Chương 12 : Phỏng đoán


"......Tổ tông ơi, ngài không biết đâu sau khi ngài mất tích tụi tui lo lắng cho như thế nào đâu, tìm kiếm hết ngày này qua ngày khác, nghe nói ngài sắp trở về, chúng ta đứng canh cổng vừa canh vừa ngắm trăng ngắm sao, ruột gan đứt thành từng khúc, cơm nước không màng, cũng hông muốn sống nữa......" vừa lảm nhảm vừa lau nước mắt "Đúng là chỉ muốn chết thôi hiuhiuhiu!"

Lăng Hi thu người ngồi trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Husky nhẹ nhàng liếc hắn một cái, chạy đến một góc cách hắn xa nhất, nằm rạp trên mặt đất thống khổ lấy móng vuốt ôm đầu, đã phải nghe mấy lời lảm nhảm hơn một giờ, cả người và chó đều phát bực, hận không thể cắn cô ta hai cái.

Đúng rồi, còn thêm đứa nhỏ này nữa, cắn xong còn phải đánh một trận, bằng không thật khó bỏ oán hận trong lòng.

Tuy nó không bị ép uống thuốc, tỉnh táo nhìn thấy toàn bộ quá trình mình bị đưa vào trại an dưỡng, nó đã nghe qua về chỗ này, bỗng chốc cảm thấy tương lai càng thêm u ám, cũng có suy nghĩ muốn tự sát luôn rồi.

Lăng Hi không thèm chú ý nó, mà là ngồi ở trong một đống quần lót nhỏ đủ mọi màu sắc, lẳng lặng suy nghĩ, tính toán bước tiếp theo.

Việc đã đến bước này, chỉ có thể thông qua Đặng Văn Hoằng liên hệ với ông nội, nhưng xung quanh lúc nào cũng bị đống nhân viên chăm sóc vây quanh, phải đợi đến lúc Đặng Văn Hoằng trực ban rồi tìm cơ hội.

Hắn âm thầm đưa ra quyết định, nghe y tá Lảm Nhảm nhắc nhở đã đến lúc đi dạo, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, dù sao hắn đã có kế hoạch rõ ràng, không muốn ra ngoài nữa.

Y tá sớm đã quen việc bị hắn này làm lơ, tiếp tục lảm nhảm, chưa gì đã đến giữa trưa.

Khi nghỉ trưa phòng ngủ vô cùng náo nhiệt.

Là người đầu tiên thành công thoát khỏi viện an dưỡng từ khi thành lập đến nay, tất cả mọi người không nhịn mà được bám vào cửa nhìn thử đứa nhỏ này một chút, lúc đầu bọn họ còn nghĩ rằng đứa nhỏ này thiệt là làm người ta bớt lo, còn lén hâm mộ nhân viên chăm sóc của hắn, ai ngờ đứa nhỏ này đúng là đã không làm thì thôi, đã làm thì đúng là làm người khác giật mình.

Cho dù là đánh bậy đánh bạ leo lên được xe chở hàng, hắn cũng vô tình mà làm thành chuyện lớn! Nếu không phải mắc bệnh tự kỷ thì tốt biết mấy, thật muốn đi xin chữ kí quá.....Mọi người yên lặng suy nghĩ, tiếp tục sùng bái mù quáng.

Đặng Văn Hoằng đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm.

Không có ai kể lại chi tiết cho hắn chuyện đưa Lăng Bắc trở về thế nào, chỉ nói là tình cờ phát hiện, tuy rằng viện an dưỡng có vài người IQ cao mang thái độ nghi ngờ với chuyện này, cho rằng đứa trẻ này có vấn đề, nhưng đa số vẫn nghĩ đây đúng là trùng hợp. Hắn đương nhiên sẽ không vạch trần, vui vẻ ở một bên xem kịch.

Mọi người cảm khái một trận, bỗng nhiên có người hỏi: "Đợi đã, hắn là mắc bệnh tự kỷ, cho nên chúng ta đi vào một chút cũng không sao..... nhỉ?"

Mấy người còn lại trầm mặc hai giây, cả đám cùng một lúc chạy như điên vào phòng.

Lăng Hi quét mắt qua thấy nhóm người này từ từ đi qua đây nhìn trái nhìn phải, còn thuận tiện chụp ảnh với hắn, lười để ý bọn họ, mặt lạnh cúi đầu ăn cơm, đồng thời bên tai nghe đủ loại đối thoại.

"Các ngươi nhìn xem đứa bé này ngoan ghê, bởi vậy nhìn người không thể trông mặt mà bắt hình dong", "Đúng vậy, chuyện này có thể sẽ đưa vào lịch sử của trại an dưỡng", "Đúng vậy...... á đù, chỗ này có Husky", "Chỗ nào? Moẹ nó, Husky kìa!"

Một đám người rầm rập chạy qua chà đạp Husky, còn hú lên hai tiếng, tìm kiếm khe hở chui vào, vài phút sau lại có người chạy trở về, hơn nữa còn kéo đến thêm một đám người.

Lăng Hi "......"

Trong đám đông hỗn loạn bỗng vang lên vài tiếng chó sủa xa lạ, sau đó liền biến thành kêu rên, lại nghe thanh âm của mọi người liên tiếp vang lên.

"Cái đệt đây là chó cưng của vương gia mà, tại sao nó lại ở đây, mau tóm lấy, đừng cho tụi nó đánh nhau, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ phải chết đó!", "Đm muộn mất rồi, Vương gia đến!", "Moẹ nó con chó này, ngươi dám khi dễ chó của bổn vương!", "Vương gia, người bớt giận a~", "Bớt giận gì tầm này? Mau lôi nó ra đánh cho bổn vương!"

Husky: "Gâu gâu gâu gâu gâu~!"

Cún con : "Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng~!"

Lăng Hi ôm bát ngồi trên giường, ngây ngốc cầm muỗng nhỏ hoạt hình , liếc nhìn theo một đám bệnh thần kinh cộng thêm hai con chó điên từ bên này chạy qua bên kia, lại từ bên kia chạy qua bên này, trong lúc đó còn kèm theo một tiếng vừa khóc vừa lảm nhảm rất quen thuộc "Mấy người dám đạp quần lót nhỏ của tui, tui phải liều mạng với mấy người!" Hắn không khỏi nhắm chặt mắt, trầm mặc hít một hơi thật sâu.

Đặng Văn Hoằng nghiêng người dựa vào khung cửa, liếc nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ này, cười đến run cả người.

Hắn khống chế cho mình không cười ra tiếng, khẽ ho khan hai cái, đang chuẩn bị đem những người này đuổi đi ra ngoài, nhưng tiếng cười khẽ ở sau lưng, lập tức quay đầu lại, mắt lập tức sững lại.

Thẩm Huyền, con trai thứ hai của tập đoàn Thẩm thị, bởi quanh năm sống ở nước ngoài, cho nên ở thành phố C rất nhiều người đều không biết hắn, nhưng mà lúc trước Đặng Văn Hoằng vẫn còn là ảnh đế quen biết kha khá người, tin tức khá là linh hoạt.

Hắn biết năng lực của vị này thiếu gia rất mạnh, vốn không cần người nhà hỗ trợ, lúc học đại học tự mình lập một nhóm người thành lập ra công ti trò chơi, hơn nữa kinh doanh cực kì tốt, hiện tại mấy trò chơi đang hot trong giới trẻ đều là do công ty của bọn họ tạo ra.

Nghe nói trước khi vị thiếu gia này về nước trừ việc chuẩn bị mở chi nhánh về loại hình cổ phong quy mô lớn để cạnh tranh với game nước ngoài, còn có ý muốn phát triển sang ngành điện ảnh, mà với tầm ảnh hưởng của Thẩm gia tại thành phố C, thì tiền đồ của công ty ai cũng có thể đoán được.

Đặng Văn Hoằng tuy biết là Thẩm Huyền đưa đứa nhỏ này trở về, nhưng không nghĩ rằng chỉ vỏn vẹn mới qua vài giờ, vị thiếu gia này lại tới nữa, hắn không ngờ Thẩm thiếu gia là người nhàn rỗi tới vậy.

"Chào ngài" Đặng Văn Hoằng đem đủ loại phỏng đoán trong lòng áp chế lại, cười tủm tỉm hỏi: "Đến xem tổ tông của bọn tôi à?"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, gõ gõ vào cửa phòng, ra hiệu cho những người kia đều đi đi.

Lúc hắn không cười khí thế trên người rất mạnh, mọi người lập tức ồ ạt rời đi. Căn phòng trở nên yên lặng, trên thảm có rất nhiều quần lót nhỏ nằm rải rác, như vừa có một cơn gió lớn thổi qua, thảm không nỡ nhìn.

Thẩm Huyền nén cười, nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn về phía đứa nhỏ đang ngồi trên giường.

Lăng Hi đã bỏ muỗng xuống từ lâu, lúc này đang lau miệng, hắn như có như không nhìn người nào đó, đá đá Husky vừa mới chui vào trong chăn, bắt nó cút ra.

Husky nghẹn một cục tức, rất rất muốn cắn người, nhưng ngẫm lại cái cấp bậc biến thái của đứa trẻ này, nó đành phải nhịn, nhảy xuống đi tìm chỗ khác nằm, nhìn theo Thẩm Huyền đang đi tới bên giường.

Thẩm Huyền rũ mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ: "Có muốn hỏi gì không?"

Lăng Hi mắt điếc tai ngơ, chỉ lo thu dọn đồ ăn, bưng lên đặt ở cạnh cửa, tiếp theo thu cái giá đỡ ở đầu giường lại, đi phòng tắm rửa tay, trở về nằm ngủ một giấc.

Thẩm Huyền nhướng mi: "Sao, không chịu nói gì à? Anh đã đồng ý sẽ giúp nhóc gặp mặt ông nội thì sẽ không nuốt lời, nhưng ông nội nhóc dạo gần đây rất bận, phải chờ hai ngày nữa."

Lăng Hi yên lặng nhắm mắt, hoàn toàn làm lơ hắn.

Thẩm Huyền thầm nói một tiếng khó hầu hạ, đang muốn kiên nhẫn nói thêm vài câu, bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, là đại thiếu gia Lăng gia, liền ấn trò chuyện: "Ừ, tôi đến ngay."

Cuối cùng hắn chỉ nhìn đứa nhỏ một cái, xoay người rời đi, sau khi lên xe gõ gõ tay lái, tìm số điện thoại của bác sĩ mà bạn tốt đưa cho hắn, nói sơ qua về tình huống trước đó của đứa nhỏ.

Bác sĩ hỏi: "Tính cách của đứa nhỏ này thế nào?"

"Quái gở" Thẩm Huyền đưa ra kết luận ngắn gọn, rõ ràng có thể nói nhưng lại không để ý tới ai, trong mắt chỉ có anh trai nó.

"Chuyện ngài băn khoăn không phải không có lí lẽ" bác sĩ nói, "Giống như bây giờ có vài người là con một nếu nghe nói cha mẹ muốn có thêm đứa con thứ hai, có thể cũng sẽ làm ra rất nhiều chuyện cực đoan, đứa bé kia không có bạn bè, người mà nó quan tâm cũng ít, sau đó nếu anh trai của nó đối xử với một đứa trẻ khác thân cận hơn nó, rất có thể nó sẽ không thể chấp nhận được."

Thẩm Huyền không nói tỉ mỉ phỏng đoán của mình, cũng chưa nói tính cách của đứa trẻ này so với những gì hắn hình dung càng cực đoan hơn, nhưng nếu bác sĩ cũng cho là như vậy, dù cho đứa trẻ này đối với Lăng Hi là cảm tình gì, đều nói rõ nếu cứ không thay đổi, sau này chắc chắn sẽ có vấn đề.

Hắn hỏi: "Có cách nào không?"

"Nó còn nhỏ, thường xuyên dẫn nó làm quen với một vài người bạn, quan tâm nó nhiều hơn, làm cho nó hiểu rõ là dù cho anh trai của nó có đối xử tốt với đứa trẻ khác, cũng vẫn yêu thương nó như cũ."

Thẩm Huyền ừ một tiếng, nói thêm vài câu rồi cắt đứt điện thoại đi gặp mặt Lăng đại thiếu.

Lăng đại thiếu luôn luôn tùy hứng, hoàn toàn không nghĩ gì sâu xa, chỉ biết Thẩm Huyền giúp hắn tìm được đứa nhỏ, cho nên muốn mời người ta ăn một bữa cơm. Lăng đại thiếu vỗ vai hắn: "Lần này làm phiền cậu nhiều rồi, nào, tôi kính cậu một ly!"

Thẩm Huyền cùng hắn chạm li, rất bình tĩnh: "Khách sáo rồi"

Lăng đại thiếu một ngụm uống cạn: "Nghe nói công ty của cậu muốn mở chi nhánh về điện ảnh?"

"Đúng vậy" Thẩm Huyền nhìn hắn, "Anh có ý tưởng?"

Vị thiếu gia này là một người kỳ lạ của nhà họ Lăng, làm việc gì cũng ngẫu hứng, chỉ muốn làm những gì mình thích, từ lâu đã nói không muốn kế thừa tập đoàn Lăng thị, mà là bắt đầu nghiên cứu pháp thuật trong truyền thuyết của Lăng gia, sau này sinh ra hứng thú với đóng phim, học đại học ngành đạo diễn, đến phim trường làm mấy việc lặt vặt suốt nửa năm, bỗng nhiên lại mê đóng phim, lại mất nửa năm đóng vai quần chúng, người ta chỉ nghĩ rằng hắn là một nhân vật nhỏ, căn bản không biết hắn là cậu cả nhà họ Lăng .

Lăng đại thiếu gật đầu: "Tôi muốn quay một bộ phim đầu tay, đã có sẵn kịch bản rồi."

Thẩm Huyền phải thừa nhận năng lực của hắn, tiếp tục nói.

"Thực ra nhân vật chính tôi rất muốn để ảnh đế đóng, thật tiếc" Lăng đại thiếu đang nói thì ngừng một chút "Đúng rồi, trên mạng có một bài viết nói về cậu ấy, rất có thể cậu ấy đã xuyên qua!"

Thẩm Huyền biết người này tin vào chuyện quỷ thần, liền thuận miệng ứng phó: "Thật vậy à"

"Ừm, tôi cảm thấy rất đáng tin", Lăng đại thiếu mở một bài viết ra "Cậu xem nè"

Thẩm Huyền quét mắt nhìn, chỉ thấy một dòng tiêu đề rõ to: Liều chết phổ cập khoa học của bệnh viện Thần Ái, nam thần của chúng ta nhất định còn sống!

Thẩm Huyền nhìn lướt qua, nội dung có liên quan đến đủ loại tin đồn của bệnh viện Thần Ái, ý chính là có rất nhiều bệnh nhân nói mình là người khác sau đó lại đổi thành bỗng dưng mất trí nhớ, sau nữa thì tính tình thay đổi rất nhiều, cho nên rất có khả năng là xuyên rồi.

Sau khi bài viết đó được đăng tải nhận được phản ứng rất nhiệt liệt, một đám người cùng vào đó thảo luận.

"Chuyện này rất có hợp lí, tui có một đàn anh tự tạc nổ mình nên phải vào bệnh viện Thần Ái, sau khi tỉnh dậy lại nói mình là sát thủ, bị lôi vô bệnh viện tâm thần rồi, còn có một đàn anh khác bình thường theo chủ nghĩa vô thần, từ khi bị chậu hoa rơi xuống đầu rồi vào bệnh viện Thần Ái, anh ấy thế mà bắt đầu bán bùa luôn!"*

(*Mấy bạn này đều trong bộ Thế giới này điên rồi của Nhất Thế Hoa Thường nha)

Thu hút được sự đồng cảm của cư dân mạng, liền điên cuồng nêu ví dụ, nào là "Trên đà rớt môn không lối thoát bỗng thành thiên tài", "Đang thất tình bỗng tìm được bạn trai" vân vân và mây mây.

Có một số người khác tức giận nói: "Lại là mấy bài viết về bệnh viện Thần Ái, tất cả đều do các người đoán mò, bạn trai tui đều đi khám ở bệnh viện kia cả một năm, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra hết mà?!"

"Đúng, đây rõ ràng là bài viết tưởng nhớ nam thần, mấy người đừng có xuyên tạc nó nữa được không?"

Phía dưới có một đám người cãi nhau đến túi bụi, Thẩm Huyền thu hồi ánh mắt, vô thức cười, lúc này lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức buông ly.

Lăng đại thiếu ngẩn ra: "Sao vậy?"

"Tôi có chút việc gấp, hẹn anh lại hôm khác nói tiếp" Thẩm Huyền nói xong rồi đứng lên, nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip