Chương 4
"Nhét vào trong để ngủ, tưởng tượng vụng về thủ dâm"
Lâu sau sắc trời bên ngoài biến mất, trong xe một mảnh lờ mờ, Lục Diên diên mới lười biếng mở mắt, cúi đầu nhìn Quý Thanh Đàn nghiêng mặt ngủ mê man, tia sáng quá mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng xinh đẹp, thân thể tinh tế được hắn bao bọc, giống như hoàn toàn thuộc về hắn.
Quý Thanh Đàn mơ mơ màng màng bị Lục Diên nhẹ nhàng hôn lên mặt, muốn chống người ngồi dậy, lại cảm giác bị thứ gì đó đè ép, hoàn toàn không cử động được.
Khóc quá lâu, ánh mắt cậu sưng không mở ra được, cố gắng mấy lần mới miễn cưỡng mở to mắt, trước mắt một màu đen kịt, cảm giác Lục Diên lại hôn đến, mới nhận ra mình đã bị Lục Diên ép đến trời tối rồi.
Quý Thanh Đàn khó khăn quay đầu, trong tầm mắt ngoài cửa sổ xe chỉ còn lại một vạch đỏ, mặt trời xuống núi.
Trong xe bừa buồn chán vừa nóng, mùi ngai ngái tràn ngập bốn không tiêu tan, giống như trong bình mật ong, bị mật ong sền sệt dính đến nhấc không nổi tứ chi, miệng mũi đều bị ngăn chặn, vừa ngọt vừa dính, buồn bực đến đầu óc cũng không thể chuyển động, phản ứng cũng rất trì độn, thân thể lại như bị ngâm vào nước nóng, nước ấm nấu ếch xanh ăn mòn da thịt của cậu, đau đớn dần dần lan tràn trong thân thể.
Quý Thanh Đàn chậm rãi đảo tròn mắt, hình dáng Lục Diên ở trước mắt dần dần rõ ràng.
Ý thức được Quý Thanh Đàn tỉnh, hơi thở của Lục Diên bổ nhào vào mũi miệng của cậu, dò xét hôn lên môi cậu.
Eo bị cánh tay Lục Diên chăm chú siết chặt, giữ lấy, chân cũng bị ngăn chặn để cho người ta không thể động đậy, Quý Thanh Đàn lung lay eo, nhận ra âm hành cứng rắn nóng hổi còn chôn ở trong thân thể của cậu, thậm chí còn đang chậm rãi di chuyển.
Quý Thanh Đàn nhẫn nại nhắm hai mắt, vẫn đè nén không được trong huyệt căng đau, dùng sức đưa tay đẩy hắn.
"Ôm thêm một lát nữa..." Giọng nói của Lục Diên tràn ngập dục vọng nồng nàn, nắm cả eo Quý Thanh Đàn kéo vào trong lòng.
"Quá đau... Lục Diên..." Quý Thanh Đàn khàn giọng gọi hắn, trên người đau đớn không thể chịu nổi, nhưng trái tim bị đè nén lại được giải phóng.
Thật sự đau đến như vậy sao? Lục Diên ngồi thẳng lên, đưa tay mở đèn, cuối cùng lưu luyến rút ra côn thịt chôn vùi trong hơi ấm ẩm ướt, "Ba" một tiếng, cửa huyệt tắc nghẽn, dưới đèn xe mờ nhạt, tinh trùng màu trắng ngưng kết tại cửa huyệt, khi nắp ngăn trong thân thể được rút ra, tinh dịch bị chặn lại từ trưa tuôn ra, huyệt thịt như nhũn ra có chút rung động.
Bắp đùi tràn đầy vết tích xanh đỏ, âm hộ mềm mại đóng một tầng dịch trắng, bởi vì va chạm mà trở nên đỏ sưng, một mảnh đỏ tía đáng thương.
Giúp Quý Thanh Đàn ngồi dựa vào trên ghế, Lục Diên nắm lấy quần lót cuộn lại, lau chỗ hỗn độn giữa hai chân Quý Thanh Đàn, vải vóc thô ráp tiếp xúc thịt huyệt chịu đủ tàn phá, lại khiến Quý Thanh Đàn một trận run rẩy.
Cẩn thận giúp Quý Thanh Đàn mặc quần áo, bởi vì đồ lót dính đầy các loại chất lỏng, nên chỉ cho cậu mặc quần ngoài, sau đó lái xe mang Quý Thanh Đàn trở lại trang viên.
Quý Thanh Đàn nằm ở ghế sau xuyên qua cửa kính nhìn các vì sao, không nhìn thấy sao, chỉ có mây đen ngưng tụ lên đỉnh đầu, cậu nghĩ trời sắp mưa.
Dường như quay trở lại ngày mà Lục Diên trở về, ngày đó cậu đến mộ địa, cũng không phải vì không nỡ rời xa Lục Nhan Đài, cậu chỉ muốn đến xem ông ta, cho ông ta biết, không có Lục Nhan Đài cậu cũng có thể sống rất tốt.
Cậu không yêu Lục Nhan Đài, ông ta cũng không hung ác với cậu.
Cậu chỉ là thế thân mà Lục Nhan Đài tìm kiếm, chỗ đó cần gì yêu cùng hận, chỉ cần khuôn mặt là đủ rồi, tuổi của Lục Nhan Đài không thiếu được khi nhìn đến một khắc này cậu đã được giải thoát.
Ông ta vốn muốn chạm vào cậu, ngày đó, cậu buồn nôn, hết thảy không giải quyết được gì, nhưng vẫn không nỡ gương mặt này của cậu, giữ cậu ở bên.
Quý Thanh Đàn tóc dài là lúc sau, làm thế thân, nếu không phải phía dưới của cậu nhiều thêm một miệng bức, cơ hồ giống hệt người trên tấm ảnh kia, cậu từ trong ví tiền của Lục Nhan Đài từng nhìn thấy tấm ảnh người đó, tóc dài chạm vai, nụ cười rạng rỡ hơn cậu nhiều.
Hơn nữa, một người từ trong khe cống ngầm đi ra như cậu, làm sao có thể giống người đứng trong lòng mọi người được?
Ông ta cũng không làm gì cậu, thậm chí còn cho cậu một ngôi nhà, cậu có tư cách gì mà hận Lục Nhan Đài chứ? Cậu nghĩ, nhiều lắm là xem như cảm tạ đi.
Quý Thanh Đàn là con của gái điếm, mẹ bị người kia vứt bỏ sau đó cùng người khác hùn vốn mở ra một tiệm tiệm cắt xoa bóp, ở một nơi hẻo lánh mà ánh đèn thành phố không thể chiếu đến, chuột trong khe cống ngầm tụ tập cùng một chỗ, để lại một dị dạng là cậu.
Mẹ bận tiếp khách trả nợ, đợi đến khi phát hiện đã không thể phá cậu được nữa, không ngờ rằng mình hoài thai mười tháng sinh ra một quái vật như vậy, bà sẽ đánh cậu, mắng cậu, lưu lại vết tích thật sâu trên lưng cậu.
Lại cất giấu cậu, không cho ai biết bí mật của cậu, nếu như bà còn sống.
Cậu muốn yêu bà, cũng muốn hận bà.
Nhưng cậu không thể yêu cũng hận không nổi, nhưng cũng không thể rời đi.
Yêu và hận, từ ngữ xa xôi bao nhiêu, chung quy là hóa thành một mảnh hư vô.
Một trận mưa to như thế đã mang đi một đời rẻ mạt của mà, nhưng giữ lại cậu, nếu không phải Lục Nhan Đài phát hiện cậu ở ven đường, sợ là cậu cũng giống như mẹ —— Là một gái điếm.
Cho nên bất kể nói thế nào, cậu vẫn phải tạ ơn Lục Nhan Đài, ông ta cho cậu một ngôi nhà, dù là mang theo ánh mắt buồn nôn như thế, đây đều là lỗi của cậu, ai bảo cậu sinh ra là một bộ dạng như vậy?
Ai cũng trách không được, chỉ có thể trách chính mình.
Vào ngày mưa kia cậu chỉ dám từng bước trở về ngôi nhà thuộc về cậu, cậu cuối cùng cũng có nhà, lại nhìn thấy Lục Diên —— Con trai của người kia.
Cậu không ngờ Lục Diên lại đến gần mình, Lục Diên chạm vào toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Địa phương dị dạng tràn ra thủy dịch, nếu không phải toàn thân ướt đẫm thì đã bị phát hiện.
Người kia không tệ, dù sao hắn cũng có tính nghiện.
Nhìn chỗ phình ra dưới thân Lục Diên, cậu ác ý nghĩ: "Hắn có biết phía dưới của mình có một âm hộ như thế không? Nếu biết... Sẽ giống cha của hắn, dùng ánh mắt căm ghét nhìn mình đi? Tựa như là giòi bọ từ nơi bẩn thỉu nhất chui ra ngoài, giẫm mình cũng sợ làm bẩn đế giày."
Nhưng cậu không thể kìm nén phản ứng của cơ thể, cậu vẫn nghĩ đến khuôn mặt của Lục Diên tay run run đi vào phòng tắm, khi đang rửa sạch từng bộ phận trên cơ thể vẫn không nhịn được ngồi xuống dựa vào tường, nắm tay lướt qua bụng ngả vào phía dưới, nhàn nhạt lột động âm hành cương mấy lần, sờ đến khe hẹp chảy nước phía dưới.
Chỉ là ngón tay đã có thể mang cho cậu cao trào, theo ngón tay kẹp lấy âm đế, cậu nhịn không được kẹp chặt hai chân, từ trong khóe miệng lộ ra rên rỉ nho nhỏ, hai mắt trống rỗng, trước mắt lại nhớ đến thân ảnh Lục Diên.
Cậu không thể khống chế, cửa huyệt chặt chẽ mà mềm mại mút lấy ngón tay, âm đế run run rẩy rẩy bị ngón tay đè ép biến hình, cậu rất giỏi về việc để cho mình cao trào, cậu biết như thế nào có thể làm cho thân thể có thể cảm nhận được khoái cảm, không cần quá nhiều an ủi.
Lòng bàn tay mềm mại chạm vào khe hở nước chảy, nhàn nhạt hoạt động, trong tưởng tượng Lục Diên đưa tay ấn vào âm hộ của mình, nhào nặn huyệt mềm, Quý Thanh Đàn ở trong lòng cảm thấy mình và mẹ giống nhau đều là gái điếm, lại nhịn không được tưởng tượng nếu như Lục Diên ở đây.
Quý Thanh Đàn đem ngón tay thò vào cửa huyệt, tưởng tượng Lục Diên đang thao mình, ngón tay thăm dò vào càng lúc càng sâu, quấy phá bên trong thịt dâm trơn ướt, cậu nhịn không được cong người lên, dâm thủy ngăn không được theo khe hở trôi ra bên ngoài, đỉnh sóng cao trào, cậu thất thần gọi tên Lục Diên, ngón tay cũng xâm nhập vào chỗ sâu nhất.
Trong ảo tưởng và dục vọng, cậu đạt được cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip