Chương 52
“Cháu của ông?”
Ngược sáng, vẻ mặt Tần Ý An hờ hững, dáng vẻ hắn được ánh sáng mờ ảo phác họa, vốn dĩ là vẻ mặt ôn nhu, nhưng giờ phút này lại nhìn xuống từ trên cao, dường như mang theo một chút ý tứ trào phúng. Hơn nữa tính công kích phi thường mạnh.
Người đàn ông trên mặt đất đang giằng co với họ.
Không ít du khách bên cạnh hiển nhiên cũng ý thức được nơi này không thích hợp, sớm đã có người gọi điện thoại cho trạm bảo vệ trên đỉnh núi, không bao lâu sau liền có mấy bảo vệ vội vã chạy lên.
Nào là đội bảo vệ hùng hậu, nào là tiếng nói chuyện thì thầm. Động tĩnh ở đây không thể nói là nhỏ, Tịch Bối tin rằng Giang Uyển Kiều bọn họ chỉ sợ cũng sắp đến.
“Ôi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nghe nói, người đàn ông trên mặt đất kia tự xưng là chú của cậu nam sinh mặc áo trắng, muốn bắt người ta đánh một trận!”
“Ở đâu ra có người lớn nào lại như vậy?! Hơn nữa họ nhìn cũng không giống người nhà chút nào, ngược lại là cậu nam sinh mặc đồ đen kia...”
Ngược lại Tần Ý An và Tịch Bối hai người giống người nhà hơn.
Hai người họ một đen một trắng, tuy rằng đối lập mạnh mẽ, nhưng lại ngoài ý muốn hòa hợp hài hòa, nhìn như trời sinh một đôi.
Tịch Bối đưa tay ôm lấy cổ họng đang đau rát, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nghẹn đến đỏ bừng, tránh sau lưng Tần Ý An. Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết ai thân ai sơ.
Bảo vệ chạy tới, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?! Ai vừa đánh người?”
Mọi người đồng loạt chỉ vào Tịch Chính Quốc đang nằm trên đất, ồn ào nói: “Ông ta!”
Tịch Chính Quốc tức giận bò dậy, đôi mắt đỏ bừng chỉ thẳng vào Tịch Bối: “Không phải! Tôi là chú ruột của nó, chỉ là xích mích trong nhà, không cần người ngoài can thiệp!”
“Chúng tôi không quen ông ta.”Tịch Bối đột nhiên lên tiếng. Đuôi mắt cậu còn hơi đỏ: “Ông ta tự xưng là chú tôi.”
Tịch Chính Quốc hận không thể xông lên xé xác Tịch Bối.
Hiện trường suýt chút nữa hỗn loạn, may mà có Tần Ý An che chắn cho Tịch Bối.
“Giang Uyển Kiều ở bên kia,” Tần Ý An quay đầu lại nhìn Tịch Bối, nhẹ nhàng xoa má cậu, “Chờ anh, một lát là xong.”
Tịch Bối khẽ gật đầu.
Trong lúc Tần Ý An nói chuyện với bảo vệ, Giang Uyển Kiều và Nghiêm Du Nhiên cũng hốt hoảng chạy đến. Hai cô nhìn từ đầu đến chân xác nhận Tịch Bối không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đó rốt cuộc là ai vậy? Bị tâm thần à?” Giang Uyển Kiều tức giận nghiến răng, “Không phải mấy tên điên trên đường giết người bậy bạ đấy chứ? Tiểu Bối, em không sao chứ?”
Lông mi Tịch Bối khẽ run, cậu lắc đầu:
“Em không sao.”
“Uyển Kiều tỷ, có thể giúp em và An An xin nghỉ một lát không? Chuyện này… lát nữa em sẽ kể.”
Giang Uyển Kiều đau lòng nhìn cậu, không hỏi thêm, chỉ gật đầu thật mạnh.
Một lúc sau, Tần Ý An gần như dùng tốc độ sấm sét giải quyết xong chuyện của Tịch Chính Quốc – giao ông ta cho đồn công an dưới chân núi.
Quản gia Cố sẽ cử người đến ngay, Tần Ý An và Tịch Bối cũng sẽ tự xuống núi.
“Tan, tan hết đi, mọi người tự đi ngắm cảnh đi…”
Giang Uyển Kiều và Nghiêm Du Nhiên phất tay chào hai người, rồi vội vã đi báo cáo với giáo viên.
Chỉ còn lại Tần Ý An và Tịch Bối đứng bên hàng rào chắn hẹp.
Tịch Bối xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nhẹ nhàng: “An An…”
Tần Ý An khẽ đáp: “Anh đây.”
Hắn không biết cậu định nói gì.
Hỏi người đàn ông đó là ai? Hỏi hắn đã nói gì? Hay là…
“Anh chưa bái lễ sao?” Tịch Bối nói nhỏ, “Miếu Khổng Tử.”
Giọng nói của Tịch Bối rất khẽ, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh như hạt nho đen ngâm nước, trong veo và dịu dàng, nhưng cũng ẩn chứa chút nóng bỏng không rõ ràng.
Tần Ý An thoáng sững sờ.
Hắn đột nhiên quay người lại với Tịch Bối, nửa ngồi xổm xuống, chờ Tịch Bối nhảy lên lưng mình, nói lớn: “Chưa bái.”
Tịch Bối ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tần Ý An, dụi đầu vào cổ hắn, hai chân còn hơi sưng tấy được Tần Ý An giữ chặt đầu gối, lập tức không còn khó chịu nữa.
“Vì sao…” Tịch Bối khẽ nói, hơi thở ấm áp phả vào da hắn, tựa như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua, “…chưa bái?”
Cậu lặng lẽ tựa vào lưng hắn, như một chú chim nhỏ mỏi mệt tìm về tổ.
“Bởi vì những thứ có thể cầu được ở đây, anh tự mình giành lấy cũng được.”
Tần Ý An cõng Tịch Bối, từng bước vững vàng đi trên con đường vắng người.
“Anh có thứ quan trọng hơn muốn,” Tần Ý An nói, “Anh muốn giữ lại cơ hội ước nguyện.”
Hắn chưa từng tin vào thần phật, cũng không tin số mệnh.
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự hy vọng có thể dùng cơ hội hứa nguyện duy nhất của đời mình để cầu một điều ước.
Chỉ một điều ước duy nhất.
“Vậy thì,” Tịch Bối nói, “nguyện vọng của em cũng cho An An.”
Hiếm khi, Tần Ý An không từ chối.
Hắn khẽ cười: “Được.”
Con đường xuống núi không gập ghềnh như khi leo lên, cũng không có ai khác. Những cơn gió cuối thu thổi qua, mang theo lá phong đỏ rơi rụng.
Một chiếc lá phong nhỏ rơi trên tóc Tần Ý An, được Tịch Bối nhẹ nhàng gỡ xuống.
“An An.” Cậu bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Người đàn ông lúc nãy muốn em rời khỏi Tần gia, ép các anh đưa tiền, sau đó tự ra ngoài tự lập nghiệp riêng.”
“Em nói sao?”
Tịch Bối không nói gì, chỉ dụi mặt vào cổ hắn, lộ ra vẻ mặt tủi thân như muốn khóc.
Tần Ý An biết cậu chỉ đang đùa giỡn, nhưng tim hắn vẫn nhói đau.
Hắn không hề hy vọng Tịch Bối rời khỏi mình, không hề hy vọng Tịch Bối nảy sinh ý định rời đi.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tịch Bối bị Tịch Chính Quốc bóp cổ, gần như mất đi hơi thở.
Hắn nghĩ, nếu Tịch Bối nhất quyết muốn đi cũng không sao. Chỉ cần cậu khỏe mạnh là được.
Hắn nguyện ý như một kẻ si tình, cầu xin trời cao dùng tất cả cơ hội của mình để ước nguyện.
Chỉ một ước nguyện duy nhất.
Nhưng ngay cả điều ước đó, Tần Ý An cũng không hy vọng Tịch Bối sẽ mãi mãi ở bên hắn.
Hắn chỉ hy vọng cả đời này Tịch Bối có thể bình an.
“Em không sao đâu, An An.”Tịch Bối nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Ý An, ngoan ngoãn dụi vào cổ hắn, như một đứa trẻ nhỏ.
“Thật ra em nghĩ, ba mẹ em đã mất mười năm rồi, ông ta không hề xuất hiện. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, có lẽ quan hệ giữa ông ta và ba mẹ em vốn không tốt.”
Cậu chớp mắt, giọng nói mang theo chút suy tư nghiêm túc hiếm thấy.
“Ông còn muốn đòi tiền từ em… Em cảm thấy, loại thân thích này không cần phải giữ quan hệ. Em một chút cũng không thích ông ta.”
Tần Ý An nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Đoàn Đoàn thông minh.”
“Chỉ là...”
Ánh mắt Tịch Bối lơ đãng rơi vào chiếc lá phong nhỏ trong tay hắn.
Một chiếc lá mỏng manh, đơn bạc, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi, hoàn toàn rời xa cội nguồn của nó.
“Em không muốn người thân duy nhất còn lại của mình là một người như vậy.”
Giọng cậu rất nhẹ.
“Đoàn Đoàn,” Tần Ý An đột nhiên lên tiếng, “Tuy rằng câu này nói ra có chút tệ, nhưng trên thực tế ông ta...”
“Không phải người thân của em.”
“...”
Tịch Bối dựa vào người Tần Ý An, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hoảng hốt.
Một lát sau, cậu mới bình luận: “Giống như một trò đùa ác ý của số phận vậy.”
Nói xong, cậu không nhịn được bật cười.
Có chút cảm thấy khó tin, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
“An An, sao anh biết chuyện này?” Tịch Bối tò mò, vùi đầu vào cổ hắn, giọng nói có chút mơ hồ.“Ngay từ đầu em đã bảo ông ta đưa bằng chứng, nhưng ông ta chỉ cho em xem một bức ảnh. Em cũng không thực sự tin ông ta…”
“ Chú Tịch Quân thực tế lớn lên ở viện phúc lợi,” giọng Tần Ý An rất dễ nghe, trầm thấp nhưng rất dịu dàng, “Chú ấy về mặt sinh học không có em trai. Người tên Tịch Chính Quốc này thực tế là bạn của chú ấy ở viện phúc lợi.”
“Họ Tịch là họ chung của trẻ con trong trại. Người sáng lập trại họ Tịch, vì vậy tất cả trẻ em đều mang họ này.”
Tịch Quân từ nhỏ đã không có chí hướng lớn, không thông minh, chỉ là một người hiền lành, muốn sống một cuộc đời giản dị.
Sau khi học xong cấp ba, ông ấy đi làm công nhân, lăn lộn vài năm rồi gặp và cưới Diêm Lệ.
Diêm Lệ rất thông minh. Bà ấy cùng chồng mình khởi nghiệp, dần dần có cuộc sống khá giả.
Tuy rằng Tịch Quân không thích học hành lắm, nhưng ông biết vợ mình thích — từ khi Tịch Bối còn nhỏ, Diêm Lệ đã bắt đầu tự học để thi đại học, tính cùng Tịch Bối lớn lên đi học...
“...Tịch Chính Quốc thích giở trò vặt, thời trẻ còn làm mưa làm gió, có chút coi thường chú Tịch Quân, khuyên chú ấy cùng mình đi Hồng Kông lập nghiệp không thành, ông ta liền tự mình đi.”
“Sau đó, ông dính vào cờ bạc.”
Những chuyện sau đó không cần nói cũng rõ.
Tịch Chính Quốc túng quẫn, vay mượn khắp nơi, cuối cùng nhớ đến người bạn cũ từng sống chung trại trẻ.
Nhưng bạn cũ đã mất.
Ông ta không buồn thương tiếc, mà chỉ muốn chiếm lấy số tiền bồi thường.
Ban đầu Tần Việt Nguyên cho quản gia Cố đi điều tra, khi nhận nuôi Tịch Bối, hồ sơ không sai, Tịch Bối quả thực không có người thân.
Tịch Chính Quốc không có quan hệ máu mủ với cậu, ông ta biết nếu đến gặp trực tiếp Tần gia, sự thật sẽ bị lật tẩy ngay.
Vì vậy, ông ta chỉ dám tiếp cận Tịch Bối, dụ dỗ cậu rời khỏi gia đình này để chiếm đoạt tài sản của cậu.
Tịch Bối im lặng sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là vì tiền thôi.
Lý do đơn giản nhưng thực tế đến mức buồn cười.
Cậu cúi mắt, giọng nói có chút hờn dỗi:
“Tiền đúng là tốt thật, nhưng bây giờ em không còn thích nó nữa.”
Thật ra, cậu chưa bao giờ đặc biệt khao khát tiền bạc.
So với biệt thự rộng lớn, cậu thích những không gian nhỏ ấm áp hơn.
Như những ngày bé, từ hai tuổi đến bảy tuổi, được ngồi bên xe bán đồ ăn vặt của ba mẹ.
“Ừ.”
Tần Ý An dừng bước, hơi nhấc Tịch Bối lên.
“Em có thể không thích,” Tần Ý An nói, “Nhưng em phải có.”
“Vì tiền của anh sau này chỉ để cho em tiêu.”
Tui: đem tiền về nuôi vợ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip