Chương 23: Điều tra
Đặng Văn Hoằng vừa quay xong quảng cáo thì bị gọi về công ty, dưới những tầm mắt đầy hàm ý không rõ của mọi người mạnh mẽ tiến bước vào thang máy, chậm rì rì đi về phía phòng chủ tịch.
Quản lý hàng đầu của Tinh Vũ hơi do dự nửa giây, nhắc nhở nói: "Nghe nói tâm trạng của ông chủ bây giờ không tốt."
Đặng Văn Hoằng khẽ cười: "Yên tâm, phần lớn không phải nhắm vào tôi đâu."
Người đại diện nhướn mày: "Thật à ?"
Đặng Văn Hoằng cười híp mắt lại, gật đầu.
Lúc trước khi hắn tìm Thạch An Yến để ký hợp đồng với Tinh Vũ, dùng lý do là trí nhớ của hắn có chút "mơ hồ", Cố Huyên đã từng nói muốn ký hợp đồng với hắn, cũng vì dàn xếp phiền toái cho hắn.
Tuy Thạch An Yến không xác định được quan hệ của hắn với Cố Huyên, nhưng vì có thể làm tăng thiện cảm sau khi Cố Huyên tỉnh lại, không những không từ chối hắn, còn có có thể phát triển tình cảm một cách tốt đẹp.
Đương nhiên, Thạch An Yến vốn không để ý lời hắn nói là thật hay giả, chỉ cần có thể cho Cố Huyên thấy "tôi làm đều là vì em" là đủ rồi — là thật thì càng tốt, nếu là giả, Thạch An Yến chính là bởi vì quá yêu mà mất đi sức phán đoán, đặt ở trước mặt Cố Huyên thì đúng là một nhược điểm hiếm thấy, có thể làm Cố Huyên mềm lòng, vẫn có thể tăng cao thiện cảm.
Bởi vì suy đoán này, Thạch An Yến sẽ không bởi vì lúc trước hắn phạm sai lầm mà bỗng nhiên trách tội hắn, trừ phi là chuyện huyên náo quá lớn, nhưng người này đã có thể nắm giữ thông tin của hắn, hẳn là không phải khả năng này. Mà gần đây biểu hiện của hắn cũng không tệ lắm, càng không thể là nguyên nhân Thạch An Yến bắt lỗi hắn.
Người đại diện nhìn hắn cười tự tin, đẩy kính, che khuất ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cũng giống như những người khác trong Tinh Vũ, hắn vô cùng tò mò về Đặng Văn Hoằng, dù sao đây là người mà Thạch tổng kí hợp đồng sau khi nhậm chức, đặc biệt còn dặn hắn dẫn dắt, rõ ràng là muốn lăng xê người này.
Nhưng Đặng Văn Hoằng là ai? Cô nhi, không thực lực, không quan hệ, tính tình kém, không biết đối nhân xử thế......Người trong công ty chỉ cần chịu khó tìm hiểu một chút, đã có thể biết rõ toàn bộ chi tiết về hắn, nhưng chính là một người như vậy lại lọt vào trong mắt Thạch tổng, làm cho người khác phải suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ của bọn họ.
Đặng Văn Hoằng không để ý tới tầm mắt của hắn, phất tay mỉm cười, cũng không quay đầu lại mà tiến vào văn phòng làm việc của ông chủ.
Thạch An Yến lúc này đang nhìn chằm chằm Husky trên sô pha, người sau cùng hắn đối diện, đầy mặt khó chịu, hắn bẻ ngón tay, trên cao nhìn xuống nói: "Nếu không phải vì Tiểu Huyên, tao đã kêu người ta ném mày xuống sông từ lâu rồi, biết chưa?"
Thử xem! Husky hất cằm, tỏ vẻ "ông đây đéo sợ".
Đặng Văn Hoằng vào cửa, liếc qua đã lập tức bật cười: "Làm sao nó chạy được đến đây ?"
Thạch An Yến rốt cuộc chuyển dời sự chú ý đi một chút, hỏi thăm bình thường Husky thích ăn cái gì, sau đó nghe Đặng Văn Hồng cười kể ra vài món, có chút ngơ ra: "......đều là món Tiểu Huyên thích ăn."
"Đúng vậy, lúc trước nó ở chung với Cố tổng, Cố tổng ăn cái gì thì nó ăn cái đó." Đặng Văn Hoằng giải thích: "Hiện tại ngược lại không thích ăn đồ ăn cho chó."
Thạch An Yến nhìn kỹ hắn "Ta chưa thấy hắn nuôi chó, lúc trước Husky vẫn luôn ở chỗ của cậu?"
Vấn đề này rất sắc bén, không cẩn thận có thể sẽ trở thành tình địch...... Đặng Văn Hoằng cười tủm tỉm nói: "Thực ra là không, nó là do tôi và Cố tổng cứu không lâu trước đó, luôn được nuôi ở chỗ tôi, thỉnh thoảng Cố tổng sẽ mang cho nó chút đồ ăn, hình như nó biết Cố tổng cũng là ân nhân cứu mạng, bởi vậy nên rất nghe lời Cố tổng"
Thạch An Yến nhìn hắn vài lần, cuối cùng chưa nói cái gì, ý bảo trợ lý đi mua cơm cho Husky, sau đó bắt đầu hỏi thăm sở thích khác của Husky, cũng tuyên bố về sau tự mình chăm sóc nó.
Husky: "......"
Husky lập tức gào lên: "Gâu gâu gâu gâu gâu — !"
Đệt mợ ông không muốn phải đối mặt với hắn cả ngày! Chỉ cần nhìn thấy hắn chà đạp cơ thể của mình, ông đã muốn giết chết hắn!
Đặng Văn Hoằng lại không thể chỉ đứng yên nhìn, lập tức giữ bạn thân lại, trấn an sờ vài cái, phát hiện bị móng vuốt chó đang chọt chọt mình, cười nói: "Có thể nói tôi nghe lí do không?"
"Tôi thích thế" Thạch An Yến nói.
Thực ra hắn cũng không định nuôi thật, nhưng hôm nay phát hiện chuyện Husky phát điên, rơi vào đường cùng chỉ còn cách đưa ra quyết định này, bằng không đợi sau khi Tiểu Huyên tỉnh lại thấy Husky đuổi theo cắn hắn, thì không biết sẽ nghĩ thế nào — tuy đúng là không oan uổng hắn, nhưng tạm thời không thể để Tiểu Huyên hoài nghi, bằng không với tính cách của Tiểu Huyên, làm không tốt thì có thể cùng đồng quy vu tận với hắn.
Trợ lý làm việc rất nhanh, không bao lâu đã quay trở lại với đồ ăn.
Thạch An Yến cầm đi đến trước mặt Husky, đặt từng cái ở trên bàn trà, định đổ ra chén nhỏ cho nó ăn, chuẩn bị chậm rãi bồi dưỡng cảm tình. Husky quét mắt nhìn, quay đầu không thèm để ý hắn.
Thạch An Yến rất kiên nhẫn, món này không được thì thay món khác.
Husky quay về phía sô pha, dứt khoát liếc cũng không thèm.
Thạch An Yến đánh giá nó, vừa muốn hỏi thăm Đặng Văn Hoằng có phải do nó không đói bụng hay không, bỗng nhiên nghe tiếng "rột rột" vang lên, hai giây sau, ngay sau đó lại truyền đến tiếng còn vang hơn.
Husky thò móng vuốt che mặt, tiếng "rột rột" từ trong bụng càng không ngừng phát tán ra bên ngoài, trong phòng im lặng nghe được rất rõ.
Thạch An Yến: "......"
Trợ lý: "= 口 ="
Cái đệt Husky này đúng thật là thành tinh hả? Trợ lý hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, đói như vậy vẫn cố chấp không ăn, đến cùng là có thù oán gì với ông chủ thế?
Đặng Văn Hoằng bả vai run run, nén cười xoa xoa đầu nó, muốn giữ lại cho nó chút mặt mũi: "Ăn đi, Thạch tổng không phải người xấu."
Husky rơi vào giãy dụa, vẫn yên lặng bất động.
Đặng Văn Hoằng tách móng vuốt của nó ra, lấy chén chỗ Thạch An Yến, người sau lưng lách qua, tự mình đem tới trước mặt Husky.
Husky lạnh lùng nhìn hắn, tự nhủ ăn no mới có sức cắn người, cố nhích lại gần, cắm đầu mà ăn.
Đặng Văn Hoằng vuốt lông cười, hỏi: "Không ai đi chung với nó?"
Thạch An Yến gật đầu, cũng cảm thấy khó tin: "Lúc ta thấy nó thì nó chỉ có một mình."
Bảo vệ của trại an dưỡng luôn nghiêm ngặt, Husky có thể đi ra, khẳng định đứa nhỏ cũng ở gần đó, vì sao lại không ở chung với nhau? Hay là Husky tự mình chạy tới ? Đặng Văn Hoằng âm thầm tự hỏi, chưa kịp làm gì, chỉ nghe tiếng chuông vang lên, vừa cầm di động ra vừa nhìn, đã thấy là Thẩm Huyền.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Nếu anh hỏi Husky, thì nó đang ở Tinh Vũ"
Thẩm Huyền nói: "Tiểu Bắc không ở đó?"
Đặng Văn Hoằng hơi giật mình: "Không có, thằng bé không ở chung với anh?"
Thẩm Huyền trả lời qua loa, nói nếu có tin tức về đứa nhỏ thì thông báo cho hắn, rồi nhanh chóng cúp máy.
Đặng Văn Hoằng cất điện thoại đi, thấy Husky yên lặng nhìn chằm chằm mình, qua mấy giây rồi cũng chưa động đậy, dường như là muốn nói cái gì đó, cảm thấy chắc là nó biết chuyện gì đó.
Hắn nhìn về phía Thạch An Yến, nói giải thích câu chuyện sơ qua một lần, sau đó nói muốn mượn Husky đi tìm người, một lát lại đưa nó trở về.
Thạch An Yến đương nhiên không ý kiến, bình thản đồng ý: "Bạn nhỏ Lăng Bắc, bạn nhỏ Lăng Bắc, anh trai đang đợi em ở quầy dịch vụ, xin hãy nghe thông báo sau......" Giọng nữ thanh thúy như có như không truyền đến, mặt Lăng Hi không chút thay đổi lắng nghe, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính đen.
Hình như người đàn ông cũng là đến chơi, tùy tiện mua vài thứ, lại tán dóc với ông chủ một quầy hàng một lúc, thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết, qua nửa ngày mới từ lối ra rời đi.
Lăng Hi nhớ diện mạo của đồng bọn của hắn, duy trì khoảng cách nhất định, không nhanh không chậm đi theo.
Tiếng người sầm uất và náo nhiệt càng ngày càng nhỏ, hai người một trước một sau đi xa, cuối cùng vào con đường nhỏ yên tĩnh. Đây là đường một chiều, cây xanh rợp bóng, hai bên có không ít xe đang đậu, hiển nhiên là trở thành bãi đỗ xe tạm thời
Lăng Hi mượn ô tô để ẩn thân, thuận tiện nhớ kĩ một chút khoảng cách đi qua, biết hành vi của mình có hơi nguy hiểm, vừa ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, thấy hắn muốn lên xe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tìm chỗ tạm nghỉ.
Nửa phút sau, cậu nhìn theo nam nhân lái xe chạy qua trước mắt, vội vàng bước ra vài bước nhìn theo, nhớ kỹ biển số xe, cảm thấy hài lòng, chậm rãi đi ngược trở về, tính toán buổi tối sẽ liên hệ với người của ông nội, để đối phương đi thăm dò.
Cậu vừa đi vừa nghĩ, nhanh chóng ra khỏi con đường này, lúc này chỉ nghe phía sau truyền đến một trận chân ga từ xa lại gần, theo bản năng dựa vào sát bên đường, sau đó liền nghe tiếng phanh lại chói tai từ bên cạnh vang lên, gần trong gang tấc.
Cậu quay phắt lại, phát hiện đây là chiếc xe tải, nhưng còn chưa tới kịp đánh giá liền thấy tiếng cửa xe mở ra, một cánh tay vươn ra bắt lấy cổ tay cậu, dùng lực kéo cậu lên.
"Buông ra...... Ưm......"
Lăng Hi vừa há miệng, đã bị một chiếc khăn tay ướt che lại, mùi nồng nhanh chóng xộc vào xoang mũi, ý thức của cậu lập tức trở nên mơ hồ, nghiêng đầu, nặng nề ngủ.
Đặng Văn Hoằng không rõ ràng có phải đứa nhỏ có mục đích khác hay không, bởi vậy không có trực tiếp đi tìm Thẩm Huyền, mà là đem Husky kéo vào phòng nghỉ để hỏi chuyện trước.
Hắn lấy di động ra rồi vào giao diện gõ chữ, tiếp theo hơi khựng lại, nhìn kích cỡ của màn hình, lại nhìn móng vuốt bông xù của Husky.
Husky xoay tầm nhìn theo ánh mắt hắn, nhanh chóng hiểu rõ ý của hắn, thò ba móng vuốt đặt ở trên màn hình, cho hắn trực tiếp xem tỉ lệ, phẫn hận nhìn hắn, moẹ nó vậy ngươi muốn cho ông đây viết thế nào?
Đặng Văn Hoằng lập tức bật cười, trấn an sờ hai tai, đi tìm bàn phím cho nó.
Husky miễn cưỡng vừa lòng, khống chế móng vuốt gian nan gõ chữ, nói cho hắn biết sự thật, cuối cùng nói rằng cảm giác người đàn ông kia không phải người tốt. Ánh mắt Đặng Văn Hoằng hơi ngưng đọng, không chần chờ nữa, vội vàng đi gặp Thẩm Huyền.
"Thế nào, tìm được không?"
Thẩm Huyền lắc đầu, sắc mặt có chút lạnh.
Hắn đã đợi nửa giờ, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của đứa nhỏ, mà linh hồn bên trong đó dù sao cũng là người trưởng thành, tuyệt sẽ không làm những hành động hờn dỗi, cho nên hoặc đứa nhỏ kia không nghe thấy tiếng loa thông báo, hoặc chính là không có cách nào trở về.
Đặng Văn Hoằng nhíu mày: "Đừng đợi, đến phòng quan sát thử xem."
Thẩm Huyền đồng ý, hắn cũng vừa nghĩ đến chuyện đó, hơn nữa đã gọi điện thoại qua thông báo trước.
Mấy người đợi năm phút đồng hồ, quản lý hội trường đã vội vàng đuổi tới, hiền hòa bắt tay với Thẩm Huyền, dẫn bọn họ đến phòng quan sát
Màn hình được phân thành nhiều khung hình nhỏ, mỗi khung đều rất náo nhiệt. Thẩm Huyền ngẩng đầu liếc nhìn: "Phố triển lãm mỹ thực, chúng ta bị tách ra ở chỗ đó, lúc khoảng mười một giờ."
Nhân viên công tác làm theo lời hắn, tìm xung quanh khu triển lãm, dò hỏi xem là chỗ nào sau đó liền bắt đầu tua tới đoạn thời gian xác định, rất nhanh phát hiện đứa nhỏ, sau đó lại đi theo dõi goc khác của mấy chỗ gần đó, nhìn theo đứa nhỏ nắm Husky ngoan ngoãn đi đến góc đứng, một lát sau nói với Husky vài câu, rồi nó liều mạng gật đầu.
Thần kỳ ghê, chẳng lẽ Husky có thể nghe hiểu tiếng người sao? Suy nghĩ này của nhân viên công tác chợt lóe qua, tiếp tục theo dõi.
Đặng Văn Hoằng theo bản năng nhìn lướt qua Thẩm Huyền, thấy sắc mặt hắn đăm chiêu, giống như hoàn toàn không nhìn thấy vấn đề hoặc để nó ở trong lòng, rồi quay tầm mắt lại, lúc này nghe thấy hắn đột nhiên nói: "Đoạn vừa rồi tạm dừng một chút."
Nhân viên công tác hơi giật mình, lùi video lại hai giây trước: "Đoạn này?"
Thẩm Huyền không trả lời, nhìn chằm chằm biểu cảm của đứa nhỏ, xác nhận mình không nhìn lầm, thân ảnh của đứa nhỏ một khắc này khựng lại một chút — cậu đã thấy cái gì?
Thẩm Huyền nói: "Tiếp tục"
Công tác nhân viên nghe lời ấn nút tiếp tục, thấy không biết vì sao đứa nhỏ lại đi mất, vì thế lại đổi góc theo dõi khác, bảo đảm cậu vẫn ở trong tầm mắt.
Thẩm Huyền thấy hắn đi một chút rồi ngừng một chút, liền nhìn theo ánh mắt cậu hướng về phía trước, nhanh chóng tìm được một người, bảo bọn họ ấn tạm dừng, yên lặng đánh giá người đàn ông kia, tìm tòi trong đầu một lát, lập tức nheo mắt.
Tài xế lúc trước đâm Lăng Hi xong bỏ chạy rồi bị thiết bị theo dõi quay được, chẳng qua đối phương đeo kính đen và mũ lưỡi trai, căn bản thấy không rõ tướng mạo cụ thể. Hiện tại lại nhìn, người đàn ông trên video này hình như có hình dáng bên ngoài giống vài phần với với tài xế đào tẩu kia.
Lăng Hi là cũng cảm thấy giống, hay là đã chắc chắn ?
Tài xế lúc trước là muốn giết Lăng Hi, không biết có chú ý đến Lăng Bắc hay không, lỡ như người này thật sự là hung thủ, hơn nữa vẫn nhớ rõ Lăng Bắc, lại phát hiện đứa nhỏ đang đi theo hắn...
Trái tim Thẩm Huyền không khống chế được mà trầm xuống, bảo bọn họ tiếp tục chiếu video, cuối cùng nhìn theo đứa nhỏ đi theo người đàn ông kia rời khỏi hội trường.
Nhân viên công tác nói: "Không ổn, ra khỏi phạm vi hội trường, mà còn là ra bên ngoài thì chúng tôi không thể nhìn tới."
Quản lý nhìn về phía Thẩm Huyền sắc mặt âm trầm, thử nói: "Nhị thiếu, ngài có thể thử đi đến phòng theo dõi ở ngã tư đường."
Thẩm Huyền gật gật đầu, khách sáo hai câu rồi vội vàng rời đi.
Hắn và Đặng Văn Hoằng kéo Husky đi một đường đến chỗ chốt giao thông, rất nhanh đã thấy được hình ảnh muốn tìm, đồng thời cũng thấy đứa nhỏ bị kéo lên một chiếc xe tải.
"Đây là......gặp phải bọn buôn người ?"
Edit: Chương 23 dài quá...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip