có động tình gì, liền thấy tỳ nữ bên cạnh "Bình thường" một tiếng lại quỳ xuống, nói:"Thỉnh giáo chủ trách phạt. Bọn thuộc hạ không cẩn thận đánh rơi nước ấm, còn...... còn thỉnh giáo chủ chờ...... Bọn thuộc hạ một lần nữa đi nấu nước ."
Tỳ nữ kia nói nói xong thanh âm cũng run lên, trong thiên hạ ai lại dám để cho Đông Phương Bất Bại chờ.
Nguyên lai nước vừa rồi mình làm đổ là nước rửa mặt của Giáo chủ. Địch Vân hậu tri hậu giác, nhanh chóng lên tiếng, nói:"Giáo chủ, không phải lỗi của các nàng, là ta không cẩn thận, đụng vào người khác."
Để người khác thay mình gánh tội, loại chuyện này Địch Vân đương nhiên sẽ không làm. Đông Phương Bất Bại nhìn tỳ nữ quỳ xuống, lại nhìn Dương Liên Đình, vung lên ống tay áo, thản nhiên nói:"Nga? Dương tổng quản thật đúng là thương hương tiếc ngọc."
Địch Vân không trả lời, việc hắn có phản ứng hay không cùng việc thương hương tiếc ngọc có quan hệ gì. Thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt, hắn lại nghĩ bởi vì không có nước rửa mặt.
"Giáo chủ chờ." Địch Vân nghĩ như vậy, buông xuống một câu, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng một đống tỳ nữ gã sai vặt thấy vậy, cũng không dám ngẩng đầu xem tình huống, chỉ biết sắc mặt Đông Phương Bất Bại càng thêm không tốt. Đều ngóng trông phòng bếp nhanh chóng đem nước nóng đến đây, đợi lát thêm chốc lát nữa chỉ sợ ngay cả cái mạng mọi người cũng mất.
Địch Vân lao đi rất nhanh lại đã trở lại, ngoài phòng gã sai vặt trước hết nhìn thấy Dương tổng quản, đều thở nhẹ ra. Chỉ nhìn thấy Địch Vân trên tay cầm một cái dũng, bên trong hơn phân nửa là dũng thủy.
Hắn nghĩ bản thân đánh rơi nước của Đông Phương Bất Bại, lại nghĩ tới đến vừa rồi thấy khẩu tỉnh không phải ở bên ngoài cách đó không xa sao, vì thế tự mình chạy đi múc nước.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình trở về cũng ngẩn ra, chỉ là trên mặt biểu tình không hiện rõ. Người nọ một thân sắc lam trường bào, nơi vạt áo thấm ướt một ít, trên hai tay áo cũng có chút thủy tích, sắc lam vải dệt trở nên càng đậm.
Tỳ nữ bên cạnh ngốc lăng không biết làm thế nào mới tốt. Giáo chủ dùng nước tự nhiên là ôn thủy, mà Dương tổng quản đem đến chính là nước giếng lạnh lẽo. Cái này gọi là bọn họ tiếp cũng không phải không tiếp cũng không phải.
Mà Địch Vân căn sẽ không nghĩ muốn người khác hỗ trợ, lấy cái bồn trong tay một tỳ nữ đặt lên ghế, đem thủy dũng đổ nước vào. Xong rồi ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, có chút ngượng ngùng cười cười, nói:"Vừa rồi là ta không thấy đường, làm đổ nước....... Ách, ta lại đi múc nước, có thể dùng."
Địch Vân thố từ, cảm thấy bản thủ bản cước của mình lên bổn càng lúc càng mạnh. Lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn mình, có chút vô thố, không có việc gì sửa sang lại tay áo một chút, khi múc nước có chút nóng nảy, thấp ra rất nhiều.
"Đem một bộ y phục sạch sẽ đến cho Dương tổng quản." Đông Phương Bất Bại nhìn ở trong mắt, trở lại phân phó một câu, trong thanh âm cũng nghe không ra mất hứng.
Gã sai vặt nhanh chóng chạy đi.
Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì, thân thủ đem khăn tử đặt ở trong nước thấp ướt. Nước trong bồn có chút lạnh, mới vừa được lấy đến, mang theo hàn khí, lại làm cho y có chút hơi động tâm. Y không nghĩ tới, người này sẽ vì y tự mình đi múc nước.
Hết chương 3
Chương 4 - Luyện Kiếm
Mùa hè dùng nước giếng rửa mặt còn có thể nói là mát mẻ, mà đây đang là mùa thu a, nước giếng lạnh lẽo chỉ cần chạm cũng thấy lạnh. Có lẽ chỉ có Địch Vân sẽ không cảm thấy lạnh , trước giờ, củi lửa đều là dùng để đổi tiền, làm sao còn nghĩ cái gì nước ấm nước lạnh đây.
Gã sai vặt ở cữa định đi đun nước một lần nữa, nhưng chưa đi đến cửa, chỉ thấy Dương tổng quản đem nước giếng đến cho Giáo chủ. Mà giáo chủ cũng không nói chuyện, tự mình rửa mặt. Chỉ khổ gã sai vặt bên ngoài, chẳng biết có cần đi vào nữa không. Cuối cùng cắn răng một cái, lui về .
Đông Phương Bất Bại rửa mặt xong, thấy Dương Liên Đình thay đổi y phục đi vào. Vẫn là một thân sắc lam trường bào bằng tơ lụa, chỉ là cùng kiện y phục trước có một điểm nhỏ bất đồng, trên sa tanh dùng là bản sắc tuyến tú văn sức, thiếu vài phần tục diễm, nhưng thật ra thanh lịch hào phóng, phi thường hợp thể.
Địch Vân bị người thỉnh đến phòng trong thay y phục, bị cảm giác được người hầu hạ cũng không tố chút nào, không được tự nhiên. Lúc đi ra vẫn là chính mình tự sửa sang lại một chút, trên tay vuốt y phục, cảm thấy mỗi một đường kim thêu đều thực tinh xảo. Chỉ là có chút buồn bực, y phục của Đông Phương Bất Bại như thế nào lại hợp với thân hắn như vậy, nghĩ đến người nọ so với mình tiêm gầy hơn. Chỉ là hắn không biết y phục này vốn chính là người nọ thêu.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại đã rửa mặt xong, mới nhớ tới đến sau đó hẳn là phải truyền đồ ăn sáng. Liền đi lại hỏi:"Giáo chủ, hiện tại hay không truyền lệnh?"
Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn sắc trời, tựa hồ so với bình thường sớm một ít. Y tối qua vốn đi dò xét bệnh tình Dương Liên Đình một chút, nghỉ ngơi tương đối chậm. Buổi sáng tiếng vang "Loảng xoảng khi" ở cửa, y ngủ nửa tỉnh nửa trầm, sao có khả năng không bị đánh thức, càng huống chi tính tình y vốn luôn tỉnh táo.
"Chờ một lát, thời điểm còn sớm." Đông Phương Bất Bại nói xong,"Ta không phải đáp ứng dạy ngươi võ công sao, hiện tại phải đi, sau khi trở về sẽ truyền lệnh."
Địch Vân đáp ứng, vốn hắn nghĩ Đông Phương Bất Bại chỉ là nói mà thôi, dù sao võ lâm đệ nhất cao thủ, vì cái gì phải mang võ công truyền cho người khác?
"Vâng, làm phiền Giáo chủ." Địch Vân theo quy củ nói. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại vẫy lui tỳ nữ bên cạnh, cầm thanh kiếm ném về phía mình.
Địch Vân tiếp kiếm, đi theo phía sau y, mãi cho đến nơi luyên công phía sau núi. Nơi này bình thường không có người đến, nơi Giáo chủ luyện công, chỉ cần nói vậy bất kì ai cũng không có can đảm mò đến. Mà trong trí nhớ Dương Liên Đình cũng không tới được mấy lần.
Bên cạnh có mấy khỏa đại thụ, Địch Vân không thể gọi tên. Mùa thu, lá cây bán hoàng bán lục (nửa vàng nửa xanh), trên mặt đất nơi nơi đều là lá rụng, từ trên bầu trời ánh nắng xuyên qua kẻ là rọi xuống một đường sáng, cũng là là một phen cảnh đẹp. Tuy Địch Vân ở trong núi lớn lên, vẫn là muốn cảm thán một tiếng.
"Ta dạy cho ngươi bộ kiếm pháp?" Đông Phương Bất Bại nói xong giương mắt nhìn hắn, như là hỏi.
Địch Vân tất nhiên là đồng ý , đem bội kiếm ném qua, đứng ở một bên chuyên tâm nhìn Đông Phương Bất Bại biểu diễn chiêu thức động tác. Thoại thuyết lúc Địch Vân chưa tiến giang hồ học nhiều nhất chính là kiếm pháp, nhưng sư phụ không chịu thành tâm lấy đãi, dạy kiếm pháp căn bản đến bảo mệnh cũng không thể. Sau lại chạy ra ngục lao, lại cùng Huyết Đao lão tổ học đao pháp, cuối cùng võ công đại thành, nhưng cũng không hiểu được chính mình đến tột cùng am hiểu loại nào. Có lúc sử dụng kiếm nhưng thường mang theo đao phổ bên trong cương mãnh ngoan kính.
Lúc này Địch Vân nhìn một bộ kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại, không khỏi bội phục. Khi người nọ múa kiếm càng đem tự thân một cỗ tiêu sái bày ra hết thảy, mỗi một chiêu mỗi một thức mặc dù không thấy đại khai đại hợp nhưng cũng tuyệt không gặp trở ngại. Hắn tiền sinh cũng xem như một cao thủ võ công, chỉ cảm thấy bộ kiếm pháp này tuy rằng không tinh diệu, nhưng đối với nội lực Dương Liên Đình mà nói cũng rất thích hợp.
Địch Vân xem cẩn thận, sư muội tổng nói hắn ngốc, mà chính mình cho tới bây giờ cũng cảm thấy bàn thân không phải người thông minh. Khả hắn chưa từng suy nghĩ, nếu thật sự là một du mộc nhân (đầu gốc), sao có khả năng đến cuối cùng trở thành một thế hệ đại hiệp. Hắn xem Đông Phương Bất Bại luyện hai lần, lại nghe đối phương kiên nhẫn nói một lần yếu lĩnh, cũng lĩnh ngộ tám chín phần.
Tiếp nhận trường kiếm từ đối phương, thân kiếm bạc mà khinh, phiếm thản nhiên hàn khí, thực lợi hại, hắn tuy không biết thưởng kiếm, nhưng cũng biết nói là hảo kiếm.
"Ngươi luyện một lần, ta nhìn xem." Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhìn kiếm trong tay, không khỏi nói, lập tức xoay người đi đến một bên, khoanh tay mà đứng.
Địch Vân gật đầu, dựa theo trí nhớ từng chiêu từng thức biểu thị ra, chiêu thức tuy rằng không khác, nhưng tóm lại có chút bất đồng. Đông Phương Bất Bại tu tập Quỳ Hoa bảo điển thiên hướng âm hàn, mà Địch Vân tu luyện Thần Chiếu kinh là nội công thuần dương, xứng thượng kiếm pháp như thế, có chút không phối hợp.
Trường kiếm trong tay Địch Vân hoa nhiên, dùng rất tốt, hơn nữa khối thân thể này tại xương tỳ bà không có bất luận tổn thương nào, trước kia bản thân hắn bị gãy xương tỳ bà, lực đạo không thể thi triển. Nhưng trước kia hắn bị chặt đứt tay phải, cũng luyện cầm binh khí bằng tay trái thành thói quen. Lúc này lại dùng tay phải, khó tránh khỏi có chút không thích ứng, chiêu thức đông cứng. Nhưng lại cố kỵ Đông Phương Bất Bại nhìn ra đến hắn không phải là Dương Liên Đình, liền kiên trì tiếp tục cầm kiếm bằng tai phải.
Kể từ đó, Đông Phương Bất Bại cũng nhìn không ra hắn có gì không thích hợp, chỉ là Dương Liên Đình võ công trụ cột không tốt, kiếm chiêu nhớ không rõ ràng lắm. Sau khi chỉ điểm hắn vài chỗ, vẫn đứng ở bên cạnh nhìn hắn múa kiếm.
Địch Vân không biết phiền chán, có lẽ nếu nguyên lai là Dương Liên Đình đã sớm không còn kiên nhẫn .
Một bộ kiếm pháp luyện một canh giờ, trên đỉnh núi trống trải, một người múa kiếm một người nhìn, cơ hồ không nói chuyện với nhau, lại phá lệ hòa hợp.
Gió thu quấn quít lấy lá rụng, thái dương lên cao, hai thân ảnh kia trở nên càng ngày càng gầy. Đông Phương Bất Bại khoanh tay đứng, sắc đỏ y phục giờ này khắc này cùng cảnh vật tuy không nói là hoa lệ nhưng rất hòa hợp. Hắn nhìn Dương Liên Đình một lần lại một lần múa kiếm, tổng cộng chỉ có mấy chiêu như thế lặp lại, từ lúc mới bắt đầu khá đông cứng đến lúc như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Mỗi một lần luyện xong trọn vẹn kiếm pháp, người nọ sẽ quay đầu lại nhìn y, cũng không nói gì, như là không tiếng động hỏi mình có chỗ nào không đúng. Nếu bàn thân cũng không nói, hắn sẽ cười một cái, lại bắt đầu múa thêm một thần. Như thế lặp lại không biết tổng cộng bao nhiêu lần. Y đứng ở chỗ này, tựa hồ chỉ vì xem người nọ ngoái đầu nhìn lại cùng tươi cười.
Đông Phương Bất Bại không biết chính mình khi nào trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy. Y từng nói bản thân chí ở võ lâm, thậm chí là thiên hạ. Y không tiếc hết thảy đại giới, thậm chí là luyện Quỳ Hoa bảo điển, buông tha rất nhiều thứ. Mà kết quả thật sự từng bước một đạt được kết quả, đoạt Giáo chỉu vị của Nhật Nguyệt thần giáo, trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ. Khả sau lại mới phát hiện, như vậy vẫn không đủ.
Chỗ cao không tránh khỏi gặp lạnh, khi một người đứng ở đỉnh núi mới hiểu được cái gì là "hàn", cái gì là cô độc. Y khát vọng được người khác quan tâm, khát vọng có được tình cảm, mà người kia lại cho y hy vọng, lại làm cho y thất vọng.
Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới người nọ sẽ cùng y tới nơi này luyện công, lúc này trên đỉnh núi không có một bóng người. Trong lòng y lại không biết nói là tư vị gì, hy vọng cùng thất vọng, vì cái gì khi y không ôm hy vọng, lại đối với y tốt như vậy.
Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh người nọ múa kiếm, con ngươi ám vài phần, trưởng mi bán khóa, trong lúc nhất thời nổi lên sát ý. Người như y hận nhất đó là người khác nắm giữ tình cảm của mình.
Địch Vân tự nhiên có thể cảm thấy phân sát ý kia, hắn hành tẩu giang hồ nhiều như vậy năm, nếu nói vừa mới bắt đầu vẫn là tên lăng đầu lăng não ngốc tiểu tử, đến sau cũng có được vài phần tâm nhãn. Nhíu nhíu mày, cảnh giác ba phần, vừa lúc đem một lần kiếm pháp diễn luyện xong. Thu thế quay đầu nhìn hồng sam nam tử phía sau cách đó không xa.
Đông Phương Bất Bại chống lại ánh mắt Địch Vân, nhưng không có động, hai tay bị tay áo rộng thùng thình che khuất, nhìn không thấy dĩ bàn tay đang nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Địch Vân chống lại đôi con ngươi kia, trong lòng vừa kéo. Loại vẻ mặt này cùng loại ánh mắt này, hắn nhìn ra trong mắt đúng là có một chút đau lòng. Không vì cái gì khác, chỉ là lâu lắm trước kia, bản thân cũng là bộ dáng này. Hắn còn nhớ rõ có một tên ngốc từng dịch dung thành một lang trung, nhưng lại cầm dược đi cứu trượng phu của người kia. Lúc hắn thấy thần thái sốt ruột của nữ nhân đó cùng lúc vui vẻ khi biết được trượng phu được cứu, từng màn từng màn khắc sâu vào trong lòng, khắc đến huyết nhục mơ hồ. Nàng từng bỏ rơi mình a! Trượng phu của nàng từng chặt đứt tay mình a! Trượng phu của nàng từng bẻ gãy xương tỳ bà của hắn làm cho hắn trở thành một phế nhân a! Nhưng vì sao tên ngốc vẫn muốn đi cứu người kia? Lúc ấy hắn phát cuồng cười to, trong mắt là bi thương tận xương, là mê mang bất đắc dĩ, lại vẫn mang theo hy vọng thản nhiên, đến cuối cùng lại không biết nói đem phân hy vọng kia cho ai......
"Chúng ta trở về đi." Địch Vân liễm đi đau xót trong mắt, bỗng nhiên cười cười, vẫn mang theo vẻ hàm hậu, nhìn hồng sam nam tử cách đó không xa. Người nọ bi thương vì điều gì? Bất đắc dĩ vì cái gì? Hy vọng cái gì? Hắn cái gì cũng không biết, lại bỗng nhiên không nghĩ đến sẽ gặp ánh mắt như vậy. Nếu bản thân đã mất đi hạnh phúc, vô luận như thế nào cũng không muốn nhìn người khác trải qua.
Địch Vân đem trường kiếm sáp hồi vỏ kiếm, cười đi qua. Thấy người nọ cũng thu liễm ánh mắt, không khỏi nói:"Chúng ta trở về đi. Đã qua giờ ăn sáng ."
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, hắn đã quên Dương Liên Đình không có tính nhẫn nại, chính mình lại ngây người lâu như vậy, nói vậy đã muốn đến cực hạn đi.
"Nếu không," Địch Vân thấy y không lên tiếng, tưởng không hài lòng kiếm pháp của mình, còn muốn tiếp tục ở đây, vì thế nói:"Nếu không ngươi về trước đi. Ta một mình ở trong này luyện tập đến nơi đến chốn. Nơi này gió quá lớn, ngươi ở đây không chừng sẽ bị thổi mà bệnh. Dùng cơm xong rồi hãy trở lại, thêm vài y phục, ta cam đoan không trộm lười ."
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, chưa từng nghĩ hắn sẽ nói như vậy. Y biết Dương Liên Đình là người khéo đưa đẩy, lại là nói có thể với y sao?
Địch Vân thở dài, người nọ vẫn không lên tiếng, làm cho hắn không biết làm thế nào mới tốt. Người như hắn bản thủ bản cước, cũng sẽ không nói chuyện, luôn không tự biết đoán suy nghĩ người khác. Vì thế cũng đừng mong là nói , bỗng nhiên đem ngoại sam của mình thoát ra, nâng tay choàng lên thân người kia.
Đông Phương Bất Bại thân thể cứng đờ, khi đối phương nâng tay y theo bản năng muốn đón đỡ, nhưng không động đậy, cũng không nghĩ hắn lại choàng y phục cho mình.
Địch Vân không nói thêm nữa, choàng tốt y phục cho đối phương, lấy trường kiếm lại đi trở về, tiếp tục luyện kiếm.
Sắc đỏ hòa cùng sắc lam có lẽ không quá phối hợp, lam y ngoại sam người nọ choàng ở trên người, có vẻ chói mắt. Đông Phương Bất Bại cũng thở dài thật mạnh, nhìn người nọ lại giơ lên trường kiếm, càng ngày càng không rõ hắn suy nghĩ cái gì.
Hết chương 4
Chương 5 - Giấy Điệp
Đông Phương Bất Bại đương nhiên không sợ lạnh, gió sớm mùa thu tuy rằng có chút cảm giác man mát, nhưng y nội công thâm hậu, chống đỡ hàn khí vẫn dư dả . Khả Địch Vân không cho rằng như vậy, lúc trước khi bị nhốt ở tuyết sơn, hắn cũng là một thân võ công, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cũng không phải bởi vì võ công của hắn ngay lúc đó không tốt, chỉ là cần nội công chống đỡ hàn khí, ý nghĩ này vừa hiện, bất kì ai cũng đứng yên vận khí. Cao nhân võ công nhiều nhất cũng chỉ để về già không sinh bệnh thôi, lạnh hay không lạnh cũng phải tùy. Không sợ lạnh cũng không thể nói thành không cảm thấy lạnh.
Địch Vân múa cũng không biết bao nhiêu lần kiếm pháp, bước đi liền thấy một thân mồ hôi, đừng nói lạnh, hiện tại cảm thấy có chút nóng. Hắn lại luyện mấy thức kiếm pháp, chợt nghe thanh âm người nọ trong trẻo nhưng lạnh lùng đến từ phía sau.
"Tạm ổn, chúng ta trở về." Đông Phương Bất Bại đem áo khoác trên người lấy xuống, đi qua trả lại cho hắn,"Trở về dùng thiện đi. Ngươi bị bệnh vài ngày, chồng chất rất nhiều chuyện còn phải giải quyết."
Địch Vân đáp ứng, cùng Đông Phương Bất Bại trở về. Nghe y nhắc tới tỉnh lại, mới nhớ tới thân thể này của hắn hình như là cái gì đại tổng quản, mỗi ngày việc vặt hay phiền sự gì đó trong giáo đều phải quản, hơn nữa sinh ý giáo thu vào đều do hắn thẩm tra quản lí. Địch Vân nghĩ đến đây lập tức muốn khóc, để cho người như hắn đi quản hoàng bạch (chắc là quản tiền ấy), xác thực làm khó người quá mức đi?
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, Địch Vân cũng chỉ biết đau đầu suy nghĩ, đi một bước tính một bước, cũng không thể nói cho người khác biết hắn không phải Dương Liên Đình chân chính. Với võ công của hắn hiện tại, căn bản so với Đông Phương Bất Bại, một hai thành cũng không đến.
Trở về sân, một đám gã sai vặt tỳ nữ đã sớm ở trong này. Thấy hai người trở về, nhanh chóng chạy lại hỏi có muốn dùng bữa hay không.
Địch Vân để cho gã sai vặt đi truyền đồ ăn sáng, đi theo Đông Phương Bất Bại vào phòng. Thời gian không đến một chén trà nhỏ, một đội tỳ nữ liền đem đồ ăn sáng bưng lên, bày thành một bàn.
Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua cái bàn,"Thêm một bồ bát đũa."
Tỳ nữ nhanh chóng ứng thanh, giây lát đem lên một bộ bát bạch ngọc cùng đũa điệp.
Địch Vân đứng ở bên cạnh thấy thế, nhớ tới đến ngày hôm qua bọn họ tựa hồ có nói cùng nhau ăn cơm rất tốt, cũng không từ chối, không đợi đối phương phân phó, liền đem bát đũa nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh người nọ.
Đông Phương Bất Bại thấy động tác của hắn lại có điểm thản nhiên vui sướng, nghĩ người nọ còn nhớ rõ.
Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại dùng qua điểm tâm rồi đi trở về sân viện của mình, hạ nhân đã sớm báo lại, đem sổ sách đặt trong phòng quản thư của Dương Liên Đình.
Địch Vân đều bất đắc dĩ, cũng chỉ phải vào thư phòng, ngồi ở trước trưởng án, nâng lên một quyển sổ sách mà xem. Đáng thương hắn cái gì xem không hiểu, còn tỉ mỉ từ trí nhớ trong đầu mà hồi tưởng một chút. Có điểm như nửa học nửa làm, kho xem xong một quyển sổ sách đầu đã muốn ong ong.
Sau đó lại có người đến báo cáo, nhân thủ cần điều phối như thế nào, mấy vị phu nhân trong hậu viện lại khuyết thiếu cái gì, Giáo chủ lại nên chuẩn bị thêm cái gì. Địch Vân chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, bận rộn một vòng nhìn lại mới phát hiện đã là chính ngọ .
Chỉ một lúc sau liền có người tiến đến nói, Giáo chủ thỉnh hắn dùng bữa. Địch Vân lúc này mới nhớ tới còn muốn ăn cơm, nhanh chóng theo qua.
Đợi khi đến chủ viện, Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên ngồi ở trước bàn tròn lớn, thức ăn trên bàn bày ra chỉnh tề bãi phóng. Hai bộ chén đũa, hai ghế dựa......
Buổi chiều Đông Phương Bất Bại giải quyết giáo vụ, hắn lại trở về tiếp tục làm công tác tổng quản. Đợi cho bận rộn xong rồi mới an tĩnh ngồi xuống luyện công. Khi mặt trời lặn lại đi cùng người nọ dùng cơm.
Buổi tối, Đông Phương Bất Bại đến thư phòng đọc sách, hắn cũng theo đi. Trong thư phòng ba mặt đều là giá sách, bày biện thành một đống, một góc đặt bàn dài, giấy và bút mực cái gì cũng không thiếu.
Hắn nhớ rõ trước kia Đông Phương Bất Bại đọc sách, Dương Liên Đình chỉ đứng hầu hạ, cần thì phô giấy mài mực, không cần thì coi như cột đá.
Đông Phương Bất Bại ngồi ở sau trường án (bàn dài) kiểm quyển xem sách. Địch Vân đứng ở bên cạnh đã nhìn xong toàn bộ căn phòng. Hắn rất ít đọc sách, nguyên tưởng rằng bản thân còn biết được vài câu Đường thi (thơ Đường), ai ngờ tất cả đều là thủ thật che mắt gạt người của sư phụ, không có một câu là đúng. Ngược lại bị người khác không công cười nhạo. Mà hắn hiện tại cũng nhận mặt chữ không nhiều lắm, tựa hồ chỉ có chữ trên Thần Chiếu kinh cùng Huyết đao phổ là nhận thức tối rõ ràng đi.
Nhìn bộ dáng Đông Phương Bất Bại đọc sách, không khỏi lại có vài phần bội phục cùng hâm mộ. Võ lâm đệ nhất cao thủ, nguyên lai cũng thi tình mặc ý như vậy, không giống chính mình chỉ biết luyện một thân võ công, đại quê mùa một cục.
"Ngươi muốn xem thư gì, cứ lấy." Đông Phương Bất Bại tự nhiên chú ý tới động tác của hắn, buông sách đang cầm trong tay, ngẩng đầu liếc mắt hắn một cái,"Đi gọi người mang ghế dựa vào."
Gã sai vặt tiến vào đặt thêm một cái ghế dựa ở bên cạnh trường án. Địch Vân vốn muốn nói không cần, nhưng nhìn thấy ghế dựa rất tốt, liền không chối từ.
Hắn không biết xem sách gì là tốt, dù sao cho tới bây giờ cũng không thấy quá. Không có tiền đọc sách, không có người dạy hắn nhận mặt chữ. Đi đến trước giá sách tỉ mỉ nhìn, cho dù trong trí nhớ của Dương Liên Đình nhận được mặt chữ, nhưng hắn đến nửa ngày cũng không có khả năng tiếp thu. Tới tới lui lui nhìn nửa ngày, tối quen thuộc vẫn là Bản Lam Đường thi kia.
Địch Vân nhăn mày, có chút cảm khái, ma xui quỷ khiến liền đem bản đường thi kia cầm xuống. Hai tay đang cầm, mở ra một tờ, liền thấy bên trong viết một câu "Cô hồng thương hải, trì hoàng bất cố", trong lòng càng thêm không có tư vị.
Hắn còn nhớ rõ, sư phụ dạy hắn "Ca ông bảo thượng, trì hoàng bất cản", hắn không hiểu là ý gì, nhưng cũng tin tưởng. Thẳng đến khi gặp Đinh Điển, mới biết được nguyên lai sư phụ kia đều là lừa hắn ......
"Đường thi? Dương tổng quản thật sự học đòi văn vẻ a."
Địch Vân nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại mới kéo suy nghĩ lại. Hồi đầu nhìn người nọ, cười cười, nói:"Giáo chủ đừng nói móc ta ." Nói xong cầm quyển sách kia đặt trở về, ngồi ở bên cạnh y, tùy ý phiên trang sách, còn nói thêm:"Chẳng qua cảm thấy tò mò, cầm lấy mà xem. Cũng chỉ nghe nói qua một hai câu bên trong, ý tứ hoàn toàn không hiểu , làm sao có thể nói là học đòi văn vẻ."
"Người trong giang hồ, cũng không cần toan văn giả gì đó." Đông Phương Bất Bại câu được câu không nói, cúi đầu tiếp tục xem sách trong tay.
Địch Vân có điểm giật mình, những lời này như thế nào nghe như đang an ủi bản thân. Vì thế cười nói:"Thuộc hạ nhớ rõ chữ Giáo chủ viết rất tốt, không biết có thể hay không dạy thuộc hạ luyện chữ?"
Đông Phương Bất Bại lắp bắp kinh hãi, phượng mâu trừng lớn, cách một chút, mới gật gật đầu. Như vậy lại lộ ra thản nhiên vui sướng, đúng là làm cho vẻ lãnh khốc trên mặt hơn phân nhan sắc.
Địch Vân cũng tâm huyết dâng trào, muốn luyện chữ, không nghĩ tới đối phương sẽ đáp ứng, hắn cũng cao hứng, còn cho tới bây giờ còn chưa có người dạy hắn đọc sách viết chữ, đứng lên đem giấy Tuyên Thành phô hảo.
Đông Phương Bất Bại vốn tưởng rằng hắn lại chỉ hống chính mình vui vẻ, mà thấy người nọ thật sự đứng lên phô giấy, vô thức mỉm cười. Cũng đứng dậy, tùy tay đem quyển sách đọc được một nửa đặt lên bàn.
Địch Vân đem giấy phô thật tốt, nhìn thấy sách mở ra, trong lòng vừa động. Cầm lấy kéo đặt trên bàn, lấy giấy Tuyên Thành, cắt vài cái.
"Hồ điệp?" Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn giấy Tuyên Thành bị cắt còn lại trong tay hắn. Hình dạng rất đơn giản, như là hai hồ điệp.
"Là hồ điệp." Địch Vân nhìn hai hồ điệp trong tay vừa cắt, cầm lấy sách trên bàn, đem hồ điệp đặt vào trong trang sách, mới khép lại ."Đem trang sách làm dấu, lần sau giáo chủ muốn xem quyển sách này sẽ dễ tìm hơn."
Đông Phương Bất Bại phiên phiên trang sách, hai hồ điệp bạch sắc bên trong tựa như đang sống, theo dòng khí phiên trang phe phẩy cánh,"Sao lại là hai? Một là đủ rồi."
"...... Hai sẽ không cô đơn." Địch Vân bị y hỏi mà sửng sốt, mới cười nói ra. Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao lại là hai, chỉ là theo bản năng mà cắt, vấn đề về thói quen mà thôi thôi. Hắn còn nhớ rõ trong bàn Đường thi kia cũng mang theo hai hồ điệp như vậy, là sư muội cắt. Chỉ là bất quá là hai hồ điệp bằng hoa giấy......
"Vậy cắt nhiều thêm vài con, chẳng phải sẽ càng không cô đơn?" Đông Phương Bất Bại đem hồ điệp niêm ở trong tay, không chút để ý nói.
"Ta nghe bằng hữu nói qua......" Địch Vân thản nhiên cười,"Người nọ nói này hai hồ điệp này là Lương Sơn bá và Chúc Anh Đài, bọn họ yêu nhau nhưng sinh tiền lại không thể cùng một chỗ, sau khi chết mới chết mới có thể đoàn viên."
Đông Phương Bất Bại chỉ nhìn giấy điệp trong tay, không nói chuyện. Ánh mắt Địc Vân chuyển qua trên bàn, lại nói:"Nếu là Lương Sơn bá cùng Chúc Anh Đài, hai là đủ rồi, sẽ không cô đơn. Hơn ngược lại không tốt."
"Nga?" Đông Phương Bất Bại đem hồ điệp đặt lại trong sách, nâng tay cầm lấy bút lông trên bàn, chấm vào mực, một bên viết chữ, vừa nói nói:"Xem ra vị bằng hữu kia là hồng nhan tri kỷ ngươi?"
"Để cho Giáo chủ chê cười." Địch Vân cười khẽ một tiếng, nói:"Một người như ta, làm sao có hồng nhan tri kỷ gì đó. Người khác ghét bỏ ta còn không kịp." Nói xong dừng một chút, mới nói:"Nếu tính ra, cũng chỉ là ta từng thích qua một nữ tử thôi. Đáng tiếc ta đến bây giờ cũng không biết nàng có từng thích ta hay không."
Thanh âm Địch Vân khi nói có chút khinh, Đông Phương Bất Bại lại nghe rõ ràng, nắm bút thật chặt, nhưng thanh âm vẫn như thường, nói:"Đường đường đại tổng quản, nghĩ muốn nữ nhân nào, nàng sao dám không theo?"
Địch Vân lắc đầu, cười có chút khổ, nói:"Nàng đã chết, rất lâu ."
"Kia Dương tổng quản thật đúng là si tình nhân, lâu như vậy vẫn còn nhớ." Đông Phương Bất Bại câu được câu không nói tiếp, trong tay chữ đã viết xong.
Địch Vân xem người nọ viết chữ, nói:"Chỉ là có điểm không bỏ xuống được."
"Bổn tọa mệt mỏi."
Địch Vân còn không có nhìn thấy chữ kia, chỉ thấy người bên cạnh bỗng nhiên vung lên ống tay áo, giấy Tuyên Thành trên bàn rung rinh rơi xuống. Người nọ cũng không nói thêm nữa, lập tức bước ra thư phòng.
Địch Vân sửng sốt, theo bản năng cảm thấy Đông Phương Bất Bại sinh khí, nhưng cũng không hiểu được vì cái gì, mọi thứ đều đang êm đẹp a. Hắn vốn muốn đuổi theo ra ngoài, còn đem giấy Tuyên Thành trước nhặt lên. Trên giấy có một hàng chữ, tự thể tú lệ, cũng không gò bó.
Nhược thủy ba ngàn chỉ thủ nhất biều (Nước có ba ngàn chỉ muốn uống một ngụm).
Khi Địch Vân đuổi theo ra ngoài, người nọ đã trở về phòng, trong phòng cũng đã tắt đèn. Hắn cũng không đến quấy rầy, đành phải trở về sân viện của mình.
Hắn không hiểu được Đông Phương Bất Bại vì cái gì sinh khí, nghĩ đến người nọ cũng có chút mê mang. Nghe hắn nói cái gì "Không bỏ xuống được" trong lòng thực không thoải mái, nếu đã lâu như vậy vì sao vẫn không bỏ xuống được?
Mà người nọ cũng không hiểu được, kỳ thật Địch Vân nói không bỏ xuống được, cùng y nghĩ vẫn là có điều khác biệt. Nếu nói si tình, Địch Vân lúc ấy cũng thật rất si tình, đối với sư muội toàn tâm toàn ý. Khả đến cuối cùng si tình cũng biến thành không bỏ xuống được. Hắn không biết phân cảm tình kia có thể nói thành tình yêu hay không. Nhưng không thể bỏ qua, hai người thanh mai trúc mã, mà một người lại từ bỏ hắn trước.
Đêm đã khuya, trong phòng cũng chưa điểm ngọn nến, Địch Vân cầm giấy Tuyên Thành có chút xuất thần.
Nhược thủy ba ngàn chỉ thủ nhất biều......
Mà một trong một nơi yên tĩnh khác, là ai lại niêm hai giấy điệp, miên man suy nghĩ......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip