Chương 18
Ngày giặc Kim tiến sát dưới thành, bầu trời âm u tăm tối, mây dày như vung, dường như lúc nào cũng có thể sụp xuống, nghiền nát vạn vật sinh linh.
Lúc này đại quân bày binh bố trận trước thành, phóng tầm mắt nhìn, cờ hiệu che trời, cầm giáp như mực, trường thương như rừng, đứng giữa là bộ binh, hai cánh là kỵ binh, phía sau có binh cơ giới dẫn theo phích lịch pháo, xe bắn đá, công thành chuỳ* chờ sẵn, ở giữa đội ngũ là một lá cờ lớn ba màu đang bay phấp phới nghênh gió Liêu Đông, đó chính là soái kỳ của chủ soái tam quân Trác Lặc Thái soái kỳ.
Bảy mươi ngàn đại quân sừng sững bất động, yên lặng như tờ, đủ thấy chủ tướng điều quân nghiêm minh.
Nguyên Mão đã sớm chiêu mộ tất cả tráng đinh trong thành tòng quân, nhưng binh lực người Kim vẫn gấp hai mươi lần so với quân ta, nếu không phải họ không cần lo về lương thảo, thì địch đông như vậy, bao vây thôi cũng vây chết bọn họ. Một trận đánh chênh lệch thực lực rõ ràng như vậy, bên yếu thế thường chưa chiến đã bại, có thể vẫn hiên ngang mà đứng trên tường thành đối mặt với tình cảnh khắp núi chen đầy đầu người thế này, quả thực là cực kỳ dũng khí, hai quân chưa giao tranh, sát ý đã tràn ngập trong mỗi một hơi thở.
Nguyên Tư Không nhìn đại quân âm u dưới thành, từ sâu trong nội tâm bắt đầu run rẩy, nhưng y rất nhanh đã bị Nguyên Mão đuổi xuống tường thành.
Đại quân Trác Lặc Thái bắt đầu nổi lên trống trận, tiếng như sấm rền, từng hồi từng hồi , truy bắt nhịp tim. Đại quân bắt đầu hò hét cùng tiếng trống, hô lên tiếng của người Nữ Chân, họ nghe không hiểu, nhưng âm luật ngắn và vang này lại có ma lực cực kỳ mạnh mẽ, hoá thành một mũi kiếm sắc bén vô hình, chém ngang qua tam quân, tiếng reo hò ngày càng nhanh càng vang, không khí khẩn trương đánh vào từng mạch máu mỗi người, khiến tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh theo tần suất kinh hoàng ấy, dường như chỉ một chớp mắt tiếp theo sẽ bạo liệt mà chết!
Trống trận cùng tiếng hò hét đột nhiên im bặt trong một khắc, sau một mảnh yên tĩnh ngắn ngủi, đột nhiên nam nhân đứng dưới soái kỳ rút bội kiếm ra, chỉ thẳng phía thành Quảng Ninh, hô to: "Bắn cung —— "
Âm thanh khí thế vút trời!
Xạ thủ hướng cung lên trời, vạn ngàn mũi tên như châu chấu bay về phía thành Quảng Ninh.
Tiễn vừa rời cung, bộ binh quân Kim lập tức đồng loạt giơ khiên lên chắn ngang trên đỉnh đầu, bảo vệ lính bắn tên, bắt đầu từng bước từng bước xuất phát áp sát về phía thành.
Gần như cùng lúc, lính thủ thành cũng giương khiên, chống lại mưa tiễn như muốn nuốt chửng thành. Trên thành Quảng Ninh đồng thời gióng lên trống trận, Hàn Triệu Hưng trốn dưới cái khiên, hô to: "Tiến công!"
Mũi tên dày đặc như rừng bay về phía quân Kim, trên khiên chắn đen kịt cắm đầy trúc tiễn, khi mũi tên vẫn còn lung lay, quân Kim đã chui ra khỏi khiên, bắn ra sóng tiễn thứ hai.
Hai phe địch ta mưa tên qua qua lại lại, dưới thành, quân Kim đang áp sát dưới khiên không ngừng bỏ mạng, quân Thịnh trên thành cũng ngã xuống không ít, tiếng kêu la vang lên không dứt.
Trác Lặc Thái dùng lính bắn tên làm tiên phong, khiến công kích của quân Thịnh suy yếu, sau đó phái bộ binh ra, dùng khiên yểm trợ, ý đồ vận chuyển công thành chuỳ áp sát dưới chân thành.
(Công thành chùy:
Nguyên Mão tự mình xốc lên nắp vò hoả hồng của đại pháo Phong Thần, pháo binh dưới sự chỉ huy của ông, oanh kích về phía binh lính đang vận chuyển công thành chuỳ.
Đại pháo Phong Thần kia là pháo đời sau, dễ nổ và an toàn hơn so với pháo đời trước, tốc độ lên đạn cũng nhanh hơn, nhưng chi phí đắt đỏ, ở Liêu Đông tổng cộng chỉ có 4 chiếc, toàn bộ đang đặt trên thành Quảng Ninh lúc này.
Hai pháo cùng bắn, triệt để nổ bay công thành chuỳ.
Trác Lặc Thái không tiếp tục để công thành chùy liều lĩnh, mà chỉ huy xe bắn đá ở hai bên, ném những tảng đá cực to bay về phía thành Quảng Ninh.
(Xe bắn đá:
Tảng đá kia đập lên trên thành lập tức một mảng máu thịt tung toé, đập lên tường thành lập tức đá nứt ngói vỡ, càng là sức mạnh nguyên thủy thì càng bá đạo.
"Nã pháo!" Hàn Triệu Hưng quát, "Lính bắn tên chuẩn bị!".
"Giết —— "
Nổi trống rung trời, hò hét xuyên mây, quân Kim dùng đá tảng tấn công, quân Thịnh dùng hoả pháo bắn xuống, qua qua lại lại, tử thương vô số.
Binh lính đẩy công thành chuỳ lại tiếp tục áp sát về phía chân thành dưới sự yểm trợ xe bắn đá và bộ binh, hết đội này đến đội khác bị bắn bay ra, rốt cuộc, chúng thả tấm gỗ băng qua thành hào*, tiến quân hướng về cửa thành.
(Đoạn hào bao quanh bảo vệ thành)
Quân Thịnh bắn những bình dầu về phía khiên chắn của quân lính đang yểm trợ công thành, sau đó châm lửa vào tên, bắn vào những mãnh vỡ tung toé dầu hoả kia.
Hàng loạt khiên chắn ầm ầm nổi lửa, dưới khiên truyền đến tiếng la hét thảm thiết.
Xe hoả pháo của Trác Lặc Thái cũng từ từ tiến lên, loại phích lịch pháo này, chính là pháo nòng trước dễ nổ, cải tiến từ đại pháo Hồng Di, nếu bàn về cấu tạo máy móc bên trong thì bọn man di này vẫn lạc hậu so với Trung Nguyên, tuy nhiên hắn lại có nhiều hơn tám cỗ, tính về số lượng thì đã thắng rồi.
Ngay lúc đại pháo Phong Thần nã pháo tung toé lửa đỏ trên mặt đất, đại pháo của Trác Lặc Thái cũng cùng khai hoả, bắn về tường thành Quảng Ninh.
Tường thành Quảng Ninh dày đến hai trượng, thêm vào mấy ngày nay được gia cố bởi lớp băng, đã dày gần đến ba trượng, cực kỳ kiên cố, cho dù dưới sự tấn công áp sát của pháo và đá, cũng căn bản không bị tổn hại.
Nhưng đây chỉ là tạm thời.
Sau khi từng đợt lại từng đợt thi thể binh sĩ nối tiếp chồng lên nhau, công thành chuỳ của quân Kim rốt cuộc lần đầu tiên đập vào cửa thành Quảng Ninh. Một chuỳ uy lực kia vẫn chưa mảy may thương tổn được cửa thành, nhưng lại đấm thẳng vào lồng ngực của mỗi một binh lính quân Thịnh.
Hàn Triệu Hưng đứng trong trời đông giá rét mặt lại toát đầy mồ hôi, chỉ huy qua lại trên trường thành, Nguyên Mão chỉ là phó, nhưng hiệu lệnh phát ra lại hữu dụng hơn so với Hàn Triệu Hưng, lúc này tình hình chiến sự nguy cấp, bọn họ đồng thời bỏ qua minh tranh ám đấu*, một lòng thủ thành, nhưng quân Kim thế như mãnh hổ, Quảng Ninh thành nhỏ tràn ngập nguy cơ.
(* đấu đá ngầm)
"Báo —— ! Góc thành phía nam bị đá tảng đập hủy!"
"Trần Vũ Long, ngươi mang binh ba trăm, tiếp viện thành nam."
"Rõ!"
"Lương Huệ Dũng, phái thêm hai trăm cung thủ đi bảo vệ cửa tây."
"Rõ!"
Lúc này, chiến sự đã giằng co hơn hai canh giờ, thế tiến công và nhuệ khí Trác Lặc Thái chưa giảm, mà quân Thịnh cũng vẫn giữ được vị trí, trật tự không rối, công thành chùy mấy lần va chạm cửa thành, lại bị quân thủ thành giết lui. Trác Lặc Thái tiếp tục để đội lính công thành chùy phía trước, đồng thời điều khiển bộ binh mang theo thang leo thành*, tiến sát tường thành.
(Thang leo thành)
Vô số thang dài bắc lên tường thành, binh sĩ không sợ chết dũng mãnh lớp lớp dồn dập mà leo lên, quân thủ trên thành dùng cung tên, đá tảng, nước sôi dội xuống, giết hết lớp này lớp khác lại đến, quân Kim không ngừng rơi khỏi thang cao, tiếng thét thê lương không dứt bên tai.
Từ xưa tới nay, công thành chính là hạ hạ sách, "kiến phụ thuật"* chính là kế hạ sách nhất của công thành, nhưng lại là chiến thuật phổ biến nhất, dễ dùng nhất, đặc biệt là khi ta nhiều địch ít, dưới tình huống pháo đá và công thành chùy đã phân tán phần lớn hỏa lực của quân Thịnh, thang leo thành không ngừng bị đánh tan, lại không ngừng bám vào, cuối cùng hợp lại đã không chỉ là binh lực, mà còn có nghị lực.
(*蚁附之术: kiến phụ chi thuật. Kiến phụ có thể xuất phát từ thành ngữ如蚁附膻: nghĩa là bu đen như kiến gặp mùi. Kiến phụ thuật nghĩa là lấy số lượng làm ưu thế.)
Nguyên Mão chia quân thủ thành làm hai nhóm, một nhóm công kích quân Kim đang leo tường thành, một nhóm khác nghỉ ngơi, lần lượt thay phiên, thề sống chết không lùi, mạnh mẽ mà giữ được phòng tuyến tường thành, không để bất cứ một người Kim nào leo qua được tường thành.
Dần dần, liền không người dám trèo lên trên.
Sự ngoan cường của quân Thịnh vượt xa tưởng tượng của Trác Lặc Thái.
Trận chiến này từ giữa trưa đánh tới hoàng hôn, quân Kim hao tổn mấy ngàn, vài lần tưởng đã nhìn thấy sơ hở, nhưng quân Thịnh dưới thế công thành mãnh liệt lại co cụm phòng thủ, quân Kim trước sau vẫn không thể công thành.
Trác Lặc Thái không cam tâm, tiếp tục tiến công.
Hai phe đều tổn thất nặng nề, toàn quân mệt mỏi, cho đến khi ánh mặt trời biến mất, hoàng hôn buông xuống, Trác Lặc Thái không lùi mà vẫn tiến, định dùng ưu thế quân số đánh cho mệt chết quân thủ thành Quảng Ninh.
"Tổng binh đại nhân, thành nam không trụ được rồi!"
"Hàn tướng quân, mũi tên sợ là không đủ."
Hàn Triệu Hưng sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Tiếp tục cố thủ, cố thủ!"
Hai mắt Nguyên Mão sung huyết, sắc mặt trắng bệch, không ngừng một khắc mà chỉ huy các tướng sĩ, không ai biết thành Quảng Ninh có thể sống qua đêm nay hay không, nhưng chỉ cần ông còn một hơi thở, liền nhất định phải giết nhiều hơn một tên giặc Kim!
Áp lực của Trác Lặc Thái chẳng hề nhỏ so với Nguyên Mão, tử thi bên dưới thành đã chồng cao đến hơn hai người, tuy rằng luôn tuyên bố sẽ có trọng thưởng, nhưng cũng không một người nào còn dám leo thang, hơn nữa binh lính mỏi mệt, nửa ngày chưa uống được một giọt nước, rõ ràng đã khiến thế tiến công chậm chạp đi rất nhiều.
Đợi đến sắc trời hoàn toàn tiến vào đêm đen, Trác Lặc Thái mắt thấy sĩ khí giảm sút, tiếp tục tiến công e sợ chỉ có tổn thất càng nhiều, bất đắc dĩ, rốt cục hạ lệnh lui quân.
Đến lúc này, thành Quảng Ninh đã trụ được một đêm đầu tiên sau khi chiến tranh bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip