Chương 2: Ngươi có khá hơn chút nào không?

Liễu Tuyết Quý nhìn Kiều Niệm còn đang chần chừ ở một bên, lên tiếng thúc giục, "Kiều Niệm, Cố tổng tới cửa đón ngươi."

Nghe được Cố Chính Uyên đã tới cửa, Kiều Niệm tim càng đập nhanh hơn.

Hắn sợ người này, chưa bao giờ gặp mặt hắn.

Kiều Niệm vốn nhát gan, người nam nhân này nếu thật sự giống trong lời đồn, liệu hắn có thể khống chế bản thân không dọa nạt mình không.

Mắt thấy người đón dâu tới, Kiều Niệm miễn cưỡng được người đỡ ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Kiều Niệm đi theo thảm đỏ, ra ngoài biệt thự.

Kiều Niệm thấy được cửa đoàn xe dừng ở biệt thự, cầm đầu là xe Maybach, ngồi cùng người đàn ông trong lời đồn.

Nam nhân có ngũ quan thâm thúy, mặt mày sắc bén, lạnh lẽo, khí chất khiến người ta không rét mà run.

Kiều Niệm hai tay run rẩy bắt lấy góc áo của mình, đôi mắt sợ hãi rũ xuống.

Quả nhiên, quan sát người đàn ông này, hắn liền bắt đầu sợ hãi.

Nghĩ đến lời cha cùng mẹ kế, Kiều Niệm chỉ có thể hành động từ tốn giống rối gỗ, từng bước một tiến về phía trước.

Thời điểm hắn bước sát đến, cửa xe Maybach mở ra.

Trong xe, người đàn ông vươn bàn tay thon dài ra, Kiều Niệm ngơ ngác nhìn bàn tay trước mắt, cái tay kia khớp xương thon dài, hết sức đẹp, nhưng Kiều Niệm có cảm giác như bàn tay của ác ma duỗi ra hướng về phía hắn.

Mày hắn nhăn lại, do dự, sợ hãi đặt bàn tay của mình lên.

Tay người kia rất ấm, trong khoảnh khắc đó, ngón cái nhẹ nhàng nắm mu bàn tay trắng nõn của hắn, dùng lực rất nhỏ, kéo hắn ngồi sát vào bên người.

Cửa xe đóng lại.

Không gian kín khiến lòng bàn tay Kiều Niệm ra mồ hôi, hắn nhẹ nhàng rút tay về, ngoan ngoãn đặt ở đùi.

Người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, trên ngực treo một bông hoa, có thể so với siêu mẫu chân dài.

Từ từ?

Kiều Niệm lại nhìn thoáng qua, trong lời đồn Cố Chính Uyên không phải bị tai nạn xe cộ, hai chân không đứng dậy nổi sao?

"Trên đùi có thể sử dụng lực, nhưng tạm thời đứng dậy không nổi."

Một thanh âm từ tính, trầm thấp ở bên tai vang lên.

Kiều Niệm bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện giương mắt nhìn về phía trước mặt nam nhân.

Người nam nhân này thật là sâu không lường được, hắn nghĩ gì trong lòng sao đối phương lại biết?

Thật đáng sợ.

Cố Chính Uyên lớn lên rất tuấn tú, là loại cực có tính công kích, mặt mày thâm thúy thu hút lòng người, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc bén, lúc này ý vị không rõ nhìn hắn.

Kiều Niệm bị đối phương nhìn chằm chằm khiến đầu quả tim run lên, bất động thanh sắc xê dịch ra xa, kéo ra khoảng cách giữa hai người, co quắp nói, "Xin, xin lỗi."

Bị đối phương đoán trúng tâm tư, Kiều Niệm tràn đầy xin lỗi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Chính Uyên khiến khuôn mặt nhỏ nháy mắt tái nhợt không có chút máu.

"Không ảnh hưởng đến động phòng."

Đôi mắt người đàn ông dừng lại ở áo màu trắng đến khuôn mặt nhỏ nhắn, duỗi tay đến eo nhỏ của hắn, cường thế đem người kéo vào trong lòng ngực.

Kiều Niệm cánh mũi hơi kích động, lông mi không chịu khống chế run lên một chút, nước mắt trào ra liền dính trên lông mi cong vút.

Hắn căn bản không quen biết người nam nhân này, từ nhỏ đến lớn hắn đều ngủ một mình, không chịu nổi đột nhiên có một người đàn ông không quen biết bước vào sinh hoạt của hắn.

Người đàn ông bên cạnh tựa hồ đã nhận ra hắn bị ủy khuất, giọng nói càng trầm thấp, nghe vào thêm ba phần không vui.

"Nếu như không muốn, ngươi có thể đổi ý."

Kiều Niệm cắn cắn cánh môi, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, ủy khuất như là bị sơn tặc bắt giữ, đưa về trại phu nhân.

Cố Chính Uyên buông tay tiểu thiếu niên, nhàn nhạt nói, "Nếu ngươi không muốn, hiện tại còn có thể thay đổi."

Kiều Niệm cúi đầu nhìn ngón tay, lẩm bẩm nói, "Ta nguyện ý."

Công ty còn cần Cố Chính Uyên trợ giúp, bà ngoại bệnh cũng yêu cầu tiền thuốc men.

Như này có phải đang lợi dụng Cố Chính Uyên không?

Hắn sẽ chăm sóc tốt Cố Chính Uyên, cũng sẽ cố gắng cùng Cố Chính Uyên tìm phương thuốc, mặc kệ là trung dược thuốc tây, hắn sẽ cố gắng hết mình giúp người đàn ông này chữa khỏi hai chân.

Cố Chính Uyên nhìn sự kiên định trong mắt thiếu niên, đôi mắt thâm thúy nhìn ra người trước mặt này một chút cũng không nhớ chính mình.

Đoàn xe mênh mông cuồn cuộn chạy ở đường cái, một giờ sau dừng ở biệt thự Cố gia.

Biệt thự thiết kế theo kiến trúc Âu Mỹ, rào tre quay chung quanh, bên trái giáp biển, cực kỳ xa hoa.

Xuống xe, Kiều Niệm bị Từ quản gia dẫn lên đi phòng ngủ chính ở tầng hai.

Hắn ngồi ở trên giường lớn được trải ga cùng chăn màu đỏ, tò mò đánh giá bốn phía.

Phòng này rất lớn, có phòng để quần áo, thư phòng, vệ sinh, còn có cửa sổ sát đất siêu lớn, bố trí không khí vui mừng, các bức màn trong phòng đều là màu đỏ.

Đèn pha lê còn dán chữ hỉ đỏ rực.

Kiều Niệm đối với căn phòng xa lạ luôn có cảm giác bất an, hắn thành thành thật thật ngồi ở trên giường, xê dịch một chút cũng không dám.

Nhìn mép giường có để xe lăn, trong lòng Kiều Niệm có cảm giác không nên lời.

Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Chính Uyên bước chân tiến vào, nam nhân đi đường với tư thế cứng đờ, từng bước một tới gần.

Kiều Niệm khẩn trương tới mức tay ra mồ hôi, nội tâm hoảng loạn theo bước chân của người đàn ông, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Hiện tại vẫn là ban ngày, Cố Chính Uyên sẽ không vội vã động phòng đi?

Người đàn ông mỗi một bước đều như đạp lên nội tâm hắn, chậm rãi, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ hắn.

Kiều Niệm nhịn không được lui một bước, đôi tay nắm chặt góc áo, nhắm hai mắt lại, lông mi run loạn.

"Phanh" một tiếng vang lớn, Kiều Niệm theo bản năng mở to mắt.

Trước mắt người đàn ông vươn cánh tay đỡ đầu giường, trên trán chảy nhiều mồ hôi, hô hấp dồn dập mà trầm trọng.

Kiều Niệm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, duỗi tay muốn đỡ lấyngười đàn ông, nhưng lại nhát gan, lập tức thu hồi tay, nhỏ giọng dò hỏi "Ngươi, ngươi không sao chứ?"

Cố Chính Uyên bình phục hô hấp, trên đùi đau đớn kịch liệt như muốn xé rách thần kinh của hắn, cực độ kiềm chế dẫn tới yết hầu có chút nghẹn. 

"Không có việc gì."

Ngày đầu tiên kết hôn, hắn vốn định ở trước mặt Kiều Niệm làm bộ đi đường nhẹ nhàng, không khiến Kiều Niệm khinh thường hắn tàn tật.

Cố Chính Uyên ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu niên kinh hoảng thất thố, ánh mắt trầm trầm.

Hắn vẫn dọa đến đối phương.

Trước mắt bỏ qua hoảng loạn, chạy đến bên kia giường đem xe lăn cẩn thận đẩy đến phía sau Cố Chính Uyên.

"Ngươi, ngươi đi đường không tiện, ngồi xuống cái này đi."

Nếu hắn đã gả lại đây, chăm sóc Cố Chính Uyên hẳn là việc nên làm.

Kiều Niệm thấy người đàn ông bất động, tưởng hành động không tiện, lập tức tiến lên kéo cánh tay hắn, dùng lực nhẹ nhàng đỡ Cố Chính Uyên ngồi xuống.

Hết chương 2!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip