Chương 5

"Nghe nói khi bị sốt làm như vậy sẽ rất thoải mái"

Không phải ai cũng có tư cách được yêu, Quý Thanh Đàn không dám nghĩ Lục Diên nghĩ mình thế nào, một gái điếm? Đại khái là vọng tưởng bò lên giường lại bị ghét bỏ...

Thẳng đến khi được Lục Diên ôm trở về phòng cậu cũng đang nghĩ nên mở miệng thế nào, kể lể vận mệnh của mình bi thảm? Sẽ rất buồn cười đi? Con của gái điếm đi theo con đường của mẹ.

Cậu muốn khóc, nhưng hốc mắt khô cạn, vận mệnh của cậu sinh ra đã định.

Trong phòng một mảnh lờ mờ, mưa dần dần nặng hạt, Quý Thanh Đàn lấy hết dũng khí kéo góc áo Lục Diên.

"Làm sao?" Khuôn mặt Lục Diên được đèn điện ngoài cửa sổ chiếu sáng, in bóng lên xương mày sâu thẳm, đôi mắt xinh đẹp biết bao...

Quý Thanh Đàn co rúm, mất đi dũng khí, ngón tay cũng rơi khỏi lớp vải, người như thế cậu không thể nghĩ, mình có thể mở rộng cổ áo không chút kiêng kỵ câu dẫn Lục Diên, có thể dưới bàn cơm đưa chân đụng vào Lục Diên, thậm chí mượn danh nghĩa cha của hắn muốn nhìn rõ Lục Diên.

Nhưng ở trong đêm mưa, cậu vẫn sợ hãi, cậu không sợ Lục Diên cảm thấy mình giả bộ, cho là cậu vô sỉ thấp hèn, tưởng tượng hắn dâm đãng không chịu nổi, nhưng cậu sợ Lục Diên khám phá mình, tâm tựa của cậu như đã sớm che kín vết nứt pha lê, không biết một búa nào sẽ cho cậu hóa thành bột phấn.

Nhưng Lục Diên chỉ cúi đầu hỏi cậu: "Không nỡ tôi?"

Quý Thanh Đàn không trả lời, nhìn Lục Diên quay người, cậu nhịn không được giơ tay lên rồi lại buông xuống, nhắm mắt lại.

Bên người bỗng nhiên trầm xuống, cậu bị Lục Diên ôm lấy.

Thật ấm... Quý Thanh Đàn nghĩ thầm.

Quý Thanh Đàn phát sốt, sau lần làm tình hoang đường đó, không có biện pháp nào, đương nhiên, ngày thứ hai Lục Diên ôm lấy một lò lửa.

Quý Thanh Đàn giống như bị cơn sốt làm cho bối rối, ánh mắt không thể tập trung, mơ mơ màng màng không chịu buông Lục Diên, Lục Diên thật vất vả xuống giường, lại không thể rời phòng nửa bước.

Giống như muốn đem hắn khép lại trong tầm mắt mới yên tâm, Lục Diên đi ra ngoài cậu liền muốn xuống giường, đôi mắt đẫm lệ theo sát Lục Diên, giống như sợ mất đi bé con.

Lục Diên không dám để cho cậu xuống đất, Quý Thanh Đàn nóng đến độ hắn sờ lên cũng sợ hãi, hắn muốn tìm chút thuốc cho Quý Thanh Đàn uống, Quý Thanh Đàn lại nắm chặt hắn, Lục Diên chỉ có thể ngồi bên giường gọi điện cho bác sĩ gia đình, thúc ông mau đến đây.

Lục Diên đi đến đâu, cậu cũng phải nhìn thấy, không nhìn thấy sẽ giãy dụa muốn đứng lên, sợ cậu tự làm mình bị thương, Lục Diên đành phải ngồi bên giường để cậu nhìn chằm chằm.

Lục Diên cũng sợ cậu mệt mỏi, nhưng Quý Thanh Đàn giống như rất thích thú, phảng phất chỉ có mình hắn trong tầm mắt, cậu liền vui mừng đến không rời mắt.

Lục Diên muốn để cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vừa giúp cậu xoa lên mí mắt, Quý Thanh Đàn lại mở to đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn hắn, giống như không thể rời khỏi hắn.

Cuối cùng bác sĩ cũng đến, Lục Diên đi mở cửa cũng không được, chỉ có thể gọi người hầu giúp bác sĩ mở cửa.

Dưới tác dụng của thuốc, Quý Thanh Đàn rốt cục cũng buồn ngủ muốn nhắm mắt, nhưng lại ráng chống đỡ nhìn Lục Diên, giống như sợ hắn không muốn cậu nhẵ, nhưng lại không nói lời nào, chỉ nắm thật chặt góc áo của hắn, thẳng đến khi triệt để ngủ mê man.

Lục Diên không thể làm gì, ngã bệnh lại dính người đến như thế, hắn vẫn không hiểu rõ Lục Nhan Đài đến cùng đụng có chạm qua Quý Thanh Đàn chưa, lại bị Quý Thanh Đàn một mực quấn lấy, công việc hôm nay cũng bị trì hoãn.

"Tỉnh?" Nhìn thấy Quý Thanh Đàn lặng lẽ thu hồi tay đang nắm chặt góc áo của hắn vào trong chăn mền, Lục Diên nghiêng người dùng mí mắt dán lên trán Quý Thanh Đàn, vẫn còn nóng.

Nhìn Quý Thanh Đàn nhắm mắt lại đỏ lên bên tai, Lục Diên cảm thấy một tia buồn cười, vừa mới níu lấy hắn hơn một giờ không buông tay, hại hắn chỉ có thể ngồi trên giường, hiện tại sao lại ngây thơ như thế.

Hắn đưa tay nhéo nhéo vành tai đỏ lên của Quý Thanh Đàn, "Còn khó chịu không?"

Quý Thanh Đàn khẽ mở mắt, nhanh chóng quét mắt nhìn hắn, nghiêng người sang đạt tay hắn dưới lỗ tai, nhỏ giọng lầm bầm.

Lục Diên không nghe rõ, lờ mờ nghe được hai chữ dễ chịu, coi là Quý Thanh Đàn đã khôi phục phần nào, quất tay muốn rời khỏi.

Quý Thanh Đàn thấy hắn không nghe rõ, ngượng ngùng kéo tay hắn, mời hắn lại gần.

Lục Diên cúi người áp vào giường, đưa lỗ tai đến gần Quý Thanh Đàn, chỉ nghe hô hấp nóng rực của người còn đang phát sốt phun bên tai: "Nghe nói lúc phát sốt làm sẽ rất dễ chịu, anh có muốn thử một chút hay không."

Lục Diên có không bằng súc sinh cũng không nghĩ đến làm chuyện như vậy với người còn đang sốt, Quý Thanh Đàn lại đưa tay ôm lấy hắn rủ xuống đầu, đầu tựa và cổ Lục Diên, "Xuất mồ hôi sẽ nhanh khỏi hơn."

Không biết tà thuyết này đến từ như nào, Lục Diên vốn không muốn cùng cậu náo loạn, Quý Thanh Đàn lại chống thân thể trần trụi bổ nhào vào trong ngực hắn.

Lúc Quý Thanh Đàn mê man, Lục Diên thấy cậu quần áo ướt đẫm mồ hôi, sợ cậu khó chịu nên lột sạch sành sanh, Quý Thanh Đàn trần trụi mềm mại dán lên trên người, Lục Diên không khỏi có phản ứng.

Cảm giác được vật cương cứng dán lên bụng dưới, Quý Thanh Đàn mím môi cười cười, tay thò vào trong quần Lục Diên trêu chọc hắn.

Lục Diên còn còn từ chối, nhưng Quý Thanh Đàn nước mắt ướt át, cẩn thận từng li từng tí ôm hắn.

Vốn cho rằng Lục Diên đã thỏa hiệp, nên ôm cậu đẩy lên giường, nhưng lại đứng dậy, dùng tay cằm lấy chăn mền, quấn cậu cực kỳ chặt chẽ, Quý Thanh Đàn thấy cảnh này nhịn không được khóc, nước mắt chảy không ngừng, quấn trong chăn nức nở, phát ra tiếng khóc ngắn ngủi yếu ớt.

Lục Diên lại không nhẫn tâm, sợ cậu bị ngạt thở, kéo Quý Thanh Đàn ra khỏi kén, cúi đầu hôn mí mắt rơi lệ của cậu, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Quý Thanh Đàn ra sau tai, giống như có ấn ký màu đỏ hiện lên, Lục Diên chưa nhìn thấy rõ sau tai trái của Quý Thanh Đàn có gì.

Dươngg như là hình xăm?

Quý Thanh Đàn lại lật người ra khỏi chăn, đè Lục Duyên xuống, đưa tay cởi quần Lục Diên, ánh mắt đầy nước uy hiếp hắn: "Hôm nay không muốn làm cũng phải làm!"

Lục Diên bất đắc dĩ, Quý Thanh Đàn cũng đã cởi quần của hắn, đưa ngón tay dài nhỏ ngón vào trong miệng mút mút, sau đó duỗi vào phía dưới, nhẹ nhàng khuếch trương cửa huyệt mấy lần, cưỡi lên người Lục Diên, dùng tay vịn chặt côn thịt, ngồi xuống, huyệt mềm hôm qua bị vùi dập ẩm ướt không hề có chút chống cự, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, ngay ngắn ngậm hết vào.

"Ưm..." Lục Diên kêu lên một tiếng, thật sự rất nóng, rất mềm, rất ẩm ướt, còn ấm áp hơn hắn tưởng tượng, huyệt thịt tự động nhúc nhích xoa bóp côn thịt.

Tựa như được ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, mỗi một tấc thịt mềm đều hút lấy côn thịt, Quý Thanh Đàn nói không sai, thật sự rất dễ chịu.

Quý Thanh Đàn hai tay nhịn không được, bị động tác của mình đẩy vào thật sâu, cả người ngã ngồi trên hông Lục Diên, giống như bị đóng đinh, sảng khoái nửa ngày không thể hồi thần, chỉ có thể đè lên hông Lục Diên hai chân quỳ hai bên, huyệt thịt ngọ nguậy từng tấc từng tấc dán lên âm hành, Quý Thanh Đàn cũng không dám tiếp tục cử động.

Chậm rãi nửa ngày, mới lắc eo lên xuống, bên trong huyệt mềm ngậm lấy côn thịt ma sát, Quý Thanh Đàn vẫn nóng như lửa đốt, đầu nóng đến mức choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn bám vào trước ngực Lục Diên, chỉ có thể lắc lư thân thể lên xuống, di chuyển để mông thịt dán vào hông.

Lục Diên bị tư thế chậm rãi nấu nước ấm của Quý Thanh Đàn nghẹn đến nhịn không được, đẩy hông lên đụng mấy lần, Quý Thanh Đàn phát ra vài tiếng thở dốc, tựa hồ là bị đâm sướng rồi, tóc tai lộn xộn chăn đệm nằm dưới đất, hoàn toàn không có phát hiện mình đã mất đi quyền chủ động.

Lục Diên dần dần gia tăng cường độ, nâng mông Quý Thanh Đàn lên ấn vào xương hông.

"Ô... Quá sâu..." Rõ ràng là mình muốn, nhưng lại run rẩy chân muốn né ra.

Lục Diên sao có thể để cậu như ý, thấy Quý Thanh Đàn muốn né tránh, Lục Diên bóp lấy eo của cậu, quăng cậu lên giường, nệm mềm bị ép lõm xuống, không đợi Quý Thanh Đàn phục hồi, Lục Diên đã lấn người đè lên, đặt Quý Thanh Đàn ở trong ngực.

Không có vội vã đi vào, Lục Diên cúi đầu nhàn nhạt mút môi hồng của Quý Thanh Đàn, lại hỏi cậu: "Muốn tôi sao?"

Quý Thanh Đàn vừa rồi còn né tránh, hiện tại lại không chút do dự gật đầu, nháy lông mi thật dài cầu hắn: "Nhẹ một chút có được hay không."

Nhìn thấy cậu như nhũn, Lục Diên lại không bỏ được, đành phải vùi vào chậm rãi di chuyển, tự nguyện làm gậy đấm bóp cho Quý Thanh Đàn.

Âm hành lập tức mài vào trong huyệt, cũng không kịch liệt, mà là nhẹ nhàng như muốn hóa thành nước, Quý Thanh Đàn cũng rất muốn hóa thành một vũng nước dưới thân Lục Diên, giống như không có xương cốt, bám vào trên người hắn, chỉ hơi nhíu mày để cho người ta có thể cảm nhận được tâm tình của mình.

Lục Diên đâm vào vừa sâu vừa nặng, Quý Thanh Đàn sẽ nhăn lại lông mày đẹp mắt, Lục Diên sợ cậu khó chịu đành phải lui về, kể từ đó, cả người Quý Thanh Đàn đều được chăm sóc, đầu ngón tay cũng sướng đến phát run.

Lục Diên lại chịu khổ, mỗi khi hắn lên nổi hứng thứ, muốn mạnh mẽ va chạm, lại không thể không nhìn vào thân phận bệnh nhân của Quý Thanh Đàn, đành phải chậm rãi hầu hạ Quý Thanh Đàn thoải mái.

Đợi cho Quý Thanh Đàn tay chân mềm nhũn chìm vào giấc ngủ, Lục Diên đã nhẫn nhịn một thân mồ hôi, nhưng lại không làm gì được bệnh nhân, chỉ có thể nhìn gương mặt ngủ say của Quý Thanh Đàn, tự xử.

Lục Diên dạng chân đến đỉnh đầu Quý Thanh Đàn, dùng âm hành dính đầy dâm dịch đi phác hoạ môi Quý Thanh Đàn, rất nhanh cánh môi đã trở nên sáng lấp lánh.

Quý Thanh Đàn trong giấc mộng tựa hồ cảm nhận được có thứ gì xẹt qua khóe môi, duỗi đầu lưỡi ra liếm láp, mềm mại lưỡi lướt qua mã nhãn rất nhanh đã rụt về.

Rõ ràng là hành động vô thức, Lục Diên lại bị kích thích, âm hành chưa đạt được phóng thích bành lên, Lục Diên ở bên má mềm mại của Quý Thanh Đàn chọc lấy mấy lần, ép ra một hố nhỏ, giống như gương mặt cũng thành nhục huyệt.

Lục Diên dùng sức vuốt ve trục vài lần, sau đó đặt lên môi Quý Thanh Đàn bắn ra, tinh dịch trắng đục phun ra khắp mặt, vô tình tạo ra dáng vẻ dâm đãng, Lục Diên lại không vừa lòng, tiện tay dùng di động chụp ảnh, lại dùng ngón tay quét lấy tinh dịch, thoa lên nơi không được phun đến, cả khuôn mặt đều dính tinh dịch.

Tắm rửa sạch sẽ cho người bệnh, nhìn đôi môi Quý Thanh Đàn bị hắn mút đỏ tươi, Lục Diên bỗng nhiên nhớ đến ấn ký còn sót lại trên võng mạc.

Là một đóa hoa hồng đỏ, nói là hoa hồng đỏ cũng không quá thỏa đáng, kia là một sợi dây màu đỏ mà cành cây màu đen phác hoạ hình dáng hoa hồng, hình xăm không lớn nhưng bút pháp sắc bén, đài hoa đao nhọn và phiến lá sắc bén làm toàn bộ hoa hồng mang theo một tia huyết sắc.

Những cành hoa hồng ngẫu nhiên uốn lượn sau tai biến mất trong tóc, Quý Thanh Đàn ngày thường xả tóc, hắn ngược lại là không chú ý đến, trên người Quý Thanh Đàn còn có một đóa hoa hồng như vậy, hôm đó trên xe, tia sáng quá mờ......

Là cậu thích a, Lục Diên nghĩ đến bụi hoa hồng tươi đẹp kia......

Tô điểm cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip