Chương 29

Tây Sắt đang rầm rộ triển khai vận động cải cách hủy bỏ chế độ nô lệ, sự việc Tháp Liệt Nhân tiêu diệt cao ốc Kim Vũ gần như gây chấn động Liên Bang.

Tây Sắt đã gia nhập Liên Bang, chịu sự bảo hộ của Liên Bang, Tháp Liệt Nhân là nguyên soái quân đoàn thứ nhất, tuy có quyền lực tối cao, lại không có quyền can thiệp vào chính trị của quốc gia khác.

Quân chủ Tây Sắt lúc đó liền bẩm báo Liên Bang, ban trị sự và các thành viên Liên Bang nhằm vào việc này chỉ có thể họp đi họp lại.

Tháp Liệt Nhân không tham gia hội nghị, kết quả hội nghị vẫn là do chú của hắn, Hạ Tá · Khắc Lai Khách, nghĩ ra cho hắn.

"Xin lỗi?" Lần đầu tiên nghe thấy từ này, Tháp Liệt Nhân chỉ cảm thấy buồn cười.

Hạ Tá · Khắc Lai Khách dường như biết điều này khó có khả năng, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Chỉ là hình thức thôi... Thậm chí để thư ký ra tuyên bố thanh minh?"

Tháp Liệt Nhân chỉ lạnh nhạt đáp: "Không có khả năng."

"Tháp Liệt Nhân, việc ngươi xâm nhập cao ốc Kim Vũ, giết Khải Kỳ Nhĩ, Liên Bang nhất định phải cho Tây Sắt một lời giải thích thỏa đáng. Huống chi tập đoàn Khải Kỳ Nhĩ trước đây là một trong những tập đoàn tài chính duy trì Ban Trị Sự Liên Bang. Nguyên nhân chính là vì ngươi là Tháp Liệt Nhân, trước mắt bao nhiêu người chứng kiến, chuyện này không thể bỏ qua."

"Bởi vì hắn có tiền, cho nên Sắt Mễ Tư trước đây nhận hối lộ phán hắn vô tội?"

Hạ Tá khựng lại một chút, hai anh em này thật khiến người ta đau đầu.

Tháp Liệt Nhân luôn luôn hành động theo ý mình, từ lâu đã bị lên án không ít vì phong cách làm việc lạnh lùng quyết đoán, không biết đắc tội bao nhiêu người. Chỉ có thể nói Liên Bang hiện tại cần hắn phát huy tối đa tinh thần lực cấp SS và sự ủng hộ của người dân, cho nên mới không dám động đến hắn.

Còn người em Sắt Mễ Tư, thân là đại pháp quan, khéo léo xử lý sự cố, mọi việc đều thuận lợi, vì quyền tiền, vì thế lực, càng không từ thủ đoạn.

Là chú, Hạ Tá luôn cảm thấy mình thất trách, không đưa hai anh em đi đúng hướng.

Hạ Tá lại hỏi: "Sắt Mễ Tư hồ đồ, nhưng tại sao con lại muốn giết Khải Kỳ Nhĩ? Là vì cái Omega đó sao?"

Tháp Liệt Nhân không trả lời, dường như ngầm thừa nhận, Hạ Tá có chút kinh ngạc.

"Là Omega có tinh thần lực cấp S sao?" Ông dò hỏi.

"Là một beta." Tháp Liệt Nhân đã vội lùi lại nửa bước.

Quả nhiên, tiếng kêu dự kiến vang lên: "Con điên rồi hả?!"

Hạ Tá ở đầu bên kia gào thét nửa ngày: "Tháp Liệt Nhân, đừng làm chuyện hồ đồ! Việc liên hôn của người Hẹ tộc Khắc Lai rất quan trọng, ông nội con sẽ không để con làm bậy trong chuyện này đâu."

"Con cúp máy đây." Tháp Liệt Nhân hiếm khi còn có chút kiên nhẫn với chú mình, nhưng cũng chỉ một chút thôi, nghe được năm phút sau liền ngắt liên lạc quang não.

Thẩm Việt đang ở trong phòng nghiên cứu hai viên cầu của mình. Hiện tại hai viên Dịch Thể Cầu đều đã nằm trong tay cậu . Thẩm Việt từng thử dùng tinh thần lực tìm kiếm tình hình bên trong, nhưng không thành công.

Hiện tại dường như không có cách nào biết bên trong có còn lưu giữ gien mồi lửa tiền sử và tinh thần thể hay không.

Giống như viên Dịch Thể Cầu của chính mình ở trường quân đội hiện tại đã trống rỗng, nhưng nhìn từ bên ngoài, nó không khác gì trước đây.

Tạm thời hết cách, vẫn còn mục tiêu tiếp theo. hộp lục ghi lại người Ca Nhã sẽ đi trước đến một hành tinh hệ thủy trong tinh hệ Mãng Xà.

Nhưng cậu cách tinh hệ Mãng Xà quá xa, muốn đến đó, cần phải có đủ tiền.

Lúc này, quang não đột nhiên hiện ra một tin tức: Chúc mừng ngài, điểm đánh dấu đầu tiên được thiết lập trên hoang tinh đã được xác nhận là một mỏ khoáng sản tinh thể hiếm có, cấp độ quặng là B cấp ba, thăm dò thành công!

Thẩm Việt nhấp vào giao diện, đó là vị trí điểm đánh dấu đầu tiên trước đây, hiện tại đã được đánh dấu bằng biểu tượng màu vàng cấp B ba, đại diện cho một mỏ quặng quy mô vừa nhỏ.

Trên diễn đàn trò chơi còn hiển thị ID của Thẩm Việt và vị trí thăm dò thành công.

Phần thưởng đã được gửi, nhấp vào tài khoản, hai mươi vạn tinh tệ. Đối với cậu,người mà một khắc trước chỉ có hai vạn tiền dư, số tiền này đã không ít, nhưng để đi đến tinh hệ Mãng Xà, số lộ phí này còn xa mới đủ.

Đang suy nghĩ, tiếng bước chân quen thuộc đã từ ngoài văn phòng tiến lại gần, âm thanh đó dường như giẫm lên tai Thẩm Việt.

Nghe nhịp bước hơi nặng, hơi vội và độ ấm thấp hơn mọi khi vài độ, tâm trạng Tháp Liệt Nhân có vẻ không tốt lắm.

Nói ra thì, tâm trạng Tháp Liệt Nhân khi nào tốt đâu?

Dường như không có...

Ngoại trừ lần trước được hắn ôm vào lòng trấn an hai tiếng đồng hồ, hai ngày đó, áp suất trên người Tháp Liệt Nhân đã bình thường hơn rất nhiều.

Nói đến lần trước, hình ảnh đó vẫn luôn rất ấm áp, Thẩm Việt chưa bao giờ gặp được Tháp Liệt Nhân dịu ngoan như vậy.

Ân... Cho đến...

Thẩm Việt cách quần áo sờ sờ viên đậu nhỏ bên phải của mình, chìm vào hồi ức.

----

Trong hồi ức, Thẩm Việt đang ôm Tháp Liệt Nhân thì khẽ rít một tiếng, con mèo lớn vừa nãy còn rất dịu ngoan đột nhiên chứng nào tật nấy, cắn hắn một cái.

Thói quen cắn người của Tháp Liệt Nhân chắc chắn là từ trong bụng mẹ đã có.

Thẩm Việt vừa mới rít lên một tiếng, lập tức cảm thấy bên trong quần áo có vật gì đó ngẩng lên một chút, không tiếp tục cắn nữa, lại gắt gao ôm chặt lấy thân mình cậu, giống như sợ Thẩm Việt đuổi mình ra ngoài.

Thoạt nhìn lại không giống như cố ý.

Không đổ máu đã là một bước tiến đột phá. Thẩm Việt tự an ủi mình như vậy, sau đó vẫn dung túng để hắn ở trong quần áo ngây người hai tiếng đồng hồ!

Cho đến hôm nay, ngực Thẩm Việt dường như vẫn còn hơi bị đè nén.

Tháp Liệt Nhân đã từ gian ngoài văn phòng liên tiếp bước vào phòng trong.

Một đôi mắt màu tím thẫm gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Việt đang ngồi trên thảm.

"Tại sao ngươi lại có tin tức tố?" Lần trước ở Ca Thác, bất luận là ở đài điều khiển chiến hạm hay khoang chữa trị, Thẩm Việt đều tiết lộ tin tức tố.

Nhưng mà hắn lại không có tuyến thể.

Đây là vấn đề lớn nhất trên người Thẩm Việt, cố tình lại là vấn đề mà Tháp Liệt Nhân không thèm để ý nhất, bởi vậy cư nhiên cho đến bây giờ, Tháp Liệt Nhân mới đến chất vấn.

Đến rồi, vấn đề này rốt cuộc cũng đến, mắt thấy vẻ mặt Tháp Liệt Nhân càng ngày càng trầm xuống.

Thẩm Việt thập phần vững vàng, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, vẻ mặt mờ mịt và đứng đắn: "Tôi nhớ Đỗ Khắc nói, tôi có ẩn hình thể phân hóa lần thứ hai? Có lẽ là nguyên nhân này... Ta cũng không chắc."

Đỗ Khắc quả thật đã nói qua vấn đề này.

"Cho nên cậu sẽ phân hóa thành Omega."

Ách, không cần dùng giọng điệu khẳng định như vậy chứ.

"Cái này tôi cũng không biết."

Tháp Liệt Nhân chắc chắn: "Chính là Omega."

Thẩm Việt: "..." Ngài rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?

"Chẳng lẽ cậu còn vọng tưởng phân hóa thành cái khác?" Tháp Liệt Nhân lạnh nhạt nói.

"Có lẽ vẫn là beta, hoặc có lẽ là Alpha? Ai mà biết được?" Thẩm Việt thử nói.

"Buồn cười, nếu vậy thì đã tiết ra tin tức tố rồi, sao có thể là Alpha được." Tháp Liệt Nhân tỏ vẻ không thích thú với vấn đề này.

Xem ra Tháp Liệt Nhân cho rằng tin tức tố của mình sở dĩ hấp dẫn hắn là vì bản thân nhất định sẽ phân hóa thành Omega trong tương lai? Mọi chuyện chỉ là vì hắn ta đinh ninh rằng mình sẽ là Omega?

Thẩm Việt thừa nhận trong lòng có một cảm giác mất mát kỳ lạ.

"Nếu có một ngày thật sự phân hóa thành giới tính khác thì sao?"

Tháp Liệt Nhân bịThẩm Việt truy hỏi lần nữa, trong lòng càng thêm khó chịu, lạnh lùng nói: "Cậu chỉ có thể phân hóa thành Omega."

Quả nhiên là vậy...

Thẩm Việt cảm thấy mình vừa có chút ngớ ngẩn, hỏi một câu ngốc nghếch như vậy. Sao cậu lại nghĩ rằng một Alpha như Tháp Liệt Nhân sẽ thích người cùng giới tính chứ?

Những Alpha càng mạnh mẽ, trong gen đã định sẵn để bảo đảm sự truyền thừa huyết mạch, nên về mặt tình cảm họ sẽ có xu hướng thích những Omega có độ phù hợp cao hơn. Những giới tính khác đều là thứ yếu.

Tháp Liệt Nhân nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, trong lòng không khỏi bực bội.

"Vậy thì sao? Cậu muốn phân hóa thành giới tính khác? Để ở bên người khác à? Ngươi để ý đến Omega nào?"

Thẩm Việt ngẩng đầu: "Hả?"

Một bóng tối lạnh lẽo bao phủ đôi mắt Tháp Liệt Nhân, hắn nhìn xuống: "Cho dù có phân hóa thành Alpha, cậu cũng chỉ có thể là của tôi!"

Đúng là kiểu chiếm đoạt ngang ngược.

Thẩm Việt ngẩn người một giây, rồi bật cười.

Tháp Liệt Nhân thấy Thẩm Việt cười khó hiểu, như thể ý nghĩ của mình bị nhìn thấu, tức giận nói: "Cười cái gì!"

Thẩm Việt không cười nữa.

Cậu không cười, Tháp Liệt Nhân cũng cảm thấy khó chịu, dù sao nụ cười rạng rỡ của Thẩm Việt thật sự rất đẹp.

"Sao không cười?"

Thẩm Việt: "?"

"Bên má trái cười, bên má phải không cho cười." Tháp Liệt Nhân giữ chặt bên má phải của cậu

"..." Thẩm Việt: Tôi không cười, đời tôi khổ ~

Đỗ Khắc gửi tin nhắn đến, kết quả thí nghiệm Hồng Mã rất thành công, hiện tại có thể đưa vào thử nghiệm toàn diện, thay đổi gen của Hồng Mã để giảm khả năng sinh sản của chúng.

Điều này có nghĩa là Ca Thác không cần thực hiện kế hoạch thanh trừ nữa, và tài nguyên tinh thể trên Ca Thác có thể tiếp tục được khai thác.

Điều Đỗ Khắc lo lắng nhất vẫn là chuyện này: "Nguyên soái, tình trạng tinh thần hải của ngài... không có vấn đề gì chứ?"

"Thẩm Việt đang ở chỗ tôi." Tháp Liệt Nhân trả lời thẳng thắn.

Mấy ngày ở bên Thẩm Việt, tinh thần lực của hắn luôn rất ổn định, chỉ là tâm trạng thay đổi rất nhanh.

Đỗ Khắc thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Việt ở bên cạnh, tinh thần hải của nguyên soái có thể được đảm bảo, chỉ cần không gặp lại "Bọt biển".

Nghĩ đến đây, Đỗ Khắc vừa mới giãn mày lại nhíu chặt.

Nếu vấn đề Hồng Mã đã được giải quyết, Tháp Liệt Nhân không quay về Ca Thác nữa. Hạm đội quân đoàn thứ nhất đang đi lệch hướng trong vũ trụ, lúc này đã tiến vào tinh lộ Kate.

Vụ Tháp Liệt Nhân giết Khải Kỳ Nhĩ vẫn còn gây xôn xao dư luận, chia thành hai phe cực đoan. Mặc dù phần lớn người dân đứng về phía Tháp Liệt Nhân, nhưng cũng có người cho rằng luật pháp Liên Bang không thể trắng trợn thiên vị Tháp Liệt Nhân như vậy.

Có lẽ người không quan tâm đến chuyện này nhất chính là Tháp Liệt Nhân.

Cho đến khi, quang não của Tháp Liệt Nhân nhận được một tin nhắn.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trung niên kia, Tháp Liệt Nhân ý thức được mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi.

"Chú của con nói con không chịu xin lỗi? Ngay cả một lời xin lỗi bằng văn bản cũng không chịu."

"Tôi phải xin lỗi ai?"

"Người dân Tây Sắt và gia đình Khải Kỳ Nhĩ!"

"Ngài chắc chắn đó là điều họ muốn sao?"

"Là nguyên soái quân đoàn thứ nhất, chẳng lẽ hành động của con là đúng sao?"

"Trách nhiệm của tôi là bảo vệ công dân Liên Bang."

"Là bảo vệ ai? Cái người mà con ôm trong ngực đó sao?"

"Chẳng lẽ Khải Kỳ Nhĩ không đáng chết sao?"

"Lập tức quay về Kate, ta muốn gặp con!" Ánh mắt giận dữ của ông nội đầy vẻ bức bách, sắc bén.

"Vừa hay, tôi cũng muốn gặp ngài." Tháp Liệt Nhân cứng rắn đáp.

"Tốt lắm, ta đợi con."

Hai ông cháu không ai nhường ai, khí thế ngang nhau.

Khi cánh cửa phòng bị Tháp Liệt Nhân đá văng ra, Thẩm Việt vừa thoát khỏi trò chơi.

Vừa thấy vẻ mặt lạnh lùng nặng nề của Tháp Liệt Nhân, Thẩm Việt thở dài trong lòng: Nếu không kịp thời dập tắt ngọn lửa giận dữ này, có lẽ lại một trận mưa gió nữa.

"Sao vậy?"

Tháp Liệt Nhân không nói gì, đôi mắt màu tím khóa chặt trên ngực cậu đã thay cho câu trả lời.

"..."

Thẩm Việt chấp nhận số phận vén áo lên: "Lại đây đi."

Tháp Liệt Nhân đã ôm lấy eo,rúc vào lòng ngực cậu.

Thẩm Việt ngã xuống giường, chiếc áo hoodie rộng thùng thình trùm lên đầu hắn, dường như nghe thấy tiếng run rẩy dài trong lòng người kia, quả thực giống như nghiện rồi vậy.

Tháp Liệt Nhân cuộn tròn chân trong lòng ngực cậu,giống như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi, hít thở mùi hương quen thuộc.

Thẩm Việt thản nhiên nói thêm một câu: "Không được cắn."

Trong áo, cái đầu lông xù màu vàng cọ nhẹ một cái.

"Được rồi, không được cắn chảy máu."

Đây là yêu cầu hèn mọn nhất của Thẩm Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip