Chương 162

Edit + Beta: Anya

Nhưng lúc này, Kỷ Vô Hoan không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận nữa, bởi vì con thỏ lớn đã giơ cây búa khổng lồ lên!

"A a a a a!!" Vệ Mẫn Mẫn sợ tới mức xoay người bỏ chạy, nhưng sao cô có thể nhanh hơn con thỏ được, bị nó tát một cái ngã xuống dưới đất.

"Tiểu Mẫn Mẫn ~ thật đáng tiếc, ba mạng đã xài hết rồi nha ~" con thỏ lớn lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, nó còn dùng một cánh tay ôm ngực giả vở đau lòng, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn là một chuyện khác.

"Không cần, không cần! Làm ơn, làm ơn, thả tôi ra, thả tôi ra!" Vệ Mẫn Mẫn sợ hãi cuống quít lui về phía sau, không ngừng bò tới góc phòng, co ro run rẩy ở đó.

"Hì hì hì ~ nhưng chính bạn thua trò chơi mà!" Con thỏ lớn cầm cây búa còn không quên bán manh, khi cơ thể khổng lồ của nó nhảy trên sàn nhà bằng gỗ, cả căn phòng dường như cũng rung chuyển theo, nó ngừng ở trước mặt cô gái, phát ra tiếng cười đùa độc ác, chậm rãi nâng cây búa lớn trong tay lên.

Ngay khi cây búa sắp nện xuống đỉnh đầu cô gái thì Kỷ Vô Hoan lại một lần nữa lên tiếng cắt ngang: "Khoan đã, không phải mày nói có thể cho cô ấy một cơ hội đặc biệt ư?"

"A!" Con thỏ lớn hơi sững người một chút, đặt cây búa xuống, dùng cánh tay bằng bông mềm mại vỗ vỗ trán: "Ừ ha, Thỏ Thỏ không cẩn thận quên mất ~ cảm ơn cậu đã nhắc nhở nha, Tiểu Ngải Ngải ~"

Lời thì nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt không tình nguyện kia, quên là quên ở chỗ nào? Rõ ràng nếu không ai nhắc tới, nó sẽ quyết định hành động như chưa từng có việc gì xảy ra!

"Không cần cảm ơn." Kỷ Vô Hoan thuận miệng đáp, sau đó đột nhiên sửng sốt: "Không đúng, làm sao mày biết tên của tao?"

Lần này Kỷ Vô Hoan tự bịa cho mình một cái tên gọi là: Ngải Hoan Hoan, đồng âm với Yêu Hoan Hoan (Ái Hoan Hoan).

Vì sao á? Đương nhiên là vì muốn nghe Nhiếp Uyên gọi như vậy rồi! Sau khi Kỷ Vô Hoan tiếp thu chuyện đối thủ một mất một còn thích mình, lúc nào cũng nghĩ cách để bắt hắn thừa nhận, dùng đủ loại chiêu trò dụ dỗ, thậm chí còn muốn lợi dụng cả tiện nghi ở miệng.

Lúc này hiển nhiên Kỷ Vô Hoan vẫn chưa nghĩ tới "hậu quả" sẽ xảy ra khi đối phương thú nhận.

Nhưng từ khi tiến vào trò chơi cho tới nay, cậu còn chưa có cơ hội nói cho Nhiếp Uyên biết tên của mình nữa, người khác lại càng không biết, cho nên con thỏ lớn làm sao mà biết được tên của cậu?

Con thỏ lớn nhấp môi, cười hì hì phun ra ba chữ: "Cậu đoán xem ~" Nói xong nó liền xoay người sang chỗ khác, có chút miễn cưỡng nói với Vệ Mẫn Mẫn: "Tiểu Mẫn Mẫn, bởi vì bạn thua trò chơi cho nên cần phải tiếp nhận Thỏ Thỏ đuổi giết trong vòng ba phút, bạn có thể rời khỏi căn phòng này trốn đi chỗ khác, một phút sau Thỏ Thỏ sẽ bắt đầu đi tìm bạn, đây là cơ hội đặc biệt dành cho bạn, nhưng nếu bị Thỏ Thỏ tìm được...... Hì hì hì ~"

Nó không hề nói ra hậu quả, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, Vệ Mẫn Mẫn lại càng đổ mồ hôi lạnh nhiều hơn, khi con thỏ lớn bắt đầu đếm ngược, cô cố gắng kiềm chế đôi chân đang không ngừng run rẩy của mình, bò dậy cuống quýt lao ra ngoài.

Giây phút cô rời khỏi phòng, hình ảnh trên màn hình máy tính lại chuyển về phong cách pixel, chú thỏ bông đáng yêu đang đứng che mắt ở trong căn nhà gỗ, còn khối vuông hình người đại diện cho Vệ Mẫn Mẫn thì xoay người chạy ra ngoài.

Ở nơi cao nhất trên màn hình xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược 180s.

Tiếng bước chân chạy xuống lầu của cô gái rất nhanh liền biến mất, xem ra cô cũng không quá ngốc, vừa chạy vừa cởi giày, dùng chân trần giẫm lên thảm đỏ để đảm bảo bản thân không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, 60s kết thúc rất nhanh.

Con thỏ lớn lười biếng ngáp một cái, di chuyển cơ thể khổng lồ, chậm rãi lắc lư đi ra ngoài, hình ảnh pixel trên màn hình máy tính cũng vì nó đi ra ngoài mà xảy ra biến hóa, đột nhiên tất cả mọi góc nhìn đều trở nên tối đen, không thể nhìn thấy cái gì nữa.

"...... Đây là bị sao thế?"

"Không phải là hỏng rồi đó chứ?"

Vừa dứt lời thì trên màn hình đen kịt mơ hồ xuất hiện hình dáng của một ít đồ vật nào đó, tựa hồ có một tia sáng mỏng manh chiếu ra từ bên trái.

Khi hình ảnh dần trở nên rõ ràng hơn, bọn họ mới phát hiện ra đây là đang ở trong một không gian khép kín tối tăm, hình như cùng với đó còn có tiếng hô hấp và tiếng tim đập dồn dập.

Có thứ gì đang ẩn trong bóng tối sao?

"Đây là cái gì vậy?" Nhóm người chơi cảm thấy khó hiểu.

"Cái này......" Kỷ Vô Hoan có một ý tưởng, nhưng lại không chắc chắn lắm: "Hình như là góc nhìn của Vệ Mẫn Mẫn?"

"Có khả năng." Một người chơi nữ tiếp lời, cô thông qua hình ảnh trên màn hình mà suy đoán: "Vệ Mẫn Mẫn đang trốn......" Lúc nói đến nửa câu sau, cô cố tình hạ thấp giọng nói, sợ con thỏ lớn sẽ nghe lén: "Chỉ sợ là đang trốn trong tủ quần áo."

Trên màn hình, khoảng tối mà Vệ Mẫn Mẫn đang trốn rõ ràng có diện tích không lớn, mà hình dáng đồ vật đối diện hình như là một bộ quần áo đang được treo trên giá.

Về cơ bản, bọn họ đã kiểm tra hết tất cả các phòng bên trong dinh thự, cách bố trí của mỗi phòng đều giống nhau, nhưng có phòng thì tủ quần áo trống không, có phòng thì bên trong lại treo đủ loại quần áo thú bông sặc sỡ màu sắc, hình dáng trông khá giống thỏ, nhưng nghĩ đến việc nó căn bản không bao giờ mặc quần áo, thật sự càng nghĩ càng thấy ghê người......

Lại liên tưởng đến những bộ phận quái dị trên người con gà bông, Kỷ Vô Hoan không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dừng lại, ở trong trò chơi kinh dị, điều đáng sợ nhất chính là tự mình dọa mình.

Nhiếp Uyên vẫn luôn chú ý tới động thái của cậu, nghe được động tĩnh bèn nhanh chóng quay đầu hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Thanh niên vừa rồi khuôn mặt còn tái nhợt ngay lập tức xuân phong đắc ý: "Em gái nhỏ, dáng vẻ em quan tâm anh thật sự đáng yêu quá đi, khuôn mặt cứ y như quả táo nhỏ ý!"

Đáng yêu? Khuôn mặt? Táo nhỏ?

"......" Nhiếp Uyên thiếu chút nữa nghẹn họng, hắn cố nén xúc động muốn đánh người xuống: "Cậu có bị điên không hả?"

"Tại sao em lại nghĩ như thế? OMG, em gái nhỏ à, hình như em hơi hiểu lầm sức hút của mình thì phải?" Ảnh đế Kỷ lại bật chế độ "Nghiêm túc nói hươu nói vượn" một lần nữa, giọng điệu hết sức chân thành, ánh mắt vô cùng rung động lòng người.

"Cậu nghiêm túc!?"

Kỷ Vô Hoan vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, em là cô gái nhỏ đáng yêu nhất mà anh từng gặp trong đời, là tình nhân trong mộng của anh!" Nói xong cậu đột nhiên sấn tới, hôn một cái bẹp lên mặt em gái nhỏ Nhiếp Uyên.

Nhiếp Uyên: ???

Trong lúc nhất thời, hắn bị sốc tới mức mất luôn khả năng nói chuyện, so với việc bị tên này hôn thì điều hắn càng quan tâm hơn chính là.

Khẩu vị của Kỷ Vô Hoan thật sự nặng tới vậy hả?!

Hắn không biết bộ dáng hiện tại của mình như thế nào và cũng không muốn biết, nhưng tưởng tượng một chút là có thể biết ngay nó cay mắt tới cỡ nào.

Mà Kỷ Vô Hoan không chỉ lời ngon tiếng ngọt bay đầy trời, cư nhiên còn...... Mệt cho cậu ta còn xuống miệng được!

Thanh niên vốn đang định tán tỉnh tiếp, nhưng loa máy tính đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Cậu nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy thời gian ở phía trên màn hình còn lại không quá 30s nữa.

Dinh thự này mặc dù lớn, nhưng con thỏ bự hiển nhiên rất quen thuộc với từng đường đi nước bước bên trong, nó rất nhanh đã tìm thấy căn phòng mà cô gái nhỏ đang trốn.

"Hì hì hì, Tiểu Mẫn Mẫn, Tiểu Mẫn Mẫn ~ bạn đâu rồi?" Con thỏ lớn lắc la lắc lư tiến vào phòng, trong miệng ngâm nga một bài hát nhỏ tự chế: "Để tôi nhìn kỹ xem, bạn đang trốn ở đâu?"

Theo nó nhảy nhót tới gần, từ góc nhìn của Vệ Mẫn Mẫn, toàn bộ căn phòng đều như đang rung chuyển, cô sợ tới mức vội vàng che kín miệng, không dám phát ra tiếng.

Xong rồi!

Trong loa truyền đến tiếng tim đập thình thịch của cô gái, bản thân bọn họ gần như cũng lạc vào khung cảnh chân thực ấy, những người chơi khác nghe thấy cũng bắt đầu trở nên căng thẳng theo, nín thở theo bản năng, âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.

Nó giống như một sự tra tấn tàn khốc, bước chân nặng nề từng bước một tới gần, rất nhanh đã dừng ở trước tủ quần áo.

"Hì hì hì ~" Cách một tầng ván cửa mỏng manh, con thỏ phát ra tiếng cười hưng phấn, hàm răng va vào nhau kêu lạch cạch lạch cạch: "Tiểu Mẫn Mẫn, tôi tìm được bạn rồi!"

Bang một tiếng, nó nhẹ nhàng kéo cửa tủ ra, một nửa gương mặt thỏ xuất hiện ngay giữa khe cửa, răng nanh đẫm máu gần trong gang tấc, cách màn hình vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người nó.

"Tí tách, tí tách, tí tách......" Máu tươi nhiễu xuống ván gỗ trên cánh cửa, nó giơ cây búa lên.

"A a a a a!" Vệ Mẫn Mẫn kinh hãi hét lên, nỗi sợ khiến cô bùng nổ tốc độ kinh người trước nay chưa từng thấy, đột nhiên rụt đầu lại, cây búa suýt chút nữa chạm vào da đầu cô, vung ngang qua đỉnh đầu, ầm vang một tiếng đập nát ván gỗ ở phía sau.

Cùng lúc đó thời gian trên màn hình hiển thị về 0.

—— Đã hết giờ.

Con thỏ lớn biểu tình cứng đờ, tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng nó vẫn đặt cái búa lớn xuống, ra vẻ đạo đức giả mà duỗi móng vuốt lông nhung về phía Vệ Mẫn Mẫn nói: "Chúc mừng bạn Tiểu Mẫn Mẫn ~ Bạn đã vượt qua ba phút đuổi giết của Thỏ Thỏ ~"

Vệ Mẫn Mẫn xụi lơ ngồi ở trong tủ, sợ hãi không thôi mà nhìn nó, khó tin hỏi: "Kết thúc rồi ư? Mày sẽ không giết tao nữa?"

"Đúng vậy ~ trước khi bạn thất bại trong trò chơi tiếp theo, Thỏ Thỏ sẽ không giết bạn nữa trừ phi bạn vi phạm quy tắc của trò chơi a ~"

Theo lời nói của con thỏ lớn, nhà gỗ trên màn hình máy tính xoay chuyển một cái, khôi phục lại giao diện ô lưới trắng ban đầu.

Người trong phòng vẫn còn hơi bối rối: "Vậy mà cô ấy không bị sao?"

"Chẳng lẽ thua trò chơi cũng không nhất thiết phải chết? Chỉ cần có thể tránh thoát ba phút đuổi giết của con thỏ lớn là có thể sống sót?"

Dù sao cũng toàn là người chơi ba mặt trò chơi Rubik, có thể sống đến bây giờ khẳng định đều không phải là người ngốc nghếch, từ cuộc thảo luận về trò chơi trên giấy trắng vừa rồi là có thể nhìn ra được điều đó.

Trừ bỏ dư lại hai người chơi mới vẫn còn ngu ngơ thì tất cả những người còn lại đều đang tích cực tìm cách đột phá. Đặc biệt trong đó có một em gái tên là Chư Tuyết, nhìn qua trông chỉ mới 17-18 tuổi, nhưng biểu hiện lại vô cùng bình tĩnh, trước đó còn có gan nghi ngờ "tính công bằng" của con thỏ lớn, sau lại thể hiện khả năng tính toán kinh người trong lúc mô phỏng trò chơi trên giấy.

Còn có đồng bạn của cô nữa, là một chàng trai trẻ với đầu óc xoay chuyển cực kỳ nhanh nhạy.

Cho nên tất cả bọn họ đều nghĩ tới một khả năng sâu xa hơn.

Vốn tưởng rằng một khi trò chơi thất bại thì chắc chắn phải chết, nhưng nếu không phải như vậy, liệu có phải điều đó cũng có nghĩa là trò chơi này vẫn còn phương pháp phá giải khác hay không? Bọn họ nhỏ giọng sôi nổi thảo luận với đồng bạn.

Ngoại trừ Kỷ Vô Hoan, điều cậu đang suy nghĩ bây giờ chính là những thứ ở trước mắt.

Trò chơi thứ nhất này.

Cho tới nay điểm chú ý của bọn họ vẫn luôn tập trung vào ô lưới trò chơi màu trắng, tất cả những gì thảo luận và suy đoán đều xoay xung quanh nó.

Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy con gà bông, Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác.

Con gà này có tác dụng gì? Nhìn từ bên ngoài, có vẻ con gà đáng sợ đó chỉ chuyên môn phụ trách mổ ô vuông trên hộp giấy trò chơi.

Mà trò chơi này có tên là "Thoát khỏi Dinh thự thú bông"!

Bản thân thú bông cũng là một phần của trò chơi!

Sự tồn tại của nó có lẽ không chỉ đơn giản là mổ ô vuông trên hộp giấy hay uy hiếp người chơi như vậy.

Rất có thể nó còn có tác dụng khác, về phần đó là tác dụng gì, trong lòng Kỷ Vô Hoan cũng có suy đoán đại khái, nhưng cần phải kiểm nghiệm thêm.

Lúc này con gà ở trên màn hình kia sau khi mổ hai cái ô vuông xong lại bò về chỗ cũ, duy trì tư thế nằm sấp, như thể chẳng hề có hứng thú gì với những chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan rướn cổ lên, cố gắng nhìn xem nó đang làm gì khi nằm sấp bên cạnh hộp giấy trắng.

Vừa rồi có người định tới gần máy tính, đi tới chỗ Vệ Mẫn Mẫn để tìm hiểu nhưng lại bị con thỏ lớn ngăn lại.

Nó dùng cây phấn màu đỏ vẽ một vòng tròn lớn xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên sàn gỗ vòng quanh máy tính, cấm những người chơi khác không tham gia trò chơi tiến vào.

Vì vậy, những người chơi khác đều cách máy tính một khoảng một mét, hơn nữa góc nhìn từ trên cao cũng bị hạn chế, nên rất khó để nhìn rõ ở khoảng cách này.

Cho dù bây giờ con thỏ lớn không có ở đây, bọn họ cũng không dám tùy ý vi phạm quy tắc.

Mười mấy giây sau, cùng với tiếng bước chân nặng nề, con thỏ lớn xách theo cô gái quay lại, nó tiện tay ném Vệ Mẫn Mẫn sang một bên, con ngươi màu đỏ nhìn lướt qua đám người.

Không biết có phải ảo giác hay không, Kỷ Vô Hoan cảm thấy khi nó nhìn mình và Chư Tuyết, ánh mắt của nó không hề dừng lại, như thể một chút cũng không muốn cân nhắc, thay vào đó lại dừng ở giữa hai người chơi mới.

Tình cờ trước đó nó từng khen cậu và Chư Tuyết thông minh, đây là một sự trùng hợp ư?

Không, có lẽ trong lòng nó đã quyết định thứ tự xong rồi.

Ngay khi ánh mắt của con thỏ lớn hoàn toàn dán chặt lên người của một người chơi mới.

Kỷ Vô Hoan cũng đồng thời thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm con gà bông ở trên màn hình, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, hỏi: "Có thể tự mình tiến cử không?"

"Hả?"

"Tao muốn chơi trò chơi này."

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này Lầy Lầy vẫn chưa biết được trêu chọc Tròn Tròn sẽ sinh ra hậu quả như thế nào.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip