Anh Vương chỉ rời đi một lát rồi quay lại, nhắc nhở mấy diễn viên quần chúng chuẩn bị sẵn sàng, cảnh tiếp theo là đến lượt bọn họ.
Lăng đại thiếu tạm thời giao đứa trẻ cho Đặng Văn Hoằng, cùng mọi người đi quay phim, chờ hắn quay xong, ông nội cũng vừa gọi tới, hắn sợ tới mức vội vàng đi tìm em trai.
Nhưng nghĩ kĩ lại, tại sao ông nội lại nắm bắt tin tức nhanh thế, xem ra ông đúng là đang chú ý Lăng Bắc a. Nhưng vì cái gì? Rõ ràng lúc trước còn chẳng thèm quan tâm.
Lăng đại thiếu cũng không ngốc, ngược lại, hắn đối với những vấn đề này đều xem xét rất rõ ràng, chẳng qua tính tình có hơi tùy tiện, hơn nữa một khi yêu thích thứ gì đó sẽ đặc biệt cố chấp, thế nên những việc nhỏ nhặt khác cũng không để ở trong lòng.
Bởi vậy suy nghĩ này chỉ để trong lòng loay hoay một hồi đã bị trôi vào quên lãng, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ làm sao trong vòng một giờ tới phải đưa em trai trở về trại an dưỡng.
"Tiểu Lăng, đợi đã, Tiểu Lăng!" Anh Vương bất mãn nâng cao giọng, thấy hắn rốt cuộc cũng dừng lại, lúc này mới không nhanh không chậm bước tới, "Tôi nói chút, lát nữa có cảnh cần tới đứa trẻ và chó kia, cậu nhớ nhắc nhở vài câu, đừng đến lúc đó xảy ra sự cố, tạo thêm phiền toái cho đoàn phim."
Lăng đại thiếu xua tay: "Trong nhà có việc, tôi phải dẫn em trai về, nhưng Husky có thể ở lại, anh tìm đứa trẻ khác đi."
"Cái gì? Cũng sắp quay tới nơi rồi, cậu bị sao thế? Không được, quay xong rồi đi!"
"Không kịp" Lăng đại thiếu nói, "Thực ra chỉ là làm nền thôi, sau này có thể quay bù lại, không sao cả"
Anh Vương đương nhiên cũng hiểu điều này.
Bọn họ là diễn viên quần chúng, cũng không phải nhân vật chính hay vai phụ mà thiếu thì không thể tiếp tục quay, nhưng hắn vừa mới nói với đoàn làm phim là đã tìm đủ xong, bây giờ vừa quay đi lại nói người đã đi mất rồi, sẽ để lại ấn tượng không tốt lắm với đoàn phim, huống chi hắn là tiền bối, còn rất nhiều ma mới nịnh bợ hắn, cái tên trước mắt này dám không nghe lời, điều này làm cho hắn rất khó chịu.
Nếu như trộm nhét cho hắn gói thuốc lá, ngoan ngoãn nói xin lỗi, thì hắn còn có thể nhịn, nhưng hiện tại chung quanh rất nhiều người đều đang nhìn hắn.
Thần sắc hắn lạnh hơn "Ý của cậu là đoàn phim phải vì cậu mà nhân nhượng một chút?"
Lăng đại thiếu cảm thấy vô cùng khó hiểu, thật muốn biết não của tên này phát triển kiểu gì: "Không phải là nhân nhượng tôi, mà đây là chuyện của đoàn phim, bọn họ diễn xong đều cần phải quay cảnh bổ sung, nếu cảm thấy chuyện quay đứa trẻ là rất cần thiết, về sau tùy tiện tìm người nào đó để bổ sung là được, thì có liên quan gì tới tôi?"
"Không được!" Anh Vương cương quyết ra lệnh, "Mấy cậu phải quay xong mới được đi, dù sao cũng chỉ cần nán lại vài phút!"
Lăng đại thiếu lập tức nổi giận, liếc xéo hắn: "Đoàn phim này cũng không phải anh mở, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo anh, hôm nay ông đây phải đi, thì làm gì nhau?"
Vương ca lập tức hạn hán lời: "Ngươi......"
Lăng đại thiếu lười để ý tới hắn, hoàn toàn không nghe hắn muốn nói gì, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Anh Vương ở trong giới diễn viên quần chúng đã rất lâu cũng chưa từng bị chống đối trước mặt mọi người như thế, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, bị một đám người vây quanh kéo hắn lại, lấy lòng nửa ngày mới hơi dịu đi một chút, quyết định phải đuổi cái tên này đi.
Lúc này tâm tư của Lăng đại thiếu đều đặt ở trên người em trai, nhưng làm hắn tuyệt vọng chính là đi tìm một vòng mà vẫn không thấy người, nên nhanh chóng gọi cho Đặng Văn Hoằng.
Mấy người này đã tản ra bớt một chút rồi, còn lại đều đang ở gần đó vây xem, hoặc đang tám chuyện, còn có vài người thì bị Husky hấp dẫn, qua đây dày vò một trận.
Husky nổi nóng thật rồi, tìm thấy khe hở thì chuồn đi ngay, sau đó phát hiện tên nhóc kia cách đó không xa, phóng qua đuổi theo hắn.
Lăng Hi không thích khung cảnh quá náo nhiệt, không hề có chút hứng thú nào với việc quay phim, đang chuẩn bị đi tìm một chỗ yên tĩnh, cậu vì né tránh người anh họ không đáng tin này, mà lúc này lại đang bị Husky chặn đường.
Hắn nhìn chằm chằm Husky, bước qua bên trái vài bước, định đi vòng qua nó.
Husky cũng đi qua bên trái, tiếp tục chặn lại.
Lăng Hi nhẹ nhàng đổi sang bên phải.
Husky không lay động tiếp tục đổi hướng, ngang ngược mà trầm mặc đứng chặn trước mặt cậu.
Lăng Hi: "......"
Husky hất cằm ra hiệu, Lăng Hi nhìn theo tầm mắt nó, phát hiện đó là khu nghỉ ngơi của diễn viên, cân nhắc một chút, đoán là Husky là muốn mình dắt nó qua đó đi dạo.
Cậu không khỏi nhéo lỗ tai Husky mấy cái.
Husky theo bản năng muốn thò móng vuốt ra đánh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn mặc cậu niết, nheo mắt nhìn cậu.
Lăng Hi suy nghĩ chút, khom lưng nhặt dây xích chó trên mặt đất lên, thấp giọng nói: "Đi vòng từ đằng sau"
Husky lập tức đồng ý, phản ứng xuất phát từ bản năng, ngoe nguẩy đuôi
"Anh thấy vui lắm hả?"
Husky hơi kiềm chế lại một chút: "Gâu?"
Lăng Hi nhắc nhở: "Anh đang vẫy đuôi."
Husky: "......"
Đoàn phim đang quay là ngoại cảnh, mà thời tiết đang nóng dần lên, bởi vậy nên nhân viên công tác đem mấy cái dù che nắng siêu to khổng lồ dựng thành khu nghỉ ngơi, phía sau là mấy chiếc xe RV, không biết là của ngôi sao nào, phía sau còn có một con đường nhỏ để đi qua, đó là chỗ mà Lăng Hi nói.
Bọn họ đi về phía trước một đoạn, sau đó xuyên qua đường cái, chậm rãi đi về phía khu nghỉ ngơi
Đầu tiên Đặng Văn Hoằng phát hiện đứa nhỏ đột nhiên biến mất, muốn đi tìm cậu, kết quả vừa quay đầu lại thì nghe nói Husky đã bỏ chạy rồi, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ biết vậy đã kéo bọn họ đi chung.
Hắn sao có thể nhạy bén bằng Husky, mà trường quay loạn thế này, đợi đến khi chen ra khỏi đám người, đã không còn thấy bóng dáng của một người một chó đâu nữa.
Nhưng mà dù sao hai người kia cũng không phải là một trẻ một chó hàng thật giá thật, hắn yên tâm hơn chút, bình tĩnh hỏi thăm từng người, biết được bọn họ đang ở chung với nhau, rồi ngẫm lại tính cách của người bạn tốt này một chút, nhìn qua khu nghỉ ngơi của diễn viên vài lần, nhưng tầm mắt bị hạn chế một chút, đành phải đi đường vòng.
Khi hắn vừa mới rảo bước vào con đường nhỏ kia thì nhận được điện thoại của Lăng đại thiếu, ngẩng đầu lia mắt một vòng, vẫn không thấy bọn họ, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi cũng đang tìm."
Tim của Lăng đại thiếu như phủ một tầng băng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không đâu, ở đây có nhiều người vậy mà."
Lăng đại thiếu cũng nghĩ vậy, cúp máy rồi tiếp tục tìm, lúc này lại nghe tiếng chuông reo lên, bắt máy theo bản năng: "Tìm thấy Tiểu Bắc rồi?"
Bên kia hơi khựng lại, truyền đến là tiếng của Thẩm Huyền: "Thằng bé mất tích rồi?"
Lăng đại thiếu ngẩn ra, lúc này mới nhìn tên người gọi tới, trả lời: "Tạm thời chưa tìm thấy thôi."
"Tôi nghe ông cụ nói anh dẫn Tiểu Bắc làm đến chỗ đoàn làm phim rồi, nó có còn ở đó không?"
Lăng đại thiếu nuốt ngụm nước miếng, hỏi thử: "Ông nội của tôi đang ở bên cạnh cậu hả? Có nói gì nữa không?"
"Không có ở đây, ông ấy đã đi rồi" Thẩm Huyền nói, "Tôi đang trên đường đi đến chỗ đó của anh, nhắn cụ thể địa chỉ cho tôi"
Lăng đại thiếu lập tức đồng ý, vui vẻ khai ra hết. Thẩm Huyền nói thêm vài câu với hắn, rồi cúp điện thoại.
Hắn vừa lau mặt cho Lăng Hi xong, cũng không nhịn được nghĩ đến cùng một vấn đề với ông cụ, dù sao cũng có chút không yên tâm, nên vội vàng tới.
Biệt thự nằm ở phía Bắc của thành phố, cách đoàn làm phim không xa, hắn chạy vào đường lớn, bắt đầu tăng tốc.
Lăng Hi với Husky lúc này đang trốn đằng sau một chiếc RV.
Husky quỳ rạp trên mặt đất, chậm rì chui xuống gầm xe. Lăng Hi ngồi xổm một bên, thỉnh thoảng sờ cái đuôi bông xù vài cái, mấy cái cây xanh bên cạnh vừa vặn che chắn cho bọn họ, tạm thời sẽ không bị người khác phát hiện.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào, hắn lấy lại bình tĩnh, tập trung lực chú ý lên trên chiếc xe RV trước mắt, yên lặng nghe ngóng.
Có thể phân tích từ mấy câu vừa nghe lúc nãy, người ở bên trong chắc là Tống ảnh hậu, cho nên Husky mới cọ qua đây.
Mùa này mở điều hòa nhiệt độ thấp thì hơi lạnh, nên chiếc xe này hạ một bên cửa kính xuống, có giọng nữ không vui nói: "Mặt cũng bị bầm tím rồi, rốt cuộc hắn có biết đóng phim không, mắc gì kéo mạnh vậy!"
"Đúng vậy, làm người ta hú hồn hú vía!" Một người khác vội vàng hùa theo, chắc là trợ lý: "Chị Tống, chị có muốn chúng ta nghỉ ngơi trước một chút hay không? Lỡ như hôm nay Thạch tổng đến thật, chúng ta lại đang quay phim, không phải sẽ bỏ lỡ sao?"
Tống ảnh hậu ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
"Phải nói Thạch tổng đúng là rất lợi hại nha, mới đó đã giải quyết xong chuyện chú hai của ông chủ" trợ lý sùng bái nói, "Còn tưởng ông chủ vừa xảy ra chuyện, công ty sẽ do chú hai của hắn tạm quản, ai mà ngờ lại là Thạch tổng thắng."
Rẹt rẹt.
Husky thò móng vuốt cào mặt đất một chút, tràn đầy căm hận.
"......" Lăng Hi rủ mắt nhìn chằm chằm con Husky đã chui một nửa vào gầm xe, trong đầu tìm tòi tư liệu một lát, nhớ tới hình như cha mẹ của Husky có nhận nuôi một đứa con, tên là Thạch An Yến, Thạch tổng mà các nàng nói có lẽ là hắn.
Hắn trước giờ chưa từng tiếp xúc với Thạch An Yến, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng nghe nói quan hệ giữa Husky với Thạch An Yến không được tốt lắm, hiện tại công ty bị Thạch An Yến chiếm, Husky nhất định sẽ không vui.
Người trong xe nghe được tiếng động, tiếng nói chuyện lập tức dừng lại, trợ lý nhịn không được đi xuống dưới xe xem thử, sau đó nhìn thấy một người một chó với tư thế hết sức quỷ dị, hét toáng lên, khom lưng nhìn chằm chằm Husky dưới đáy xe.
Husky giật mình, lấy móng vuốt ôm mặt, chậm rãi chui ra, yên lặng ngồi xổm bên cạnh đứa trẻ xinh đẹp.
Trợ lý bị cái cảnh tượng đáng yêu này đánh thẳng vào làm tim gan run rẩy, định sờ hai cái, nhưng thấy Tống ảnh hậu cũng đã xuống xe. Cô đang muốn giải thích, tầm mắt lại hướng về phía cách đó không xa: "Đó có phải là xe của Thạch tổng không?"
Tống ảnh hậu ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại, cùng lúc đó thấy một bóng dáng lướt qua, nhanh chóng vọt qua phía bên kia.
Husky hung hăng nhìn chằm chằm chiếc xe kia, thù mới thù cũ chồng chất nhau, định đi qua đó cạp Thạch An Yến hai phát cho đỡ tức.
Lăng Hi: "......"
Đặng Văn Hoằng đi tới chỗ nó, nhanh chóng đảo mắt một vòng qua chỗ Husky và chiếc xe gần đó, lập tức giật mình, vội vàng kéo Husky lại: "Cậu bình tĩnh lại, muốn bị bảo tiêu của hắn đánh cho một trận sao?"
Thạch An Yến đã xuống xe, hơi hơi nghiêng đầu, nhạy bén nhìn về phía con chó cách hắn ba mét.
Husky cao ngạo hất cằm, nhe răng với hắn, bộ dáng muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Trong đầu Thạch An Yến vô tình lóe qua hình ảnh người nào đó cứ thấy hắn là xù lông, ma xui quỷ khiến hắn đi về hướng bên kia hai bước.
Lăng Hi đứng cách đó không xa nhìn thấy, thầm nghĩ có Đặng Văn Hoằng ở đây, chắc Husky sẽ không quá xui xẻo, nên không thèm nhúc nhích, dù sao hiện tại hắn chỉ là một đứa trẻ, đi cũng thêm phiền.
Anh Vương lúc này đang bị người trong đoàn phim gọi đi, đưa cho hắn một bộ quần áo trẻ em. Hắn mấp máy môi, đang định nói người đã đi mất rồi, lại bỗng nhiên quét mắt nhìn thấy đứa nhỏ kia đang ở khu nghỉ ngơi, lập tức ngẩn ra
"Sao thế?"
"Không có gì, không có việc gì, tôi đi liền đây." Vương ca cười xòa, xông nhanh về phía đứa nhỏ, thầm nghĩ chắc Tiểu Lăng thấy hối hận vì đã chọc giận hắn, nên còn chưa đi.
Hắn đi đến bên cạnh đứa nhỏ, đem quần áo đưa qua: "Thay nhanh đi, rồi đi quay phim"
Lăng Hi đẩy ra, lười để ý tới hắn.
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của đoàn phim!" Anh Vương ném quần áo qua một bên, định tự mình cởi áo thun cho Lăng Hi, bộ đồ này có thiết kế thoải mái, kéo từ dưới lên, lập tức lộ ra hơn phân nửa lồng ngực.
Lăng Hi: "......"
Lăng Hi quả thật không kịp phòng bị, lý trí đứt cái bặc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip