Chương 1->5

Chương 1: Sinh nhật vui vẻ

"Ba!"

"Sinh nhật vui vẻ!"

Trước ngày hôm nay, An Hân đã nghĩ đến hàng trăm khả năng có thể xảy ra trong sinh nhật mình, thế nhưng dù cho có mười cái đầu, cậu cũng tuyệt đối không nghĩ đến mọi việc lại có thể thành ra như vậy. Hơn nữa ngay khi ly rượu bị tạt vào người, An Hân trong nháy mắt cảm thấy thật may mắn, tốt thôi, may là hôm nay Ngụy Hào không dẫn cậu đến một nhà hàng Trung Hoa, bị một ly rượu tây đổ vào người, so ra với loại trà nóng bỏng tay vẫn thường thấy trên TV, quả là thoải mái hơn nhiều.


"Sinh nhật vui vẻ! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!" Trước mặt xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp, tay vẫn còn cầm ly rượu chỉ vào An Hân, nỗi tức giận không thể không nhận ra.

"Tiểu Nhiên..." Ngụy Hào bên cạnh vẻ mặt sửng sốt, không thể tưởng tượng được nói: "Em sao lại ở đây?"

"Sao em lại không được ở đây! Anh và con hồ ly này ở đây thì không cho phép em đến sao!" Chưa nói được mấy câu thì Hà Nhiên đã òa khóc.

Vừa thấy Hà Nhiên bật khóc, Ngụy Hào lập tức luống cuống tay chân: "Tiểu Nhiên, đừng khóc..."

"Em khóc liên quan gì đến anh! Anh với hồ ly tinh này cứ tiếp tục hưởng thụ đi!" Hà Nhiên nói xong, xoay người vừa chạy vừa khóc.

Ngụy Hào chưa hề liếc mắt nhìn An Hân lấy một cái, ngay lập tức cất bước đuổi theo, một chạy một đuổi, hai người bọn họ rất nhanh quẳng một kẻ nào đó ra khỏi tầm mắt của mình.

Chuyện xảy ra quá nhanh, bất quá chỉ mới vài phút đồng hồ trôi qua thôi, An Hân còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, nụ cười cứng lại trên mặt vẫn chưa buông, chỉ có mấy giọt rượu trên người chậm rãi rơi xuống, tỏa ra một trận thơm mát. Từ đầu đến cuối An Hân chưa kịp nói một lời, nếu như không phải không đâu bị đổ cả ly rượu vào người, có lẽ cậu vẫn hoài nghi thực ra chuyện này cùng với cậu không có liên quan gì cả.

Dù sao cũng là một nhà hàng năm sao, phục vụ rất nhanh mà đưa đến khăn giấy, kính cẩn nói: "Xin mời dùng khăn giấy!"

[Trong nhà hàng dùng khăn giấy chứ ko ai dùng khăn mặt, nên mình để là khăn giấy nhóe]

An Hân bỗng nhiên phục hồi tinh thần, nhận lấy khăn, miễn cưỡng đối với người phục vụ mà nói: "Cảm ơn!"

"Không có chi ạ!". Người phục vụ trả lời, lui về đứng ở chỗ cũ.

Tiếng nhạc du dương đến mấy, cũng không át được tiếng thì thầm nho nhỏ với nhau, đèn càng treo cao, càng sáng ngời, lại càng lấp lánh ánh mắt soi mói từ cả nhà hàng đổ về, thế nhưng An Hân vẫn không cảm thấy không tự nhiên. Cũng không phải cậu phớt lờ không để ý, mà giờ phút này, đầu óc cậu đã đi theo Ngụy Hào ngay thời khắc y rời đi, như là tất cả đều bị lấy ra, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ gì nữa.

Gặp phải tình địch, có thể nói đây cũng không phải người mới đầu tiên của Ngụy Hào, mấy năm nay, Ngụy Hào thay đổi tình nhân liên tục, trai thanh gái tú loại nào cũng đều có, chỉ có cậu vẫn kiên trì ở cạnh. Mà Ngụy Hào cũng thường nói, y và những người khác, nay đây mai đó, gặp nhau thì chơi vui vậy thôi, chứ chỉ thật lòng thật dạ với mình cậu. An Hân vẫn thường tự dối lòng mình, y chơi thỏa thích rồi cũng sẽ trở về... Chờ một ngày nào đó, biết đâu y sẽ toàn tâm toàn ý một lòng với cậu.

Chỉ là, An Hân đã chờ suốt năm năm nay, ngày này mãi mãi vẫn chưa bao giờ tới.

Có thể nói, Ngụy Hào đích thực là một người lăng nhăng mây gió, điều đáng giận hơn là y hoàn toàn có cơ sở để làm điều này. Nói về vẻ ngoài, tuy không thể so với các ngôi sao, diễn viên điện ảnh khôi ngô tuấn tú nổi tiếng, thế nhưng trong đám đông, y tuyệt đối nổi bật; nói về gia thế, nhà y chính là nhà xuất bản Ngụy thị "Thái Tử"; lại nói về tài hoa, từ lúc y trở thành tổng biên, bắt đầu đổi mới, mở rộng nghiệp vụ, nhà xuất bản vẫn trong trạng thái phát triển không ngừng. Sở dĩ bên người Ngụy Hào chưa bao giờ thiếu bạn đồng hành, hơn nữa, dù y có là người theo đuổi cũng rất ít người có khả năng từ chối. Chỉ là dựa vào thói quen ăn chơi trác táng của mình, Ngụy Hào cho tới giờ vẫn không có người tình lâu năm nào, ngoài trừ An Hân, những người khác thậm chí còn không kéo dài được đến nửa năm.

An Hân đã từng nghĩ, đối với Ngụy Hào mà nói, cậu có lẽ đặc biệt hơn những người khác, nhưng hôm nay cậu lại nghĩ, có đúng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Vài năm trước, An Hân vừa vào làm ở nhà xuất bản, Ngụy Hào cũng mới tiếp nhận chức vụ Tổng Biên Tập. Ngụy Hào chỉ mất một tháng, An Hân đã một mực theo sát y. Lúc đó, Bộ Văn Hóa vừa mắt nhắm mắt mở cho qua thể loại văn học mới "Đam mỹ", Ngụy Hào lập tức vượt qua nhiều trở ngại, đem nhân lực chiếm giữ thị trường mới này, lúc đó An Hân ở cạnh, cho y không ít ý kiến giúp đỡ, thậm chí không ngại công tác suốt đêm, thân thể vốn mỏng manh sau đó hầu như biến thành bộ xương khô.

An Hân trở thành biên tập xuất sắc nhất dưới quyền Ngụy Hào, không thua một ai. Ánh mắt An Hân rất tốt, chỉ cần cậu coi trọng ai, rất nhanh tác giả đó sẽ trở nên nổi tiếng, mang về không ít lợi nhuận cho nhà xuất bản. Hơn nữa An Hân làm việc rất cẩn thận, lại chuyên nghiệp, chính là người duy nhất không hiện lên vẻ mặt táo bón mỗi khi nghe đến cụm từ ma quỷ "Tăng Ca", cũng là người duy nhất chuyên tăng ca mấy năm nay.

An Hân luôn nhịn không được mà nhớ lại quãng thời gian đó, tuy rằng khổ cực trăm bề, thường mệt đến nỗi vừa về đến nhà là nằm vật ra không còn biết gì nữa, nhưng Ngụy Hào lại yêu duy nhất mình cậu. Sau này, Ngụy Hào người đến người đi dây dưa không rõ, An Hân không phải chưa từng nghĩ đến rời đi, thế nhưng mỗi khi Ngụy Hào chẳng phân biệt ngày đêm bất luận mưa nắng đứng dưới nhà cầu xin cậu tha thứ, An Hân lại nhịn không được cho qua.

An Hân đều nghĩ, Ngụy Hào cùng những người đó hẳn cũng sẽ không lâu dài, chơi đùa một lát rồi lại trở về. Quả thật y là có trở về, chỉ là "một lát" qua đi, Ngụy Hào lại một lần nữa đi tìm người mới.

Hà Nhiên lần này, kỳ thực An Hân đã sớm phát hiện. Hơn nữa trong một tình huống ngẫu nhiên, cậu còn từ xa xa nhìn thấy bọn họ. Tuy rằng cánh nhau vài cánh cửa thủy tinh, nhưng An Hân vẫn thấy hắn cầm ô đến đón y, hai người họ đi cùng một cái ô, Ngụy Hào vậy mà cẩn thận che chở cho hắn không dính một giọt mưa. Dù chính mình tuy chưa từng vì y bung ô, nhưng y từ trước giờ ngay cả liếc nhìn cậu một lần cũng không có.

Ngụy Hào gọi hắn là Tiểu Nhiên, qua nhiên đúng là người hay gọi điện nhắn tin với Ngụy Hào, Tiểu Nhiên, An Hân tự giễu mà cười rộ lên, đối với cậu, Ngụy Hào cũng chưa từng mang nét mặt che chở yêu thương vậy bao giờ.

Y chỉ biết nói, An Hân, anh đối với em là thật tâm!

Thế nhưng y tới cùng có bao nhiêu "thật tâm", lại chia cho bao nhiêu người?

Bất tri bất giác, An Hân đờ người ra, nhớ tới rất nhiều chuyện, rồi lại như chưa từng nhớ đến chuyện gì. Cậu cứ như vậy trôi qua không biết bao lâu, cho đến khi cả bàn tiệc thịnh soạn đã trở thành lạnh lẽo, ngay cả rượu đổ vào người cũng đã được gió hong khô, lâu đến mức những vị khách tò mò trước kia đều đã tính tiền đi khỏi.

An Hân cứ ngồi như vậy, nhưng là Ngụy Hào vẫn chẳng quay trở lại, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không.

An Hân thẩn thờ ngẩng đầu, ánh đèn sáng chói có chút lóa mắt. Cậu nhìn xung quanh một chút, quay qua người phục vụ vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: "Phiền anh quá, tôi muốn tính tiền."

Lúc tính tiền An Hân vẫn mỉm cười, dù thấy hóa đơn kia so với một tháng lương của cậu còn cao hơn cũng không phản ứng, để mấy tờ tiền màu hồng trở lại vào ví, bình tĩnh lấy ra chi phiếu.

Chuyện lúc nãy toàn bộ nhân viên nhà hàng, ngay cả nhân viên phòng bếp cũng đều nghe nói, hiện tại tuy đã an tâm nhưng lại lộ ra nụ cười như làn gió xuân phơi phới, mà nụ cười này quả thực làm cho nhân viên thu ngân cùng người phục vụ nhận chi phiếu không chịu được mà run rẩy tay chân.

Rời khỏi quầy tính tiền, An Hân bỗng nhớ thiếu niên kia chẳng phải từng nói mình là "hồ ly tinh không biết xấu hổ" sao? Cậu ma xui quỷ khiến thế nào mà quay vào toilet, nhìn nhìn mình trong gương đến nửa ngày.

An Hân nhéo nhéo hai má mình, hồ ly tinh? Không nghĩ ra đường đường một nam nhân mét bảy lại bị người ta chỉ vào mũi nói "Hồ ly tinh".

Tuy rằng cặp mắt cũng thật là to, mũi vểnh vểnh, ừ, cằm cũng khá là đầy, nhưng lớn lên cậu cũng chỉ có thể nói là thanh tú khả ái mà thôi, có chút nào giống hồ ly tinh?

An Hân bỗng có chút tức giận, trên khuôn mặt tươi cười cũng xuất hiện vết nứt. Hơn nữa, cái tên Tiểu Nhiên kia dựa vào đâu mà mắng cậu là hồ ly tinh. Rõ ràng cậu cùng Ngụy Hào ở cùng một chỗ, rõ ràng hắn mới chính là người thứ ba, cho dù là hồ ly tinh thì cũng là hắn mới đúng!

Hết lần này đến lần khác, hôm nay rõ ràng Ngụy Hào mừng sinh nhật với cậu, không đâu bị mắng rồi còn hắt cả ly rượu vào người, người bị hại rõ ràng là cậu, vậy mà người kia vừa khóc, Ngụy Hào cũng không quay đầu lại một cái đã vội vã đuổi theo.

Nghĩ đến Ngụy Hào không chút lưu luyến đã lập tức bỏ đi, An Hân chợt cảm thấy đau xót, chưa kịp nhịn xuống thì nước mắt đã từng giọt tí tách rơi. An Hân cúi đầu, lấy tay che miệng lại, rồi tủi thân mà khóc to lên. Rồi cậu lại lấy tay lau lau nước mắt, có gì mà phải khóc! Cậu không muốn khóc trước mặt người khác, không muốn để người ta thấy chính mình yếu đuối!

Giữa lúc An Hân đang cảm thấy may mắn vì nơi này không có ai, một bàn tay bất chợt khoác lên vai cậu, âm thanh có chút lạnh lùng xa lạ vang lên ở phía sau: "An Hân?"

An Hân lại càng hoảng sợ, nước mắt bị hù dọa như sợ hãi đều lui trở về sau, trong lòng lại có chút chờ mong không hiểu được, thấy người trước mặt không phải là Ngụy Hào, lòng cậu đau đớn co rút đến nỗi không thể đứng thẳng.

"Quả nhiên là em," người kia thở phào nhẹ nhõm, thấy trên mặt An Hân có chút là lạ, quần áo lại bị nhiễm những mảng rượu khác màu, thanh âm lạnh lẽo có vài phần quan tâm,"Em... không sao chứ?"

"A..." An Hân đem nước mắt nhịn trở lại, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ là giọng nói có chút nức nở không cách nào che giấu.

Thấy An Hân không nhìn mình, người kia lại do dự hỏi thăm: "Nhiều năm không gặp, em... vẫn còn nhớ tôi chứ hả?"

"Liễu... anh..." An Hân cưới đầu, chẳng qua từ câu trả lời có thể thấy cậu còn nhớ rất kỹ.

"Ừ." Liễu Quý Bạch nghe xưng hô như vậy cũng hơi nhíu mày, nhưng bởi vì tính cách anh vốn lãnh đạm nên cũng không nói gì thêm, cúi người nhìn khuôn mặt trong veo của An Hân, nhàn nhạt hỏi thăm: "Làm sao vậy? Sao lại trốn vào đây mà khóc?"

"Không, không có gì gì... Em không có khóc..." Bởi vì Liễu QUý Bạch đột nhiên tới gần, An Hân khẩn trương mà lui lại một chút, giơ tay áo quệt lung tung trên mặt mình.

Liễu Quý Bạch càng nhìn An Hân càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu An Hân không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi lại, chỉ bảo: "Ừ... Rửa mặt đi.."

"Ừm..." An Hân nghe lời cuốn hai ống tay áo lên, khom lưng rửa mặt.

Liễu Quý Bạch lẳng lặng đứng cạnh không nói một lời, chờ khi An Hân rửa xong xuôi mới đưa qua một cái khăn mặt.

Khăn mặt ấm áp làm cho hai mắt sưng đỏ khô khốc thoải mái hơn rất nhiều. An Hân lau tới lau lui mất nửa ngày, vén tóc lên thấy Liễu Quý Bạch đang chăm chú nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó khăn, hơi ủ rủ nói: "Vậy, vậy, vậy em đi trước."

Liễu Quý Bạch gật đầu, An Hân mới bước hai bước, lại nghe Liễu Quý bạch bất thình lình hỏi cậu: "Em đi một mình?"

"Hả? Dạ." An Hân hai mắt tối lại, "... Những người khác... về trước rồi."

"Ừ." Mặt Liễu Quý Bạch không thể hiện gì nhiều, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười cười nói: "Xem ra em cũng đậu bằng lái xe rồi, chúc mừng."

An Hân hô hấp ngưng trệ trong chốc lát, cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên, xấu hổ nói: "Không, năm đó không phải em làm cho giám khảo vào bệnh viện hay sao, nên người ta nói mãi mãi cũng không cấp bằng cho em nữa..."

Liễu Quý bạch khóe miệng nhếch lên... Chuyện này anh có nghe nói, lúc đó còn xôn xao khắp nơi, vậy mà lúc nãy nghĩ cậu đã thi đậu nên mới chúc mừng. Anh dừng lại, cũng không biết nói gì tiếp, thuận miệng bảo: "Ack, cũng đừng buồn quá."

"Haha," An Hân có chút dở khóc dở cưới, "Vậy, em đi trước. Gặp lại anh sau."

An Hân nói xong, tay đã khoát lên nắm cửa.

Liễu Quý Bạch ngừng trong nháy mắt, nhíu nhíu mày chợt nói: "Chờ chút đã."






Chương 2: Hồ ly tinh

"Chờ một chút," Liễu Quý Bạch thản nhiên nói, "Chờ tôi một chút."

"Gì, sao?" An Hân ngơ ngác không hiểu gì, tay đặt lên nắm cửa cũng rụt lại.

Liễu Quý Bạch lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, mặt lạnh tanh: "Tôi tới đây đi toilet, em đứng chờ tôi một chút."

Lẽ ra nói mấy lời này cũng phải có chút khó khăn ngài ngại, vậy mà Liễu Quý Bạch như không có cảm giác gì, mặt lạnh như băng, như chuyện rất hiển nhiên vậy. Hơn nữa, vừa nói xong anh cũng tự nhiên xoay người, trực tiếp đi đến khu vực kia, tự nhiên kéo khóa ... đi tiểu. Tuy rằng An Hân đang ở trong chờ anh, lâu lâu cũng có nhìn qua đôi chút, chỉ có điều cậu cũng là con trai, nên anh cũng chẳng quan tâm gì mấy.

Về phần người bên cạnh, ánh mắt An Hân vẫn dõi theo Liễu Quý Bạch, vì câu nói và giọng điệu vô cùng xấu hổ kia mà đỏ mặt, lập tức xoay người, nhìn lòng vòng xung quanh lấy lại bình tĩnh, Liễu Quý Bạch có thể thản nhiên vậy, nhưng cậu thì không.

Đến khi nghe được tiếng kéo khóa [quần] của Liễu Quý Bạch, lại nghe tiếng xả nước rửa tay, An Hân mới chột dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này Liễu Quý Bạch đã dùng giấy lau tay, đang đi tới.

"Đi thôi, tôi cũng phải về rồi, tiện đường chở em về luôn." Liễu Quý Bạch đơn giản nói, đẩy cửa trước dẫn hai người ra ngoài.

An Hân vội vàng theo sau, rất nhanh đã thấy anh gọi vài cuộc điện thoại, cậu vài lần định chen vào nói đều bị Liễu Quý Bạch cho một ánh mắt bảo đợi.

Liễu Quý Bạch là đàn anh trên An Hân hai khóa, cả hai lại cùng là người địa phương, có thời gian An Hân tham gia Hội học sinh, lúc đó Liễu Quý Bạch là hội trưởng, đã từng chăm sóc quan tâm đến cậu. Chẳng qua Liễu Quý Bạch vốn là người mạnh mẽ lạnh lùng trời sinh, ngoại trừ Phó hội trưởng, hầu như những người khác đền không dám đến gần, mà An Hân cũng chính là một trong số đó. Hơn nữa lúc trước Liễu Quý Bạch nói cậu không lịch sự, đại não lập tức nghe theo, nhất định khi đó đã để lại di chứng.

An Hân vẫn ngẩng đầu nhìn Liễu Quý Bạch, anh hơi cau mày, dường như đang tranh cãi với người đầu dây bên kia, Liễu Quý bạch phát hiện An Hân nhìn mình, cũng không dừng điện thoại, chỉ là tự nhiên lấy tay vỗ vỗ đầu cậu.

An Hân bị anh vỗ thì cúi đầu, tim đập có chút nhanh, cho đến khi Liễu Quý Bạch rụt tay về, cậu cũng chưa ngước lên. Hơn nữa ra khỏi nhà hàng, ngoài những nơi có ánh đèn vươn tới thì trời đã tối sầm, cậu chủ yếu nhìn dưới chân. Bởi vì cửa lớn nhà hàng nào cũng muốn sạch đẹp sáng sủa, nên đến cửa hông nhiều khi chỉ còn các loại đèn màu trang trí, đẹp thì có đẹp, ánh sáng cũng có phát ra nhưng chẳng làm sao sáng được. An Hân đối với những loại đèn như vậy thường rất không thích, cậu thường nghĩ, nếu không thể chiếu sáng, vậy đẹp để làm gì...

An Hân trong lòng hung hăng ghét bỏ mấy ngọn đèn ven đường, híp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trên dưới tối đen một mảnh, cậu có chút do dự đứng tại chỗ chờ thì đột nhiên dưới chân đụng phải thứ gì đó làm cậu té, ngã ra phía trước đập vào lưng Liễu Quý Bạch, làm anh lảo đảo suýt nữa té nhào.

May mắn Liễu Quý Bạch phản ứng nhanh, ngay lập tức đưa tay đỡ An Hân, chỉ là không may tuột tay, điện thoại bay thẳng xuống, dưới tác dụng của lực hút trái đất thân mật tiếp xúc với mặt đất, máy đi đường máy pin đi đường pin.

Liễu Quý Bạch không nói gì, đợi An Hân đứng vững trở lại thì xoay người kiểm tra di động.

An Hân xấu hổ, vội vàng nói không thôi: "Xin lỗi, xin lỗi, em không thấy rõ dưới chân, bị vấp một chút..."

"Không sao, vẫn còn dùng được." Liễu Quý Bạch đơn giản dùng sáu chữ với giọng điệu lạnh lùng, thành công làm An Hân không còn lời nào để nói. Có thể không cần nói nhảm nhiều, trong trí nhớ, đàn anh này hình như rất ít nói.

An Hân theo Liễu Quý Bạch đi vài bước, rốt cuộc lại không chịu được không khí trầm mặc, mở miệng giải thích: "Xin lỗi, em có chút..."

"Ừm, không sao đâu." Liễu Quý Bạch phát hiện An Hân ngượng ngùng, nói xong suy nghĩ một chút, lần thứ hai quay người lại thoải mái mà vỗ vỗ đầu cậu, "Em ở chỗ này chờ tôi."

"Dạ." An Hân vội vã gật đầu, vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý.

Liễu Quý Bạch nhìn cậu một cái, xoay người đến bãi giữ xe.

Ký ức về An Hân của Liễu Quý Bạch cũng không nhiều, chỉ là mơ hồ nhớ kỹ đàn em này trước đây có chút ngốc, ngây ngốc nhưng thật ra rất nghe lời. Vào đời vài năm, hình như lại thay đổi thế nào rồi, trước đây thấy cậu luôn cười rạng rỡ, đột nhiên thấy cậu khóc có chút không quen.

Liễu Quý Bạch nhún vai hờ hững, đưa An Hân về hôm nay quả thật là tiện đường, mấy chuyện phiền phức thế này anh khônng muốn đụng đến bao giờ. Bất quá ấn tượng đối với cậu đàn em này cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng phiền phức một chút cũng không sao.

An Hân đợi một hồi, nhìn thấy ánh đèn xe từ xa, chậm rãi chạy từ nhà xe chạy lại. An Hân vừa định bước lên đón đã nghe thấy tiếng chân vội vã từ phía sau tới gần, không chờ cậu quay lại, một bóng đen từ bên cạnh xẹt qua, như thú rình mồi mà chụp thằng tới chiếc xe trước mặt.

"Quý Bạch, dừng xe!"

Thẳng đến khi người nọ ngăn Liễu Quý bạch lại, An Hân mới nhìn rõ, người đến là một người đàn ông mặc âu phục, chỉ nhìn vào tây trang sẽ không khó khăn phát hiện ra phục trang này rất đắt tiền. Chỉ bất quá người nọ cũng không hề hay biết, xe dừng lại đã treo người vào cửa sổ tay lái: "Quý Bạch, cậu mất hứng cũng không thể tắt điện thoại vậy chứ..."

Liễu Quý Bạch lười giải thích chỉ là hừ một tiếng, người đàn ông mặc âu phục mặt như trái khổ qua nói: "Cậu tính đi như vậy thật đó hả? Trên lầu làm sao bây giờ?"

Liễu Quý Bạch không chút nghĩ ngợi nói: "Cậu lấy lý do gì đại đi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì."

"Cái gì mà lấy đại lý do!" Người đàn ông mặc âu phục tức giận, "Tôi nói cậu bị tiêu chảy tới trời long đất lở được xe cứu thương đưa đi rồi nha!"

"Đi." Liễu Quý Bạch mặc kệ người kia, nhìn qua An Hân vẫy vẫy tay, An Hân nháy mắt có chút do dự nhưng chính mình bước nhanh về phía trước, "Anh Liễu, anh vội thì cứ đi đi, em có thể..."

"Lên xe." Liễu Quý Bạch dùng hai chữ ngắn gọn cắt đứt lời nói của An Hân.

"Ai?" Người kia theo đường nhìn của Liễu Quý bạch mới phát hiện ra An Hân, "Ai vậy?"

An Hân vội vàng tự giới thiệu: "Em, em là An Hân, là đàn em của anh Liễu."

"Hử? Đàn em?" Người kia nhíu nhíu mày, chăm chú quan sát An Hân.

Liễu Quý Bạch đợi nửa ngày không chịu được nữa, mở dây an toàn của mình nhoài người mở cửa cho cậu, "Lên xe đi."

"Dạ, dạ." An Hân không dám do dự, nhanh chân mở cửa xe ngồi vào.

Liễu Quý Bạch lúc này mới thắt dây an toàn của chính mình, khởi động xe muốn lái đi. Người đàn ông mặc tây trang vừa nhìn thấy, bật người về phía trước bắt được tay lái, mặt thảm thương nói: "Chờ một chút! Quý Bạch, cậu mà cứ đi như vậy là tôi đành phải nói thật đấy!"

"Ok." Liễu Quý Bạch thoải mái đáp, hơn nữa tuyệt đối là hoàn toàn thật lòng. Người đàn ông mặt âu phục vẫn muốn nói tiếp gì đó, Liễu Quý Bạch đã hết sức chịu đựng, anh trực tiếp đẩy ra một chưởng đè lại người kia đẩy đi ra khỏi cửa sổ, người đàn ông không đề phòng đột nhiên bị đẩy lùi đến vài bước, vất vả lắm mới không ngã sấp xuống đất, bình tĩnh trở lại đã phát hiện xe Liễu Quý Bạch đã đi thật xa, rất nhanh đến cửa chính gần đường lớn.

An Hân rất là lo lắng quay đầu nhìn lại, thế nhưng sắc trời đen như mực, mặc dù cậu đem mắt mình nhíu thành một đường cũng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo một mảnh.

An Hân lo lắng nói: "Anh, anh cứ như thế mà đi, thật là không có chuyện gì chứ?"

"Không sao."

Liễu Quý Bạch vẻ mặt không muốn nhiều lời, An Hân cũng không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi ở vị trí phó lái, nhìn cây cổ thụ ven đường cây tới cây đi. Dọc đường, hai người cũng không nói gì, trong xe quá mức yên tĩnh, hầu như có thể nghe được thanh âm ong ong của động cơ.

Khu vực này ngoài nhà hàng sang trọng và những cảnh đẹp trên núi, không có bất cứ phương tiện gia thông công cộng nào, cũng không có taxi đến nơi này đợi khác, nếu thật sự muốn bắt xe, nhất định phải hẹn giờ trước để xe quay lại. Nếu như không phải trùng hợp gặp được Liễu Quý Bạch, An Hân chỉ sợ phải cuốc bộ tận ba tiếng đồng hồ xuống núi, tới khu vực thành thị xem có taxi hay xe bus hay không. Nếu như xui rủi gì đó, chỉ sợ phải đến hừng đông An Hân mới về được nhà.

Lúc trước cãi nhau, An Hân bị chuyển hướng chú ý, hiện giờ bình tĩnh trở lại, hồ ly tinh và những thứ râu ria ngoài kia ùa về trong đầu.

Sinh nhật hàng năm đều là Ngụy Hào đi ăn cùng cậu, An Hân vốn tưởng năm nay có chút khác biệt, bởi vì Ngụy Hào đã sai người tặng cậu hoa hồng, tuy rằng cậu một chút cũng không thích hoa hồng.

Đúng là năm nay quả có khác, Ngụy Hào ngay tại tiệc sinh nhật đã bỏ cậu mà đi, An Hân chưa từng thảm hại như vậy bao giờ.

An Hân dựa lưng vào ghê nghiêng đầu nhìn bóng đem đang phủ đầy ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng, bao nhiêu ý nghĩ khốn khổ đột nhiên kéo tới.

Nhà An Hân ở gần đầm Tích Thủy, mặc dù điểm ấy không ảnh hưởng đến việc lên lớp, nhưng mà lúc Liễu Qúy Bạch đi qua Tây Đan còn là bị kẹt đường một lát. Ở vùng đất Tây Đan này, bình thường lúc nào cũng đông đúc, không cần biết là có nghỉ lễ truyền thống hay nghỉ lễ phương Tây, miễn là dính chữ "lễ" thì người so với hàng hóa còn nhiều hơn. Nếu chẳng may bạn té ngã trên đường thì có thể kéo theo ba, bốn người cùng ngã. Hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì cả, nhưng chẳng hiểu sao lại người người nườm nượp. Xe đi tí chút là dừng, khiến cho An Hân tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy, An Hân cảm thấy bực mình, chẳng lẽ mai là ngày 1/6 nên hôm nay mọi người vui sớm? An Hân quay đầu nhìn Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch nhìn phía trước cũng không có ý tứ nói điều gì, điều này khiến An Hân cũng im lặng. Xe đi chậm chạm qua một giờ.

An Hân về đến nhà, cởi giày rồi thuận thế nằm thẳng lên sàn nhà. Từ trước vẫn nghĩ đèn quá mờ, hôm nay mới thấy mờ một chút thật ra cũng tốt; sàn nhà có chút lạnh, An Hân co người lại, cũng không nhớ tới quần áo mà cầm điện thoại nhắm mắt lại.

Lẽ ra hôm nay phải đến nhà Ngụy Hào, chẳng qua hiện tại Ngụy Hào nhất định đang cùng người tên Hà Nhiên kia ở cùng một chỗ, sớm quăng mình ra khỏi đầu.

An Hân từ từ nhắm mắt, vậy mà đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường. Thời gian cậu cùng Ngụy Hào quen nhau, cả người Ngụy Hào lúc nào cũng tản ra ý chí tiến thủ vươn lên, có chút cao ngạo ngang ngược, vẫn thích đùa giỡn trêu chọc người này người kia. Là người cao cao tự đại vậy, nhưng mỗi sáng lại đưa cậu đi ăn điểm tâm, mỗi giờ tan tầm lại cùng cậu về, cậu không có xe, y liền dứt khoát mỗi ngày đều đặn chở cậu.

Khi đó y nói, An Hân, anh thích em, em không thích anh anh vẫn thích em, em quen anh đi? Bản năng An Hân nhắc nhở cậu không được đáp ứng, nhưng lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Ngụy Hào luôn chê nhà An Hân quá nhỏ, đòi cậu chuyển đến ở chung, thế nhưng An Hân lại không muốn, dù hai ngươi yêu nhau say đắm nhưng vẫn "anh ở nhà anh, em ngủ nhà em", bất quá may mắn là bây giờ, An Hân cũng không vì Ngụy Hào có người mới mà phải dọn đồ ra đi.

Không biết qua bao lâu, điện thoại vẫn không có chút động tĩnh, An Hân rốt cuộc nhịn không được mà mở "Những cuộc gọi gần đây" của điện thoại, cuộc gọi gần nhất là của đàn anh Liễu, cuộc gọi thứ hai là của Ngụy Hào, mấy giờ trước gọi điện bảo cậu xuống lầu.

An Hân nhìn thấy hai chữ này, tim bỗng nhói đau. Cậu nằm thẳng một thân chữ đại, dang tay dang chân nhìn thẳng lên trần nhà, ánh đèn treo trên cao sáng lên một cái, khóe mặt như có chút gì đó xót xa.

Nếu cậu gửi tin nhắn chia tay cho y, có phải hay không y sẽ bất chấp Hà Nhiên mà chạy đến tìm cậu?

Ý niệm vừa vụt qua trong lòng, An Hân tự giễu nhếch mép cười, cũng không phải đàn bà con gái phải bày mấy trò cũ rích này để níu kéo người yêu. Bất quá, hay là chia tay thật đi. Cậu cũng không có khả năng chịu đựng thêm nữa. Lần này Ngụy Hào xem người này như bảo bối, cũng hay giúp cậu hết hy vọng mà buông tay.

Nhớ tới thân ảnh Ngụy Hào cẩn thận che chở cho Hà Nhiên, An Hân cả người như bị tạt nước đến lạnh tái toàn thân, tâm cũng lạnh đến hóa băng, tê buốt cắt da cắt thịt.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, đúng là từ Ngụy Hào, nội dung rất ngắn, nhưng từng chữ tựa như đao.

[Ngụy Hào: Chúng ta chia tay đi.]





Chương 3: Chia tay

[Ngụy Hào: Chúng ta chia tay đi.]

An Hân nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của mình. Tuy rằng cũng nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng bất ngờ như vậy, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.


An Hân khó khăn lắm mới soạn được một chứ "Được", thế nhưng ngón tay thế nào cũng không bấm được phím gửi đi. Bên kia Ngụy Hào chờ cũng thấy mệt mỏi, dĩ nhiên là trực tiếp gọi điện. An Hân nghe máy, phát hiện chính mình nghẹn ngào đến không thể phát ra âm thanh.

"An Hân, chúng ta, chúng ta chia tay đi." Ngụy Hào chỉ do dự trong nháy mắt thì trong tức khắc đã nói xong, bên cạnh lại có tiếng người cổ vũ.

Âm thanh của Ngụy Hào như một mũi thuốc độc thâm nhập da An Hân, rất sâu, rất đau, sau đó như là có vật gì đột nhiên chặn lại, khống chế phép thuật ở yếu hầu biến mất, tiếng nói cũng giành lại tự do, khôi phục bình thường. Cậu kinh ngạc phát hiện, cái mà vài năm nay cậu chờ đợi, dường như chính là những lời này.

"Được." An Hân nỗ lực làm cho thanh âm của mình trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi như không có một tia gợn sóng. Thua cái gì cũng có thể chỉ là không thể thua trận?

Lúc này, từ đầu bên kia, Hà Nhiên bỗng mở miệng: "Cậu đồng ý?"

Câu nói tràn ngập kinh ngạc này không phải Ngụy Hào nói ra, nhưng cũng thể hiện điều y đang nghĩ.

An Hân dễ dàng nhận ra giọng nói này, chợt hiểu rõ tất cả, thở phào nhẹ nhõm tự nói: "Ừ, chia tay đi, tôi cũng mệt mỏi rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

Cứ như vậy là câu trả lời ngoài dự đoán, Ngụy Hào và An Nhiên đều ngây ngẩn cả người.

Hà Nhiên đã sớm biết sự có mặt của An Nhiên, thế nên cực kỳ ghét cậu. Hôm nay hắn tới cũng không phải ngẫu nhiên, thấy sắc mặt An Hân thay đổi, hắn rất là vui sướng. Náo loạn cả đêm, rôt cuộc Ngụy Hào cũng đồng ý chia tay với An Hân ngay lập tức. Vốn hắn vẫn mong chờ An Hân sẽ một khóc hai nháo dọa dẫm tự tử, say đó hắn sẽ bên cạnh ra sức nhổ cỏ tận gốc, thế nhưng An Hân lại bình tĩnh thoải mái đồng ý nhanh như vậy, lại làm hắn có cảm giác gì đó không nói nên lời.

Về phần Ngụy Hào, An Hân cứ bình tĩnh như vậy làm y có chút lo lắng, đáy lòng mơ hồ sinh ra một tia hối tiếc, sao lúc trước lại thoải mái đồng ý với yêu cầu của Hà Nhiên?

Bất quá Ngụy Hào tự nhận hiểu rõ An Hân cực kỳ, y biết An Hân rất thương y, lại nhẹ dạ, đồng ý chia tay như vậy bất quá cũng là chỉ giận dỗi mà thôi. Tạm cho chuyện bọn họ đã xong xuôi, chỉ cần sau đó chờ cậu hết giận, lạt mềm buộc chặt nói lời xin lỗi, cậu thế nào cũng sẽ điên cuồng vui mừng nhớ ra còn có y bên cạnh.

Ngụy Hào quả thực vẫn còn lưu luyến An Hân, thế những cũng không phải tình yêu cuồng nhiệt như những ngày đầu năm ấy, luôn để An Hân trong lòng. Hà Nhiên bé nhỏ là Ngụy Hào khổ sở tìm đủ mọi cách mới theo đuổi được, y nghĩ y và An Hân chẳng cách nào chia tay, bây giờ làm cho Hà Nhiên hài lòng mới là đúng.

Đầu óc đã nghĩ ra bao nhiêu cách giải quyết, bao nhiêu ảo não cũng bị Ngụy Hào quăng tới chín tầng mây. Nhìn Hà Nhiên đang ngó mình chăm chăm, Ngụy Hào lập tức nhào tới vui vui vẻ vẻ ôm hắn vào phòng ngủ. Chuyện của An Hân, từ từ tính sau vậy.

Thế nhưng, năm năm tình cảm nói bỏ là bỏ như vậy được sao? An Hân nói ra thì dễ như vậy, nhưng treo điện thoại đầu óc đúng trống rỗng. Cậu nhìn thời gian cuộc gọi kia của Ngụy Hào, đã qua 12h.

An Hân vừa chán nản, lại vừa có chút may mắn, may là... không phải bị bỏ rơi vào ngày sinh nhật.

Lòng An Hân càng ngày càng buồn bã, hoảng hoảng hốt hốt không biết lúc nãy mình có đúng hay không đã trả lời sai, chờ cậu hoàn hồn thì đã nghe điện thoại được nối, một thanh âm trầm thấp có chút ngái ngủ khàn khàn khi bị đánh thức vang lên: "Alô?"

"Em..." An Hân trong lòng giật mình, lúc này mới phát hiện mình đã vô tình gọi điện cho ai, cậu vừa cúi đầu nhìn, ba chữ thật lớn "Liễu Quý Bạch" hiện ra, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh.

Hai bên đều nhất thời im lặng, chẳng hiểu vì sao lại gọi điện, cho dù là chuông gió ban đêm cũng phải có vài tiếng ồ ồ gì đó chứ.

Liễu Quý Bạch ban đầu những tưởng là Tôn Tiếu Vũ lại gọi đến quấy rầy, cau mày muốn gắt giọng, thế nhưng nhìn tên được hiển thị trên màn hình vội dừng lại, thuận tiện mở đèn, ngồi xuống hỏi: "An Hân? Làm sao vậy?"

Thường ngày, Liễu Quý Bạch luôn gây cho người khác một loại cảm giác lạnh lẽo khó gần, mặc dù đứng về khía cạnh con người, Liễu Quý Bạch đều giống như những người khác tồn tại bình thường. Thế nhưng lúc này không thấy mặt, cũng không thấy thái độ của anh, chỉ là một thanh âm trầm thấp dịu dàng, mang theo một tia quan tâm, bỗng làm An Hân mũi đau xót, nghĩ chính mình đặc biệt tủi thân.

"An Hân? Là em à?"

"Dạ, là em... Em bị người ta bỏ..." Nói xong lời này bỗng nhiên An Hân nhịn không được nữa tức thì khóc lên, nước mắt lách cách rơi xuống, ngựa như có tảng đá thật nặng, hết lần này đến lần khác không tìm được ngọn nguồn vết thương.

An Hân nghĩ chính mình thật ra không nên khóc, rõ ràng say đó không bao giờ... nhìn người kia cùng người khác một chỗ rồi len lén khổ sở, rõ ràng không bao giờ người kia có khả năng mang đến thương tổn cho cậu nữa, rõ ràng là đã được giải thoát rồi, thế nhưng vì sao lại đau khổ đến vậy...

Đầu dây bên kia Liễu Quý Bạch vẫn không nói gì, trong phút chốc An Hân cũng quên mất mình đang cùng người khác gọi điện, chờ cậu khóc xong rồi, phát tiết xong rồi, mới phát hiện tay mình vẫn còn cầm điện thoại, chết tiệt hơn nữa là còn trong cuộc gọi cho người khác.

Tức giận trôi qua, hiện tại An Hân đã thanh tỉnh, mong ước làm sao Liễu Quý Bạch ngại cậu phiền đã sớm tắt điện thoại, không nghe cậu gào khóc thảm thiết.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, An Hân bên này ngừng khóc, bên kia Liễu Quý Bạch nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."

Mất mặt chuyện đã làm, cậu cũng không có cây gậy ký ức, vung lên một trưỡng khiến người ta có thể quên đi những thứ đã qua, vì vậy chỉ có thể xấu hổ ân hận: "Xin lỗi, quấy rầy anh rồi."

"Ừ." Thanh âm Liễu Quý Bạch tuy chỉ có một chữ, nhưng đã tạo ra cảm giác ôn nhu.

"Cái kia... em nhất thời tâm tình không khống chế được, làm anh chê cười."

"Ừ." Lần này Liễu Quý Bạch tự nhiên nói như vậy, An Hân có chút chống đỡ không nổi nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật anh có thể treo điện thoại mà."

Bất quá dù giọng điệu của An Hân rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh, Liễu Quý Bạch cũng đã nghe được, thuận miệng lên tiếng "Ừ."

"Hôm qua vốn là sinh nhật của em, không nghĩ tới lại là tiệc chia tay, bị tình địch hắt một ly rượu, còn bị bỏ rơi ơ nơi hẻo lánh. Chuyện chia tay lẽ ra phải là em nói, không nghĩ tới tên điên kia dám đoạt mất! Tức chết em! A a, nói ra quả nhiên thoải mái! Đàn anh, cảm ơn anh đã chở em về, cũng cảm ơn anh đã nghe em khóc cả nửa ngày."

Căm giận xong, An Hân thốt ra một câu như vậy. Nếu không nói ra, ngực cậu sẽ ứ nghẹn đến chết mất, nếu như mặc kệ cậu nói gì Liễu Quý Bạch cũng nghe, vậy cậu cũng chẳng cần cố kỵ

"Ừ." Liễu Quý Bạch ngàn năm như một, chỉ là lần này trong thanh âm phảng phất mang theo ý cười.

An Hân vừa nghe nhịn không được trợn tròn mắt: "Đàn anh, anh dùng chế độ tự động trả lời đúng không?"

"Haha," lần này Liễu Quý Bạch thực sự nở nụ cười, ngắn gọn trả lời: "Không."

An Hân rốt cuộc nghe được một từ khác của Liễu Quý Bạch ngoài "Ừ" quả thật dở khóc dở cười. Tuy rằng Liễu Quý Bạch từ đầu tới đuôi tuy rằng chưa nói gì, thế nhưng tâm An Hân không hiểu vì sao phục hồi không ít.

"Em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ sớm đi nha. Gặp lại anh sau."

"Ừ," Liễu Quý bạch lên tiếng, ngay khi An Hân đang định cúp máy, giọng nói của Liễu Quý Bạch lại nhẹ nhàng truyền ra, "Đi ngủ thì lấy khăn lạnh đắp lên mắt, nếu không ngày mai mắt lại sưng lên. Với lại nếu nhà có viên ngậm thông cổ thì ngậm một viên, sau này khóc thì cũng đừng dùng sức quá, cuống họng sẽ bị thương tổn."

Nghe Liễu Quý Bạch nhắc nhở, An Hân mới phát hiện cổ họng chính mình quả nhiên đã khàn khàn, xem ra lúc nãy Liễu Quý Bạch thật sự luôn nghe máy, vẫn còn khuyên cậu về sau đừng gắng sức khi khóc như vậy nữa... An Hân chưa từng thấy xấu hổ như vậy, ngay cả tai cũng bị thiêu nóng, nói không nên lời.

May mà Liễu Quý Bạch cũng không trong mong An Hân nói cái gì, "Tôi ngủ trước đây, ngày mai còn phải đi làm nữa. Em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Liễu Quý Bạch nói xong thì dứt khoát ngắt máy, An Hân sau khi chia tay lâm vào cảnh đau buồn hết sức, chìm đắm trong sự khổ sở, chỉ hận là không thể đào cái hố chôn giấu lòng mình trong đó. Đương nhiên cũng không phải là An Hân muốn tự sát mà chỉ nghĩ đến cảnh không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa.

Ban đầu An Hân đúng là sự định sau này tuyệt đối không liên lạc với Liễu Quý Bạch, nếu như trên đường gặp cũng lập tức trốn đi, dù nhảy vào thùng tác cũng quyết không thể gặp lại người ta gây mất mặt. Bất quá chờ An Hân rửa mặt xong xuôi, ngậm "hàm phiến", một tay đắp khăn lạnh vào mắt, trong khoản thời gian ngắn, An Hân đột nhiên sửa lại chủ ý, nếu như thật có thể đụng phải, chắc chắn phải bắt chuyện.

[Đàn anh Liễu: Người cũng đã qua đời, nén bi thương.]

Tám chữ, không độc. Nếu như An Hân không giải thích được ý tứ Liễu Quý Bạch, cậu lại sẽ cho rằng Liễu Quý Bạch lại dùng sai chữ, dù rằng không phải không thể như vậy. Tưởng tượng Ngụy Hào "đã qua đời", nằm tron quan tài, An Hân không kìm được mà cười phá lên, cậu tình nguyện nghĩ Liễu Quý Bạch chính là ám chỉ ý này.

Lời này của Liễu Quý Bạch quả là độc, khuyên cũng thật là độc, chính xác là "người chết", trong lòng cậu, Ngụy Hào cũng đã là chết đi.

Vừa vặn lúc này, điện thoại lại reo lên, An Hân nhìn người gửi đúng là Ngụy Hào, do dự trong nháy mắt thì trực tiếp xóa bỏ, sau đó hồi âm cho Liễu Quý Bạch.

[An Hân: cảm ơn đàn anh, em biết mà.]

Lần này Liễu Quý Bạch không có hồi âm.

Ngụy Hào lại gửi tin nhắn. An Hân vẫn không nhìn qua, trực tiếp tắt máy.




Chương 4: Từ chức

Con người ta đôi khi có thể lặp lại những sai lầm, nhưng có những việc chỉ cần sai một lần thì ngay cả cơ hội để làm lại cũng không có.

Ngụy Hào biết An Hân tức giận, nhưng y cũng không để ý, thậm chí còn cho rằng đương nhiên An Hân hết giận sẽ tha thứ cho y.


Sở dĩ, khi không nhận được hồi âm từ An Hân, biết An Hân cáu kỉnh giận dỗi, cũng không quá quan tâm, chỉ là tiếp tục gửi mấy tin nhắn xin lỗi mà thôi; sáng sớm y lại bị Hà Nhiên cuốn lấy, thời gian gọi điện cho An Hân cũng không có, chỉ một lát nữa đến nhà xuất bản sẽ gặp nhau, y cũng không thèm suy nghĩ nhiều; nhưng khi đến nơi lại ngoài ý muốn phát hiện An Hân không có mặt, y thậm chí đã có một chút ảo não, y vẫn cho rằng chuyện công việc và tình cảm phải rạch ròi với nhau, không nên để ảnh hưởng đến công tác. Mà khi bước vào phòng làm việc, thấy đơn từ chức để trên bàn, trong lòng có chút hoảng loạn, An Hân chưa bao giờ mang chuyện công việc ra đùa.

Đơn từ chức viết rất đúng quy phạm, chữ viết rất tinh tế, nhưng Ngụy Hào căn bản không để ý, hắn nhìn đến phần tên "An Hân", trong nháy mắt lòng phát ra một trận hỏa vô danh. Ngụy Hào nỗ lực ngăn chặn cơn giận, mặt mày âm trầm gọi điện cho An Hân, bên kia chỉ có giọng nữ lạnh như băng trả lời đều đều: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Ngụy Hào vò đơn từ chức thành một cục hung hăng ném vào thùng rác, một phát đá bay khỏi cửa, nổi giận đùng đùng hướng phòng Tài Vụ mà đi. Được! An Hân em lại dám bỏ việc mà giận lẫy với anh đúng không? Anh sẽ khiến cho em phải khóc lóc trở về mà cầu xin!

Ngụy Hào đen mặt, mỗi chân tơ kẽ tóc đều phảng phất như chìm đắm vào biển cả giận dữ, sợ đến nỗi bao nhiêu người trên đường đi chạy trốn không còn một mống. Trưởng phòng Tài Vụ nhìn y càng ngày càng tới gần, sợ đến toát mồ hôi hột, nỗ lực suy nghĩ xem mình đã đắc tội với "Thái tử điện hạ" lúc nào.

"Ngừng phát tiền lương cho An Hân cho tôi!" Ngụy Hào trừng mắt với trưởng phòng, hung dữ nói.

Trưởng phòng Tài Vụ rụt rụt cổ, nhu nhược hỏi thăm: "Biên tập An bị sa thải rồi?"

Ngụy Hào sửng sốt một chút, lập tức tàn bạo trả lời: "Tạm thời bị cách chức! Lương tháng trước mai trả đúng không? Không cần phát cho cậu ta!"

"Vâng, thế nhưng, nói như vậy..."

"Không có nhưng nhị gì cả!" Ngụy Hào tức giận rít gào: "Tất cả tiền lương đều ngừng! Một đồng cũng không phát! Nếu cậu ta có ý kiến bảo đến tìm tôi!"

Trưởng phòng Tài Vụ vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp, đến khi nghe Ngụy Hào hét ra lửa thì bao nhiêu đạo đức cũng chạy biến mất, liên tục nói: "Vâng, vâng, tôi đã biết."

"Hừ!" Ngụy Hào nổi giận đùng đùng tựa như gió lướt đi.

Nhân viên phòng Tài Vụ thấy cơn lốc đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm. Biên tập An tính tình tốt, công tác lại đặc biệt chăm chỉ, nổi danh toàn nhà xuất bản, không biết cậu ta làm thế nào lại đắc tội Ngụy Hào? Trưởng phòng Tài Vụ mặc dù có điểm thương xót với cậu, bất quá người ta là con trai của Tổng giám đốc nha, tương lai lại là Tổng giám đốc nữa đó, y nói không thể không nghe, vậy nên phòng Tài Vụ nhanh chóng sai người đem mọi chuyện sắp xếp.

Ngụy Hào tính toán, không quá ba ngày An Hân khẳng định sẽ đến tìm y, đến lúc đó y sẽ "đại nhân đại lượng" mà tha thứ cho cậu. Nghĩ vậy, lòng Ngụy hào thoải mái đi không ít.

Mà hôm nay tới gần buổi trưa, trên đường Tuyên Võ Tây Môn, An Hân đang mặc một cái áo thun rộng rãi mát mẻ, kéo vali đi vào trung tâm điện thoại di động.

"Chị ơi, phiền chị quá, em muốn mua sim mới."

Chốc lát sau, An Hân đổi số mới vào, nhìn sim cũ trong tay, quả nhiên ngực có chút đau đớn, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Ngụy Hào, vĩnh biệt."

Sau đó không do dự mà ném vào thùng rác, xoay người rời đi.

Ngoại trừ Ngụy Hào, những số khác từ sim cũ An Hân đều chuyển qua sim mới, chuyện đầu tiên cậu làm là tìm số Đinh Mão Mão, gọi cho hắn.

"Mão Mão, tớ là Tiểu Hân đây."

"Tiểu Hân?! Sao lại đổi số rồi? Vậy là hôm qua bao nhiêu tin nhắn tớ gửi cậu đều như muối bỏ biển! Cậu đổi số sao không nói trước với tớ hả?" Đinh Mão Mão tràn đầy khó chịu, giọng nói của hắn vô cùng non nớt, nghe cứ như là vị thành niên, nhưng thật ra hắn so với An Hân còn lớn hơn mấy tháng.

"Ách... Tớ vừa mới đổi thôi àh..." An Hân ấp úng, "Nè, Mão Mão, tớ có chút phiền phức, ở nhờ nhà cậu mấy tháng được không?"

An Hân và Đinh Mão Mão ngay từ thời bé con đã đều bị xếp vào loại nghịch ngợm quậy phá, cả hai lớn lên cùng nhau, quan hệ cực kỳ thân thiết, chỉ là sau đó vì công việc bộn bề, hơn nữa Đinh Mão Mão lại đặc biệt chán ghét Ngụy Hào, hai người tuy vẫn giữ liên lạc, nhưng số lần gặp nhau lại ít đến thảm thương, đặc biệt là hai năm gần đây. Hôm nay An Hân không dám về nhà ba mẹ, người đầu tiên nghĩ tới tất nhiên phải là Đinh Mão Mão.

Chỉ là Đinh Mão Mão vừa nghe, giọng đã có chút phiền muộn: "Thật ra là không thành vấn đề, nhưng mà hôm qua tớ vừa nhận được "thánh chỉ", tới chi nhánh công ty ở Thâm Quyến công tác, đó, tớ vừa ở nhà hàng ra, nhanh nhất cũng tháng sau mới về."

An Hân đầu đầy hắc tuyến nói: "Không phải vậy chứ..."

"Đúng vậy!" Đinh Mão Mão tủi thân cực kỳ, "Hôm qua gọi điện trước là chúc mừng sinh nhật cậu, sau là thông báo hôm nay tớ đi công tác. Cậu hôm qua vội vàng "hai người một thế giới" với Ngụy thái tử chứ gì? Hừ! Lá gan không nhỏ, tin nhắn của đại gia đây mà cũng không nhìn qua một cái!"

"A, a..." An Hân cười gượng hai tiếng, hôm qua nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng, ở cùng một chỗ với Ngụy Hào, chính xác là chưa từng nhìn qua, thầm nghĩ buổi tối về xem rồi gửi tin nhắn cảm ơn một thể, không ngờ tối muộn mọi chuyện lại biến thành như vậy, cậu còn sức đâu mà nhìn qua đống tin nhắn đó.

"Cười ngu gì vậy hả, xảy ra chuyện gì? Cậu phá sụp phòng rồi sao? Sáng nay đâu có nghe nói Bắc Kinh bị động đất." Đinh Mão Mão vui đùa cười nói. "Hơn nữa phòng bị hỏng thì cũng nên tìm "Kiến nam xuân" của nhà cậu rồi một bước lên mây vào ở nhà lớn chứ. Ở cạnh cậu lâu như vậy, ngoài chuyện lãng phí tuổi trẻ của cậu ra, hắn còn làm gì được nữa sao?"

"Biến đi! Phòng nhà cậu hư thì có!" An Hân tứ giận nói, "Tớ với cái tên "Kiến nam xuân" kia chia tay rồi, sợ hắn trả đũa nên tớ phải đi tị nạn đây."

"Kiến nam xuân" là biệt danh Đinh Mão Mão đặt cho Ngụy hào, Đinh Mão Mão từ trước đến nay luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, luôn cố tình làm trò trước mặt Ngụy Hào, nhiều lần khiến hai người suýt nữa thì đánh nhau đổ máu. An Hân luôn một lòng bảo vệ Ngụy Hào, mỗi lần nghe hắn kêu y như vậy đều có chút bực mình mất hứng, hôm nay từ miệng An Hân lại nghe được một từ như thế, Đinh Mão Mão sửng sốt mất ba giây mới khỏi khiếp sợ mà phục hồi tinh thần.

"Cậu,.. hai người chia tay? Là cậu đá hắn?" Đinh mão Mão có chút không thể tin được, nói liên tục đến nửa ngày, càng nói lại càng đắc ý, "Dĩ nhiên là cậu phải đá "Kiến nam xuân" chết bầm đó rồi! Ha ha ha ha! An Hân! Rốt cuộc cậu cũng đã trở lại thành một chàng trai trẻ độc thân!"

An Hân tâm đang không yên, nghe Đinh Mão Mão nói vậy nhất thời chột dạ tới cực điểm. Cậu biết rằng, cậu bị Ngụy Hào bỏ, không thể nói xấu y.

An Hân yếu ớt do dự muốn đem sự thật nói ra: "Thật ra..."

"Tiểu Hân, chỉ bằng sự tiến bộ này của ngươi, đại gia ta cũng đã có thể cho ngươi một chỗ trú chân trong những ngày mưa gió sắp tới rồi!" Đinh Mão Mão hào hiệp nói, "Nhưng mà chìa khóa tớ cầm theo rồi. Biết vậy trước đây đánh cho cậu một bộ. Giờ tớ lập tức trở về đưa cậu."

"Đừng! Thần kinh hả? Vé máy bay mắc lắm, tớ cũng không có trả tiền cho cậu đâu!" An Hân vội vàng nói, lại nghe trong điện thoại truyền đến tiếng cửa đóng và vali được kéo, An Hân ngay lập tức biết Đinh Mão Mão nói được làm được, chắc chắn là sẽ quay về đưa chìa khó cho cậu.

"Xời, đồ keo kiệt!" Đinh Mão Mão cũng không thèm để ý, "Được, đại gia ta sẽ tự thân vận động được chưa? Miễn là sau này phải mời ta ăn mỗi ngày là được, Little Sheep, Pizza Hut, hải sản gì gì đó vân vân và vân vân ngày đêm không được than thở là tốt rồi."

[ Little Sheep Group là một chuỗi nhà hàng chuyên bán lẩu được thành lập năm 1999 ở khu vực Nội Mông, Trung Quốc, có hơn 300 nhà hàng trên toàn thế giới]

"Chết đi! Ăn cho chết cái mặt mập của cậu đi!" An Hân cười rộ lên, trong lòng cảm động không thôi, ngoài miệng lại nói: "Tớ nói cậu cũng đừng có manh động vậy nha, không nói vé máy bay, nếu cậu đùng đùng bỏ việc về đây như vậy không phải là chết dưới tay sếp sao!"

"Ack..." Nhắc tới vị đại ca mặt đen hung ác kia, lông mày Đinh Mão Mão lập tức nhíu lại, nhất thời lưỡng lự.

"Được rồi, cậu cứ làm việc cho tốt đi, tớ sẽ nghĩ cách khác."

Đinh Mão Mão yếu ớt nói: ""Hay tớ nói với ba mẹ tớ một tiếng, cậu qua nhà tớ ở? Dù gì hồi bé cũng hay qua, mọi người cũng quen mà, cả nhà còn bảo tớ gọi cậu về nhà ăn cơm."

"Không được," An Hân vội vàng từ chối: "Nhà cậu xa nhà tớ lắm hử, còn đi chung một cái cổng, cửa sổ còn đối nhau, tớ cũng không có can đảm mạo hiểm vậy đâu!"

"Không ra khỏi nhà là được mà? Cậu bị phát hiện hơn cả năm rồi, ba mẹ cậu cũng sớm chấp nhận rồi?" Đinh Mão Mão khuyên nhủ.

"Thôi đừng nói, không thể đoán được ba mẹ tớ sẽ làm gì đâu!" An Hân lòng còn hoảng hốt nói: "Tháng trước là sinh nhật ba tớ đó, tớ nghĩ mọi người cũng nguôi giận rồi nên quay trở về. Cậu đoán sao? Thím tớ vừa mở cửa, còn chưa bước vào nha, chỉ thấy mẹ tớ cầm dao chặt thịt đằng đằng sát khí đi ra. Tớ sợ đến nỗi bỏ chạy thật xa, thật xa vẫn tưởng thấy dao chặt thịt bay qua bay lại! Nếu không chạy kịp, chắc chắn là tớ đã anh dũng hy sinh!"

"Há há, thật hay giả?" Đinh Mão Mão nhịn không được mà cười rộ lên, " Hahaha, dì còn có thể phi đao ư?"

"Phi đao cái khỉ, người ta Lý Tầm Hoan phi đao, còn mẹ tớ phi dao chặt thịt thì có!" An Hân tức giận, "Thôi, không nhiều lời với cậu nữa, tớ treo máy đây."

"Cậu tìm phòng ở tạm, trước hết cứ ở đâu đó một tháng, chờ tớ về bàn lại." Đnh Mão Mão nói.

"Ừ."

Tắt điện thoại, An Hân lại bắt đầu buồn bã. Ngoại trừ Đinh Mão Mão, cậu cũng chẳng còn người bạn nào, chứ đừng nói đến có thể ở tạm nhà ai đó, lúc này chắc chắn chỉ có thể thuê chỗ ở thôi.

Đến khi An Hân tìm thấy một chuyên viên môi giới bất động sản, nhìn giá thuê nhà mà lòng cậu lại đau, ở cùng người lạ thì không an toàn, còn thuê phòng đơn thì thấp nhất phải trên hai nghìn một tháng, không gồm điện nước, nhà cũng không không có đồ dùng sẵn.

Sáng sớm mở máy chuyển số An Hân đọc được một tin nhắn của nhân viên phòng Tài Vụ, cậu ta đem chuyện Ngụy Hào chặn lương của An Hân mà thêm mắm dặm muối nói cho trơn tru, sẵn tiện còn muốn tám chuyện để lê la. An Hân lúc đó vẫn đặc biệt khí phách mà nghĩ, không phải chỉ có mấy ngàn đồng thôi sao, ta đây từ bỏ!

Bất quá hiện tại trái tim An Hân đều muốn rơi lệ, cậu khổ khổ cực cực làm việc cả một tháng, đồ tư bản chủ nghĩa độc ác "Kiến nam xuân" chết bầm, dám tư thù cá nhân trừ tiền của ta!

Đáng tiếc, phòng cho thuê vẫn là chuyện phải giải quyết bây giờ. An Hân yên lặng nhìn chuyên viên môi giới, đang nghĩ hay là ra thuê ở vùng ngoại thành, chợt nghe một thanh âm xa lạ cách đó không xa đang kích động gào to mà quay lại: "A? Kia không phải đàn em sao?"



Chương 5: Liễu Quý Bạch

Có đôi khi duyên phận là thứ không thể đoán trước được, rõ ràng hai người đều sống cùng một thành phố, nhưng tám năm lại không gặp một lần, rồi ngày nọ tình cờ gặp nhau, thì dù là tại ngã tư đường cũng sẽ có thể gặp lại.

"A? Kia không phải đàn em sao?"


An Hân quay lại thì thấy Liễu Quý Bạch, mà hiển nhiên là Liễu Quý Bạch cũng vừa thấy An Hân, câu nói kia là do người bên cạnh nói, chính là người chặn xe tối qua.

Hai người đi ra từ bên cạnh tòa nhà văn phòng đi ra, An Hân mới vừa nhấc chân, người đàn ông kia đã hai bước tiến lên trước mặt cậu, nhiệt tình giới thiệu: "Chào em, hôm qua vì Quý Bạch trốn so với thỏ còn nhanh hơn nên anh chưa kịp giới thiệu, anh là Tôn Tiếu Vũ, cũng là đàn anh của em nha."

Tôn Tiếu Vũ? Hội phó hội học sinh? Không phải nghe nói anh ta đi Mỹ sao, sao lại ở đây?

An Hân bỗng nhiên nghĩ có chút lóa mắt, chăm chú nói: "Chào anh, em là An Hân."

"Ừ, ừ, hôm qua em nói rồi." Tôn Tiếu Vũ thõa mãn gật đầu, nhìn An Hân từ trên xuống dưới, hiếu kỳ hỏi thăm: "Em đi tìm phòng sao?"

"Dạ, đúng rồi." An Hân có chút xấu hổ, "Nhưng mà tiền thuê phòng ở đây mắc quá, em định đi mấy quận ngoại thành xem sao."

Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, bỗng nhiên cau mày hỏi: "Không phải là em chạy ra khỏi nhà từ đêm qua tới giờ chứ?"

"Cái gì? Bỏ nhà ra đi!" Tôn Tiếu Vũ khiếp sợ nói.

"Không phải, không phải, không phải em trốn nhà đi." An Hân vội vàng giải thích, "Đúng là sáng sớm hôm nay mới đi, nhà cũ không ở được nữa, thật ra là em định đi tìm một người bạn, nhưng mà không ngờ cậu ấy đi công tác, tháng sau mới về, nên em phải đi kiếm phòng ở tạm một tháng."

"Ở một tháng thôi á?" Tôn Tiếu Vũ nói, "Chắc là sẽ rất khó kiếm nha, em đừng nói với người ta chỉ thuê một tháng, nếu không chắc chắn không ai cho em thuê đâu."

"Dạ, em biết rồi, cảm ơn anh nhắc nhở." An Hân cảm kích nói.

"Tôi nhớ... Nhà cậu cũng ở Bắc Kinh, sao lại..." Liễu Quý Bạch gặp ánh mắt An Hân lóe lên, nói được nửa chừng thì dừng lại.

Tôn Tiếu Vũ lập tức tiến lên tiếp lời: "Em cũng ở Bắc Kinh? Vậy sao không về nhà? Sao lại phải mướn phòng? Nhiều tiền quá xài không hết hở?"

An Hân hô hấp cứng lại, ấp úng nói: "Nhà của em... đúng là ở Bắc Kinh. Nhưng mà, vì một nguyên nhân... nên em bị đuổi khỏi nhà, không về được... haha"

An Hân xấu hổ cười, Liễu Quý Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Tiếu Vũ, Tôn Tiếu Vũ oan ức, bất mãn nói: "Trừng tôi làm chi, có gì đâu! Tôi không cẩn thận cũng bị ông già bảo thủ đuổi ra khỏi nhà còn gì!"

"Hóa ra cậu nghĩ chuyện đó vinh quang lắm sao?" Liễu Quý Bạch mỉa mai cười nói.

"Ách... vinh quang con khỉ," Tôn Tiếu Vũ bị Liễu Quý Bạch làm nghẹn họng, phẫn nỗ nói: "Ông cụ cũng quá là tàn nhẫn, còn bắt tôi trả lại tiền! Tôi mỗi ngày khổ sở chả khác gì con cún, kết quả là chẳng có gì trong tay! Rất là khổ tâm mà, hu hu hu..."

Tôn Tiếu Vũ trước ô ô sau nhào tới vai Liễu Quý Bạch giả khóc.

"Dừng." Liễu Quý Bạch nhanh tay lẹ mắt không chút nể nang một phát đẩy hắn ra xa, đứng một bên lạnh nhạt nói: "Đàn ông giả bộ khóc lóc cái gì, bớt buồn nôn đi."

"Xì," Tôn Tiếu Vũ khinh bỉ lườm Liễu Quý Bạch một cái, xoay người ôm lấy An Hân: "Đàn em àh, anh với em nói, không có gì xấu hổ, bị đuổi ra khỏi nhà mới chính thức trưởng thành! Không giống như ai kia, ở nhà giả dạng làm bé cưng ngoan ngoãn."

An Hân không biết nói gì, cười "ha ha" vài tiếng lấy lệ.

Liễu Quý Bạch cũng hừ một tiến trong họng, Tôn Tiếu Vũ kỳ lạ giương mắt nhìn lại, nhìn mãi không hiểu Liễu Quý Bạch là ý, ba người cứ đứng thế nữa ngày không ai nói gì, không khí bỗng dưng nhạt thếch.

Tôn Tiếu Vũ cười gượng mấy tiếng, thả An Hân ra, ai ngờ Liễu Quý Bạch nhíu nhíu mi mở mii\ệng sắc như dao mới mài: "Nói tiếp ha, mấy người quỳ gối khóc lóc cả ngày xin vào nhà mới là đàn ông."

Mặt Tôn Tiếu Vũ lập tức đỏ bừng, khí thế nói: "Liễu Quý Bạch! Cậu đừng có vội lên mặt, ai khóc cả ngày? Vớ va vớ vẩn!"

"Ừ, là tôi nói bậy." Liễu Quý Bạch gật gật đầu, thanh âm không nghe ra một tia tán thành nào, hoàn toàn nói cho có lệ.

"Liễu Quý Bạch!" Tôn Tiếu Vũ bực mình, hắn hận nhất là mấy câu nhẹ nhàng êm ái này trả lời, chả có tí thành khẩn nào cả.

Hai người cứ cậu cậu tôi tôi cãi qua cãi lại, An Hân bên cạnh ngày càng lúng túng, "Cái kia... Không còn sớm nữa, em phải đi tìm phòng..."

Tôn Tiếu Vũ nghe vậy quay lại nhìn chằm chằm An Hân, An Hân bị hắn nhìn càng hoảng sợ, vội vả sửa lại: "Ách, cũng mới trưa thôi à, hai anh cứ tiếp tục! Ngoại trừ phải kiếm chỗ trú mưa, em cũng rất rảnh!"

Liễu Quý Bạch vừa nghe, cười cười, Tôn Tiếu Vũ mới vừa xấu hỗ một chút sau đó nhào tới ôm vai An Hân nói: "Thuê phòng một tháng, không chỉ khó tìm, nếu như gặp một lão chủ nhà khác người, chờ khi em trả phòng đảm bảo cù nhầy này nọ. Không bằng vậy đi, Quý Bạch, nhà cậu chỉ có một người ở, không phải vẫn còn một phòng trống sao, không bằng để em ấy ở đi, một tháng sau dọn đi cũng muộn."

"Hả?" An Hân sửng sốt, vội vàng từ chối: "Không, không cần đâu, em...."

"Không sao đâu!" Tôn Tiếu Vũ lập tức trách móc, "Ở nơi nào cũng là ở, Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, em chuyển vào ở gọi là tận dụng tài nguyên có sẵn thôi mà!"

"Thật sự không cần đâu..."

"Nhân phẩm Quý Bạch anh có thể cam đoan, em cứ yên tâm dọn vào ở!" Tôn Tiếu Vũ hạ quyết tâm không cho An Hân cơ hội từ chối, "Hơn nữa anh em chúng ta tốt nghiệp cùng trường, hôm qua cậu ta còn chí công vô tư mà chở em về, giờ cho em ở nhờ một tháng cũng không có gì to tát. Quý Bạch, cậu nói đúng không?"

Tôn Tiếu Vũ nói những lời này chính là để Liễu Quý Bạch nghe.

Còn không phải Tôn Tiếu Vũ ép buộc mình sao, An Hân hết cách, lòng tràn đầy mong muốn quay lại nhìn Liễu Quý Bạch, chỉ mong anh nói lời từ chối.

Liễu Quý Bạch không biết An Hân đang nhìn cái gì, chỉ thấy cậu đang dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn chính mình. An Hân cũng không biết, trong mắt Liễu Quý Bạch, mình đã biết thành chú cún nhỏ tội nghiệp có đôi mắt ướt át tự lúc nào.

Liễu Quý Bạch bỗng nhiên có chút không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là che ngực đáp ứng: "Ừ."

"Hả?" Tôn Tiếu Bạch không nghĩ Liễu Quý Bạch cứ đơn giản mà đáp ứng như vậy, dựa theo tính cách lạnh lùng của anh hẳn là phải nghiêm mặt liều chết từ chối, sau đó tạm biệt rời đi, còn về phần cậu đàn em này, hắn nhớ mình cũng có một người bạn đang tìm người chia phòng, cùng lắm là đi hỏi giúp cậu ta một chút.

Mà An Hân nghe Liễu Quý Bạch đáp ứng cũng sửng sốt một chút, tuy rằng anh đã đáp ứng rồi, thế nhưng phản ứng của Tôn Tiếu Vũ vẫn làm An Hân đột nhiên có chút hoài nghi đến nhà Liễu Quý Bạch nói không chừng là một quyết định không sáng suốt.

"Không, không cần đâu, em đi thuê một phòng ở tạm là được."

"Không sao, đúng là có một phòng để trống." Liễu Quý Bạch mặt không cảm xúc nói, "Cũng chỉ là đợi bạn em trở về thôi mà."

An Hân rất chần chừ, nghĩ đến việc mình đến ở sẽ gây phiền phức cho Liễu Quý Bạch lòng lại đấu tranh một hồi.

Tính ra, từ lúc Liễu Quý Bạch tốt nghiệp, hai người họ đã có chừng sáu bảy năm không gặp nhau. Trước đây quanh người Liễu Quý Bạch luôn tản ra một loại khí tức khiến người khác phải tránh xa, mà hôm nay vì nhiều năm xa lạ loại cảm giác này càng phát ra rõ ràng hơn. Trên thực tế, dù là sáu bảy năm trước, hai người còn sinh hoạt trong Hội học sinh, Liễu Quý Bạch và cậu cũng không tính là bạn bè, gần như chỉ là quen biết mà thôi, ngoại trừ hoạt động ở hội, ngoài ra cũng chẳng còn liên quan gì nữa. Lúc Liễu Quý Bạch nhận ra cậu, An Hân phải nói là kinh ngạc không nói nên lời.

Hơn nữa đối với An Hân mà nói, Liễu Quý Bạch là một người cực kỳ xa cách. Hôm nay liên tiếp lại gặp thời gian cậu khó khăn, An Hân nghĩ ngoại trừ bất ngờ, không kịp mừng rỡ, thì bối rối lúng túng nhiều hơn.

Thế nhưng dù đúng là mỗi lần gặp nhau là một lần An Hân đang xảy ra thảm cảnh nhưng mỗi lần Liễu Quý Bạch đều hướng cậu giúp đỡ. Mặc dù cảm giác anh cũng không phải là tự nguyện, thế nhưng khi anh đồng ý cậu lại không thể không cảm động. Dù sao, Liễu Quý Bạch cũng là người đầu tiên giúp An Hân phát hiện ra chuyện cậu thích đàn ông là thật, dù rằng chỉ cậu đơn phương người ta mà thôi.

Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, chuyện thầm mến trước kia đã sớm biến mất không chút tung tích, thế nhưng mối tình đầu không phải luôn đẹp và đem lại cho người ta nhiều hy vọng chờ mong hay sao, An Hân không cầm lòng được mà mong muốn có thể gần gũi Liễu Quý Bạch hơn, thậm chí nhân cơ hội này mà trở thành bạn bè của anh lại càng tốt.

"Ừm... vậy một tháng này phải phiền anh rồi." Khi nói ra mấy lời này, không hiểu sao trái tim An Hân là đập bịch bịch.

Liễu Quý Bạch chỉ là gật đầu, nhưng mà Tôn Tiếu Vũ thì thất vọng rồi, đặc biệt thất vọng luôn.

"Ai... Quý Bạch cậu tự nhiên đồng ý nhanh như vậy, thật là không có gì vui." Tôn Tiếu Vũ bĩu môi, quay đầu nhìn An Hân nói: "Đàn em, em phải biết nha, nhà Quý Bạch quy củ quy tắc tùm lum hết, nếu em không may phạm vào, cậu ta sẽ không ngại biến thành ma quỷ ám em cả đời đâu."

"Á?" An Hân khó hiểu, không phải lúc trước Tôn Tiếu Vũ vẫn khuyên cậu vào ở sao, sao chớp mắt lại thay đổi rồi.

"Thật!" Tôn Tiếu Vũ trước nay luôn đem chuyện hù dọa người khác làm niềm vui, coi như chuyện này có chút liên quan tới mình, nói nhiều một chút cũng chẳng sao, "Để anh nói cho nghe, có lúc anh bị ép tới nhà ở cậu ta một thời gian, nửa đêm chỉ hát hò có chút xíu, kết quả là đàn enh Liễu của em một tiếng hét, thật đó, hét một tiếng làm cả tầng lầu dậy hết."

"Đúng là có vài quy định," Liễu Quý Bạch mặt không chút thay đổi nói với An Hân, "Điều thứ nhất là không cho Tôn Tiếu Vũ vào nhà, tốt nhất là cửa cũng không mở cho cậu ta."

"Hả?" Lần này là cả Tôn Tiếu Vũ lẫn An Hân cùng nhau phát ra.

Liễu Quý Bạch nhíu mày, không chút cảm tình nói: "Ô nhiễm môi trường."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei