Chương 7 - 9
Editor: Matthias
Chương 7: Cậu không sợ
Tạ Tiểu Chu cảm giác chỗ bàn tay có chút lành lạnh, nhẹ nhàng dùng tay ấn vào, đụng tới là miệng vết thương còn chưa khép lại.
Nhìn thấy vết thương này, cậu lại nghĩ tới Tần Uyên.
Thiếu niên kia mang một đôi mắt đầy vẻ mờ mịt, thần sắc quạnh quẽ lãnh đạm.
Tần Uyên lớn lên thật sự tinh xảo, có thể nói là gần như không có khuyết điểm nào, nhưng thậm chí khi hoàn mỹ như vậy thì hắn so với lũ quỷ quái hình dạng vặn vẹo quái dị còn khủng bố hơn.
Khiến lòng người sợ hãi, không dám tiếp cận.
Tạ Tiểu Chu khẽ lắc đầu, đem bộ dáng Tần Uyên vứt ra khỏi đầu.
Hẳn là...... Sẽ không gặp lại hắn đâu.
Tạ Tiểu Chu tiếp tục đi đến phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng 'tách', như là một loại chất lỏng gì đấy nhỏ giọt xuống mặt đất tạo ra tiếng vang.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu.
Không biết từ lúc nào, trên trần nhà nằm úp sấp một bóng người vặn vẹo trông như một con nhện, đang treo trên trần nhà. Khóe miệng nó nứt dài đến tận mang tai, nhìn con người bên dưới, nước dãi tanh hôi không ngừng chảy ra.
Rất giống như quỷ đói khi nhìn thấy món ngon.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Trần Lê thấy cậu ngừng lại, cũng theo bản năng mà nhìn sang: "..."
Coi như hai người nhìn đối phương không vừa mắt, lúc này cũng mười phần ngầm hiểu, không nói hai lời liền hướng phía trước chạy đi.
Con nhện kia người vốn là chỉ yên lặng theo đuôi, lúc này bị phát hiện , rốt cuộc không còn kiêng kỵ. Nó phát ra một tiếng gào thét sắc bén, chỉnh lại tứ chi, thật nhanh đuổi theo.
Hai cái chân làm sao nhanh hơn bốn cái chân ?
Trong nháy mắt, con nhện người cũng đã nhảy lên trước mắt, nó thậm chí còn chạy hơi lố, đầu lâu xoay quá 360 độ, nhếch miệng nhìn hai người phía sau.
Tạ Tiểu Chu: Cảm ơn, đã nhận thấy được cảm giác nhục nhã.
Nhìn tình hình thế này, có lẽ là chạy không thoát.
Tạ Tiểu Chu đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của Trần Lê: "Tạ Tiểu Chu, lớp trưởng lệnh cho cậu —— đứng ở tại chỗ đừng cử động."
Vừa dứt tiếng.
Đại não Tạ Tiểu Chu một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không thể tự hỏi, bước chân cũng theo đó mà dần dần chậm lại. Cậu như rơi vào một đầm lầy lầy lội, một bước cũng bước không được.
Trần Lê nhẹ nhàng mà lướt qua cậu.
Tất cả mọi người biết, vào lúc bị gấu rượt theo, không nhất định phải chạy vượt con gấu, chỉ cần chạy vượt qua đồng bạn là được.
Hiện tại nhìn tình hình này thì chỉ có thể có một người sống, Trần Lê như lẽ tự nhiên mà chọn người khác chết thay.
Bây giờ có Tạ Tiểu Chu lót đáy, Trần Lê cũng không vội vã chạy mà đứng ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: "Cướp vai của tao? Muốn hot? Cũng phải nhìn xem mày có cái số ấy không, cả đời của mày chỉ là số quần chúng thôi."
Mà gã, mới là vai chính bên trong [ Tạp kỹ kinh dị ]!
Trần Lê chuẩn bị cứ như vậy nhìn mặt Tạ Tiểu Chu lộ ra tuyệt vọng, kêu khóc xin tha, cuối cùng táng thân trong bụng con nhện.
Đây là khoái cảm duy nhất mà hắn có thể đạt được khi ở trong cái show [ Tạp kỹ kinh dị ] đầy khủng bố tuyệt vọng này.
Vào lúc Tạ Tiểu Chu sắp bị con nhện bắt được, miệng vết thương trên tay đột nhiên truyền đến từng đợt lạnh lẽo, làm cho cậu thoát ly khỏi trạng thái mê mang.
Tạ Tiểu Chu liếc mắt thoáng nhìn, con nhện người với khuôn mặt dữ tợn gần ngay trước mắt.
Rõ ràng là lúc này tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Tiểu Chu lại đặc biệt bình tĩnh, hít sâu vặn eo, duỗi chân ra, đá con nhện người văng xuống đất. Rồi lại duỗi tay túm chặt đầu tóc của con nhện người, xách theo đầu nó, đột nhiên đập về phía vách tường.
Ầm ——
Một tiếng này vang lên, ngay cả bọn quỷ quái ở trong tối cũng cảm thấy đau ê ẩm.
Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay ra, tùy ý con nhện người chậm rãi chảy xuống trên mặt đất, cậu ngẩng đầu, hướng về phía Trần Lê hơi hơi mỉm cười, vẫn là bộ dáng đơn thuần vô tội kia: "Mày nói cái gì?"
Trần Lê: "......"
Tại sao lại có cảm giác Tạ Tiểu Chu so với con nhện người còn khủng bố hơn vậy????
Trần Lê co cẳng bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, phía sau đã duỗi đến một bàn tay ấn gã lại khiến gã đứng tại chỗ không thể động đậy.
Tạ Tiểu Chu: "Cho nên nói, tao bị cái chương trình âm phủ này lựa chọn, là do mày làm?"
Trần Lê cười gượng hai tiếng: "Là, là tao đề cử...... Mày không phải muốn hot sao? Tao cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt......"
Tạ Tiểu Chu: "Mày cảm thấy mày là đứa ngu, hay tao mới là đứa ngu đây? Nghĩ tao sẽ tin thật à?"
Nếu đã không che giấu được, Trần Lê đành phải bất chấp tất cả: "Không sai, là do tao không ưa mày, dựa vào cái gì mà mày có nhiều cơ hội như vậy? Đạo diễn đều vừa ý mày?"
Tạ Tiểu Chu như lẽ thường mà nói: "Bởi vì tao lớn lên trông đẹp á."
Trần Lê cắn răng: "Vậy dựa vào cái gì mà tao cũng chỉ có thể diễn vai quần chúng ?"
Tạ Tiểu Chu càng thêm có lý: "Bởi vì mày lớn lên trông khó coi đó."
Trần Lê: "?"
Tạ Tiểu Chu: "Có vấn đề?"
Trần Lê: Vấn đề lớn!
Vào lúc hai người còn đang giao lưu, con nhện người ban nãy bị đập đến ngất ngây con gà tây rốt cục cũng tỉnh táo lại. Nó so với lúc trước còn nóng nảy hơn, đôi mắt trở nên đỏ đậm, cơ hồ viền mắt muốn lồi ra. Tứ chi không ngừng ma sát trên mặt đất, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về bên này nhào tới.
Với tốc độ như vậy, bị bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn, Trần Lê vội vã sử dụng năng lực của gã: "Tạ Tiểu Chu, lớp trưởng lệnh cho..."
Lời còn chưa nói hết, Tạ Tiểu Chu nhanh hơn gã, trực tiếp một quyền đập tới. Đau đớn kịch liệt đánh gãy lời Trần Lê.
Trần Lê: "Aaaaaa-"
Thừa dịp Trần Lê còn chưa phản ứng kịp, Tạ Tiểu Chu lại một chân đá về phía mắt cá chân của gã ta
Trần Lê ăn đau: "A a a ——"
Trần Lê một chân chạm đất, đôi tay ôm một chân khác bị thương, động tác thoạt nhìn thập phần buồn cười. Gã chất vấn: "Mày muốn làm gì?"
Tạ Tiểu Chu nhún vai: "Làm chuyện mày muốn làm với tao thôi."
Cậu cũng không phải thực sự ngốc bạch ngọt, có người muốn hại cậu mà còn có thể xem như không có chuyện gì mà ở chung.
Có thù báo thù mới là tính cách của Tạ Tiểu Chu.
Cậu chỉ là thoạt nhìn ngây thơ vô tội mà thôi.
Sau khi nói xong, Tạ Tiểu Chu không do dự nữa, xoay người chạy.
Mà Trần Lê đang muốn đuổi theo thì phía sau lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo, tay con nhện người đáp lên vai gã ta, nó lộ ra nét cười tham lam.
【......! 】
【 khiếp sợ, không nghĩ tới ngốc bạch ngọt lợi hại như vậy? 】
【 Trần Lê giả ngu kết quả biến thành ngu thật ha ha ha ha 】
【 Trần Lê tốt xấu cũng sống qua một show, không có khả năng dễ chết như vậy】
Trải qua một đợt này, số lượng fans của Tạ Tiểu Chu dần bò lên, đã cùng Trần Lê ngang hàng.
***
Tạ Tiểu Chu thoát khỏi Trần Lê, lại quay về một mình như cũ.
Cậu vốn tưởng rằng mình có thể tạm thời an toàn rời khỏi, bước đi chưa quá hai bước, lại phát hiện trong bóng tối truyền đến tiếng sột sột soạt soạt.
Không, kia không phải bóng tối, mà là —— tóc.
Đám tóc dày đặc đen kịt giống như luồng nước, từ bốn phương tám hướng chảy xuôi đến, giữa từng sợi tóc mơ hồ có thể thấy được từng con mắt với tròng mắt đỏ tươi.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Vì sao mà nơi này nhiều thứ tà vật thế nhỉ?
Mà ngoài ý muốn là, cái thứ quỷ tóc này cũng không có ý muốn công kích, nó chỉ là đi theo phía sau Tạ Tiểu Chu, duy trì khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Thật giống như là...Đang uy hiếp Tạ Tiểu Chu đi đến phương hướng mà nó muốn.
Chờ Tạ Tiểu Chu lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu liền thấy, phía trước xuất hiện một luồng sáng trắng êm dịu, trên bệ cửa sổ còn để một chậu cây xanh tươi ướt át, không chút thay đổi.
Đám tóc vốn dĩ đang giương nanh múa vuốt của trở nên ngoan ngoãn, chúng nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi lại thần phục thứ bên trong.
'Cọt kẹt' một tiếng.
Cửa phòng học piano tự động mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc, đôi mắt mờ mịt nhìn về hướng bên này, bên trong đôi mắt ấy lại không phản chiếu bất kỳ vật gì.
Màn đạn cũng sôi trào.
【 Tui đệt, đây không phải là Boss xuất hiện trong chương trình thực tế thể loại vườn trường lần trước sao? 】
【 Phổ cập khoa học một chút, lần trước mười vị khách cao cấp, toàn bộ chết trận, không có người nào thoát khỏi chỗ này 】
【 Vậy thì vị khách này thảm khỏi nói rồi, thắp nến 】
【 thắp nến thắp nến thắp nến 】
【 Sao vị khách này còn không chạy? Đang chờ cái gì, chờ chết sao? 】
Tạ Tiểu Chu đứng trên bờ vực của bóng tối và ánh sáng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Uyên.
Cậu không những không chạy mà ngược lại còn đi về phía trước, tự nhiên lộ ra vẻ vui mừng: "Sao cậu lại ở đây?"
Tần Uyên im lặng, giống như một pho tượng không có cảm xúc.
Tạ Tiểu Chu mặt mang ý cười, hai tay chắp ở sau lưng, hơi tiến lên: "Lần trước tôi rất lo lắng cho cậu, bây giờ thấy cậu không có chuyện gì là tốt rồi..."
Mi mắt Tần Uyên khẽ rung, cứng ngắc mở miệng: "Ngươi, không, sợ, hãi?"
Âm cuối vừa dứt, trên người Tần Uyên bốc cháy lên một tầng sương mù màu đen, sau làn sương đen, làn da trắng lạnh lẽo đã để lại dấu vết bị đốt cháy, phía dưới hiện ra một lớp xương trắng dày đặc.
Nửa khuôn mặt tựa thần linh, nửa còn lại tựa ác ma.
Tần Uyên liếc mắt một cái, nhìn chăm chú Tạ Tiểu Chu.
Thật giống như, chỉ cần Tạ Tiểu Chu lộ chút khác thường, sẽ khiến cho cậu trở thành một phần của bóng đêm, vĩnh sinh vĩnh thế ở bên cạnh hắn tại nơi đây.
Tạ Tiểu Chu: .....
Cậu không sợ hãi?
Cậu sợ muốn chết luôn được chứ?
Nhưng vào lúc này, Tạ Tiểu Chu càng bình tĩnh. Cậu không những không có một chút sợ hãi, còn đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương cốt.
Những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên xương cốt lạnh như băng.
Tạ Tiểu Chu tự mình không có cảm giác gì, ngược lại Tần Uyên đã nắm lấy tay cậu trước, ngăn lại động tác của cậu.
Tạ Tiểu Chu nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất đau không?"
Vẻ lạnh lùng trong mắt Tần Uyên chậm rãi rút đi, hơi nhiều lên một chút ôn nhu: "Vẫn, ổn."
Tạ Tiểu Chu chớp chớp lông mi, hai tròng mắt đen trắng đã phủ một lớp nước ánh lên, nước mắt dường như sắp rơi: "Tôi không tin, nhất định rất đau."
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Tần Uyên.
Đây là một loại cảm giác thật đặc biệt, chưa từng trải qua, làm hắn có chút chân tay luống cuống: "Không, đau. Ngươi, đừng khóc."
Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng hít hít cái mũi, ánh mắt kiên định lên: "Là ai làm? Cậu nói cho tôi, tôi giúp cậu báo thù......"
Tần Uyên: "Không cần."
Nói "Không cần", nhưng vẻ mặt của hắn đã dịu đi rất nhiều.
Tạ Tiểu Chu: Có hi vọng.
Cậu đã hơi hơi rõ tính tình Tần Uyên rồi.
Một thiếu niên thiếu tình yêu mà thôi.
Bởi vì xung quanh nào là quỷ tóc, con nhện người, Bút Tiên này kia đều là thứ kì quái, nên thiếu giao tiếp với người bình thường, mà người khác phỏng chừng nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, xưa nay chưa từng trải qua loại chuyện này.
Một thiếu niên ngay cả Boss Bút Tiên còn sợ, thần bí lại mỹ lệ. Thoạt nhìn lạnh lùng đáng sợ, trên thực tế thiếu tình yêu lại tự bế, cũng không tùy tiện động thủ hại người.
Còn đạo cụ nào so với hắn tốt hơn để chiếm lấy ống kính?
Tạ Tiểu Chu tính toán một chốc, ánh mắt nhìn Tần Uyên cũng dịu dàng hơn.
Tần Uyên: "?"
Tạ Tiểu Chu thuận tay nắm lấy bàn tay của Tần Uyên, nhẹ giọng thì thầm: "Một mình cậu ở chỗ này, có phải rất lạnh không? Cậu xem tay cậu đều đã lạnh như băng rồi này."
Tần Uyên: "......Bởi vì, ta đã chết"
Tạ Tiểu Chu: "Không sao, cậu xem, tôi nóng lắm, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu." Hai tay của cậu bao lấy tay Tần Uyên, mi mắt cong cong, "Cậu có cảm nhận được không?"
Tần Uyên quả thật có chút cảm nhận được nhiệt độ, nhưng cũng không thắng được mấy chục năm trải qua âm u.
Vì nguyên nhân này nên chút ấm áp khó có được đó, lại càng khiến người thêm lưu luyến.
Tần Uyên: " ừm...."
Tạ Tiểu Chu một chút đều không sợ hãi dấu vết cháy bỏng đáng sợ trên mặt Tần Uyên, chân thành đưa ra lời mời: "Cậu có muốn cùng tôi đi ra ngoài không?"
Tần Uyên cụp mi, như đang suy tư.
Tạ Tiểu Chu nhỏ giọng nói: "Bên ngoài tối như vậy còn có mấy thứ kì quái, tôi rất sợ."
Không sợ hắn.
Nhưng sợ những thứ bên ngoài..?
Tần Uyên liếc mắt.
Những thứ đang nắp trong bóng đêm run bần bật.
******
Ngoài khu dạy học.
Các vị khách đều đã trải qua sự hỗn loạn, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi khủng khiếp này.
Nhưng họ biết rằng đây chỉ là món khai vị ngày đầu, vẫn còn sáu ngày nữa, và họ đều không biết bản thân mình có thể sống đến cuối cùng hay không.
Hoa khôi của lớp là may mắn nhất, quỷ đuổi theo cô toàn là sinh vật nam tính, ngại với quy tắc nên cũng không thể thương tổn cô, thế nên cô là người thứ nhất ra được.
Theo sát sau đó chính là phú nhị đại, năng lực của hắn ta là rải tiền mua mạng, nhưng kỹ năng này cũng có hạn chế, trên người hắn ta chỉ có một ngàn đồng tiền, dùng xong liền không còn nữa. Mà mới vừa rồi, hắn ta ước chừng đã rải hai trăm đồng mới thoát ra được.
Học bá khoa TN, học sinh nghèo cũng lục tục mà đi ra.
Còn thiếu hai người.
Vào lúc tờ mờ sáng, một bóng người đi ra.
Trần Lê rất là chật vật, đi đường khập khiễng.
Học bá khoa TN hỏi một câu: "Còn có một người đâu?"
Trần Lê sắc mặt âm trầm: "Đã chết."
Hoa khôi nhỏ giọng kêu lên, sắc mặt tái nhợt: "Hóa ra là chết thật..."
Phú nhị đại nói một cách thờ ơ: "Có chết cũng là một cái bia đỡ đạn mà thôi, có gì đâu."
Trần Lê: " ừ, một cái bia đỡ đạn mà thôi, thiếu một người, nhiều cảnh diễn hơn..."
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên: "Mày nói ai là bia đỡ đạn?"
Chương 8: Đi với hắn
Tạ Tiểu Chu bước ra khỏi bóng tối.
So với sự hoảng sợ và xanh xao của những người khác, cậu trông rất thoải mái thích ý, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ, không có chút nào là bị ảnh hưởng bởi khung cảnh quái dị đáng sợ nơi đây.
"Mày, tại sao mày vẫn còn sống?" Trần Lê vẻ mặt hoài nghi.
Phải biết rằng gã ta đã phải hao phí một đạo cụ bảo mệnh mới thành công chạy thoát con nhện người, từ trong khu dạy học chạy ra được.
Mà Tạ Tiểu Chu, một người rút được thẻ phế cấp N, không có đạo cụ mạnh gì, sao có thể còn sống được?
Tạ Tiểu Chu hỏi lại: "Tao còn sống mày rất kinh ngạc?"
Vừa nói, cậu vừa đi từng bước về phía Trần Lê.
Trần Lê không thể không lùi về sau từng bước. Gã ta vô thức nhìn trên mặt đất, bóng lưng của Tạ Tiểu Chu trải dài đến trong bóng đêm.
Vẫn là người.
Nếu vẫn là người, Trần Lê cũng không sợ mấy, lập tức trả đũa: "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, tôi biết, bởi vì cậu quá sợ sệt nên mới đá tôi một cú, đẩy tôi về phía quỷ quái." Khuôn mặt gã ta tràn đầy hào quang thánh mẫu, "Tôi không trách cậu chút nào, dù sao tôi cũng có đạo cụ thoát thân."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Nếu Trần Lê đã nói như vậy, Tạ Tiểu Chu tự nhiên cũng có đi có lại: " Ừm ừm, bởi vì lúc ấy cậu dùng năng lực, quả thật khiến tôi bị hoảng sợ." Cậu cười tủm tỉm nói, "Ai biết rằng thân phận lớp trưởng của cậu có thể ra lệnh cho người khác đi chịu chết thay đâu."
Trần Lê: "....."
Một phen cậu tới tôi đi, ánh mắt các vị khách nhìn Trần Lê liền không đúng lắm.
Vị thế dẫn đầu mà Trần Lê vất vả củng cố tràn ngập nguy cơ. Gã ta nhanh chóng quyết định, không hề để ý tới Tạ Tiểu Chu nữa, nói: "Chúng ta trước tiên nên rời đi nơi này đi, miễn cho quỷ quái bên trong đuổi tới."
Mấy người khách quý vừa nghĩ tới phòng học bỏ hoang bên trong có mấy thứ khủng bố, lúc này lực chú ý liền bị dời đi, không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi này.
Tạ Tiểu Chu rơi vào vị trí cuối cùng.
Học sinh nghèo đảo mắt, đi chậm lại, ngập ngừng hỏi: "Làm sao cậu trốn được?"
Chẳng lẽ là cậu ta che giấu nội dung thẻ thân phận?
Tạ Tiểu Chu như là không thấy hoài nghi trên mặt những người khác, thuận miệng nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi lớn lên đẹp, quỷ quái đều không nhẫn tâm xuống tay."
Học sinh nghèo: "? ? ?"
Thật hay giả?
Tạ Tiểu Chu dường như nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt của học sinh nghèo, nói: "Tôi chưa bao giờ nói dối."
Học sinh nghèo nhịn không được nhìn sang.
Dưới ánh trăng, làn da Tạ Tiểu Chu trắng nõn oánh nhuận, đôi mắt sáng ngời êm dịu, trong mắt còn có ánh nước, khi cậu nhìn ai đó, người đó dường như là cả thế giới đối với cậu.
Trông...... Khá xinh đẹp.
Nhưng những con ma quái dị đó cũng có thể phân biệt được cái xấu và cái đẹp à?
Nhìn nhìn, học sinh nghèo bỗng thấy lạnh sống lưng, như có ai đó đang lạnh lùng cảnh cáo hắn ta.
Hắn ta sờ sờ sau cổ, vội vàng thu hồi ánh mắt, vùi đầu đi về phía trước.
Mà phía sau họ, trên lầu của tòa nhà dạy học bỏ hoang, mỗi ô cửa sổ đều được che phủ bởi những khuôn mặt nhợt nhạt và cứng đờ, chúng nó đang mỉm cười, như thể đang đợi những người phía dưới quay lại.
Mà ở nơi cao nhất, một đôi mắt xám xịt dừng trên người Tạ Tiểu Chu, trong mắt luôn luôn không hề có dao động nay lại hiếm khi mà xuất hiện cảm xúc rối rắm.
Hắn....Muốn Tạ Tiểu Chu lưu lại.
Nhưng mà, nếu làm cho Tạ Tiểu Chu lưu lại, cậu ấy sẽ trở thành một tồn tại tương tự như những thứ quỷ quái kia. Lạnh băng, tuyệt vọng, buồn tẻ.
Đây không phải là điều hắn muốn.
Tần Uyên cụp mắt, tầm mắt rơi vào mu bàn tay, nơi đó đã từng được ấm áp chạm đến, khiến hắn sinh lòng khát vọng.
Sau một lúc.
Tần Uyên khẽ giơ tay vạch ra một hình dạng trên không trung, sau khi một đám sương mù màu đen bùng cháy, một thân ảnh y hệt xuất hiện.
"Đi, đi." Tần Uyên lạnh lùng nói.
Vì Tạ Tiểu Chu sợ bóng tối nên hãy đi cùng cậu ấy.
Nhân tiện ... xem tất cả những điều này có đúng hay không.
Thân thể mở mắt ra, lộ ra đôi mắt cũng là màu xám xịt.
【 Đây là đang làm gì vậy? 】
【 Phổ cập khoa học: BOSS bởi vì thực lực quá cường thường bị giới hạn một vùng, hiện tại Tần Uyên là phân ra một khối thân thể, như vậy có thể rời đi khu dạy học bỏ hoang 】
【Nhưng hắn tại sao lại làm vậy ah? 】
【 Bởi vì yêu! 】
【??? BOSS cũng sẽ có tình cảm sao? Không phải tất cả những thứ này đều là [—— hài hòa hài hòa ] sao? 】
Trên màn hình.
Tần Uyên nghiêng đầu, lạnh nhạt mà đối mặt màn ảnh, khán giả đang quan sát phát sóng trực tiếp trong lòng phát lạnh, giống như là cách màn hình bị nhìn chăm chú.
Loạt soạt ——
Màn hình xuất hiện bông tuyết dày đặc, khi nó trở lại bình thường thì Tần Uyên đã biến mất trước màn ảnh.
*********
Tạ Tiểu Chu có chút thất vọng.
Nếu có thể lừa gạt Tần Uyên ra được, cậu nhất định có thể cướp được càng nhiều cơ hội lên hình.
Số lần lên màn ảnh có liên quan đến điểm số cuối cùng. Đạt được điểm S có thể nhận được thêm phần thưởng đạo cụ. Nếu đạt điểm E thấp nhất, rất có thể sẽ bị sung quân đến chương trình sinh tồn.
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, làm nghề nào yêu nghề đó.
Ở dương gian diễn cũng là diễn, ở đoàn phim âm phủ cũng là diễn, bất kể nơi nào, không muốn làm khách mời C vị của chương trình không phải là một khách mời tốt!
Chỉ là đáng tiếc Tần Uyên nói vì một số lý do đặc biệt nên không thể rời khỏi tòa nhà dạy học này.
Cho nên lúc cậu rời đi, Tạ Tiểu Chu vẫn là không muốn từ bỏ, nắm tay Tần Uyên không chịu buông ra, trong lòng sâu sắc lưu luyến.
******
Sau khi rời tòa nhà dạy học bỏ hoang, trời vừa sáng.
Xem như các khách quý đã vượt qua ngày đầu tiên một cách an toàn, vẫn còn sáu ngày nữa.
Đương nhiên, các khách quý cũng không phải chỉ cần chạy thoát Bút Tiên đuổi giết là được.
Phải biết rằng đây là show thực tế vườn trường, hiển nhiên sẽ còn có phân đoạn diễn xuất —— sắm vai học sinh.
Vì vậy những vị khách trốn hết nửa đêm đúng giờ xuất hiện trong phòng học, tự tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Trần Lê nói: "Ban ngày không có gì nguy hiểm, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút đi."
Trần Lê có kinh nghiệm trong show diễn trước, các khách quý lựa chọn tin tưởng hắn, sôi nổi thả lỏng cùng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tạ Hiểu Chu ngồi ở hàng cuối cùng, chỗ bên cạnh trống không, cũng không có người ngồi cùng.
Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, cậu nằm nhoài ra bàn chuẩn bị chợp mắt một chút.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, một hồi chuông vào học chói tai vang lên bên tai.
Sau đó, có tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài lớp học, một đám học sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng vừa cười vừa trò chuyện với nhau bước vào.
Một lúc sau, tất cả các ghế trống trong lớp đều được lấp đầy.
Một người ngồi xuống bên cạnh Tạ Tiểu Chu, cậu mở mắt ra, hơi ngước lên, bắt gặp một đôi mắt xám xịt.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Cậu tức khắc lên tinh thần, buột miệng: "Tần Uyên? Tại sao cậu lại đi ra?"
Có thể là ánh mắt của Tạ Hiểu Chu quá mức thẳng thắn, Tần Uyên có chút không quen, cứng nhắc đáp: "Ta, dùng thân thể, khác."
Thân thể này là giả.
Chỉ là rót vào một tia phân hồn, không có bất luận năng lực gì.
Tạ Tiểu Chu đánh giá một lát.
Quả nhiên phát hiện "Tần Uyên" trước mặt có chút khác biệt. Tuy rằng vẫn là gương mặt kia, lại sinh động lên rất nhiều, không hề giống như một pho tượng tinh xảo, mà là một con người trông sống động hơn, trên mặt cũng nhiều biểu cảm hơn.
Tạ Tiểu Chu không chút do dự, nắm lấy tay Tần Uyên nhéo nhéo: "Sao vẫn lạnh như băng thế này?"
Bởi vì Tần Uyên nói cho cùng vẫn là một người đã chết.
Cho dù ngụy trang rất giống nhưng vẫn chẳng thể thay đổi bản chất là này.
Tạ Tiểu Chu chớp chớp đôi mắt, nhiệt tình mà nói: "Không sao, tôi xoa xoa cho cậu liền có thể ấm rồi!"
Trên làn da tái nhợt của Tần Uyên nhiều thêm chút ửng hồng, hắn cúi đầu: "Ừm......"
Bên này ấm áp hài hòa, màn đạn lại có chút mê mang.
【??? 】
【 Rốt cuộc tôi bỏ lỡ cái gì? 】
【 Tại sao đột nhiên chuyển từ một chương trình tạp kỹ kinh dị thành một bộ phim tình cảm học đường rồi? Tôi muốn báo cáo tổ chương trình tuyên truyền sai sự thật! 】
【 Không thích xem liền cút đê, Chu Chu thật đáng yêu 】
【 Không phải chứ, cậu ta thật sự không sợ hãi sao? Đây chính là Boss cuối cùng sau màn giết người không chớp mắt á 】
Tạ Tiểu Chu vừa mới bắt đầu đương nhiên là sợ hãi, rốt cuộc Tần Uyên cũng không phải người, mà là lệ quỷ khoác da người.
Nhưng bây giờ cậu biết Tần Uyên sẽ không làm tổn thương cậu, còn có thể có lúc bảo vệ cậu. Vậy thì còn gì phải sợ nữa?
Hơn nữa, Tạ Tiểu Chu rất thành thạo trong việc thu hút sự chú ý của fan – Diễn nội dung gì có thể dễ dàng đoạt ống kính nhất? Đương nhiên là diễn phim tình cảm!
Cùng nhóm khách quý diễn sản sinh tình cảm diễn là không thể, dù sao nhóm khách quý lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi, chết rồi thì làm sao diễn trọn phim tình cảm được?
Vì vậy, Tạ Tiểu Chu trực tiếp quyết định, cùng vị thiếu niên thần bí Tần Uyên này xào CP.
Tạ Tiểu Chu vừa bắt đầu liền dùng phương pháp này đánh bậy đánh bạ sống sót trong tay Tần Uyên, đã hữu dụng, lại có thể xoát ống kính cùng giá trị fan, có cái gì không tốt?
Vì có thể sống sót, thêm chút cảnh diễn tình cảm thì có làm sao? Coi như là đang diễn trò.
Tạ Tiểu Chu nụ cười càng ngày càng xán lạn: "Không nghĩ tới cậu sẽ ra tới, có cậu ở đây, tôi liền không sợ nữa."
Một mắt đôi trắng đen rõ ràng tràn đầy tin cậy cùng quyến luyến.
Hoàn toàn khác với sự sợ hãi và hoảng sợ lúc trước, đây là điều mà Tần Uyên chưa bao từng thấy qua.
... Rất, đáng yêu.
Nếu như, đôi mắt này, luôn có thể nhìn hắn, là tốt rồi.
Tần Uyên nghĩ như vậy.
Đào nó xuống sao?
Không, không được.
Đào nó xuống, liền, ảm đạm, khó coi.
Tần Uyên yên lặng mà nghẹn ra một câu: "Ta, ở đây, ngươi đừng sợ."
Tạ Tiểu Chu đối với nguy cơ vừa lướt qua không hay biết chút nào: "Ừm, cậu thật tốt!"
Vừa lúc hai người nhìn nhau trìu mến, trên bục giảng đột nhiên truyền đến một tiếng 'bốp'.
Cô giáo trong bộ quần áo chỉnh tề gõ gõ thước lên bảng đen: "Đã đến lớp rồi, cô, cậu và cậu, đừng ngủ! Ngồi thẳng lưng cho tôi!"
Tất cả những người được cô điểm tên đều là mấy vị khách.
Hoa khôi của lớp cùng phú nhị đại giật mình một cái, ngồi thẳng lên. Học sinh nghèo còn chưa rõ tình uống, vẻ mặt vẫn mơ màng.
Nhưng cô giáo đã mất kiên nhẫn rồi, đôi mắt mở to, giọng nghiêm nghị: "Đã đi học rồi, ngủ cái gì mà ngủ ?!" Cô giơ tay ném mạnh cây thước.
'Phốc' một tiếng.
Cây thước bén nhọn liền gọt nửa cái đầu học sinh nghèo, trên mặt hắn ta vẫn là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thân thể hắn lắc lư một chút rồi 'ầm' một tiếng ngã xuống.
Trong nháy mắt, chất lỏng đỏ và trắng chảy đầy mặt đất, giống như một quả dưa hấu bị đập vỡ.
Những vị khách khác liền nhanh chóng tỉnh dậy, buồn ngủ một chút cũng không còn.
Chẳng phải đã nói rằng ban ngày không có nguy hiểm sao?
Trần Lê, người được bọn họ dùng ánh mắt dò hỏi, cũng sững sờ.
Chương trình tạp kỹ thực tế trước đó quả thật là như thế, ban ngày khách mời được nghỉ ngơi để tìm manh mối, ban đêm thì bị quỷ quái rượt theo.
Nhưng tổ chương trình sao lại không cảnh cáo trước? Chẳng lẽ.... Độ khó đã được tăng lên?
Đã xảy ra chuyện như vậy, đám học sinh lại như là không thấy gì, một đám ngồi ngay ngắn, nhìn về phía bảng đen.
Cô giáo gật đầu hài lòng: "Được rồi, vào lớp thôi. Bài này là về hàm số lượng giác. Đây là nội dung của đề thi. Các em chú ý nghe cô nói nhé ..." Cô quay lại viết lên bảng. một loạt các con số, với một nụ cười khủng khiếp trên khuôn mặt của mình, "Tôi sẽ chọn một người trả lời câu hỏi sau khi tôi nói xong."
Tạ Tiểu Chu: "......."
Đệt!
Toán học.
Toán so với ma quỷ còn đáng sợ hơn có được không!
Rốt cuộc thì không phải ai cũng sẽ gặp ma, nhưng toán là thứ mà ai cũng phải học!
Tạ Tiểu Chu lên tinh thần, cố gắng nghe giảng —— nhưng vô dụng, nghe không hiểu.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có chọn trúng cậu.
Nhưng càng sợ cái gì, thì nó càng đến.
Cô giáo giảng xong, xoay đầu, chọn trúng một người may mắn: "Nào, trả lời câu hỏi này-"
Chỉ vào Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Chương 9: Nhìn ta
Trên thực tế thì hồi còn đi học Tạ Tiểu Chu học cũng không tệ, nhưng sau bao nhiêu năm không học lại thì bài toán trên bảng đen này chẳng khác gì thiên thư hết.
Tạ Tiểu Chu nhìn nó một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: Tôi không quen biết nó, nó cũng quen không biết tôi.
Trên bục giảng.
Cô giáo cau mày, sắc bén hỏi: "Cậu đi học để nghe cái gì vậy? Đề bài đơn giản như vậy cũng không biết!"
Người với người cũng có khác biệt, không thể vơ đũa cả nắm.
Dưới tình huống tức giận tột độ, trên gương mặt cô giáo nứt ra từng đường từng đường, tóc đen phía sau tung bay giống như một lũ rắn đang vặn vẹo.
Xem ra nếu như Tạ Tiểu Chu không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống cậu.
Tạ Tiểu Chu: "...."
Chẳng lẽ không có ai làm được à?
Các khách quý khác có lẽ biết làm đề này nhưng họ lại giả vờ chim cút còn không kịp, nói gì đến có thể giúp đỡ?
Chưa kể đến Trần Lê, gã ta trông rất hả hê nữa kìa.
Số may thì có lợi ích gì?
Ở trong chương trình《 Tạp kỹ kinh dị》này, tránh được một lần, thì sẽ còn có lần khác.
Trần Lê chờ không kịp muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của Tạ Tiểu Chu.
Cô giáo đợi một chốc, không đợi được câu trả lời liền lớn tiếng nghiêm nghị nói: "Nói mau!"
Tạ Tiểu Chu do dự một chút, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lời: "Em, em nghe không hiểu, không biết."
Cô giáo càng thêm kích động: "Đề đơn giản như vậy mà cũng không biết, học sinh đúng là càng ngày càng thụt lùi!"
Tạ Tiểu Chu: "Cô ơi, cô có nghĩ tới không...."
Cô giáo: "Ừm?"
Tạ Tiểu Chu chân thành nói: "Thực ra là kỹ thuật dạy của cô chưa tốt? Phương pháp giảng bài cùng giáo án khá lạc hậu, khi em lên cấp ba đã không còn dùng phương pháp này."
Có lẽ chưa từng có học sinh nào dám đưa ra câu hỏi như vậy, cô giáo ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng lại thì cả người đều trở nên không ổn.
Răng rắc —
Một mảnh da từ bên trong rơi ra, để lộ kết cấu của mạch máu. Đôi mắt của cô giáo lồi ra như một con cá vàng, chúng trông như sắp rớt khỏi hốc mắt vậy.
"Em....." Cô giáo vừa nói chuyện, da dẻ cũng giống như gốm sứ bị vỡ rơi xuống đất, "Em đang nói gì vậy?"
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Trần Lê khẽ mắng: Đồ ngu.
Đã thế mà còn chọc giận NPC, đúng thật là không sợ chết.
Tạ Tiểu Chu còn sợ cô giáo chưa đủ giận, đổ thêm dầu vào lửa: "Ừm... Cô có chắc muốn em lặp lại lần nữa không?:
Cô giáo: "....."
Cô giáo bị tức đến cả người phát run lên, cô ấy cầm cây thước giơ lên cao, chỉ cần một cử động nhẹ thôi thì cây thước sẽ như mái chèo mà cắt đứt đầu Tạ Tiểu Chu.
Hoa khôi nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu như vậy liền không khỏi nhắm mắt lại.
Tạ Tiểu Chu dường như không nhìn ra, "Những gì em nói đều là sự thật, nếu cô không tin thì hãy hỏi những người khác..." Cậu nhìn quanh một lượt, cuối cùng quyết định hỏi người bên cạnh: "Cậu nghe hiểu không?"
Tần Uyên nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, hiểu."
Cô giáo nghe xong, làm sao lại có người lên lớp không nghe giảng chứ? Lúc này liền nổi trận lôi đình, phải chăm sóc cho thật tốt những học sinh không vâng lời này.
Cô hung tợn trợn mắt nhìn sang, sau đó thấy được một cặp mắt xám xịt.
Cô giáo: "...."
Sau đó cô lặng im, từ từ đặt cây thước xuống.
"Ha,ha..." Cô giáo miễn cưỡng cười cười "Em nói rất đúng, tôi cũng thấy, thấy giáo án có chút lạc hậu. Sau khi xong, tôi, tôi liền xin Phòng giáo dục chính thức đổi tài liệu giảng dạy."
Cô còn đi trưng cầu ý kiến Tạ Tiểu Chu: "Em xem như vậy có được không?"
Tạ Tiểu Chu: "Cũng được."
Những vị khách khác: "?"
NPC này còn có thể tốt đến mức thương lượng được à?
Cô giáo nhẹ nhàng bỏ qua Tạ Tiểu Chu, quay đầu nhìn thấy nhóm khách quý mặt còn mê mang. Đối mặt với nhóm khách quý này thì cô cũng không còn dễ nói chuyện như vậy, liền khôi phục biểu tình dữ tợn: "Cậu, tới trả lời câu hỏi!"
Trần Lê bị gọi trúng, đứng lên.
Trong lòng gã ta nghĩ, nếu cô giáo này đã dễ nói chuyện như vậy, cũng không cần sợ sệt gì cả, vì vậy gã ta nói thẳng: "Em cũng vậy."
Quả nhiên cô giáo nở nụ cười: "Được, rất tốt."
Trần Lê liền cảm thấy nhẹ nhõm, khi sắp sửa ngồi xuống thì thấy một cây thước đang bay tới.
Trần Lê: "? ? ?"
Phân biệt đối xử?
Cây thước mới nãy vừa gọt bỏ một đầu của khách mời, trên thân nó còn nhuộm màu đỏ cùng chất lỏng màu trắng, nếu như để nó chạm vào thì sẽ bị khoét thịt đến tận xương.
Trần Lê vội vàng lui về sau.
Nhưng cây thước dường như có mắt, liền quẹo đi, hướng về phía hắn bay đến.
Trần Lê không còn cách nào, đành phải đau lòng sử dụng đạo cụ để ngăn cản cây thước.
Cô giáo thấy đòn này không trúng, hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi cây thước, tiếp tục giảng dạy.
Trần Lê ngồi bệt xuống đất, vừa xấu hổ vừa hận.
Đây là đạo cụ bảo mệnh cuối cùng của gã, vốn là con át chủ bài nhưng bây giờ gã buộc phải sử dụng nó.
Gã chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không dám ghi hận cô giáo nên chỉ có thể tính vào trên người Tạ Tiểu Chu. Lúc này thù mới hận cũ gộp lại, đôi mắt đều hằn đỏ.
Có lẽ do ánh mắt quá nóng, Tạ Tiểu Chu vừa quay đầu nhìn liền bắt gặp vẻ mặt âm u của Trần Lê.
Cậu liếc mắt nhìn đã đoán được đại khái Trần Lê nghĩ gì, trong lòng không khỏi buồn cười, vẫn nhịn không được mà thêm dầu vào lửa, đối với Trần Lê làm cái mặt quỷ.
Trần Lê mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Tiểu Chu vừa thấy liền tâm tình sảng khoái, định trêu thêm thì bên cạnh đã có người không vui.
Tần Uyên mở miệng: "Tại sao, nhìn gã."
Tạ Tiểu Chu buột miệng: "Tôi nhìn đồ ngu mà."
Giọng nói không nặng không nhẹ, ít nhất người có liên quan đều nghe được.
Trần Lê: "?"
Lông mày của Tần Uyên khẽ cau lại: "Có, ý gì"
Tạ Tiểu Chu lúc này mới phản ứng được, thoạt nhìn Tần Uyên còn trẻ thế này chắc lúc chưa trải qua thế giới phồn hoa thì đã chết rồi, đối với mấy từ ngữ mạng này chắc chắn không hiểu.
Nhưng cậu cũng không có ý giải thích, rốt cuộc thì thô tục không hợp với hình tượng của cậu.
Vì thế Tạ Tiểu Chu quay đầu, một lần nữa nhìn về Tần Uyên, mềm mại mà nói: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Vẫn là cậu quan trọng nhất."
Thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia.
Tần Uyên hài lòng.
Đúng, cứ như vậy.
Vẫn luôn, vẫn luôn nhìn hắn.
Nhưng nếu nó thay đổi,...Hắn nên làm gì?
Đào nó xuống?
Không, thế không được, đào xuống rồi, liền khó nhìn.
Tần Uyên hiếm thấy lâm vào trong do dự.
Mà bên cạnh.
Trần Lê quan sát một lúc thấy Tạ Tiểu Chu đang thân mật cùng một học sinh có bộ dạng xa lạ, học sinh đó có một đôi mắt xám xịt, lớn lên tinh xảo đến hoàn mỹ.
Có vẻ như học sinh này không phải là khách, mà là NPC.
Tạ Tiểu Chu lấy lòng như thế, chẳng lẽ... Đây là một NPC đặc biệt?
Trước đó cô giáo không tấn công cậu ta cũng vì NPC này?
Trần Lê càng nghĩ càng thấy hợp lí.
Tạ Tiểu Chu là một newbie thuần túy, chỉ mới trải qua buổi thử kính và không có đạo cụ, cậu ta còn nhận được một thẻ phế thì làm sao có khả năng sống đến giờ?
Khẳng định là dựa vào thứ khác.
Có thể ngăn cản NPC khác có ác ý, đạo cụ tốt như vậy, làm sao có thể để cho một mình Tạ Tiểu Chu độc chiếm?
Trần Lê hạ quyết tâm tìm cơ hội đến gần cậu học sinh mắt xám kia, đoạt lấy NPC đặc biệt đến tay.
******
Biểu cảm của tất cả các khách mời hiện lên rõ ràng trên màn hình, và khán giả có thể nhìn thoáng qua liền biết Trần Lê lên kế hoạch gì.
Trên màn đạn nhất thời tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
【 Làm sao bây giờ? Tôi rất muốn thắp nến cho Trần Lê ha ha ha ha 】
【 Thắp nến thắp nến thắp nến 】
【 Tạm biệt Trần Lê, không tiễn ha ha ha ha ha 】
Trong một đoạn "hahaha", cũng có những giọng nói khác nhau.
【 Tôi thấy không hẳn, có lẽ BOSS dễ nói chuyện như vậy, ai tới đều giống nhau 】
【 Xời, mày làm được thì liền làm đi 】
【 Tôi không tin, nếu BOSS chỉ đối với Tạ Tiểu Chu đặc biệt, tôi sẽ cho cậu ta một viên kim cương 】
【 Nhớ kỹ ID cậu rồi 】
【 Không gửi tối nay tôi liền đến nhà cậu, nhớ tới nhận điện thoại! 】
【... 】
***
Keng keng keng ——
Tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên cùng bọn học sinh nối đuôi nhau ra ngoài, lập từ trong phòng học liền trở nên trống rỗng.
Nhóm khách quý thở phào nhẹ nhõm.
Liếc nhìn thời khóa biểu, sau đó là khoảng thời gian tự do hoạt động.
Trần Lê mở miệng trước: "Chúng ta tìm chút manh mối liên quan tới 'Bút Tiên' đi."
Nhưng mấy vị khách có vẻ không muốn cho lắm.
Rốt cuộc, sau hàng loạt sự việc như vậy, những gì Trần Lê nói cũng không còn trọng lượng lớn như trước. Và thay vì chạy loanh quanh bên ngoài, tốt hơn hết họ nên ở trong lớp học, ít nhất thì bây giờ trong lớp cũng an toàn.
Hoa khôi của lớp nói: "Tôi ở đây tốt hơn."
Học bá khoa TN cũng tán thành: "Buổi tối không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nên nghỉ ngơi thật tốt để còn ứng phó với tối nay."
Phú nhị đại quyết định rằng thiểu số nên tuân theo đa số và ở lại lớp học. Suy cho cùng, khả năng của hắn ta là mua mạng sống của mình bằng tiền. Tổng cộng 1.000 nhân dân tệ. Đêm qua, hắn ta đã tiêu hết hai trăm và chỉ còn lại 800 nhân dân tệ, nên tiết kiệm một chút.
Trần Lê nhìn thấy cảnh tượng này, càng thêm căm hận Tạ Tiểu Chu.
Nếu không phải Tạ Hiểu Chu gây rối ở đây, gã ta đã sớm thu phục những tên khách khác và đưa chúng vào chỗ chết. Cố tình lại có một Tạ Tiểu Chu làm thất bại kế hoạch của gã.
Tạ Tiểu Chu không hay biết gì đã vô tình kéo theo một làn sóng thù hận.
Nhưng cậu đồng ý với sự sắp xếp với Trần Lê.
Phim ảnh, phim truyền hình đều diễn như thế không phải sao?
Sau khi gọi Bút Tiên, thông thường đều sẽ tìm hiểu quá khứ bi thảm của Bút Tiên, sau đó đem đi siêu độ mới có thể sống tiếp.
Đêm qua là ngày đầu tiên, chỉ là món khai vị, cũng không biết tiếp theo sẽ xuất hiện thứ gì.
Hay là trước tiên cứ đem Bút Tiên đi siêu độ sẽ tương đối an toàn.
Càng không cần phải nói, nếu là ở lại trong phòng học không có bất kỳ hành động, chẳng khác gì là biểu hiện tiêu cực, nhất định sẽ kéo thấp điểm.
Những người khách khác không muốn rời khỏi lớp học an toàn, chỉ có Tạ Tiểu Chu muốn có hành động khác.
Trần Lê nhìn bóng lưng Tạ Tiểu Chu, do dự một chút rồi lặng lẽ đi theo.
***
Tạ Tiểu Chu chọn đi đến chỗ văn phòng trước.
Kho lưu trữ của văn phòng lưu trữ hồ sơ học sinh trong những năm qua, bao gồm hồ sơ nhập học, rút hồ sơ, đình chỉ và cái chết do tai nạn.
Hầu hết mọi người khi chết đều không thể trở thành linh hồn oán hận, chỉ có những cái chết không tự nhiên mới có thể có oán hận.
Vì đó là một cái chết không tự nhiên nên phải có hồ sơ. Ngay cả khi nó không có- tổ chương trình cũng sẽ để cậu có nó. Cốt truyện cần nó.
Tạ Tiểu Chu chuẩn bị xem thân phận lúc còn sống của Bút Tiên.
Chỗ văn phòng cực kì yên tĩnh.
Tạ Tiểu Chu vừa đi vào đại sảnh, cũng cảm giác nhiệt độ quanh thân dần thấp, trở nên lạnh lẽo. Cậu thích ứng một chút, đang muốn đi tìm phòng hồ sơ, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Tạ Tiểu Chu chưa kịp phản ứng, thân hình đã động thủ trước, kéo Tần Uyên trốn vào trong góc.
Hai người núp ở bên trong có chút miễn cưỡng.
Cái góc chật hẹp.
Cả người Tạ Tiểu Chu đều phải rúc vào lồng ngực Tần Uyên, cái trán áp vào lồng ngực của hắn, cộm đến có chút đau.
Thân thể Tần Uyên cứng đờ một chút.
Ngay từ khi bắt đầu có ý thức, những gì hắn phải đối mặt là bóng tối và tuyệt vọng ngày này qua ngày khác, và chưa bao giờ có một sự tồn tại sống động như vậy đến gần hắn.
Do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng buông cánh tay xuống, nhẹ nhàng ôm Tạ Tiểu Chu.
Thật là mềm.
Thật đáng yêu.
Thật... Muốn.
Tần Uyên chậm rãi chớp chớp đôi mi, đang nhìn Tạ Tiểu Chu, mà Tạ Tiểu Chu đang chú ý tới tiếng bước chân.
"Khụ, khụ —— "
Một bóng người cao hơn hai mét chậm rãi đi tới từ cuối hành lang. Anh ta mặc đồng phục an ninh, cơ bắp cuồn cuộn, một cú đấm là đủ để đối phó với một đứa nhóc rồi.
Sau khi bước vào, phát hiện trên đầu nó cắm một cây kim rất lớn, có chất lỏng màu xanh ngọc lục bảo sủi bọt đang đổ vào đó từng chút một.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Bút tiên + Frankenstein.
Nhóm chương trình này khá sáng tạo.
Tạ Tiểu Chu thoát khỏi vòng tay của Tần Uyên khi bóng dáng của bảo vệ rời đi. Cậu liếc nhìn ra ngoài, rồi đi tiếp sau khi chắc chắn rằng không có ai khác.
Sau khi bước hai bước, phát hiện Tần Uyên không có đi theo, nhìn lại liền thấy người đứng tại chỗ, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Tạ Tiểu Chu nhỏ giọng gọi: "Tần Uyên?"
Tần Uyên hơi chậm chạp một chút ngẩng đầu.
Tạ Tiểu Chu nhìn qua, bởi vì Tần Uyên cao hơn cậu một khúc, chỉ có thể hơi ngửa đầu, hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì đấy?"
Tần Uyên: "Ta..." Hắn dừng một chút, "Không biết."
Cái cảm giác này, rất đặc thù.
Hắn không biết nên miêu tả làm sao.
Tạ Tiểu Chu cũng không để ý, kéo qua tay hắn liền đi về phía trước, âm thanh nhẹ nhàng: "Đi thôi —— "
Tần Uyên đi theo.
Không phí nhiều sức lực, Tạ Tiểu Chu tìm được phòng hồ sơ.
Cửa phòng hồ sơ mở một cái khe, Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong không có ai, dường như có người đã rời đi không lâu trước đó.
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ một chút, nói: "Cậu giúp tôi canh chừng, tôi vào xem thử"
Tần Uyên gật đầu: "Được."
****
Tần Uyên đứng ở cửa cùng đợi, hắn cúi thấp đầu, không nhúc nhích, dường như giống một pho tượng.
Đợi đến khi Tạ Tiểu Chu đi vào đó không bao lâu, trên hành lang lại xuất hiện một bóng người.
Chính là Trần Lê đi theo sau.
Trần Lê liếc mắt liền thấy được Tần Uyên, nhất thời ánh mắt sáng lên.
===========
editor: 3 chương gộp lại mà có 7k9 chữ =(((( vậy sao tui làm lâu thế nhờ, tui đúng là con ong thiếu chăm chỉ mà, tội lỗi quá tội lỗi quá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip